Chương 2
2.
Tôi: “?”
Anh ta ăn nhầm dưa bở à?
Nửa tiếng đồng hồ sau đó là thời gian tôi cố gắng nhai nuốt cho trôi cái sự thật tàn khốc còn hơn ăn phải đồ ăn ôi thiu là tôi với Cố Kim Nghiễn trở thành vợ chồng hờ.
Trông thấy khách khứa đến đông đủ cả rồi, đạo diễn nhanh chóng mở livestream.
Người xem tràn vào, bàn luận sôi nổi:
[Sụp đổ thật chứ, không nghĩ Nghiễn ca lại đến đây, còn với Lâm Mạn nữa chứ, vị thế khác nhau một trời một vực, sau lưng cô ta có kim chủ chắc luôn.]
[Hai người họ không phải nổi tiếng là bất hòa sao, đạo diễn nghĩ sao mà mời hai người họ thành một cặp dị chài?]
[Lâm Mạn sao ngồi xa Nghiễn ca vậy, có ý gì thế, chê à?]
[Người qua đường 100%, tui vẫn có cảm giác giá trị nhan sắc hai người này cân được tất, có điều bầu không khí sao kì lạ thế nào á.]
[Bầu không khí vậy là đúng rồi, Nghiễn ca của chúng tôi nổi tiếng ngang như cua mà, coi như đóng vai vợ chồng chứ mà anh ý cũng chỉ xem đây là công việc phải hoàn thành thôi, hai người này bắn nổi ra lửa mới lạ.]
Nghĩ đến hậu cung ba ngàn giai lệ của Cố Kim Nghiễn, tôi bất chợt rùng mình, nhất quyết cách xa trung tâm bão là anh ta ra.
Lỡ như trong chương trình không chịu nổi cãi nhau với tên đó thì đám hậu cung kia mỗi người một tí thôi là tôi đủ gạch xây biệt thự rồi.
Đạo diễn nhanh chóng tuyên bố nhiệm vụ đầu tiên hôm nay là nấu cơm tối.
Từ Lộ kéo tay lão Chu vọt chạy vào bếp đầu tiên.
Cô ta tìm được chỗ tốt nhất, nồng nàn trìu mến hôn cái chóc lên mặt anh ta một cái:
“Cục cưng ơi, để em làm cho anh món canh hàu anh thích nhất được không?”
Ba chữ(*) nhẹ tênh, nhưng dụ người ta nghĩ sâu nghĩ xa.
(*) 牡蛎汤 (Mǔlì tāng): Hàu nấu với kỷ tử, táo đỏ, … mí bạn hiểu ý nghĩa vụ ăn hàu ko =))
Sóng comment điên cuồng thả toàn mấy cái quần lót, không ngừng khen cô ta là người vợ biết quan tâm tới chồng.
Lại còn khen hai người họ là vợ chồng kiểu mẫu, hường phấn bay tung tóe.
Lúc đến lượt tôi với Cô Kim Nghiễn.
Tôi phi thẳng vào căn bếp bằng tốc độ ánh sáng, tiện tay đóng cửa, khóa chốt luôn.
Lưu lại đó là một Cố Kim Nghiễn đang hóa đá chưa kịp phản ứng.
Sóng comment đơ ra…
[Trông Lâm Mạn giống như rất ghét Nghiễn ca, chuẩn bị đi nấu cơm một mình, hahahaha…]
[Hừ, tôi nói này, đôi này thực sự không được, dựa theo kiểu chung sống này mà phát triển lên thì kéo vài tập nữa cũng chẳng cứu vãn nổi đâu.]
[Nói thật nghe, nhìn sắc mặt Nghiễn ca kìa, chỉ sợ hai người họ đột nhiên xông lên quánh nhau á.]
[Vợ chồng cùng nhau nấu cơm, chương trình tạp kỹ thì hợp hơn.]
Không biết từ khi nào Cố Kim Nghiễn mở cửa đứng sau lưng tôi, âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng: “Có vài người ngay cả nấu nước sôi cũng có thể biến cái nồi thành cháy đen, vậy mà không sợ nổ tung cái phòng bếp à?”
Mặc dù giọng điệu anh ta giễu cợt, nhưng mà là sự thật.
Tôi không thể làm gì khác ngoài việc miễn cưỡng nhường vị trí lại cho Cố Kim Nghiễn.
Anh ta lấy đâu ra cái tạp dề ở dưới tủ bếp, ném vào trong ngực tôi: “Đeo cho chồng em đi nào.”
Tôi trợn mắt: “Đã lợi dụng tôi còn bắt tôi đeo tạp dề cho anh nữa hả? Mơ đi!”
Anh ta nhíu mày, bước lại gần tôi hạ giọng nói: “Đây là nhiệm vụ bí mật của tổ đạo diễn, không làm coi như vi phạm quy tắc đấy, bà xã à.”
Âm thanh hai chữ cuối vang lên, mang theo chút khàn khàn khiến người khác tê dại.
Tên quỷ này da mặt dày gớm, mặt không đỏ tim không đập yêu cầu tôi như thế.
Tai tôi nóng lên trong vô thức, bèn đẩy anh ta một cái: “Vậy anh xoay người lại đi.”
“Không muốn.” Anh ta dứt khoát giang hai tay lên: “Em cứ buộc như vầy đi.”
Tôi hít một hơi thật sâu, hùng hùng hổ hổ vòng hai cánh tay qua eo. Không thể không nói, eo anh ta thực sự nhỏ, cơ bắp săn chắc cuồn cuộn.
Tôi có một cái tật là, mỗi khi đầu óc tôi vẩn vơ nghĩ ngợi là không thể kiềm chế được nói ra thành lời.
Sóng comment không thể yên bình được.
[Lâm Mạn biến biến biến, cột có cái dây tạp dề thôi mà lâu dữ vậy hả, mau buông Nghiễn ca của tụi này raaa!]
[Ủa không ai phát hiện là khóe môi Cố Kim Nghiễn đang hơi hơi cười mỉm sao, rốt cuộc là anh cười cái quái gì vậy?]
[Từ lúc phát sóng tới nay sao tui không biết có cái nhiệm vụ bí mật này vậy?]
[Lạ thiệc chứ, sao tui có cảm giác cảnh này ngọt vê lù vậy? Ai tới đập tui cái cho tỉnh coi.]
[Không hề không hề, làm ăn giả như vậy vẫn có người lấy, cái này chỉ là hoàn thành nhiệm vụ thôi.]
Tôi: “?”
Anh ta ăn nhầm dưa bở à?
Nửa tiếng đồng hồ sau đó là thời gian tôi cố gắng nhai nuốt cho trôi cái sự thật tàn khốc còn hơn ăn phải đồ ăn ôi thiu là tôi với Cố Kim Nghiễn trở thành vợ chồng hờ.
Trông thấy khách khứa đến đông đủ cả rồi, đạo diễn nhanh chóng mở livestream.
Người xem tràn vào, bàn luận sôi nổi:
[Sụp đổ thật chứ, không nghĩ Nghiễn ca lại đến đây, còn với Lâm Mạn nữa chứ, vị thế khác nhau một trời một vực, sau lưng cô ta có kim chủ chắc luôn.]
[Hai người họ không phải nổi tiếng là bất hòa sao, đạo diễn nghĩ sao mà mời hai người họ thành một cặp dị chài?]
[Lâm Mạn sao ngồi xa Nghiễn ca vậy, có ý gì thế, chê à?]
[Người qua đường 100%, tui vẫn có cảm giác giá trị nhan sắc hai người này cân được tất, có điều bầu không khí sao kì lạ thế nào á.]
[Bầu không khí vậy là đúng rồi, Nghiễn ca của chúng tôi nổi tiếng ngang như cua mà, coi như đóng vai vợ chồng chứ mà anh ý cũng chỉ xem đây là công việc phải hoàn thành thôi, hai người này bắn nổi ra lửa mới lạ.]
Nghĩ đến hậu cung ba ngàn giai lệ của Cố Kim Nghiễn, tôi bất chợt rùng mình, nhất quyết cách xa trung tâm bão là anh ta ra.
Lỡ như trong chương trình không chịu nổi cãi nhau với tên đó thì đám hậu cung kia mỗi người một tí thôi là tôi đủ gạch xây biệt thự rồi.
Đạo diễn nhanh chóng tuyên bố nhiệm vụ đầu tiên hôm nay là nấu cơm tối.
Từ Lộ kéo tay lão Chu vọt chạy vào bếp đầu tiên.
Cô ta tìm được chỗ tốt nhất, nồng nàn trìu mến hôn cái chóc lên mặt anh ta một cái:
“Cục cưng ơi, để em làm cho anh món canh hàu anh thích nhất được không?”
Ba chữ(*) nhẹ tênh, nhưng dụ người ta nghĩ sâu nghĩ xa.
(*) 牡蛎汤 (Mǔlì tāng): Hàu nấu với kỷ tử, táo đỏ, … mí bạn hiểu ý nghĩa vụ ăn hàu ko =))
Sóng comment điên cuồng thả toàn mấy cái quần lót, không ngừng khen cô ta là người vợ biết quan tâm tới chồng.
Lại còn khen hai người họ là vợ chồng kiểu mẫu, hường phấn bay tung tóe.
Lúc đến lượt tôi với Cô Kim Nghiễn.
Tôi phi thẳng vào căn bếp bằng tốc độ ánh sáng, tiện tay đóng cửa, khóa chốt luôn.
Lưu lại đó là một Cố Kim Nghiễn đang hóa đá chưa kịp phản ứng.
Sóng comment đơ ra…
[Trông Lâm Mạn giống như rất ghét Nghiễn ca, chuẩn bị đi nấu cơm một mình, hahahaha…]
[Hừ, tôi nói này, đôi này thực sự không được, dựa theo kiểu chung sống này mà phát triển lên thì kéo vài tập nữa cũng chẳng cứu vãn nổi đâu.]
[Nói thật nghe, nhìn sắc mặt Nghiễn ca kìa, chỉ sợ hai người họ đột nhiên xông lên quánh nhau á.]
[Vợ chồng cùng nhau nấu cơm, chương trình tạp kỹ thì hợp hơn.]
Không biết từ khi nào Cố Kim Nghiễn mở cửa đứng sau lưng tôi, âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng: “Có vài người ngay cả nấu nước sôi cũng có thể biến cái nồi thành cháy đen, vậy mà không sợ nổ tung cái phòng bếp à?”
Mặc dù giọng điệu anh ta giễu cợt, nhưng mà là sự thật.
Tôi không thể làm gì khác ngoài việc miễn cưỡng nhường vị trí lại cho Cố Kim Nghiễn.
Anh ta lấy đâu ra cái tạp dề ở dưới tủ bếp, ném vào trong ngực tôi: “Đeo cho chồng em đi nào.”
Tôi trợn mắt: “Đã lợi dụng tôi còn bắt tôi đeo tạp dề cho anh nữa hả? Mơ đi!”
Anh ta nhíu mày, bước lại gần tôi hạ giọng nói: “Đây là nhiệm vụ bí mật của tổ đạo diễn, không làm coi như vi phạm quy tắc đấy, bà xã à.”
Âm thanh hai chữ cuối vang lên, mang theo chút khàn khàn khiến người khác tê dại.
Tên quỷ này da mặt dày gớm, mặt không đỏ tim không đập yêu cầu tôi như thế.
Tai tôi nóng lên trong vô thức, bèn đẩy anh ta một cái: “Vậy anh xoay người lại đi.”
“Không muốn.” Anh ta dứt khoát giang hai tay lên: “Em cứ buộc như vầy đi.”
Tôi hít một hơi thật sâu, hùng hùng hổ hổ vòng hai cánh tay qua eo. Không thể không nói, eo anh ta thực sự nhỏ, cơ bắp săn chắc cuồn cuộn.
Tôi có một cái tật là, mỗi khi đầu óc tôi vẩn vơ nghĩ ngợi là không thể kiềm chế được nói ra thành lời.
Sóng comment không thể yên bình được.
[Lâm Mạn biến biến biến, cột có cái dây tạp dề thôi mà lâu dữ vậy hả, mau buông Nghiễn ca của tụi này raaa!]
[Ủa không ai phát hiện là khóe môi Cố Kim Nghiễn đang hơi hơi cười mỉm sao, rốt cuộc là anh cười cái quái gì vậy?]
[Từ lúc phát sóng tới nay sao tui không biết có cái nhiệm vụ bí mật này vậy?]
[Lạ thiệc chứ, sao tui có cảm giác cảnh này ngọt vê lù vậy? Ai tới đập tui cái cho tỉnh coi.]
[Không hề không hề, làm ăn giả như vậy vẫn có người lấy, cái này chỉ là hoàn thành nhiệm vụ thôi.]