Chương 17: Tôi Đã Nói Mấy Cái Âm Mưu Máu Chó Của Cậu Chẳng Đúng Tí Nào Rồi Mà
Vài ngày sau, Cù Tranh Viễn đã nhận được cuộc gọi từ nhân viên giao hàng SF Express.* (Được dịch từ tiếng Anh-SF Express Co., Ltd. là một công ty dịch vụ giao hàng của Trung Quốc có trụ sở tại Thâm Quyến, Quảng Đông. Đây là công ti chuyển phát nhanh lớn thứ hai ở Trung Quốc, và cung cấp chuyển phát nhanh trong nước và quốc tế.Nguồn: Wiki) Là trung tâm giám định gửi kết quả kiểm tra, bên trong chỉ có vài tờ giấy mỏng. Mấy cái số liệu chuyên nghiệp nhìn không hiểu, hắn quét mắt nhìn lời tư vẫn ở dòng cuối cùng: Căn cứ theo kết quả của máy giám định ADN, hướng đến kết quả xác nhận mẫu 1 và mẫu 2 không tồn tại quan hệ huyết thống. Nói cách khác Tạ Diễn không có bất kì quan hệ gì với Cù Bình Sinh. "Tôi đã nói mấy cái âm mưu máu chó của cậu chẳng đúng tí nào rồi mà." Cù Tranh Viễn cầm điện thoại gọi. Giang Trình lúc ấy đang ngủ mê man: "Lúc trước không phải cậu nói với tôi, hai chị em bọn họ nhìn qua không phải người tốt mà, một người là hồ ly tinh, mang theo đứa con của chồng trước......" "Tôi nói vậy hồi nào? Toàn là cậu tự đoán mò." Giang Trình chửi "Chết tiệt": "Mẹ nó thật lợi hại mà, không phải cậu bị hai chị em kia bỏ bùa mê thuốc lú gì chứ?" "Cậu bị điên hả?" "Lúc trước cậu có nói như vậy đâu." Giang Trình cãi lộn vài câu với hắn, hoàn toàn tỉnh giấc, "Mới có mấy ngày mà, sao cậu đã sập bẫy của bọn họ rồi?" Cù Tranh Viễn ấn số tầng trong thang máy: "Tôi chỉ đột nhiên nghĩ thông suốt, Tạ Diễn giống như tôi, đều là người ngoài cuộc, giống như bố tôi không cách nào kiểm soát sở thích của tôi, tôi cũng chẳng có cách nào khống chế được quyết định của ông ấy, ổng muốn yêu đương với ai là quyền của ổng." Giang Trình vẫn cảm khái câu đó: "Hai chị em này thật lợi hại." "Cút đi." Cù Tranh Viễn sải bước về phòng "Sáng sớm tinh mơ phá hỏng mộng đẹp của tôi." Giang trình: "Vậy cậu nói xem bố của cậu ta rốt cuộc là ai vậy?" "Dù sao thì cũng mất rồi, quan tâm ông ấy là ai làm gì." Giang Trình gãi cằm: "Cậu nói xem, có khả năng này không, bố của cậu ta trước kia là người làm ăn nào đó mà bố cậu đắc tội, sau đó bố cậu ta vỡ nợ, nhảy lầu gì gì đó........." "Hết phim tâm lý gia đình máu chó không lại sang dùng phim đấu tranh thương trường máu chó phải không?" Cù Tranh Viễn liếc mắt một cái; "Cậu vẫn nên ngủ tiếp đi." "Trên TV toàn diễn như vậy đó! Một con người sẽ không vô duyên vô cớ xuất hiện trong cuộc đời cậu, hắn xuất hiện nhất định có lý do của hắn, có người dạy cậu biết tôn trọng, có người dạy cậu chân thành, có người dạy cậu cách yêu một người......" Cù Tranh Viễn nhanh chóng ngắt lời anh: "Tôi cũng muốn cảm ơn cậu nhiều lắm, dạy tôi rằng sau này nên ít xem TV lại." Qua một đêm đã hết mưa, Tạ Diễn đẩy cửa sổ ra để thông gió, nắng sớm nhàn nhạt, mặt trời càng lên cao, tầng mây phía chân trời xa xa từ màu xám xịt biến thành màu đỏ cam, tòa nhà đằng kia cứ như bị một lớp sương mù ẩm ướt che phủ, vẫn một màu trắng xoá. Tạ Diễn thói quen dậy sớm, học tiếng Anh, thơ cổ, lúc đầu óc tỉnh táo hiệu quả rất cao, chỉ cần vừa nhập tâm học, thời gian trôi qua rất nhanh. Đồng hồ báo thức lúc 7 giờ vang lên, nhắc nhở cậu ăn sáng. Ngày hôm qua người giúp việc đã tới quét tước nhà cửa từ trong ra ngoài, còn bỏ một đống rau quả và bánh mì vào tủ lạnh, Tạ Diễn lên mạng tìm một chút, làm hai phần sandwich, một phần để mình ăn, một phần bỏ vào tủ lạnh còn dán thêm một tờ giấy ghi chú. Phần kia tất nhiên là để cho Cù Tranh Viễn, có điều thông qua tiếp xúc mấy ngày gần đây cậu phát hiện, Cù Tranh Viễn rất kén ăn, không biết có ăn không, dù sao cứ làm để đó, buổi tối trở về xem thử hắn có ăn không, nếu ăn ngày mai lại chuẩn bị thêm một phần. Nghĩ theo cách này, cảm giác giống như đang nuôi mèo. Vừa ra trước cửa, Hổ Tử quấn quanh cổ chân cậu, cậu rắc ít thức ăn khô cho nó. Từ khu đó đến hiệu sách ở trung tâm thành phố có xe buýt chạy thẳng, lúc Tạ Diễn xuống xe cảm thấy mình ăn ở vô cùng tốt, vừa kịp lúc hiệu sách mở cửa, không sớm không muộn, cậu đi thẳng lên lầu bốn khu vực hoạt động tự do. Cầm trên tay bộ sách mới tinh cầm, Tạ Diễn vui sướng xé bao bì, bên trong trang sách thoang thoảng mùi mực, cậu tìm chỗ ngồi xuống, chụp hình gửi cho Chung Vị Thời. Tạ Diễn: Gặp nhau không? Chung Vị Thời: Không gặp, tao đang đi làm, học phí của học kỳ sau còn chưa gom đủ nữa. Tạ Diễn: Cần tao hỗ trợ gì không? "Đang nhập tin nhắn" này bốn chữ nhấp nháy thật lâu, nhắn lại chỉ có một hàng chữ ngắn ngủn. Giữa trưa mày có rảnh không? Nếu là việc đơn giản, không cần do dự lâu như vậy, Tạ Diễn một tay đè lên bộ sách, nghĩ ngợi, trả lời: Rảnh mà, mày nói đi. ... Cù Tranh Viễn không cần đến công ti của bố làm việc, ngủ một giấc đến lúc tự tỉnh, màn cửa lay động, ánh mặt trời theo khe hở lọt vào, chẳng có dấu vết đêm qua đã có một trận mưa to. Hắn cầm đồng hồ đầu giường nhìn thoáng qua, phát hiện đã hơn mười một giờ, nhanh chóng gọi một phần cơm hộp sau đó bò dậy thay quần áo rửa mặt. Buổi tối muốn đi gặp Từ Niệm, cô ấy rất có thể là người đại diện tương lai sẽ hợp tác với mình, phải để lại cho người ta ấn tượng sâu sắc. Hắn hẹn nhà tạo mẫu trên WeChat, Tiểu Diêu nói buổi chiều từ 3 giờ đến 6 giờ anh ta rảnh. Tiểu Diêu: Chuẩn bị đi đâu đó? Tới chỗ ăn chơi hay là tới nơi long trọng? Cù Tranh Viễn: Chỉ gặp cá nhân, vừa bình thường vừa không kém phần long trọng một chút là được. Tiểu Diêu: Bạn gái? Cù Tranh Viễn: Đương nhiên không phải, đi gặp một người đại diện rất nổi tiếng, tên là Từ Niệm, cậu biết không? Tiểu Diêu: Không biết. Cù Tranh Viễn:...... Cậu tra Baidu đi.* ( Baidu giống như Google bên mình) Ba phút sau, Tiểu Diêu như bắn pháo trả lời lại: "Cô ấy là người đại diện của Nam Ngưng đó! Cậu muốn muốn đi đóng phim sao? Đm, cậu muốn làm nghệ sĩ à?Tôi nói với cậu nhé, vẻ ngoài của cậu ấy à, tuyệt đối có thể nổi tiếng sau một đêm. Cù Tranh Viễn bị mấy lời nịnh nọt này làm cho hai mắt phát sáng, kiêu căng trả lời: Chỉ gặp mặt thôi, ăn một bữa cơm trò chuyện một chút, công ty người ta chịu hay không tôi còn chưa biết. Tiểu Diêu: Cậu chắc chắn có thể, đến lúc đó sơ yếu lý lịch của tôi nhất định sẽ đẹp đẽ vô cùng, nhà tạo mẫu của nghệ sĩ nổi tiếng Cù Tranh Viễn, nghĩ đến đã tự hào! Cù Tranh Viễn: Khi đó còn dùng sơ yếu lý lịch làm gì nữa, phải là ngự dụng*. *(Là đồ vật mà vua chúa dùng ý anh Viễn ảnh là vua còn Tiểu Diêu là đồ cho vua dùng. Atsm ghê hông XD) Tiểu Diêu: Ha ha ha ha, đây là cậu chính miệng nói với tôi, đến lúc đó đừng quên nhé! Đừng nói nhà tạo mẫu, làm trợ lí xách giày cho cậu cũng được. Người giao cơm hộp gõ cửa, Cù Tranh Viễn không nói chuyện nữa, lúc ngồi xuống ăn cơm, hắn vô tình nhìn thấy miếng giấy ghi chú dán trên tủ lạnh. —— Tôi làm đồ ăn sáng, hương vị cũng không tệ lắm, trong tủ lạnh, anh muốn nếm thử không? Cái đồ khoe khoang này Cù Tranh Viễn cười cười lấy tờ giấy, mở tủ lạnh ra, lấy sandwich đựng trong hộp, nhìn vô cùng dày, một tầng bánh mì tiếp một tầng, xem ra tạo hình cũng không tệ lắm. Cá hầm cải chua hắn gọi cũng đủ để ăn, nhưng vẫn chọn lấy sandwich trước. Một tầng rau dưa, một tầng trứng gà, một tầng thịt xông khói, phối hợp cực kỳ đơn giản, hương vị cũng bình thường, ăn hai miếng đã thấy mắc nghẹn, Cù Tranh Viễn rót ly sữa bò, thay bữa sáng trở thành cơm trưa, cá hầm cải chua chỉ ăn vài miếng đã bỏ sang một bên. Dép lê của Tạ Diễn đặt ở lối đi, Cù Tranh Viễn gửi tin nhắn cho cậu. Cù Tranh Viễn: Hương vị không ra gì, lần sau đừng làm nữa. Nghĩ ngợi, cảm thấy lời này quá mức độc ác, lại xóa đi, đổi thành: Hương vị cũng bình thường lần sau thay đổi món khác đi. Đợi một hồi, đối phương không trả lời, Cù Tranh Viễn nghĩ thầm, không lẽ thấy cái tin nhắn lúc đầu rồi? Bực bội? Không đến mức đó chứ? Mấy đứa trẻ rất hay để bụng, không có chuyện gì chứ. Xin lỗi không? Không bao giờ. Mãi cho đến chạng vạng 5 giờ nhiều, Cù Tranh Viễn vẫn không nhận được bất cứ hồi âm nào của Tạ Diễn. Giang Trình hẹn gặp hắn ở nhà hàng Nhật Bản bên khu Đông lúc 7 giờ rưỡi, hắn tra bản đồ, từ nhà đi qua đi về phải mất hai tiếng, đơn giản là vì thuận tiện cho Từ Niệm. Cù Tranh Viễn đóng gói thịt heo chua ngọt và hai phần thức ăn chay mua ở tiệm cơm dưới lầu, cũng để lại giấy ghi chú trước khi ra ngoài. —— Anh đây muốn ra ngoài, không ăn cơm ở nhà, tủ lạnh còn cá có thể hâm lại ăn cơm. Lúc hắn dán giấy ghi chú lên tủ lạnh, mới chân chính cảm nhận được những biến hóa trong cuộc sống của mình, loại chuyện để lại lời nhắn này, đây là lần đầu tiên trên đời hắn làm. Hổ Tử ngửi được mùi thịt, nhảy lên ghế dựa, bị Cù Tranh Viễn xách lên ôm lại, xoa mạnh cái đầu nhỏ của nó: "Đó là để lại cho Tạ Diễn, sao con lại đứng núi này trông núi nọ thế, còn như vậy nữa ba đập con giờ đó." Đáp lại là tiếng mèo kêu meow meow ~mềm như bông. "Ngày mai ba mua cá khô cho con nha." Cù Tranh Viễn nhốt Hổ Tử chỗ ban công, mới sững sờ phát hiện, mình bị lây bệnh của Tạ Diễn rồi, tự dưng bắt đầu nói chuyện với mèo. Gió mát thổi nhè nhẹ, chiếc xe băng qua đường phố nhộn nhịp rẽ lên đường cao tốc, phi như bay dưới ánh mặt trời. Lúc Cù Tranh Viễn đến chỗ nhà hàng, Giang Trình và Từ Niệm đều chưa tới, hắn vẫn đang nghĩ đến vị trong nhà kia, sau khi tiến vào ghế lô* chuyện đầu tiên làm là mở WeChat, Tạ Diễn không trả lời cũng không có động thái gì khác. *(Từ gốc包厢: Một phòng riêng xa hoa, rộng lớn, tách biệt chuyên dùng để ăn chơi, giải trí) Đi đâu cả ngày hôm nay, đi rồi cũng không biết báo một tiếng. Hắn một bên oán trách còn một bên nghi ngờ điện thoại mình bị hỏng, hắn thử gửi tin nhắn cho Giang Trình, mới mấy giây bên kia đã nhắn lại: Sắp đến rồi, đang đợi đèn xanh đèn đỏ. Không chịu nổi nữa, hắn nôn nóng gửi một đoạn giọng nói cho Tạ Diễn: "Thấy tin nhắn thì trả lời lại đi nhé, bao giờ cậu về nhà?" Sợ người ta nhìn ra hắn đang lo lắng, đành phải thêm một câu: "Buổi tối tôi không ở nhà, cậu giúp tôi cho Hổ Tử ăn." Không bao lâu, Giang trình chở Từ Niệm tới, Cù Tranh Viễn mới dời lực chú ý khỏi chuyện Tạ Diễn từ sớm đến tối không trở về. "Cậu thật cao nha." Từ Niệm vừa thấy hắn đã cười, cảm xúc chỉ có hai chữ —— kinh ngạc. Lăn lộn trong giới giải trí đã lâu, cô chỉ cần liếc mắt một cái đã có thể phân biệt mặt đối phương là tự nhiên hay đã qua chỉnh sửa. Mặt mũi Cù Tranh Viễn sáng sủa, làn da trắng trẻo, cười lên nhìn vừa chân thành vừa tự nhiên, cặp mắt sáng ngời vừa nhìn đã có thiện cảm, tuy không rõ ràng lắm nhưng tràn ngập chí khí, hơn nữa hắn cao gần một mét chín, cơ bắp đầy đặn, có khí chất của riêng hắn, nếu đổi một bộ trang phục khác cô chắc chắn sẽ tin rằng hắn là một người lính đã từng trải qua huấn luyện. Cù Tranh Viễn đứng dậy bắt tay với cô, sau khi lễ phép khen ngợi, đưa thực đơn qua: "Chị muốn ăn gì thì gọi đi ạ, em không kén ăn." Từ Niệm dời mắt nhìn cái đồng hồ trên cổ tay hắn, đồng hồ hai múi giờ, mặt đồng hồ bằng đá quý màu lam, bến ngoài đính kim cương cắt, rực rỡ lấp lánh dưới ánh đèn. Giống loại tổng giám đốc công ti của cô hay đeo. Cô có sự thẳng thắn vô cùng hiếm thấy của người trưởng thành: "Đồng hồ không hề rẻ nha." Cù Tranh Viễn mang đã quen, khẽ liếc mắt nhìn mặt đồng hồ: "Dạ, là quà sinh nhật người thân tặng em." "Chị có thể hỏi vì sao em muốn kí hợp đồng với công ti bọn chị không?" Cù Tranh Viễn trả lời rất đơn giản: "Để tìm ý nghĩa cho cuộc sống, làm những điều mình muốn." Dưới ánh đèn, Từ Niệm chăm chú nhìn hắn, cười cười không nói gì. "Em nói thật, em rất muốn muốn đóng phim, làm diễn viên là mơ ước từ nhỏ của em, người thân của em luôn cảm thấy em chẳng làm được việc gì, em càng muốn làm tốt hơn." "Làm diễn viên không chỉ đơn giản chỉ là đóng phim thôi đâu." "Em biết." Lúc chờ cơm bưng lên, ba người cùng nói chuyện. Từ Niệm là người phương Bắc, tính tình vô cùng ngay thẳng: "Vậy chị cũng nói thẳng với em luôn, em muốn đóng phim sẽ phải duy trì độ nổi tiếng, muốn duy trì độ nổi tiếng thì phải không ngừng ra tác phẩm mới, nhưng một tác phẩm hay không phải em cứ giơ tay là sẽ làm được, có lẽ sẽ có một ngày, em phải đối mặt với rất nhiều người, rất nhiều chuyện mà em không ngờ tới." "Em sẽ khiến tên tuổi của em trở nên nổi tiếng." Cù Tranh Viễn nói. Từ Niệm cười: "Em thực sự rất thú vị." "Cậu ta không giỏi ăn nói lắm" Giang Trình rót cho bọn họ một li trà nóng, "Ý của cậu ta là, cậu ta nhất định sẽ hợp tác với mọi người." Nhà hàng Nhật Bản này chủ yếu dùng gỗ thô và màu xám làm màu chủ đạo, ánh sáng nhu hòa ấm áp, phục vụ mặc kimono, đi đứng chậm rãi, ăn nói nhẹ nhàng lịch sự, không khí trong và ngoài ghế lô tương đối hài hòa. Cù Tranh Viễn phát hiện Từ Niệm là người giỏi ăn nói, suy nghĩ rất khác biệt, chỉ cần một vấn đề nhỏ đã có thể nói đến trời Nam biển Bắc. "Nói thật, nghệ sĩ có chút năng lực thì nhiều, nhưng lại nói được mà không làm được, nếu không tôn trọng người khác, loại người này sẽ không tiến bộ nổi." Cù Tranh Viễn có chút xuất thần, Giang Trình ở bên cạnh cật lực phụ họa: "Phải phải, em cũng không thích loại người này, còn tưởng rằng mình ghê gớm lắm, nhưng thật ra thì nếu không có đoàn đội hoà giải thì chẳng bằng ai hết." Thời gian trôi qua từng phút từng giây, lúc nhìn đồng hồ lần nữa, đã hơn 10 giờ. Cù Tranh Viễn như đứng trên đống lửa ngồi trong đống than, không phải cảm thấy Từ Niệm nói nhiều, mà là Tạ Diễn vẫn không trả lời tin nhắn của hắn. Thừa dịp Từ Niệm vào nhà vệ sinh, hắn mở điện thoại ra bấm vào phần mềm theo dõi camera— dùng để giám thị Hổ Tử. Lúc Hổ Tử còn nhỏ xíu lỡ bị mất một lần, không cách nào tìm ra, hắn cứ tưởng lúc ra ngoài không khóa cửa nên nó lén đi ra ngoài. Ngày hôm sau, mới nghe tiếng nó kêu to trong một góc sau giá sách, đứa nhỏ mắc kẹt ở bên trong không ra được, xém chút nữa đói chết, hắn sợ Hổ Tử lại gặp chuyện đành phải lắp camera. Hắn lướt bằng tốc độ nhanh nhất, xem từ đầu tới cuối cũng chưa thấy Tạ Diễn về nhà, trái tim như bị một bàn tay to lớn bóp chặt, đứng ngồi không yên. Giang Trình phát hiện sắc mặt hắn có chút là lạ: "Cậu bị sao vậy?" "Từ sáng sớm Tạ Diễn đã ra ngoài, đến bây giờ cũng chưa về nhà." Giang Trình nâng mi: "Hai người cãi nhau?" "Không có!" Cù Tranh Viễn tự dưng bị đổ oan "Tôi rảnh rỗi quá hay sao mà cãi nhau với cậu ta làm gì chứ...... giữa trưa tôi nhắn tin cho cậu ta, buổi chiều nhắn buổi tối nhắn, cậu ta chưa trả lời tôi chữ nào." Giang Trình buông chén trà, biểu tình cũng khẩn trương theo, nhỏ giọng nói: "Không phải là xảy ra chuyện gì chớ?" Cù Tranh Viễn nhìn chằm chằm điện thoại, dưới ánh đèn mờ ảo, sắc mặt của hắn xanh mét. Sau khi Từ Niệm quay lại, còn chuẩn bị tiếp tục nói chuyện, Cù Tranh Viễn nói lời xin lỗi, ra ngoài gọi điện thoại cho Cù Bình Sinh. Cù Bình Sinh và Tạ Mạn vừa đến Nam Kinh, đã chuẩn bị ngủ, hắn không dám nhắc tới việc Tạ Diễn không về nhà, cố hết sức kìm nén cảm giác sợ hãi trào dâng, dặn họ nghỉ ngơi sớm. Sau đó hắn lại gọi điện cho người giúp việc, cũng nhận được đáp án giống như vậy. Tạ Diễn không đi tìm Tạ Mạn, cũng không đến Gia Hòa Vân Trúc, vậy cậu ta đến chỗ nào? Câu nói của Giang Trình làm trong đầu hắn hiện lên rất nhiều ý nghĩ không tốt. "Thật sự chị cảm thấy, làm nghệ sĩ quan trọng nhất chính là tâm hồn và thần thái......" Từ Niệm thấy hắn vào trong, lại bắt đầu thao thao bất tuyệt. Có đi không? Lần đầu tiên gặp mặt, rời đi như vậy có vẻ vô cùng không chân thành, ấn tượng nhất định suy giảm rất nhiều, kết quả xấu nhất là Từ Niệm cảm thấy hắn không tôn trọng người khác, không chịu kí hợp đồng với hắn. Nhưng còn Tạ Diễn? Sẽ không giống lần trước té xỉu ở bên ngoài không ai phát hiện chứ? Hai cảm xúc hoàn toàn đối lập thi nhau kéo đến, Cù Tranh Viễn nắm chặt điện thoại, chẳng nghe lọt chữ nào, trong đầu rối loạn như đống bùn nhão. Không phải sợ Cù Bình Sinh đánh hắn, cũng không phải sợ Tạ Mạn trách cứ, mà rõ ràng là thật sự sợ hãi, hắn thậm chí không dám tưởng tượng bây giờ Tạ Diễn bị ngã ở xó xỉnh nào. Ngồi xuống chưa đến một phút, hắn chân thành xin lỗi ngắt lời cô: "Chị Từ, thật ngại quá, trong nhà có có việc cần phải xử lý em xin phép đi về trước, thật sự rất xin lỗi, mình hẹn hôm khác được không ạ?" "Việc gì mà gấp như vậy? Quan trọng không?" Từ Niệm quan tâm hỏi. "Thật sự rất quan trọng." Cù Tranh Viễn cầm chìa khóa đứng dậy, lui về phía sau chắp tay xin lỗi, xém tí nữa té lộn nhào chỗ bậc thang, phía sau lưng thoáng chốc toát ra một tầng mồ hôi lạnh. "Gấp lắm ạ, lần sau lại nói chuyện với chị." - --------------------------------