Chương 11: Gà Trong Thôn Làng Bị Mất Trộm
Căn nhà của Dung Thành là một căn nhà gỗ cũ kỹ, nội thất trong nhà hoang sơ đến mức chỉ có nổi một cái bóng đèn màu vàng chẳng thắp sáng nổi thứ gì. Bên trong nhà có một cái bàn gỗ và một cái ghế sofa cũ rách, nói chung là đời sống rất tệ.Dung Thành cũng không có đi làm, anh hay ở trong phòng "tu luyện" cô nghe anh nói vậy chứ cũng không biết gì nhiều.Điều đặc biệt là từ khi cô bước vào nhà, xung quanh dán vô số lá bùa trên vách. Cái thứ giấy màu vàng rồi vẽ mực tàu ấy thật sự có tác dụng với ma quỷ ư?Trong nhà có hai gian phòng, cô ở phòng bên trái còn anh ở phòng bên phải. Bình thường chẳng chung đụng gì với nhau ngoài lúc ăn cơm. Ban đầu cô có hơi lo sợ thật, vì cô là phụ nữ, còn anh là đàn ông.Trinh tiết đối với cô mà nói là thứ rất quan trọng, mẹ cô dặn cô phải bảo vệ trinh tiết của mình để tế quỷ."Có cơm rồi, cô ra ăn đi."Cửa phòng bị gõ, làm cho cô giật mình. Vừa rồi cô thất thần một lúc.Dương Uyển Chi ra ngoài, dưới ánh đèn vàng trên bàn đã bày ra một mâm cơm. Món cá cô hay ăn và cơm trắng nóng hổi, cô đi lại ngồi xuống chiếc ghế sofa cũ rách."Cá từ đâu mà có thế ạ?" Cô luôn thắc mắc, anh không đi làm thì lấy đâu ra tiền để mua thức ăn.Dung Thành xới cho cô một bát cơm, anh đáp:"Ven thôn có một con sông, tôi bắt ở đó.""Thì ra là thế."Cô ậm ừ, rồi ăn cơm. Dương Uyển Chi không kén ăn, hồi ở Dương gia cô thường xuyên bị nhốt lại trong phòng rồi bị bỏ quên, những lúc đói run người cô thường ăn mì gói để chống chọi.Nên đối với cô, có ăn là tốt rồi, không đòi hỏi."Ngày mai cô có muốn ra ngoài bắt cá không? Sáng mai thì đi, bắt mấy con cá đổi gạo và thịt, nhà đã hết gạo rồi.""Vâng được chứ, tôi nên phụ giúp một tay mới đúng. Tôi đang ở nhờ nhà anh mà."Dung Thành mỉm cười, tính ra anh cũng là một con người rất dễ nói chuyện.*Vậy là theo kế hoạch, sáng sớm cô đi theo Dung Thành ra con sông ven thôn làng để bắt cá. Anh bắt cá rất giỏi, bách phát bách trúng phải nói là như thế."Anh siêu giỏi luôn đấy, bắt được một đống cá luôn nè."Cô nhìn rỗ cá trong tay cười hí ha hí hửng nói với anh.Dung Thành cười cười gãi đầu, có lẽ anh không quen được khen.Bọn họ đem rổ cá về, đi đến nhà một người trong làng gõ cửa để đổi gạo.Người đón tiếp bọn cô là một người đàn ông, trông cách anh ta nhìn bọn cô rất khó chịu. Dung Thành đưa rổ cá cho anh ta, cũng không vui vẻ gì mà nói:"Nửa cân thịt, hai ký gạo."Người nọ nhận lấy rổ cá, sau đó đưa ra những thứ mà anh yêu cầu. Rồi anh ta đóng sập cửa như thể rất chán ghét bọn cô.Dương Uyển Chi ngơ ngác nhìn, lúc này anh mới cười nói:"Cô đừng để ý, hắn ta là vậy.""Vâng ạ. Nhà của bà An ở đâu thế?"Cô đổi chủ đề, không muốn vì một số người mà không vui.Đôi nam nữ vui vẻ trò chuyện, ở trong nhà người đàn ông nọ cầm rổ cá nhìn theo nhỏ giọng mắn:"Đồ điên!"Mấy ngày trôi qua đối với Dương Uyển Chi rất yên bình, bà An thường đến nhà trò chuyện với cô, nhờ vậy mà cô đã quên sành sạch những chuyện kinh khủng hôm nọ.Hai bà cháu đang trò chuyện, bỗng có người nào đó đập cửa rất lớn. Dung Thành đang ở trong bếp, anh đi ra ngoài mở cửa.Người hàng xóm nọ nói bằng chất giọng rất đanh đá và rất lớn:"Có phải mày bắt gà của nhà tao không?""Không có.""Trong cái thôn này chỉ có mày chứ không có ai ngoài mày hết, mau đền gà lại cho tao."Dương Uyển Chi nghe thấy ồn ào, cô đi ra ngoài xem. Người phụ nữ cùng một người đàn ông thi nhau chửi mắng anh, cô cảm thấy rất bất bình, rõ ràng mấy ngày nay bọn cô không có ăn gà.Dương Uyển Chi nói:"Nè mấy người đừng có ăn nói ngang ngược thế, chúng tôi không có bắt gà của mấy người. Nếu có bằng chứng thì đưa ra, không thì thôi chứ làm gì mà chửi chồng tôi hoài vậy?"Đôi vợ chồng kia nhìn cô chằm chằm, sau đó bỏ đi không nói một lời nào. Dương Uyển Chi cau mày nhìn theo, bộ cô hung dữ lắm sao mà họ vừa nghe đã bỏ đi ngay vậy?"Sao anh im lặng để cho người ta mắng oan vậy, ngốc." Cô kéo Dung Thành đi vào nhà."Có gì đâu, bọn họ không ưa gì tôi."Nói vậy họ hay kiếm chuyện với Dung Thành lắm à, kể ra anh hiền lành quá bị bắt nạt đây mà...Ban đêm, Dương Uyển Chi đang ngủ thì bị đánh thức bởi rất nhiều tiếng kêu của gà. Bọn chúng giống như bị ai đó dí mà gào lên một cách rất lớn, rất lộn xộn.Trong đầu cô liền nghĩ đến tên trộm gà, lúc sáng đôi vợ chồng nọ còn đổ thừa cho Dung Thành ăn trộm gà mà.Cô xuống giường, cái giường kêu cọt kẹt một tiếng làm cho cô giật mình. Dương Uyển Chi mở cửa phòng từng bước, từng bước đi ra ngoài.Căn nhà tối om, chỉ có ánh đèn bên ngoài màu vàng nhàn nhạt mờ mờ, ảo ảo. Cô đi về phía cửa, từ khe hở của hai thanh gỗ nhìn ra ngoài cô nhìn thấy đám gà chạy loạn xạ rồi bay tứ tung lên.Cô cố gắng nhìn xung quanh xem rốt cuộc ai là kẻ trộm gà...Một bàn tay đặt lên vai cô, Dương Uyển Chi thét lên một tiếng thất thanh!