Chương 15
Edit: Frenalis
Chu Lạc Sâm và Hình Tứ, hai luật sư đều nổi tiếng trong giới, hiện đang cùng nhau tranh tài trong một vụ kiện hóc búa, lại ở cùng trụ sở. Ai sẽ là người chiến thắng trong "trò khôi hài" này?
Câu hỏi này vẫn chưa có lời giải đáp, Phương Y cũng không mấy quan tâm đến nó, bởi vì sáng nay cô nhận được điện thoại từ mẹ, báo tin dữ khiến tâm trạng cô chùng xuống.
Mẹ cô thông báo ba dượng cô - người nghiện rượu và cờ bạc, đang trên đường đến thành phố Cảng để "thăm" cô sau khi nghe tin cô tìm được một công việc tốt, sáng sớm đã ngồi xe tới đây, phỏng chừng buổi chiều là sẽ đến.
Phương Y biết tin này là vào giờ nghỉ trưa, cơm trưa cũng không ăn vô. Cô nhét hộp cơm trở lại ngăn kéo, bò lên mặt bàn suy nghĩ cách đối phó với người ba dượng không có ý tốt này.
Cô nhớ lại quãng thời gian tồi tệ khi mẹ cô tái hôn với ba dượng. Lúc đó ông ta không hề giống như bây giờ, ông ta từng kiếm tiền để trang trải cho cuộc sống của hai mẹ con cô. Nhưng sau đó không biết vì sao mà ông ta trở nên nghiện cờ bạc, trở thành một con người hoàn toàn khác không giống với quá khứ.
Năm Phương Y thi đỗ đại học, ông ta từ chối cho cô tiếp tục đi học vì không có tiền, thậm chí còn lén lút nhìn cô tắm, khiến cô rùng mình kinh sợ.
Doãn Triết Ngạn bưng ly nước đi ngang qua nhìn thấy cô rùng mình trong mùa hè nóng bức, thuận miệng hỏi cô có phải điều hòa quá thấp hay không.
Phương Y lấy lại tinh thần, nhìn anh ta cẩn thận nói: "không, không có gì".
Doãn Triết Ngạn nhăn mày, nặng nề nói: "Gặp khó khăn à? Mọi người đều là đồng nghiệp, nếu cần hỗ trợ gì cô có thể nói ra."
Lời của Doãn Triết Ngạn rất đúng thời điểm, Phương Y đích thực là cần người giúp đỡ, cô căn bản không đủ tự tin để có thể đơn độc đối phó ba dượng - loại người mà chuyện xấu gì cũng có thể làm ra được, nếu có một người đàn ông ở bên cạnh, nếu thật sự phải gặp ông ta, cũng có thể không xảy ra chuyện lớn.
Nhưng mà người đàn ông này tuyệt đối không phải là người trong văn phòng, cô không muốn để lộ chuyện riêng tư của mình cho đồng nghiệp.
Cho nên Phương Y làm như không có việc gì cười nói: "Thật sự không có việc gì, thời gian gần đây công việc quá tải nên hơi đau đầu."
Doãn Triết Ngạn nhìn ra được cô không muốn nói, nên cũng không miễn cưỡng, thuận theo lời cô nói: "Đúng vậy, luật sư Hình gần đây rất bận, vụ án của Đinh Dật Thăng không đơn giản."
Phương Y nghe Doãn Triết Ngạn nhắc tới vụ án, it nhiều có chút mất tự nhiên. Hiện tại tình cảnh của bọn họ rất khó xử, nếu chứng minh được vụ án của Diệp tổng cùng Đinh Dật Thăng có liên quan, Chu Lạc Sâm hoặc Hình Tứ sẽ phải rời khỏi cuộc chơi.
Bọn họ là hai luật sư nổi danh chưa từng thất bại, bất kỳ ai cũng không muốn bôi lên sự nghiệp của mình một nét mực không quá đẹp như vậy, mặc kệ là ai bị thua cuộc, kết quả đều rất khó coi. Huống chi, Chu Lạc Sâm cùng Hình Tứ vẫn có tiếng là không dễ đối phó.
"Thật ra cũng ổn, mọi người bên kia chắc là rất bận," Phương Y chuyển hướng chủ đề sang Doãn Triết Ngạn, quan sát biểu cảm thay đổi của anh ta.
Doãn Triết Ngạn tỏ ra bình tĩnh, có lẽ do làm việc lâu bên cạnh Chu Lạc Sâm nên cách nói chuyện và biểu cảm của anh ta có phần giống với sếp của mình: "Luôn luôn bận rộn, theo luật sư Chu từ trước đến nay chưa từng có lúc nào nhàn rỗi." Anh ta có vẻ hơi bất lực, nhếch mép nói, "Nhưng thật ra dạo này luật sư Chu không hề nghỉ ngơi đầy đủ, cũng không biết ai sẽ là người rời khỏi."
Nghe tin Chu Lạc Sâm vài ngày không hề được nghỉ ngơi đầy đủ, Phương Y không khỏi lo lắng, nhưng cô không có lập trường để hỏi han, chỉ có thể nhẹ gật đầu nói: "Dù ai rời khỏi cũng là điều không thể tránh khỏi, điều quan trọng nhất là đảm bảo lợi ích của văn phòng."
Nụ cười trên môi Doãn Triết Ngạn nở rộng: "Không ngờ cô lại có tầm nhìn xa trông rộng như vậy, rảnh rỗi có thể khuyên nhủ luật sư Hình nhiều hơn."
Phương Y nhếch mép: "Sao tôi lại cảm thấy anh không phải đang khen tôi nhỉ?"
Doãn Triết Ngạn nhấp một ngụm nước, cười nói: "Được rồi, không trêu cô nữa, tôi đi rót nước." Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
Phương Y gật đầu chào tạm biệt, quay lại bàn làm việc và tiếp tục suy nghĩ về công việc của mình. Nhưng cô không suy nghĩ được bao lâu thì điện thoại trên bàn lại reo lên.
Lúc này trong văn phòng không có nhiều người, đa số đều đi ăn trưa, bao gồm cả Hình Tứ. Vậy ai có thể gọi điện thoại cho cô?
Phương Y nghi hoặc bấm nút nghe điện thoại, nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Chu Lạc Sâm từ đầu dây bên kia: "Phương tiểu thư, đến văn phòng tôi một chuyến." Nói xong, anh liền cúp máy.
Nghe tiếng tút tút trong điện thoại, lòng Phương Y có chút bồn chồn. Nhưng dù sao đây cũng là lời triệu tập của cấp trên, cô không thể không đến. Cô đành gõ cửa văn phòng Chu Lạc Sâm.
Điều bất ngờ là khi cô gõ cửa, cửa đã tự động mở ra. Nhìn qua khe cửa, cô thấy Chu Lạc Sâm đang đứng dựa vào lưng ghế bành cao có khắc hoa, hai tay khoanh lại trước ngực, ánh mắt sâu thẳm nhìn về phía cô. Chiếc ghế bành trống trải cùng vẻ ngoài điển trai đầy thu hút của anh khiến Phương Y cảm thấy vô cùng nguy hiểm, một loại nguy hiểm pha lẫn sự quyến rũ đầy ma mị.
Phương Y có chút rụt rè, bước chân vô thức lùi về sau. Lúc này, Chu Lạc Sâm vẫy vẫy tay ra hiệu cho cô, giọng nói trầm thấp đầy từ tính cất lên: "Vào đi, đóng cửa lại."
Anh cũng đã lên tiếng, nếu không đi vào thì có chút không thích hợp. Sau vài giây suy nghĩ, cô căng da đầu bước vào, đóng cửa lại trước mặt anh. Hai người cách nhau vài mét, Phương Y không dám tiến đến trước, Chu Lạc Sâm cũng không lên tiếng mời cô ngồi.
"Luật sư Chu tìm tôi có việc gì ạ?" Phương Y hơi run giọng hỏi.
Chu Lạc Sâm nhìn thấy sự căng thẳng của cô, khẽ mỉm cười. Anh đúng thẳng dậy, tựa như việc anh vừa dựa vào ghế lúc nãy nhìn cô chỉ là vô tình, anh cũng không hề có ý định để cô ngồi.
Nhưng dù vậy, cử chỉ này của anh vẫn tạo cho Phương Y một cảm giác... một cảm giác S...M rất mạnh mẽ. Không hiểu sao cô lại nghĩ đến hai chữ tà ác đó, rõ ràng họ đang ở cách xa nhau như vậy, mà anh vẫn là một người đàn ông nho nhã tự phụ.
"Có một số chuyện tôi muốn hỏi em." Chu Lạc Sâm điềm đạm bước về phía bàn làm việc. Mỗi bước đi của anh đều toát lên sự mạnh mẽ và tự tin, lời nói và cử chỉ đều thể hiện sự mưu mô và quyết đoán. Phương Y bỗng nhớ đến suy nghĩ trước đây của mình, nếu Chu Lạc Sâm và cô cùng đi gặp ba dượng của mình, có lẽ sẽ khiến ông ta quay đầu!
"Chắc hẳn em cũng biết, tôi và luật sư Hình đang có một số mâu thuẫn liên quan đến vụ án hình sự." Chu Lạc Sâm đi thẳng vào vấn đề, "Tôi muốn hỏi em, em nghĩ luật sư Hình có chủ động rời khỏi vụ án không?"
Phương Y sững sờ, theo bản năng hỏi: "Luật sư Chu muốn luật sư Hình rời khỏi sao?"
Chu Lạc Sâm dựa vào ghế, mười ngón tay đan xen vào nhau, nói: "Đừng hiểu lầm, tôi chỉ hỏi ý kiến của em. Em là người bên cạnh cậu ta và cũng tham gia vào vụ án này, tôi tin tưởng vào trực giác của em."
Phương Y do dự một lúc rồi nói: "Nói thật?"
Chu Lạc Sâm nheo mắt, khẽ mỉm cười: "Nói thật."
Nghe vậy, Phương Y nhẹ lắc đầu, nhưng điều đó cũng đã đủ nói lên ý tứ của cô.
"Vậy thì hơi khó khăn rồi." Bộ dáng Chu Lạc Sâm tỏ ra không giống như lời nói anh thể hiện. Anh tựa lưng vào ghế, bộ dáng vô cùng thoải mái. Bộ tây trang Armani anh mặc trên người càng khiến anh thu hút hơn. Mọi người đều nói Armani là trang phục dành cho phái nam quyến rũ, nhìn như thế, Chu Lạc Sâm cũng là một nam thần đủ tiêu chuẩn.
"Em đứng xa tôi như vậy, là lo lắng tôi sẽ làm gì em sao?"
Khi Phương Y đang đắm chìm trong suy nghĩ, Chu Lạc Sâm bỗng buột ra câu nói đó khiến cô bối rối. Cô vội vàng giải thích: "Không, không phải vậy, tôi chỉ là... à..." Thật sự không thể nghĩ ra lời giải thích hợp lý, Phương Y đành gượng gạo nói: "Chỉ là đang suy nghĩ về vụ án, nhất thời không chú ý."
Chu Lạc Sâm dường như khá hứng thú với việc Phương Y mất tập trung. Ngay sau đó liền hỏi: "Suy nghĩ gì vậy?" Hỏi xong, anh cũng cảm thấy có chút không ổn, liền nhanh chóng nói thêm: "Không muốn nói thì thôi."
Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
Phương Y cảm thấy khó xử. Thật ra, cô không muốn nói chuyện này với ai cả, nhưng Chu Lạc Sâm rõ ràng là muốn biết, nên cô... Không được, không thể nói.
Phương Y kiên định lắc đầu: "Không có gì, chỉ là một vài chuyện nhỏ. Luật sư Chu sẽ không quan tâm đâu."
Chu Lạc Sâm thấy cô có vẻ lạnh nhạt, nhưng không hề tỏ ra bực bội. Anh nhẹ nhàng nói: "Vậy được rồi, nếu có việc gì thì cứ đi trước nhé."
Phương Y gật đầu chào tạm biệt và trở lại chỗ ngồi, tiếp tục đau đầu suy nghĩ.
Cả buổi chiều hôm nay cô chìm trong lo lắng, cho đến tận giờ tan tầm, điện thoại của cô vang lên. Cuộc gọi đến từ một số lạ, là ở dưới quê của cô.
Không cần đoán cũng biết là ai, Phương Y trực tiếp tắt chuông điện thoại, giả vờ như không biết gì và tiếp tục làm việc. Nhưng chiếc điện thoại đó như đeo bám, liên tục reo vang, mỗi lần tự động ngắt sau lại gọi đến lần nữa. Dần dần cô hoàn toàn không thể tập trung làm việc.
"Trợ lý Trần, hôm nay tôi có chút việc phải về trước. Nếu cần sửa sang lại tài liệu, phiền anh gửi vào hộp thư của tôi." Phương Y chào hỏi Trần Quân Du, rồi nhanh chóng rời đi.
Lúc này Doãn Triết Ngạn gõ cửa văn phòng Chu Lạc Sâm. Từ bên trong văn phòng, Chu Lạc Sâm nhìn thấy Phương Y vội vã rời đi, lông mày tinh tế nhướng lên.
"Luật sư Chu, đây là tài liệu anh yêu cầu." Doãn Triết Ngạn đặt tài liệu lên bàn Chu Lạc Sâm.
Chu Lạc Sâm gật đầu, nhìn đồng hồ, nói: "Hôm nay hết giờ làm việc, không tăng ca, về nhà sớm đi." Nói xong, anh đứng dậy đi đến giá áo, khoác áo khoác ngoài và lấy cặp tài liệu rời đi.
Doãn Triết Ngạn ngạc nhiên nhìn Chu Lạc Sâm lần đầu tiên tan sở đúng giờ, tò mò điều gì khiến anh coi trọng công việc hơn cả.
Phương Y hôm nay không đi tàu điện ngầm. Cô không muốn về nhà vội vàng, mặc dù cô chưa cung cấp cho mẹ mình địa chỉ cụ thể, nhưng đối phương biết cô ở con phố nào, khu vực đó chỉ có hai ba khu chung cư. Mẹ cô có thể tự tìm được, nếu bà nói cho ba dượng biết, ông ta chắc chắn cũng sẽ đoán ra được.
Phương Y cảm thấy đau đầu kinh khủng, đeo ba lô lang thang vô định trên phố. Điện thoại trong tay cô vẫn không ngừng rung.
Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
Cô cảm thấy kiệt sức cả về thể xác lẫn tinh thần. Cô tìm một chỗ vắng vẻ ngồi xổm xuống ôm đầu. Thực ra cô cũng không muốn khóc, nhưng tâm lý uất ức và khổ sở khiến cô suy nghĩ nhiều, nhớ về ba ruột và quãng thời gian sống nương tựa nhau cùng mẹ. Cô biết mình phải kiên cường, nhưng lúc này cô thực sự rất khổ sở.
"Phương Y."
Giọng nói tràn đầy hormone nam tính vang lên trên đỉnh đầu Phương Y, hai từ vô cùng đơn giản ấy được anh gọi thật đặc biệt. Cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy Chu Lạc Sâm đang đứng trước mặt mình, gương mặt anh khuất sau lớp kính khiến cô không nhìn rõ, chỉ thấy dáng vẻ tuấn tú của anh.
"Luật sư Chu?" Phương Y vội vàng đứng dậy, nhìn xung quanh, hỏi: "Sao anh lại ở đây?"
Chu Lạc Sâm nhíu mày nói: "Vừa lái xe ngang qua đây, thấy em có vẻ không ổn nên ghé qua xem." Anh dừng lại một chút rồi hỏi, "Có chuyện gì sao?" Giọng anh có chút do dự, "Nếu gặp chuyện khó khăn có thể chia sẻ với tôi. Tôi là cấp trên của em cũng là bạn của em."
Buổi sáng Doãn Triết Ngạn đã hỏi Phương Y liệu cô có cần giúp đỡ hay không, bây giờ Chu Lạc Sâm lại hỏi cô, khiến cô cảm nhận sâu sắc tình cảm đồng nghiệp tốt đẹp trong văn phòng. Mắt cô ửng đỏ, cắn môi suy tư một lúc lâu rồi vẫn mỉm cười lắc đầu.
Chu Lạc Sâm nhìn nụ cười gượng gạo của cô, khuôn mặt anh trở nên lạnh nhạt hơn. Anh định nói gì đó nữa thì điện thoại của Phương Y lại rung lên. Cô vội vàng cầm lấy như cầm củ khoai lang nóng hổi, cúi xuống mở khóa màn hình, tiếng chuông im bặt.
Chu Lạc Sâm là người thông minh, chỉ cần nhìn qua cũng biết có chuyện gì đó không ổn. Anh vươn tay đến trước mặt cô, đôi mắt đen láy sắc bén nhìn qua tròng kính, giọng nói không cho phép từ chối: "Đưa cho tôi."
Phương Y ngạc nhiên quay đầu nhìn lại, đôi mắt đẹp của cô phản chiếu khuôn mặt tuấn tú của anh. Dường như từ khoảnh khắc anh nói "Đưa cho tôi", mọi khó khăn và thử thách trước mắt cô đều tan biến. Sự xuất hiện của anh như một bàn tay vô hình, xua tan đi những đám mây đen bao trùm lấy cô. Anh như một vầng thái dương trên bầu trời, tỏa ra ánh sáng ấm áp và an lòng cho cô.
Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
- -------------------o------------------
Chu Lạc Sâm và Hình Tứ, hai luật sư đều nổi tiếng trong giới, hiện đang cùng nhau tranh tài trong một vụ kiện hóc búa, lại ở cùng trụ sở. Ai sẽ là người chiến thắng trong "trò khôi hài" này?
Câu hỏi này vẫn chưa có lời giải đáp, Phương Y cũng không mấy quan tâm đến nó, bởi vì sáng nay cô nhận được điện thoại từ mẹ, báo tin dữ khiến tâm trạng cô chùng xuống.
Mẹ cô thông báo ba dượng cô - người nghiện rượu và cờ bạc, đang trên đường đến thành phố Cảng để "thăm" cô sau khi nghe tin cô tìm được một công việc tốt, sáng sớm đã ngồi xe tới đây, phỏng chừng buổi chiều là sẽ đến.
Phương Y biết tin này là vào giờ nghỉ trưa, cơm trưa cũng không ăn vô. Cô nhét hộp cơm trở lại ngăn kéo, bò lên mặt bàn suy nghĩ cách đối phó với người ba dượng không có ý tốt này.
Cô nhớ lại quãng thời gian tồi tệ khi mẹ cô tái hôn với ba dượng. Lúc đó ông ta không hề giống như bây giờ, ông ta từng kiếm tiền để trang trải cho cuộc sống của hai mẹ con cô. Nhưng sau đó không biết vì sao mà ông ta trở nên nghiện cờ bạc, trở thành một con người hoàn toàn khác không giống với quá khứ.
Năm Phương Y thi đỗ đại học, ông ta từ chối cho cô tiếp tục đi học vì không có tiền, thậm chí còn lén lút nhìn cô tắm, khiến cô rùng mình kinh sợ.
Doãn Triết Ngạn bưng ly nước đi ngang qua nhìn thấy cô rùng mình trong mùa hè nóng bức, thuận miệng hỏi cô có phải điều hòa quá thấp hay không.
Phương Y lấy lại tinh thần, nhìn anh ta cẩn thận nói: "không, không có gì".
Doãn Triết Ngạn nhăn mày, nặng nề nói: "Gặp khó khăn à? Mọi người đều là đồng nghiệp, nếu cần hỗ trợ gì cô có thể nói ra."
Lời của Doãn Triết Ngạn rất đúng thời điểm, Phương Y đích thực là cần người giúp đỡ, cô căn bản không đủ tự tin để có thể đơn độc đối phó ba dượng - loại người mà chuyện xấu gì cũng có thể làm ra được, nếu có một người đàn ông ở bên cạnh, nếu thật sự phải gặp ông ta, cũng có thể không xảy ra chuyện lớn.
Nhưng mà người đàn ông này tuyệt đối không phải là người trong văn phòng, cô không muốn để lộ chuyện riêng tư của mình cho đồng nghiệp.
Cho nên Phương Y làm như không có việc gì cười nói: "Thật sự không có việc gì, thời gian gần đây công việc quá tải nên hơi đau đầu."
Doãn Triết Ngạn nhìn ra được cô không muốn nói, nên cũng không miễn cưỡng, thuận theo lời cô nói: "Đúng vậy, luật sư Hình gần đây rất bận, vụ án của Đinh Dật Thăng không đơn giản."
Phương Y nghe Doãn Triết Ngạn nhắc tới vụ án, it nhiều có chút mất tự nhiên. Hiện tại tình cảnh của bọn họ rất khó xử, nếu chứng minh được vụ án của Diệp tổng cùng Đinh Dật Thăng có liên quan, Chu Lạc Sâm hoặc Hình Tứ sẽ phải rời khỏi cuộc chơi.
Bọn họ là hai luật sư nổi danh chưa từng thất bại, bất kỳ ai cũng không muốn bôi lên sự nghiệp của mình một nét mực không quá đẹp như vậy, mặc kệ là ai bị thua cuộc, kết quả đều rất khó coi. Huống chi, Chu Lạc Sâm cùng Hình Tứ vẫn có tiếng là không dễ đối phó.
"Thật ra cũng ổn, mọi người bên kia chắc là rất bận," Phương Y chuyển hướng chủ đề sang Doãn Triết Ngạn, quan sát biểu cảm thay đổi của anh ta.
Doãn Triết Ngạn tỏ ra bình tĩnh, có lẽ do làm việc lâu bên cạnh Chu Lạc Sâm nên cách nói chuyện và biểu cảm của anh ta có phần giống với sếp của mình: "Luôn luôn bận rộn, theo luật sư Chu từ trước đến nay chưa từng có lúc nào nhàn rỗi." Anh ta có vẻ hơi bất lực, nhếch mép nói, "Nhưng thật ra dạo này luật sư Chu không hề nghỉ ngơi đầy đủ, cũng không biết ai sẽ là người rời khỏi."
Nghe tin Chu Lạc Sâm vài ngày không hề được nghỉ ngơi đầy đủ, Phương Y không khỏi lo lắng, nhưng cô không có lập trường để hỏi han, chỉ có thể nhẹ gật đầu nói: "Dù ai rời khỏi cũng là điều không thể tránh khỏi, điều quan trọng nhất là đảm bảo lợi ích của văn phòng."
Nụ cười trên môi Doãn Triết Ngạn nở rộng: "Không ngờ cô lại có tầm nhìn xa trông rộng như vậy, rảnh rỗi có thể khuyên nhủ luật sư Hình nhiều hơn."
Phương Y nhếch mép: "Sao tôi lại cảm thấy anh không phải đang khen tôi nhỉ?"
Doãn Triết Ngạn nhấp một ngụm nước, cười nói: "Được rồi, không trêu cô nữa, tôi đi rót nước." Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
Phương Y gật đầu chào tạm biệt, quay lại bàn làm việc và tiếp tục suy nghĩ về công việc của mình. Nhưng cô không suy nghĩ được bao lâu thì điện thoại trên bàn lại reo lên.
Lúc này trong văn phòng không có nhiều người, đa số đều đi ăn trưa, bao gồm cả Hình Tứ. Vậy ai có thể gọi điện thoại cho cô?
Phương Y nghi hoặc bấm nút nghe điện thoại, nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Chu Lạc Sâm từ đầu dây bên kia: "Phương tiểu thư, đến văn phòng tôi một chuyến." Nói xong, anh liền cúp máy.
Nghe tiếng tút tút trong điện thoại, lòng Phương Y có chút bồn chồn. Nhưng dù sao đây cũng là lời triệu tập của cấp trên, cô không thể không đến. Cô đành gõ cửa văn phòng Chu Lạc Sâm.
Điều bất ngờ là khi cô gõ cửa, cửa đã tự động mở ra. Nhìn qua khe cửa, cô thấy Chu Lạc Sâm đang đứng dựa vào lưng ghế bành cao có khắc hoa, hai tay khoanh lại trước ngực, ánh mắt sâu thẳm nhìn về phía cô. Chiếc ghế bành trống trải cùng vẻ ngoài điển trai đầy thu hút của anh khiến Phương Y cảm thấy vô cùng nguy hiểm, một loại nguy hiểm pha lẫn sự quyến rũ đầy ma mị.
Phương Y có chút rụt rè, bước chân vô thức lùi về sau. Lúc này, Chu Lạc Sâm vẫy vẫy tay ra hiệu cho cô, giọng nói trầm thấp đầy từ tính cất lên: "Vào đi, đóng cửa lại."
Anh cũng đã lên tiếng, nếu không đi vào thì có chút không thích hợp. Sau vài giây suy nghĩ, cô căng da đầu bước vào, đóng cửa lại trước mặt anh. Hai người cách nhau vài mét, Phương Y không dám tiến đến trước, Chu Lạc Sâm cũng không lên tiếng mời cô ngồi.
"Luật sư Chu tìm tôi có việc gì ạ?" Phương Y hơi run giọng hỏi.
Chu Lạc Sâm nhìn thấy sự căng thẳng của cô, khẽ mỉm cười. Anh đúng thẳng dậy, tựa như việc anh vừa dựa vào ghế lúc nãy nhìn cô chỉ là vô tình, anh cũng không hề có ý định để cô ngồi.
Nhưng dù vậy, cử chỉ này của anh vẫn tạo cho Phương Y một cảm giác... một cảm giác S...M rất mạnh mẽ. Không hiểu sao cô lại nghĩ đến hai chữ tà ác đó, rõ ràng họ đang ở cách xa nhau như vậy, mà anh vẫn là một người đàn ông nho nhã tự phụ.
"Có một số chuyện tôi muốn hỏi em." Chu Lạc Sâm điềm đạm bước về phía bàn làm việc. Mỗi bước đi của anh đều toát lên sự mạnh mẽ và tự tin, lời nói và cử chỉ đều thể hiện sự mưu mô và quyết đoán. Phương Y bỗng nhớ đến suy nghĩ trước đây của mình, nếu Chu Lạc Sâm và cô cùng đi gặp ba dượng của mình, có lẽ sẽ khiến ông ta quay đầu!
"Chắc hẳn em cũng biết, tôi và luật sư Hình đang có một số mâu thuẫn liên quan đến vụ án hình sự." Chu Lạc Sâm đi thẳng vào vấn đề, "Tôi muốn hỏi em, em nghĩ luật sư Hình có chủ động rời khỏi vụ án không?"
Phương Y sững sờ, theo bản năng hỏi: "Luật sư Chu muốn luật sư Hình rời khỏi sao?"
Chu Lạc Sâm dựa vào ghế, mười ngón tay đan xen vào nhau, nói: "Đừng hiểu lầm, tôi chỉ hỏi ý kiến của em. Em là người bên cạnh cậu ta và cũng tham gia vào vụ án này, tôi tin tưởng vào trực giác của em."
Phương Y do dự một lúc rồi nói: "Nói thật?"
Chu Lạc Sâm nheo mắt, khẽ mỉm cười: "Nói thật."
Nghe vậy, Phương Y nhẹ lắc đầu, nhưng điều đó cũng đã đủ nói lên ý tứ của cô.
"Vậy thì hơi khó khăn rồi." Bộ dáng Chu Lạc Sâm tỏ ra không giống như lời nói anh thể hiện. Anh tựa lưng vào ghế, bộ dáng vô cùng thoải mái. Bộ tây trang Armani anh mặc trên người càng khiến anh thu hút hơn. Mọi người đều nói Armani là trang phục dành cho phái nam quyến rũ, nhìn như thế, Chu Lạc Sâm cũng là một nam thần đủ tiêu chuẩn.
"Em đứng xa tôi như vậy, là lo lắng tôi sẽ làm gì em sao?"
Khi Phương Y đang đắm chìm trong suy nghĩ, Chu Lạc Sâm bỗng buột ra câu nói đó khiến cô bối rối. Cô vội vàng giải thích: "Không, không phải vậy, tôi chỉ là... à..." Thật sự không thể nghĩ ra lời giải thích hợp lý, Phương Y đành gượng gạo nói: "Chỉ là đang suy nghĩ về vụ án, nhất thời không chú ý."
Chu Lạc Sâm dường như khá hứng thú với việc Phương Y mất tập trung. Ngay sau đó liền hỏi: "Suy nghĩ gì vậy?" Hỏi xong, anh cũng cảm thấy có chút không ổn, liền nhanh chóng nói thêm: "Không muốn nói thì thôi."
Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
Phương Y cảm thấy khó xử. Thật ra, cô không muốn nói chuyện này với ai cả, nhưng Chu Lạc Sâm rõ ràng là muốn biết, nên cô... Không được, không thể nói.
Phương Y kiên định lắc đầu: "Không có gì, chỉ là một vài chuyện nhỏ. Luật sư Chu sẽ không quan tâm đâu."
Chu Lạc Sâm thấy cô có vẻ lạnh nhạt, nhưng không hề tỏ ra bực bội. Anh nhẹ nhàng nói: "Vậy được rồi, nếu có việc gì thì cứ đi trước nhé."
Phương Y gật đầu chào tạm biệt và trở lại chỗ ngồi, tiếp tục đau đầu suy nghĩ.
Cả buổi chiều hôm nay cô chìm trong lo lắng, cho đến tận giờ tan tầm, điện thoại của cô vang lên. Cuộc gọi đến từ một số lạ, là ở dưới quê của cô.
Không cần đoán cũng biết là ai, Phương Y trực tiếp tắt chuông điện thoại, giả vờ như không biết gì và tiếp tục làm việc. Nhưng chiếc điện thoại đó như đeo bám, liên tục reo vang, mỗi lần tự động ngắt sau lại gọi đến lần nữa. Dần dần cô hoàn toàn không thể tập trung làm việc.
"Trợ lý Trần, hôm nay tôi có chút việc phải về trước. Nếu cần sửa sang lại tài liệu, phiền anh gửi vào hộp thư của tôi." Phương Y chào hỏi Trần Quân Du, rồi nhanh chóng rời đi.
Lúc này Doãn Triết Ngạn gõ cửa văn phòng Chu Lạc Sâm. Từ bên trong văn phòng, Chu Lạc Sâm nhìn thấy Phương Y vội vã rời đi, lông mày tinh tế nhướng lên.
"Luật sư Chu, đây là tài liệu anh yêu cầu." Doãn Triết Ngạn đặt tài liệu lên bàn Chu Lạc Sâm.
Chu Lạc Sâm gật đầu, nhìn đồng hồ, nói: "Hôm nay hết giờ làm việc, không tăng ca, về nhà sớm đi." Nói xong, anh đứng dậy đi đến giá áo, khoác áo khoác ngoài và lấy cặp tài liệu rời đi.
Doãn Triết Ngạn ngạc nhiên nhìn Chu Lạc Sâm lần đầu tiên tan sở đúng giờ, tò mò điều gì khiến anh coi trọng công việc hơn cả.
Phương Y hôm nay không đi tàu điện ngầm. Cô không muốn về nhà vội vàng, mặc dù cô chưa cung cấp cho mẹ mình địa chỉ cụ thể, nhưng đối phương biết cô ở con phố nào, khu vực đó chỉ có hai ba khu chung cư. Mẹ cô có thể tự tìm được, nếu bà nói cho ba dượng biết, ông ta chắc chắn cũng sẽ đoán ra được.
Phương Y cảm thấy đau đầu kinh khủng, đeo ba lô lang thang vô định trên phố. Điện thoại trong tay cô vẫn không ngừng rung.
Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
Cô cảm thấy kiệt sức cả về thể xác lẫn tinh thần. Cô tìm một chỗ vắng vẻ ngồi xổm xuống ôm đầu. Thực ra cô cũng không muốn khóc, nhưng tâm lý uất ức và khổ sở khiến cô suy nghĩ nhiều, nhớ về ba ruột và quãng thời gian sống nương tựa nhau cùng mẹ. Cô biết mình phải kiên cường, nhưng lúc này cô thực sự rất khổ sở.
"Phương Y."
Giọng nói tràn đầy hormone nam tính vang lên trên đỉnh đầu Phương Y, hai từ vô cùng đơn giản ấy được anh gọi thật đặc biệt. Cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy Chu Lạc Sâm đang đứng trước mặt mình, gương mặt anh khuất sau lớp kính khiến cô không nhìn rõ, chỉ thấy dáng vẻ tuấn tú của anh.
"Luật sư Chu?" Phương Y vội vàng đứng dậy, nhìn xung quanh, hỏi: "Sao anh lại ở đây?"
Chu Lạc Sâm nhíu mày nói: "Vừa lái xe ngang qua đây, thấy em có vẻ không ổn nên ghé qua xem." Anh dừng lại một chút rồi hỏi, "Có chuyện gì sao?" Giọng anh có chút do dự, "Nếu gặp chuyện khó khăn có thể chia sẻ với tôi. Tôi là cấp trên của em cũng là bạn của em."
Buổi sáng Doãn Triết Ngạn đã hỏi Phương Y liệu cô có cần giúp đỡ hay không, bây giờ Chu Lạc Sâm lại hỏi cô, khiến cô cảm nhận sâu sắc tình cảm đồng nghiệp tốt đẹp trong văn phòng. Mắt cô ửng đỏ, cắn môi suy tư một lúc lâu rồi vẫn mỉm cười lắc đầu.
Chu Lạc Sâm nhìn nụ cười gượng gạo của cô, khuôn mặt anh trở nên lạnh nhạt hơn. Anh định nói gì đó nữa thì điện thoại của Phương Y lại rung lên. Cô vội vàng cầm lấy như cầm củ khoai lang nóng hổi, cúi xuống mở khóa màn hình, tiếng chuông im bặt.
Chu Lạc Sâm là người thông minh, chỉ cần nhìn qua cũng biết có chuyện gì đó không ổn. Anh vươn tay đến trước mặt cô, đôi mắt đen láy sắc bén nhìn qua tròng kính, giọng nói không cho phép từ chối: "Đưa cho tôi."
Phương Y ngạc nhiên quay đầu nhìn lại, đôi mắt đẹp của cô phản chiếu khuôn mặt tuấn tú của anh. Dường như từ khoảnh khắc anh nói "Đưa cho tôi", mọi khó khăn và thử thách trước mắt cô đều tan biến. Sự xuất hiện của anh như một bàn tay vô hình, xua tan đi những đám mây đen bao trùm lấy cô. Anh như một vầng thái dương trên bầu trời, tỏa ra ánh sáng ấm áp và an lòng cho cô.
Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
- -------------------o------------------