Chương 8: Phân thây (4)
Đường Tịch Tuyết bị Bạch Phong kéo đi cả đoạn đường, ban đầu có hơi bất ngờ nhưng sau đó liền cảm thấy khó chịu, cô không thích cảm giác bị người khác khống chế mà không rõ nguyên nhân gì thế này, hơn nữa cô và anh cũng chưa quen biết lâu, chưa đến mức có thể tùy tiện động tay động chân, làm những động tác thân thiết như vậy, thế nên đứng khựng lại, dùng sức kéo anh dừng lại.
Thấy người đằng sau không chịu đi tiếp, Bạch Phong quay đầu, nhìn cả bộ quần áo nhăn nhúm không còn nhìn ra hình dạng của cô, bản thân cũng chỉ khá hơn một chút, anh cau mày, đang muốn nói gì đó thì đột nhiên phát hiện trên ống tay áo trắng tinh của đối phương có vài vết đỏ.
Anh vội vàng túm lấy cánh tay cô đưa lên quan sát thật kỹ, rồi đi vòng quanh người Đường Tịch Tuyết một vòng.
"Anh đang làm gì thế?" Đường Tịch Tuyết khó hiểu trước hành động của anh, vừa nói vừa dùng sức muốn rút cánh tay đang bị đối phương nắm lấy về, nhưng lại phát hiện cô càng cố gắng thoát ra thì anh lại càng giữ chặt hơn. Dù bình thường tính cách của cô tương đối lạnh nhạt, rất ít khi bị người khác chọc giận nhưng thật hay, vị trước mắt này chỉ mới gặp chưa được nửa buổi sáng đã chạm tới hết ranh giới của cô.
Đường Tịch Tuyết có hơi bực mình, nhíu mày, nâng cầm như đang muốn đối phương cho mình một lời giải thích chính đáng.
Bạch Phong không thèm so đo với cô: "Cô bị thương rồi!" Không phải đang hỏi mà là một câu trần thuật với ngữ khí vô cùng chắc chắn. Có lẽ là bị thương trong lúc truy đuổi kẻ hiềm nghi, hai người ngã vào nhau, tay của cô chống thẳng xuống đất, cạ vào bậc thang.
"Không sao! Vết thương nhỏ thôi, tôi có thể tự mình xử lý được." Đường Tịch Tuyết theo bản năng dùng một tay còn lại kéo tay áo xuống che hết cổ tay, không muốn để đối phương nhìn thấy vết thương của mình.
"Tôi đưa cô đến bệnh viện, kiểm tra toàn thân một lượt. Tôi không muốn ngay ngày đầu tiên đi làm cô đã xảy ra chuyện. Đến lúc đó, Cố Cục lại cằn nhằn bảo tôi làm khó cô các kiểu."
"Đội trưởng Bạch, tôi không sao. Yên tâm, sẽ không liên lụy đến anh đâu. Tôi tự xử lý được." Nói xong, nhân lúc anh thả lỏng, cô vội vàng rút tay về, bỏ tay vào túi lấy chìa khóa xe ra giơ lên trước mặt Bạch Phong, như kiểu muốn nói cô tự mình về được, không cần ai quan tâm.
Nhìn một loạt hành động lưu loát của cô, Bạch Phong cũng không hiểu tại sao bản thân lại đột nhiên tức giận. "Con mẹ nó, đã nói đến thế cô còn không hiểu sao? Đến bệnh viện với tôi." Rõ ràng đã bị thương đến vậy nhưng vẫn cứng miệng, rõ ràng lúc đi đường luôn phải cố ý giữ vững trọng tâm mới làm cả người không bị nghiêng sang một bên, mới không để người khác phát hiện bản thân đang bị đau, nhưng cũng chính vì thế mà bước chân của cô nặng nề hơn, đôi lúc sẽ không tự giác nghiêng về bên phải để đỡ gây áp lực cho chân trái, lại thêm tiếng rên lúc đáp đất khi nãy, anh có thể đoán được cú ngã ấy đã khiến sườn trái của cô bị bầm một mảng lớn, cổ chân trái cũng bị trật. Vậy mà vẫn còn dám cậy mạnh mang giày cao gót đuổi theo nghi phạm, hơn nữa còn làm ra động tác với độ khó cao, nắm tay vị cầu thang nhảy từ tầng trên xuống tầng dưới, trong khi chẳng biết địa hình của tòa nhà này thế nào! Đúng là làm bậy mà!
Bây giờ còn muốn tự mình lái xe trong tình trạng bất ổn, cô không lo cho mạng sống của mình thì cũng phải quan tâm đến sự an toàn của người khác chứ? Càng nghĩ Bạch Phong càng thấy bực hơn.
Trong đội không phải luôn nói anh là người nóng tính, bộc trực, liều mạng nhất sao? Anh thấy cái vị được cấp trên nhét xuống này chưa đầy một ngày đã sắp cướp luôn cái danh "tam lang liều mạng" của anh rồi! Còn đâu cái vẻ trầm tĩnh, sắc sảo, lý trí như những gì Cố Cục đã 'quảng cáo' chứ?
"Chưa tới ba mét." Đường Tịch Tuyết lạnh nhạt nói.
"Chê chưa tới ba mét là chưa đủ cao?" Bạch Phong nghiến răng, "Cô có biết nếu lúc cô hạ cánh không làm đúng động tác thì hậu quả sẽ thế nào không, nhẹ thì bị bong gân hay những bệnh vặt khác, nặng hơn thì gãy chân, chấn động não, còn hơn nữa thì thậm chí có thể cả đời này cũng không đi lại được. Huống chi, cô xem đi, bây giờ bản thân cô đang mang cái gì? Giày cao gót, là giày cao gót đó? Cô có thể đảm bảo lúc cô đáp xuống gót giày của cô có thể chịu đựng trọng lực của cả người cô không? Lỡ như không may, lỡ như hôm nay cô xui xẻo thì sao? Lúc ấy, cô có thể trách được ai?"
Nhìn vẻ mặt giận đỏ bừng của Bạch Phong, Đường Tịch Tuyết có hơi bất ngờ nhưng chỉ vài giây sau đã định thần lại: "Tôi là cảnh sát. Tôi cũng đã được huấn luyện chuyên nghiệp."
Vừa nghe lời này, Bạch Phong lại cảm thấy ngọn lửa trong lòng mình bùng cháy, cô gái này quả thật là có biệt tài chọc tức người mà, chỉ nói mấy câu đã khiến anh tức muốn hộc máu rồi, còn chưng chưng ra cái vẻ hiển nhiên kia nữa chứ.
"Đúng, đúng,..." Bạch Phong thở hổn hển, "Cô là cảnh sát, nhưng càng vì cô là cảnh sát mà càng phải thận trọng, chịu trách nhiệm cho sự an toàn của bản thân hơn. Đừng có chưa bắt được hung thủ sát hại người khác mà bản thân đã thiệt mạng."
"Nhưng anh cũng thấy đó, tôi vẫn không sao." Đường Tịch Tuyết lẩm bẩm.
Hai người trợn mắt nhìn nhau chằm chằm, không ai nhường ai.
Đúng lúc đó, tiếng còi xe cảnh sát vang lên rồi xa dần, hiển nhiên đám người Tống Dật đã rút khỏi hiện trường.
Bạch Phong nhìn đồng hồ trên tay, thấy cũng đã gần đến trưa, anh không tiếp tục câu chuyện này nữa, bởi vì anh biết có nói thế nào thì cái người cứng đầu trước mắt này cũng sẽ không nghe lọt tai vì thế anh bất ngờ đoạt lấy chìa khóa xe trên tay cô.
"Anh muốn làm gì?" Đường Tịch Tuyết chưa kịp phản ứng thì chìa khóa xe đã nằm trong tay người ta, cô hơi khó chịu, nhíu mày.
"Nếu cô không chịu tự mình đến bệnh viện thì tôi đưa cô đi."
"Tôi đã nói, tôi sẽ tự mình giải quyết." Đường Tịch Tuyết kiên định nói, "Tôi không đi bệnh viện."
"Bây giờ một là cô đi bệnh viện, hai là để tôi nhìn cô xử lý vết thương, nếu không đừng trách tôi không cho cô quyền dân chủ!"
Đường Tịch Tuyết nhìn chằm chằm anh khoảng chừng ba giây, sau đó không nói lời nào quay đầu hướng xuống nhà xe.
Bạch Phong: "Nè, cô đi đâu đó?"
"Lấy xe."
"Hả?"
"Không phải muốn thấy tôi xử lý vết thương sao? Còn không đi?" Đường Tịch Tuyết bước chậm từng bước xuống cầu thang, rồi đi về hướng chiếc xe thân yêu đang đậu cách đó không xa.
Bạch Phong thấy vậy thì hơi do dự một chút rồi chạy theo.
....
Dưới sự hướng dẫn của Đường Tịch Tuyết, khoảng hai mươi phút sau, xe chạy vào khu biệt thự trên núi nằm ở phía Tây của thành phố S, cách hiện trường xảy ra án mạng không quá xa nhưng cũng không quá gần.
Bảo vệ ở ngoài dường như đã quen thuộc hết tất cả hãng xe của người trong khu biệt thự, vừa thấy chiếc xe của Đường Tịch Tuyết từ xa đã nhanh chóng mở cổng, Bạch Phong cho xe lái vào một căn biệt thự gia đình có diện tích rộng đến kinh hoàng.
Mặc dù đã từ trong miệng Cố Cục biết cô và Lý Y có quan hệ huyết thống nên dù đã rời khỏi nhà họ Lý thì chắc chắn môi trường sống của cô cũng không kém với Lý Y là bao, nhưng bây giờ khi được tận mắt nhìn thấy nơi cô đang ở, anh mới cảm thấy bản thân thật võ đoán, nào có không thua kém, thậm chí là còn vượt xa nhà họ Lý mấy cấp, trong khi nhà họ Lý ở thành phố S cũng thuộc dạng bề thế ít ai đắc tội nổi.
Thấy xe đã dừng lại mà anh vẫn không có ý định xuống xe, Đường Tịch Tuyết nhíu mày: "Sao vậy? Không lẽ Bạch đại thiếu gia lại thấy chỗ này mới lạ sao?" Vừa nói, cô vừa mở cửa xe ra, lúc này một ông lão đứng tuổi mặc vest đen mang giày da bước nhanh xuống bật thềm, theo sau là hai người vệ sĩ.
"Tiểu thư!" Ông lão đứng tuổi khẩn trương đi tới chỗ Đường Tịch Tuyết, "Cô nhắn tin vậy là có ý gì? Cô bị thương sao?"
Đường Tịch Tuyết giơ cái chân đã sưng vù của mình và cổ tay rướm máu lên.
"Ôi trời ơi!" Người đàn ông trung niên vội vàng đi tới muốn đỡ lấy cô: "Tiểu thư, cô mau vào nhà đi, tôi đã cho người gọi bác sĩ Hạ đến đây rồi, cậu ấy sẽ đến nhanh thôi."
Đường Tịch Tuyết lùi về sau hai bước, tránh thoát khỏi bàn tay đang giơ ra muốn đỡ lấy mình, sau đó lắc đầu, ý bảo với đối phương rằng không cần rồi quay đầu lại.
Lúc này, Bạch Phong đã xuống xe.
Tất cả mọi người đang có mặt đều kinh ngạc nhìn Bạch Phong với ánh mắt như nhìn thấy vật lạ.
Bạch Phong cau mày, là một người bình thường, lại có vài phần nóng tính, anh không quen bị người khác nhìn với ánh mắt soi mói giống như người ngoài hành tinh như thế.
Ông lão đứng tuổi nhìn về phía Bạch Phong: "Xin hỏi, cậu là...?"
"Xin chào, tôi là Bạch Phong, là Đội trưởng Đội Điều tra Đặc biệt của thành phố S, cũng là cấp trên trực tiếp của Đường Tịch Tuyết." Bạch Phong không nhanh không chậm mô tả mối quan hệ của mình với Đường Tịch Tuyết.
"Chào cậu, tôi họ Vương, cậu có thể gọi tôi là bác Vương." Giọng nói của bác Vương mang theo sự phấn khích không thèm che giấu, "Cậu Bạch, rất vui được gặp cậu, không ngờ ngay ngày đầu đi làm, tiểu thư đã đưa đồng nghiệp về rồi, đã lâu lắm rồi chúng tôi mới thấy tiểu thư đưa bạn về nhà chơi!"
"Bác Vương, cháu chỉ đưa cô ấy..."
Bác Vương nhiệt tình kéo lấy tay Bạch Phong: "Cậu Bạch, tôi thấy cũng gần đến giờ cơm rồi nếu cậu không ngại thì ở lại dùng cơm cùng với tiểu thư luôn, được không?" Vừa nói, bác Vương vừa kéo anh vào nhà, hoàn toàn không cho anh cơ hội suy nghĩ hay từ chối.
Trước sự nhiệt tình của đối phương cùng với cái bụng đang gào thét muốn đình công của mình, Bạch Phong 'miễn cưỡng' đồng ý ở lại, cũng xem như là cơ hội để quan sát, tìm hiểu vị đồng nghiệp mới tới này, từ đó còn sắp xếp chiến thuật đối phó đối phương.
"Cậu Bạch, bác sĩ Hà đang xử lý vết thương cho tiểu thư, rất nhanh sẽ xong thôi, cậu ở phòng khách uống trà đợi một lát nhé. Bữa trưa cậu có yêu cầu gì không, hay có món nào không ăn được không?" Bác Vương đưa Bạch Phong vào một căn phòng khách rộng rãi và sang trọng rổi rót cho anh một ly hồng trà.
"Món gì cũng được ạ, cháu không kén ăn lắm!" Quả thực Bạch Phong đang rất đói, sáng nay anh chưa kịp ăn sáng đã bị Cố Cục chọc tức đến no, sau đó thì bị vụ án đột ngột diễn ra mà không kịp giải quyết chiếc bánh bao đã nguội lạnh ở trên bàn, tiếp đó còn dí theo tên phóng viên kia một đoạn đường, đến giờ cái bụng này đã bắt đầu đình công luôn rồi, nếu còn không ăn gì chắc bao tử của anh sẽ phát đau trước khi anh kịp bắt được hung thủ mất, nghĩ rồi lại nghĩ đột nhiên như nhớ tới gì đó, anh thản nhiên nói, "Miễn là đồ Trung là được."
"Không thành vấn đề." Nói rồi, bác Vương đi vào phòng bếp, để lại Bạch Phong ngồi đợi một mình trong phòng khách vừa to vừa rộng, lại có chút lạnh lẽo.
Bạch Phong nhân cơ hội đó nhắm mắt nghỉ ngơi một chút, nhưng trong đầu lại không ngừng nhớ đến hiện trường án mạng đẫm máu kia. Đến tận bây giờ, trong lòng anh vẫn luôn quanh quẩn những câu hỏi của Đường Tịch Tuyết. Rốt cuộc cái xác còn lại đã đi đâu? Tại sao hung thủ lại cứ phải dời thi thể còn lại đi chỗ khác và làm thế nào mà hung thủ có thể mang thi thể ra khỏi chung cư mà không bị người khác nghi ngờ? Giữa hai người bị hại rốt cuộc là quan hệ gì? Hơn nữa,....
"Bạch Phong, Bạch Phong,..." Giữa muôn vàn nghi vấn, đột nhiên có một giọng nói lạnh lùng trong trẻo cắt ngang dòng suy nghĩ của anh, anh nhíu mày chầm chậm mở mắt ra. Đập ngay vào mắt anh là khuôn mặt xinh đẹp của Đường Tịch Tuyết, cô đã thay một bộ đồ thể thao màu đen, tay áo bị cô xắn lên đến khuỷu tay để lộ vết thương đã được băng bó tốt, mái tóc dài được cô buộc cao lên, cuối cùng cả người cũng bớt đi sự sắc bén, lạnh nhạt, nhiều thêm vài phần gần gũi.
"Xử lý xong rồi à?" Bạch Phong ngồi dậy, ánh mắt dần chuyển từ cổ tay sang xương sườn của cô, "Xương sườn thì sao? Có bị thương nặng lắm không?" Anh vẫn còn nhớ hình ảnh cô hút một ngụm khí lạnh khi xuống xe ban nãy, rõ ràng xương sườn của cô đã bị va chạm rất mạnh.
"Không có gì đáng ngại, bác sĩ Hà đã xem qua rồi..." Đường Tịch Tuyết theo bản năng sờ bên hông của mình, sau đó bổ sung: "Không bị thương đến xương."
Bạch Phong nghe vậy thì mới thở phào, yên tâm.
Lúc này, bác Vương đã trở lại, mỉm cười thân thiện: "Tiểu thư, cậu Bạch, cơm đã chuẩn bị xong rồi, mời hai người tới phòng ăn."
Hai người đến phòng ăn, một bàn bày đầy món ăn Trung Hoa, các món được trang trí tinh xảo, nhìn qua cũng biết trình độ vô cùng xuất sắc, hoàn toàn vượt qua tiêu chuẩn của một bữa trưa bình thường.
Bạch Phong nhìn bác Vương, có chút không được tự nhiên, bác Vương nhỏ giọng nói: "Không có chuyện gì đâu, tiểu thư khá kén ăn, bình thường chúng tôi đều chuẩn bị nhiều đồ ăn một chút, hy vọng có thể kích thích vị giác của cô ấy, cậu cứ tự nhiên đi."
Hai người ngồi vào bàn, Bạch Phong nhìn Đường Tịch Tuyết, thấy Đường Tịch Tuyết cũng đang nhìn mình. Bọn họ giống như đang âm thầm so tài với nhau vậy, cứ trợn mắt nhìn nhau không ai chịu dời sang chỗ khác, sau cùng vẫn là Đường Tịch Tuyết cầm ly nước lọc trên bàn lên uống một ngụm rồi cúi đầu dùng đũa gắp một miếng cá sốt chua ngọt đỏ au đang bốc khói nghi ngút, còn Bạch Phong thì gắp một miếng thịt heo xào chua ngọt, bỏ vào miệng.
Là một 'sát thủ' diệt thịt chính hiệu, vừa cắn một miếng Bạch Phong đã biết sườn được dùng là thị heo sinh trưởng tự nhiên, không nhúng thuốc, thịt heo được nấu kỹ mềm nhưng không nhừ, vẫn còn giữ được độ tươi của thịt lại không quá khô, bên ngoài được áo một lớp bột mỏng, khi cho vào miệng thì có chút ngọt, cắn một miếng nước sốt chua chua ngọt ngọt tràn ngập cả khoang miệng, mùi vị đó không phải hương vị của thức ăn nhanh có thể so sánh, đó là sự kết hợp hoàn hảo giữa nguyên liệu tươi mới với tay nghề tuyệt đỉnh của đầu bếp.
Từ trước đến giờ, Bạch Phong luôn cảm thấy đồ ăn mới ra nồi là ngon nhất, nếu để qua đêm rồi hâm đi hâm lại thì miếng thịt trong miệng sẽ mất đi mùi vị tuyệt hảo vốn có của nó. Nếu không phải vì tính chất công việc bận rộn, thường xuyên thức khuya, không thể ăn đúng giờ thì Bạch Phong hận không thể ngày nào cũng về nhà ăn trực cơm của mẹ mình. Nghĩ tới đây, anh nhịn không được vội vàng gắp thêm mấy miếng thịt nữa bỏ vào miệng.
Nhưng vì đồ ăn mới nấu xong, lúc bắt xuống bếp còn đang sôi sùng sục nên nước sốt của thịt heo khiến Bạch Phong bị phỏng, anh há miệng thở dốc, sau đó vội vàng uống cạn ly nước lạnh ở trên bàn.
Chứng kiến một màn này, cánh tay đang gắp một món cà xào Hồng Lâu liền run lên, khóe miệng cũng nhịn không được nhếch lên một chút nhưng rất khó phát hiện, chính cô cũng không biết tại sao tâm trạng của mình lại đột nhiên vui lên không ít, hướng đũa vào đĩa cải xào dầu hào ở trước mặt. Trong lòng còn thầm nghĩ, hôm nay nhà bếp làm đồ ăn rất hợp khẩu vị cô.
Mà Bạch Phong cũng không bị vết bỏng trên môi mà giảm tốc độ lại, anh tiếp tục nếm thử những món khác, một món so với một món kinh diễm hơn, ăn đến một bụng no căng.
Trong nhất thời, không khí giữa hai người hài hòa, ấm áp không hề có một tia ngăn cách.
Cơm nước xong xuôi, Bạch Phong và Đường Tịch Tuyết nhanh chóng thu dọn một chút rồi cùng lên đường trở về cục Cảnh sát. Đương nhiên, người lái xe lúc này vẫn là Bạch Phong còn Đường Tịch Tuyết là nhân viên mới bị thương nên được tranh thủ chợp mắt một chút.
Thấy người đằng sau không chịu đi tiếp, Bạch Phong quay đầu, nhìn cả bộ quần áo nhăn nhúm không còn nhìn ra hình dạng của cô, bản thân cũng chỉ khá hơn một chút, anh cau mày, đang muốn nói gì đó thì đột nhiên phát hiện trên ống tay áo trắng tinh của đối phương có vài vết đỏ.
Anh vội vàng túm lấy cánh tay cô đưa lên quan sát thật kỹ, rồi đi vòng quanh người Đường Tịch Tuyết một vòng.
"Anh đang làm gì thế?" Đường Tịch Tuyết khó hiểu trước hành động của anh, vừa nói vừa dùng sức muốn rút cánh tay đang bị đối phương nắm lấy về, nhưng lại phát hiện cô càng cố gắng thoát ra thì anh lại càng giữ chặt hơn. Dù bình thường tính cách của cô tương đối lạnh nhạt, rất ít khi bị người khác chọc giận nhưng thật hay, vị trước mắt này chỉ mới gặp chưa được nửa buổi sáng đã chạm tới hết ranh giới của cô.
Đường Tịch Tuyết có hơi bực mình, nhíu mày, nâng cầm như đang muốn đối phương cho mình một lời giải thích chính đáng.
Bạch Phong không thèm so đo với cô: "Cô bị thương rồi!" Không phải đang hỏi mà là một câu trần thuật với ngữ khí vô cùng chắc chắn. Có lẽ là bị thương trong lúc truy đuổi kẻ hiềm nghi, hai người ngã vào nhau, tay của cô chống thẳng xuống đất, cạ vào bậc thang.
"Không sao! Vết thương nhỏ thôi, tôi có thể tự mình xử lý được." Đường Tịch Tuyết theo bản năng dùng một tay còn lại kéo tay áo xuống che hết cổ tay, không muốn để đối phương nhìn thấy vết thương của mình.
"Tôi đưa cô đến bệnh viện, kiểm tra toàn thân một lượt. Tôi không muốn ngay ngày đầu tiên đi làm cô đã xảy ra chuyện. Đến lúc đó, Cố Cục lại cằn nhằn bảo tôi làm khó cô các kiểu."
"Đội trưởng Bạch, tôi không sao. Yên tâm, sẽ không liên lụy đến anh đâu. Tôi tự xử lý được." Nói xong, nhân lúc anh thả lỏng, cô vội vàng rút tay về, bỏ tay vào túi lấy chìa khóa xe ra giơ lên trước mặt Bạch Phong, như kiểu muốn nói cô tự mình về được, không cần ai quan tâm.
Nhìn một loạt hành động lưu loát của cô, Bạch Phong cũng không hiểu tại sao bản thân lại đột nhiên tức giận. "Con mẹ nó, đã nói đến thế cô còn không hiểu sao? Đến bệnh viện với tôi." Rõ ràng đã bị thương đến vậy nhưng vẫn cứng miệng, rõ ràng lúc đi đường luôn phải cố ý giữ vững trọng tâm mới làm cả người không bị nghiêng sang một bên, mới không để người khác phát hiện bản thân đang bị đau, nhưng cũng chính vì thế mà bước chân của cô nặng nề hơn, đôi lúc sẽ không tự giác nghiêng về bên phải để đỡ gây áp lực cho chân trái, lại thêm tiếng rên lúc đáp đất khi nãy, anh có thể đoán được cú ngã ấy đã khiến sườn trái của cô bị bầm một mảng lớn, cổ chân trái cũng bị trật. Vậy mà vẫn còn dám cậy mạnh mang giày cao gót đuổi theo nghi phạm, hơn nữa còn làm ra động tác với độ khó cao, nắm tay vị cầu thang nhảy từ tầng trên xuống tầng dưới, trong khi chẳng biết địa hình của tòa nhà này thế nào! Đúng là làm bậy mà!
Bây giờ còn muốn tự mình lái xe trong tình trạng bất ổn, cô không lo cho mạng sống của mình thì cũng phải quan tâm đến sự an toàn của người khác chứ? Càng nghĩ Bạch Phong càng thấy bực hơn.
Trong đội không phải luôn nói anh là người nóng tính, bộc trực, liều mạng nhất sao? Anh thấy cái vị được cấp trên nhét xuống này chưa đầy một ngày đã sắp cướp luôn cái danh "tam lang liều mạng" của anh rồi! Còn đâu cái vẻ trầm tĩnh, sắc sảo, lý trí như những gì Cố Cục đã 'quảng cáo' chứ?
"Chưa tới ba mét." Đường Tịch Tuyết lạnh nhạt nói.
"Chê chưa tới ba mét là chưa đủ cao?" Bạch Phong nghiến răng, "Cô có biết nếu lúc cô hạ cánh không làm đúng động tác thì hậu quả sẽ thế nào không, nhẹ thì bị bong gân hay những bệnh vặt khác, nặng hơn thì gãy chân, chấn động não, còn hơn nữa thì thậm chí có thể cả đời này cũng không đi lại được. Huống chi, cô xem đi, bây giờ bản thân cô đang mang cái gì? Giày cao gót, là giày cao gót đó? Cô có thể đảm bảo lúc cô đáp xuống gót giày của cô có thể chịu đựng trọng lực của cả người cô không? Lỡ như không may, lỡ như hôm nay cô xui xẻo thì sao? Lúc ấy, cô có thể trách được ai?"
Nhìn vẻ mặt giận đỏ bừng của Bạch Phong, Đường Tịch Tuyết có hơi bất ngờ nhưng chỉ vài giây sau đã định thần lại: "Tôi là cảnh sát. Tôi cũng đã được huấn luyện chuyên nghiệp."
Vừa nghe lời này, Bạch Phong lại cảm thấy ngọn lửa trong lòng mình bùng cháy, cô gái này quả thật là có biệt tài chọc tức người mà, chỉ nói mấy câu đã khiến anh tức muốn hộc máu rồi, còn chưng chưng ra cái vẻ hiển nhiên kia nữa chứ.
"Đúng, đúng,..." Bạch Phong thở hổn hển, "Cô là cảnh sát, nhưng càng vì cô là cảnh sát mà càng phải thận trọng, chịu trách nhiệm cho sự an toàn của bản thân hơn. Đừng có chưa bắt được hung thủ sát hại người khác mà bản thân đã thiệt mạng."
"Nhưng anh cũng thấy đó, tôi vẫn không sao." Đường Tịch Tuyết lẩm bẩm.
Hai người trợn mắt nhìn nhau chằm chằm, không ai nhường ai.
Đúng lúc đó, tiếng còi xe cảnh sát vang lên rồi xa dần, hiển nhiên đám người Tống Dật đã rút khỏi hiện trường.
Bạch Phong nhìn đồng hồ trên tay, thấy cũng đã gần đến trưa, anh không tiếp tục câu chuyện này nữa, bởi vì anh biết có nói thế nào thì cái người cứng đầu trước mắt này cũng sẽ không nghe lọt tai vì thế anh bất ngờ đoạt lấy chìa khóa xe trên tay cô.
"Anh muốn làm gì?" Đường Tịch Tuyết chưa kịp phản ứng thì chìa khóa xe đã nằm trong tay người ta, cô hơi khó chịu, nhíu mày.
"Nếu cô không chịu tự mình đến bệnh viện thì tôi đưa cô đi."
"Tôi đã nói, tôi sẽ tự mình giải quyết." Đường Tịch Tuyết kiên định nói, "Tôi không đi bệnh viện."
"Bây giờ một là cô đi bệnh viện, hai là để tôi nhìn cô xử lý vết thương, nếu không đừng trách tôi không cho cô quyền dân chủ!"
Đường Tịch Tuyết nhìn chằm chằm anh khoảng chừng ba giây, sau đó không nói lời nào quay đầu hướng xuống nhà xe.
Bạch Phong: "Nè, cô đi đâu đó?"
"Lấy xe."
"Hả?"
"Không phải muốn thấy tôi xử lý vết thương sao? Còn không đi?" Đường Tịch Tuyết bước chậm từng bước xuống cầu thang, rồi đi về hướng chiếc xe thân yêu đang đậu cách đó không xa.
Bạch Phong thấy vậy thì hơi do dự một chút rồi chạy theo.
....
Dưới sự hướng dẫn của Đường Tịch Tuyết, khoảng hai mươi phút sau, xe chạy vào khu biệt thự trên núi nằm ở phía Tây của thành phố S, cách hiện trường xảy ra án mạng không quá xa nhưng cũng không quá gần.
Bảo vệ ở ngoài dường như đã quen thuộc hết tất cả hãng xe của người trong khu biệt thự, vừa thấy chiếc xe của Đường Tịch Tuyết từ xa đã nhanh chóng mở cổng, Bạch Phong cho xe lái vào một căn biệt thự gia đình có diện tích rộng đến kinh hoàng.
Mặc dù đã từ trong miệng Cố Cục biết cô và Lý Y có quan hệ huyết thống nên dù đã rời khỏi nhà họ Lý thì chắc chắn môi trường sống của cô cũng không kém với Lý Y là bao, nhưng bây giờ khi được tận mắt nhìn thấy nơi cô đang ở, anh mới cảm thấy bản thân thật võ đoán, nào có không thua kém, thậm chí là còn vượt xa nhà họ Lý mấy cấp, trong khi nhà họ Lý ở thành phố S cũng thuộc dạng bề thế ít ai đắc tội nổi.
Thấy xe đã dừng lại mà anh vẫn không có ý định xuống xe, Đường Tịch Tuyết nhíu mày: "Sao vậy? Không lẽ Bạch đại thiếu gia lại thấy chỗ này mới lạ sao?" Vừa nói, cô vừa mở cửa xe ra, lúc này một ông lão đứng tuổi mặc vest đen mang giày da bước nhanh xuống bật thềm, theo sau là hai người vệ sĩ.
"Tiểu thư!" Ông lão đứng tuổi khẩn trương đi tới chỗ Đường Tịch Tuyết, "Cô nhắn tin vậy là có ý gì? Cô bị thương sao?"
Đường Tịch Tuyết giơ cái chân đã sưng vù của mình và cổ tay rướm máu lên.
"Ôi trời ơi!" Người đàn ông trung niên vội vàng đi tới muốn đỡ lấy cô: "Tiểu thư, cô mau vào nhà đi, tôi đã cho người gọi bác sĩ Hạ đến đây rồi, cậu ấy sẽ đến nhanh thôi."
Đường Tịch Tuyết lùi về sau hai bước, tránh thoát khỏi bàn tay đang giơ ra muốn đỡ lấy mình, sau đó lắc đầu, ý bảo với đối phương rằng không cần rồi quay đầu lại.
Lúc này, Bạch Phong đã xuống xe.
Tất cả mọi người đang có mặt đều kinh ngạc nhìn Bạch Phong với ánh mắt như nhìn thấy vật lạ.
Bạch Phong cau mày, là một người bình thường, lại có vài phần nóng tính, anh không quen bị người khác nhìn với ánh mắt soi mói giống như người ngoài hành tinh như thế.
Ông lão đứng tuổi nhìn về phía Bạch Phong: "Xin hỏi, cậu là...?"
"Xin chào, tôi là Bạch Phong, là Đội trưởng Đội Điều tra Đặc biệt của thành phố S, cũng là cấp trên trực tiếp của Đường Tịch Tuyết." Bạch Phong không nhanh không chậm mô tả mối quan hệ của mình với Đường Tịch Tuyết.
"Chào cậu, tôi họ Vương, cậu có thể gọi tôi là bác Vương." Giọng nói của bác Vương mang theo sự phấn khích không thèm che giấu, "Cậu Bạch, rất vui được gặp cậu, không ngờ ngay ngày đầu đi làm, tiểu thư đã đưa đồng nghiệp về rồi, đã lâu lắm rồi chúng tôi mới thấy tiểu thư đưa bạn về nhà chơi!"
"Bác Vương, cháu chỉ đưa cô ấy..."
Bác Vương nhiệt tình kéo lấy tay Bạch Phong: "Cậu Bạch, tôi thấy cũng gần đến giờ cơm rồi nếu cậu không ngại thì ở lại dùng cơm cùng với tiểu thư luôn, được không?" Vừa nói, bác Vương vừa kéo anh vào nhà, hoàn toàn không cho anh cơ hội suy nghĩ hay từ chối.
Trước sự nhiệt tình của đối phương cùng với cái bụng đang gào thét muốn đình công của mình, Bạch Phong 'miễn cưỡng' đồng ý ở lại, cũng xem như là cơ hội để quan sát, tìm hiểu vị đồng nghiệp mới tới này, từ đó còn sắp xếp chiến thuật đối phó đối phương.
"Cậu Bạch, bác sĩ Hà đang xử lý vết thương cho tiểu thư, rất nhanh sẽ xong thôi, cậu ở phòng khách uống trà đợi một lát nhé. Bữa trưa cậu có yêu cầu gì không, hay có món nào không ăn được không?" Bác Vương đưa Bạch Phong vào một căn phòng khách rộng rãi và sang trọng rổi rót cho anh một ly hồng trà.
"Món gì cũng được ạ, cháu không kén ăn lắm!" Quả thực Bạch Phong đang rất đói, sáng nay anh chưa kịp ăn sáng đã bị Cố Cục chọc tức đến no, sau đó thì bị vụ án đột ngột diễn ra mà không kịp giải quyết chiếc bánh bao đã nguội lạnh ở trên bàn, tiếp đó còn dí theo tên phóng viên kia một đoạn đường, đến giờ cái bụng này đã bắt đầu đình công luôn rồi, nếu còn không ăn gì chắc bao tử của anh sẽ phát đau trước khi anh kịp bắt được hung thủ mất, nghĩ rồi lại nghĩ đột nhiên như nhớ tới gì đó, anh thản nhiên nói, "Miễn là đồ Trung là được."
"Không thành vấn đề." Nói rồi, bác Vương đi vào phòng bếp, để lại Bạch Phong ngồi đợi một mình trong phòng khách vừa to vừa rộng, lại có chút lạnh lẽo.
Bạch Phong nhân cơ hội đó nhắm mắt nghỉ ngơi một chút, nhưng trong đầu lại không ngừng nhớ đến hiện trường án mạng đẫm máu kia. Đến tận bây giờ, trong lòng anh vẫn luôn quanh quẩn những câu hỏi của Đường Tịch Tuyết. Rốt cuộc cái xác còn lại đã đi đâu? Tại sao hung thủ lại cứ phải dời thi thể còn lại đi chỗ khác và làm thế nào mà hung thủ có thể mang thi thể ra khỏi chung cư mà không bị người khác nghi ngờ? Giữa hai người bị hại rốt cuộc là quan hệ gì? Hơn nữa,....
"Bạch Phong, Bạch Phong,..." Giữa muôn vàn nghi vấn, đột nhiên có một giọng nói lạnh lùng trong trẻo cắt ngang dòng suy nghĩ của anh, anh nhíu mày chầm chậm mở mắt ra. Đập ngay vào mắt anh là khuôn mặt xinh đẹp của Đường Tịch Tuyết, cô đã thay một bộ đồ thể thao màu đen, tay áo bị cô xắn lên đến khuỷu tay để lộ vết thương đã được băng bó tốt, mái tóc dài được cô buộc cao lên, cuối cùng cả người cũng bớt đi sự sắc bén, lạnh nhạt, nhiều thêm vài phần gần gũi.
"Xử lý xong rồi à?" Bạch Phong ngồi dậy, ánh mắt dần chuyển từ cổ tay sang xương sườn của cô, "Xương sườn thì sao? Có bị thương nặng lắm không?" Anh vẫn còn nhớ hình ảnh cô hút một ngụm khí lạnh khi xuống xe ban nãy, rõ ràng xương sườn của cô đã bị va chạm rất mạnh.
"Không có gì đáng ngại, bác sĩ Hà đã xem qua rồi..." Đường Tịch Tuyết theo bản năng sờ bên hông của mình, sau đó bổ sung: "Không bị thương đến xương."
Bạch Phong nghe vậy thì mới thở phào, yên tâm.
Lúc này, bác Vương đã trở lại, mỉm cười thân thiện: "Tiểu thư, cậu Bạch, cơm đã chuẩn bị xong rồi, mời hai người tới phòng ăn."
Hai người đến phòng ăn, một bàn bày đầy món ăn Trung Hoa, các món được trang trí tinh xảo, nhìn qua cũng biết trình độ vô cùng xuất sắc, hoàn toàn vượt qua tiêu chuẩn của một bữa trưa bình thường.
Bạch Phong nhìn bác Vương, có chút không được tự nhiên, bác Vương nhỏ giọng nói: "Không có chuyện gì đâu, tiểu thư khá kén ăn, bình thường chúng tôi đều chuẩn bị nhiều đồ ăn một chút, hy vọng có thể kích thích vị giác của cô ấy, cậu cứ tự nhiên đi."
Hai người ngồi vào bàn, Bạch Phong nhìn Đường Tịch Tuyết, thấy Đường Tịch Tuyết cũng đang nhìn mình. Bọn họ giống như đang âm thầm so tài với nhau vậy, cứ trợn mắt nhìn nhau không ai chịu dời sang chỗ khác, sau cùng vẫn là Đường Tịch Tuyết cầm ly nước lọc trên bàn lên uống một ngụm rồi cúi đầu dùng đũa gắp một miếng cá sốt chua ngọt đỏ au đang bốc khói nghi ngút, còn Bạch Phong thì gắp một miếng thịt heo xào chua ngọt, bỏ vào miệng.
Là một 'sát thủ' diệt thịt chính hiệu, vừa cắn một miếng Bạch Phong đã biết sườn được dùng là thị heo sinh trưởng tự nhiên, không nhúng thuốc, thịt heo được nấu kỹ mềm nhưng không nhừ, vẫn còn giữ được độ tươi của thịt lại không quá khô, bên ngoài được áo một lớp bột mỏng, khi cho vào miệng thì có chút ngọt, cắn một miếng nước sốt chua chua ngọt ngọt tràn ngập cả khoang miệng, mùi vị đó không phải hương vị của thức ăn nhanh có thể so sánh, đó là sự kết hợp hoàn hảo giữa nguyên liệu tươi mới với tay nghề tuyệt đỉnh của đầu bếp.
Từ trước đến giờ, Bạch Phong luôn cảm thấy đồ ăn mới ra nồi là ngon nhất, nếu để qua đêm rồi hâm đi hâm lại thì miếng thịt trong miệng sẽ mất đi mùi vị tuyệt hảo vốn có của nó. Nếu không phải vì tính chất công việc bận rộn, thường xuyên thức khuya, không thể ăn đúng giờ thì Bạch Phong hận không thể ngày nào cũng về nhà ăn trực cơm của mẹ mình. Nghĩ tới đây, anh nhịn không được vội vàng gắp thêm mấy miếng thịt nữa bỏ vào miệng.
Nhưng vì đồ ăn mới nấu xong, lúc bắt xuống bếp còn đang sôi sùng sục nên nước sốt của thịt heo khiến Bạch Phong bị phỏng, anh há miệng thở dốc, sau đó vội vàng uống cạn ly nước lạnh ở trên bàn.
Chứng kiến một màn này, cánh tay đang gắp một món cà xào Hồng Lâu liền run lên, khóe miệng cũng nhịn không được nhếch lên một chút nhưng rất khó phát hiện, chính cô cũng không biết tại sao tâm trạng của mình lại đột nhiên vui lên không ít, hướng đũa vào đĩa cải xào dầu hào ở trước mặt. Trong lòng còn thầm nghĩ, hôm nay nhà bếp làm đồ ăn rất hợp khẩu vị cô.
Mà Bạch Phong cũng không bị vết bỏng trên môi mà giảm tốc độ lại, anh tiếp tục nếm thử những món khác, một món so với một món kinh diễm hơn, ăn đến một bụng no căng.
Trong nhất thời, không khí giữa hai người hài hòa, ấm áp không hề có một tia ngăn cách.
Cơm nước xong xuôi, Bạch Phong và Đường Tịch Tuyết nhanh chóng thu dọn một chút rồi cùng lên đường trở về cục Cảnh sát. Đương nhiên, người lái xe lúc này vẫn là Bạch Phong còn Đường Tịch Tuyết là nhân viên mới bị thương nên được tranh thủ chợp mắt một chút.