Chương 3
Editor: spring | Beta: Bluerious
Chu Mạt ngồi trước bàn học Đỗ Kính Chi, lấy sách giáo khoa ra làm bài tập, ngòi bút tung bay không dừng lại.
Đỗ Kính Chi yên vị bên cạnh Chu Mạt, ngồi bẹp dí trên ghế như thi thể, ngước mặt lên, biểu cảm đầy si ngốc, thỉnh thoảng lại phát ra âm thanh ai oán giống như con heo chờ bị làm thịt.
"Cậu phải học hành đi, chúng ta đã lớp mười một, cậu chuẩn bị thi đại học thế nào rồi?" Chu Mạt vừa viết vừa nói chuyện với Đỗ Kính Chi.
"Thi bừa vào một học viện mỹ thuật thôi, nếu thực sự không thi được vào mấy trường cao đẳng trường nghề tuyến ba thì dứt khoát đi tìm công việc luôn. Mấy người học vẽ tranh như bọn tôi sau này ra làm thợ sơn tường cũng nhanh."
Chu Mạt dừng bút, quay đầu nhìn cậu một cái, dáng vẻ hận không thể rèn sắt thành thép. Anh hít thở sâu, dứt khoát ném bút đi, mặc kệ bút lăn loạn nhanh như chớp cũng không để ý, nằm liệt theo Đỗ Kính Chi: "Vậy tôi cũng không học luôn, sau này đi sơn tường tôi còn có thể phụ giúp cậu một tay. Đến khi hai chúng ta thành một tổ hợp sơn tường truyền kỳ, nói không chừng có thể trở thành thần tượng trên thị trường lao động."
"Đừng, như vậy chẳng phải làm chậm trễ trụ cột nhân tài quốc gia sao?"
Chu Mạt đột nhiên thò người qua, chỉ má trái của mình nói: "Bên mặt này viết không oán trách" rồi lại chỉ má phải: "Bên này viết không hối hận, cậu thấy chưa?"
"Tôi chỉ thấy ba chữ 'Thiếu thông minh' vắt ngang qua khuôn mặt cậu."
Không bao lâu sau, bà Đỗ gọi hai người xuống lầu ăn cơm.
Lúc ăn cơm, bà Đỗ gắp thức ăn cho Chu Mạt lia lịa, trong mắt không giấu được sự yêu thích. Bà Đỗ thích "con nhà người ta" này từ tận đáy lòng, luôn luôn vô cùng hoan nghênh Chu Mạt.
Đỗ Kính Chi ngồi xuống trước bàn ăn, nhìn ngang nhìn dọc, hỏi: "Bà nội đâu ạ?"
"Đi múa quảng trường rồi, không cần phải để ý đến bà ấy, để lại đồ bà ấy thích ăn rồi."
Cậu cũng biết hôm qua bà Đỗ vừa mới ầm ĩ với bà nội một đêm, trong lòng vẫn còn oán giận nên không nói nữa.
Bà Đỗ hỏi Chu Mạt: "Dì nghe nói nhà con mới mua cho con một căn biệt thự nhỏ ở bên cạnh khu Tam Hoàn, để con đứng tên, đã sắp trang trí xong rồi. Sắp chuyển nhà sao?"
Đỗ Kính Chi không biết chuyện này, nghe vậy không khỏi sững sờ, cũng nhìn về phía Chu Mạt, trong cổ họng nghẹn một hơi, nhả không ra nuốt không trôi.
"Đúng là có mua thật, nhưng trong thời gian ngắn con sẽ không đến đấy ở, nơi đó không tiện đi học."
"Vậy cứ để trống không như thế à?"
"Gần đây giá nhà tăng rất nhanh, nhà con sợ sau này muốn mua lại mua không nổi nên mua sớm trước, thực sự không được thì sang tay cho người khác."
"Đúng là có tính toán trước, ngày trước nhà dì mua căn nhà này chậm, giờ nhớ đến dì lại tức giận."
Căn nhà hiện tại của nhà họ Đỗ gặp nhiều trắc trở lúc mua.
Bố cậu Đỗ Vệ Gia có tiếng vô dụng và không có tiền đồ, mua nhà ở cũng chẳng có mắt nhìn. Lúc kết hôn trong nhà cho chút lễ hỏi, Đỗ Vệ Gia không chịu đưa cho bà Đỗ, tự cầm trong tay. Ban đầu bàn bạc là phải trả tiền đặt cọc mua nhà, kết quả Đỗ Vệ Gia khăng khăng nói gần đây có tin tức nhà ở sắp xuống giá, qua đợt này mua mới có lời.
Thế cho nên hai người bọn họ thuê nhà kết hôn. Ba năm sau, giá nhà không những không giảm mà đắt hơn lúc trước gấp đôi, tiền trong tay Đỗ Vệ Gia còn thiếu mấy vạn so với trước đây. Nhà mẹ đẻ bà Đỗ ngồi không yên, bằng lòng thêm tiền để hai bọn họ mua nhà trước, dù sao sau này Đỗ Kính Chi còn phải đi học, không có nhà thì khẳng định không được.
Lúc này, Đỗ Vệ Gia không nói nên lời, chỉ đành cam chịu số phận mua nhà, bấy giờ mới mua được nơi này, chó ngáp phải ruồi thành hàng xóm với nhà họ Chu.
Sau khi chuyển về đây, ông nội cậu qua đời, bà nội thành quả phụ, cũng về ở tại căn nhà này.
Dưới một mái nhà chỉ có thể có một nữ chủ nhân, Đỗ Kính Chi đã bắt đầu hiểu đạo lý này từ khi học cấp hai. Mỗi lần thấy mẹ và bà nội cãi nhau, cậu thấy phiền muốn chết, trong lòng lại càng oán hận bố mình.
"Rất tốt mà dì, chúng ta còn có thể thành hàng xóm, mỗi lần nghĩ lại con đều cảm thấy mình cực kỳ may mắn." Chu Mạt vừa ăn cơm, còn tiện tay dỗ bà Đỗ vui vẻ, tên này xưa nay nói lời hay không chột dạ, đây cũng là một loại bản lĩnh.
"Nhà con hẳn đang chuẩn bị nhà kết hôn cho con, tốt thật đấy, chẳng biết lúc nào nhà dì mới có thể chuẩn bị phòng cưới cho Kính Nhi được."
"Sau này để nhóc Kính Tử ở cùng con đi dì, dù sao nhà cũng rộng."
"Sao có thể thế được, chỉ toàn nói bừa, để Kính Nhi qua đấy cho con thêm phiền à?"
"Nếu như cậu ấy đi thì có thể xem như một vật trang trí đẹp mắt." Chu Mạt cười hì hì đáp, đồng thời lén nhìn Đỗ Kính Chi, quả nhiên, đáp lại lại anh là tròng trắng mắt của cậu.
Bà Đỗ hoàn toàn không để ý, dù sao Chu Mạt luôn nói chuyện dễ nghe, chỉ coi là đùa giỡn, như gió thoảng bên tai, đồng thời hỏi vấn đề khác: "Chu Mạt, con thích kiểu người như thế nào? Nói cho dì nghe xem, mấy năm tới dì thăm dò cho con, tốt nghiệp là giới thiệu luôn."
"Vẻ ngoài đẹp ạ." Chu Mạt không hề do dự, trực tiếp trả lời, yêu cầu cực kỳ đơn giản cũng cực kỳ nông cạn.
Bà Đỗ gắp cho Chu Mạt một miếng xương sườn, dùng danh nghĩa bậc bề trên thuyết phục: "Mấy năm nay dì xem như lần mò ra, bề ngoài đẹp mắt bên trong vô dụng. Chú Đỗ của con hồi còn trẻ đẹp trai như thế mà có làm được gì đâu, con xem cuộc sống hiện tại của dì này."
Đỗ Vệ Gia chẳng có ưu điểm gì, chỉ được cái đẹp trai. Gien Đỗ Kính Chi quá nửa theo bố, sở hữu một khuôn mặt có thể dựa vào đó kiếm cơm. Hai người này đều chẳng phải tính tình tốt lành gì, có điều xem tổng thể thì Đỗ Kính Chi thắng được một điểm.
Bà Đỗ là kiểu người cuồng sắc đẹp tiêu chuẩn, lúc trước cũng bởi vì gương mặt của Đỗ Vệ Gia nên mới đòi sống đòi chết lấy Đỗ Vệ Gia. Bao nhiêu năm qua bà cũng chẳng cải thiện hơn được bao nhiêu, mỗi lần khen Chu Mạt, đầu tiên bà nhất định sẽ khen Chu Mạt đẹp trai, sau đó mới nói đến những mặt khác.
Đây hẳn là nguyên nhân bà Đỗ thích Chu Mạt như thế.
Nhắc đến chủ đề tình cảm làm Chu Mạt ngượng ngùng, anh liếc trộm Đỗ Kính Chi một cái mới trả lời: "Cho nên phải nghĩ biện pháp tìm được kiểu mình thích, cố gắng nuôi từ nhỏ, như vậy sẽ thành con dâu nuôi từ bé theo tiêu chuẩn của mình."
Bà Đỗ gật đầu theo: "Ừ, ý nghĩ không tệ, giờ con có thể đến trường tiểu học tìm cô gái mình thích."
"Thôi đừng, bị coi như biến thái bắt lại đấy." Đỗ Kính Chi toét miệng nói tiếp, mặt đầy ghét bỏ.
Chu Mạt gắp xương sườn vào bát Đỗ Kính Chi: "Cậu cũng ăn nhiều chút đi, gầy quá."
"Tôi cảm thấy ăn xương sườn tôi sẽ dễ gặp phải tuần hoàn ác tính."
Ban đầu Chu Mạt không hiểu, sau đó nhìn xuống dáng người đầy xương sườn của cậu thì chợt nở nụ cười.
Trong lúc nói chuyện thì cửa mở, Đỗ Vệ Gia và bà nội Đỗ cùng nhau vào phòng.
Phòng ăn ở ngay tầng một, vừa vào cửa là có thể trông thấy ba người bọn họ. Đỗ Vệ Gia nhìn thấy Chu Mạt, vô thức lùi về sau một bước, thân thể co rúm lại một chốc mới tiến lên, cắm đầu đổi giày.
Vẻ ghét bỏ trên mặt bà nội Đỗ cũng rất rõ ràng, bà không vui nhìn Chu Mạt, Chu Mạt không để ý tới, tiếp tục ăn cơm.
Bà Đỗ vẫn còn đang bực dọc, không để ý tới hai người bọn họ, vẫn nói chuyện phiếm cùng Chu Mạt: "Chu Mạt, lớp học bù khoảng thời gian trước con đăng ký thế nào? Thầy cô dạy nghiêm túc không?"
Ai ngờ, bà nội Đỗ nghe được câu này thì như thể bị giẫm vào đuôi, đột nhiên phát tác: "Nghe ngóng lớp học bù cái gì? Chị sinh thứ gì không phải chị không biết, lãng phí số tiền đấy làm gì? Không phải loại đó mà thế nào cũng phải chui vào trường trọng điểm, kết quả toàn đội sổ, có mất mặt không hả! Thà làm đầu gà không làm đuôi phượng, có biết không! Còn có trước đây căn bản không nên bắt đầu đi học vẽ, hàng năm tốn bao nhiêu tiền, tôi cũng chẳng thấy học ra cái dạng gì!"
Bà Đỗ nghe xong liền nổi nóng, cãi thẳng lại: "Đúng là mẹ kiểu gì thì sinh ra con trai kiểu đấy, con của bà đã không có tiền đồ rồi, tôi không thể để cho con trai tôi cũng không có tiền đồ! Vả lại tiền học bù tôi chẳng trông cậy vào mấy người, chính tôi tự kiếm ra, bà dông dài cái gì hả!"
"Hồi trước đã bảo để nhà chị dùng tiền mở cửa hàng làm ăn, nếu thế thì giờ Vệ Gia cũng không trở thành cái dạng này!"
"Dựa vào đâu mà nhà tôi phải bỏ tiền ra? Sao con trai của bà không lấy tiền ra đi?"
"Tiền nhà tôi dùng để mua nhà!"
"Tiền đặt cọc của cái nhà này phần lớn do nhà tôi bỏ ra đấy!"
Bà nội Đỗ thấy bà Đỗ một mực không chịu nhượng bộ, lập tức tức giận đến toàn thân phát run, chỉ vào bà Đỗ chửi ầm lên: "Chị... Chị đúng là đồ đàn bà đanh đá, rốt cuộc con trai tôi lấy chị có ích lợi gì, chuyên đến làm tôi nóng máu đúng không?"
"Bà hoàn toàn có thể dọn ra ngoài, như thế tôi sẽ không thể chọc bà tức nữa, mà tôi cũng chẳng muốn trông thấy bà!"
Đỗ Vệ Gia vốn đang yên lặng cuối cùng mở miệng, vừa nói lời đầu tiên liền chỉ trích bà Đỗ: "Sao bà lại nói chuyện với mẹ như thế hả? Có biết lễ phép là thế nào không, bố mẹ không dạy bà không thể cãi lại người lớn sao?"
Nhà bọn họ chính là như vậy, người khơi mào cãi vã luôn là bà nội Đỗ, dùng giọng điệu chanh chua bắt bẻ bà Đỗ này không được kia không phải. Ban đầu bà Đỗ cũng nhịn, còn nói với Đỗ Kính Chi, hiện tại bà nội đang chịu tang chồng, tâm tình không tốt, khoan dung với bà một chút.
Kết quả, chưa đến hai năm bà Đỗ đã không nhịn nổi nữa, bắt đầu kiếp sống cãi vã với bà nội Đỗ.
Đỗ Vệ Gia thì lúc nào cũng vậy, luôn cảm thấy mẹ mình chịu tang chồng đã rất đáng thương, chỉ có thể dựa vào đứa con trai này. Hơn nữa, bà nội Đỗ nuôi lớn ông ấy không dễ dàng, vợ ông ấy cần phải có hiếu với mẹ mình. Mỗi lần thấy bà Đỗ cãi lại, Đỗ Vệ Gia đều sẽ mặc kệ nguyên nhân, chỉ chăm chăm trách cứ bà Đỗ không hiếu thảo, phải nhường mẹ chồng.
Bởi vậy bà nội Đỗ càng cảm thấy mình có chỗ dựa, càng diễu võ giương oai, còn đặc biệt thích gây chuyện, đây gần như trở thành niềm vui lớn nhất trong sinh hoạt của bà nội Đỗ.
Có lúc, Đỗ Kính Chi sẽ nói vài lời đỡ cho mẹ. Sau đó bà nội Đỗ liền bộc phát, chửi Đỗ Kính Chi ầm lên, nói cậu không có gia giáo, không biết tôn trọng khi nói chuyện với người lớn, do bà Đỗ không biết dạy con, cuối cùng vẫn là bà Đỗ bị mắng, Đỗ Kính Chi sẽ mặc kệ.
Chu Mạt cảm thấy bữa cơm này ăn thật xấu hổ, dừng đũa lại, đũa đặt xuống bát tạo ra tiếng lạch cạch. Sau đó, Chu Mạt quay người nhìn hai người mới vừa vào cửa, cánh tay khoác lên trên ghế dựa, dáng vẻ lạnh nhạt.
Đỗ Vệ Gia lập tức ngậm miệng, chần chừ rồi đẩy bà nội Đỗ đi vào trong phòng, đồng thời nói: "Bà tự kiểm điểm lại đi, vì sao tôi với mẹ không ăn cơm ở nhà mà ra ngoài ăn."
Bà Đỗ nghe vậy thì vui vẻ: "Bởi vì tôi hoàn toàn sẽ không để dành cho hai người! Tiền lương của ông đã dùng để trả hết nợ rồi, trước mắt muốn ăn cơm cũng gay go!"
Đỗ Kính Chi cảm thấy bữa cơm này thật phiền não, ăn thêm một miếng cơm mới lẩm bẩm: "Mấy người cứ sống như vậy có ý nghĩa sao? Với cục diện này thì ly hôn phát là xong."
Ai ngờ bà nội Đỗ lại quát lên: "Cái thằng này, mày bị mẹ mày dạy hư đúng không, sao lại có thể không có lương tâm, tâm tư ác độc đến như thế, nào có chuyện con cái khuyên bố mẹ mình ly dị?"
Đỗ Vệ Gia chắn chắn sẽ không ly hôn, bởi vì nếu ly hôn, không có bà Đỗ chèo chống cái nhà này, Đỗ Vệ Gia và bà nội Đỗ sẽ phải uống gió Tây Bắc mà sống. Dù như thế, bà nội Đỗ vẫn không chịu nhượng bộ, vẫn bưng cái giá nữ chủ nhân.
Đỗ Vệ Gia đẩy bà nội Đỗ vào phòng, đóng cửa lại, không đi ra ngoài nữa.
Bà Đỗ thì tức giận đến nuốt không nổi cơm, đoán chừng cảm thấy vừa rồi mình chưa phát huy tốt, hơn nữa chưa kịp cãi lại câu cuối cùng, đang phiền muộn.
Đỗ Kính Chi lại nhìn Chu Mạt, thấy Chu Mạt đã cầm đũa lên lần nữa, cũng không nói thêm gì, tiếp tục ăn cơm, dù sao cảnh ầm ĩ này cực kỳ bình thường tại nhà họ Đỗ.
Cậu luôn cảm thấy Đỗ Vệ Gia sợ hãi Chu Mạt.
Vẫn còn nhớ một lần năm lớp năm tiểu học, Đỗ Kính Chi muốn một cái xe điều khiển từ xa, Đỗ Vệ Gia không đồng ý nên cậu náo loạn một trận, kết quả bị Đỗ Vệ Gia đánh cho mặt mũi bầm dập, vài ngày sau không thể đi học. Ngày thứ ba sau khi xảy ra chuyện, Đỗ Vệ Gia ngã xuống từ giữa cầu thang, còn gãy chân.
Khi đó, Đỗ Vệ Gia kiểu gì cũng phải ăn vạ nhà họ Chu, nói là Chu Mạt đẩy ông xuống cầu thang. Người xung quanh biết Đỗ Vệ Gia và Chu Mạt làm người thế nào, đều không tin Chu Mạt sẽ làm như vậy, cũng không tin Đỗ Vệ Gia, cảm thấy Đỗ Vệ Gia cho rằng nhà họ Chu có tiền, muốn lừa tiền, cuối cùng việc này Đỗ Vệ Gia phải ngậm quả đắng.
Có điều, Đỗ Kính Chi vẫn cảm thấy có chút khả nghi.
Bởi vì cậu nhớ kỹ, sau khi mình bị đánh, lúc Chu Mạt đến thăm còn khóc một trận, dáng vẻ kia như thế cậu bị đánh đến sắp chết.
Lúc ấy Chu Mạt còn nghiêm túc nói với cậu: "Nhóc Kính Tử, về sau tôi sẽ bảo vệ cậu."
Ngày hôm sau, Đỗ Vệ Gia liền ngã cầu thang.
Không lâu sau lúc đó, Chu Mạt bắt đầu học Taekwondo, đến bây giờ vẫn không dừng lại, còn luyện được một vóc người đẹp. Có điều, thực lực cụ thể thế nào cậu cũng không biết, bởi vì cậu chưa từng thấy Chu Mạt đánh nhau với ai, thậm chí còn chưa thấy Chu Mạt cãi nhau với người khác.
Xét đến cùng, là do tính tình Chu Mạt quá tốt.
Cơm nước xong xuôi, Chu Mạt về nhà.
Đỗ Kính Chi ít nhiều cảm thấy tâm trạng không tốt, về phòng mình, cậu nằm trên giường ngẩn người. Tự phủ nhận bản thân không tính là tổn thương, nhưng bị người thân phủ định mới thật sự nản lòng thoái chí, nhất là lúc bị bà nội gọi là "thứ này" không khỏi càng tức ngực, luôn có cảm giác người thân của mình cũng không coi mình là người.
Qua khoảng nửa tiếng, cậu nghe thấy có người gõ cửa phòng mình, không phải cái cửa đi thông xuống lầu dưới mà là cửa đi ra sân thượng, không cần đoán cũng biết là Chu Mạt nhảy tường đến đây.
Cậu đứng dậy đi mở cửa, Chu Mạt cũng cực kỳ tự nhiên vào phòng của cậu, trong tay còn xách theo nửa quả dưa hấu và một cái bát ô tô: "Tôi cố ý chịu mưa chạy xuống dưới lầu mua đấy, hai chúng ta cùng ăn."
Đỗ Kính Chi thích ăn dưa hấu, Chu Mạt biết việc này.
Có điều hôm nay cậu không cho Chu Mạt mặt mũi, từ chối thẳng: "Không thấy ngon miệng."
Chu Mạt cũng không để ý, anh đi đến trước bàn sách, thu dọn lại đồ đạc trên mặt bàn, dành ra một khoảng trống. Sau đó đặt cả dưa hấu và bát ô tô lên bàn, lấy ra một cái muỗng nhỏ từ trong túi, đứng trước bàn khoét dưa hấu.
Cái thìa này là Chu Mạt cố ý mua, nó có thể khoét ra từng miếng dưa hấu tròn, một đầu khác của thìa là răng cưa, dùng để khắc hoa, anh thì dùng đầu này để khoét hạt dưa hấu trên miếng dưa hấu tròn rồi bỏ đi. Dưa hấu tròn được khoét lên và bỏ vào trong bát, chỗ thịt dưa hấu thừa thì bị anh ăn hết.
Bận rộn suốt mười phút, Chu Mạt vừa ăn vừa khoét đầy một bát dưa hấu tròn, đặt lên mặt bàn. Sau đó anh lấy điện thoại di động ra nhìn thoáng qua đồng hồ, lại cất vỏ dưa hấu thừa vào trong túi, rút ra mấy tờ giấy ăn lau mặt bàn sạch sẽ rồi mới nói với cậu: "Tôi phải về làm bài tập."
Nói xong, anh không hề dừng lại, trực tiếp xách túi rác đi.
Cậu ngồi dậy, vẫn có thể nhìn thấy bóng dáng Chu Mạt vượt qua lan can thấp, nhảy về sân thượng nhà mình qua khung cửa sổ. Sau đó, cậu cúi xuống, ngẩn người nhìn bát dưa hấu lớn trên mặt bàn.
Chu Mạt hiểu tính tình của cậu, cậu luôn luôn kỳ quái, càng thô lỗ bắt cậu ăn thì cậu càng không ăn, ngược lại cứ thế để ở chỗ này, Chu Mạt cũng bỏ đi, chỉ chốc nữa cậu sẽ ăn.
Có lẽ Chu Mạt cảm thấy cậu nghe thấy lời của bà nội nên trong lòng không thoải mái, nên cố ý mua dưa hấu về dỗ cậu.
Cậu ngồi mép giường vỗ vỗ mặt, làm bản thân tỉnh táo lại, sau đó ngồi xuống cạnh bàn, phát hiện Chu Mạt cắm sẵn cả tăm cho mình, bên cạnh bát ô tô còn đặt hai cái kẹo que vị Coca. Cậu ăn một miếng dưa hấu, nhận ra nó rất ngọt, ăn nguyên một miếng cũng không cần nhằn hạt.
Tiếp tục ăn thêm vài miếng, cậu lại không nhịn được muốn mắng chửi người, còn không phải là vì nhớ lại nội dung tám chuyện giữa Chu Mạt và mẹ nên mới tức giận, chờ ngày nào đó Chu Mạt kết hôn với cô gái khác, chẳng phải là cậu sẽ buồn bực muốn chết? Cô gái kia may mắn cỡ nào mới có thể nhặt được món hời như vậy?
Chu Mạt, cậu nhớ thương người này gần mười năm, nhưng đã định trước tên này sẽ ở bên người khác.
Bởi vì giới tính.
Sau khi tốt nghiệp, nhà Chu Mạt sẽ dọn đi sao? Đến lúc đó, cậu sợ ngay cả điều kiện làm hàng xóm hai người cũng không có, không biết đến lúc ấy hai người bọn họ còn có thể liên hệ với nhau không.
Cậu ăn ngon lành xong dưa hấu, đẩy bát lớn ra, đi xuống lầu rửa tay rồi về phòng tiếp tục vẽ tranh.
Đỗ Kính Chi thích vẽ tranh, đồng thời có chút thiên phú, mấy năm nay không hề từ bỏ. Là yêu thích, cũng là mục tiêu phấn đấu sau này của cậu.
Nói ra thì rất thần kỳ, cậu là một người nóng tính, châm chút lửa liền bùng, thế nhưng lại luôn kiên nhẫn với vẽ tranh. Đôi lúc đi vẽ một bức tranh kiến trúc toàn cảnh lớn, cậu cần phác hoạ chi tiết từng nét bút một. Bình thường phải lên lớp, quá nửa là sau khi tan học cậu mới nỗ lực vẽ, một bức họa vẽ xong chỉ sợ cần một tháng, cậu cũng có thể nhẫn nại hoàn thành.
Vẽ tranh cần phải mua các loại vật liệu, còn phải đăng ký lớp học, thường thường lúc Chu Mạt đang tham gia lớp học bù, cậu sẽ đi học vẽ tranh.
Đỗ Kính Chi cảm thấy hơi mệt mỏi, buông bút vẽ duỗi lưng. Cậu lấy điện thoại di động nhìn thời gian, đã 12 giờ 37 phút. Cậu ra khỏi phòng đánh răng rửa mặt, rồi về phòng tắt đèn đi ngủ. Cậu vô thức nhìn sang phòng của Chu Mạt, không lâu sau khi cậu tắt đèn, Chu Mạt cũng tắt đèn đi ngủ.
Người khác đều coi Chu Mạt là một thiên tài, cậu lại biết Chu Mạt có bao nhiêu cố gắng. Từ nhỏ đã tham gia tất cả các lớp học bù bất kể lớn nhỏ, mỗi ngày đều ôn tập đến đêm khuya, có mấy lần cậu đến nhà họ Chu ăn cơm, trong lúc ăn cơm, ông Chu còn kiểm tra Chu Mạt từ đơn tiếng Anh.
Nằm trên giường, sờ soạng lấy cây quạt bên cạnh gối ra quạt gió cho mình, trong đầu cậu vẫn đang suy nghĩ vẩn vơ.
Lúc này, cậu không thèm để ý bà nội đã từng nói gì, chỉ nghĩ mấy chuyện liên quan tới Chu Mạt.
Nghĩ đi nghĩ lại, cậu liền ngủ mất.
Chu Mạt ngồi trước bàn học Đỗ Kính Chi, lấy sách giáo khoa ra làm bài tập, ngòi bút tung bay không dừng lại.
Đỗ Kính Chi yên vị bên cạnh Chu Mạt, ngồi bẹp dí trên ghế như thi thể, ngước mặt lên, biểu cảm đầy si ngốc, thỉnh thoảng lại phát ra âm thanh ai oán giống như con heo chờ bị làm thịt.
"Cậu phải học hành đi, chúng ta đã lớp mười một, cậu chuẩn bị thi đại học thế nào rồi?" Chu Mạt vừa viết vừa nói chuyện với Đỗ Kính Chi.
"Thi bừa vào một học viện mỹ thuật thôi, nếu thực sự không thi được vào mấy trường cao đẳng trường nghề tuyến ba thì dứt khoát đi tìm công việc luôn. Mấy người học vẽ tranh như bọn tôi sau này ra làm thợ sơn tường cũng nhanh."
Chu Mạt dừng bút, quay đầu nhìn cậu một cái, dáng vẻ hận không thể rèn sắt thành thép. Anh hít thở sâu, dứt khoát ném bút đi, mặc kệ bút lăn loạn nhanh như chớp cũng không để ý, nằm liệt theo Đỗ Kính Chi: "Vậy tôi cũng không học luôn, sau này đi sơn tường tôi còn có thể phụ giúp cậu một tay. Đến khi hai chúng ta thành một tổ hợp sơn tường truyền kỳ, nói không chừng có thể trở thành thần tượng trên thị trường lao động."
"Đừng, như vậy chẳng phải làm chậm trễ trụ cột nhân tài quốc gia sao?"
Chu Mạt đột nhiên thò người qua, chỉ má trái của mình nói: "Bên mặt này viết không oán trách" rồi lại chỉ má phải: "Bên này viết không hối hận, cậu thấy chưa?"
"Tôi chỉ thấy ba chữ 'Thiếu thông minh' vắt ngang qua khuôn mặt cậu."
Không bao lâu sau, bà Đỗ gọi hai người xuống lầu ăn cơm.
Lúc ăn cơm, bà Đỗ gắp thức ăn cho Chu Mạt lia lịa, trong mắt không giấu được sự yêu thích. Bà Đỗ thích "con nhà người ta" này từ tận đáy lòng, luôn luôn vô cùng hoan nghênh Chu Mạt.
Đỗ Kính Chi ngồi xuống trước bàn ăn, nhìn ngang nhìn dọc, hỏi: "Bà nội đâu ạ?"
"Đi múa quảng trường rồi, không cần phải để ý đến bà ấy, để lại đồ bà ấy thích ăn rồi."
Cậu cũng biết hôm qua bà Đỗ vừa mới ầm ĩ với bà nội một đêm, trong lòng vẫn còn oán giận nên không nói nữa.
Bà Đỗ hỏi Chu Mạt: "Dì nghe nói nhà con mới mua cho con một căn biệt thự nhỏ ở bên cạnh khu Tam Hoàn, để con đứng tên, đã sắp trang trí xong rồi. Sắp chuyển nhà sao?"
Đỗ Kính Chi không biết chuyện này, nghe vậy không khỏi sững sờ, cũng nhìn về phía Chu Mạt, trong cổ họng nghẹn một hơi, nhả không ra nuốt không trôi.
"Đúng là có mua thật, nhưng trong thời gian ngắn con sẽ không đến đấy ở, nơi đó không tiện đi học."
"Vậy cứ để trống không như thế à?"
"Gần đây giá nhà tăng rất nhanh, nhà con sợ sau này muốn mua lại mua không nổi nên mua sớm trước, thực sự không được thì sang tay cho người khác."
"Đúng là có tính toán trước, ngày trước nhà dì mua căn nhà này chậm, giờ nhớ đến dì lại tức giận."
Căn nhà hiện tại của nhà họ Đỗ gặp nhiều trắc trở lúc mua.
Bố cậu Đỗ Vệ Gia có tiếng vô dụng và không có tiền đồ, mua nhà ở cũng chẳng có mắt nhìn. Lúc kết hôn trong nhà cho chút lễ hỏi, Đỗ Vệ Gia không chịu đưa cho bà Đỗ, tự cầm trong tay. Ban đầu bàn bạc là phải trả tiền đặt cọc mua nhà, kết quả Đỗ Vệ Gia khăng khăng nói gần đây có tin tức nhà ở sắp xuống giá, qua đợt này mua mới có lời.
Thế cho nên hai người bọn họ thuê nhà kết hôn. Ba năm sau, giá nhà không những không giảm mà đắt hơn lúc trước gấp đôi, tiền trong tay Đỗ Vệ Gia còn thiếu mấy vạn so với trước đây. Nhà mẹ đẻ bà Đỗ ngồi không yên, bằng lòng thêm tiền để hai bọn họ mua nhà trước, dù sao sau này Đỗ Kính Chi còn phải đi học, không có nhà thì khẳng định không được.
Lúc này, Đỗ Vệ Gia không nói nên lời, chỉ đành cam chịu số phận mua nhà, bấy giờ mới mua được nơi này, chó ngáp phải ruồi thành hàng xóm với nhà họ Chu.
Sau khi chuyển về đây, ông nội cậu qua đời, bà nội thành quả phụ, cũng về ở tại căn nhà này.
Dưới một mái nhà chỉ có thể có một nữ chủ nhân, Đỗ Kính Chi đã bắt đầu hiểu đạo lý này từ khi học cấp hai. Mỗi lần thấy mẹ và bà nội cãi nhau, cậu thấy phiền muốn chết, trong lòng lại càng oán hận bố mình.
"Rất tốt mà dì, chúng ta còn có thể thành hàng xóm, mỗi lần nghĩ lại con đều cảm thấy mình cực kỳ may mắn." Chu Mạt vừa ăn cơm, còn tiện tay dỗ bà Đỗ vui vẻ, tên này xưa nay nói lời hay không chột dạ, đây cũng là một loại bản lĩnh.
"Nhà con hẳn đang chuẩn bị nhà kết hôn cho con, tốt thật đấy, chẳng biết lúc nào nhà dì mới có thể chuẩn bị phòng cưới cho Kính Nhi được."
"Sau này để nhóc Kính Tử ở cùng con đi dì, dù sao nhà cũng rộng."
"Sao có thể thế được, chỉ toàn nói bừa, để Kính Nhi qua đấy cho con thêm phiền à?"
"Nếu như cậu ấy đi thì có thể xem như một vật trang trí đẹp mắt." Chu Mạt cười hì hì đáp, đồng thời lén nhìn Đỗ Kính Chi, quả nhiên, đáp lại lại anh là tròng trắng mắt của cậu.
Bà Đỗ hoàn toàn không để ý, dù sao Chu Mạt luôn nói chuyện dễ nghe, chỉ coi là đùa giỡn, như gió thoảng bên tai, đồng thời hỏi vấn đề khác: "Chu Mạt, con thích kiểu người như thế nào? Nói cho dì nghe xem, mấy năm tới dì thăm dò cho con, tốt nghiệp là giới thiệu luôn."
"Vẻ ngoài đẹp ạ." Chu Mạt không hề do dự, trực tiếp trả lời, yêu cầu cực kỳ đơn giản cũng cực kỳ nông cạn.
Bà Đỗ gắp cho Chu Mạt một miếng xương sườn, dùng danh nghĩa bậc bề trên thuyết phục: "Mấy năm nay dì xem như lần mò ra, bề ngoài đẹp mắt bên trong vô dụng. Chú Đỗ của con hồi còn trẻ đẹp trai như thế mà có làm được gì đâu, con xem cuộc sống hiện tại của dì này."
Đỗ Vệ Gia chẳng có ưu điểm gì, chỉ được cái đẹp trai. Gien Đỗ Kính Chi quá nửa theo bố, sở hữu một khuôn mặt có thể dựa vào đó kiếm cơm. Hai người này đều chẳng phải tính tình tốt lành gì, có điều xem tổng thể thì Đỗ Kính Chi thắng được một điểm.
Bà Đỗ là kiểu người cuồng sắc đẹp tiêu chuẩn, lúc trước cũng bởi vì gương mặt của Đỗ Vệ Gia nên mới đòi sống đòi chết lấy Đỗ Vệ Gia. Bao nhiêu năm qua bà cũng chẳng cải thiện hơn được bao nhiêu, mỗi lần khen Chu Mạt, đầu tiên bà nhất định sẽ khen Chu Mạt đẹp trai, sau đó mới nói đến những mặt khác.
Đây hẳn là nguyên nhân bà Đỗ thích Chu Mạt như thế.
Nhắc đến chủ đề tình cảm làm Chu Mạt ngượng ngùng, anh liếc trộm Đỗ Kính Chi một cái mới trả lời: "Cho nên phải nghĩ biện pháp tìm được kiểu mình thích, cố gắng nuôi từ nhỏ, như vậy sẽ thành con dâu nuôi từ bé theo tiêu chuẩn của mình."
Bà Đỗ gật đầu theo: "Ừ, ý nghĩ không tệ, giờ con có thể đến trường tiểu học tìm cô gái mình thích."
"Thôi đừng, bị coi như biến thái bắt lại đấy." Đỗ Kính Chi toét miệng nói tiếp, mặt đầy ghét bỏ.
Chu Mạt gắp xương sườn vào bát Đỗ Kính Chi: "Cậu cũng ăn nhiều chút đi, gầy quá."
"Tôi cảm thấy ăn xương sườn tôi sẽ dễ gặp phải tuần hoàn ác tính."
Ban đầu Chu Mạt không hiểu, sau đó nhìn xuống dáng người đầy xương sườn của cậu thì chợt nở nụ cười.
Trong lúc nói chuyện thì cửa mở, Đỗ Vệ Gia và bà nội Đỗ cùng nhau vào phòng.
Phòng ăn ở ngay tầng một, vừa vào cửa là có thể trông thấy ba người bọn họ. Đỗ Vệ Gia nhìn thấy Chu Mạt, vô thức lùi về sau một bước, thân thể co rúm lại một chốc mới tiến lên, cắm đầu đổi giày.
Vẻ ghét bỏ trên mặt bà nội Đỗ cũng rất rõ ràng, bà không vui nhìn Chu Mạt, Chu Mạt không để ý tới, tiếp tục ăn cơm.
Bà Đỗ vẫn còn đang bực dọc, không để ý tới hai người bọn họ, vẫn nói chuyện phiếm cùng Chu Mạt: "Chu Mạt, lớp học bù khoảng thời gian trước con đăng ký thế nào? Thầy cô dạy nghiêm túc không?"
Ai ngờ, bà nội Đỗ nghe được câu này thì như thể bị giẫm vào đuôi, đột nhiên phát tác: "Nghe ngóng lớp học bù cái gì? Chị sinh thứ gì không phải chị không biết, lãng phí số tiền đấy làm gì? Không phải loại đó mà thế nào cũng phải chui vào trường trọng điểm, kết quả toàn đội sổ, có mất mặt không hả! Thà làm đầu gà không làm đuôi phượng, có biết không! Còn có trước đây căn bản không nên bắt đầu đi học vẽ, hàng năm tốn bao nhiêu tiền, tôi cũng chẳng thấy học ra cái dạng gì!"
Bà Đỗ nghe xong liền nổi nóng, cãi thẳng lại: "Đúng là mẹ kiểu gì thì sinh ra con trai kiểu đấy, con của bà đã không có tiền đồ rồi, tôi không thể để cho con trai tôi cũng không có tiền đồ! Vả lại tiền học bù tôi chẳng trông cậy vào mấy người, chính tôi tự kiếm ra, bà dông dài cái gì hả!"
"Hồi trước đã bảo để nhà chị dùng tiền mở cửa hàng làm ăn, nếu thế thì giờ Vệ Gia cũng không trở thành cái dạng này!"
"Dựa vào đâu mà nhà tôi phải bỏ tiền ra? Sao con trai của bà không lấy tiền ra đi?"
"Tiền nhà tôi dùng để mua nhà!"
"Tiền đặt cọc của cái nhà này phần lớn do nhà tôi bỏ ra đấy!"
Bà nội Đỗ thấy bà Đỗ một mực không chịu nhượng bộ, lập tức tức giận đến toàn thân phát run, chỉ vào bà Đỗ chửi ầm lên: "Chị... Chị đúng là đồ đàn bà đanh đá, rốt cuộc con trai tôi lấy chị có ích lợi gì, chuyên đến làm tôi nóng máu đúng không?"
"Bà hoàn toàn có thể dọn ra ngoài, như thế tôi sẽ không thể chọc bà tức nữa, mà tôi cũng chẳng muốn trông thấy bà!"
Đỗ Vệ Gia vốn đang yên lặng cuối cùng mở miệng, vừa nói lời đầu tiên liền chỉ trích bà Đỗ: "Sao bà lại nói chuyện với mẹ như thế hả? Có biết lễ phép là thế nào không, bố mẹ không dạy bà không thể cãi lại người lớn sao?"
Nhà bọn họ chính là như vậy, người khơi mào cãi vã luôn là bà nội Đỗ, dùng giọng điệu chanh chua bắt bẻ bà Đỗ này không được kia không phải. Ban đầu bà Đỗ cũng nhịn, còn nói với Đỗ Kính Chi, hiện tại bà nội đang chịu tang chồng, tâm tình không tốt, khoan dung với bà một chút.
Kết quả, chưa đến hai năm bà Đỗ đã không nhịn nổi nữa, bắt đầu kiếp sống cãi vã với bà nội Đỗ.
Đỗ Vệ Gia thì lúc nào cũng vậy, luôn cảm thấy mẹ mình chịu tang chồng đã rất đáng thương, chỉ có thể dựa vào đứa con trai này. Hơn nữa, bà nội Đỗ nuôi lớn ông ấy không dễ dàng, vợ ông ấy cần phải có hiếu với mẹ mình. Mỗi lần thấy bà Đỗ cãi lại, Đỗ Vệ Gia đều sẽ mặc kệ nguyên nhân, chỉ chăm chăm trách cứ bà Đỗ không hiếu thảo, phải nhường mẹ chồng.
Bởi vậy bà nội Đỗ càng cảm thấy mình có chỗ dựa, càng diễu võ giương oai, còn đặc biệt thích gây chuyện, đây gần như trở thành niềm vui lớn nhất trong sinh hoạt của bà nội Đỗ.
Có lúc, Đỗ Kính Chi sẽ nói vài lời đỡ cho mẹ. Sau đó bà nội Đỗ liền bộc phát, chửi Đỗ Kính Chi ầm lên, nói cậu không có gia giáo, không biết tôn trọng khi nói chuyện với người lớn, do bà Đỗ không biết dạy con, cuối cùng vẫn là bà Đỗ bị mắng, Đỗ Kính Chi sẽ mặc kệ.
Chu Mạt cảm thấy bữa cơm này ăn thật xấu hổ, dừng đũa lại, đũa đặt xuống bát tạo ra tiếng lạch cạch. Sau đó, Chu Mạt quay người nhìn hai người mới vừa vào cửa, cánh tay khoác lên trên ghế dựa, dáng vẻ lạnh nhạt.
Đỗ Vệ Gia lập tức ngậm miệng, chần chừ rồi đẩy bà nội Đỗ đi vào trong phòng, đồng thời nói: "Bà tự kiểm điểm lại đi, vì sao tôi với mẹ không ăn cơm ở nhà mà ra ngoài ăn."
Bà Đỗ nghe vậy thì vui vẻ: "Bởi vì tôi hoàn toàn sẽ không để dành cho hai người! Tiền lương của ông đã dùng để trả hết nợ rồi, trước mắt muốn ăn cơm cũng gay go!"
Đỗ Kính Chi cảm thấy bữa cơm này thật phiền não, ăn thêm một miếng cơm mới lẩm bẩm: "Mấy người cứ sống như vậy có ý nghĩa sao? Với cục diện này thì ly hôn phát là xong."
Ai ngờ bà nội Đỗ lại quát lên: "Cái thằng này, mày bị mẹ mày dạy hư đúng không, sao lại có thể không có lương tâm, tâm tư ác độc đến như thế, nào có chuyện con cái khuyên bố mẹ mình ly dị?"
Đỗ Vệ Gia chắn chắn sẽ không ly hôn, bởi vì nếu ly hôn, không có bà Đỗ chèo chống cái nhà này, Đỗ Vệ Gia và bà nội Đỗ sẽ phải uống gió Tây Bắc mà sống. Dù như thế, bà nội Đỗ vẫn không chịu nhượng bộ, vẫn bưng cái giá nữ chủ nhân.
Đỗ Vệ Gia đẩy bà nội Đỗ vào phòng, đóng cửa lại, không đi ra ngoài nữa.
Bà Đỗ thì tức giận đến nuốt không nổi cơm, đoán chừng cảm thấy vừa rồi mình chưa phát huy tốt, hơn nữa chưa kịp cãi lại câu cuối cùng, đang phiền muộn.
Đỗ Kính Chi lại nhìn Chu Mạt, thấy Chu Mạt đã cầm đũa lên lần nữa, cũng không nói thêm gì, tiếp tục ăn cơm, dù sao cảnh ầm ĩ này cực kỳ bình thường tại nhà họ Đỗ.
Cậu luôn cảm thấy Đỗ Vệ Gia sợ hãi Chu Mạt.
Vẫn còn nhớ một lần năm lớp năm tiểu học, Đỗ Kính Chi muốn một cái xe điều khiển từ xa, Đỗ Vệ Gia không đồng ý nên cậu náo loạn một trận, kết quả bị Đỗ Vệ Gia đánh cho mặt mũi bầm dập, vài ngày sau không thể đi học. Ngày thứ ba sau khi xảy ra chuyện, Đỗ Vệ Gia ngã xuống từ giữa cầu thang, còn gãy chân.
Khi đó, Đỗ Vệ Gia kiểu gì cũng phải ăn vạ nhà họ Chu, nói là Chu Mạt đẩy ông xuống cầu thang. Người xung quanh biết Đỗ Vệ Gia và Chu Mạt làm người thế nào, đều không tin Chu Mạt sẽ làm như vậy, cũng không tin Đỗ Vệ Gia, cảm thấy Đỗ Vệ Gia cho rằng nhà họ Chu có tiền, muốn lừa tiền, cuối cùng việc này Đỗ Vệ Gia phải ngậm quả đắng.
Có điều, Đỗ Kính Chi vẫn cảm thấy có chút khả nghi.
Bởi vì cậu nhớ kỹ, sau khi mình bị đánh, lúc Chu Mạt đến thăm còn khóc một trận, dáng vẻ kia như thế cậu bị đánh đến sắp chết.
Lúc ấy Chu Mạt còn nghiêm túc nói với cậu: "Nhóc Kính Tử, về sau tôi sẽ bảo vệ cậu."
Ngày hôm sau, Đỗ Vệ Gia liền ngã cầu thang.
Không lâu sau lúc đó, Chu Mạt bắt đầu học Taekwondo, đến bây giờ vẫn không dừng lại, còn luyện được một vóc người đẹp. Có điều, thực lực cụ thể thế nào cậu cũng không biết, bởi vì cậu chưa từng thấy Chu Mạt đánh nhau với ai, thậm chí còn chưa thấy Chu Mạt cãi nhau với người khác.
Xét đến cùng, là do tính tình Chu Mạt quá tốt.
Cơm nước xong xuôi, Chu Mạt về nhà.
Đỗ Kính Chi ít nhiều cảm thấy tâm trạng không tốt, về phòng mình, cậu nằm trên giường ngẩn người. Tự phủ nhận bản thân không tính là tổn thương, nhưng bị người thân phủ định mới thật sự nản lòng thoái chí, nhất là lúc bị bà nội gọi là "thứ này" không khỏi càng tức ngực, luôn có cảm giác người thân của mình cũng không coi mình là người.
Qua khoảng nửa tiếng, cậu nghe thấy có người gõ cửa phòng mình, không phải cái cửa đi thông xuống lầu dưới mà là cửa đi ra sân thượng, không cần đoán cũng biết là Chu Mạt nhảy tường đến đây.
Cậu đứng dậy đi mở cửa, Chu Mạt cũng cực kỳ tự nhiên vào phòng của cậu, trong tay còn xách theo nửa quả dưa hấu và một cái bát ô tô: "Tôi cố ý chịu mưa chạy xuống dưới lầu mua đấy, hai chúng ta cùng ăn."
Đỗ Kính Chi thích ăn dưa hấu, Chu Mạt biết việc này.
Có điều hôm nay cậu không cho Chu Mạt mặt mũi, từ chối thẳng: "Không thấy ngon miệng."
Chu Mạt cũng không để ý, anh đi đến trước bàn sách, thu dọn lại đồ đạc trên mặt bàn, dành ra một khoảng trống. Sau đó đặt cả dưa hấu và bát ô tô lên bàn, lấy ra một cái muỗng nhỏ từ trong túi, đứng trước bàn khoét dưa hấu.
Cái thìa này là Chu Mạt cố ý mua, nó có thể khoét ra từng miếng dưa hấu tròn, một đầu khác của thìa là răng cưa, dùng để khắc hoa, anh thì dùng đầu này để khoét hạt dưa hấu trên miếng dưa hấu tròn rồi bỏ đi. Dưa hấu tròn được khoét lên và bỏ vào trong bát, chỗ thịt dưa hấu thừa thì bị anh ăn hết.
Bận rộn suốt mười phút, Chu Mạt vừa ăn vừa khoét đầy một bát dưa hấu tròn, đặt lên mặt bàn. Sau đó anh lấy điện thoại di động ra nhìn thoáng qua đồng hồ, lại cất vỏ dưa hấu thừa vào trong túi, rút ra mấy tờ giấy ăn lau mặt bàn sạch sẽ rồi mới nói với cậu: "Tôi phải về làm bài tập."
Nói xong, anh không hề dừng lại, trực tiếp xách túi rác đi.
Cậu ngồi dậy, vẫn có thể nhìn thấy bóng dáng Chu Mạt vượt qua lan can thấp, nhảy về sân thượng nhà mình qua khung cửa sổ. Sau đó, cậu cúi xuống, ngẩn người nhìn bát dưa hấu lớn trên mặt bàn.
Chu Mạt hiểu tính tình của cậu, cậu luôn luôn kỳ quái, càng thô lỗ bắt cậu ăn thì cậu càng không ăn, ngược lại cứ thế để ở chỗ này, Chu Mạt cũng bỏ đi, chỉ chốc nữa cậu sẽ ăn.
Có lẽ Chu Mạt cảm thấy cậu nghe thấy lời của bà nội nên trong lòng không thoải mái, nên cố ý mua dưa hấu về dỗ cậu.
Cậu ngồi mép giường vỗ vỗ mặt, làm bản thân tỉnh táo lại, sau đó ngồi xuống cạnh bàn, phát hiện Chu Mạt cắm sẵn cả tăm cho mình, bên cạnh bát ô tô còn đặt hai cái kẹo que vị Coca. Cậu ăn một miếng dưa hấu, nhận ra nó rất ngọt, ăn nguyên một miếng cũng không cần nhằn hạt.
Tiếp tục ăn thêm vài miếng, cậu lại không nhịn được muốn mắng chửi người, còn không phải là vì nhớ lại nội dung tám chuyện giữa Chu Mạt và mẹ nên mới tức giận, chờ ngày nào đó Chu Mạt kết hôn với cô gái khác, chẳng phải là cậu sẽ buồn bực muốn chết? Cô gái kia may mắn cỡ nào mới có thể nhặt được món hời như vậy?
Chu Mạt, cậu nhớ thương người này gần mười năm, nhưng đã định trước tên này sẽ ở bên người khác.
Bởi vì giới tính.
Sau khi tốt nghiệp, nhà Chu Mạt sẽ dọn đi sao? Đến lúc đó, cậu sợ ngay cả điều kiện làm hàng xóm hai người cũng không có, không biết đến lúc ấy hai người bọn họ còn có thể liên hệ với nhau không.
Cậu ăn ngon lành xong dưa hấu, đẩy bát lớn ra, đi xuống lầu rửa tay rồi về phòng tiếp tục vẽ tranh.
Đỗ Kính Chi thích vẽ tranh, đồng thời có chút thiên phú, mấy năm nay không hề từ bỏ. Là yêu thích, cũng là mục tiêu phấn đấu sau này của cậu.
Nói ra thì rất thần kỳ, cậu là một người nóng tính, châm chút lửa liền bùng, thế nhưng lại luôn kiên nhẫn với vẽ tranh. Đôi lúc đi vẽ một bức tranh kiến trúc toàn cảnh lớn, cậu cần phác hoạ chi tiết từng nét bút một. Bình thường phải lên lớp, quá nửa là sau khi tan học cậu mới nỗ lực vẽ, một bức họa vẽ xong chỉ sợ cần một tháng, cậu cũng có thể nhẫn nại hoàn thành.
Vẽ tranh cần phải mua các loại vật liệu, còn phải đăng ký lớp học, thường thường lúc Chu Mạt đang tham gia lớp học bù, cậu sẽ đi học vẽ tranh.
Đỗ Kính Chi cảm thấy hơi mệt mỏi, buông bút vẽ duỗi lưng. Cậu lấy điện thoại di động nhìn thời gian, đã 12 giờ 37 phút. Cậu ra khỏi phòng đánh răng rửa mặt, rồi về phòng tắt đèn đi ngủ. Cậu vô thức nhìn sang phòng của Chu Mạt, không lâu sau khi cậu tắt đèn, Chu Mạt cũng tắt đèn đi ngủ.
Người khác đều coi Chu Mạt là một thiên tài, cậu lại biết Chu Mạt có bao nhiêu cố gắng. Từ nhỏ đã tham gia tất cả các lớp học bù bất kể lớn nhỏ, mỗi ngày đều ôn tập đến đêm khuya, có mấy lần cậu đến nhà họ Chu ăn cơm, trong lúc ăn cơm, ông Chu còn kiểm tra Chu Mạt từ đơn tiếng Anh.
Nằm trên giường, sờ soạng lấy cây quạt bên cạnh gối ra quạt gió cho mình, trong đầu cậu vẫn đang suy nghĩ vẩn vơ.
Lúc này, cậu không thèm để ý bà nội đã từng nói gì, chỉ nghĩ mấy chuyện liên quan tới Chu Mạt.
Nghĩ đi nghĩ lại, cậu liền ngủ mất.