Chương 4
4.
Ngày quay thứ hai, dưới sự sắp xếp của tổ đạo diễn, mỗi cặp vợ chồng sẽ tách ra hoạt động riêng. Т?ờ uⅿ ??uⅿ huyề? ??ùⅿ ﹎ Т??MТ??YỆ ?.?? ﹎
Nhóm các ông chồng rút được mục leo núi, người dành chiến thắng sẽ có cơ hội đại diện thương hiệu.
Thấy liên quan đến cạnh tranh năng lực, còn có cơ hội đại diện thương hiệu, không ít người háo hức muốn thử sức.
So với cánh đàn ông, bên nhóm các cô vợ ung dung hơn rất nhiều.
Chỉ cần ngồi cáp treo đến đỉnh muốn trước thời hạn, quay đoạn quảng cáo cùng với các sản phẩm dưỡng da, rồi dự đoán thứ hạng ông chồng mình đạt được.
Sau buổi trưa, xe buýt sẽ chở toàn bộ xuống chân núi.
Thấy sắp phải rời đi, Từ Lộ kéo tay lão Chu, trên mặt hoa lê đái vũ, nhất định muốn hôn tạm biệt.
Hai người nhanh chóng trở nên không thể tách rời.
Ngay lập tức đạo diễn hình nhìn chung quanh nháy mắt một cái, một hàng camera chỉa hết về phía hai người họ quay từ toàn cảnh đến cảnh đặc tả.
Thấy có người thị phạm đầu tiên, chồng của Hà tỷ cũng đứng ngồi không yên, lôi kéo cô ta qua một góc xó xỉnh nào đó ôm ôm ấp ấp một lúc lâu.
Tôi khẩy khẩy đất dưới bàn chân trong không gian của những thanh âm mập mờ hư ảo khiến người ta tim đập chân run, hận không thể cách xa Cố Kim Nghiễn tám thước.
“Trông thấy người ta cố gắng như thế mà em không có gì muốn nói với tôi à?”
Khuôn mặt anh ta không có tí biến sắc nào, chân bước chầm chậm về phía tôi, khoảng cách đột nhiên thu hẹp, trong ánh mắt dâng lên nhiều thứ xúc cảm khác nhau:
“Đừng có quên, em bây giờ đang là vợ tôi.”
Một câu nói khiến tôi không thể nào phản bác được.
Nhưng mà nếu muốn tôi tỏ ra thân mật với tên này trước ống kính, tôi thà tìm miếng đậu hủ đụng đầu chết quách cho rồi.
Đột nhiên trong đầu tôi xẹt qua một ý, tôi vội vàng cúi đầu:
“À, tôi, tôi muốn nói…”
Quả nhiên Cố Kim Nghiễn nhích lại gần tôi hơn, âm thanh trầm thấp khẽ lướt qua tai tôi:
“Cái gì?”
“Ông xã, khóa quần anh chưa kéo.”
Cố Kim Nghiễn cúi đầu xuống, trên mặt từ màu đỏ chuyển thành màu đen.
Sóng comment lúc này toàn là những từ tượng thanh.
[Hahahaha, tôi thấy Lâm Mạn đúng là khắc tinh của Nghiễn ca nha, chỉ một câu thôi đã khiến ảnh như đang ngồi tàu lượn siêu tốc.]
[Cái miệng 37 độ lại có thể nói ra một câu lạnh như nước đá như thế, Mạn tỷ, xin nhận của tiểu nữ một lạy.]
[Tôi có thể không làm người được nữa, nhưng mà cô này chó thật chứ, aaaaa.]
[Nghiễn ca be-like: Tôi đây đã diễn đúng như mong đợi rồi, còn cô em không thể tiếp tục theo đúng kịch bản được à? Đau khổ bất lực.jpg.]
Cho đến khi kết thúc, tôi vẫn không thể loại bỏ được khuôn mặt buồn bực kia của Cố Kim Nghiễn ra khỏi tâm trí mình.
Nhưng nghĩ đến khả năng thể chất kinh khủng có thể chạy 1000m mà không thở gấp của anh ta hồi còn học trung học, tôi bỏ phiếu đứng nhất cho lão chồng tôi mà không hề do dự.
Những vị khách khác nhìn có hơi nghi ngờ.
“Cái này dự đoán cũng thật thừa, ai mà không hy vọng đồng đội của mình sẽ dành chiến thắng cơ chứ.”
Người chủ trì cười thần bí: “Có lẽ chờ đến khi có kết quả thì ý kiến của cô sẽ thay đổi.”
Ngày quay thứ hai, dưới sự sắp xếp của tổ đạo diễn, mỗi cặp vợ chồng sẽ tách ra hoạt động riêng. Т?ờ uⅿ ??uⅿ huyề? ??ùⅿ ﹎ Т??MТ??YỆ ?.?? ﹎
Nhóm các ông chồng rút được mục leo núi, người dành chiến thắng sẽ có cơ hội đại diện thương hiệu.
Thấy liên quan đến cạnh tranh năng lực, còn có cơ hội đại diện thương hiệu, không ít người háo hức muốn thử sức.
So với cánh đàn ông, bên nhóm các cô vợ ung dung hơn rất nhiều.
Chỉ cần ngồi cáp treo đến đỉnh muốn trước thời hạn, quay đoạn quảng cáo cùng với các sản phẩm dưỡng da, rồi dự đoán thứ hạng ông chồng mình đạt được.
Sau buổi trưa, xe buýt sẽ chở toàn bộ xuống chân núi.
Thấy sắp phải rời đi, Từ Lộ kéo tay lão Chu, trên mặt hoa lê đái vũ, nhất định muốn hôn tạm biệt.
Hai người nhanh chóng trở nên không thể tách rời.
Ngay lập tức đạo diễn hình nhìn chung quanh nháy mắt một cái, một hàng camera chỉa hết về phía hai người họ quay từ toàn cảnh đến cảnh đặc tả.
Thấy có người thị phạm đầu tiên, chồng của Hà tỷ cũng đứng ngồi không yên, lôi kéo cô ta qua một góc xó xỉnh nào đó ôm ôm ấp ấp một lúc lâu.
Tôi khẩy khẩy đất dưới bàn chân trong không gian của những thanh âm mập mờ hư ảo khiến người ta tim đập chân run, hận không thể cách xa Cố Kim Nghiễn tám thước.
“Trông thấy người ta cố gắng như thế mà em không có gì muốn nói với tôi à?”
Khuôn mặt anh ta không có tí biến sắc nào, chân bước chầm chậm về phía tôi, khoảng cách đột nhiên thu hẹp, trong ánh mắt dâng lên nhiều thứ xúc cảm khác nhau:
“Đừng có quên, em bây giờ đang là vợ tôi.”
Một câu nói khiến tôi không thể nào phản bác được.
Nhưng mà nếu muốn tôi tỏ ra thân mật với tên này trước ống kính, tôi thà tìm miếng đậu hủ đụng đầu chết quách cho rồi.
Đột nhiên trong đầu tôi xẹt qua một ý, tôi vội vàng cúi đầu:
“À, tôi, tôi muốn nói…”
Quả nhiên Cố Kim Nghiễn nhích lại gần tôi hơn, âm thanh trầm thấp khẽ lướt qua tai tôi:
“Cái gì?”
“Ông xã, khóa quần anh chưa kéo.”
Cố Kim Nghiễn cúi đầu xuống, trên mặt từ màu đỏ chuyển thành màu đen.
Sóng comment lúc này toàn là những từ tượng thanh.
[Hahahaha, tôi thấy Lâm Mạn đúng là khắc tinh của Nghiễn ca nha, chỉ một câu thôi đã khiến ảnh như đang ngồi tàu lượn siêu tốc.]
[Cái miệng 37 độ lại có thể nói ra một câu lạnh như nước đá như thế, Mạn tỷ, xin nhận của tiểu nữ một lạy.]
[Tôi có thể không làm người được nữa, nhưng mà cô này chó thật chứ, aaaaa.]
[Nghiễn ca be-like: Tôi đây đã diễn đúng như mong đợi rồi, còn cô em không thể tiếp tục theo đúng kịch bản được à? Đau khổ bất lực.jpg.]
Cho đến khi kết thúc, tôi vẫn không thể loại bỏ được khuôn mặt buồn bực kia của Cố Kim Nghiễn ra khỏi tâm trí mình.
Nhưng nghĩ đến khả năng thể chất kinh khủng có thể chạy 1000m mà không thở gấp của anh ta hồi còn học trung học, tôi bỏ phiếu đứng nhất cho lão chồng tôi mà không hề do dự.
Những vị khách khác nhìn có hơi nghi ngờ.
“Cái này dự đoán cũng thật thừa, ai mà không hy vọng đồng đội của mình sẽ dành chiến thắng cơ chứ.”
Người chủ trì cười thần bí: “Có lẽ chờ đến khi có kết quả thì ý kiến của cô sẽ thay đổi.”