Chương : 20
Ông cụ Lý vừa dứt lời, nhân viên hậu cần lập tức tắt đèn, kéo rèm, sảnh lớn bị bóng đêm bao phủ.
Tiếp theo, sân khấu đột nhiên được thắp sáng, rọi sáng cả một khoảng lớn.
Nếu như sảnh không quá lớn thì chắc chắn cả căn phòng này đều sẽ được ánh sáng này chiếu rọi.
“Ôi! Đẹp quá!”
“Đúng là chịu chơi thật!”
“Vừa nhìn là biết viên Dạ Minh Châu này có giá trị không nhỏ rồi! Chắc chắn phải tầm mấy chục triệu!”
Nhưng mà sau khi Bạch Diệc Phi nhìn thấy thì sắc mặt anh lập tức u ám, anh vốn đang định đợi hết hôm nay rồi mới đi điều tra, xem ra giờ không cần nữa rồi!
Rõ ràng đây là quà sinh nhật mà bố anh tặng cho Tuyết Nhi, giờ lại bị người này lấy ra để khoe mẽ, đúng là đám không biết xấu hổ!
Lúc này, Lý Tuyết đã đứng cạnh anh tự bao giờ lại đột nhiên lên tiếng hỏi: “Bạch Diệc Phi, có phải anh đã biết là họ không mời chúng ta tham gia bữa tiệc hôm nay từ lâu rồi không?”
Bạch Diệc Phi hơi sững lại rồi mới gật đầu: “Phải!”
Lý Tuyết thở dài: “Thật ra chúng ta không nên tới đây!”, có tới thì cũng chỉ bị khinh thường mà thôi.
Bạch Diệc Phi lại lắc đầu: “Không, Tuyết Nhi à, em nghe anh nói, hôm nay là sinh nhật của em, anh muốn tổ chức một bữa tiệc sinh nhật thật đặc biệt cho em”.
Lý Tuyết nghi ngờ, đến giờ này rồi còn tổ chức tiệc tùng gì nữa?
Bạch Diệc Phi lại không giải thích thêm gì nữa, anh chỉ mỉm cười.
Lúc này, ông cụ Lý cười lớn nói: “Dạ Minh Châu rực rỡ thế này hiếm gặp lắm đúng không các vị?”
Còn không phải à? Dạ Minh Châu vốn đã hiếm rồi, mà viên này lại còn vừa to vừa sáng nữa chứ.
Nhưng điều mọi người quan tâm hơn chính là ai tặng? Thứ này chắc chắn không hề rẻ!
Ông cụ Lý thấy mọi người tò mò thì nói: “Đây là món quà tôi nhận được trong bữa tiệc sinh nhật của mình, là do chủ tịch tập đoàn Liễu Thị chuẩn bị cho cậu chủ Liễu - Liễu Chiêu Phong đấy!”
Tập đoàn Liễu Thị?
Thì ra là như vậy, đúng là tay chơi!
Tuy tập đoàn Liễu Thị kém hơn tập đoàn Hầu Tước nhưng nó cũng là tập đoàn lớn, cũng có địa vị nhất định ở thành phố Thiên Bắc, với khả năng kinh tế của tập đoàn Liễu Thị, tặng một món quà đắt tiền như vậy cũng là điều hợp lý.
Nhưng việc khiến người ta không ngờ là hình như tập đoàn Liễu Thị không có quan hệ gì với Lý Thị mà, sao họ lại ra tay hào phóng như vậy?
Liễu Chiêu Phong dưới đài cũng hết hồn, lúc ấy gã cũng chỉ mượn hoa dâng Phật thôi, sau đó về nhà hỏi lại thì mới biết thứ này không phải do bố mình tặng.
Ông cụ Lý nói thế rồi, lỡ bố gã biết được thì chắc chắn gã sẽ bị dập một trận mất.
Khi số người vây quanh Liễu Chiêu Phong ngày một nhiều, bên tai cứ nghe thấy mấy lời tâng bốc thì trong lòng gã cũng lâng lâng, từ đó cũng để mặc mọi việc thuận theo tự nhiên.
“Cậu chủ Liễu đúng là chịu chi!”
“Đúng vậy, cậu chủ Liễu ra tay hào phóng thật!”
Liễu Chiêu Phong cười nói: “Cũng bình thường thôi! Có điều viên Dạ Minh Châu này chỉ là thứ nhỏ nhặt đối với tập đoàn Liễu Thị, không đáng nhắc tới!”
Lúc này đây, Lý Phàm cầm ly rượu đi tới, khen tặng: “Cậu chủ Liễu hào hoa phong nhã, sau này còn thừa kế tập đoàn Liễu Thị, mạnh hơn mấy đứa ăn bám nhiều!”
Liễu Chiêu Phong nhìn sang, thấy Bạch Diệc Phi đứng bên đó thì đắc ý nói: “Tôi cũng chỉ là một người thừa kế thôi mà, nhưng đúng là ngon hơn một thằng nhà quê nhiều!”
Lý Phàm cười ha ha, nói với Bạch Diệc Phi: “Bạch Diệc Phi! Người như mày chắc chưa từng được tới kiểu tiệc tùng cao cấp thế này phải không? Xem mày mặc gì kìa, có ăn nhập gì với buổi tiệc đâu, nếu mày biết điều thì nhanh biến đi!”
"Tuyết Nhi, với tư cách là anh họ của cô, tôi thật sự cảm thấy bất bình thay cô đó! Cô nhìn cậu chủ Liễu rồi quay lại nhìn Bạch Diệc Phi xem, loại người như hắn ta ấy à, có khi làm trâu làm ngựa cho nhà người ta cả đời cũng không đổi lại được một bộ đồ của cậu chủ Liễu! Thứ bất tài vô dụng không bằng rác rưởi như vậy sao có thể xứng với cô chứ?"
Giọng của Lý Phàm không hề nhỏ, mọi người đứng xung quanh nghe thấy thì mắt đều nhìn về phía này.
Đúng lúc này, ánh đèn bên trong sảnh lại sáng lên lần nữa khiến mọi người thấy cách ăn mặc của đám người Bạch Diệc Phi rõ ràng hơn.
“Người này ăn mặc quê mùa thật đấy!”
“Đúng thế! Chắc là hàng lề đường rồi....”
“Chẳng có đầu óc gì cả, đến một nơi như thế này mà cũng không biết chăm chuốt cho tử tế”.
Mỗi lời nói như một cây kim đâm lên người bọn họ, khiến toàn thân cảm thấy khó chịu.
Lý Tuyết nóng rát cả mặt.
Bạch Diệc Phi chẳng chút để bụng, mỉm cười: “Tục ngữ có câu miệng chó thì không khạc ra ngà voi! Một con không khạc ra được, lẽ nào cả một bầy thì lại được sao?”
Mọi người nghe thấy thế thì mặt mày u ám, chẳng phải anh đang mắng tất cả bọn họ đều là chó sao?
Điều đáng ngạc nhiên hơn là rõ ràng một kẻ ăn mặc rất tạp nham lại dám lớn tiếng mắng bọn họ!
Sắc mặt Lý Phàm xám xịt, khi gã ta còn chưa kịp lên tiếng, Liễu Chiêu Phong đã lạnh lùng đáp: “Loại người vô dụng và thấp kém đúng là không thể nói ra những lời tử tế, như anh chẳng hạn!”
Nghe thấy Liễu Chiêu Phong nói Bạch Diệc Phi như vậy, Lý Phàm đắc ý liếc Bạch Diệc Phi một cái: “Không biết ai mới là chó!”
Bạch Diệc Phi nhìn Lý Phàm rồi lại nhìn Liễu Chiêu Phong: “Đúng thế! Ai là chó thì trong lòng người đó tự biết!”
Ánh mắt của anh đã nói rõ ý của mình, chẳng phải Lý Phàm là con chó của Liễu Chiêu Phong sao?
Lý Tuyết đứng một bên nhìn Bạch Diệc Phi, cô không hiểu tại sao Bạch Diệc Phi chủ động gây hấn với nhiều người như vậy?
Nhưng cô cũng thấy vẻ mặt của Bạch Diệc Phi rất bình thản.
Còn Lý Phàm đã tức run cả người rồi, giận đùng đùng nói: “Cãi nhau với loại người bất tài ăn bám như mày đúng là phí sức! Chó hoang vô tích sự nhưng da mặt thì dày ghê nhỉ! Đợi lát nữa tao cho người đánh mày tàn phế rồi vứt ra ngoài, để xem sau này mày có dám già mồm nữa không!”
Dứt lời, khi Lý Phàm định gọi bảo vệ vào, đánh Bạch Diệc Phi một trận ngay trước mặt mọi người.
Lời phát biểu của ông cụ Lý ở trên sân khấu khiến gã ta buộc phải tạm dừng lại: “Đương nhiên, trong bữa tiệc ngày hôm nay, tôi còn có một việc cuối cùng cần tuyên bố, chính là công ty trái cây Lý Thị của chúng ta đã ký hợp đồng với bất động sản Lam Ba của tập đoàn Hầu Tước và may mắn hơn là tôi đã mời được chủ tịch tập đoàn Hầu Tước tới đây!”
Mọi người nghe thấy vậy đều không khỏi hít một hơi đầy kinh ngạc.
Chủ tịch tập đoàn Hầu Tước!
Nghe nói, trước đây, tập đoàn Hầu Tước đưa một chàng trai trẻ lên làm chủ tịch, nhưng chẳng người nào biết vị chủ tịch đó là ai, không có chút tin tức nào về người này cả.
Điều này khiến mọi người bắt đầu tò mò, vị chủ tịch đương nhiệm của tập đoàn Hầu Tước rốt cục là ai?
Mọi người nhìn trái nhìn phải trong đại sảnh nhưng vẫn không thấy vị chủ tịch ấy ở đâu.
“Sau đây, chúng ta xin mời vị chủ tịch trẻ tuổi nhất, đầy triển vọng nhất của thành phố Thiên Bắc lên sân khấu đọc diễn văn!”
Ông cụ Lý nói xong, khuôn mặt vui mừng, vỗ tay trước tiên.
Đồng thời, đôi mắt già nua của ông ta cũng đang mong chờ được nhìn thấy phong thái của chủ tịch tập đoàn Hầu Tước!
Những người có mặt còn lại đều nhao nhao, không thể không hét lên, như thể muốn bày tỏ sự tôn thờ của chính mình với ông chủ bí ẩn theo cách này.
Bạch Diệc Phi chỉ đơn giản chỉnh lại cổ áo, liếc mắt nhìn Lý Phàm và Liễu Chiêu Phong, sau cùng mới chầm chậm bước lên sân khấu.
Tiếp theo, sân khấu đột nhiên được thắp sáng, rọi sáng cả một khoảng lớn.
Nếu như sảnh không quá lớn thì chắc chắn cả căn phòng này đều sẽ được ánh sáng này chiếu rọi.
“Ôi! Đẹp quá!”
“Đúng là chịu chơi thật!”
“Vừa nhìn là biết viên Dạ Minh Châu này có giá trị không nhỏ rồi! Chắc chắn phải tầm mấy chục triệu!”
Nhưng mà sau khi Bạch Diệc Phi nhìn thấy thì sắc mặt anh lập tức u ám, anh vốn đang định đợi hết hôm nay rồi mới đi điều tra, xem ra giờ không cần nữa rồi!
Rõ ràng đây là quà sinh nhật mà bố anh tặng cho Tuyết Nhi, giờ lại bị người này lấy ra để khoe mẽ, đúng là đám không biết xấu hổ!
Lúc này, Lý Tuyết đã đứng cạnh anh tự bao giờ lại đột nhiên lên tiếng hỏi: “Bạch Diệc Phi, có phải anh đã biết là họ không mời chúng ta tham gia bữa tiệc hôm nay từ lâu rồi không?”
Bạch Diệc Phi hơi sững lại rồi mới gật đầu: “Phải!”
Lý Tuyết thở dài: “Thật ra chúng ta không nên tới đây!”, có tới thì cũng chỉ bị khinh thường mà thôi.
Bạch Diệc Phi lại lắc đầu: “Không, Tuyết Nhi à, em nghe anh nói, hôm nay là sinh nhật của em, anh muốn tổ chức một bữa tiệc sinh nhật thật đặc biệt cho em”.
Lý Tuyết nghi ngờ, đến giờ này rồi còn tổ chức tiệc tùng gì nữa?
Bạch Diệc Phi lại không giải thích thêm gì nữa, anh chỉ mỉm cười.
Lúc này, ông cụ Lý cười lớn nói: “Dạ Minh Châu rực rỡ thế này hiếm gặp lắm đúng không các vị?”
Còn không phải à? Dạ Minh Châu vốn đã hiếm rồi, mà viên này lại còn vừa to vừa sáng nữa chứ.
Nhưng điều mọi người quan tâm hơn chính là ai tặng? Thứ này chắc chắn không hề rẻ!
Ông cụ Lý thấy mọi người tò mò thì nói: “Đây là món quà tôi nhận được trong bữa tiệc sinh nhật của mình, là do chủ tịch tập đoàn Liễu Thị chuẩn bị cho cậu chủ Liễu - Liễu Chiêu Phong đấy!”
Tập đoàn Liễu Thị?
Thì ra là như vậy, đúng là tay chơi!
Tuy tập đoàn Liễu Thị kém hơn tập đoàn Hầu Tước nhưng nó cũng là tập đoàn lớn, cũng có địa vị nhất định ở thành phố Thiên Bắc, với khả năng kinh tế của tập đoàn Liễu Thị, tặng một món quà đắt tiền như vậy cũng là điều hợp lý.
Nhưng việc khiến người ta không ngờ là hình như tập đoàn Liễu Thị không có quan hệ gì với Lý Thị mà, sao họ lại ra tay hào phóng như vậy?
Liễu Chiêu Phong dưới đài cũng hết hồn, lúc ấy gã cũng chỉ mượn hoa dâng Phật thôi, sau đó về nhà hỏi lại thì mới biết thứ này không phải do bố mình tặng.
Ông cụ Lý nói thế rồi, lỡ bố gã biết được thì chắc chắn gã sẽ bị dập một trận mất.
Khi số người vây quanh Liễu Chiêu Phong ngày một nhiều, bên tai cứ nghe thấy mấy lời tâng bốc thì trong lòng gã cũng lâng lâng, từ đó cũng để mặc mọi việc thuận theo tự nhiên.
“Cậu chủ Liễu đúng là chịu chi!”
“Đúng vậy, cậu chủ Liễu ra tay hào phóng thật!”
Liễu Chiêu Phong cười nói: “Cũng bình thường thôi! Có điều viên Dạ Minh Châu này chỉ là thứ nhỏ nhặt đối với tập đoàn Liễu Thị, không đáng nhắc tới!”
Lúc này đây, Lý Phàm cầm ly rượu đi tới, khen tặng: “Cậu chủ Liễu hào hoa phong nhã, sau này còn thừa kế tập đoàn Liễu Thị, mạnh hơn mấy đứa ăn bám nhiều!”
Liễu Chiêu Phong nhìn sang, thấy Bạch Diệc Phi đứng bên đó thì đắc ý nói: “Tôi cũng chỉ là một người thừa kế thôi mà, nhưng đúng là ngon hơn một thằng nhà quê nhiều!”
Lý Phàm cười ha ha, nói với Bạch Diệc Phi: “Bạch Diệc Phi! Người như mày chắc chưa từng được tới kiểu tiệc tùng cao cấp thế này phải không? Xem mày mặc gì kìa, có ăn nhập gì với buổi tiệc đâu, nếu mày biết điều thì nhanh biến đi!”
"Tuyết Nhi, với tư cách là anh họ của cô, tôi thật sự cảm thấy bất bình thay cô đó! Cô nhìn cậu chủ Liễu rồi quay lại nhìn Bạch Diệc Phi xem, loại người như hắn ta ấy à, có khi làm trâu làm ngựa cho nhà người ta cả đời cũng không đổi lại được một bộ đồ của cậu chủ Liễu! Thứ bất tài vô dụng không bằng rác rưởi như vậy sao có thể xứng với cô chứ?"
Giọng của Lý Phàm không hề nhỏ, mọi người đứng xung quanh nghe thấy thì mắt đều nhìn về phía này.
Đúng lúc này, ánh đèn bên trong sảnh lại sáng lên lần nữa khiến mọi người thấy cách ăn mặc của đám người Bạch Diệc Phi rõ ràng hơn.
“Người này ăn mặc quê mùa thật đấy!”
“Đúng thế! Chắc là hàng lề đường rồi....”
“Chẳng có đầu óc gì cả, đến một nơi như thế này mà cũng không biết chăm chuốt cho tử tế”.
Mỗi lời nói như một cây kim đâm lên người bọn họ, khiến toàn thân cảm thấy khó chịu.
Lý Tuyết nóng rát cả mặt.
Bạch Diệc Phi chẳng chút để bụng, mỉm cười: “Tục ngữ có câu miệng chó thì không khạc ra ngà voi! Một con không khạc ra được, lẽ nào cả một bầy thì lại được sao?”
Mọi người nghe thấy thế thì mặt mày u ám, chẳng phải anh đang mắng tất cả bọn họ đều là chó sao?
Điều đáng ngạc nhiên hơn là rõ ràng một kẻ ăn mặc rất tạp nham lại dám lớn tiếng mắng bọn họ!
Sắc mặt Lý Phàm xám xịt, khi gã ta còn chưa kịp lên tiếng, Liễu Chiêu Phong đã lạnh lùng đáp: “Loại người vô dụng và thấp kém đúng là không thể nói ra những lời tử tế, như anh chẳng hạn!”
Nghe thấy Liễu Chiêu Phong nói Bạch Diệc Phi như vậy, Lý Phàm đắc ý liếc Bạch Diệc Phi một cái: “Không biết ai mới là chó!”
Bạch Diệc Phi nhìn Lý Phàm rồi lại nhìn Liễu Chiêu Phong: “Đúng thế! Ai là chó thì trong lòng người đó tự biết!”
Ánh mắt của anh đã nói rõ ý của mình, chẳng phải Lý Phàm là con chó của Liễu Chiêu Phong sao?
Lý Tuyết đứng một bên nhìn Bạch Diệc Phi, cô không hiểu tại sao Bạch Diệc Phi chủ động gây hấn với nhiều người như vậy?
Nhưng cô cũng thấy vẻ mặt của Bạch Diệc Phi rất bình thản.
Còn Lý Phàm đã tức run cả người rồi, giận đùng đùng nói: “Cãi nhau với loại người bất tài ăn bám như mày đúng là phí sức! Chó hoang vô tích sự nhưng da mặt thì dày ghê nhỉ! Đợi lát nữa tao cho người đánh mày tàn phế rồi vứt ra ngoài, để xem sau này mày có dám già mồm nữa không!”
Dứt lời, khi Lý Phàm định gọi bảo vệ vào, đánh Bạch Diệc Phi một trận ngay trước mặt mọi người.
Lời phát biểu của ông cụ Lý ở trên sân khấu khiến gã ta buộc phải tạm dừng lại: “Đương nhiên, trong bữa tiệc ngày hôm nay, tôi còn có một việc cuối cùng cần tuyên bố, chính là công ty trái cây Lý Thị của chúng ta đã ký hợp đồng với bất động sản Lam Ba của tập đoàn Hầu Tước và may mắn hơn là tôi đã mời được chủ tịch tập đoàn Hầu Tước tới đây!”
Mọi người nghe thấy vậy đều không khỏi hít một hơi đầy kinh ngạc.
Chủ tịch tập đoàn Hầu Tước!
Nghe nói, trước đây, tập đoàn Hầu Tước đưa một chàng trai trẻ lên làm chủ tịch, nhưng chẳng người nào biết vị chủ tịch đó là ai, không có chút tin tức nào về người này cả.
Điều này khiến mọi người bắt đầu tò mò, vị chủ tịch đương nhiệm của tập đoàn Hầu Tước rốt cục là ai?
Mọi người nhìn trái nhìn phải trong đại sảnh nhưng vẫn không thấy vị chủ tịch ấy ở đâu.
“Sau đây, chúng ta xin mời vị chủ tịch trẻ tuổi nhất, đầy triển vọng nhất của thành phố Thiên Bắc lên sân khấu đọc diễn văn!”
Ông cụ Lý nói xong, khuôn mặt vui mừng, vỗ tay trước tiên.
Đồng thời, đôi mắt già nua của ông ta cũng đang mong chờ được nhìn thấy phong thái của chủ tịch tập đoàn Hầu Tước!
Những người có mặt còn lại đều nhao nhao, không thể không hét lên, như thể muốn bày tỏ sự tôn thờ của chính mình với ông chủ bí ẩn theo cách này.
Bạch Diệc Phi chỉ đơn giản chỉnh lại cổ áo, liếc mắt nhìn Lý Phàm và Liễu Chiêu Phong, sau cùng mới chầm chậm bước lên sân khấu.