Chương : 15
Khát…..Yết hầu của nàng thực khô nóng, tựa hồ phải vỡ ra, phảng phất như chảy máu tươi vậy. Cảm thấy thực thống khổ, rất khó chịu, như là có lửa đang cháy, đốt sạch lục phủ ngũ tạng của nàng làm nàng đau không ngừng, lại không thể hô hấp. Tay nàng muốn lấy cái gì đấy, rốt cục, quơ được một bàn tay nhỏ, ấm áp.
“ Công chúa…” Liên Nhi khổ sở hô liên hồi, nghẹn ngào rơi lệ. “ Người cuối cùng cũng tỉnh!”
Thiên Tình mệt mỏi, chậm rãi mở mắt, nghe được tiếng khóc của Liên Nhi, nàng suy yếu cười: “ Liên Nhi… Ách… Thật tốt ngươi còn sống”
Rốt cục nàng mở to mắt, chậm rãi đối mặt với khuôn mặt nhỏ nhắn của Liên Nhi, nhìn đến trên đầu nàng bị băng một khối vải thô màu trắng, mặt trên còn chảy máu, thương tiếc hỏi: “ Đau không?”
Liên Nhi nắm tay của nàng, khóc lên, “ Nô tì không đau, người đau là công chúa, nô tì hảo vô dụng, cứu không được công chúa! Công chúa, chúng ta đi thôi! Chúng ta trốn ra khỏi Vương phủ đi, hắn sẽ hành hạ người đến chết mất! Rất khủng bố a, thân hình người đơn bạc như vậy làm sao chịu được?”
Nước mắt của nàng vô thanh vô tức chảy xuống hai gò má! Thiên Tình lắc đầu, “ Ta không thể để Hoàng huynh lo lắng được, đây chính là con đường mà ta đã chọn, ta phải tự mình đi hết nó!”
“ Công chúa, ngươi sẽ chết!” Liên Nhi nhìn đến nàng thân thể kiệt sức đau lòng không thôi, “ Người sẽ bị tên ác ma kia hại chết mất!”
Thiên Tình khẽ lắc đầu, sắc mặt tái nhợt, thoạt nhìn là rất suy yếu. “ Trời gần sáng rồi phải không? Ta là ngủ bao lâu rồi?”
Liên Nhi nghe vậy gật đầu, “ Người có đói không? Người hôn mê đã một ngày hai đêm, ta hảo lo lắng! Hảo lo lắng người là sẽ không bao giờ tỉnh lại!”
“ Một ngày hai đêm?” Thiên Tình nhìn ra ngoài cửa sổ, thời điểm sáng sớm, sắc trời vừa rạng, màu đen của bóng tối vẫn bao trùm không gian. Đột nhiên, truyền đến một trận âm thanh không tầm thường, ở đầu mùa đông nhiễm một tia lãnh ý.
“ Đúng vậy công chúa, người làm ta rất sợ nha”
Thiên Tình giãy dụa muốn ngồi xuống, nghĩ đến sự ngược đãi của Âu Dương Thanh Minh, rốt cục vẫn thản nhiên nói: “ Đây là số mệnh của ta, Liên Nhi, hại ngươi phải theo ta chịu khổ!”
“ Công chúa, mạng của nô tì thấp hèn, có chết cũng không đáng nói, chính là, công chúa lá ngọc cành vàng, Vương gia như thế nào có thể ngược đãi công chúa đâu?”
Thiên Tình nghe vậy, thực trịnh trọng nói với nàng: “ Ngươi công cần nhắc lại việc hồi Hoàng cung, vạn nhất bị người của hắn nghe thấy, chúng ta sẽ rước phiền toái!”
Liên Nhi rưng rưng gật đầu, nghĩ đến Âu Dương Thanh Minh đối công chúa như thế, nàng lại phẫn nộ nói: “ Công chúa, chính là Vương gia thật sự quá kiêu ngạo…”
“ Phanh” một tiếng, cửa bị đạp mạnh, Âu Dương Thanh Minh sắc mặt xanh mét, gầm lên giận dữ. “ Nô tài lớn mật, ai cho ngươi lá gan xúi giục nữ nhân của ta rời đi?”
“ Vương gia!” Thiên Tình từ trên giường nhảy xuống dưới, cơ hồ đứng đều không vững. Giang sơn Đại Sở, Âu Dương Thanh Minh sợ là đã sớm trở thành mối đe dọa, cho dù là Hoàng huynh cũng không thể đắc tội hắn! “ Buông Liên Nhi ra, nàng là không biết trời cao đất rộng mà động chạm đến Vương gia, Thỉnh Vương gia buông tha cho nàng!”
“ Hừ” Âu Dương Thanh Minh hừ lạnh một tiếng, bàn tay đang nắm lấy cằm Liên Nhi bỗng dùng sức, “ Tề Phi, đem con tiện nhân này mang đi giết cho ta”
“ Không” Thiên Tình cà kinh, cả người phát run, hoảng sợ ngẩng mặt lên, đối mặt với đôi mắt lạnh lùng, đầy ma tính của Âu Dương Thanh Minh. Sự tàn bạo của hắn làm nàng cảm thấy phát lạnh, nàng cắn chặt môi, đôi mắt hiện lên sự tuyệt vọng. “ Không cần! Cầu ngươi!”
“ Công chúa, không cần… cầu hắn!” Liên Nhi sống chết trừng mắt nhìn Âu Dương Thanh Minh, “ Tên ác ma này, Liên Nhi có hóa thành ma cũng không buông tha cho hắn!”
Tề Phi tiến vào, hạ thấp tầm mắt, “ Vương gia!”
“ Đem con tiện tì này đi ra ngoài, mag đến Huyền Nguyệt các giết!”