Chương 39
Edit: Frenalis
Chu Lạc Sâm dẫn Phương Y đến một nhà hàng yêu thích của anh, nơi đây nổi tiếng với lượng thức ăn ít, thiên về món chay thanh đạm nhưng hương vị tuyệt vời, không gian yên tĩnh và thanh lịch, hoàn toàn phù hợp với phong cách của Chu Lạc Sâm.
Phương Y ôm cánh tay anh cùng anh đi vào, một người đàn ông đang đứng gọi điện thoại ở trước cửa thấy hai người họ đi đến, ánh mắt lập tức sáng lên.
Anh ta nhanh chóng cúp điện thoại, đi lên chào đón: "Luật sư Chu đến rồi!"
Chu Lạc Sâm gật đầu: "Gần đây làm ăn được không?"
Người đàn ông cười nói: "Nhờ phúc của anh, tốt lắm! Hai chỗ?" Anh ta liếc nhìn Phương Y.
Chu Lạc Sâm gật đầu: "Tôi mang bạn gái đến ăn tối, hai chỗ."
Phương Y ngẩn người, bất ngờ nhìn anh, rõ ràng là kinh ngạc khi anh dễ dàng nói ra mối quan hệ của hai người.
Quản lý nhà hàng nhiệt tình chào hỏi Phương Y, sau đó đích thân dẫn họ đến một gian phòng riêng. Gian phòng riêng nằm ở vị trí trong cùng, vô cùng tinh tế, trong không khí thoang thoảng hương hoa Tulip dịu nhẹ, nhiệt độ cũng vừa phải.
"Xin đợi một lát, đồ ăn sẽ ra ngay." Quản lý nhà hàng nói xong rời đi.
Phương Y hỏi: "Anh thường gọi món gì ở đây?"
Chu Lạc Sâm cởi bỏ cúc áo vest, cởi ra treo lên giá áo, chỉ mặc áo sơ mi ngồi xuống ghế dựa bên cạnh, vai rộng eo thon tỉ lệ hoàn hảo. Phương Y hoàn toàn không thể rời mắt khỏi anh, cô rất thích anh mặc áo sơ mi, đặc biệt là lúc này, có lẽ vì cảm thấy nóng, anh mở hai cúc áo sơ mi, Phương Y chỉ cảm thấy máu mũi sắp trào ra...
"Anh thường đến đây, muốn ăn gì họ đều biết." Chu Lạc Sâm thuận miệng nói, "Mặc nhiều như vậy không nóng ư, cởi áo khoác đi." Ánh mắt nhu hoà của anh nhìn bộ đồ công sở vẫn chưa kịp thay của cô.
Phương Y ngoan ngoãn cởi áo khoác, chỉ mặc áo sơ mi và váy, phần dưới váy là legging, rất dày nên không lo bị lạnh.
Chu Lạc Sâm nhìn chằm chằm vào cô mà không hề chớp mắt, chiếc váy đen ôm sát cơ thể mảnh mai của cô, phần bụng nhỏ không chút mỡ thừa, chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt ôm sát cơ thể mô tả đường cong tuyệt đẹp của bộ ngực, khiến anh trực tiếp bưng ly nước lên uống hết một hơi.
Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
"Nước ấm à, anh không nóng ư?" Phương Y ngạc nhiên nhìn anh.
Chu Lạc Sâm mím môi: "Nước lạnh, họ sẽ không đưa anh nước ấm."
Phương Y bưng ly nước của mình lên nhìn: "Nhưng của em là nước ấm mà."
Chu Lạc Sâm tựa vào ghế dựa, thư thái nói: "Con gái uống nước lạnh không tốt."
Phương Y cong môi cười, lộ ra má lúm đồng tiền xinh đẹp đáng yêu: "Ừ, anh nói đúng."
Chu Lạc Sâm đưa tay sờ sờ môi mình, như đang suy tư mà nhìn chằm chằm vào cô, cô không nhận ra, cúi đầu nhìn điện thoại, đầu ngón tay trắng nõn không ngừng ấn ấn gì đó, có lẽ là đang nhắn tin, vì có mẹ đang chờ ở nhà.
Nhẹ nhàng dời tầm mắt, Chu Lạc Sâm như bị gợi nhớ về một ký ức không mấy tốt đẹp, nhưng điện thoại của anh nhanh chóng vang lên, cũng không có tâm trí nghĩ về điều đó.
Người gọi điện thoại là Nghiêm Túc, anh có thể đoán được đối phương có chuyện gì, cũng không né tránh Phương Y, trực tiếp nghe máy: "Tìm tôi?"
Nghiêm Túc trầm mặc hồi lâu rồi mới nói: "Tôi nghe nói Giang Nhậm Hứa đã trở lại làm việc?"
Chu Lạc Sâm cười nhạt: "Vậy nên cậu đã trốn hai ngày nay không dám lên văn phòng à?"
Nghiêm túc có vẻ rất xấu hổ: "Đừng nói vậy, chúng ta là anh em mà, ngay cả cậu cũng nói như vậy, tôi cũng không có mặt mũi đi làm nữa."
Chu Lạc Sâm rũ mắt nhìn đồng hồ: "cậu cũng biết chọn thời điểm đấy, tôi đang hẹn hò, không có thời gian nói chuyện với cậu."
"Vậy... Vậy cậu hẹn hò xong rồi thì gọi lại cho tôi nhé." Nghiêm túc nhỏ giọng nói.
Chu Lạc Sâm "Ừ" một tiếng, định cúp máy, nhưng Nghiêm Túc lại cao giọng hỏi: "Cái gì? Không đúng! Cậu hẹn hò? Cùng ai vậy?"
Chu Lạc Sâm chú ý thấy Phương Y đã nhắn tin xong, lúc này đang chống tay lên má nhìn anh nghe điện thoại, anh liền bình tĩnh nhìn cô, nói: "Cùng Phương Y."
Nghiêm Túc bên kia cả người cứng đờ, có thể tưởng tượng tâm trạng của anh ta phức tạp đến mức nào. Chu Lạc Sâm cũng không mong đợi anh ta trả lời, trực tiếp cúp máy.
"Ai vậy?" Vừa cúp máy, Phương Y đã đầy vẻ lo lắng hỏi.
Chu Lạc Sâm nhướng đôi mắt lãnh tình, nhàn nhạt hỏi: "Em có vẻ lo lắng hơn anh về việc người khác biết mối quan hệ của chúng ta nhỉ?"
Phương Y cười tủm tỉm: "Em chỉ tuân thủ yêu cầu của luật sư Chu thôi, anh không khen em cũng được, nhưng sao lại có vẻ không hài lòng?"
Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
Chu Lạc Sâm hiểu ra, cô đang nói bóng gió với anh, chính anh yêu cầu, kỳ thực là tự đào hố cho bản thân.
Chu Lạc Sâm không nói gì, bởi vì đồ ăn đã được dọn lên. Khi đang ăn, Phương Y nhận được điện thoại của mẹ, bà có vẻ không yên tâm, mặc dù đã nhìn tin nhắn, vẫn gọi điện thoại lại.
"Tiểu Y, không về nhà à?" Mẹ Phương nhìn mâm cơm bà chuẩn bị, có vẻ thất vọng.
Phương Y không biết bên kia đang là hình ảnh gì, chỉ nói: "Vâng, con đang ăn tối bên ngoài, mẹ đừng đợi con, mẹ cứ ăn đi."
Mẹ Phương do dự hỏi: "Vậy con sớm về nhà một chút nhé, con gái về khuya không an toàn... Con ăn tối với ai vậy?"
Phương Y trầm mặc một chốc, nhìn Chu Lạc Sâm nói: "Cùng đồng nghiệp, mẹ đừng lo lắng."
Mẹ Phương yên tâm dặn dò: "Vậy con sớm về nhà nhé."
"Vâng ạ." Phương Y chào tạm biệt mẹ, sau đó cúp máy, cầm lấy đũa chuẩn bị ăn cơm, nhưng lại thấy Chu Lạc Sâm chậm chạp không động đũa, cô hỏi: "Sao anh không ăn?"
Chu Lạc Sâm không nói gì, chỉ cầm đũa gắp mấy miếng đồ ăn một cách hờ hững. Phương Y biết lý do anh im lặng, cô mỉm cười nhìn anh một hồi rồi bắt đầu ăn cơm.
Hai người tuy không nói chuyện, nhưng ở chung lại không hề cảm thấy gượng gạo, quả thực là một cặp đôi hoàn hảo.
Phương Y ăn no bảy phần rồi đi vào nhà vệ sinh, Chu Lạc Sâm một mình trong phòng buồn chán lướt điện thoại, khuôn mặt trắng trẻo anh tuấn của anh nở nụ cười nhẹ, nhìn qua tâm trạng không tệ.
Một lát sau, cửa phòng riêng bị mở ra, anh ngước mắt nhìn định lên tiếng nhưng lại phát hiện người bước vào không phải Phương Y.
"Luật sư Chu." Giang Nhậm Hứa bước vào, đóng cửa, nhìn lướt qua bàn ăn nói: "Anh thích nhất món ăn ở đây, tôi đoán được anh ở đây gặp bạn, nên tự ý đến, anh không ngại chứ?"
Chu Lạc Sâm đứng dậy nói: "Xin lỗi, cô vui lòng rời đi."
Giang Nhậm Hứa nghẹn họng, căng da đầu nói: "Tôi muốn ngồi đây một lát anh cũng để ý ư." Cô ta đi đến ghế dựa bên cạnh, liếc nhìn chiếc ba lô trên ghế, "Xem ra cô Phương đang ăn tối cùng anh nhỉ?"
Chu Lạc Sâm khoanh tay an tĩnh đứng đó, chỉ nhìn Giang Nhậm Hứa nhưng không nói gì. Tuy anh không nói lời nào, nhưng ánh mắt sắc bén của anh cũng khiến Giang Nhậm Hứa hiểu rõ, Phương Y không giống như người khác, tốt nhất cô ta đừng khiêu khích điểm mấu chốt của anh.
"Nghiêm Túc đã gọi điện cho tôi." Ngữ điệu Chu Lạc Sâm lãnh đạm như trần thuật, "Ngày mai tôi sẽ sắp xếp cho các người gặp nhau, bây giờ cô có thể đi rồi."
Giang Nhậm Hứa nhăn mặt: "Tôi không định gặp anh ta, luật sư Chu không cần phiền phức như vậy."
"À." Chu Lạc Sâm lạnh như băng nói, "Rốt cuộc cô có đi hay không?" Anh thực sự không kiên nhẫn, vì Phương Y sắp quay lại.
Giang Nhậm Hứa thở phào một hơi, nói: "Thực ra tôi có điều muốn nói với anh."
Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
Chu Lạc Sâm giơ tay lên xem đồng hồ, mọi cử chỉ đều nói: Nhanh lên.
Giang Nhậm Hứa lộ ra vẻ mặt khổ sở, gần như nghẹn ngào nói: "Luật sư Chu, hai năm rồi, anh một chút cảm giác cũng không có sao? Mặc dù trong quá khứ tôi là người phụ nữ của người khác, nhưng mấy năm nay luôn là anh chu cấp cho tôi, người kia thậm chí còn chưa lộ mặt, tôi đã sớm đối với anh..." Lời nói của cô ta chưa kịp dứt, cửa phòng riêng bị mở ra, Phương Y đứng ở cửa, mặt không biểu cảm nhìn bọn họ.
Chu Lạc Sâm lập tức nói: "Chưa nói xong thì không cần nói nữa, nói cũng không có ý nghĩa gì, xin cô lập tức rời đi."
Giang Nhậm Hứa không nói gì thêm, quay người rời đi. Khi đi ngang qua Phương Y, Phương Y nghiêng người nhường đường cho cô ta. Giang Nhậm Hứa sững sờ, nhìn Phương Y từ trên xuống dưới, ánh mắt vừa u oán vừa hâm mộ. Cô ta nhìn Phương Y hồi lâu mới nhấc chân rời đi, mang theo tâm trạng nặng nề.
Phương Y xem nhẹ cảm giác như bị nghẹn ở cổ, đi vào phòng đóng cửa, mở miệng hỏi: "Sao cô ta lại ở đây?"
Chu Lạc Sâm ngồi xuống ghế bắt chéo hai chân nói: "Cô ta là thư ký cũ của anh, hiểu rõ thói quen của anh, không khó để tìm được chỗ này."
Phương Y cũng ngồi xuống, bình tĩnh nói: "Em biết không khó, em hỏi là cô ta đến đây làm gì."
Nhớ đến lời hứa với Nghiêm Túc, Chu Lạc Sâm có chút do dự, nhưng anh tuyệt đối sẽ không vì lời hứa với người khác mà làm tổn hại đến tình cảm của mình và Phương Y, cho nên anh quyết định nói ra. Nhưng sự do dự ngắn ngủi của anh trong mắt Phương Y người không biết nội tình lại trở thành sự lúng túng và hổ thẹn không biết nói gì.
Phương Y cắn môi: "Anh không muốn nói thì thôi, em no rồi, về nhà trước." Nói xong, cô cầm túi xách lên định đi, Chu Lạc Sâm vội vàng mặc áo khoác đuổi theo. Do còn phải thanh toán tiền, nên khi ra đến cửa, anh đã không thấy bóng dáng Phương Y đâu.
Anh lấy điện thoại ra gọi cho Phương Y nhưng cô không nghe máy. Anh định lái xe thẳng đến nhà Phương Y để chờ, nhưng Giang Nhậm Hứa lại xuất hiện bên cạnh xe của anh.
Nhìn thấy Chu Lạc Sâm đi đến, Giang Nhậm Hứa mở miệng nói: "Lời nói ban nãy tôi định nói xong rồi đi, luật sư Chu có thời gian không?"
Chu Lạc Sâm đột nhiên nở một nụ cười, anh nói: "Cô muốn nói chuyện với tôi à?"
Giang Nhậm Hứa không hiểu sao lại có chút lo lắng, cô ta gật đầu, trong lòng lại muốn lùi bước
Chu Lạc Sâm nhìn xung quanh, thấy không ai ở gần, liền ôn hoà nói: "Được thôi, tôi có thời gian, lại đây đi."
Chu Lạc Sâm đi đến một góc khuất không dễ bị phát hiện, bóng hình cao lớn và tuấn tú của anh toát lên sức hút khó cưỡng.
Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
Giang Nhậm Hứa do dự một hồi, tuy trong lòng có chút sợ hãi nhưng vẫn theo anh đi qua. Khi anh quay người lại, cô ta định mở lời nói chuyện thì điều lo lắng trong lòng cô ta đã xảy ra.
Chu Lạc Sâm hung hăng tóm lấy cằm cô ta, nhấc bổng cả người cô ta lên. Cô ta gần như không thể thở nổi, cằm cũng suýt trật khớp.
Khi cô ta đang cố gắng thở hổn hển giãy giụa, nghe thấy Chu Lạc Sâm đặc biệt ôn nhu nói: "Nhậm Hứa, nể tình cô đã từng giúp tôi làm việc và vì sĩ diện của Nghiêm Túc, hôm nay tôi sẽ không tính toán với cô. Nếu cô dám tiết lộ chuyện ngày hôm nay hoặc tiếp tục quấy rầy tôi như vậy, tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô đâu." Nói xong, anh buông lỏng cô ta ra. Cái cằm cô ta đã in hằn những vết đỏ ửng, đau đến mức nước mắt cũng trào ra.
"Tôi là người thế nào, cô rõ nhất cả. Đừng làm những điều khiến bản thân hối hận nữa, đã hiểu chưa?" Chu Lạc Sâm thản nhiên cài nút áo vest, ánh mắt sau cặp kính cong cong như lưỡi liềm, nhưng người phụ nữ trước mặt anh lại run rẩy bần bật.
"Còn nữa, đừng làm khó dễ Phương Y. Tôi là nguỵ quân tử, không có nguyên tắc không làm khó dễ phụ nữ. Nếu cô chạm đến điểm mấu chốt của tôi, cho dù cô là phụ nữ, tôi cũng sẽ không thủ hạ lưu tình." Anh nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Giang Nhậm Hứa, lực đạo nhẹ nhàng giống như đang yêu thương tình nhân, nhưng lời nói của anh lại khiến người ta lạnh cả sống lưng: "Cô hẳn là biết điểm mấu chốt của tôi là ai."
Giang Nhậm Hứa run lên một chút, quật cường nhìn Chu Lạc Sâm. Cô ta không muốn trả lời, nhưng ánh mắt sắc bén của anh vẫn luôn gắt gao nhìn chằm chằm vào cô ta, rõ ràng là đang chờ đợi câu trả lời của cô ta, coi như là nể tình việc cô ta đã từng làm cấp dưới của anh bấy lâu nay, nên cho cô ta một đường lui.
Sau một hồi lâu, Giang Nhậm Hứa bị ánh mắt của anh nhìn đến mức không thể chịu nổi, chỉ đành cúi đầu nói: "Đã biết."
Chu Lạc Sâm lúc này mới buông cô ta ra, bước đến xe của mình, nhanh chóng lái chiếc xe đi khỏi, chưa từng dừng lại bên cạnh cô ta dù chỉ một giây.
Giang Nhậm Hứa chạy đến bên bờ gara nhìn theo chiếc xe phóng đi như bay, hung hăng gào thét trong vô vọng nhưng không phát ra được tiếng nào. Cô ta hít một hơi thật sâu, dùng khăn quàng cổ che đi vết thương trên cằm, nhấc chân rời khỏi bãi đỗ xe, hai tay giấu trong ống tay áo nắm chặt lại.
Có những tình cảm, rõ ràng biết rõ là con đường phía trước đầy chông gai nhưng vẫn cố chấp đi theo. Tâm cơ thâm sâu vốn đã đáng sợ, nhưng điều đáng sợ hơn là trong lòng những kẻ tâm cơ thâm sâu đó còn ẩn chứa sự ghen tuông và oán hận sâu sắc.
Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
- -------------------o------------------
Chu Lạc Sâm dẫn Phương Y đến một nhà hàng yêu thích của anh, nơi đây nổi tiếng với lượng thức ăn ít, thiên về món chay thanh đạm nhưng hương vị tuyệt vời, không gian yên tĩnh và thanh lịch, hoàn toàn phù hợp với phong cách của Chu Lạc Sâm.
Phương Y ôm cánh tay anh cùng anh đi vào, một người đàn ông đang đứng gọi điện thoại ở trước cửa thấy hai người họ đi đến, ánh mắt lập tức sáng lên.
Anh ta nhanh chóng cúp điện thoại, đi lên chào đón: "Luật sư Chu đến rồi!"
Chu Lạc Sâm gật đầu: "Gần đây làm ăn được không?"
Người đàn ông cười nói: "Nhờ phúc của anh, tốt lắm! Hai chỗ?" Anh ta liếc nhìn Phương Y.
Chu Lạc Sâm gật đầu: "Tôi mang bạn gái đến ăn tối, hai chỗ."
Phương Y ngẩn người, bất ngờ nhìn anh, rõ ràng là kinh ngạc khi anh dễ dàng nói ra mối quan hệ của hai người.
Quản lý nhà hàng nhiệt tình chào hỏi Phương Y, sau đó đích thân dẫn họ đến một gian phòng riêng. Gian phòng riêng nằm ở vị trí trong cùng, vô cùng tinh tế, trong không khí thoang thoảng hương hoa Tulip dịu nhẹ, nhiệt độ cũng vừa phải.
"Xin đợi một lát, đồ ăn sẽ ra ngay." Quản lý nhà hàng nói xong rời đi.
Phương Y hỏi: "Anh thường gọi món gì ở đây?"
Chu Lạc Sâm cởi bỏ cúc áo vest, cởi ra treo lên giá áo, chỉ mặc áo sơ mi ngồi xuống ghế dựa bên cạnh, vai rộng eo thon tỉ lệ hoàn hảo. Phương Y hoàn toàn không thể rời mắt khỏi anh, cô rất thích anh mặc áo sơ mi, đặc biệt là lúc này, có lẽ vì cảm thấy nóng, anh mở hai cúc áo sơ mi, Phương Y chỉ cảm thấy máu mũi sắp trào ra...
"Anh thường đến đây, muốn ăn gì họ đều biết." Chu Lạc Sâm thuận miệng nói, "Mặc nhiều như vậy không nóng ư, cởi áo khoác đi." Ánh mắt nhu hoà của anh nhìn bộ đồ công sở vẫn chưa kịp thay của cô.
Phương Y ngoan ngoãn cởi áo khoác, chỉ mặc áo sơ mi và váy, phần dưới váy là legging, rất dày nên không lo bị lạnh.
Chu Lạc Sâm nhìn chằm chằm vào cô mà không hề chớp mắt, chiếc váy đen ôm sát cơ thể mảnh mai của cô, phần bụng nhỏ không chút mỡ thừa, chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt ôm sát cơ thể mô tả đường cong tuyệt đẹp của bộ ngực, khiến anh trực tiếp bưng ly nước lên uống hết một hơi.
Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
"Nước ấm à, anh không nóng ư?" Phương Y ngạc nhiên nhìn anh.
Chu Lạc Sâm mím môi: "Nước lạnh, họ sẽ không đưa anh nước ấm."
Phương Y bưng ly nước của mình lên nhìn: "Nhưng của em là nước ấm mà."
Chu Lạc Sâm tựa vào ghế dựa, thư thái nói: "Con gái uống nước lạnh không tốt."
Phương Y cong môi cười, lộ ra má lúm đồng tiền xinh đẹp đáng yêu: "Ừ, anh nói đúng."
Chu Lạc Sâm đưa tay sờ sờ môi mình, như đang suy tư mà nhìn chằm chằm vào cô, cô không nhận ra, cúi đầu nhìn điện thoại, đầu ngón tay trắng nõn không ngừng ấn ấn gì đó, có lẽ là đang nhắn tin, vì có mẹ đang chờ ở nhà.
Nhẹ nhàng dời tầm mắt, Chu Lạc Sâm như bị gợi nhớ về một ký ức không mấy tốt đẹp, nhưng điện thoại của anh nhanh chóng vang lên, cũng không có tâm trí nghĩ về điều đó.
Người gọi điện thoại là Nghiêm Túc, anh có thể đoán được đối phương có chuyện gì, cũng không né tránh Phương Y, trực tiếp nghe máy: "Tìm tôi?"
Nghiêm Túc trầm mặc hồi lâu rồi mới nói: "Tôi nghe nói Giang Nhậm Hứa đã trở lại làm việc?"
Chu Lạc Sâm cười nhạt: "Vậy nên cậu đã trốn hai ngày nay không dám lên văn phòng à?"
Nghiêm túc có vẻ rất xấu hổ: "Đừng nói vậy, chúng ta là anh em mà, ngay cả cậu cũng nói như vậy, tôi cũng không có mặt mũi đi làm nữa."
Chu Lạc Sâm rũ mắt nhìn đồng hồ: "cậu cũng biết chọn thời điểm đấy, tôi đang hẹn hò, không có thời gian nói chuyện với cậu."
"Vậy... Vậy cậu hẹn hò xong rồi thì gọi lại cho tôi nhé." Nghiêm túc nhỏ giọng nói.
Chu Lạc Sâm "Ừ" một tiếng, định cúp máy, nhưng Nghiêm Túc lại cao giọng hỏi: "Cái gì? Không đúng! Cậu hẹn hò? Cùng ai vậy?"
Chu Lạc Sâm chú ý thấy Phương Y đã nhắn tin xong, lúc này đang chống tay lên má nhìn anh nghe điện thoại, anh liền bình tĩnh nhìn cô, nói: "Cùng Phương Y."
Nghiêm Túc bên kia cả người cứng đờ, có thể tưởng tượng tâm trạng của anh ta phức tạp đến mức nào. Chu Lạc Sâm cũng không mong đợi anh ta trả lời, trực tiếp cúp máy.
"Ai vậy?" Vừa cúp máy, Phương Y đã đầy vẻ lo lắng hỏi.
Chu Lạc Sâm nhướng đôi mắt lãnh tình, nhàn nhạt hỏi: "Em có vẻ lo lắng hơn anh về việc người khác biết mối quan hệ của chúng ta nhỉ?"
Phương Y cười tủm tỉm: "Em chỉ tuân thủ yêu cầu của luật sư Chu thôi, anh không khen em cũng được, nhưng sao lại có vẻ không hài lòng?"
Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
Chu Lạc Sâm hiểu ra, cô đang nói bóng gió với anh, chính anh yêu cầu, kỳ thực là tự đào hố cho bản thân.
Chu Lạc Sâm không nói gì, bởi vì đồ ăn đã được dọn lên. Khi đang ăn, Phương Y nhận được điện thoại của mẹ, bà có vẻ không yên tâm, mặc dù đã nhìn tin nhắn, vẫn gọi điện thoại lại.
"Tiểu Y, không về nhà à?" Mẹ Phương nhìn mâm cơm bà chuẩn bị, có vẻ thất vọng.
Phương Y không biết bên kia đang là hình ảnh gì, chỉ nói: "Vâng, con đang ăn tối bên ngoài, mẹ đừng đợi con, mẹ cứ ăn đi."
Mẹ Phương do dự hỏi: "Vậy con sớm về nhà một chút nhé, con gái về khuya không an toàn... Con ăn tối với ai vậy?"
Phương Y trầm mặc một chốc, nhìn Chu Lạc Sâm nói: "Cùng đồng nghiệp, mẹ đừng lo lắng."
Mẹ Phương yên tâm dặn dò: "Vậy con sớm về nhà nhé."
"Vâng ạ." Phương Y chào tạm biệt mẹ, sau đó cúp máy, cầm lấy đũa chuẩn bị ăn cơm, nhưng lại thấy Chu Lạc Sâm chậm chạp không động đũa, cô hỏi: "Sao anh không ăn?"
Chu Lạc Sâm không nói gì, chỉ cầm đũa gắp mấy miếng đồ ăn một cách hờ hững. Phương Y biết lý do anh im lặng, cô mỉm cười nhìn anh một hồi rồi bắt đầu ăn cơm.
Hai người tuy không nói chuyện, nhưng ở chung lại không hề cảm thấy gượng gạo, quả thực là một cặp đôi hoàn hảo.
Phương Y ăn no bảy phần rồi đi vào nhà vệ sinh, Chu Lạc Sâm một mình trong phòng buồn chán lướt điện thoại, khuôn mặt trắng trẻo anh tuấn của anh nở nụ cười nhẹ, nhìn qua tâm trạng không tệ.
Một lát sau, cửa phòng riêng bị mở ra, anh ngước mắt nhìn định lên tiếng nhưng lại phát hiện người bước vào không phải Phương Y.
"Luật sư Chu." Giang Nhậm Hứa bước vào, đóng cửa, nhìn lướt qua bàn ăn nói: "Anh thích nhất món ăn ở đây, tôi đoán được anh ở đây gặp bạn, nên tự ý đến, anh không ngại chứ?"
Chu Lạc Sâm đứng dậy nói: "Xin lỗi, cô vui lòng rời đi."
Giang Nhậm Hứa nghẹn họng, căng da đầu nói: "Tôi muốn ngồi đây một lát anh cũng để ý ư." Cô ta đi đến ghế dựa bên cạnh, liếc nhìn chiếc ba lô trên ghế, "Xem ra cô Phương đang ăn tối cùng anh nhỉ?"
Chu Lạc Sâm khoanh tay an tĩnh đứng đó, chỉ nhìn Giang Nhậm Hứa nhưng không nói gì. Tuy anh không nói lời nào, nhưng ánh mắt sắc bén của anh cũng khiến Giang Nhậm Hứa hiểu rõ, Phương Y không giống như người khác, tốt nhất cô ta đừng khiêu khích điểm mấu chốt của anh.
"Nghiêm Túc đã gọi điện cho tôi." Ngữ điệu Chu Lạc Sâm lãnh đạm như trần thuật, "Ngày mai tôi sẽ sắp xếp cho các người gặp nhau, bây giờ cô có thể đi rồi."
Giang Nhậm Hứa nhăn mặt: "Tôi không định gặp anh ta, luật sư Chu không cần phiền phức như vậy."
"À." Chu Lạc Sâm lạnh như băng nói, "Rốt cuộc cô có đi hay không?" Anh thực sự không kiên nhẫn, vì Phương Y sắp quay lại.
Giang Nhậm Hứa thở phào một hơi, nói: "Thực ra tôi có điều muốn nói với anh."
Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
Chu Lạc Sâm giơ tay lên xem đồng hồ, mọi cử chỉ đều nói: Nhanh lên.
Giang Nhậm Hứa lộ ra vẻ mặt khổ sở, gần như nghẹn ngào nói: "Luật sư Chu, hai năm rồi, anh một chút cảm giác cũng không có sao? Mặc dù trong quá khứ tôi là người phụ nữ của người khác, nhưng mấy năm nay luôn là anh chu cấp cho tôi, người kia thậm chí còn chưa lộ mặt, tôi đã sớm đối với anh..." Lời nói của cô ta chưa kịp dứt, cửa phòng riêng bị mở ra, Phương Y đứng ở cửa, mặt không biểu cảm nhìn bọn họ.
Chu Lạc Sâm lập tức nói: "Chưa nói xong thì không cần nói nữa, nói cũng không có ý nghĩa gì, xin cô lập tức rời đi."
Giang Nhậm Hứa không nói gì thêm, quay người rời đi. Khi đi ngang qua Phương Y, Phương Y nghiêng người nhường đường cho cô ta. Giang Nhậm Hứa sững sờ, nhìn Phương Y từ trên xuống dưới, ánh mắt vừa u oán vừa hâm mộ. Cô ta nhìn Phương Y hồi lâu mới nhấc chân rời đi, mang theo tâm trạng nặng nề.
Phương Y xem nhẹ cảm giác như bị nghẹn ở cổ, đi vào phòng đóng cửa, mở miệng hỏi: "Sao cô ta lại ở đây?"
Chu Lạc Sâm ngồi xuống ghế bắt chéo hai chân nói: "Cô ta là thư ký cũ của anh, hiểu rõ thói quen của anh, không khó để tìm được chỗ này."
Phương Y cũng ngồi xuống, bình tĩnh nói: "Em biết không khó, em hỏi là cô ta đến đây làm gì."
Nhớ đến lời hứa với Nghiêm Túc, Chu Lạc Sâm có chút do dự, nhưng anh tuyệt đối sẽ không vì lời hứa với người khác mà làm tổn hại đến tình cảm của mình và Phương Y, cho nên anh quyết định nói ra. Nhưng sự do dự ngắn ngủi của anh trong mắt Phương Y người không biết nội tình lại trở thành sự lúng túng và hổ thẹn không biết nói gì.
Phương Y cắn môi: "Anh không muốn nói thì thôi, em no rồi, về nhà trước." Nói xong, cô cầm túi xách lên định đi, Chu Lạc Sâm vội vàng mặc áo khoác đuổi theo. Do còn phải thanh toán tiền, nên khi ra đến cửa, anh đã không thấy bóng dáng Phương Y đâu.
Anh lấy điện thoại ra gọi cho Phương Y nhưng cô không nghe máy. Anh định lái xe thẳng đến nhà Phương Y để chờ, nhưng Giang Nhậm Hứa lại xuất hiện bên cạnh xe của anh.
Nhìn thấy Chu Lạc Sâm đi đến, Giang Nhậm Hứa mở miệng nói: "Lời nói ban nãy tôi định nói xong rồi đi, luật sư Chu có thời gian không?"
Chu Lạc Sâm đột nhiên nở một nụ cười, anh nói: "Cô muốn nói chuyện với tôi à?"
Giang Nhậm Hứa không hiểu sao lại có chút lo lắng, cô ta gật đầu, trong lòng lại muốn lùi bước
Chu Lạc Sâm nhìn xung quanh, thấy không ai ở gần, liền ôn hoà nói: "Được thôi, tôi có thời gian, lại đây đi."
Chu Lạc Sâm đi đến một góc khuất không dễ bị phát hiện, bóng hình cao lớn và tuấn tú của anh toát lên sức hút khó cưỡng.
Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
Giang Nhậm Hứa do dự một hồi, tuy trong lòng có chút sợ hãi nhưng vẫn theo anh đi qua. Khi anh quay người lại, cô ta định mở lời nói chuyện thì điều lo lắng trong lòng cô ta đã xảy ra.
Chu Lạc Sâm hung hăng tóm lấy cằm cô ta, nhấc bổng cả người cô ta lên. Cô ta gần như không thể thở nổi, cằm cũng suýt trật khớp.
Khi cô ta đang cố gắng thở hổn hển giãy giụa, nghe thấy Chu Lạc Sâm đặc biệt ôn nhu nói: "Nhậm Hứa, nể tình cô đã từng giúp tôi làm việc và vì sĩ diện của Nghiêm Túc, hôm nay tôi sẽ không tính toán với cô. Nếu cô dám tiết lộ chuyện ngày hôm nay hoặc tiếp tục quấy rầy tôi như vậy, tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô đâu." Nói xong, anh buông lỏng cô ta ra. Cái cằm cô ta đã in hằn những vết đỏ ửng, đau đến mức nước mắt cũng trào ra.
"Tôi là người thế nào, cô rõ nhất cả. Đừng làm những điều khiến bản thân hối hận nữa, đã hiểu chưa?" Chu Lạc Sâm thản nhiên cài nút áo vest, ánh mắt sau cặp kính cong cong như lưỡi liềm, nhưng người phụ nữ trước mặt anh lại run rẩy bần bật.
"Còn nữa, đừng làm khó dễ Phương Y. Tôi là nguỵ quân tử, không có nguyên tắc không làm khó dễ phụ nữ. Nếu cô chạm đến điểm mấu chốt của tôi, cho dù cô là phụ nữ, tôi cũng sẽ không thủ hạ lưu tình." Anh nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Giang Nhậm Hứa, lực đạo nhẹ nhàng giống như đang yêu thương tình nhân, nhưng lời nói của anh lại khiến người ta lạnh cả sống lưng: "Cô hẳn là biết điểm mấu chốt của tôi là ai."
Giang Nhậm Hứa run lên một chút, quật cường nhìn Chu Lạc Sâm. Cô ta không muốn trả lời, nhưng ánh mắt sắc bén của anh vẫn luôn gắt gao nhìn chằm chằm vào cô ta, rõ ràng là đang chờ đợi câu trả lời của cô ta, coi như là nể tình việc cô ta đã từng làm cấp dưới của anh bấy lâu nay, nên cho cô ta một đường lui.
Sau một hồi lâu, Giang Nhậm Hứa bị ánh mắt của anh nhìn đến mức không thể chịu nổi, chỉ đành cúi đầu nói: "Đã biết."
Chu Lạc Sâm lúc này mới buông cô ta ra, bước đến xe của mình, nhanh chóng lái chiếc xe đi khỏi, chưa từng dừng lại bên cạnh cô ta dù chỉ một giây.
Giang Nhậm Hứa chạy đến bên bờ gara nhìn theo chiếc xe phóng đi như bay, hung hăng gào thét trong vô vọng nhưng không phát ra được tiếng nào. Cô ta hít một hơi thật sâu, dùng khăn quàng cổ che đi vết thương trên cằm, nhấc chân rời khỏi bãi đỗ xe, hai tay giấu trong ống tay áo nắm chặt lại.
Có những tình cảm, rõ ràng biết rõ là con đường phía trước đầy chông gai nhưng vẫn cố chấp đi theo. Tâm cơ thâm sâu vốn đã đáng sợ, nhưng điều đáng sợ hơn là trong lòng những kẻ tâm cơ thâm sâu đó còn ẩn chứa sự ghen tuông và oán hận sâu sắc.
Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
- -------------------o------------------