Chương : 6
Ông cụ liếc mắt nhìn bác Đổng: “Mở hộp ra!”
Ông ta muốn xem thử, rốt cuộc người tặng là ai?
Bác Đổng gật đầu, mở hộp gấm trong tay khiến món đồ bên trong hiện ra trước mắt mọi người.
Đám đông sững người.
Là một viên Dạ Minh Châu to bằng miệng bát.
Dạ Minh Châu!
Phải biết rằng, bây giờ Dạ Minh Châu tự nhiên rất đáng tiền! Càng không bàn tới chuyện một viên to như thế này!
Ông cụ nhà họ Lý bình thường yêu thích ngọc thạch nên cũng hiểu biết về Dạ Minh Châu, chỉ cần nhìn qua đã sững người.
Viên này chắc chắn là Dạ Minh Châu thiên nhiên, giá trị rơi vào khoảng vài chục triệu đến một trăm triệu tệ.
“Tắt đèn đi, đóng hết cửa sổ lại!”, ông ta kích động phân phó con cháu.
Mọi người lập tức hành động, đóng hết tất cả các cửa, thậm chí kéo cả rèm.
Ngay khi xung quanh tối đi, cả phòng khách bỗng chốc sáng bừng lên.
Ánh sáng dịu dàng của Dạ Minh Châu chiếu lên gương mặt của từng người, soi ra biểu cảm kinh ngạc và ngưỡng mộ của họ.
“Ông nội, viên Dạ Minh Châu này sáng thế, chắc hẳn giá trị không nhỏ!”, Lý Phàm nhân cơ hội này khen ngợi: “Chắc chắn là nhân vật lớn nào đó tặng cho gia tộc ta để chúc mừng!”
Ông cụ nhà họ Lý bật cười vui vẻ, món quà chúc mừng gia tộc với giá trị không nhỏ này đủ để nói lên địa vị của ông ta.
Đương nhiên, cũng đủ chứng minh nó không thể nào là món quà do bố mẹ Lý Tuyết đưa tới. Đến một món quà giá một trăm nghìn tệ họ còn không mua nổi chứ nói gì tới hàng chục triệu!
Thế thì rốt cuộc là ai tặng đây?
Đúng lúc này, quản gia phát hiện bên dưới viên Dạ Minh Châu có một tấm thiệp, lập tức lấy ra và yêu cầu mọi người mở rèm.
“Gần đây công việc bận rộn, không thể tới chúc thọ trong đêm tiệc thường niên, thực sự áy náy. Chỉ có một món quà mọn để bày tỏ tấm lòng, lần sau nhất định sẽ đích thân tới thăm hỏi ông và con dâu”.
Ai vậy nhỉ?
Con dâu là ai nữa nhỉ?
Ngay lúc này, một chàng thanh niên chừng ngoài hai mươi tuổi từ cửa bước vào.
“Hóa ra hôm nay là bữa tiệc thường niên của nhà họ Lý, chúc việc kinh doanh của nhà họ Lý càng ngày càng thịnh vượng!”
Đám đông nhìn thấy gã, dường như mọi thắc mắc đã có lời giải đáp.
Ông cụ nhà họ Lý cũng hiểu ra, mỉm cười chào hỏi: “Cậu chủ Liễu đến rồi à, mời ngồi!”
Cậu chủ Liễu là nhân vật cực kỳ xuất sắc trong thế gia nhà họ Liễu, rất được ông cụ nhà họ Liễu yêu thương, sau này rất có khả năng sẽ truyền hết quyền lực của nhà họ Liễu cho gã.
Cậu chủ Liễu cười cười, bước tới.
Lý Phàm thấy vậy vội vàng bước tới: “Cậu chủ Liễu đi người không tới đây là được rồi, chúng tôi làm sao nỡ để cậu chủ Liễu tốn kém như thế chứ?”
“Hửm?”, cậu chủ Liễu nghi hoặc trong chốc lát, vừa đảo mặt đã thấy chiếc hộp gấm trên bàn, lập tức chấn động.
Đây là Dạ Minh Châu nhỉ?
Chẳng trách ban nãy gã ở bên ngoài chỉ thấy phòng khách không bật đèn, còn tưởng nhà này không có ai!
Nếu không phải thấy ánh đèn sáng trở lại, chắc gã quay về rồi.
Gã cũng hiểu biết đôi chút về Dạ Minh Châu, viên Dạ Minh Châu đáng giá cả chục triệu tệ thế này, ai tặng vậy?
Lý Phàm cảm nhận được vẻ chấn động của cậu chủ Liễu, dè dặt hỏi: “Chẳng lẽ không phải cậu chủ Liễu tặng ư?”
Cậu chủ Liễu thu hồi nét mặt, bật cười ha hả: “Cháu cũng không rõ lắm, có lẽ là bố cháu tặng. Hôm nay trước khi ra ngoài, cháu có nhắc bố hôm nay là bữa tiệc thường niên của nhà họ Lý”.
Dứt lời, đám đông hiểu ra, đồng thời cũng ngưỡng mộ vô cùng. Một lần vung tay là cả một đống tiền, đúng là gia tộc lớn.
Quản gia nhanh chóng dẫn cậu chủ Liễu về chỗ ngồi.
Cậu chủ Liễu là người đứng thứ ba trong lứa thanh niên của gia tộc, tên là Liễu Chiêu Phong, rất được ông cụ nhà họ Liễu xem trọng.
Liễu Chiêu Phong vừa bước vào đã liên tục liếc về phía Lý Tuyết, bây giờ còn ngồi ngay xuống bên cạnh Lý Tuyết.
Lý Tuyết nhíu mày, không định để ý tới Liễu Chiêu Phong.
Sau khi nhìn thấy, ông cụ nhà họ Lý lặng lẽ nhìn đi chỗ khác. Năm xưa nhà họ Liễu đưa ra đề nghị kết thông gia với nhà họ Lý, chỉ đích danh Lý Tuyết, khi đó ông ta còn vui lắm kìa!
Nhà họ Liễu là gia tộc lớn, nếu kết thành thông gia, nhà họ Lý sẽ kiếm được bao nhiêu lợi ích, không cần phải nói quá nhiều.
Nhưng đợi khi ông ta thông báo cho Lý Tuyết, Lý Tuyết đã nhanh chóng kết hôn cùng một thằng nhãi nông thôn nghèo rớt mồng tơi làm ông ta tức tối đến mức suýt tắt thở luôn.
Cơ hội tốt như thế bị gia đình Lý Tuyết chặt đứt, cho nên bây giờ ông ta càng không muốn gặp Lý Tuyết và bố mẹ cô.
“Cậu chủ Liễu trẻ trung tài hoa như thế, chắc hẳn có nhiều cô gái theo đuổi lắm nhỉ?”
Liễu Chiêu Phong cười cười: “Làm gì có? Chỉ được hưởng ít hào quang của gia đình thôi!”.
“Cậu chủ Liễu khiêm tốn rồi!”, ông cụ nhà họ Lý cười cười: “Kể ra thì, cậu chủ Liễu đã có ý trung nhân chưa”.
Liễu Chiêu Phong liếc mắt nhìn Lý Tuyết: “Không giấu gì ông, quả thực cháu có người trong lòng, cũng vẫn luôn đợi cô ấy”.
Ông cụ Lý âm thầm liếc nhìn Lý Tuyết, tò mò hỏi: “Ồ? Không biết là cô gái nhà nào có phúc phần đến vậy?”
Liễu Chiêu Phong đảo mắt rồi cười: “Đợi đến khi chúng cháu ở bên nhau rồi nói cũng không muộn”.
Ông cụ nhà họ Lý biết tỏng, nhưng vẫn đáp: “Thế thì càng khiến tôi tò mò rồi!”
“Ha ha...”, Liễu Chiêu Phong cười cười nhưng không đáp.
Lý Tuyết vẫn luôn cảm nhận được ánh mắt của Liễu Chiêu Phong, cảm thấy không thoải mái, nhưng cũng không bỏ đi được.
Ông cụ nhà họ Lý than thở: “Tôi còn định nói quan hệ hai nhà tốt như thế, cộng thêm nhà họ Lý cũng có tới chín cô cháu gái tuổi tác vừa vặn với cháu, nếu cậu chủ Liễu thích ai có thể kết thành thông gia, thật tiếc...”
“Ông ơi, không có chuyện gì tuyệt đối mà!”, Liễu Chiêu Phong lại liếc nhìn Lý Tuyết.
Nhưng Lý Tuyết lại cảm thấy nguội lòng vì câu nói của ông nội. Trong lứa của cô, tính cả cô thì có mười người, nhưng ông ta chỉ nói chín người, hiển nhiên không coi cô là người nhà họ Lý.
Suốt cả buổi tiệc, ánh mắt của Liễu Chiêu Phong thỉnh thoảng lại liếc về phía Lý Tuyết, nhưng Lý Tuyết luôn vờ như không thấy, hai người cũng không nói với nhau câu nào.
Sau khi kết thúc buổi tiệc, Lý Tuyết cúi đầu đi ra ngoài, bước tới bên cạnh chiếc xe Trường An của cô.
Đột nhiên, một chiếc Ferrari màu xanh dương đỗ ngay trước mặt. Liễu Chiêu Phong xuống xe, bước tới bên cạnh Lý Tuyết: “Tuyết Nhi, dù sao chúng ta cũng là bạn cùng lớp, sao ban nãy em không ngó ngàng tới anh?”
Mặt mũi Lý Tuyết đanh lại, cô thản nhiên đáp: “Chúng ta không thân!”’
Hai người học cùng lớp đại học. Suốt thời đại học, Liễu Chiêu Phong luôn theo đuổi Lý Tuyết, nhưng Lý Tuyết không có tâm trí nào để yêu đương nên đã từ chối.
Sau này ông cụ Lý thông báo về chuyện kết thông gia, cô lập tức đoán được ý đồ của Liễu Chiêu Phong nên mới làm hợp đồng hôn nhân cùng Bạch Diệc Phi.
“Sao lại nói là không thân? Chúng ta là bạn cùng lớp đại học cơ mà? Vả lại, chúng ta cũng suýt thành vợ chồng đấy”, Liễu Chiêu Phong không quá để tâm.
Mặt mũi Lý Tuyết sa sầm, cô nhẹ nhàng đáp: “Tôi đã kết hôn hai năm rồi, anh nói năng thì chú ý chừng mực đi!”
“Không sao cả!”, Liễu Chiêu Phong càng không để ý: “Thằng chồng vô dụng của em là người như thế nào, có ai không biết chứ? Anh nghĩ chắc hẳn em cũng không thích hắn đâu nhỉ?”
Lý Tuyết khẽ nhíu mày, cô không đến độ yêu mến gì Bạch Diệc Phi, nhưng cũng không hề ghét bỏ anh.
Liễu Chiêu Phong tiếp tục nói: “Tuyết Nhi, em ly hôn với hắn đi, rồi kết hôn với anh! Anh có thể cho em mọi thứ em muốn, em sẽ là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời này!”
Lý Tuyết không nói gì, bây giờ cô không thể nào ly hôn cùng Bạch Diệc Phi!
Đúng vào lúc này, một giọng nói trầm ổn vang lên sang lưng họ: “Cô ấy sẽ không ly hôn với tôi đâu!”
Bạch Diệc Phi tới rồi!
Lý Tuyết sững người: “Sao anh lại tới đây?”
Liễu Chiêu Phong phì cười: “Anh chính là Bạch Diệc Phi à? Hừ! Một thằng nhà quê mặc quần áo vỉa hè rẻ tiền, có tư cách gì để độc chiếm Tuyết Nhi? Anh có thể cho Tuyết Nhi cuộc đời ăn sung mặc sướng không? Anh có thể giúp cô ấy muốn mua gì thì mua cái đó không? Anh chỉ là một thằng vô dụng! Không thể mang đến hạnh phúc cho Tuyết Nhi!”
Bạch Diệc Phi vẫn dịu dàng nhìn Lý Tuyết: “Muộn quá rồi, anh không yên tâm để em đi một mình”.
Lý Tuyết khẽ rung động, bước tới bên cạnh Bạch Diệc Phi.
Liễu Chiêu Phong bị mất mặt, muốn giơ tay kéo Lý Tuyết nhưng bị Bạch Diệc Phi nhanh nhẹn gạt ra. Anh lạnh lùng nói: “Anh đừng hòng đụng vào tay vợ tôi!”
“Còn nữa, Tuyết Nhi không phải tên để anh gọi!”
Liễu Chiêu Phong sững người, Lý Tuyết cũng sững sờ.
Đây là lần đầu tiên Lý Tuyết nhìn thấy phương diện đàn ông như thế của Bạch Diệc Phi, trái tim bắt đầu đập thình thịch không thể khống chế được.
Liễu Chiêu Phong hoàn hồn lại, trừng mắt nhìn Bạch Diệc Phi: “Anh có tư cách gì? Anh chỉ là một thằng vô dụng!”
Bạch Diệc Phi và Lý Tuyết không để tâm tới Liễu Chiêu Phong. Lý Tuyết nói: “Chúng ta về nhà thôi!”
Ông ta muốn xem thử, rốt cuộc người tặng là ai?
Bác Đổng gật đầu, mở hộp gấm trong tay khiến món đồ bên trong hiện ra trước mắt mọi người.
Đám đông sững người.
Là một viên Dạ Minh Châu to bằng miệng bát.
Dạ Minh Châu!
Phải biết rằng, bây giờ Dạ Minh Châu tự nhiên rất đáng tiền! Càng không bàn tới chuyện một viên to như thế này!
Ông cụ nhà họ Lý bình thường yêu thích ngọc thạch nên cũng hiểu biết về Dạ Minh Châu, chỉ cần nhìn qua đã sững người.
Viên này chắc chắn là Dạ Minh Châu thiên nhiên, giá trị rơi vào khoảng vài chục triệu đến một trăm triệu tệ.
“Tắt đèn đi, đóng hết cửa sổ lại!”, ông ta kích động phân phó con cháu.
Mọi người lập tức hành động, đóng hết tất cả các cửa, thậm chí kéo cả rèm.
Ngay khi xung quanh tối đi, cả phòng khách bỗng chốc sáng bừng lên.
Ánh sáng dịu dàng của Dạ Minh Châu chiếu lên gương mặt của từng người, soi ra biểu cảm kinh ngạc và ngưỡng mộ của họ.
“Ông nội, viên Dạ Minh Châu này sáng thế, chắc hẳn giá trị không nhỏ!”, Lý Phàm nhân cơ hội này khen ngợi: “Chắc chắn là nhân vật lớn nào đó tặng cho gia tộc ta để chúc mừng!”
Ông cụ nhà họ Lý bật cười vui vẻ, món quà chúc mừng gia tộc với giá trị không nhỏ này đủ để nói lên địa vị của ông ta.
Đương nhiên, cũng đủ chứng minh nó không thể nào là món quà do bố mẹ Lý Tuyết đưa tới. Đến một món quà giá một trăm nghìn tệ họ còn không mua nổi chứ nói gì tới hàng chục triệu!
Thế thì rốt cuộc là ai tặng đây?
Đúng lúc này, quản gia phát hiện bên dưới viên Dạ Minh Châu có một tấm thiệp, lập tức lấy ra và yêu cầu mọi người mở rèm.
“Gần đây công việc bận rộn, không thể tới chúc thọ trong đêm tiệc thường niên, thực sự áy náy. Chỉ có một món quà mọn để bày tỏ tấm lòng, lần sau nhất định sẽ đích thân tới thăm hỏi ông và con dâu”.
Ai vậy nhỉ?
Con dâu là ai nữa nhỉ?
Ngay lúc này, một chàng thanh niên chừng ngoài hai mươi tuổi từ cửa bước vào.
“Hóa ra hôm nay là bữa tiệc thường niên của nhà họ Lý, chúc việc kinh doanh của nhà họ Lý càng ngày càng thịnh vượng!”
Đám đông nhìn thấy gã, dường như mọi thắc mắc đã có lời giải đáp.
Ông cụ nhà họ Lý cũng hiểu ra, mỉm cười chào hỏi: “Cậu chủ Liễu đến rồi à, mời ngồi!”
Cậu chủ Liễu là nhân vật cực kỳ xuất sắc trong thế gia nhà họ Liễu, rất được ông cụ nhà họ Liễu yêu thương, sau này rất có khả năng sẽ truyền hết quyền lực của nhà họ Liễu cho gã.
Cậu chủ Liễu cười cười, bước tới.
Lý Phàm thấy vậy vội vàng bước tới: “Cậu chủ Liễu đi người không tới đây là được rồi, chúng tôi làm sao nỡ để cậu chủ Liễu tốn kém như thế chứ?”
“Hửm?”, cậu chủ Liễu nghi hoặc trong chốc lát, vừa đảo mặt đã thấy chiếc hộp gấm trên bàn, lập tức chấn động.
Đây là Dạ Minh Châu nhỉ?
Chẳng trách ban nãy gã ở bên ngoài chỉ thấy phòng khách không bật đèn, còn tưởng nhà này không có ai!
Nếu không phải thấy ánh đèn sáng trở lại, chắc gã quay về rồi.
Gã cũng hiểu biết đôi chút về Dạ Minh Châu, viên Dạ Minh Châu đáng giá cả chục triệu tệ thế này, ai tặng vậy?
Lý Phàm cảm nhận được vẻ chấn động của cậu chủ Liễu, dè dặt hỏi: “Chẳng lẽ không phải cậu chủ Liễu tặng ư?”
Cậu chủ Liễu thu hồi nét mặt, bật cười ha hả: “Cháu cũng không rõ lắm, có lẽ là bố cháu tặng. Hôm nay trước khi ra ngoài, cháu có nhắc bố hôm nay là bữa tiệc thường niên của nhà họ Lý”.
Dứt lời, đám đông hiểu ra, đồng thời cũng ngưỡng mộ vô cùng. Một lần vung tay là cả một đống tiền, đúng là gia tộc lớn.
Quản gia nhanh chóng dẫn cậu chủ Liễu về chỗ ngồi.
Cậu chủ Liễu là người đứng thứ ba trong lứa thanh niên của gia tộc, tên là Liễu Chiêu Phong, rất được ông cụ nhà họ Liễu xem trọng.
Liễu Chiêu Phong vừa bước vào đã liên tục liếc về phía Lý Tuyết, bây giờ còn ngồi ngay xuống bên cạnh Lý Tuyết.
Lý Tuyết nhíu mày, không định để ý tới Liễu Chiêu Phong.
Sau khi nhìn thấy, ông cụ nhà họ Lý lặng lẽ nhìn đi chỗ khác. Năm xưa nhà họ Liễu đưa ra đề nghị kết thông gia với nhà họ Lý, chỉ đích danh Lý Tuyết, khi đó ông ta còn vui lắm kìa!
Nhà họ Liễu là gia tộc lớn, nếu kết thành thông gia, nhà họ Lý sẽ kiếm được bao nhiêu lợi ích, không cần phải nói quá nhiều.
Nhưng đợi khi ông ta thông báo cho Lý Tuyết, Lý Tuyết đã nhanh chóng kết hôn cùng một thằng nhãi nông thôn nghèo rớt mồng tơi làm ông ta tức tối đến mức suýt tắt thở luôn.
Cơ hội tốt như thế bị gia đình Lý Tuyết chặt đứt, cho nên bây giờ ông ta càng không muốn gặp Lý Tuyết và bố mẹ cô.
“Cậu chủ Liễu trẻ trung tài hoa như thế, chắc hẳn có nhiều cô gái theo đuổi lắm nhỉ?”
Liễu Chiêu Phong cười cười: “Làm gì có? Chỉ được hưởng ít hào quang của gia đình thôi!”.
“Cậu chủ Liễu khiêm tốn rồi!”, ông cụ nhà họ Lý cười cười: “Kể ra thì, cậu chủ Liễu đã có ý trung nhân chưa”.
Liễu Chiêu Phong liếc mắt nhìn Lý Tuyết: “Không giấu gì ông, quả thực cháu có người trong lòng, cũng vẫn luôn đợi cô ấy”.
Ông cụ Lý âm thầm liếc nhìn Lý Tuyết, tò mò hỏi: “Ồ? Không biết là cô gái nhà nào có phúc phần đến vậy?”
Liễu Chiêu Phong đảo mắt rồi cười: “Đợi đến khi chúng cháu ở bên nhau rồi nói cũng không muộn”.
Ông cụ nhà họ Lý biết tỏng, nhưng vẫn đáp: “Thế thì càng khiến tôi tò mò rồi!”
“Ha ha...”, Liễu Chiêu Phong cười cười nhưng không đáp.
Lý Tuyết vẫn luôn cảm nhận được ánh mắt của Liễu Chiêu Phong, cảm thấy không thoải mái, nhưng cũng không bỏ đi được.
Ông cụ nhà họ Lý than thở: “Tôi còn định nói quan hệ hai nhà tốt như thế, cộng thêm nhà họ Lý cũng có tới chín cô cháu gái tuổi tác vừa vặn với cháu, nếu cậu chủ Liễu thích ai có thể kết thành thông gia, thật tiếc...”
“Ông ơi, không có chuyện gì tuyệt đối mà!”, Liễu Chiêu Phong lại liếc nhìn Lý Tuyết.
Nhưng Lý Tuyết lại cảm thấy nguội lòng vì câu nói của ông nội. Trong lứa của cô, tính cả cô thì có mười người, nhưng ông ta chỉ nói chín người, hiển nhiên không coi cô là người nhà họ Lý.
Suốt cả buổi tiệc, ánh mắt của Liễu Chiêu Phong thỉnh thoảng lại liếc về phía Lý Tuyết, nhưng Lý Tuyết luôn vờ như không thấy, hai người cũng không nói với nhau câu nào.
Sau khi kết thúc buổi tiệc, Lý Tuyết cúi đầu đi ra ngoài, bước tới bên cạnh chiếc xe Trường An của cô.
Đột nhiên, một chiếc Ferrari màu xanh dương đỗ ngay trước mặt. Liễu Chiêu Phong xuống xe, bước tới bên cạnh Lý Tuyết: “Tuyết Nhi, dù sao chúng ta cũng là bạn cùng lớp, sao ban nãy em không ngó ngàng tới anh?”
Mặt mũi Lý Tuyết đanh lại, cô thản nhiên đáp: “Chúng ta không thân!”’
Hai người học cùng lớp đại học. Suốt thời đại học, Liễu Chiêu Phong luôn theo đuổi Lý Tuyết, nhưng Lý Tuyết không có tâm trí nào để yêu đương nên đã từ chối.
Sau này ông cụ Lý thông báo về chuyện kết thông gia, cô lập tức đoán được ý đồ của Liễu Chiêu Phong nên mới làm hợp đồng hôn nhân cùng Bạch Diệc Phi.
“Sao lại nói là không thân? Chúng ta là bạn cùng lớp đại học cơ mà? Vả lại, chúng ta cũng suýt thành vợ chồng đấy”, Liễu Chiêu Phong không quá để tâm.
Mặt mũi Lý Tuyết sa sầm, cô nhẹ nhàng đáp: “Tôi đã kết hôn hai năm rồi, anh nói năng thì chú ý chừng mực đi!”
“Không sao cả!”, Liễu Chiêu Phong càng không để ý: “Thằng chồng vô dụng của em là người như thế nào, có ai không biết chứ? Anh nghĩ chắc hẳn em cũng không thích hắn đâu nhỉ?”
Lý Tuyết khẽ nhíu mày, cô không đến độ yêu mến gì Bạch Diệc Phi, nhưng cũng không hề ghét bỏ anh.
Liễu Chiêu Phong tiếp tục nói: “Tuyết Nhi, em ly hôn với hắn đi, rồi kết hôn với anh! Anh có thể cho em mọi thứ em muốn, em sẽ là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời này!”
Lý Tuyết không nói gì, bây giờ cô không thể nào ly hôn cùng Bạch Diệc Phi!
Đúng vào lúc này, một giọng nói trầm ổn vang lên sang lưng họ: “Cô ấy sẽ không ly hôn với tôi đâu!”
Bạch Diệc Phi tới rồi!
Lý Tuyết sững người: “Sao anh lại tới đây?”
Liễu Chiêu Phong phì cười: “Anh chính là Bạch Diệc Phi à? Hừ! Một thằng nhà quê mặc quần áo vỉa hè rẻ tiền, có tư cách gì để độc chiếm Tuyết Nhi? Anh có thể cho Tuyết Nhi cuộc đời ăn sung mặc sướng không? Anh có thể giúp cô ấy muốn mua gì thì mua cái đó không? Anh chỉ là một thằng vô dụng! Không thể mang đến hạnh phúc cho Tuyết Nhi!”
Bạch Diệc Phi vẫn dịu dàng nhìn Lý Tuyết: “Muộn quá rồi, anh không yên tâm để em đi một mình”.
Lý Tuyết khẽ rung động, bước tới bên cạnh Bạch Diệc Phi.
Liễu Chiêu Phong bị mất mặt, muốn giơ tay kéo Lý Tuyết nhưng bị Bạch Diệc Phi nhanh nhẹn gạt ra. Anh lạnh lùng nói: “Anh đừng hòng đụng vào tay vợ tôi!”
“Còn nữa, Tuyết Nhi không phải tên để anh gọi!”
Liễu Chiêu Phong sững người, Lý Tuyết cũng sững sờ.
Đây là lần đầu tiên Lý Tuyết nhìn thấy phương diện đàn ông như thế của Bạch Diệc Phi, trái tim bắt đầu đập thình thịch không thể khống chế được.
Liễu Chiêu Phong hoàn hồn lại, trừng mắt nhìn Bạch Diệc Phi: “Anh có tư cách gì? Anh chỉ là một thằng vô dụng!”
Bạch Diệc Phi và Lý Tuyết không để tâm tới Liễu Chiêu Phong. Lý Tuyết nói: “Chúng ta về nhà thôi!”