Chương 11
11.
Thật ra tôi không hề ngạc nhiên khi chị Châu tiếp tục tìm tôi để nói chuyện kĩ hơn.
Nhưng điều khiến tôi bất ngờ là chị ấy lại đi tìm Phó Duật An trước.
Lúc này, chị đang ra vẻ thâm nho khuấy Americano trong cốc.
“Tê Nguyệt, chị đã tìm sếp Phó dò la tình hình rồi.”
Tôi hoảng hồn.
“Chị… chị tìm Phó Duật An ư?”
Chị Châu gật đầu, dường như không bất ngờ trước phản ứng của tôi.
“Ừ, nhưng cô không phải sợ, chị không khai cô ra.”
Tôi yên tâm hơn một chút.
Chị nói tiếp:
“Chị chỉ nói với sếp Phó rằng chị có đứa em họ trẻ trung xinh đẹp giàu có đã thương thầm cậu ấy nhiều năm, hỏi cậu ấy xem có thể gặp một lần hay không.”
“Cô biết sếp Phó trả lời chị thế nào không?”
Tôi bất giác hỏi: “Trả lời thế nào?”
Chị Châu ngửa đầu uống một ngụm cà phê.
“Cậu ấy kể chị nghe chuyện của mình và vợ.”
Tôi kinh ngạc.
“Sếp Phó và vợ cậu ấy đã bên nhau nhiều năm, người khác không thể chen chân vào đâu.”
Có thật không vậy?
Rõ ràng từ khi chúng tôi gặp nhau cho đến biết nhau, cũng chỉ mới hai năm.
“Cô đừng có mà không tin, chính miệng cậu ấy nói rằng đã thích vợ mình từ hồi cấp ba, thích bao nhiêu năm, mãi mới cưới được đấy.”
Gì vậy? Hồi cấp ba tôi có quen anh đâu.
“Hơn nữa cậu ấy còn nói chắc nịch, rằng cậu ấy mãi mãi chỉ yêu mỗi vợ mình thôi, lại còn vừa khoe nhẫn vừa nhờ chị từ chối mọi chuyện có thể gây hiểu lầm nữa.”
…
Sao tôi lại thấy ngài ngại thế này…
Tôi khó mà tin được: “Chị có chắc những chuyện này đều là thật không?”
Như đã đoán được từ trước, chị Châu lấy điện thoại ra.
“Biết ngay là cô sẽ không dễ dàng tin lời chị mà, may là chị có ghi âm lại!”
Năm phút sau, tôi hoàn toàn rối bời.
Đúng là giọng của Phó Duật An.
Nhưng sao mấy chuyện này lại không giống những gì tôi biết cho lắm nhỉ?
Chị Châu còn tưởng tôi không chịu bỏ cuộc, tiếp tục khuyên nhủ:
“Tê Nguyệt, chị rất thích điều kiện của cô, cũng thật lòng không mong cô lầm đường lỡ bước…”
Tôi vịn vào vai chị.
“Chị, cảm ơn chị, nhưng chắc bây giờ em phải đi làm mấy việc, mời chị ăn cơm sau nhé!”
Thật ra tôi không hề ngạc nhiên khi chị Châu tiếp tục tìm tôi để nói chuyện kĩ hơn.
Nhưng điều khiến tôi bất ngờ là chị ấy lại đi tìm Phó Duật An trước.
Lúc này, chị đang ra vẻ thâm nho khuấy Americano trong cốc.
“Tê Nguyệt, chị đã tìm sếp Phó dò la tình hình rồi.”
Tôi hoảng hồn.
“Chị… chị tìm Phó Duật An ư?”
Chị Châu gật đầu, dường như không bất ngờ trước phản ứng của tôi.
“Ừ, nhưng cô không phải sợ, chị không khai cô ra.”
Tôi yên tâm hơn một chút.
Chị nói tiếp:
“Chị chỉ nói với sếp Phó rằng chị có đứa em họ trẻ trung xinh đẹp giàu có đã thương thầm cậu ấy nhiều năm, hỏi cậu ấy xem có thể gặp một lần hay không.”
“Cô biết sếp Phó trả lời chị thế nào không?”
Tôi bất giác hỏi: “Trả lời thế nào?”
Chị Châu ngửa đầu uống một ngụm cà phê.
“Cậu ấy kể chị nghe chuyện của mình và vợ.”
Tôi kinh ngạc.
“Sếp Phó và vợ cậu ấy đã bên nhau nhiều năm, người khác không thể chen chân vào đâu.”
Có thật không vậy?
Rõ ràng từ khi chúng tôi gặp nhau cho đến biết nhau, cũng chỉ mới hai năm.
“Cô đừng có mà không tin, chính miệng cậu ấy nói rằng đã thích vợ mình từ hồi cấp ba, thích bao nhiêu năm, mãi mới cưới được đấy.”
Gì vậy? Hồi cấp ba tôi có quen anh đâu.
“Hơn nữa cậu ấy còn nói chắc nịch, rằng cậu ấy mãi mãi chỉ yêu mỗi vợ mình thôi, lại còn vừa khoe nhẫn vừa nhờ chị từ chối mọi chuyện có thể gây hiểu lầm nữa.”
…
Sao tôi lại thấy ngài ngại thế này…
Tôi khó mà tin được: “Chị có chắc những chuyện này đều là thật không?”
Như đã đoán được từ trước, chị Châu lấy điện thoại ra.
“Biết ngay là cô sẽ không dễ dàng tin lời chị mà, may là chị có ghi âm lại!”
Năm phút sau, tôi hoàn toàn rối bời.
Đúng là giọng của Phó Duật An.
Nhưng sao mấy chuyện này lại không giống những gì tôi biết cho lắm nhỉ?
Chị Châu còn tưởng tôi không chịu bỏ cuộc, tiếp tục khuyên nhủ:
“Tê Nguyệt, chị rất thích điều kiện của cô, cũng thật lòng không mong cô lầm đường lỡ bước…”
Tôi vịn vào vai chị.
“Chị, cảm ơn chị, nhưng chắc bây giờ em phải đi làm mấy việc, mời chị ăn cơm sau nhé!”