Chương 63: Tâm Sự, Tri Kỉ
Sau khi rời khỏi bệnh viện, cô vừa đi vừa hít một hơi thật sâu. Hạ Giai nhìn vào màn hình có hiện lên một dòng thông báo:
〈XXX đã đồng ý kết, mau chào hỏi họ nào.〉
Cô cứ nhìn vào nó mà thở dài, liệu cái này có được tính là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa không?
Cô thở dài, đối với việc kết bạn với Tạ Hinh tuy có chút miễng cưỡng nhưng mà cũng không phải không được.
Nhớ đến lời Noãn Noãn Uyên nói, dù sao Tạ Hinh cũng đã thay đổi quá nhiều so với quá khứ cũng như so với đời trước.
Hơn nữa đời trước cô chính là một lòng một dạ chỉ hướng về. Nhưng mà như hiện thực đó chỉ là mối tình đơn phương mà mối tình đơn phương thì có bao giờ được trọn vẹn đâu?
Vì cô đời này cô là đã sớm chấp nhận cái kết bi thương của mối tình này. Bây giờ cũng không phải không thể làm bạn.
Nhưng mà nhớ lại vừa rồi, đối diện với Tạ Hinh của hiện tại quả thật đã thay đổi quá lớn so với suy nghĩ của cô.
Không còn là một chàng thiếu niên ăn chơi lêu lỏng nữa, cũng không còn nét mặt lạnh lùng nữa mà thay vào đó là nét mặt ôn nhu có chút gì đó dịu dàng.
Khi nãy, Tạ Hinh dịu dàng nhìn vào mắt cô, cô còn bắt gặp những lúc anh cười thầm. Nghĩ lại tim cô lại bất giác rung lên, cô đưa tay lên để lên ngực.
Chỗ này, sao đập nhanh quá?
Tự nhiên cô bắt đầu sợ hãi suy nghĩ của mình, cô nhéo mạnh vào tay của mình ép nó phải bình tĩnh lại.
Cô không được suy nghĩ về nó nữa, không được, không được…
Hạ Giai bắt một chiếc taxi để đi về, trên xe cô mệt mỏi tựa đầu vào cửa xe. Khi đã đến chung cư khó khăn lắm cô mới lết được xác đi lên được.
Vừa vào được nhà, cô liền nằm xuống chiếc nệm êm ái của mình. Thuốc của bác sĩ Lạc đưa quả thật có tác dụng.
Khi nãy uống vào mà bây giờ đã phát tác dụng. Cô ngủ một mạch liền tới 7 giờ tối. Nếu không phải vì bên ngoài có người nhấn chuông chắc hẳn cô vẫn sẽ ngủ thêm một chút.
Cô nghe tiếng bấm chuông ở ngoài, thân người mệt mỏi không mang dép mà đi ra ngoài. Giọng nói có hơi uể oải:
“Ai đó? Ra liền đây.”
Cô mở cứa, Cao Tri tay xách một đống thức ăn mỉm cười chào cô:
“Buổi tối vui vẻ.”
Bây giờ giọng cô cũng không còn khàn đặc như lúc sáng nữa mà chỉ còn hơi khàn kiểu khó nghe một tí:
“Buổi tối ấm, sao cậu lại đến đây vậy?”
Cao Tri đi vào bên trong nhà, bỏ đồ vừa mua ở trên bàn ăn xoay lại nhìn cô. Ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào hai chân không mang dép của cô nói:
“Đã bị sốt nặng thế này mà cậu còn không mang dép sao? Mau mau đi mang dép rồi hãy ra đây.”
Hạ Giai bị Cao Tri đẩy vào phòng để mang dép, lúc bước ra cô liền nằm xuống ghế sô pha nhìn Cao Tri đang sắp xếp đồ vào tủ lạnh.
Cô hít hít mũi hỏi:
“Sao cậu lại biết tớ bị bệnh?”
Cao Tri bật cười không nhìn cô, đi lấy nồi để bắt đầu nấu cháo. Khi vừa bật bếp lên cậu ấy mới nói:
“Cậu quên hôm qua cậu có nhắn với tớ bảo là bị ướt mưa sao? Tớ đoán cậu ốm yếu như vậy chắc hẳn đã bị bệnh rồi nên khi vừa xong việc tớ liền đi mua ít đồ dự trữ cho cậu sẵn để đến xem thử. Không ngờ lại đoán trúng, cậu đã đi khám chưa?”
Cô nằm nghe mắt vẫn hơi lim dim nên cô phải nói chuyện để khiến bản thân tỉnh táo lại. Nghe câu hỏi của Cao Tri xong thì cô gật đầu:
“Sáng nay tớ vừa đi khám rồi, bệnh viện hôm nay đông thật sự cũng may là có người quen dẫn tớ vào phòng VIP khám không thì tớ sẽ đợi đến khi héo mất.”
Cao Tri phì cười, mang bát cháo nóng ra ngoài để trước mặt cô, xoay người đi vào bếp lấy thêm một ly nước ấm.
Cậu ấy ngồi xuống bên cạnh cô nhìn cô dịu dàng nói:
“Cậu mau ngồi dậy ăn đi, tuy là tớ không biết tài nấu ăn của tớ có hợp khẩu vị của cậu hay không nhưng mà đây là lần đầu tiên đó nấu ăn cho phụ nữ đó.”
Hạ Giai bị nét mặt nghiêm túc của Cao Tri làm cho bật cười. Ngồi thẳng dậy nghiêm túc cầm lấy bát cháo để ăn.
Cô đưa muỗng lên miệng thổi rồi mới dám đưa vào miệng. Cô trợn mắt vì hoảng hốt, giọng nói cũng vì được ăn một muỗng cháo ấm mà cũng trong lại một ít:
“Aaaaa, nó thật sự rất ngon nhaaaa.”
Cao Tri được cô khen thì bật cười:
“Tất nhiên rồi, từ nhỏ tớ đã tự mình nấu ăn rồi. Chỉ là những món ăn của tớ chỉ có mình tớ ăn thôi nên tớ không tự tin lắm.”
Hạ Giai vừa thổi cháo vừa bĩu môi nói:
“Ai mà tin đại thiếu gia như cậu lại phải tự lập từ nhỏ chứ? Hừ, nhớ hồi đó tớ còn được nghe Noãn Uyên kể về sự giàu có của nhà cậu.”
Cao Tri bị tố cáo liền không khỏi bật cười nhưng sau đó lại vụt tắt, cậu ấy cụp mắt xuống nói:
“Đúng vậy, đó là được free thì sao không xài? Phí của, một mình sống trong một biệt phủ lớn nghe ngầu lắm phải không? Nhưng mà, mỗi khi đi học trở về căn nhà đó một chút hơi ấm cũng không có, nó như một căn nhà hoang vậy. Lạnh lẽo và không có tình yêu thương. Tớ thì lại chả quen có người giúp việc nên hầu hết mọi thứ tớ đều sẽ tự mình làm.”
Cô đang ăn cũng bị nhưng lời tâm sự đột ngột của Cao Tri làm cho cảm xúc dâng trào.
Cô bỏ bát cháo xuống bàn tò mò hỏi:
“Thế ba mẹ cậu đâu?”
Cao Tri nhìn dáng vẻ của cô hiện tại như cũng vì đồng cảm với cậu mà sắp khóc đến nô thì xoay đi chỗ khác để bình ổn lại cảm xúc:
“Ba tớ cưới vợ mới ra nước ngoài cũng không về nữa, hằng tháng sẽ có gửi tiền về cho tớ. Còn mẹ tớ thì… mất rồi…”
Lúc này, Hạ Giai mới thật sự không thể tin được. Mắt cô đỏ hoe nói:
“Tớ xin lỗi, tớ không cố ý chọc vào nỗi đau của cậu…”
Cao Tri nhìn cô mếu khóc thì bật cười đưa tay lau nước mắt cho cô:
“Tớ còn chưa khóc thì sao cậu lại khóc chứ hả? Đúng là con gái hay mít ướt mà. Ngoan, nín đi nào.”
Đột nhiên, Hạ Giai nhào đến ôm Cao Tri, cô vuốt nhẹ lưng cậu:
“Có gì thì nói với tớ nhé, tuy tớ không chắc có thể thay đổi được gì nhưng có người lắng nghe cũng không phải tốt hơn sao? Ít nhất thì cậu cũng sẽ không còn cảm thấy cô đơn nữa.”
Cao Tri được Hạ Giai ôm vào lòng, cả người có hơi cứng đờ nhưng khi nghe những lời cô nói cảm xúc đã cố kiềm nén khi nãy lại bộc phát trở lại.
Cao Tri tự đầu lên vai cô, bả vai hơi run lên nước mắt chảy xuống vai cô khiến cô hơi giật mình. Nhưng cô cũng không muốn làm mạnh chỉ nhẹ nhàng vuốt ve lưng của cậu.
Cô cảm thấy việc cô có thể làm cho cậu bây giờ chỉ có thể là một người bạn tri âm, tri kỉ. Là một người bầu bạn cùng cậu ấy đi qua những giai đoạn khó khăn.
Sau khi khóc một lúc lâu, khi đã bình ổn được cảm xúc của mình thì Cao Tri mới buông cô ra nói:
“Tớ xin lỗi…tớ có lẽ nên kiềm chế một chút.”
Hạ Giai không than trách gì chỉ mỉm cười nói:
“Không sao mà, không phải tớ nói rồi sao? Có gì thì nói tớ, dăm ba cái này có gì làm khó được tớ.”
Cao Tri không trả lời nữa chỉ im lặng mang bát đi đến nhà bếp để rửa. Lát sau, cậu ấy hỏi:
“Thuốc cậu bỏ đâu rồi?”
Hạ Giai liếc mắt ngang dọc như đang nhớ lại:
“Ờ…hình như tớ bỏ trên tủ dép í.”
Cao Tri đi tới tủ dép, có một bịch thuốc to để trên đó. Cậu ấy cầm lấy đi đọc toa thuốc lấy từng viên ra mang đến cho cô.
Cô đưa tay nhận lấy uống luôn một lần. Cô nhăn mặt vì đắng Cao Tri liền nhanh tay xé bọc kẹo nhét vào trong miệng cô.
Vị ngọt của kẹo cũng vì vậy mà lan tỏa ra hết cả khoan miệng cô. Ngọt ngào khiến vị đắng của thuốc ban nãy cũng tiêu tan.
〈XXX đã đồng ý kết, mau chào hỏi họ nào.〉
Cô cứ nhìn vào nó mà thở dài, liệu cái này có được tính là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa không?
Cô thở dài, đối với việc kết bạn với Tạ Hinh tuy có chút miễng cưỡng nhưng mà cũng không phải không được.
Nhớ đến lời Noãn Noãn Uyên nói, dù sao Tạ Hinh cũng đã thay đổi quá nhiều so với quá khứ cũng như so với đời trước.
Hơn nữa đời trước cô chính là một lòng một dạ chỉ hướng về. Nhưng mà như hiện thực đó chỉ là mối tình đơn phương mà mối tình đơn phương thì có bao giờ được trọn vẹn đâu?
Vì cô đời này cô là đã sớm chấp nhận cái kết bi thương của mối tình này. Bây giờ cũng không phải không thể làm bạn.
Nhưng mà nhớ lại vừa rồi, đối diện với Tạ Hinh của hiện tại quả thật đã thay đổi quá lớn so với suy nghĩ của cô.
Không còn là một chàng thiếu niên ăn chơi lêu lỏng nữa, cũng không còn nét mặt lạnh lùng nữa mà thay vào đó là nét mặt ôn nhu có chút gì đó dịu dàng.
Khi nãy, Tạ Hinh dịu dàng nhìn vào mắt cô, cô còn bắt gặp những lúc anh cười thầm. Nghĩ lại tim cô lại bất giác rung lên, cô đưa tay lên để lên ngực.
Chỗ này, sao đập nhanh quá?
Tự nhiên cô bắt đầu sợ hãi suy nghĩ của mình, cô nhéo mạnh vào tay của mình ép nó phải bình tĩnh lại.
Cô không được suy nghĩ về nó nữa, không được, không được…
Hạ Giai bắt một chiếc taxi để đi về, trên xe cô mệt mỏi tựa đầu vào cửa xe. Khi đã đến chung cư khó khăn lắm cô mới lết được xác đi lên được.
Vừa vào được nhà, cô liền nằm xuống chiếc nệm êm ái của mình. Thuốc của bác sĩ Lạc đưa quả thật có tác dụng.
Khi nãy uống vào mà bây giờ đã phát tác dụng. Cô ngủ một mạch liền tới 7 giờ tối. Nếu không phải vì bên ngoài có người nhấn chuông chắc hẳn cô vẫn sẽ ngủ thêm một chút.
Cô nghe tiếng bấm chuông ở ngoài, thân người mệt mỏi không mang dép mà đi ra ngoài. Giọng nói có hơi uể oải:
“Ai đó? Ra liền đây.”
Cô mở cứa, Cao Tri tay xách một đống thức ăn mỉm cười chào cô:
“Buổi tối vui vẻ.”
Bây giờ giọng cô cũng không còn khàn đặc như lúc sáng nữa mà chỉ còn hơi khàn kiểu khó nghe một tí:
“Buổi tối ấm, sao cậu lại đến đây vậy?”
Cao Tri đi vào bên trong nhà, bỏ đồ vừa mua ở trên bàn ăn xoay lại nhìn cô. Ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào hai chân không mang dép của cô nói:
“Đã bị sốt nặng thế này mà cậu còn không mang dép sao? Mau mau đi mang dép rồi hãy ra đây.”
Hạ Giai bị Cao Tri đẩy vào phòng để mang dép, lúc bước ra cô liền nằm xuống ghế sô pha nhìn Cao Tri đang sắp xếp đồ vào tủ lạnh.
Cô hít hít mũi hỏi:
“Sao cậu lại biết tớ bị bệnh?”
Cao Tri bật cười không nhìn cô, đi lấy nồi để bắt đầu nấu cháo. Khi vừa bật bếp lên cậu ấy mới nói:
“Cậu quên hôm qua cậu có nhắn với tớ bảo là bị ướt mưa sao? Tớ đoán cậu ốm yếu như vậy chắc hẳn đã bị bệnh rồi nên khi vừa xong việc tớ liền đi mua ít đồ dự trữ cho cậu sẵn để đến xem thử. Không ngờ lại đoán trúng, cậu đã đi khám chưa?”
Cô nằm nghe mắt vẫn hơi lim dim nên cô phải nói chuyện để khiến bản thân tỉnh táo lại. Nghe câu hỏi của Cao Tri xong thì cô gật đầu:
“Sáng nay tớ vừa đi khám rồi, bệnh viện hôm nay đông thật sự cũng may là có người quen dẫn tớ vào phòng VIP khám không thì tớ sẽ đợi đến khi héo mất.”
Cao Tri phì cười, mang bát cháo nóng ra ngoài để trước mặt cô, xoay người đi vào bếp lấy thêm một ly nước ấm.
Cậu ấy ngồi xuống bên cạnh cô nhìn cô dịu dàng nói:
“Cậu mau ngồi dậy ăn đi, tuy là tớ không biết tài nấu ăn của tớ có hợp khẩu vị của cậu hay không nhưng mà đây là lần đầu tiên đó nấu ăn cho phụ nữ đó.”
Hạ Giai bị nét mặt nghiêm túc của Cao Tri làm cho bật cười. Ngồi thẳng dậy nghiêm túc cầm lấy bát cháo để ăn.
Cô đưa muỗng lên miệng thổi rồi mới dám đưa vào miệng. Cô trợn mắt vì hoảng hốt, giọng nói cũng vì được ăn một muỗng cháo ấm mà cũng trong lại một ít:
“Aaaaa, nó thật sự rất ngon nhaaaa.”
Cao Tri được cô khen thì bật cười:
“Tất nhiên rồi, từ nhỏ tớ đã tự mình nấu ăn rồi. Chỉ là những món ăn của tớ chỉ có mình tớ ăn thôi nên tớ không tự tin lắm.”
Hạ Giai vừa thổi cháo vừa bĩu môi nói:
“Ai mà tin đại thiếu gia như cậu lại phải tự lập từ nhỏ chứ? Hừ, nhớ hồi đó tớ còn được nghe Noãn Uyên kể về sự giàu có của nhà cậu.”
Cao Tri bị tố cáo liền không khỏi bật cười nhưng sau đó lại vụt tắt, cậu ấy cụp mắt xuống nói:
“Đúng vậy, đó là được free thì sao không xài? Phí của, một mình sống trong một biệt phủ lớn nghe ngầu lắm phải không? Nhưng mà, mỗi khi đi học trở về căn nhà đó một chút hơi ấm cũng không có, nó như một căn nhà hoang vậy. Lạnh lẽo và không có tình yêu thương. Tớ thì lại chả quen có người giúp việc nên hầu hết mọi thứ tớ đều sẽ tự mình làm.”
Cô đang ăn cũng bị nhưng lời tâm sự đột ngột của Cao Tri làm cho cảm xúc dâng trào.
Cô bỏ bát cháo xuống bàn tò mò hỏi:
“Thế ba mẹ cậu đâu?”
Cao Tri nhìn dáng vẻ của cô hiện tại như cũng vì đồng cảm với cậu mà sắp khóc đến nô thì xoay đi chỗ khác để bình ổn lại cảm xúc:
“Ba tớ cưới vợ mới ra nước ngoài cũng không về nữa, hằng tháng sẽ có gửi tiền về cho tớ. Còn mẹ tớ thì… mất rồi…”
Lúc này, Hạ Giai mới thật sự không thể tin được. Mắt cô đỏ hoe nói:
“Tớ xin lỗi, tớ không cố ý chọc vào nỗi đau của cậu…”
Cao Tri nhìn cô mếu khóc thì bật cười đưa tay lau nước mắt cho cô:
“Tớ còn chưa khóc thì sao cậu lại khóc chứ hả? Đúng là con gái hay mít ướt mà. Ngoan, nín đi nào.”
Đột nhiên, Hạ Giai nhào đến ôm Cao Tri, cô vuốt nhẹ lưng cậu:
“Có gì thì nói với tớ nhé, tuy tớ không chắc có thể thay đổi được gì nhưng có người lắng nghe cũng không phải tốt hơn sao? Ít nhất thì cậu cũng sẽ không còn cảm thấy cô đơn nữa.”
Cao Tri được Hạ Giai ôm vào lòng, cả người có hơi cứng đờ nhưng khi nghe những lời cô nói cảm xúc đã cố kiềm nén khi nãy lại bộc phát trở lại.
Cao Tri tự đầu lên vai cô, bả vai hơi run lên nước mắt chảy xuống vai cô khiến cô hơi giật mình. Nhưng cô cũng không muốn làm mạnh chỉ nhẹ nhàng vuốt ve lưng của cậu.
Cô cảm thấy việc cô có thể làm cho cậu bây giờ chỉ có thể là một người bạn tri âm, tri kỉ. Là một người bầu bạn cùng cậu ấy đi qua những giai đoạn khó khăn.
Sau khi khóc một lúc lâu, khi đã bình ổn được cảm xúc của mình thì Cao Tri mới buông cô ra nói:
“Tớ xin lỗi…tớ có lẽ nên kiềm chế một chút.”
Hạ Giai không than trách gì chỉ mỉm cười nói:
“Không sao mà, không phải tớ nói rồi sao? Có gì thì nói tớ, dăm ba cái này có gì làm khó được tớ.”
Cao Tri không trả lời nữa chỉ im lặng mang bát đi đến nhà bếp để rửa. Lát sau, cậu ấy hỏi:
“Thuốc cậu bỏ đâu rồi?”
Hạ Giai liếc mắt ngang dọc như đang nhớ lại:
“Ờ…hình như tớ bỏ trên tủ dép í.”
Cao Tri đi tới tủ dép, có một bịch thuốc to để trên đó. Cậu ấy cầm lấy đi đọc toa thuốc lấy từng viên ra mang đến cho cô.
Cô đưa tay nhận lấy uống luôn một lần. Cô nhăn mặt vì đắng Cao Tri liền nhanh tay xé bọc kẹo nhét vào trong miệng cô.
Vị ngọt của kẹo cũng vì vậy mà lan tỏa ra hết cả khoan miệng cô. Ngọt ngào khiến vị đắng của thuốc ban nãy cũng tiêu tan.