Chương : 14
Lý Phàm sững sờ, sắc mặt càng lúc càng khó coi.
Đúng vậy, đây là nhà Lý Tuyết mà, đúng là gã ta không có tư cách bảo Bạch Diệc Phi cút!
Lưu Tử Vân và Lý Cường Đông cùng ngồi trên sofa trong phòng khách, không hề tỏ thái độ với Bạch Diệc Phi.
Nếu trước kia nghe thấy câu này, có lẽ Lưu Tử Vân đã châm chọc Bạch Diệc Phi đủ điều, nhưng tình huống hiện giờ đã khác, Lý Phàm mới là người ngoài!
Một lúc lâu sau, Lưu Tử Vân chỉ hừ lạnh một tiếng: “Cho cậu ta vào đi, hôm nay tôi muốn xem xem kẻ chiếm công lao của Tuyết Nhi nhà chúng ta có còn mặt mũi gì hay không?”
Lý Phàm đi vào, nói: “Công ty có việc gấp, tôi muốn tìm Lý Tuyết”.
“Tuyết Nhi bị ốm rồi, đang nghỉ ngơi”, Lưu Tử Vân trả lời.
Lý Cường Đông không nói tiếng nào mà chỉ im lặng nhìn.
Lý Phàm vốn đã tức giận sẵn, nay lại càng không khác mấy: “Công ty thực sự có việc gấp, nếu như chậm trễ, để xem mấy người bàn giao lại thế nào! Nếu không để Lý Tuyết ra đây, mấy người…”
“Lằng nhằng lèo nhèo cái gì, tôi đã bảo Tuyết Nhi bị ốm rồi, sao cậu không biết xấu hổ vậy hả?”, Lưu Tử Vân tức giận nói.
Lý Phàm sa sầm mặt, muốn nổi điên mà lại không dám.
Ông cụ Lý đã ra lệnh rồi, nếu như gã ta không mời được Lý Tuyết về thì cả nhà bọn họ sẽ phải cuốn xéo khỏi nhà họ Lý!
Nhưng lẽ nào gã ta thực sự phải xin lỗi đồ tiện nhân kia ư?
Gã ta không làm nổi!
Đột nhiên ánh mắt Lý Phàm sáng lên, gã ta nghĩ tới một chuyện.
“Bạch Diệc Phi, tiền lúc trước tao cho mày mượn, hoặc là trả tao ngay bây giờ, hoặc là bảo Lý Tuyết ra đây”.
Lưu Tử Vân và Lý Cường Đông đồng loạt sửng sốt.
Họ đã quên mất chuyện này, lúc trước chính vì số tiền này mà Lý Tuyết đã phải bán cả nhà cửa.
Tuy nói là Bạch Diệc Phi mượn tiền, nhưng Bạch Diệc Phi lại là con rể của họ, hiện giờ vẫn chưa ly hôn với Lý Tuyết, coi như bị buộc chung lại với nhà bọn họ, bảo Bạch Diệc Phi trả tiền thì có khác gì bảo bọn họ trả đâu?
Ánh mắt Lưu Tử Vân nhìn Bạch Diệc Phi lại ngập tràn vẻ ghét bỏ và bất mãn, cho dù mấy hôm nay Bạch Diệc Phi đã đổi khác nhưng vẫn là cái đồ vô dụng trước kia!
Đúng lúc này, Lý Tuyết mở cửa ra: “Công ty có chuyện gấp gì?”
Khóe miệng Lý Phàm khẽ nhếch lên.
May mà gã ta mưu tính sâu xa, lúc trước đã cho Bạch Diệc Phi mượn 300 ngàn tệ, bây giờ vừa vặn lôi ra làm cớ.
Lý Phàm đắc ý nhìn Bạch Diệc Phi và Lý Tuyết: “Công ty có việc gấp, cần cô lập tức về đó ngay”.
Lý Tuyết thở dài đầy bất lực, chuẩn bị đi theo Lý Phàm.
Bạch Diệc Phi đột nhiên chặn Lý Tuyết lại, khẽ nói: “Sức khỏe không tốt thì phải nghỉ ngơi trước đã, không cho em ra ngoài!”
Lý Tuyết sững sờ, ngây người nhìn Bạch Diệc Phi.
Giọng Bạch Diệc Phi rất nhỏ nhẹ, rất dịu dàng, nhưng câu nói này lại vô cùng bá đạo. Đây cũng là lần đầu tiên Lý Tuyết thấy Bạch Diệc Phi tỏ ra như vậy, trái tim cô không kìm được mà đập rộn ràng hơn.
Loại cảm giác này khiến cô cảm thấy mình giống hệt một cô gái nhỏ được chồng yêu chiều vô hạn, một cảm giác thật ngọt ngào.
Lý Tuyết mê đắm trong giây lát, sau đó lại nghĩ đến chuyện tiền bạc.
Không có tiền trả lại Lý Phàm thì phải làm sao bây giờ?
Đã quá thời hạn một tuần thì phải trả tiền, số tiền là 600 ngàn tệ, bây giờ đừng nói là 600 ngàn mà ngay cả 300 ngàn họ cũng không trả nổi.
Lý Phàm nhìn hai người họ, như thể phát hiện ra điều gì đó, gã ta lập tức bật cười: “Tiểu Tuyết, không phải cô thật sự thích cái đồ vô dụng này đấy chứ? Ha ha…”
Lý Tuyết lập tức dời mắt, không dám nhìn Bạch Diệc Phi nữa, còn Bạch Diệc Phi lại nhìn Lý Tuyết đăm đăm, khóe miệng hơi cong lên.
Lưu Tử Vân lập tức kéo Lý Tuyết đến bên cạnh mình: “Sao Tuyết Nhi nhà chúng tôi có thể thích cái đồ vô dụng này chứ? Cậu đừng nói lung tung!”
Lý Tuyết cắn môi, không nói lời nào.
Lý Phàm hừ lạnh: “Thích hay không cũng có liên quan gì đến thằng này đâu? Tiểu Tuyết, tôi hỏi cô lần cuối cùng, giờ muốn trả tiền, hay là đến công ty với tôi?”
Gã ta vừa dứt lời, ai nấy đều giữ im lặng, không lôi được tiền ra trả thì Lý Tuyết chỉ còn cách đến công ty thôi.
Nhưng lúc này Bạch Diệc Phi lại nói với Lý Phàm: “Tất nhiên là chọn trả tiền rồi”.
Tất cả mọi người đều sửng sốt.
Một lát sau, Lý Phàm cười ha hả: “Bạch Diệc Phi, mày bị ngu đấy à? Đừng nói là 600 ngàn, ngay cả 300 ngàn kia cũng là tao cho mày mượn, mày trả tiền á? Ai tin được?”
Lưu Tử Vân và Lý Cường Đông tỏ ra không vui, sắc mặt Lý Tuyết cũng không khá khẩm hơn là bao.
“Nếu tôi trả được thì sao?”, Bạch Diệc Phi thản nhiên hỏi.
Lý Phàm tỏ vẻ lơ đễnh: “Nếu mày trả được tiền thì tao gọi mày là bố!”
Một kẻ phải đi vay mượn 300 ngàn, sao có thể trả nổi 600 ngàn tệ cơ chứ?
Bạch Diệc Phi chỉ cười, lấy điện thoại ra: “Nếu mày trả được tiền thì tao gọi mày là bố!”
Đó là câu Lý Phàm vừa nói xong, Bạch Diệc Phi đã ghi âm lại rồi.
Lý Phàm lập tức sa sầm mặt: “Mày làm gì thế hả?”
“Chẳng làm gì hết, chỉ giữ lại chứng cứ thôi, tránh việc anh lật lọng”, Bạch Diệc Phi lấy lại điện thoại di động.
Lý Phàm nghiến răng nghiến lợi, nhưng nghĩ tới việc Bạch Diệc Phi không thể nào trả được tiền nên cũng yên tâm hơn nhiều: “Hừ! Vậy thì mày trả thử xem!”
“Anh cứ chờ đấy!”, Bạch Diệc Phi nói xong liền đi vào phòng ngủ, sau đó cầm một chiếc túi đen bước ra.
“Bộp!”
Bạch Diệc Phi ném cái túi xuống trước mặt Lý Phàm: “Sáu trăm ngàn, không thiếu một xu!”
Miệng túi không hề khóa, muốn phớt lờ số tiền mới toanh bên trong cũng khó.
Đây là những gì Bạch Diệc Phi đã chuẩn bị sẵn sau khi biết Lý Phàm cướp mất dự án của Lý Tuyết, chính là vì giây phút này đây!
Lý Phàm nhìn chiếc túi trên mặt đất bằng ánh mắt khó thể tin nổi.
Cả nhà Lý Tuyết cũng bày ra vẻ mặt kinh ngạc pha lẫn sững sờ.
Mãi lâu sau, Lý Phàm mới nhìn Bạch Diệc Phi mà hỏi: “Mày lấy đâu ra nhiều tiền vậy hả?”
“Điều này không cần anh lo, dù sao cũng trả lại tiền cho anh rồi, anh cũng nên thực hiện những lời mình đã nói”, Bạch Diệc Phi thản nhiên nhìn Lý Phàm.
Lời vừa dứt, sắc mặt Lý Phàm lập tức trở nên vô cùng khó coi.
Nghĩ đến những gì mình vừa mới nói, Lý Phàm chỉ hận không thể tự tát mình hai phát, sao gã lại không lường trước việc Bạch Diệc Phi có thể trả được tiền cơ chứ?
Nhưng bảo gã gọi đồ vô dụng Bạch Diệc Phi này là bố á, sao có thể?
“Bạch Diệc Phi! Đừng có mà được nước lấn tới. Mày là cái thá gì, còn muốn tao gọi mày là bố ư?”
Bạch Diệc Phi chỉ khẽ hừ: “Đàn ông nói là phải giữ lời. Sao nào? Anh không phải đàn ông à?”
“Mẹ nó, có mày mới không phải đàn ông ấy!”, Lý Phàm lập tức chửi tục luôn.
Bạch Diệc Phi vẫn tỏ vẻ hờ hững: “Ồ, vậy nếu anh là đàn ông, thì gọi đi!”
Nói rồi, Bạch Diệc Phi chỉ lẳng lặng nhìn gã ta.
“Bạch Diệc Phi!”, Lý Phàm cắn răng nghiến lợi nhìn Bạch Diệc Phi, chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống anh.
Bạch Diệc Phi vẫn chỉ lơ đễnh cười khẽ: “Không muốn à? Đừng quên, anh đang đi cầu xin người ta đấy! Nếu anh làm hỏng chuyện, để xem ông cụ Lý sẽ nói thế nào? Bảo anh cút ra khỏi nhà họ Lý nhỉ?”
Anh biết ông cụ Lý coi trọng việc đầu tư lần này đến mức nào, cho nên chỉ đoán thôi là cũng sẽ biết ông cụ Lý sẽ nói như thế nào.
Đôi mắt Lý Phàm sầm xuống nhìn Bạch Diệc Phi với vẻ không thể tin nổi.
Lưu Tử Vân và Lý Cường Đông cũng thấy hơi sững sờ.
Lý Tuyết thì lại nhìn Bạch Diệc Phi với vẻ mặt sùng bái.
Bạch Diệc Phi chỉ cười khẽ: “Nghĩ kỹ chưa thế?”
Lý Phàm chẳng nói chẳng rằng.
Lưu Tử Vân thấy vậy cũng thở phào một hơi, Lý Phàm này đúng là cái đồ muốn tìm đường chết!
Lý Phàm vẫn nhìn chằm chằm Bạch Diệc Phi, ngực không ngừng phập phồng, từ nhỏ tới giờ gã ta luôn được cưng nựng, đã bao giờ bị chọc giận đến mức này đâu?
“Bạch Diệc Phi! Mày đừng quá đáng quá! Tao không nói nổi, nhưng tao không tin ông nội tao không trị được mày. Đợi đến lúc ông nội tao tới, để xem Lý Tuyết có dám không đi theo tao hay không!”
Ông cụ Lý chính là người có quyền phát ngôn lớn nhất nhà họ Lý, không ai dám làm trái lời ông ta.
Huống chi, cả nhà Lý Tuyết vốn không được ông cụ Lý coi trọng, nếu như để ông cụ Lý biết việc này rồi, ông ta sẽ đứng về phía nào là điều có thể thấy rõ!
Lý Tuyết có vẻ lo lắng, nếu ông cụ Lý mà tới thì đúng là bọn họ sẽ khó chiếm được ưu thế như hiện giờ.
Bạch Diệc Phi vẫn chỉ dịu dàng nói: “Đừng lo, có anh đây rồi, không sao đâu”.
Đúng vậy, đây là nhà Lý Tuyết mà, đúng là gã ta không có tư cách bảo Bạch Diệc Phi cút!
Lưu Tử Vân và Lý Cường Đông cùng ngồi trên sofa trong phòng khách, không hề tỏ thái độ với Bạch Diệc Phi.
Nếu trước kia nghe thấy câu này, có lẽ Lưu Tử Vân đã châm chọc Bạch Diệc Phi đủ điều, nhưng tình huống hiện giờ đã khác, Lý Phàm mới là người ngoài!
Một lúc lâu sau, Lưu Tử Vân chỉ hừ lạnh một tiếng: “Cho cậu ta vào đi, hôm nay tôi muốn xem xem kẻ chiếm công lao của Tuyết Nhi nhà chúng ta có còn mặt mũi gì hay không?”
Lý Phàm đi vào, nói: “Công ty có việc gấp, tôi muốn tìm Lý Tuyết”.
“Tuyết Nhi bị ốm rồi, đang nghỉ ngơi”, Lưu Tử Vân trả lời.
Lý Cường Đông không nói tiếng nào mà chỉ im lặng nhìn.
Lý Phàm vốn đã tức giận sẵn, nay lại càng không khác mấy: “Công ty thực sự có việc gấp, nếu như chậm trễ, để xem mấy người bàn giao lại thế nào! Nếu không để Lý Tuyết ra đây, mấy người…”
“Lằng nhằng lèo nhèo cái gì, tôi đã bảo Tuyết Nhi bị ốm rồi, sao cậu không biết xấu hổ vậy hả?”, Lưu Tử Vân tức giận nói.
Lý Phàm sa sầm mặt, muốn nổi điên mà lại không dám.
Ông cụ Lý đã ra lệnh rồi, nếu như gã ta không mời được Lý Tuyết về thì cả nhà bọn họ sẽ phải cuốn xéo khỏi nhà họ Lý!
Nhưng lẽ nào gã ta thực sự phải xin lỗi đồ tiện nhân kia ư?
Gã ta không làm nổi!
Đột nhiên ánh mắt Lý Phàm sáng lên, gã ta nghĩ tới một chuyện.
“Bạch Diệc Phi, tiền lúc trước tao cho mày mượn, hoặc là trả tao ngay bây giờ, hoặc là bảo Lý Tuyết ra đây”.
Lưu Tử Vân và Lý Cường Đông đồng loạt sửng sốt.
Họ đã quên mất chuyện này, lúc trước chính vì số tiền này mà Lý Tuyết đã phải bán cả nhà cửa.
Tuy nói là Bạch Diệc Phi mượn tiền, nhưng Bạch Diệc Phi lại là con rể của họ, hiện giờ vẫn chưa ly hôn với Lý Tuyết, coi như bị buộc chung lại với nhà bọn họ, bảo Bạch Diệc Phi trả tiền thì có khác gì bảo bọn họ trả đâu?
Ánh mắt Lưu Tử Vân nhìn Bạch Diệc Phi lại ngập tràn vẻ ghét bỏ và bất mãn, cho dù mấy hôm nay Bạch Diệc Phi đã đổi khác nhưng vẫn là cái đồ vô dụng trước kia!
Đúng lúc này, Lý Tuyết mở cửa ra: “Công ty có chuyện gấp gì?”
Khóe miệng Lý Phàm khẽ nhếch lên.
May mà gã ta mưu tính sâu xa, lúc trước đã cho Bạch Diệc Phi mượn 300 ngàn tệ, bây giờ vừa vặn lôi ra làm cớ.
Lý Phàm đắc ý nhìn Bạch Diệc Phi và Lý Tuyết: “Công ty có việc gấp, cần cô lập tức về đó ngay”.
Lý Tuyết thở dài đầy bất lực, chuẩn bị đi theo Lý Phàm.
Bạch Diệc Phi đột nhiên chặn Lý Tuyết lại, khẽ nói: “Sức khỏe không tốt thì phải nghỉ ngơi trước đã, không cho em ra ngoài!”
Lý Tuyết sững sờ, ngây người nhìn Bạch Diệc Phi.
Giọng Bạch Diệc Phi rất nhỏ nhẹ, rất dịu dàng, nhưng câu nói này lại vô cùng bá đạo. Đây cũng là lần đầu tiên Lý Tuyết thấy Bạch Diệc Phi tỏ ra như vậy, trái tim cô không kìm được mà đập rộn ràng hơn.
Loại cảm giác này khiến cô cảm thấy mình giống hệt một cô gái nhỏ được chồng yêu chiều vô hạn, một cảm giác thật ngọt ngào.
Lý Tuyết mê đắm trong giây lát, sau đó lại nghĩ đến chuyện tiền bạc.
Không có tiền trả lại Lý Phàm thì phải làm sao bây giờ?
Đã quá thời hạn một tuần thì phải trả tiền, số tiền là 600 ngàn tệ, bây giờ đừng nói là 600 ngàn mà ngay cả 300 ngàn họ cũng không trả nổi.
Lý Phàm nhìn hai người họ, như thể phát hiện ra điều gì đó, gã ta lập tức bật cười: “Tiểu Tuyết, không phải cô thật sự thích cái đồ vô dụng này đấy chứ? Ha ha…”
Lý Tuyết lập tức dời mắt, không dám nhìn Bạch Diệc Phi nữa, còn Bạch Diệc Phi lại nhìn Lý Tuyết đăm đăm, khóe miệng hơi cong lên.
Lưu Tử Vân lập tức kéo Lý Tuyết đến bên cạnh mình: “Sao Tuyết Nhi nhà chúng tôi có thể thích cái đồ vô dụng này chứ? Cậu đừng nói lung tung!”
Lý Tuyết cắn môi, không nói lời nào.
Lý Phàm hừ lạnh: “Thích hay không cũng có liên quan gì đến thằng này đâu? Tiểu Tuyết, tôi hỏi cô lần cuối cùng, giờ muốn trả tiền, hay là đến công ty với tôi?”
Gã ta vừa dứt lời, ai nấy đều giữ im lặng, không lôi được tiền ra trả thì Lý Tuyết chỉ còn cách đến công ty thôi.
Nhưng lúc này Bạch Diệc Phi lại nói với Lý Phàm: “Tất nhiên là chọn trả tiền rồi”.
Tất cả mọi người đều sửng sốt.
Một lát sau, Lý Phàm cười ha hả: “Bạch Diệc Phi, mày bị ngu đấy à? Đừng nói là 600 ngàn, ngay cả 300 ngàn kia cũng là tao cho mày mượn, mày trả tiền á? Ai tin được?”
Lưu Tử Vân và Lý Cường Đông tỏ ra không vui, sắc mặt Lý Tuyết cũng không khá khẩm hơn là bao.
“Nếu tôi trả được thì sao?”, Bạch Diệc Phi thản nhiên hỏi.
Lý Phàm tỏ vẻ lơ đễnh: “Nếu mày trả được tiền thì tao gọi mày là bố!”
Một kẻ phải đi vay mượn 300 ngàn, sao có thể trả nổi 600 ngàn tệ cơ chứ?
Bạch Diệc Phi chỉ cười, lấy điện thoại ra: “Nếu mày trả được tiền thì tao gọi mày là bố!”
Đó là câu Lý Phàm vừa nói xong, Bạch Diệc Phi đã ghi âm lại rồi.
Lý Phàm lập tức sa sầm mặt: “Mày làm gì thế hả?”
“Chẳng làm gì hết, chỉ giữ lại chứng cứ thôi, tránh việc anh lật lọng”, Bạch Diệc Phi lấy lại điện thoại di động.
Lý Phàm nghiến răng nghiến lợi, nhưng nghĩ tới việc Bạch Diệc Phi không thể nào trả được tiền nên cũng yên tâm hơn nhiều: “Hừ! Vậy thì mày trả thử xem!”
“Anh cứ chờ đấy!”, Bạch Diệc Phi nói xong liền đi vào phòng ngủ, sau đó cầm một chiếc túi đen bước ra.
“Bộp!”
Bạch Diệc Phi ném cái túi xuống trước mặt Lý Phàm: “Sáu trăm ngàn, không thiếu một xu!”
Miệng túi không hề khóa, muốn phớt lờ số tiền mới toanh bên trong cũng khó.
Đây là những gì Bạch Diệc Phi đã chuẩn bị sẵn sau khi biết Lý Phàm cướp mất dự án của Lý Tuyết, chính là vì giây phút này đây!
Lý Phàm nhìn chiếc túi trên mặt đất bằng ánh mắt khó thể tin nổi.
Cả nhà Lý Tuyết cũng bày ra vẻ mặt kinh ngạc pha lẫn sững sờ.
Mãi lâu sau, Lý Phàm mới nhìn Bạch Diệc Phi mà hỏi: “Mày lấy đâu ra nhiều tiền vậy hả?”
“Điều này không cần anh lo, dù sao cũng trả lại tiền cho anh rồi, anh cũng nên thực hiện những lời mình đã nói”, Bạch Diệc Phi thản nhiên nhìn Lý Phàm.
Lời vừa dứt, sắc mặt Lý Phàm lập tức trở nên vô cùng khó coi.
Nghĩ đến những gì mình vừa mới nói, Lý Phàm chỉ hận không thể tự tát mình hai phát, sao gã lại không lường trước việc Bạch Diệc Phi có thể trả được tiền cơ chứ?
Nhưng bảo gã gọi đồ vô dụng Bạch Diệc Phi này là bố á, sao có thể?
“Bạch Diệc Phi! Đừng có mà được nước lấn tới. Mày là cái thá gì, còn muốn tao gọi mày là bố ư?”
Bạch Diệc Phi chỉ khẽ hừ: “Đàn ông nói là phải giữ lời. Sao nào? Anh không phải đàn ông à?”
“Mẹ nó, có mày mới không phải đàn ông ấy!”, Lý Phàm lập tức chửi tục luôn.
Bạch Diệc Phi vẫn tỏ vẻ hờ hững: “Ồ, vậy nếu anh là đàn ông, thì gọi đi!”
Nói rồi, Bạch Diệc Phi chỉ lẳng lặng nhìn gã ta.
“Bạch Diệc Phi!”, Lý Phàm cắn răng nghiến lợi nhìn Bạch Diệc Phi, chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống anh.
Bạch Diệc Phi vẫn chỉ lơ đễnh cười khẽ: “Không muốn à? Đừng quên, anh đang đi cầu xin người ta đấy! Nếu anh làm hỏng chuyện, để xem ông cụ Lý sẽ nói thế nào? Bảo anh cút ra khỏi nhà họ Lý nhỉ?”
Anh biết ông cụ Lý coi trọng việc đầu tư lần này đến mức nào, cho nên chỉ đoán thôi là cũng sẽ biết ông cụ Lý sẽ nói như thế nào.
Đôi mắt Lý Phàm sầm xuống nhìn Bạch Diệc Phi với vẻ không thể tin nổi.
Lưu Tử Vân và Lý Cường Đông cũng thấy hơi sững sờ.
Lý Tuyết thì lại nhìn Bạch Diệc Phi với vẻ mặt sùng bái.
Bạch Diệc Phi chỉ cười khẽ: “Nghĩ kỹ chưa thế?”
Lý Phàm chẳng nói chẳng rằng.
Lưu Tử Vân thấy vậy cũng thở phào một hơi, Lý Phàm này đúng là cái đồ muốn tìm đường chết!
Lý Phàm vẫn nhìn chằm chằm Bạch Diệc Phi, ngực không ngừng phập phồng, từ nhỏ tới giờ gã ta luôn được cưng nựng, đã bao giờ bị chọc giận đến mức này đâu?
“Bạch Diệc Phi! Mày đừng quá đáng quá! Tao không nói nổi, nhưng tao không tin ông nội tao không trị được mày. Đợi đến lúc ông nội tao tới, để xem Lý Tuyết có dám không đi theo tao hay không!”
Ông cụ Lý chính là người có quyền phát ngôn lớn nhất nhà họ Lý, không ai dám làm trái lời ông ta.
Huống chi, cả nhà Lý Tuyết vốn không được ông cụ Lý coi trọng, nếu như để ông cụ Lý biết việc này rồi, ông ta sẽ đứng về phía nào là điều có thể thấy rõ!
Lý Tuyết có vẻ lo lắng, nếu ông cụ Lý mà tới thì đúng là bọn họ sẽ khó chiếm được ưu thế như hiện giờ.
Bạch Diệc Phi vẫn chỉ dịu dàng nói: “Đừng lo, có anh đây rồi, không sao đâu”.