Chương 3: Vạch Rõ Giới Hạn
Khi thay đồ xuống lầu, cô thấy tất cả mọi người đều đang ngồi ở trong phòng khách.
Cô cũng không nói gì mà chỉ lặng lẽ đi ra cửa mang giày. Bà quản gia thấy cô sắp đi ra ngoài thì chạy tới hỏi:
"Giai Giai, cháu không định ăn sáng sao?"
Cô xoay người lại mỉm cười nhẹ nhàng nói:
"Con không ăn đâu ạ."
Mẹ Hạ để ý thấy cô không thèm để ý gì tới bọn họ, từ lúc từ trên lầu đi xuống cũng chưa từng nhìn họ lấy một cái.
Mẹ Hạ tức giận quở trách cô:
"Con với cái, chả nhờ được tích sự gì. Đi học kiểu gì mà về nhà chả thèm chào hỏi ai, đủ lông đủ cánh rồi chứ gì?"
Cô nghe nhưng cô cũng không dừng lại, cứ tiếp tục im lặng chào quản gia rồi bước đi không quan tâm tới bọn họ nữa.
Ba Hạ thấy cô làm lơ bọn họ thì cũng rất tức giận lớn tiếng quát:
"HẠ GIAI, con đứng lại đó!!"
Mẹ Hạ thấy cô vẫn bình tĩnh đi thì tức giận thở gấp, ba Hạ và anh trai đành phải tự mình dỗ ngọt bà.
Noãn Uyên đã đợi cô ở bên ngoài, thấy cô chạy tới thì tài xế của Noãn Uyên cũng nhanh chóng xuống xe mở cửa cho cô bước vào.
Bước vào trong, Noãn Uyên hỏi Cô:
"Lại mới cãi nhau với gia đình nữa sao?"
Cô lắc đầu đáp:
"Gia đình gì chứ? Sắp không phải nữa rồi!"
Noãn Uyên có vẻ khá bất ngờ vì câu trả lời này của cô.
Cô biết Noãn Uyên bất ngờ về thái độ bất thường của cô nên chỉ mỉm cười nhẹ nhàng nói cho cô ấy biết kế hoạch của mình:
"Tớ định đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Hạ. Từ mai tớ sẽ không còn liên quan đến bọn họ nữa."
Noãn Uyên rất sốc, cô ấy ngây người rất lâu mới có thể mở miệng hỏi cô tới tấp:
"Giai Giai, cậu có sốt không? Hay não cậu có vấn đề? Hay là ai đã nhập vào cậu rồi?"
Noãn Uyên muốn sờ thử trán cô nhưng cô lại đẩy tay cô ấy ra nói:
"Tớ bình thường, những gì nãy giờ tớ nói đều là sự thật!"
Noãn Uyên sốc lần thứ hai, nhưng lần này cô ấy lại có vẻ đã tiếp nhận nhanh hơn lúc nãy mới nói:
"Nếu vậy thì cậu sẽ định ở đâu?"
Cô chợt nghĩ tới, tiền bọn họ hằng tháng luôn chuyển vào thẻ của cô, nhưng chắc có lẽ cô sẽ không dùng tới.
Cô cũng đã bắt đầu đi làm được một khoản thời gian rồi nên cũng dành dụm được một ít tiền.
Gộp lại với tiền của ông bà nội để lại riêng cho cô thì có thể dư sức để mua một căn chung cư.
Cô khẽ gật đầu nói với Noãn Uyên:
"Tớ định mua một căn chung cư!"
Noãn Uyên dường như đang suy nghĩ gì đó rồi nói:
"Ba mẹ tớ dù gì cũng không ở đây, hay cậu dọn tới ở chung với tớ đi. Tớ ở một mình đến sắp chán rồi đây!!"
Cô nói:
"Như vậy sẽ phiền cậu lắm!!"
Noãn Uyên đánh nhẹ cô một cái rồi giận dỗi nói:
"Tớ đã bảo cậu là gì? Chúng ta là một gia đình, gia đình đó hiểu chưa đồ ngốc này!!"
Cô bật cười nhìn cô ấy mà chỉ biết gật đầu đồng ý trong bất lực.
Lúc tới trường, Cô và Noãn Uyên cùng nhau bước trở về lớp.
Bước gần đến dãy hành lang của cầu thang cô bắt gặp Tạ Hinh cùng đám anh em của anh đang nhìn chằm chằm cô.
Cô cũng ngó lơ bọn họ trực tiếp khoác tay Noãn Uyên đi lên lầu.
Bọn họ có vẻ cũng rất khó hiểu, quay sang hỏi Tạ Hinh.
"Đại ca, Hạ Giai bây giờ không còn la liếm anh như trước nữa sau?"
Tạ Hinh có vẻ tức giận đạp cậu ta một cái:
"Ăn nói hàm hồ gì đó?"
Cô cũng bất ngờ không khác gì bọn họ nha! Từ bao giờ mà anh lên tiếng bảo vệ cô như thế?
Lúc trước, bọn họ cũng đều bàn tán về cô như này nhưng chưa một lần nào anh lên tiếng bênh vực cô cả.
Hôm nay quả thật là lần đầu tiên, nhưng một chút cảm động cô cũng không hề có. Cô bây giờ chỉ cảm giác được mình đã sắp không thể nhịn được cười!!
Noãn Uyên từ đầu đến cuối chỉ nhìn Cô, cô ấy sợ rằng cô sẽ bị lời nói của bọn họ làm cho kích động.
Nhưng mà khổ nỗi cô quả thật là nhịn cười tới nỗi mà mặt đỏ lên như sắp khóc.
Cô nói với cô ấy:
"Cậu đừng nhìn tớ nữa, mau nhìn đường đi tớ không có kích động đâu chỉ..chỉ là tớ buồn cười tí thôi."
Noãn Uyên nhìn Cô rồi khẽ vuốt ngực thở ra:
"Thế mà cậu lại làm tớ hết hồn!!"
Cô và Noãn Uyên vào lớp an phận ngồi xuống, Cô ngồi cạnh một học bá nhưng khá quậy nổi tiếng toàn trường tên là Phó Viễn.
Cô với người con trai này quả thật có chút không hợp.
Tính thì cọc cằn thô lỗ, còn ăn chơi, đại gia nhà giàu, còn chưa kể anh ta còn là công tử bột đào hoa thay bồ như thay áo nữa chứ.
Chỉ có những người mù mới đi mê anh ta còn cô cái loại này có cho cô còn chả thèm liếc mắt nhìn đến.
Cô yên lặng ngồi xuống, nhẹ nhàng lấy sách ra học bài.
Phó Viễn ngồi bên cạnh khó hiểu, ghé sát vào người cô hỏi:
"Hôm nay cậu sao vậy?"
Cô không thèm liếc anh ta một cái chỉ trả lời qua loa:
"Chả có gì?"
Anh ta vẫn xích lại gần cô còn cô khi không còn chỗ nào để nhích nữa.
Anh ta híp mắt hỏi cô:
"Hôm nay trông cậu lạ lắm không giống bình thường!"
Vì khoảng cách quá gần nên cả mặt cô đỏ bừng nói:
"Lạ là lạ chỗ nào cơ?"
Bên ngoài bỗng nhiên có một giọng nói trầm khàn ra lệnh cho cô:
"Hạ Giai!"
Cô nhìn lên.
Gì?
Tạ Hinh mà lại tới lớp tìm Cô?
Nãy trời bão sao?
Cô nhìn bạn học xung quanh hỏi:
"Các cậu, hôm nay các cậu có xem dự báo thời tiết chưa? Chẳng lẽ hôm nay trời bão sao?"
Phó Viễn bên cạnh nói:
"Xem rồi hôm nay quả thật trời rất nắng!"
Cô liếc anh ta chửi nhỏ:
"Đồ hâm!! Ai mượn?"
Nãy giờ đấu khẩu với Phó Viễn mà cô bơ luôn cả sự tồn tại của Tạ Hinh.
Mặt anh bây giờ đã đen còn hơn cái đít nồi, gằn giọng một lần nữa nói với Cô:
"Hạ Giai! Mau ra đây có chuyện cần nói."
Cô lúc này nhớ ra Tạ Hinh đang đứng đây tìm mình.
Cô nhanh đứng dậy đi theo anh ra phía ngoài để nói chuyện.
Phó Viễn thì cầm lấy sách của cô đọc bài còn thuận tiện lấy highlight để đánh dấu dùm Cô.
Cô bị Tạ Hinh kéo đi đến một dãy hành lang trống vắng.
Cô thì vốn chỉ có 1m60 còn Tạ Hinh tận 1m85 mà anh ta đi nhanh như vậy còn kéo tay cô làm cô chạy suýt té.
Gần tới cầu thang anh mới buông tay cô ra lúc này cô mới thở ra hồng hộc hỏi:
"Anh trai, anh kiếm em làm gì?"
Tạ Hinh nghe một tiếng anh trai từ trong miệng cô thì bất ngờ.
Lúc trước cô sẽ luôn gọi Tạ Hinh bằng một cái tên thân mật là anh Gia Kiệt nhưng mà giờ cô lại nghĩ lại cô với Tạ Hinh vốn dĩ vẫn nên là anh em.
Tạ Hinh hít một hơi thật sâu rồi nói:
"Mẹ tôi nói ngày mai mời gia đình cô đến dùng bữa."
Cô gật đầu hỏi:
"Như vậy thôi sao?"
Tạ Hinh gật đầu.
Khi cô nói ra câu thứ hai thì tất cả phản ứng của Tạ Hinh đều bị đông đặc lại:
"Sau này anh trai cứ nói với hai bác là gọi điện thoại trực tiếp cho ba mẹ em là được."
Nói rồi cô quay lưng bỏ đi, để lại một mình Tạ Hinh ngơ ngác đứng tại chỗ.
〈Để biết lịch ra chương mọi người hãy đến trang facebook Phương Linh (Cus) để xem nhaa. Vì đây là tác phẩm ký hợp đồng với Noveltoon và đăng duy nhất tại Noveltoon nên mong các bạn sẽ tôn trọng tác giả mà không reup trên bất kỳ nền tảng nào.〉
Cô cũng không nói gì mà chỉ lặng lẽ đi ra cửa mang giày. Bà quản gia thấy cô sắp đi ra ngoài thì chạy tới hỏi:
"Giai Giai, cháu không định ăn sáng sao?"
Cô xoay người lại mỉm cười nhẹ nhàng nói:
"Con không ăn đâu ạ."
Mẹ Hạ để ý thấy cô không thèm để ý gì tới bọn họ, từ lúc từ trên lầu đi xuống cũng chưa từng nhìn họ lấy một cái.
Mẹ Hạ tức giận quở trách cô:
"Con với cái, chả nhờ được tích sự gì. Đi học kiểu gì mà về nhà chả thèm chào hỏi ai, đủ lông đủ cánh rồi chứ gì?"
Cô nghe nhưng cô cũng không dừng lại, cứ tiếp tục im lặng chào quản gia rồi bước đi không quan tâm tới bọn họ nữa.
Ba Hạ thấy cô làm lơ bọn họ thì cũng rất tức giận lớn tiếng quát:
"HẠ GIAI, con đứng lại đó!!"
Mẹ Hạ thấy cô vẫn bình tĩnh đi thì tức giận thở gấp, ba Hạ và anh trai đành phải tự mình dỗ ngọt bà.
Noãn Uyên đã đợi cô ở bên ngoài, thấy cô chạy tới thì tài xế của Noãn Uyên cũng nhanh chóng xuống xe mở cửa cho cô bước vào.
Bước vào trong, Noãn Uyên hỏi Cô:
"Lại mới cãi nhau với gia đình nữa sao?"
Cô lắc đầu đáp:
"Gia đình gì chứ? Sắp không phải nữa rồi!"
Noãn Uyên có vẻ khá bất ngờ vì câu trả lời này của cô.
Cô biết Noãn Uyên bất ngờ về thái độ bất thường của cô nên chỉ mỉm cười nhẹ nhàng nói cho cô ấy biết kế hoạch của mình:
"Tớ định đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Hạ. Từ mai tớ sẽ không còn liên quan đến bọn họ nữa."
Noãn Uyên rất sốc, cô ấy ngây người rất lâu mới có thể mở miệng hỏi cô tới tấp:
"Giai Giai, cậu có sốt không? Hay não cậu có vấn đề? Hay là ai đã nhập vào cậu rồi?"
Noãn Uyên muốn sờ thử trán cô nhưng cô lại đẩy tay cô ấy ra nói:
"Tớ bình thường, những gì nãy giờ tớ nói đều là sự thật!"
Noãn Uyên sốc lần thứ hai, nhưng lần này cô ấy lại có vẻ đã tiếp nhận nhanh hơn lúc nãy mới nói:
"Nếu vậy thì cậu sẽ định ở đâu?"
Cô chợt nghĩ tới, tiền bọn họ hằng tháng luôn chuyển vào thẻ của cô, nhưng chắc có lẽ cô sẽ không dùng tới.
Cô cũng đã bắt đầu đi làm được một khoản thời gian rồi nên cũng dành dụm được một ít tiền.
Gộp lại với tiền của ông bà nội để lại riêng cho cô thì có thể dư sức để mua một căn chung cư.
Cô khẽ gật đầu nói với Noãn Uyên:
"Tớ định mua một căn chung cư!"
Noãn Uyên dường như đang suy nghĩ gì đó rồi nói:
"Ba mẹ tớ dù gì cũng không ở đây, hay cậu dọn tới ở chung với tớ đi. Tớ ở một mình đến sắp chán rồi đây!!"
Cô nói:
"Như vậy sẽ phiền cậu lắm!!"
Noãn Uyên đánh nhẹ cô một cái rồi giận dỗi nói:
"Tớ đã bảo cậu là gì? Chúng ta là một gia đình, gia đình đó hiểu chưa đồ ngốc này!!"
Cô bật cười nhìn cô ấy mà chỉ biết gật đầu đồng ý trong bất lực.
Lúc tới trường, Cô và Noãn Uyên cùng nhau bước trở về lớp.
Bước gần đến dãy hành lang của cầu thang cô bắt gặp Tạ Hinh cùng đám anh em của anh đang nhìn chằm chằm cô.
Cô cũng ngó lơ bọn họ trực tiếp khoác tay Noãn Uyên đi lên lầu.
Bọn họ có vẻ cũng rất khó hiểu, quay sang hỏi Tạ Hinh.
"Đại ca, Hạ Giai bây giờ không còn la liếm anh như trước nữa sau?"
Tạ Hinh có vẻ tức giận đạp cậu ta một cái:
"Ăn nói hàm hồ gì đó?"
Cô cũng bất ngờ không khác gì bọn họ nha! Từ bao giờ mà anh lên tiếng bảo vệ cô như thế?
Lúc trước, bọn họ cũng đều bàn tán về cô như này nhưng chưa một lần nào anh lên tiếng bênh vực cô cả.
Hôm nay quả thật là lần đầu tiên, nhưng một chút cảm động cô cũng không hề có. Cô bây giờ chỉ cảm giác được mình đã sắp không thể nhịn được cười!!
Noãn Uyên từ đầu đến cuối chỉ nhìn Cô, cô ấy sợ rằng cô sẽ bị lời nói của bọn họ làm cho kích động.
Nhưng mà khổ nỗi cô quả thật là nhịn cười tới nỗi mà mặt đỏ lên như sắp khóc.
Cô nói với cô ấy:
"Cậu đừng nhìn tớ nữa, mau nhìn đường đi tớ không có kích động đâu chỉ..chỉ là tớ buồn cười tí thôi."
Noãn Uyên nhìn Cô rồi khẽ vuốt ngực thở ra:
"Thế mà cậu lại làm tớ hết hồn!!"
Cô và Noãn Uyên vào lớp an phận ngồi xuống, Cô ngồi cạnh một học bá nhưng khá quậy nổi tiếng toàn trường tên là Phó Viễn.
Cô với người con trai này quả thật có chút không hợp.
Tính thì cọc cằn thô lỗ, còn ăn chơi, đại gia nhà giàu, còn chưa kể anh ta còn là công tử bột đào hoa thay bồ như thay áo nữa chứ.
Chỉ có những người mù mới đi mê anh ta còn cô cái loại này có cho cô còn chả thèm liếc mắt nhìn đến.
Cô yên lặng ngồi xuống, nhẹ nhàng lấy sách ra học bài.
Phó Viễn ngồi bên cạnh khó hiểu, ghé sát vào người cô hỏi:
"Hôm nay cậu sao vậy?"
Cô không thèm liếc anh ta một cái chỉ trả lời qua loa:
"Chả có gì?"
Anh ta vẫn xích lại gần cô còn cô khi không còn chỗ nào để nhích nữa.
Anh ta híp mắt hỏi cô:
"Hôm nay trông cậu lạ lắm không giống bình thường!"
Vì khoảng cách quá gần nên cả mặt cô đỏ bừng nói:
"Lạ là lạ chỗ nào cơ?"
Bên ngoài bỗng nhiên có một giọng nói trầm khàn ra lệnh cho cô:
"Hạ Giai!"
Cô nhìn lên.
Gì?
Tạ Hinh mà lại tới lớp tìm Cô?
Nãy trời bão sao?
Cô nhìn bạn học xung quanh hỏi:
"Các cậu, hôm nay các cậu có xem dự báo thời tiết chưa? Chẳng lẽ hôm nay trời bão sao?"
Phó Viễn bên cạnh nói:
"Xem rồi hôm nay quả thật trời rất nắng!"
Cô liếc anh ta chửi nhỏ:
"Đồ hâm!! Ai mượn?"
Nãy giờ đấu khẩu với Phó Viễn mà cô bơ luôn cả sự tồn tại của Tạ Hinh.
Mặt anh bây giờ đã đen còn hơn cái đít nồi, gằn giọng một lần nữa nói với Cô:
"Hạ Giai! Mau ra đây có chuyện cần nói."
Cô lúc này nhớ ra Tạ Hinh đang đứng đây tìm mình.
Cô nhanh đứng dậy đi theo anh ra phía ngoài để nói chuyện.
Phó Viễn thì cầm lấy sách của cô đọc bài còn thuận tiện lấy highlight để đánh dấu dùm Cô.
Cô bị Tạ Hinh kéo đi đến một dãy hành lang trống vắng.
Cô thì vốn chỉ có 1m60 còn Tạ Hinh tận 1m85 mà anh ta đi nhanh như vậy còn kéo tay cô làm cô chạy suýt té.
Gần tới cầu thang anh mới buông tay cô ra lúc này cô mới thở ra hồng hộc hỏi:
"Anh trai, anh kiếm em làm gì?"
Tạ Hinh nghe một tiếng anh trai từ trong miệng cô thì bất ngờ.
Lúc trước cô sẽ luôn gọi Tạ Hinh bằng một cái tên thân mật là anh Gia Kiệt nhưng mà giờ cô lại nghĩ lại cô với Tạ Hinh vốn dĩ vẫn nên là anh em.
Tạ Hinh hít một hơi thật sâu rồi nói:
"Mẹ tôi nói ngày mai mời gia đình cô đến dùng bữa."
Cô gật đầu hỏi:
"Như vậy thôi sao?"
Tạ Hinh gật đầu.
Khi cô nói ra câu thứ hai thì tất cả phản ứng của Tạ Hinh đều bị đông đặc lại:
"Sau này anh trai cứ nói với hai bác là gọi điện thoại trực tiếp cho ba mẹ em là được."
Nói rồi cô quay lưng bỏ đi, để lại một mình Tạ Hinh ngơ ngác đứng tại chỗ.
〈Để biết lịch ra chương mọi người hãy đến trang facebook Phương Linh (Cus) để xem nhaa. Vì đây là tác phẩm ký hợp đồng với Noveltoon và đăng duy nhất tại Noveltoon nên mong các bạn sẽ tôn trọng tác giả mà không reup trên bất kỳ nền tảng nào.〉