Chương 38: Thuốc Hối Hận ?
Hạ Nghiễn khi vừa mới cho bộ phận truyền thông gỡ bỏ tin tức đó xong cũng nhanh chóng đi ra xe đến tìm Hạ Giai.
Đến trước cổng lớn của Noãn Gia, Hạ Nghiễn có chút chần chừ. Cứ muốn tiến lên rồi lại hụt chân lại một hồi lâu.
Người làm vườn của Noãn Gia cũng thấy lạ, nghĩ là tên ăn trộm nào đó đang cố gắng tìm cách đột nhập thì nhanh chóng chạy đi báo cho tiểu thư nhà mình.
Noãn Uyên đang ngồi tập đan áo len ở ben trong phòng khách, thấy ông cụ làm vườn chạy hớt hải vào bên trong thì cô ấy ngẩng đầu lên dịu dàng mỉm cười hỏi:
“Sao thế ông? Có chuyện gì gấp sao mà ông lại chạy hớt hải vậy ạ?”
Ông cụ chạy mệt muốn đứt hơi hai tay chống lên đầu gối mà thở hồng hộc. Quản gia đứng bên cạnh cũng nhìn thấy ông cụ như vạy cũng vuốt vai nói:
“Ông muốn chết sao? Thân đã già như vậy còn chạy hớt ha hớt hải đi vào. Đây là muốn xuống gặp âm phủ sao?”
Ông cụ cũng không quan tâm lời quản gia nói và lại cấp tốc nói:
“Tiểu…tiểu thư bên ngoài có ai đó cứ mải lấp ló cứ kiểu như muốn nhảy vào ăn trộm vậy?”
Quản gia và cô nghe vậy cũng bị giật mình, quản gia hốt hoảng chay lại cửa xem rồi hấp tấp chạy lại nói:
“Thưa tiểu thư, quả thật là có người cứ đứng ở bên ngoài. Nhưng mà tên này lại đi xe cũng rất sang trọng.”
Noãn Uyên nhíu mày, bỏ chiếc khăn đang đan dở mà nhanh chân đi ra ngoài xem thử. Cô ấy chính là thắc mắc trời sắp tối như này ai mà còn đến tận nhà cô ấy đứng.
Cô vừa bước ra cũng đã thấy hai người vệ sĩ nhà mình cũng đang ở đó. Khi đến gần phát hiện đó là anh lớn của Hạ Giai thì lông mày cô càng nhíu chặt.
Vệ sĩ thấy cô đi tới cũng kính cẩn cúi đầu chào:
“Tiểu thư.”. Bạ? có biết t?a?g t??yệ? ﹎ Т?? ?Т??yệ?﹒?? ﹎
Cô gật đầu ý bảo bọn họ lui xuống, khi không còn một ai nữa thì cô mới nghiêm túc nhìn Hạ Nghiễn hỏi:
“Anh đến đây làm gì nữa? Không phải tôi cũng đã nói là sẽ chỉ giúp đưa quà cho Giai Giai thôi sao? Mấy người cũng nói là sẽ không làm phiền cuộc sống của Giai Giai nữa mà.”
Hạ Nghiễn nhìn thẳng vào mắt của Noãn Uyên nói:
“Chỉ là mẹ tôi bà ấy rất nhớ Hạ Giai, muốn em ấy về dự sinh nhật của mình. Bà ấy cũng rất hối hận vì đã đối xử với em ấy như vậy.”
Noãn Uyên nhếch môi cười tỏ ý khinh bỉ nói:
“Hối hận? Hối hận bây giờ có muộn quá không? Anh trai à, anh cũng lớn hơn chúng tôi rất nhiều. Anh chắc cũng biết trên đời này làm gì có thuốc hối hận?”
Hạ Nghiễn hít một hơi thật sâu rồi nói:
“Dù gì tôi cũng muốn thử nói chuyện với con bé một lần. Lỡ đâu…”
Noãn Uyên nhếch môi cười khinh cắt ngang lời anh ấy:
“Ừ, vậy thì chúc anh thành công với cái lỡ đâu của anh.”
Nói xong Noãn Uyên xoay lưng bước vào bên trong còn ra lệnh cho quản gia đóng cửa.
Hạ Nghiễn đứng ở bên ngoài dựa lưng vào xe, lấy ra một điếu thuốc rồi châm lửa lên. Anh ấy rít một hơi thật sâu rồi nhả khói ra.
Có lẽ dạo này cứ nhiều việc dồn vào khiến cho tâm trí của Hạ Nghiễn cũng bị giảm xuống. Anh ấy cứ đứng đó, dù lạnh muốn chết vẫn đứng chôn chân ở đó không có vào bên trong xe.
Anh ấy cứ đứng đó đợi Hạ Giai đến tầm 8 giờ tối thì thấy có một ánh đèn xe đang hướng anh chạy đến.
Khi thấy người bước từ trên xe đi xuống là em gái anh thì anh mới hoàn toàn ép bản thân tỉnh táo lại.
Cô vui vẻ vẫy tay chào tạm biệt Cao Tri rồi thong thả bước vào trong. Khi thấy Hạ Nghiễn đang đứng ở cửa thì cô mới giật mình.
Cô không khỏi nhíu mày, lạnh nhạt muốn lướt qua anh ấy. Nhưng lại bị Hạ Nghiễn gọi lại:
“Tiểu Giai…”
Cô chợt đứng lại, dường như cô cũng muốn nghe bọn họ lại muốn nói gì. Lúc này, Hạ Nghiễn mới trầm giọng nói:
“Em có nhớ sắp tới là sinh nhật của mẹ chúng ta không?”
Hạ Giai: “Sai rồi, là mẹ của anh và chị Nghiên Nghiên không phải của tôi. Một đứa không biết được tình cảm của mẹ dành cho mình là như thế nào thì làm sao có mẹ? Không phải cái đó gọi là trẻ mồ côi à?”
Hạ Nghiễn nhíu này, gằn giọng quở trách cô:
“Giai Giai, không được phép hỗn xược. Em nghĩ em làm như vậy thì tốt lắm sao? Anh cũng không mong em tha thứ, anh chỉ mong em có thể gặp mặt bà ấy vào ngày sinh nhật. Mẹ chúng ta cũng nhận ra lỗi lầm của mình rồi, cả mấy tháng nay bà ấy sống người mất hồn. Không ăn không uống…em cũng là do bà ấy mang nặng đẻ đau nhưng lại chẳng cảm nhận được gì sao?”
Khuôn mặt cô vẫn lạnh như băng không có tí cảm xúc đan xen nào. Cô hờ hững nói:
“Thì có liên quan gì tôi chứ? Tại sao lúc tôi còn ở đó mấy người lại không xem tôi ra gì bây giờ tôi muốn tự do tôi muốn sống cho chính mình mấy người lại một hai muốn xen vào?”
Cô chỉ tay mắng thẳng mặt Hạ Nghiễn, cô cũng nghĩ Hạ Nghiễn sẽ tức giận vì hành động vô phép của cô nhưng không…
Đến trước cổng lớn của Noãn Gia, Hạ Nghiễn có chút chần chừ. Cứ muốn tiến lên rồi lại hụt chân lại một hồi lâu.
Người làm vườn của Noãn Gia cũng thấy lạ, nghĩ là tên ăn trộm nào đó đang cố gắng tìm cách đột nhập thì nhanh chóng chạy đi báo cho tiểu thư nhà mình.
Noãn Uyên đang ngồi tập đan áo len ở ben trong phòng khách, thấy ông cụ làm vườn chạy hớt hải vào bên trong thì cô ấy ngẩng đầu lên dịu dàng mỉm cười hỏi:
“Sao thế ông? Có chuyện gì gấp sao mà ông lại chạy hớt hải vậy ạ?”
Ông cụ chạy mệt muốn đứt hơi hai tay chống lên đầu gối mà thở hồng hộc. Quản gia đứng bên cạnh cũng nhìn thấy ông cụ như vạy cũng vuốt vai nói:
“Ông muốn chết sao? Thân đã già như vậy còn chạy hớt ha hớt hải đi vào. Đây là muốn xuống gặp âm phủ sao?”
Ông cụ cũng không quan tâm lời quản gia nói và lại cấp tốc nói:
“Tiểu…tiểu thư bên ngoài có ai đó cứ mải lấp ló cứ kiểu như muốn nhảy vào ăn trộm vậy?”
Quản gia và cô nghe vậy cũng bị giật mình, quản gia hốt hoảng chay lại cửa xem rồi hấp tấp chạy lại nói:
“Thưa tiểu thư, quả thật là có người cứ đứng ở bên ngoài. Nhưng mà tên này lại đi xe cũng rất sang trọng.”
Noãn Uyên nhíu mày, bỏ chiếc khăn đang đan dở mà nhanh chân đi ra ngoài xem thử. Cô ấy chính là thắc mắc trời sắp tối như này ai mà còn đến tận nhà cô ấy đứng.
Cô vừa bước ra cũng đã thấy hai người vệ sĩ nhà mình cũng đang ở đó. Khi đến gần phát hiện đó là anh lớn của Hạ Giai thì lông mày cô càng nhíu chặt.
Vệ sĩ thấy cô đi tới cũng kính cẩn cúi đầu chào:
“Tiểu thư.”. Bạ? có biết t?a?g t??yệ? ﹎ Т?? ?Т??yệ?﹒?? ﹎
Cô gật đầu ý bảo bọn họ lui xuống, khi không còn một ai nữa thì cô mới nghiêm túc nhìn Hạ Nghiễn hỏi:
“Anh đến đây làm gì nữa? Không phải tôi cũng đã nói là sẽ chỉ giúp đưa quà cho Giai Giai thôi sao? Mấy người cũng nói là sẽ không làm phiền cuộc sống của Giai Giai nữa mà.”
Hạ Nghiễn nhìn thẳng vào mắt của Noãn Uyên nói:
“Chỉ là mẹ tôi bà ấy rất nhớ Hạ Giai, muốn em ấy về dự sinh nhật của mình. Bà ấy cũng rất hối hận vì đã đối xử với em ấy như vậy.”
Noãn Uyên nhếch môi cười tỏ ý khinh bỉ nói:
“Hối hận? Hối hận bây giờ có muộn quá không? Anh trai à, anh cũng lớn hơn chúng tôi rất nhiều. Anh chắc cũng biết trên đời này làm gì có thuốc hối hận?”
Hạ Nghiễn hít một hơi thật sâu rồi nói:
“Dù gì tôi cũng muốn thử nói chuyện với con bé một lần. Lỡ đâu…”
Noãn Uyên nhếch môi cười khinh cắt ngang lời anh ấy:
“Ừ, vậy thì chúc anh thành công với cái lỡ đâu của anh.”
Nói xong Noãn Uyên xoay lưng bước vào bên trong còn ra lệnh cho quản gia đóng cửa.
Hạ Nghiễn đứng ở bên ngoài dựa lưng vào xe, lấy ra một điếu thuốc rồi châm lửa lên. Anh ấy rít một hơi thật sâu rồi nhả khói ra.
Có lẽ dạo này cứ nhiều việc dồn vào khiến cho tâm trí của Hạ Nghiễn cũng bị giảm xuống. Anh ấy cứ đứng đó, dù lạnh muốn chết vẫn đứng chôn chân ở đó không có vào bên trong xe.
Anh ấy cứ đứng đó đợi Hạ Giai đến tầm 8 giờ tối thì thấy có một ánh đèn xe đang hướng anh chạy đến.
Khi thấy người bước từ trên xe đi xuống là em gái anh thì anh mới hoàn toàn ép bản thân tỉnh táo lại.
Cô vui vẻ vẫy tay chào tạm biệt Cao Tri rồi thong thả bước vào trong. Khi thấy Hạ Nghiễn đang đứng ở cửa thì cô mới giật mình.
Cô không khỏi nhíu mày, lạnh nhạt muốn lướt qua anh ấy. Nhưng lại bị Hạ Nghiễn gọi lại:
“Tiểu Giai…”
Cô chợt đứng lại, dường như cô cũng muốn nghe bọn họ lại muốn nói gì. Lúc này, Hạ Nghiễn mới trầm giọng nói:
“Em có nhớ sắp tới là sinh nhật của mẹ chúng ta không?”
Hạ Giai: “Sai rồi, là mẹ của anh và chị Nghiên Nghiên không phải của tôi. Một đứa không biết được tình cảm của mẹ dành cho mình là như thế nào thì làm sao có mẹ? Không phải cái đó gọi là trẻ mồ côi à?”
Hạ Nghiễn nhíu này, gằn giọng quở trách cô:
“Giai Giai, không được phép hỗn xược. Em nghĩ em làm như vậy thì tốt lắm sao? Anh cũng không mong em tha thứ, anh chỉ mong em có thể gặp mặt bà ấy vào ngày sinh nhật. Mẹ chúng ta cũng nhận ra lỗi lầm của mình rồi, cả mấy tháng nay bà ấy sống người mất hồn. Không ăn không uống…em cũng là do bà ấy mang nặng đẻ đau nhưng lại chẳng cảm nhận được gì sao?”
Khuôn mặt cô vẫn lạnh như băng không có tí cảm xúc đan xen nào. Cô hờ hững nói:
“Thì có liên quan gì tôi chứ? Tại sao lúc tôi còn ở đó mấy người lại không xem tôi ra gì bây giờ tôi muốn tự do tôi muốn sống cho chính mình mấy người lại một hai muốn xen vào?”
Cô chỉ tay mắng thẳng mặt Hạ Nghiễn, cô cũng nghĩ Hạ Nghiễn sẽ tức giận vì hành động vô phép của cô nhưng không…