Chương : 4
Nhân viên bán hàng ngừng lại một chốc: “… Không có”.
“Hả?”, Bạch Diệc Phi hơi ngây ra: “Có chuyện gì vậy?”
Nhân viên bán hàng đang định giải thích thì người phụ nữ kia cười phá lên: “Nhìn thấy chưa, quả nhiên là đang giả bộ?”
Triệu Bằng chế nhạo: “Ra vẻ ta đây!”
Người đàn ông trung niên thở phào một cái, hóa ra là anh đang nói dóc! Cũng đúng, sao loại thẻ này có thể ở trên người của một kẻ nghèo hèn được cơ chứ?
“Hừm, tùy tiện lấy một tấm thẻ giả để hù người à, anh đúng là thèm tiền đến hóa điên rồi phải không?”
Người phụ nữ cười đểu một cái, giọng ghét bỏ và coi thường: “Chưa từng thấy người nào mặt dày như vậy, người nhà quê chính là người nhà quê, có cố như thế nào cũng không thay đổi được!”
Vẻ mặt của Chu Khúc Nhi tối sầm lại: “Bạch Diệc Phi, tôi thật không ngờ anh là loại người như vậy! Bình thường tôi thấy anh rất thật thà, bây giờ còn ra đây lừa bịp người ta, thật tiếc thay cho Tuyết Nhi!”
Nhân viên bán hàng toát mồ hôi, vội vàng nói: “Anh Bạch, giám đốc của chúng tôi nói chiếc xe này tặng cho anh và không lấy một đồng nào”.
Gì, cái gì cơ?
Tất cả mọi người tròn mắt kinh ngạc.
Chiếc xe hai triệu mà tặng không người ta như vậy sao?
Mà còn là tặng cho thằng có vẻ ngoài nghèo hèn Bạch Diệc Phi này á?
Chu Khúc Nhi che lại đôi môi đỏ của mình, không dám tin.
Người phụ nữ kia cũng định thần lại, giọng nói có vẻ điệu đà của cô ta trở nên chói tai: “Không thể nào, nhất định là cô nhầm lẫn rồi!”
Nhân viên bán hàng nói với giọng không mấy vui vẻ: “Nếu cô có bất cứ thắc mắc gì thì có thể tự mình đi hỏi giám đốc của tôi”.
Cô gái không dám tin thét lên: “Thằng nhà quê này, cô dựa vào cái gì mà tặng cho nó?”
Triệu Bằng ở bên cạnh siết chặt nắm đấm, vẻ mặt của gã trông rất khó coi. Gã cũng muốn hỏi một câu như thế, dựa vào gì mà lại tặng cho anh?
Nhân viên bán hàng không nói lên lời, nếu Bạch Diệc Phi là kẻ nhà quê vậy bọn họ là gì?
Người đàn ông trung niên cuối cùng cũng bình tĩnh lại, ông ta càng tin rằng tấm thẻ Đế Vương đó không phải là chuyện vô tình và rất hối hận, vừa rồi ông ta đã nói gì với người sở hữu tấm thẻ Đế Vương vậy?
Ông ta vội vàng cười xin lỗi: “Cái đó, cậu Bạch, vừa rồi tôi có chút không đúng. Cậu là người quý giá, đừng chấp loại tép riu như tôi, tôi mong cậu tha lỗi…”
Người phụ nữ thấy vậy thì kéo người đàn ông trung niên lại: “Làm gì mà anh lại có thái độ như vậy với anh ta? Anh…”
Người đàn ông trung niên hét lớn: “Cô câm mồm!”
Người phụ nữ sửng sốt, nhõng nhẽo: “Anh làm gì mà hung dữ với em vậy hả? Em nói gì sai sao? Anh…”
Người đàn ông trung niên trừng mắt với cô ta: “Cô câm cái mồm lại cho tôi!”
Cô gái cảm thấy rất oan ức, đôi mắt ửng đỏ mà lại không dám nói thêm câu nào.
Bạch Diệc Phi chỉ liếc nhẹ mắt nhìn người đàn ông trung niên, sau đó nói với nhân viên bán hàng: “Không cần đâu, tự tôi cũng có thể mua được”.
Xí!
Tặng không mà còn từ chối, anh ta bị ngốc rồi sao?
Triệu Bằng nhìn thấy vậy con mắt gã hơi híp lại, gã cũng không để tâm chuyện giữa hai người họ sẽ bị mọi người biết, trầm giọng hỏi: “Cậu có tiền! Vậy sao hôm qua còn tìm tôi đòi tiền?”
Bạch Diệc Phi không thèm nhìn Triệu Bằng, mà hỏi nhân viên bán hàng: “Phải rồi, tôi còn cần làm thủ tục gì nữa không?”
Nhân viên bán hàng sững sờ một chút liền đáp: “Anh còn cần ký hợp đồng nữa”.
Bạch Diệc Phi gật đầu rồi đưa thẻ cho nhân viên bán hàng: “Cô cầm thẻ quẹt đi!”
Nhân viên bán hàng có chút khó xử: “Cái này… Giám đốc chúng tôi nói chiếc xe này là tặng cho anh…”
Bạch Diệc Phi nhẹ giọng đáp: “Không có công không cần nhận thưởng”, anh vốn dĩ không quen người giám đốc này, làm sao tự dưng lại muốn tặng xe cho anh?
Nhân viên bán hàng càng khó xử, Chu Khúc Nhi tức giận nói: “Anh ngốc à! Người ta tặng cho anh, không cần bỏ tiền, anh còn chê tiền quá nhiều hả!”
Đúng lúc này, giám đốc đến, đó là một người đàn ông trạc ba mươi tuổi, anh ta mặc một bộ vest, trên mặt nở một nụ cười kiểu nịnh nọt.
“Anh Bạch, đây là do ông chủ của tôi dặn dò, ông ấy nói là tôi phải làm quen với anh Bạch đây!”
Mọi người hít một hơi.
Làm quen là tặng xe ô tô sao?
Bạch Diệc Phi nhíu mày, anh không ngờ tấm thẻ này lại có tác dụng như vậy?
Người đàn ông trung niên nhìn thấy thế thì trong lòng càng hối hận, đây rõ ràng là người mà ông ta không thể trêu vào, thế là ông ta liền cười xin lỗi: “Cậu Bạch, thành thật xin lỗi! Vừa rồi là tôi có mắt không tròng, cậu Bạch rộng lượng đừng chấp kẻ ít học thiếu kiến thức như tôi nhé”.
Người phụ nữ nhìn vào mắt người đàn ông trung niên: “Anh yêu…”
Người đàn ông trung niên tức giận nói: “Tôi bảo cô câm mồm cơ mà!”
Mẹ nó, nếu không phải là do người phụ nữ này, sao ông ta lại đắc tội được với người có địa vị, nắm giữ thẻ Đế Vương trong tay chứ?
Bạch Diệc Phi nhẹ nhàng nhìn họ, anh nói: “Cô còn nhớ vừa nãy mình nói gì không? Nếu tôi mua được chiếc xe đó thì cô sẽ mang họ tôi!”
Lời anh vừa nói ra, mặt cô ta lập tức biến sắc, cảm thấy xấu hổ vì bị làm bẽ mặt nữa.
Chu Khúc Nhi ở một bên cười to rất hả giận: “Nói lời phải giữ lấy lời! Thế thì từ bây giờ trở đi, cô sẽ mang họ Bạch!”
Vừa rồi còn đang lo sẽ bị người ta làm bẽ mặt, ngược lại bây giờ lại làm xấu mặt người khác, thật là sung sướng quá đi thôi!
Người đàn ông trung niên trợn mắt nhìn người phụ nữ, sau đó nói với Bạch Diệc Phi: “Phải phải phải, sau này cô ta sẽ theo họ của cậu, đây là vinh hạnh của cô ta!”
Nghe thấy vậy Bạch Diệc Phi chau mày, nếu người phụ nữ cứ như vậy mà mang họ Bạch, chính anh cũng cảm thấy họ dòng họ của mình đang bị xúc phạm, anh thuận miệng nói: “Bỏ đi, tôi không thích”.
Hai mắt người phụ nữ nhìn chằm chằm vào Bạch Diệc Phi, hình như cô ta vẫn chưa rõ tình hình hiện tại: “Anh nói cái gì? Đừng thấy người ta nể nang mà không biết xấu hổ nhé!”
Bốp!
“A!”
Người đàn ông trung niên giơ tay tát một cái: “Mẹ kiếp, cô không hiểu tiếng người hả? Tôi bảo cô câm mồm, nếu tiếp tục nói thì đừng theo tôi nữa!”
Người phụ nữ hốt hoảng, cô ta sờ vào mặt mình và không dám nói gì.
Khi một phụ nữ trẻ đi theo một người đàn ông trung niên, nếu không phải vì yêu thì tất nhiên là vì tiền!
Bạch Diệc Phi hừ nhẹ một tiếng: “Hãy xin lỗi bạn tôi đi!”
Người đàn ông trung niên liền kéo người phụ nữ lại, lạnh lùng ra lệnh: “Xin lỗi”.
Cô gái phải nói nhỏ: “Xin lỗi”
“Tôi không nghe thấy, cô nói to lên một chút!”, Chu Khúc Nhi đắc ý nhìn người phụ nữ.
Cô gái cắn môi, bất chấp hét lớn: “Xin lỗi!”
Chu Khúc Nhi mãn nguyện, Bạch Diệc Phi lại nói với Triệu Bằng: “Còn cậu nữa”.
Vừa rồi, không chỉ bọn họ chế nhạo anh mà còn có cả Triệu Bằng.
Triệu Bằng hơi kinh ngạc.
Người đàn ông trung niên không cho Triệu Bằng có cơ hội nói: “Lập tức xin lỗi cậu Bạch!”
Triệu Bằng sầm mặt không nói gì.
Bạch Diệc Phi và gã cũng được coi như là bạn bè, gã mượn anh 20 ngàn tệ nhưng dựa vào đâu mà gã phải xin lỗi đối phương?
Người đàn ông trung niên đẩy Triệu Bằng về phía trước: “Tao bảo mày xin lỗi! Nghe thấy không? Còn muốn hợp tác nữa không?”
Triệu Bằng nghe thấy thế liền nắm chặt tay, gã buộc phải cắn răng nói: “Xin lỗi!”
Bạch Diệc Phi mãn nguyện, anh nói với giám đốc: “Anh có thể bảo họ ra ngoài không, tôi cảm thấy loại người này sẽ làm mất danh tiếng của cửa hàng, sau này cũng không nên cho họ vào đây nữa”.
Giám đốc liền gật đầu: “Anh Bạch nói đúng quá, ba người này tuyệt đối sẽ không được bước vào cửa hàng chúng tôi lần nào nữa!”
Sau đó giám đốc nháy mắt một cái, nhân viên bán hàng nói với ba người kia: “Mời các vị ra ngoài, đừng làm phiền những khách hàng khác mua xe”.
Sắc mặt của ba người không dễ nhìn cho lắm, nếu chuyện họ bị cấm vào cửa hàng này bị người khác biết thì không biết họ sẽ bị cười nhạo thế nào!
Nhân viên bán hàng nói tiếp: “Mời!”.
Ba người họ thấy thế thì buộc phải quay người ra ngoài.
Khi Triệu Bằng đi, gã còn trừng mắt nhìn Bạch Diệc Phi, hôm nay Bạch Diệc Phi khiến gã bị mất mặt, gã sẽ nhớ mãi! Sớm muộn cũng có ngày gã sẽ trả lại!
Chu Khúc Nhi nhìn thấy thế liền cười to vài tiếng, trong lòng rất thoải mái.
Sau đó, Bạch Diệc Phi làm xong thủ tục, ký kết hợp đồng và nói với giám đốc: “Xe này là tôi mua để tặng cho vợ tôi, mấy hôm nữa là sinh nhật của cô ấy, đến lúc đó tôi mới đến lấy được không?”
Giám đốc cười rồi trả lời: “Tất nhiên là được rồi! Chúng tôi nhất định giữ gìn nó thật tốt”.
Bạch Diệc Phi gật đầu và ra về cùng Chu Khúc Nhi.
“Hả?”, Bạch Diệc Phi hơi ngây ra: “Có chuyện gì vậy?”
Nhân viên bán hàng đang định giải thích thì người phụ nữ kia cười phá lên: “Nhìn thấy chưa, quả nhiên là đang giả bộ?”
Triệu Bằng chế nhạo: “Ra vẻ ta đây!”
Người đàn ông trung niên thở phào một cái, hóa ra là anh đang nói dóc! Cũng đúng, sao loại thẻ này có thể ở trên người của một kẻ nghèo hèn được cơ chứ?
“Hừm, tùy tiện lấy một tấm thẻ giả để hù người à, anh đúng là thèm tiền đến hóa điên rồi phải không?”
Người phụ nữ cười đểu một cái, giọng ghét bỏ và coi thường: “Chưa từng thấy người nào mặt dày như vậy, người nhà quê chính là người nhà quê, có cố như thế nào cũng không thay đổi được!”
Vẻ mặt của Chu Khúc Nhi tối sầm lại: “Bạch Diệc Phi, tôi thật không ngờ anh là loại người như vậy! Bình thường tôi thấy anh rất thật thà, bây giờ còn ra đây lừa bịp người ta, thật tiếc thay cho Tuyết Nhi!”
Nhân viên bán hàng toát mồ hôi, vội vàng nói: “Anh Bạch, giám đốc của chúng tôi nói chiếc xe này tặng cho anh và không lấy một đồng nào”.
Gì, cái gì cơ?
Tất cả mọi người tròn mắt kinh ngạc.
Chiếc xe hai triệu mà tặng không người ta như vậy sao?
Mà còn là tặng cho thằng có vẻ ngoài nghèo hèn Bạch Diệc Phi này á?
Chu Khúc Nhi che lại đôi môi đỏ của mình, không dám tin.
Người phụ nữ kia cũng định thần lại, giọng nói có vẻ điệu đà của cô ta trở nên chói tai: “Không thể nào, nhất định là cô nhầm lẫn rồi!”
Nhân viên bán hàng nói với giọng không mấy vui vẻ: “Nếu cô có bất cứ thắc mắc gì thì có thể tự mình đi hỏi giám đốc của tôi”.
Cô gái không dám tin thét lên: “Thằng nhà quê này, cô dựa vào cái gì mà tặng cho nó?”
Triệu Bằng ở bên cạnh siết chặt nắm đấm, vẻ mặt của gã trông rất khó coi. Gã cũng muốn hỏi một câu như thế, dựa vào gì mà lại tặng cho anh?
Nhân viên bán hàng không nói lên lời, nếu Bạch Diệc Phi là kẻ nhà quê vậy bọn họ là gì?
Người đàn ông trung niên cuối cùng cũng bình tĩnh lại, ông ta càng tin rằng tấm thẻ Đế Vương đó không phải là chuyện vô tình và rất hối hận, vừa rồi ông ta đã nói gì với người sở hữu tấm thẻ Đế Vương vậy?
Ông ta vội vàng cười xin lỗi: “Cái đó, cậu Bạch, vừa rồi tôi có chút không đúng. Cậu là người quý giá, đừng chấp loại tép riu như tôi, tôi mong cậu tha lỗi…”
Người phụ nữ thấy vậy thì kéo người đàn ông trung niên lại: “Làm gì mà anh lại có thái độ như vậy với anh ta? Anh…”
Người đàn ông trung niên hét lớn: “Cô câm mồm!”
Người phụ nữ sửng sốt, nhõng nhẽo: “Anh làm gì mà hung dữ với em vậy hả? Em nói gì sai sao? Anh…”
Người đàn ông trung niên trừng mắt với cô ta: “Cô câm cái mồm lại cho tôi!”
Cô gái cảm thấy rất oan ức, đôi mắt ửng đỏ mà lại không dám nói thêm câu nào.
Bạch Diệc Phi chỉ liếc nhẹ mắt nhìn người đàn ông trung niên, sau đó nói với nhân viên bán hàng: “Không cần đâu, tự tôi cũng có thể mua được”.
Xí!
Tặng không mà còn từ chối, anh ta bị ngốc rồi sao?
Triệu Bằng nhìn thấy vậy con mắt gã hơi híp lại, gã cũng không để tâm chuyện giữa hai người họ sẽ bị mọi người biết, trầm giọng hỏi: “Cậu có tiền! Vậy sao hôm qua còn tìm tôi đòi tiền?”
Bạch Diệc Phi không thèm nhìn Triệu Bằng, mà hỏi nhân viên bán hàng: “Phải rồi, tôi còn cần làm thủ tục gì nữa không?”
Nhân viên bán hàng sững sờ một chút liền đáp: “Anh còn cần ký hợp đồng nữa”.
Bạch Diệc Phi gật đầu rồi đưa thẻ cho nhân viên bán hàng: “Cô cầm thẻ quẹt đi!”
Nhân viên bán hàng có chút khó xử: “Cái này… Giám đốc chúng tôi nói chiếc xe này là tặng cho anh…”
Bạch Diệc Phi nhẹ giọng đáp: “Không có công không cần nhận thưởng”, anh vốn dĩ không quen người giám đốc này, làm sao tự dưng lại muốn tặng xe cho anh?
Nhân viên bán hàng càng khó xử, Chu Khúc Nhi tức giận nói: “Anh ngốc à! Người ta tặng cho anh, không cần bỏ tiền, anh còn chê tiền quá nhiều hả!”
Đúng lúc này, giám đốc đến, đó là một người đàn ông trạc ba mươi tuổi, anh ta mặc một bộ vest, trên mặt nở một nụ cười kiểu nịnh nọt.
“Anh Bạch, đây là do ông chủ của tôi dặn dò, ông ấy nói là tôi phải làm quen với anh Bạch đây!”
Mọi người hít một hơi.
Làm quen là tặng xe ô tô sao?
Bạch Diệc Phi nhíu mày, anh không ngờ tấm thẻ này lại có tác dụng như vậy?
Người đàn ông trung niên nhìn thấy thế thì trong lòng càng hối hận, đây rõ ràng là người mà ông ta không thể trêu vào, thế là ông ta liền cười xin lỗi: “Cậu Bạch, thành thật xin lỗi! Vừa rồi là tôi có mắt không tròng, cậu Bạch rộng lượng đừng chấp kẻ ít học thiếu kiến thức như tôi nhé”.
Người phụ nữ nhìn vào mắt người đàn ông trung niên: “Anh yêu…”
Người đàn ông trung niên tức giận nói: “Tôi bảo cô câm mồm cơ mà!”
Mẹ nó, nếu không phải là do người phụ nữ này, sao ông ta lại đắc tội được với người có địa vị, nắm giữ thẻ Đế Vương trong tay chứ?
Bạch Diệc Phi nhẹ nhàng nhìn họ, anh nói: “Cô còn nhớ vừa nãy mình nói gì không? Nếu tôi mua được chiếc xe đó thì cô sẽ mang họ tôi!”
Lời anh vừa nói ra, mặt cô ta lập tức biến sắc, cảm thấy xấu hổ vì bị làm bẽ mặt nữa.
Chu Khúc Nhi ở một bên cười to rất hả giận: “Nói lời phải giữ lấy lời! Thế thì từ bây giờ trở đi, cô sẽ mang họ Bạch!”
Vừa rồi còn đang lo sẽ bị người ta làm bẽ mặt, ngược lại bây giờ lại làm xấu mặt người khác, thật là sung sướng quá đi thôi!
Người đàn ông trung niên trợn mắt nhìn người phụ nữ, sau đó nói với Bạch Diệc Phi: “Phải phải phải, sau này cô ta sẽ theo họ của cậu, đây là vinh hạnh của cô ta!”
Nghe thấy vậy Bạch Diệc Phi chau mày, nếu người phụ nữ cứ như vậy mà mang họ Bạch, chính anh cũng cảm thấy họ dòng họ của mình đang bị xúc phạm, anh thuận miệng nói: “Bỏ đi, tôi không thích”.
Hai mắt người phụ nữ nhìn chằm chằm vào Bạch Diệc Phi, hình như cô ta vẫn chưa rõ tình hình hiện tại: “Anh nói cái gì? Đừng thấy người ta nể nang mà không biết xấu hổ nhé!”
Bốp!
“A!”
Người đàn ông trung niên giơ tay tát một cái: “Mẹ kiếp, cô không hiểu tiếng người hả? Tôi bảo cô câm mồm, nếu tiếp tục nói thì đừng theo tôi nữa!”
Người phụ nữ hốt hoảng, cô ta sờ vào mặt mình và không dám nói gì.
Khi một phụ nữ trẻ đi theo một người đàn ông trung niên, nếu không phải vì yêu thì tất nhiên là vì tiền!
Bạch Diệc Phi hừ nhẹ một tiếng: “Hãy xin lỗi bạn tôi đi!”
Người đàn ông trung niên liền kéo người phụ nữ lại, lạnh lùng ra lệnh: “Xin lỗi”.
Cô gái phải nói nhỏ: “Xin lỗi”
“Tôi không nghe thấy, cô nói to lên một chút!”, Chu Khúc Nhi đắc ý nhìn người phụ nữ.
Cô gái cắn môi, bất chấp hét lớn: “Xin lỗi!”
Chu Khúc Nhi mãn nguyện, Bạch Diệc Phi lại nói với Triệu Bằng: “Còn cậu nữa”.
Vừa rồi, không chỉ bọn họ chế nhạo anh mà còn có cả Triệu Bằng.
Triệu Bằng hơi kinh ngạc.
Người đàn ông trung niên không cho Triệu Bằng có cơ hội nói: “Lập tức xin lỗi cậu Bạch!”
Triệu Bằng sầm mặt không nói gì.
Bạch Diệc Phi và gã cũng được coi như là bạn bè, gã mượn anh 20 ngàn tệ nhưng dựa vào đâu mà gã phải xin lỗi đối phương?
Người đàn ông trung niên đẩy Triệu Bằng về phía trước: “Tao bảo mày xin lỗi! Nghe thấy không? Còn muốn hợp tác nữa không?”
Triệu Bằng nghe thấy thế liền nắm chặt tay, gã buộc phải cắn răng nói: “Xin lỗi!”
Bạch Diệc Phi mãn nguyện, anh nói với giám đốc: “Anh có thể bảo họ ra ngoài không, tôi cảm thấy loại người này sẽ làm mất danh tiếng của cửa hàng, sau này cũng không nên cho họ vào đây nữa”.
Giám đốc liền gật đầu: “Anh Bạch nói đúng quá, ba người này tuyệt đối sẽ không được bước vào cửa hàng chúng tôi lần nào nữa!”
Sau đó giám đốc nháy mắt một cái, nhân viên bán hàng nói với ba người kia: “Mời các vị ra ngoài, đừng làm phiền những khách hàng khác mua xe”.
Sắc mặt của ba người không dễ nhìn cho lắm, nếu chuyện họ bị cấm vào cửa hàng này bị người khác biết thì không biết họ sẽ bị cười nhạo thế nào!
Nhân viên bán hàng nói tiếp: “Mời!”.
Ba người họ thấy thế thì buộc phải quay người ra ngoài.
Khi Triệu Bằng đi, gã còn trừng mắt nhìn Bạch Diệc Phi, hôm nay Bạch Diệc Phi khiến gã bị mất mặt, gã sẽ nhớ mãi! Sớm muộn cũng có ngày gã sẽ trả lại!
Chu Khúc Nhi nhìn thấy thế liền cười to vài tiếng, trong lòng rất thoải mái.
Sau đó, Bạch Diệc Phi làm xong thủ tục, ký kết hợp đồng và nói với giám đốc: “Xe này là tôi mua để tặng cho vợ tôi, mấy hôm nữa là sinh nhật của cô ấy, đến lúc đó tôi mới đến lấy được không?”
Giám đốc cười rồi trả lời: “Tất nhiên là được rồi! Chúng tôi nhất định giữ gìn nó thật tốt”.
Bạch Diệc Phi gật đầu và ra về cùng Chu Khúc Nhi.