Chương : 2
Những ngày kế tiếp của Tiếu Thiên Tình trôi qua thật tĩnh lặng. Đã có hơn nửa tháng kể từ hôn lễ, nàng là vẫn chưa gặp qua Âu Dương Thanh Minh. Trong lòng nàng tự nhủ, phải chăng nàng coi như bị nhất vảo lãnh cung a?
Người trong Vương phủ đối với nàng cũng đều thực khách khí, ngày cứ như vậy trôi qua thật nhàm chán. Những lúc nhàm chán như vậy, nàng lại đến thư phòng của Âu Dương Thanh Minh để đọc sách giải sầu. Nàng hiện giờ là đang xem một quyển dã sử, hẳn đêm nay lại đến đọc tiếp đi!
Ban đêm trong vương phủ đều là một mảnh yên tĩnh đáng sợ. Thiên Tình đang trên đường tới thư phòng, những khi đi thư phòng nàng là không bao giờ cho Liên Nhi đi cùng, bởi nàng không biết sẽ ngồi bao lâu a!
Thư phòng của Âu Dương Thanh Minh được bố trí thập phần hoa lệ, xung quanh đình viện là vô số các loài hoa quý, sắc hồng ngập tràn, đẹp đẽ dị thường, lại phá lệ mê người, càng giống đôi môi đỏ mọng của mỹ nhân.
Sau khi vào thư phòng, nàng liền tiến đến chọn ngay cuốn dã sử mà nàng đã đọc đêm qua, bắt đầu ngồi đọc tiếp. Đang đọc cao hứng, nàng chính là bị một đạo thanh âm làm cho giật mình, cẩn thận nghe là giống như tiếng người hô a, tựa hồ là ở bên trong nội các truyền đến!
Trong thư phòng là có ai a? Thiên Tình kinh ngạc, đi đến xem, muốn biết xem có phải là có trộm hay không.
Nàng cũng không có ngờ là, vừa đẩy cửa bước vào, lại chứng kiến ngay cảnh hai người đang dây dưa trên giường. Âu Dương Thanh Minh là đang ở trên người của nữ nhân, trong không khí tràn ngập mùi vị tình dục. Nữ tử vẫn là đang thở hào hển, khuôn ngực kịch liệt phập phồng, giống như còn chưa kịp định thần lại sau cơn mây mưa a!
Khung cảnh trước mặt thật là dâm đãng nói không nên lời, Thiên Tình cảm thấy một trận ghê tởm, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên, lại vẫn giả vờ bình tĩnh nói : “ Các ngươi cứ tiếp tục! Ta đến là lấy cuốn sách, xong sẽ đi ngay!”
Nàng xoay người bước đi!
Phía sau truyền đến tiếng nói thật lạnh lùng: “ Đứng lại!”.
Thiên Tình vẫn là không có quay lại, nàng biết đó là Âu Dương Thanh Minh. Nàng không nghĩ tới hôm nay hắn sẽ ở thư phòng, ách, lại càng không ngờ bắt gặp được cảnh này, thật sự là đã phá vỡ mất hình tượng của hắn trong lòng nàng. Nàng cũng lãnh lùng nói:
Vương gia là có việc gì muốn nói sao?”
Âu Dương Thanh Minh vừa rồi đã nhìn thấy vẻ mặt chán ghét của Thiên Tình, trong lòng lại thoáng qua ý niệm tà ác. Một tay gác lên thành giường khắc hoa, để lộ toàn bộ cơ thể hoàn mĩ của hắn, khóe miệng giương lên nở một nụ cười: “ Tại sao ngươi lại phải quay lưng lại nói chuyện với bổn vương nha?”
“ Vương gia là có việc gì thỉnh nói đi! Thần thiếp là nghe được!” Thiên Tình vẫn là như trước không xoay người lại.
Tỏ vẻ thanh cao sao không? Quả nhiên rất có dáng dấp công chúa, rõ ràng trong mắt hiện rõ vẻ chán ghét lại còn giữ bộ mặt bình tĩnh được. Âu Dương Thanh Minh khinh mi:
“ Công chúa có biết một câu nói hay không?”
“ Thỉnh Vương gia nói!” Thiên Tình đáp.
“ Đó là kê phải theo kê, cẩu phải theo cẩu, tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu a!” ( cái câu này là ta thay đổi lại nha, nhưng vẫn giữ nguyên nghĩa gốc thôi. Nó nói: “kê tùy kê đó cẩu tùy cẩu, ở nhà theo phụ, lập gia đình theo phu”. Có gì hok đúng các nàng nói ta nha. J )
“ ách”. Thiên Tình hừ lạnh, bật thốt lên: “ Vương gia tựa hồ cũng không phải kê hay cẩu nha?”
Âu Dương Thanh Minh nghe vậy cũng không hờn giận mà bật cười, từ trên giường đi xuống, người không mảnh vải, nữ tử kia thấy vậy hô nhỏ một tiếng: “Vương gia!”
Hắn vẫn là không để ý tới, tiếp tục đi đến chỗ Thiên Tình, sau đó bất ngờ đi đến phía trước mặt nàng. Đột nhiên nhìn đến hắn trên người không một mảnh vải đứng trước mặt mình, Thiên Tình hoảng hốt hút một hơi, nhắm nghiền mắt lại, như ngừng thở, tim cũng đập liên hồi, hai má đã ửng hồng.
“ Thỉnh vương gia mặc quần áo vào…”. Nàng nói.
Hắn là đã tiến đến ôm chặt cái eo nhỏ nhắn của nàng, nở một nự cười hết sức gian tà: “ Công chúa điện hạ là đang thẹn thùng sao?”.