Chương 41: Sự Kiện Giao Lưu 《2》
Sáu giờ tối, Noãn Uyên vẫn đang còn lựa đầm dạ hội cho cô. Cái này không được cái kia cũng không được khiến cô mệt mỏi.
Một lúc lâu Noãn Uyên mới nhớ ra cái đầm dạ hội lúc trước Hạ Nghiễn đã nhờ cô ấy bí mật tặng cô.
Noãn Uyên khẽ đưa tay lên suy nghĩ một chút rồi mới ẩn ý hỏi:
“À cái đầm dạ hội hôm trước tớ tặng cậu đâu rồi? Chúng ta thử xem dù gì cũng chưa có cơ hội mặc thử.”
Noãn Uyên nhắc thì cô mới nhớ bộ đó hình như lúc trước cô có nhờ quản gia giặt giúp chắc là đã bỏ trong tủ quần áo.
Cô đứng dậy đi lại tủ quần áo kiếm rồi lấy nó ra. Noãn Uyên cũng là lần đầu nhìn thấy nên trợn tròn mắt bất ngờ.
Hạ Giai thấy cô bất ngờ thì hỏi:
“Sao vậy? Cậu thích nó sao?”
Noãn Uyên xua tay lắc đầu nói:
“Không phải, tớ tặng cậu thì sao lại thích được chỉ là thấy nó giặt xong thì có vẻ đẹp hơn.”
Hạ Giai cũng đưa lên xem cẩn thận một lúc, Noãn Uyên thì lại nâng giọng hối thúc cô:
“Cậu mau thay thử đi đã sắp 6 giờ 30 rồi, cậu đừng quên bọn người Phó Viễn cũng đang đợi chúng ta ở dưới nhà đó.”
Noãn Uyên đẩy cô vào phòng tắm rồi xoay người đi tới bàn trang điểm ngồi xuống xem tạp chí.
Một lúc sau, Hạ Giai bước ra Noãn Uyên mắt không rời cuốn tạp chí nói:
“Cậu cảm thấy thế…”
Lúc ngước lên xem thì hai mắt Noãn Uyên dường như sáng lên nói không thành lời. Cô ấy mồm chữ O mắt chữ A hét lên:
“Giai Giai, là cậu sao?”
Noãn Uyên đứng dậy đi xung quanh cô để xem từng chi tiết. Đúng là cô quả thật rất cảm thán, cô tưởng là do bọn họ lựa đại một cái nào đó để tặng Hạ Giai nhưng không từng số đo trên cô thể Hạ Giai đều vừa in.
Hạ Giai thì cảm thấy hơi khó chịu mặt mày nhăn lại nói nhỏ với Noãn Uyên:
“Uyên Uyên, có phải cái này…đắt lắm không?”
Noãn Uyên đứng hình, sau đó lại cười nói:
“Không đắt, cậu mặc đẹp như vậy thì bao nhiêu tiền thì tính làm gì.”
Hạ Giai vẫn không được thoải mái, cô đành nói với Noãn Uyên:
“Hay là tớ mặc xong hôm nay thì trả cho cậu nhé? Huống hồ gì cái này cũng không rẻ, cậu tặng tớ thì có chút tiếc.”
Noãn Uyên ôm hai má cô lên híp mắt nói:
“Tớ đã nói là không tiếc, cậu không nghe rõ sao? Tớ không tiếc bất cứ thứ gì với cậu cả, đừng nghĩ lung tung.”
Hạ Giai thở dài bất lực, cô nhìn mình trong gương. Phải nói là cơ thể của Hạ Giai chỗ bào cũng đẹp cả.
Eo thon, da lại trắng hồng cả Noãn Uyên nhìn mà còn phải ước. Noãn Uyên dắt tay cô lại ngồi xuống ghế trang điểm bắt đầu làm tóc và trang điểm cho cô.
Đúng 7 giờ, bọn người Phó Viễn đang bất lực ngồi đợi ở dưới sô pha. Người thì nằm, người thì bấm điện thoại.
Phó Viễn nhỏ giọng than thở:
“Hai người đó làm gì mà lâu thế nhỉ? Cũng đã bảy giờ rồi mà vẫn còn chưa xuống.”
Cao Tri đang xem điện thoại thì cũng nhìn qua Phó Viễn mà chỉ nhếch môi cười. Phó Viễn còn định nói thêm nhưng chưa kịp mở miệng thì đã thấy trên lầu ánh sáng từ đâu lóe ra làm chói cả mắt.
Bọn họ phải lấy tay dụi mắt vài lấy rồi banh mắt ra nhìn lại thì mới thấy rõ đường Noãn Uyên và Hạ Giai đang đứng trên lầu.
Vừa nhìn thấy bọn họ thì Phó Viễn và cả Cao Tri cũng phải bất ngờ. Phó Viễn cảm thán:
“Đúng là chờ đợi suốt mấy tiếng đầu hồ cũng không uổng. Phải không Cao Tri?”
Phó Viễn dùng tay chọt chọt qua tay của Cao Tri nhưng tầm mắt Cao Tri một mực hướng về Hạ Giai một lúc sau mới khàn giọng nói:
“Đúng, không uổng.”
Noãn Uyên nhìn hai con người này mà bật cười, Hạ Giai thì lại đỏ cả mặt vì đây là lần đầu tiên mà cô ăn mặt có tí hở hang như này.
Noãn Uyên khoát tay cô đi xuống lầu, từ đầu Noãn Uyên đã chia xe nên cô ấy sẽ đi với Phó Viễn, còn Cao Tri sẽ đi với cô.
Cô cũng cảm thấy ổn nên không nói gì nữa. Đúng 8 giờ bọn cô có mặt tại hội trường của trường. Vì hôm nay hội tụ rất nhiều lãnh đạo và học sinh các trường khác nhau nên không khí sôi động này khiến cô không quen tí nào.
Hạ Giai, Noãn Uyên thì tìm một chỗ nào đó khuất người ngồi xuống để đợi hai người kia đi để xe.
Cô thì thấy có bánh và nước nên xoay qua nói với Noãn Uyên:
“Cậu ăn gì không, tớ đi lấy luôn.”
Noãn Uyên: “Cậu ăn gì tớ ăn đó.”
Hạ Giai gật đầu rồi đứng dậy, khi cô đang đi lấy hai ly rượu thì lại bị ai đó hất hết rượu lên người của cô.
Cô tức giận ngẩng đầu lên thì ập vào đó chính là kẻ từng bắt nạt cô vào năm cấp hai. Cô khẽ nuốt nước bọt hai tay bấu chặt nghiến răng hỏi:
“Cô đang làm gì vậy hả?”
Cô ta nhếch môi cười khinh giọng điệu có chút giễu cợt nói:
“Lâu lắm rồi không gặp, bạn cũ.”
Lúc này như không kìm chế được nữa, cô vô thức muốn đưa tay đánh cô ta một tiếng ‘BÓP’ khiến má cô ta sưng lên.
Mọi người xung quanh cũng thấy nên bắt đầu xào xáo, cô ta bị đánh cũng tức điên lên giơ tay cầm lấy thêm một ly rượu định hất vào người cô.
Cô theo phản xạ nhắm chặt hai mắt lại thì cảm nhận được có người ôm lấy hai bả vai mình. Rồi cô hé từ từ hai mắt ra, đập vào hai mắt cô là chiếc cằm quen thuộc của Tạ Hinh cùng với mùi hương không thể lẫn với ai được.
Noãn Uyên lúc nãy nghe thấy tiếng cãi cọ cũng lật đật chạy tới kéo cô ra khỏi Tạ Hinh lo lắng hỏi:
“Giai Giai, cậu có bị sao không?”
Hạ Giai lắc đầu rồi quay Tạ Hinh nhỏ giọng nói: “Cảm ơn.”
Tạ Hinh gật đầu rồi hai mắt lạnh lùng liếc nhìn cô ta, bạn cô ta hình như cũng thấy có biến mà hét to chạy tới:
“Duệ Duệ, Duệ Du…”
Khi chạy tới gần thấy Tạ Hinh thì bọn họ lập tức biến sắc kéo tay cô ta nói:
“Cậu điên rồi sao? Sao lại hất rượu vào anh ấy?”
Cô ta tức điện dậm mạnh chân nói:
“Là anh ta lo chuyện bao đồng, tớ là muốn hất rượu vào mặt con khốn đó.”
Cô ta chỉ vào mặt cô, Noãn Uyên chướng mắt nhăn mặt nói:
“Cô bỏ cái tay đang chỉ xuống, có tin tôi chặt đứng cái ngón đó của cô không?”
Phó Viễn và Cao Tri lúc này cũng đã chạy tới, Cao Tri cởi bỏ áo vest khoác lên người của Hạ Giai.
Tạ Hinh thì nãy nhờ im lặng cuối cùng cũng lên tiếng:
“Duệ? Vương Mỹ Duệ? Cháu gái tập đoàn họ Vương sao?”
Vương Mỹ Duệ lúc này mới trợn tròn mắt lại chỉ vào mặt anh nói:
“Ai cho anh gọi thẳng tên tôi?”
Bạn cô ta thì sợ đến mức xanh mặt ôm cánh tay đang chỉ của cô ta lại lắp bắp nói:
“Cậu điên thật sao? Cậu biết anh ấy là ai không mà dám chỉ vào mặt anh ấy? Anh ấy là Tạ Hinh, người thừa kế Tạ Gia đó. Một mình Tạ Gia cũng có thể ăn tươi cả tập đoàn Vương Thị của ông cậu đó.”
Tạ Hinh lúc này cũng không nói gì mà chỉ bật cười nhẹ nói:
“Cảm ơn vì đã giới thiệu dùm tôi nhé.”
Một lúc lâu Noãn Uyên mới nhớ ra cái đầm dạ hội lúc trước Hạ Nghiễn đã nhờ cô ấy bí mật tặng cô.
Noãn Uyên khẽ đưa tay lên suy nghĩ một chút rồi mới ẩn ý hỏi:
“À cái đầm dạ hội hôm trước tớ tặng cậu đâu rồi? Chúng ta thử xem dù gì cũng chưa có cơ hội mặc thử.”
Noãn Uyên nhắc thì cô mới nhớ bộ đó hình như lúc trước cô có nhờ quản gia giặt giúp chắc là đã bỏ trong tủ quần áo.
Cô đứng dậy đi lại tủ quần áo kiếm rồi lấy nó ra. Noãn Uyên cũng là lần đầu nhìn thấy nên trợn tròn mắt bất ngờ.
Hạ Giai thấy cô bất ngờ thì hỏi:
“Sao vậy? Cậu thích nó sao?”
Noãn Uyên xua tay lắc đầu nói:
“Không phải, tớ tặng cậu thì sao lại thích được chỉ là thấy nó giặt xong thì có vẻ đẹp hơn.”
Hạ Giai cũng đưa lên xem cẩn thận một lúc, Noãn Uyên thì lại nâng giọng hối thúc cô:
“Cậu mau thay thử đi đã sắp 6 giờ 30 rồi, cậu đừng quên bọn người Phó Viễn cũng đang đợi chúng ta ở dưới nhà đó.”
Noãn Uyên đẩy cô vào phòng tắm rồi xoay người đi tới bàn trang điểm ngồi xuống xem tạp chí.
Một lúc sau, Hạ Giai bước ra Noãn Uyên mắt không rời cuốn tạp chí nói:
“Cậu cảm thấy thế…”
Lúc ngước lên xem thì hai mắt Noãn Uyên dường như sáng lên nói không thành lời. Cô ấy mồm chữ O mắt chữ A hét lên:
“Giai Giai, là cậu sao?”
Noãn Uyên đứng dậy đi xung quanh cô để xem từng chi tiết. Đúng là cô quả thật rất cảm thán, cô tưởng là do bọn họ lựa đại một cái nào đó để tặng Hạ Giai nhưng không từng số đo trên cô thể Hạ Giai đều vừa in.
Hạ Giai thì cảm thấy hơi khó chịu mặt mày nhăn lại nói nhỏ với Noãn Uyên:
“Uyên Uyên, có phải cái này…đắt lắm không?”
Noãn Uyên đứng hình, sau đó lại cười nói:
“Không đắt, cậu mặc đẹp như vậy thì bao nhiêu tiền thì tính làm gì.”
Hạ Giai vẫn không được thoải mái, cô đành nói với Noãn Uyên:
“Hay là tớ mặc xong hôm nay thì trả cho cậu nhé? Huống hồ gì cái này cũng không rẻ, cậu tặng tớ thì có chút tiếc.”
Noãn Uyên ôm hai má cô lên híp mắt nói:
“Tớ đã nói là không tiếc, cậu không nghe rõ sao? Tớ không tiếc bất cứ thứ gì với cậu cả, đừng nghĩ lung tung.”
Hạ Giai thở dài bất lực, cô nhìn mình trong gương. Phải nói là cơ thể của Hạ Giai chỗ bào cũng đẹp cả.
Eo thon, da lại trắng hồng cả Noãn Uyên nhìn mà còn phải ước. Noãn Uyên dắt tay cô lại ngồi xuống ghế trang điểm bắt đầu làm tóc và trang điểm cho cô.
Đúng 7 giờ, bọn người Phó Viễn đang bất lực ngồi đợi ở dưới sô pha. Người thì nằm, người thì bấm điện thoại.
Phó Viễn nhỏ giọng than thở:
“Hai người đó làm gì mà lâu thế nhỉ? Cũng đã bảy giờ rồi mà vẫn còn chưa xuống.”
Cao Tri đang xem điện thoại thì cũng nhìn qua Phó Viễn mà chỉ nhếch môi cười. Phó Viễn còn định nói thêm nhưng chưa kịp mở miệng thì đã thấy trên lầu ánh sáng từ đâu lóe ra làm chói cả mắt.
Bọn họ phải lấy tay dụi mắt vài lấy rồi banh mắt ra nhìn lại thì mới thấy rõ đường Noãn Uyên và Hạ Giai đang đứng trên lầu.
Vừa nhìn thấy bọn họ thì Phó Viễn và cả Cao Tri cũng phải bất ngờ. Phó Viễn cảm thán:
“Đúng là chờ đợi suốt mấy tiếng đầu hồ cũng không uổng. Phải không Cao Tri?”
Phó Viễn dùng tay chọt chọt qua tay của Cao Tri nhưng tầm mắt Cao Tri một mực hướng về Hạ Giai một lúc sau mới khàn giọng nói:
“Đúng, không uổng.”
Noãn Uyên nhìn hai con người này mà bật cười, Hạ Giai thì lại đỏ cả mặt vì đây là lần đầu tiên mà cô ăn mặt có tí hở hang như này.
Noãn Uyên khoát tay cô đi xuống lầu, từ đầu Noãn Uyên đã chia xe nên cô ấy sẽ đi với Phó Viễn, còn Cao Tri sẽ đi với cô.
Cô cũng cảm thấy ổn nên không nói gì nữa. Đúng 8 giờ bọn cô có mặt tại hội trường của trường. Vì hôm nay hội tụ rất nhiều lãnh đạo và học sinh các trường khác nhau nên không khí sôi động này khiến cô không quen tí nào.
Hạ Giai, Noãn Uyên thì tìm một chỗ nào đó khuất người ngồi xuống để đợi hai người kia đi để xe.
Cô thì thấy có bánh và nước nên xoay qua nói với Noãn Uyên:
“Cậu ăn gì không, tớ đi lấy luôn.”
Noãn Uyên: “Cậu ăn gì tớ ăn đó.”
Hạ Giai gật đầu rồi đứng dậy, khi cô đang đi lấy hai ly rượu thì lại bị ai đó hất hết rượu lên người của cô.
Cô tức giận ngẩng đầu lên thì ập vào đó chính là kẻ từng bắt nạt cô vào năm cấp hai. Cô khẽ nuốt nước bọt hai tay bấu chặt nghiến răng hỏi:
“Cô đang làm gì vậy hả?”
Cô ta nhếch môi cười khinh giọng điệu có chút giễu cợt nói:
“Lâu lắm rồi không gặp, bạn cũ.”
Lúc này như không kìm chế được nữa, cô vô thức muốn đưa tay đánh cô ta một tiếng ‘BÓP’ khiến má cô ta sưng lên.
Mọi người xung quanh cũng thấy nên bắt đầu xào xáo, cô ta bị đánh cũng tức điên lên giơ tay cầm lấy thêm một ly rượu định hất vào người cô.
Cô theo phản xạ nhắm chặt hai mắt lại thì cảm nhận được có người ôm lấy hai bả vai mình. Rồi cô hé từ từ hai mắt ra, đập vào hai mắt cô là chiếc cằm quen thuộc của Tạ Hinh cùng với mùi hương không thể lẫn với ai được.
Noãn Uyên lúc nãy nghe thấy tiếng cãi cọ cũng lật đật chạy tới kéo cô ra khỏi Tạ Hinh lo lắng hỏi:
“Giai Giai, cậu có bị sao không?”
Hạ Giai lắc đầu rồi quay Tạ Hinh nhỏ giọng nói: “Cảm ơn.”
Tạ Hinh gật đầu rồi hai mắt lạnh lùng liếc nhìn cô ta, bạn cô ta hình như cũng thấy có biến mà hét to chạy tới:
“Duệ Duệ, Duệ Du…”
Khi chạy tới gần thấy Tạ Hinh thì bọn họ lập tức biến sắc kéo tay cô ta nói:
“Cậu điên rồi sao? Sao lại hất rượu vào anh ấy?”
Cô ta tức điện dậm mạnh chân nói:
“Là anh ta lo chuyện bao đồng, tớ là muốn hất rượu vào mặt con khốn đó.”
Cô ta chỉ vào mặt cô, Noãn Uyên chướng mắt nhăn mặt nói:
“Cô bỏ cái tay đang chỉ xuống, có tin tôi chặt đứng cái ngón đó của cô không?”
Phó Viễn và Cao Tri lúc này cũng đã chạy tới, Cao Tri cởi bỏ áo vest khoác lên người của Hạ Giai.
Tạ Hinh thì nãy nhờ im lặng cuối cùng cũng lên tiếng:
“Duệ? Vương Mỹ Duệ? Cháu gái tập đoàn họ Vương sao?”
Vương Mỹ Duệ lúc này mới trợn tròn mắt lại chỉ vào mặt anh nói:
“Ai cho anh gọi thẳng tên tôi?”
Bạn cô ta thì sợ đến mức xanh mặt ôm cánh tay đang chỉ của cô ta lại lắp bắp nói:
“Cậu điên thật sao? Cậu biết anh ấy là ai không mà dám chỉ vào mặt anh ấy? Anh ấy là Tạ Hinh, người thừa kế Tạ Gia đó. Một mình Tạ Gia cũng có thể ăn tươi cả tập đoàn Vương Thị của ông cậu đó.”
Tạ Hinh lúc này cũng không nói gì mà chỉ bật cười nhẹ nói:
“Cảm ơn vì đã giới thiệu dùm tôi nhé.”