Chương 9
9.
Buổi tối về đến nhà, tôi và Phó Duật An đều ăn ý không chủ động nói chuyện.
Anh lặng lẽ ngồi trước bàn đọc sách.
Tôi rúc trên giường mở video, chỉnh âm lượng đến ngưỡng chắc chắn rằng anh có thể nghe thấy.
Giọng nói khỏe khoắn của một cụ già từ từ vang lên qua loa điện thoại:
“Sao vợ chồng càng chung sống càng tẻ nhạt? Kinh nghiệm của người từng trải nói cho bạn biết rằng…”
“Đàn ông nhất định phải gánh vác trách nhiệm gia đình, chăm lo cho cảm xúc của vợ mình…”
Dường như Phó Duật An đã có hành động.
Tôi tăng âm lượng lên chút nữa.
“... Hôn nhân không tình cảm trong thời gian dài, cuối cùng sẽ chỉ còn cái vỏ rỗng.”
Cuối cùng Phó Duật An cũng gấp quyển sách của anh lại.
Anh từ từ bước về phía tôi.
“Vẫn chưa ngủ à?”
Video của tôi vẫn đang chạy.
“Nếu chồng suốt ngày chất vấn vợ, đây rõ ràng là một thói quen chung sống không lành mạnh.”
Anh lảo đảo, ho một tiếng, nói:
“Ngủ đi.”
Ông cụ trong video lại bắt đầu nói:
“Nếu chồng cứ ra lệnh cho vợ, vậy thì càng không nên.”
Anh hít một hơi thật sâu.
“Anh đi ngủ đây.”
Tôi nhịn cười phát mệt, chỉ có thể cố gắng kiểm soát giọng nói của mình để không bật cười:
“Ừ.”
Phó Duật An cẩn thận nằm vào trong chăn, lại nghe thấy tiếng nói nho nhỏ trong điện thoại:
“Những cặp vợ chồng có sự nghiệp riêng càng phải trân trọng thời gian bên nhau vào buổi tối, chỉ dùng để nghỉ ngơi có lẽ là một biểu hiện của việc tránh né quan hệ thân mật.”
Cơ thể anh bỗng cứng đờ.
“... Em đang xem gì vậy?”
Tôi thật sự không nhịn nổi nữa, dứt khoát tắt video luôn.
“Em đang học cách để chúng ta chung sống với nhau.”
Anh bị sặc, không nói gì.
Tôi di chuyển, xích lại gần anh hơn.
“Nếu đã quyết định rồi, anh không mong chúng ta thân mật hơn một chút sao?”
Anh dịch ra xa, kéo giãn khoảng cách với tôi.
“... Ngày mai em muốn ăn gì?”
Tôi nhìn vào mắt anh.
Tuy anh vẫn đang trốn tránh, nhưng sao trông đáng yêu thế nhỉ?
Tôi nghĩ ngợi, quyết định hôm nay ghẹo anh đến đây thôi.
“Sao cũng được.”
Thấy cuối cùng tôi cũng không tiếp tục chủ đề khi nãy, cả người anh như được trút bỏ gánh nặng.
Buổi tối về đến nhà, tôi và Phó Duật An đều ăn ý không chủ động nói chuyện.
Anh lặng lẽ ngồi trước bàn đọc sách.
Tôi rúc trên giường mở video, chỉnh âm lượng đến ngưỡng chắc chắn rằng anh có thể nghe thấy.
Giọng nói khỏe khoắn của một cụ già từ từ vang lên qua loa điện thoại:
“Sao vợ chồng càng chung sống càng tẻ nhạt? Kinh nghiệm của người từng trải nói cho bạn biết rằng…”
“Đàn ông nhất định phải gánh vác trách nhiệm gia đình, chăm lo cho cảm xúc của vợ mình…”
Dường như Phó Duật An đã có hành động.
Tôi tăng âm lượng lên chút nữa.
“... Hôn nhân không tình cảm trong thời gian dài, cuối cùng sẽ chỉ còn cái vỏ rỗng.”
Cuối cùng Phó Duật An cũng gấp quyển sách của anh lại.
Anh từ từ bước về phía tôi.
“Vẫn chưa ngủ à?”
Video của tôi vẫn đang chạy.
“Nếu chồng suốt ngày chất vấn vợ, đây rõ ràng là một thói quen chung sống không lành mạnh.”
Anh lảo đảo, ho một tiếng, nói:
“Ngủ đi.”
Ông cụ trong video lại bắt đầu nói:
“Nếu chồng cứ ra lệnh cho vợ, vậy thì càng không nên.”
Anh hít một hơi thật sâu.
“Anh đi ngủ đây.”
Tôi nhịn cười phát mệt, chỉ có thể cố gắng kiểm soát giọng nói của mình để không bật cười:
“Ừ.”
Phó Duật An cẩn thận nằm vào trong chăn, lại nghe thấy tiếng nói nho nhỏ trong điện thoại:
“Những cặp vợ chồng có sự nghiệp riêng càng phải trân trọng thời gian bên nhau vào buổi tối, chỉ dùng để nghỉ ngơi có lẽ là một biểu hiện của việc tránh né quan hệ thân mật.”
Cơ thể anh bỗng cứng đờ.
“... Em đang xem gì vậy?”
Tôi thật sự không nhịn nổi nữa, dứt khoát tắt video luôn.
“Em đang học cách để chúng ta chung sống với nhau.”
Anh bị sặc, không nói gì.
Tôi di chuyển, xích lại gần anh hơn.
“Nếu đã quyết định rồi, anh không mong chúng ta thân mật hơn một chút sao?”
Anh dịch ra xa, kéo giãn khoảng cách với tôi.
“... Ngày mai em muốn ăn gì?”
Tôi nhìn vào mắt anh.
Tuy anh vẫn đang trốn tránh, nhưng sao trông đáng yêu thế nhỉ?
Tôi nghĩ ngợi, quyết định hôm nay ghẹo anh đến đây thôi.
“Sao cũng được.”
Thấy cuối cùng tôi cũng không tiếp tục chủ đề khi nãy, cả người anh như được trút bỏ gánh nặng.