Chương 41: Xài kiểu đó tiền đâu cho đủ
Chuyện trong thôn dựa theo từng bước tiến vào quỹ đạo, mắt thấy sẽ càng ngày càng tốt, theo lý mà nói, Diệp Hồng Tú không nên có phiền não gì hết.
Con gái bà gả cho một lang quân như ý, vợ chồng hòa thuận.
Hai đứa con trai phía dưới cũng đều hiếu thuận hiểu chuyện, dù cho bà có nhắc vài lần, chuyện hôn sự của con trai lớn cũng không cần sốt ruột quá vì tuổi nó còn không lớn, nhưng mà bà có một điều lo lắng, chính là con gái gả qua cũng được hơn nửa năm rồi, theo lý mà nói thì nếu cảm tình của hai vợ chồng nó tốt thì sẽ được nghe tin vui rất mau thôi, nhưng mà không có.
Một điều khác khiến bà lo lắng là: Con gái trợ cấp nhà mẹ đẻ mình như này có phải hơi quá rồi hay không?
Trước kia con gái thường thường sẽ đưa đồ ăn sang đây, bà cũng nhận, quay đầu lại nhà mình có cái gì cũng đưa một phần sang cho con. Lễ thượng vãng lai, giá trị cũng không kém quá nhiều. Nhưng mà có phải cuộc sống của con bé gần đây đã quá tiêu dao tự tại rồi không nhỉ? Trên tay có được chút tiền đã tiêu sạch bách.
Cách mấy hôm liền ăn thịt, cuộc sống nhà địa chủ cũng chính là như thế đi.
Hiện tại con nó không chừa lối thoát cho ngày sau, chờ sau này nếu cần tiêu tiền lại không lấy ra được, nó phải nếm đủ mùi đau khổ.
Hôm nay, giữa trưa Diệp Hồng mới vừa về đến cửa nhà, đang tính vào bếp thì liền thấy con gái mình xách cái rổ tới đây, liền hỏi con: “Lấy gì vậy?”
Giang Cảnh Du: “Cà tím.”
Chỉ cà tím thôi à?
Không phải, Diệp Hồng Tú mở ra nhìn một cái, quả nhiên, bà ngửi thấy mùi thịt.
Đây là cà tím kho thịt băm, còn có cá mặn, rất thơm.
Diệp Hồng Tú đậy nắp lại: “Mẹ biết mỗi tháng con đều có tiền lương, nhưng mà con tiêu xài như này thì tiền đâu cho đủ hả con! Trên tay con có còn tiền không?”
Giang Cảnh Du: “Mẹ, cà tím này là nhà mình trồng, không tốn tiền.” Cà tím trồng trong sân nhà được chăm rất tốt, kết quả nhiều lắm. Lúc cô hái cà nhìn thấy nhiều trái chín như thế, liền hái hết nấu luôn, sau đó chia một ít ra đưa cho bọn họ.
Về phần nói tiêu tiền, thịt băm cô bỏ vô đây thiệt sự không nhiều lắm.
Nhưng mà theo góc nhìn của Diệp Hồng Tú, có thịt đã nói lên rằng các cô lại đi mua thịt: “Mẹ là đang nói cà tím sao? Mẹ là đang nói con lại đi mua thịt đây nè! Thịt không phải bỏ tiền à? Con có cá mặn nữa!”
Giang Cảnh Du: “Thịt không nhiều lắm, cũng không có ăn thường xuyên.”
Diệp Hồng Tú: “Không thường xuyên? Con quên hổm bữa con đưa tới một tô thịt gà, rồi mấy bữa trước nữa con đưa một nửa con cá tới, lại đếm lên trước đó nữa có hôm con được con vịt không biết từ đâu, chia cho nhà mình một tô canh vịt lớn nữa kìa.” Nói rồi bà đè thấp giọng: “Con nói chút coi, có phải con với con rể đã xài sạch sẽ tiền tiết kiệm rồi không hả?”
Cách mấy ngày liền ăn phong phú đến vậy, vậy thì tiền kia còn không phải chảy ào ào như nước đổ ra ngoài à.
Giang Cảnh Du cảm thấy còn được, vì hiện tại hai vợ chồng bọn cô một người có ngư trường, một người có mục trường, cá với gà và vịt đều không tốn tiền.
Mỗi ngày cô đều có thể câu được mấy chục con cá, đại bộ phận đều bán đi để đổi thành đồng vàng, có thể phát triển liên tục, thường thường lấy một con ra cũng đủ để cải thiện thức ăn.
Bên Cố Hướng Hằng cũng là như thế. Mấy con gà con và vịt con kia của anh nuôi một ngày là có thể trưởng thành và bắt đầu đẻ trứng, 2 tiếng là đẻ trứng 1 lần, 1 con gà trong 1 ngày có thể thu được 12 cái trứng, chúng nó đẻ trứng được 2 ngày sẽ không đẻ nữa. Nói cách khác, trong vòng 3 ngày anh sẽ có được 1 con gà mái già.
Hơn nữa nhà mình lại có thể trồng gạo và tiểu mạch, nên giờ bọn họ thiệt sự là cái gì cũng không thiếu.
Mỗi ngày hai vợ chồng ở trong nhà gỗ nhỏ trong game mở bếp nhỏ cho chính mình, hai người ăn đến mặt mày tỏa sáng, sau đó vừa ra thế giới hiện thực, che che giấu giấu cho mọi người cũng ăn được chút đồ ngon. Như thế đã là kết quả sau khi cô thu liễm rồi đấy.
Chẳng qua theo Diệp Hồng Tú mà xem thì vẫn là rất khác người là được.
Chỉ là cha chồng bà thích ăn, bỏ được, nên cũng không phải là cách mấy hôm liền ăn thịt à.
Giang Cảnh Du: “Mẹ, con không phải con nít nữa, có thể không hiểu chuyện sao? Không tốn bao nhiêu tiền, chỉ để lấy cái hương vị thôi. Cá mặn này cũng không phải là tự bọn con mua, là chiến hữu ảnh gửi tới, ảnh có người chiến hữu quê ở gần biển.”
Diệp Hồng Tú: “Chiến hữu con rể gửi đồ tới, vậy con có gửi về lại chút đồ gì chưa?” Cũng không thể chỉ vào không ra.
Giang Cảnh Du: “Đưa rồi, đưa một ít đặc sản bên mình, hàng khô trong núi, còn có thịt hun khói và cá hun khói linh tinh.”
Diệp Hồng Tú: “Vậy được. Mấy đứa con nha, cũng chỉ là tiêu dao trong khoảng thời gian này, chờ khi có con có cái rồi, có nhiều tiền hơn nữa cũng không đủ xài. Hai đứa tính khi nào thì muốn có con?”
Giang Cảnh Du pha trò: “Xem duyên phận.”
Cái này cô với Cố Hướng Hằng đã thương lượng kỹ rồi, chờ thêm hai năm nữa lại sinh, cũng chính là khi cô được 20 tuổi lại sinh cũng không muộn. Hiện tại hưởng thụ thêm 2 năm tự do đi. Chẳng qua câu này thì không cần nói với Diệp Hồng Tú.
Diệp Hồng Tú sao không nhìn ra, bà bất đắc dĩ mà chọc chọc cái trán cô: “Con đó, con không nóng nảy không để bụng, nhưng tuổi con rể cũng không nhỏ.”
Giang Cảnh Du: “Người trẻ tuổi mới hai mấy mà mẹ, như này còn không trẻ? Mẹ, bọn con hiểu rõ trong lòng.”
Diệp Hồng Tú: “Được rồi, hiểu rõ rồi vậy mẹ không nói nữa. Con đó, cứ quậy đi.”
Lời nói như là oán trách, nhưng thấy con gái mình sống tùy ý được như thế, trong mắt Diệp Hồng Tú đều là ý cười thôi.
“Con đợi chút đã, trước đừng có đi, trước đó không phải con nói muốn ăn khoai que sao?”
Món đó chính là khoai môn que phơi khô, lúc hầm gà thì đặt dưới đáy nồi. Ôi nó ngon đến làm người ta nuốt luôn cả lưỡi.
Giang Cảnh Du lập tức mặt mày hớn hở: “Cảm ơn mẹ, mẹ tốt nhất.”
Diệp Hồng Tú ho nhẹ một tiếng: “Lớn đầu vậy rồi còn làm nũng.”
Sau đó chịu không nổi, cũng cười luôn. Bà cũng không phải không lo lắng liệu nửa đời sau con gái mình có gặp phải một thằng như Vương Bằng Phi hay không, nhưng hiện tại xem, phúc khí của con mình vẫn là rất tốt.
“Đúng rồi, khuôn đúc ba làm giúp con đã làm ra chưa mẹ?”
Nói đến cái này lại thêm cái để ràm nè. Diệp Hồng Tú tức giận liếc xéo cô con gái phá của này một cái, nó nhờ ba nó làm cho mấy cái khuôn đúc làm điểm tâm, vuông hay tròn đều muốn, vì mắt thấy sắp tới tết Trung Thu rồi, nó muốn tự mình làm bánh Trung Thu: “Làm xong rồi, lấy về đi.”
Giang Cảnh Du nhìn nhìn đám khuôn đúc này, đúng là ấn theo lời cô mà làm, còn có điêu khắc hình đóa hoa khác nhau, nhưng sẽ không quá phức tạp.
Giang Cảnh Du cầm khuôn đúc về nhà, cô đi được không bao lâu, đám Phương Minh Nguyệt cũng đã trở lại.
Thím ba Bạch ngồi ở cửa lặt đậu, nhìn thấy bọn họ về thì làm mặt quỷ: “Vừa nãy Cảnh Du có về, mấy đứa lại có lộc ăn rồi.”
Nói ra, có ai có con gái mà không hâm mộ chứ.
Bác gái Hoa đằng trước đều sắp ói máu rồi kìa, vì bả cảm thấy nếu là con gái bà ta gả cho đại đội trưởng thì cũng có thể hưởng phúc như thế, nên giờ bả nhìn nhà họ Giang kiểu gì cũng cảm thấy không vừa mắt.
Trương Lưu Vân cười: “Cũng chưa chắc mà.”
Phương Minh Nguyệt cười. Cô cảm thấy có tám chín thành là chắc. Cô vừa thấy tâm phục lại khẩu phục.
Ở phương diện ăn uống này, quan niệm tiêu phí của Phương Minh Nguyệt không khác với ông ngoại và chị họ là mấy. Khi mình có năng lực thì đừng bạc đãi chính mình, nên ăn ngon chút thì hãy ăn ngon chút, lại không phải ăn không nổi.
Hiện tại hai vợ chồng Chương Học Tri mỗi tháng đều sẽ giao tiền cơm cho trong nhà, Giang Nguyên Đồng có bảo không cần thì bọn họ cũng không chịu, họ nói là nếu không thu bọn họ sẽ ra ngoài ở.
Lúc hai vợ chồng tới nơi này riêng từng người đều có mang theo một bộ phận tiền, lại sau đó khi Phương Minh Nguyệt đến đây, cô lại là người có bản lĩnh, tiền lương của bác sĩ không khác với công nhân lấy tiền lương cho lắm, mà ở trong thôn lại không có chỗ nào cần tiêu dùng nữa nên tồn được kha khá.
Hiện tại tần suất ăn lương thực tinh và thịt của nhà họ Giang cũng cao hơn trước kia.
Về đến nhà, nhìn thấy một tô cà tím thịt băm lớn này, Giang Cảnh Đằng: “Quả nhiên, lại có lộc ăn.”
Trưa nay Giang Cảnh Du không có tiết, nên cô khá là nhàn nhã, cô tính chờ tới chiều đi đến phòng nấm một phen, trưa nay cũng chỉ có hai vợ chồng bọn họ ở nhà.
Cố Hướng Hỉ phải đến trường học, buổi chiều cô nàng cũng có tiết, tuy đó là tiết chính trị, nhưng mà cũng phải đi học.
Chỉ có hai vợ chồng ở nhà nấu nướng nên không cần cố kỵ quá nhiều, nên chờ khi Cố Hướng Hằng về tới nhà, trên bàn cơm có 2 con cá chua ngọt, 1 đĩa sủi cảo trứng, 1 tô cà tím thịt băm lớn, khổ qua nhồi thịt, còn có một phần canh trứng nấu rau, gom đủ 4 món 1 canh đấy, phân lượng mỗi một phần đồ ăn đều rất đủ, lại thêm một nồi cơm nữa. Người bình thường nhìn bữa ăn này có khả năng sẽ cho rằng đây là cho 5 người ăn, còn là 5 người đàn ông thành niên đấy.
Cố Hướng Hằng là đại đội trưởng, công việc của anh rất tạp, đôi khi cũng sẽ xuống ruộng làm việc. Hôm nay anh dẫn người đi khơi thông lạch nước, lúc về trong tay xách theo một nắm ốc đá nhỏ, anh gõ nát vỏ đám ốc này, ném vào trong chuồng gà, nhìn đám gà kẻ sau nối đuôi kẻ trước nhào lên mổ liên tục, lúc này mới rửa tay sạch sẽ.
“Ăn cơm? Nấu gì ngon vậy, thơm quá.”
Giang Cảnh Du: “Có món cá anh thích đó.”
“Ăn thôi!”
Hai vợ chồng anh một đũa em một đũa, phần đồ ăn dành cho 5 người này đều nhanh chóng biến mất, đến cuối cùng chơi chiêu cho đĩa sạch bong, cuối cùng ngay cả canh và sốt dư lại cũng dùng cơm trắng trộn ăn sạch sẽ.
Cố Hướng Hằng thỏa mãn buông chén: “Mấy ngày nay có hơi bốc hỏa.”
Giang Cảnh Du: “Để mai em nấu canh hạ hỏa nha, canh khổ qua đậu nành.”
Giang Cảnh Du lại rót 2 ly nước nho, ngọt ngào, mỗi người một ly.
Uống xong rồi thì ngủ gật, rồi lại chịu đựng ánh nắng chói chang, hai vợ chồng từng người xuất phát.
Chiều nay Cố Hướng Hằng muốn đến mảnh đầm lầy chỗ bờ sông kia xem thử, Giang Cảnh Du thì đến phòng nấm.
Chạng vạng, Cố Hướng Hỉ đã trở lại, mang theo mấy cây xương to, “Chị dâu, đây là anh hai cho, ảnh mua được mấy cây xương, chia hai cái để em mang về nấu canh.”
Hai bên bù đắp cho nhau, trước đó Cố Hướng Hỉ mới tặng con cá qua.
Giang Cảnh Du nhìn nhìn, thịt trên cây xương này đã bị cạo sạch sẽ rồi, còn bị chặt nữa, có thể trực tiếp cho vô nồi.
Giang Cảnh Du: “Đêm nay hầm với lửa nhỏ, làm nước lèo để ngày mai ăn mì.”
Cố Hướng Hỉ nghe xong thì nhe một loạt răng trắng cười: “Chị dâu, cho em nhiều chút hành.”
Giang Cảnh Du cũng cười: “Không thành vấn đề, còn muốn ăn gì?”
Hiện tại cô em gái hướng nội này cũng có thể nói thẳng ra ý tưởng của mình, rộng rãi hơn không ít: “Vậy em muốn ăn mì bản rộng một chút.”
Mì này đều là Giang Cảnh Du kéo thủ công, kéo rộng hay là kéo mảnh đều là tự cô quyết định: “Rồi, có muốn thêm chút cay hay không?”
Cố Hướng Hỉ: “Hơi hơi cay.” Cô nàng thè lưỡi, cô nàng ăn cay không giỏi cho lắm, cơ mà lại thích ăn.
Cho nên mỗi lần ăn cay, đều là hơi hơi cay.
Đôi khi, Giang Cảnh Du cũng sẽ thấy tiếc, thành tích của Cố Hướng Hỉ cũng không tệ, hiện tại đã lên cao nhất, nếu mà khôi phục thi đại học, tỉ lệ thi đậu đại học còn không nhỏ đâu.
Cố Hướng Hằng đã trở lại, nhìn thấy xương: “Ở đâu ra vậy?”
Cố Hướng Hỉ ló đầu ra khỏi phòng bếp: “Anh hai mua đó, vốn dĩ ảnh muốn mua thịt, nhưng lúc đến nơi chỉ còn lại có đống xương không cần phiếu này. Em nghe anh hai nói gần đây ở trong thành càng khó mua được thịt heo, có đến sớm cũng không mua được, chỉ còn lại có chút đầu thừa đuôi thẹo này à.”
Chuyện này Cố Hướng Hằng cũng biết một chút: “Thịt trong xưởng thịt heo bị điều đi một đám để chi viện địa phương khác rồi.”
Ngọn nguồn việc này Cố Hướng Hỉ chưa từng nghe qua, nghe thấy anh cả mình nói thế thì sửng sốt một chút, “Chi viện chỗ nào? Thịt chỗ chúng ta cũng không nhiều lắm mà.”
Cố Hướng Hằng: “Có địa phương khác gặp họa, chỗ chúng ta đây mưa thuận gió hòa, nhưng không đại biểu cho địa phương khác cũng giống vậy.”
Cố Hướng Hỉ: “Thì ra là vậy, vậy thì hết cách rồi. Anh cả, anh mau đi tắm đi, đợi lát nữa ăn cơm.”
Cơm chiều này là đậu que xào trứng, đọt rau khoai xào, bí đỏ xào, còn có canh bí đao nữa.
Đồ ăn vừa lên bàn, Cố Hướng Hỉ lập tức ngồi xuống. Trứng mà lũ gà nhà bọn họ đẻ đều đã bị tự họ ăn hết sạch rồi. Không thể không nói, trứng gà đúng thiệt là ngon.
Về lại nhà anh cả, y như là rớt vào trong ổ phúc vậy đó.
Cô nàng cảm thấy, anh cả thật sự là quá tốt.
Chị dâu cũng rất tốt.
Nghĩ đến cái cô Giang Kiều vừa mới gặp được trên đường về đó, vốn dĩ cho rằng sẽ trở thành chị dâu của mình, giờ Cố Hướng Hỉ âm thầm thấy may mắn. Bộ dáng chị ta trông có chút chật vật, biểu cảm còn có chút dữ tợn, cô nàng không cẩn thận thấy được, bị dọa cho phát hoảng luôn. Như bây giờ, thật sự là quá tốt.
Đầu bên kia, Giang Kiều tức đến ngực phát đau. Hiện tại cô ta đã sinh con được hơn 1 tháng.
Lúc cô ta mới vừa sinh con gái xong ấy, mụ Lưu Phán kia biết đây là con gái thì sắc mặt liền khó coi, cô ta sinh con mà ngay cả 2 cái trứng gà cũng không có. Cũng may Vương Bằng Phi nhìn có chút thất vọng nhưng cũng còn được. Thai đầu sinh con trai hay con gái đều sẽ được nhìn rộng rãi hơn, chỉ là anh ta sẽ không vì Giang Kiều mà phản bác Lưu Phán, hơn nữa hiện tại anh ta lại được làm nhân viên tạm thời của xưởng thực phẩm rồi, không phải ngày nào cũng ở nhà, chỉ có ngày nghỉ mới có thể trở về.
Trong cái nhà này có thể nói chuyện được cũng chỉ có Lưu Phán, bà ta muốn làm thế nào liền làm thế ấy, cho nên Giang Kiều tức giận không ít lần. Giang Kiều biết tức giận sẽ không tốt cho sức khỏe, nhưng mà thiệt sự rất khó khống chế được. Sao lại có mụ mẹ chồng đáng ghét đến vậy chứ!
Càng đừng nói tới cô ta căn bản là không thể nào ở cữ đàng hoàng được.
Sinh xong được mấy ngày mà việc trong nhà ngoài ngõ đều phải làm hết, Lưu Phán kia còn muốn cô ta ra đồng nữa.
Giang Kiều thiếu chút nữa không tức chết.
Lưu Phán liền nói, bà ta lúc trước chính là sống như thế đấy, sao mà giờ tới lượt cô ta lại không được?
Mặc kệ nói như thế nào, Giang Kiều cũng không làm, vì thân thể của cô ta tự cô ta biết yêu quý.
Nhưng mụ Lưu Phán kia thay đổi biện pháp tìm phiền toái cho cô ta: Cô ta không làm, liền không có cơm ăn.
Giang Kiều liền ở trong nhà náo loạn một trận, bắt cha chồng phải mở miệng nói, thế mới có thể ở trong nhà ở hết cữ.
Tháng này Giang Kiều thiệt sự là nhịn rồi lại nhịn, oán hận với Lưu Phán bay lên cao chưa từng có.
Cũng không biết sao mà kiếp trước Giang Cảnh Du có thể nhịn xuống được.
Hiện tại cô ta đi ra đồng làm việc liền bế con ở trên người. Hiện tại con còn quá nhỏ, không thể cõng, liền bọc cho kín mít, một tay bế một tay thì làm việc.
Mọi người quanh đây cơ bản đều là làm thế, trong nhà không có ai nhàn rỗi hỗ trợ trông con cho, vậy thì phải ẵm bồng theo trên người.
Vất vả sao?
Vất vả.
Giang Kiều đều nhịn, nhưng mà hiện tại cô phát hiện có chỗ không đúng.
Vương Bằng Phi ở huyện thành càng chú ý cách ăn mặc chải chuốt hơn.
Cô ta lập tức cảnh giác lên, sau đó hỏi thăm với người khác. Lúc này cô ta chính là nghe được một chút tin tức nên tức giận, thế mới bị Cố Hướng Hỉ vừa lúc thấy được.
*
Tết Trung thu là ngày lễ lớn, đến lúc này là ai cũng phải đi lễ. Nhà có điều kiện thì quà tặng lễ sẽ phong phú hơn chút, còn không có thì chính là cho có ý tứ một phen, một nắm khoai lang khô hay một nắm đậu cũng là ý tứ vậy.
Đến lúc này sẽ còn xuất hiện một loại hiện tượng: Đó chính là có người tặng cho một gói điểm tâm, đóng gói đẹp đẽ cầm đi tặng người, sau đó người kia nhận được rồi cũng không mở ra, lại qua tay tặng người khác, cuối cùng vòng đi vòng lại, có lẽ gói điểm tâm kia sẽ còn trở lại trong tay người chủ đầu tiên. Nếu có người không nỡ ăn, cất rồi cất, cất cho đã vô, chờ đến khi nhân tình lui tới sau lại đi tặng, có người nhận được, vừa mở ra thì ôi quà đã mọc lông xanh.
Diệp Hồng Tú đã từng nhận được điểm tâm như thế đấy.
Huyện thành có bán bánh trung thu, nhưng mà Giang Cảnh Du ăn rồi, cảm thấy dở ẹc hà, nên lúc này mới tính tự mình làm.
Ở trong nhà bọn họ có một cái lò nướng Cố Hướng Hằng tự xây, cơ hội để xài tới cái lò nướng này không phải rất nhiều, hiện tại đã tới lúc dùng đây, rất là thuận tiện.
Từ đây đến Trung thu còn có một đoạn thời gian, nên giờ Giang Cảnh Du liền chuẩn bị làm trước một chút.
Bởi vì đám bánh này nếu muốn gửi ra ngoài thì phải làm trước, chứ không thì phải tới sau tết Trung thu đối phương mới nhận được.
Giang Cảnh Du muốn tặng cho vài người, cô muốn gửi cho biên tập Dương ở tỉnh thành này, còn có nhà dì họ và con dâu dì nữa, rồi thêm đám đồng nghiệp nữa nè.
Cố Hướng Hằng thì phải tặng nhiều à nha:
Anh muốn tặng cho cấp trên cũ của mình, thư ký Lương Bảo; còn có chiến hữu của anh, còn có một ít nhân mạch mở rộng. Anh thật sự quen biết không ít người ở huyện thành, mới đầu có một bộ phận là thư ký hỗ trợ giật dây, sau đó nữa chính là tự anh đi lại.
Ví dụ như là xưởng thực phẩm, chủ nhiệm phòng mua sắm của tiệm cơm quốc doanh vân vân. Giao hảo với những người như thế có chỗ lợi cho thôn của bọn họ.
Giang Cảnh Du tính toán muốn làm mấy loại, xa xỉ chút thì làm nhân hạt sen trứng muối, bánh trung thu ngũ nhân, còn tiết kiệm chút thì làm nhân đậu đỏ và nhân đậu xanh.
Cái câu ‘vỏ mỏng nhân nhiều’ này vào thời điểm này đây cũng không phải câu gì hay, bởi vì phần vỏ làm từ lương thực tinh, còn nhân là làm từ đậu.
Bánh trung thu muốn gửi ra ngoài vì sẽ còn tốn thời gian vận chuyển nên Giang Cảnh Du cố ý làm cho khá là cứng, nó càng như là bánh quy, có thể để lâu.
Nhà mình ăn, vậy thì ăn cái tươi. Bánh trung thu làm từ khuôn đúc loại nhỏ thoạt nhìn rất tinh xảo, trong chiếc bánh lớn bằng nắm tay trẻ con có nhét một cái lòng đỏ trứng là trên cơ bản đã đầy rồi.
Bánh mới vừa nướng thơm mềm lại có chút giòn ngoài rìa, lúc Giang Nguyên Đồng nhận được, một hơi bụp hết 2 cái: “Tay nghề này của con làm đi bán cũng được luôn đó.”
Giang Cảnh Du cười tủm tỉm: “Ông nội, con cũng cảm thấy vậy đó.”
Giang Nguyên Đồng bật cười: “Con đó, không biết cái gì gọi là khiêm tốn hết.”
Kích cỡ nhỏ nhìn tinh xảo đáng yêu, nhưng mà những người khác lại nhìn trúng cỡ trung. Ở cái niên đại này, càng coi trọng phân lượng hơn.
Giang Cảnh Du: “Mọi người nhìn cái gì nữa? Muốn ăn thì ăn đi. Cái hoa nghênh xuân này chính là nhân lòng đỏ trứng, cái này thì là nhân đậu đỏ, cái này là nhân ngũ nhân.”
Diệp Hồng Tú: “Đừng có mỗi người một cái, vậy thì sẽ ăn hết nhanh lắm. Nào, cái bự này chúng ta chia nhau ăn, 4 người ăn 1 cái bự, ngày mai chúng ta lại ăn một cái chứ một hơi ăn hết là khỏi ăn nữa.”
Giang Cảnh Du: “Mẹ, yên tâm đi, con đây là làm thử, xem thử xem khẩu vị có được hay không, nếu được thì lần tới con sẽ dựa theo như vầy mà làm, mọi người ai cũng được ăn.”
“Cái này vẫn chỉ là sản phẩm chị làm thử thôi à!” Giang Cảnh Đằng dựng ngón cái lên, sau đó bay nhanh cầm lấy một cái bánh trung thu lên cắn một nhát. Cái bánh anh chàng lấy chính là nhân lòng đỏ trứng, cắn xuống một miếng là cắn được nửa cái lòng đỏ trứng, lòng đỏ rất thơm ngon, có hơi cát cát, phối chung với vỏ bánh được nướng xốp giòn, tổ hợp thành hưởng thụ. Anh chàng thả chậm tốc độ nuốt, nheo mắt lại, vẻ mặt thỏa mãn: “Chị ơi, chị làm cái này ngon hơn mua về nhiều.”
Trương Lưu Vân cũng gật đầu liên tục: “Mua về là loại để được một đoạn thời gian rồi, còn cái này là mới vừa ra lò.”
Giang Cảnh Đằng ăn ngũ nhân, nhìn chằm chằm bánh lòng đỏ trứng: “Chị ơi, em còn muốn nửa cái lòng đỏ trứng, còn muốn đậu đỏ.”
Diệp Hồng Tú trừng mắt liếc xéo anh chàng một cái: “Sao con lại tham lam vậy chứ? Chính mình bụp một cái rồi còn muốn ăn nhiều đến vậy. Không được.” Bà cầm dao đi tới, cắt đám bánh trung thu này ra: “Như vậy thì mọi người muốn ăn khẩu vị gì cũng có thể nếm thử.”
Không phải là không biết còn có cách đó, mà chỉ là muốn ăn nhiều một chút nên vờ như không thể nghĩ ra được thôi.
Đầu bên kia, Cố Hướng Hằng lấy được bánh trung thu liền thừa lúc nóng hổi đến huyện thành một chuyến, trước hết tặng cho nhà em trai một phần.
Tề Phán Đệ: “Bác cả tụi nhỏ, con làm như này là sao hả?”
Bà chống đẩy: “Quá nhiều, đưa một chút cho mấy đứa nhỏ nếm thử là đủ rồi.”
Nhìn kiểu này dùng không ít nguyên liệu.
Cố Hướng Hằng: “Mọi người đều nếm thử, là bác gái của mấy đứa nhỏ làm.”
“Chà, tay nghề cũng tốt thật. Nè, đây là bưởi người ta tặng, con lấy một trái về cho nhà nếm thử.”
Rời khỏi nhà em trai rồi, Cố Hướng Hằng đến chỗ thượng cấp cũ, quen cửa quen nẻo mà tới cửa.
Nhìn thấy anh, Lương Bảo vỗ vỗ vai anh, hỏi thu nhập của trong thôn, nghe thấy đáp án vừa lòng thì cười gật gật đầu: “Cậu muốn mua máy kéo, để đó tôi xin trước giùm cho.”
Chỗ bọn họ không có nơi sản xuất máy kéo, nếu muốn mua sắm thì phải xin phép được điều đến từ địa phương khác sang bên này.
Cố Hướng Hằng: “Vậy làm phiền rồi ạ.”
Lương Bảo: “Cậu đừng khách khí với tôi, cậu cứ phát triển thôn Thượng Trang cho tốt vào, để tôi xem xem cậu có thể làm được đến bước nào.”
Sau đó ông ấy chợt chuyển giọng, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc: “Cậu tới đúng lúc lắm, tôi có chuyện muốn nói cho cậu.”
“Chuyện gì?” Cố Hướng Hằng cũng nghiêm túc lên theo.
Giọng Lương Bảo có chút bi thống: “Triệu lão bát đã hy sinh.”
Tay Cố Hướng Hằng lập tức siết chặt, cổ họng như là bị thứ gì chặn lại cho nghẹn ứ ấy. Anh ngơ ngẩn nhìn Lương Bảo: “…… Thật sao?”
Triệu lão bát là một vị chiến hữu của anh, lớn hơn anh vài tuổi. Nhớ cái hồi nguyên chủ mới vừa được điều đến chỗ đóng quân kia, anh ấy từng hảo tâm đề điểm nguyên chủ, giao tình giữa hai người không tệ.
Lương Bảo đương nhiên sẽ không lấy chuyện này đi nói giỡn.
Giọng Cố Hướng Hằng trở nên khàn khàn: “Chuyện khi nào vậy ạ?”
Lương Bảo thở dài: “Hậu sự đã xong xuôi, tới lúc bên tôi biết thì đã muộn.”
Ông nhìn Cố Hướng Hằng: “Quê cậu ấy ở Du Thành, cậu có thuận tiện đi thăm hai đứa nhỏ của cậu ấy không?”
Vợ của Triệu lão bát 2 năm trước đã mất rồi, cậu ta có hai đứa con nhỏ, một trai một gái. Cậu ta còn có ba mẹ ở quê trông con giùm, nhưng mà ba của cậu ta thì đúng là ba ruột, cái bà mẹ kia lại là mẹ kế. Lương Bảo nhớ trước đó nhà cậu ta có cả đống chuyện thối nát rồi, hiện tại cậu ta đã mất, Lương Bảo thiệt sự không biết cái người gọi là ông nội kia sẽ đối xử với hai đứa bé kia thế nào.
Cố Hướng Hằng: “Cậu ấy được táng ở quê sao?”
Lương Bảo: “Mộ chôn di vật ở nguyên quán.”
Cố Hướng Hằng: “Vậy để con sắp xếp chuyện trong thôn hết rồi sẽ qua thăm cậu ấy.”
Lương Bảo lấy ra 50 tệ, còn có một ít phiếu: “Nếu ông nội tụi nhỏ mà đối xử với mấy đứa nó còn tạm được, cậu chia một nửa số tiền này cho ổng, một nửa còn lại thì đưa cho hai đứa nhỏ. Nếu ông ta mà không đối xử tốt với hai đứa nhỏ, vậy xem có thể tìm một hộ thân thích nào đó đáng tin cậy mà dàn xếp chút xíu.”
Cố Hướng Hằng trầm giọng: “Con biết nên làm thế nào.”
Từ bên bọn họ qua Du Thành khá là gần, ngồi xe lửa qua đó, nếu chuyện có thể xử lý nhanh chóng, chỉ 1 ngày là có thể vừa đi vừa về.
Cố Hướng Hằng về thôn một chuyến trước, an bài mọi chuyện thỏa đáng rồi lại mang theo một ít đồ ăn và đồ dùng qua.
Trước lúc xuất phát, Giang Cảnh Du bảo anh cứ yên tâm mà qua bên kia an bài mọi chuyện thỏa đáng: “Trong nhà bên này có em rồi, anh yên tâm.”
Sắc mặt Cố Hướng Hằng không quá đẹp: “Trước đó anh có nghe anh ấy nói qua rồi, người cha kia của anh ấy là đồ nhẫn tâm.” Cho nên anh rất lo lắng cho hai đứa nhỏ kia. Trước đó anh đã nghe Triệu lão bát nói rồi, ba anh ấy là nhìn vào số tiền anh ấy gửi về mỗi tháng mới trông con cho.
Tâm tình Giang Cảnh Du cũng rất khó chịu: “Nếu thật không được, anh cứ mang đứa nhỏ về đây, cũng được 7-8 tuổi rồi đúng không? Chúng ta nuôi mấy năm là lớn rồi.”
Cố Hướng Hằng nhìn cô thật lâu: “Anh nhớ kỹ.”
Nuôi một đứa bé không phải đơn giản như nói ngoài miệng vậy, nhưng cô lại đồng ý không chút do dự.
Cố Hướng Hằng thấy lòng nặng trĩu, lại cảm thấy nóng hổi, dùng sức ôm lấy cô: “Anh xuất phát đây.”
Con gái bà gả cho một lang quân như ý, vợ chồng hòa thuận.
Hai đứa con trai phía dưới cũng đều hiếu thuận hiểu chuyện, dù cho bà có nhắc vài lần, chuyện hôn sự của con trai lớn cũng không cần sốt ruột quá vì tuổi nó còn không lớn, nhưng mà bà có một điều lo lắng, chính là con gái gả qua cũng được hơn nửa năm rồi, theo lý mà nói thì nếu cảm tình của hai vợ chồng nó tốt thì sẽ được nghe tin vui rất mau thôi, nhưng mà không có.
Một điều khác khiến bà lo lắng là: Con gái trợ cấp nhà mẹ đẻ mình như này có phải hơi quá rồi hay không?
Trước kia con gái thường thường sẽ đưa đồ ăn sang đây, bà cũng nhận, quay đầu lại nhà mình có cái gì cũng đưa một phần sang cho con. Lễ thượng vãng lai, giá trị cũng không kém quá nhiều. Nhưng mà có phải cuộc sống của con bé gần đây đã quá tiêu dao tự tại rồi không nhỉ? Trên tay có được chút tiền đã tiêu sạch bách.
Cách mấy hôm liền ăn thịt, cuộc sống nhà địa chủ cũng chính là như thế đi.
Hiện tại con nó không chừa lối thoát cho ngày sau, chờ sau này nếu cần tiêu tiền lại không lấy ra được, nó phải nếm đủ mùi đau khổ.
Hôm nay, giữa trưa Diệp Hồng mới vừa về đến cửa nhà, đang tính vào bếp thì liền thấy con gái mình xách cái rổ tới đây, liền hỏi con: “Lấy gì vậy?”
Giang Cảnh Du: “Cà tím.”
Chỉ cà tím thôi à?
Không phải, Diệp Hồng Tú mở ra nhìn một cái, quả nhiên, bà ngửi thấy mùi thịt.
Đây là cà tím kho thịt băm, còn có cá mặn, rất thơm.
Diệp Hồng Tú đậy nắp lại: “Mẹ biết mỗi tháng con đều có tiền lương, nhưng mà con tiêu xài như này thì tiền đâu cho đủ hả con! Trên tay con có còn tiền không?”
Giang Cảnh Du: “Mẹ, cà tím này là nhà mình trồng, không tốn tiền.” Cà tím trồng trong sân nhà được chăm rất tốt, kết quả nhiều lắm. Lúc cô hái cà nhìn thấy nhiều trái chín như thế, liền hái hết nấu luôn, sau đó chia một ít ra đưa cho bọn họ.
Về phần nói tiêu tiền, thịt băm cô bỏ vô đây thiệt sự không nhiều lắm.
Nhưng mà theo góc nhìn của Diệp Hồng Tú, có thịt đã nói lên rằng các cô lại đi mua thịt: “Mẹ là đang nói cà tím sao? Mẹ là đang nói con lại đi mua thịt đây nè! Thịt không phải bỏ tiền à? Con có cá mặn nữa!”
Giang Cảnh Du: “Thịt không nhiều lắm, cũng không có ăn thường xuyên.”
Diệp Hồng Tú: “Không thường xuyên? Con quên hổm bữa con đưa tới một tô thịt gà, rồi mấy bữa trước nữa con đưa một nửa con cá tới, lại đếm lên trước đó nữa có hôm con được con vịt không biết từ đâu, chia cho nhà mình một tô canh vịt lớn nữa kìa.” Nói rồi bà đè thấp giọng: “Con nói chút coi, có phải con với con rể đã xài sạch sẽ tiền tiết kiệm rồi không hả?”
Cách mấy ngày liền ăn phong phú đến vậy, vậy thì tiền kia còn không phải chảy ào ào như nước đổ ra ngoài à.
Giang Cảnh Du cảm thấy còn được, vì hiện tại hai vợ chồng bọn cô một người có ngư trường, một người có mục trường, cá với gà và vịt đều không tốn tiền.
Mỗi ngày cô đều có thể câu được mấy chục con cá, đại bộ phận đều bán đi để đổi thành đồng vàng, có thể phát triển liên tục, thường thường lấy một con ra cũng đủ để cải thiện thức ăn.
Bên Cố Hướng Hằng cũng là như thế. Mấy con gà con và vịt con kia của anh nuôi một ngày là có thể trưởng thành và bắt đầu đẻ trứng, 2 tiếng là đẻ trứng 1 lần, 1 con gà trong 1 ngày có thể thu được 12 cái trứng, chúng nó đẻ trứng được 2 ngày sẽ không đẻ nữa. Nói cách khác, trong vòng 3 ngày anh sẽ có được 1 con gà mái già.
Hơn nữa nhà mình lại có thể trồng gạo và tiểu mạch, nên giờ bọn họ thiệt sự là cái gì cũng không thiếu.
Mỗi ngày hai vợ chồng ở trong nhà gỗ nhỏ trong game mở bếp nhỏ cho chính mình, hai người ăn đến mặt mày tỏa sáng, sau đó vừa ra thế giới hiện thực, che che giấu giấu cho mọi người cũng ăn được chút đồ ngon. Như thế đã là kết quả sau khi cô thu liễm rồi đấy.
Chẳng qua theo Diệp Hồng Tú mà xem thì vẫn là rất khác người là được.
Chỉ là cha chồng bà thích ăn, bỏ được, nên cũng không phải là cách mấy hôm liền ăn thịt à.
Giang Cảnh Du: “Mẹ, con không phải con nít nữa, có thể không hiểu chuyện sao? Không tốn bao nhiêu tiền, chỉ để lấy cái hương vị thôi. Cá mặn này cũng không phải là tự bọn con mua, là chiến hữu ảnh gửi tới, ảnh có người chiến hữu quê ở gần biển.”
Diệp Hồng Tú: “Chiến hữu con rể gửi đồ tới, vậy con có gửi về lại chút đồ gì chưa?” Cũng không thể chỉ vào không ra.
Giang Cảnh Du: “Đưa rồi, đưa một ít đặc sản bên mình, hàng khô trong núi, còn có thịt hun khói và cá hun khói linh tinh.”
Diệp Hồng Tú: “Vậy được. Mấy đứa con nha, cũng chỉ là tiêu dao trong khoảng thời gian này, chờ khi có con có cái rồi, có nhiều tiền hơn nữa cũng không đủ xài. Hai đứa tính khi nào thì muốn có con?”
Giang Cảnh Du pha trò: “Xem duyên phận.”
Cái này cô với Cố Hướng Hằng đã thương lượng kỹ rồi, chờ thêm hai năm nữa lại sinh, cũng chính là khi cô được 20 tuổi lại sinh cũng không muộn. Hiện tại hưởng thụ thêm 2 năm tự do đi. Chẳng qua câu này thì không cần nói với Diệp Hồng Tú.
Diệp Hồng Tú sao không nhìn ra, bà bất đắc dĩ mà chọc chọc cái trán cô: “Con đó, con không nóng nảy không để bụng, nhưng tuổi con rể cũng không nhỏ.”
Giang Cảnh Du: “Người trẻ tuổi mới hai mấy mà mẹ, như này còn không trẻ? Mẹ, bọn con hiểu rõ trong lòng.”
Diệp Hồng Tú: “Được rồi, hiểu rõ rồi vậy mẹ không nói nữa. Con đó, cứ quậy đi.”
Lời nói như là oán trách, nhưng thấy con gái mình sống tùy ý được như thế, trong mắt Diệp Hồng Tú đều là ý cười thôi.
“Con đợi chút đã, trước đừng có đi, trước đó không phải con nói muốn ăn khoai que sao?”
Món đó chính là khoai môn que phơi khô, lúc hầm gà thì đặt dưới đáy nồi. Ôi nó ngon đến làm người ta nuốt luôn cả lưỡi.
Giang Cảnh Du lập tức mặt mày hớn hở: “Cảm ơn mẹ, mẹ tốt nhất.”
Diệp Hồng Tú ho nhẹ một tiếng: “Lớn đầu vậy rồi còn làm nũng.”
Sau đó chịu không nổi, cũng cười luôn. Bà cũng không phải không lo lắng liệu nửa đời sau con gái mình có gặp phải một thằng như Vương Bằng Phi hay không, nhưng hiện tại xem, phúc khí của con mình vẫn là rất tốt.
“Đúng rồi, khuôn đúc ba làm giúp con đã làm ra chưa mẹ?”
Nói đến cái này lại thêm cái để ràm nè. Diệp Hồng Tú tức giận liếc xéo cô con gái phá của này một cái, nó nhờ ba nó làm cho mấy cái khuôn đúc làm điểm tâm, vuông hay tròn đều muốn, vì mắt thấy sắp tới tết Trung Thu rồi, nó muốn tự mình làm bánh Trung Thu: “Làm xong rồi, lấy về đi.”
Giang Cảnh Du nhìn nhìn đám khuôn đúc này, đúng là ấn theo lời cô mà làm, còn có điêu khắc hình đóa hoa khác nhau, nhưng sẽ không quá phức tạp.
Giang Cảnh Du cầm khuôn đúc về nhà, cô đi được không bao lâu, đám Phương Minh Nguyệt cũng đã trở lại.
Thím ba Bạch ngồi ở cửa lặt đậu, nhìn thấy bọn họ về thì làm mặt quỷ: “Vừa nãy Cảnh Du có về, mấy đứa lại có lộc ăn rồi.”
Nói ra, có ai có con gái mà không hâm mộ chứ.
Bác gái Hoa đằng trước đều sắp ói máu rồi kìa, vì bả cảm thấy nếu là con gái bà ta gả cho đại đội trưởng thì cũng có thể hưởng phúc như thế, nên giờ bả nhìn nhà họ Giang kiểu gì cũng cảm thấy không vừa mắt.
Trương Lưu Vân cười: “Cũng chưa chắc mà.”
Phương Minh Nguyệt cười. Cô cảm thấy có tám chín thành là chắc. Cô vừa thấy tâm phục lại khẩu phục.
Ở phương diện ăn uống này, quan niệm tiêu phí của Phương Minh Nguyệt không khác với ông ngoại và chị họ là mấy. Khi mình có năng lực thì đừng bạc đãi chính mình, nên ăn ngon chút thì hãy ăn ngon chút, lại không phải ăn không nổi.
Hiện tại hai vợ chồng Chương Học Tri mỗi tháng đều sẽ giao tiền cơm cho trong nhà, Giang Nguyên Đồng có bảo không cần thì bọn họ cũng không chịu, họ nói là nếu không thu bọn họ sẽ ra ngoài ở.
Lúc hai vợ chồng tới nơi này riêng từng người đều có mang theo một bộ phận tiền, lại sau đó khi Phương Minh Nguyệt đến đây, cô lại là người có bản lĩnh, tiền lương của bác sĩ không khác với công nhân lấy tiền lương cho lắm, mà ở trong thôn lại không có chỗ nào cần tiêu dùng nữa nên tồn được kha khá.
Hiện tại tần suất ăn lương thực tinh và thịt của nhà họ Giang cũng cao hơn trước kia.
Về đến nhà, nhìn thấy một tô cà tím thịt băm lớn này, Giang Cảnh Đằng: “Quả nhiên, lại có lộc ăn.”
Trưa nay Giang Cảnh Du không có tiết, nên cô khá là nhàn nhã, cô tính chờ tới chiều đi đến phòng nấm một phen, trưa nay cũng chỉ có hai vợ chồng bọn họ ở nhà.
Cố Hướng Hỉ phải đến trường học, buổi chiều cô nàng cũng có tiết, tuy đó là tiết chính trị, nhưng mà cũng phải đi học.
Chỉ có hai vợ chồng ở nhà nấu nướng nên không cần cố kỵ quá nhiều, nên chờ khi Cố Hướng Hằng về tới nhà, trên bàn cơm có 2 con cá chua ngọt, 1 đĩa sủi cảo trứng, 1 tô cà tím thịt băm lớn, khổ qua nhồi thịt, còn có một phần canh trứng nấu rau, gom đủ 4 món 1 canh đấy, phân lượng mỗi một phần đồ ăn đều rất đủ, lại thêm một nồi cơm nữa. Người bình thường nhìn bữa ăn này có khả năng sẽ cho rằng đây là cho 5 người ăn, còn là 5 người đàn ông thành niên đấy.
Cố Hướng Hằng là đại đội trưởng, công việc của anh rất tạp, đôi khi cũng sẽ xuống ruộng làm việc. Hôm nay anh dẫn người đi khơi thông lạch nước, lúc về trong tay xách theo một nắm ốc đá nhỏ, anh gõ nát vỏ đám ốc này, ném vào trong chuồng gà, nhìn đám gà kẻ sau nối đuôi kẻ trước nhào lên mổ liên tục, lúc này mới rửa tay sạch sẽ.
“Ăn cơm? Nấu gì ngon vậy, thơm quá.”
Giang Cảnh Du: “Có món cá anh thích đó.”
“Ăn thôi!”
Hai vợ chồng anh một đũa em một đũa, phần đồ ăn dành cho 5 người này đều nhanh chóng biến mất, đến cuối cùng chơi chiêu cho đĩa sạch bong, cuối cùng ngay cả canh và sốt dư lại cũng dùng cơm trắng trộn ăn sạch sẽ.
Cố Hướng Hằng thỏa mãn buông chén: “Mấy ngày nay có hơi bốc hỏa.”
Giang Cảnh Du: “Để mai em nấu canh hạ hỏa nha, canh khổ qua đậu nành.”
Giang Cảnh Du lại rót 2 ly nước nho, ngọt ngào, mỗi người một ly.
Uống xong rồi thì ngủ gật, rồi lại chịu đựng ánh nắng chói chang, hai vợ chồng từng người xuất phát.
Chiều nay Cố Hướng Hằng muốn đến mảnh đầm lầy chỗ bờ sông kia xem thử, Giang Cảnh Du thì đến phòng nấm.
Chạng vạng, Cố Hướng Hỉ đã trở lại, mang theo mấy cây xương to, “Chị dâu, đây là anh hai cho, ảnh mua được mấy cây xương, chia hai cái để em mang về nấu canh.”
Hai bên bù đắp cho nhau, trước đó Cố Hướng Hỉ mới tặng con cá qua.
Giang Cảnh Du nhìn nhìn, thịt trên cây xương này đã bị cạo sạch sẽ rồi, còn bị chặt nữa, có thể trực tiếp cho vô nồi.
Giang Cảnh Du: “Đêm nay hầm với lửa nhỏ, làm nước lèo để ngày mai ăn mì.”
Cố Hướng Hỉ nghe xong thì nhe một loạt răng trắng cười: “Chị dâu, cho em nhiều chút hành.”
Giang Cảnh Du cũng cười: “Không thành vấn đề, còn muốn ăn gì?”
Hiện tại cô em gái hướng nội này cũng có thể nói thẳng ra ý tưởng của mình, rộng rãi hơn không ít: “Vậy em muốn ăn mì bản rộng một chút.”
Mì này đều là Giang Cảnh Du kéo thủ công, kéo rộng hay là kéo mảnh đều là tự cô quyết định: “Rồi, có muốn thêm chút cay hay không?”
Cố Hướng Hỉ: “Hơi hơi cay.” Cô nàng thè lưỡi, cô nàng ăn cay không giỏi cho lắm, cơ mà lại thích ăn.
Cho nên mỗi lần ăn cay, đều là hơi hơi cay.
Đôi khi, Giang Cảnh Du cũng sẽ thấy tiếc, thành tích của Cố Hướng Hỉ cũng không tệ, hiện tại đã lên cao nhất, nếu mà khôi phục thi đại học, tỉ lệ thi đậu đại học còn không nhỏ đâu.
Cố Hướng Hằng đã trở lại, nhìn thấy xương: “Ở đâu ra vậy?”
Cố Hướng Hỉ ló đầu ra khỏi phòng bếp: “Anh hai mua đó, vốn dĩ ảnh muốn mua thịt, nhưng lúc đến nơi chỉ còn lại có đống xương không cần phiếu này. Em nghe anh hai nói gần đây ở trong thành càng khó mua được thịt heo, có đến sớm cũng không mua được, chỉ còn lại có chút đầu thừa đuôi thẹo này à.”
Chuyện này Cố Hướng Hằng cũng biết một chút: “Thịt trong xưởng thịt heo bị điều đi một đám để chi viện địa phương khác rồi.”
Ngọn nguồn việc này Cố Hướng Hỉ chưa từng nghe qua, nghe thấy anh cả mình nói thế thì sửng sốt một chút, “Chi viện chỗ nào? Thịt chỗ chúng ta cũng không nhiều lắm mà.”
Cố Hướng Hằng: “Có địa phương khác gặp họa, chỗ chúng ta đây mưa thuận gió hòa, nhưng không đại biểu cho địa phương khác cũng giống vậy.”
Cố Hướng Hỉ: “Thì ra là vậy, vậy thì hết cách rồi. Anh cả, anh mau đi tắm đi, đợi lát nữa ăn cơm.”
Cơm chiều này là đậu que xào trứng, đọt rau khoai xào, bí đỏ xào, còn có canh bí đao nữa.
Đồ ăn vừa lên bàn, Cố Hướng Hỉ lập tức ngồi xuống. Trứng mà lũ gà nhà bọn họ đẻ đều đã bị tự họ ăn hết sạch rồi. Không thể không nói, trứng gà đúng thiệt là ngon.
Về lại nhà anh cả, y như là rớt vào trong ổ phúc vậy đó.
Cô nàng cảm thấy, anh cả thật sự là quá tốt.
Chị dâu cũng rất tốt.
Nghĩ đến cái cô Giang Kiều vừa mới gặp được trên đường về đó, vốn dĩ cho rằng sẽ trở thành chị dâu của mình, giờ Cố Hướng Hỉ âm thầm thấy may mắn. Bộ dáng chị ta trông có chút chật vật, biểu cảm còn có chút dữ tợn, cô nàng không cẩn thận thấy được, bị dọa cho phát hoảng luôn. Như bây giờ, thật sự là quá tốt.
Đầu bên kia, Giang Kiều tức đến ngực phát đau. Hiện tại cô ta đã sinh con được hơn 1 tháng.
Lúc cô ta mới vừa sinh con gái xong ấy, mụ Lưu Phán kia biết đây là con gái thì sắc mặt liền khó coi, cô ta sinh con mà ngay cả 2 cái trứng gà cũng không có. Cũng may Vương Bằng Phi nhìn có chút thất vọng nhưng cũng còn được. Thai đầu sinh con trai hay con gái đều sẽ được nhìn rộng rãi hơn, chỉ là anh ta sẽ không vì Giang Kiều mà phản bác Lưu Phán, hơn nữa hiện tại anh ta lại được làm nhân viên tạm thời của xưởng thực phẩm rồi, không phải ngày nào cũng ở nhà, chỉ có ngày nghỉ mới có thể trở về.
Trong cái nhà này có thể nói chuyện được cũng chỉ có Lưu Phán, bà ta muốn làm thế nào liền làm thế ấy, cho nên Giang Kiều tức giận không ít lần. Giang Kiều biết tức giận sẽ không tốt cho sức khỏe, nhưng mà thiệt sự rất khó khống chế được. Sao lại có mụ mẹ chồng đáng ghét đến vậy chứ!
Càng đừng nói tới cô ta căn bản là không thể nào ở cữ đàng hoàng được.
Sinh xong được mấy ngày mà việc trong nhà ngoài ngõ đều phải làm hết, Lưu Phán kia còn muốn cô ta ra đồng nữa.
Giang Kiều thiếu chút nữa không tức chết.
Lưu Phán liền nói, bà ta lúc trước chính là sống như thế đấy, sao mà giờ tới lượt cô ta lại không được?
Mặc kệ nói như thế nào, Giang Kiều cũng không làm, vì thân thể của cô ta tự cô ta biết yêu quý.
Nhưng mụ Lưu Phán kia thay đổi biện pháp tìm phiền toái cho cô ta: Cô ta không làm, liền không có cơm ăn.
Giang Kiều liền ở trong nhà náo loạn một trận, bắt cha chồng phải mở miệng nói, thế mới có thể ở trong nhà ở hết cữ.
Tháng này Giang Kiều thiệt sự là nhịn rồi lại nhịn, oán hận với Lưu Phán bay lên cao chưa từng có.
Cũng không biết sao mà kiếp trước Giang Cảnh Du có thể nhịn xuống được.
Hiện tại cô ta đi ra đồng làm việc liền bế con ở trên người. Hiện tại con còn quá nhỏ, không thể cõng, liền bọc cho kín mít, một tay bế một tay thì làm việc.
Mọi người quanh đây cơ bản đều là làm thế, trong nhà không có ai nhàn rỗi hỗ trợ trông con cho, vậy thì phải ẵm bồng theo trên người.
Vất vả sao?
Vất vả.
Giang Kiều đều nhịn, nhưng mà hiện tại cô phát hiện có chỗ không đúng.
Vương Bằng Phi ở huyện thành càng chú ý cách ăn mặc chải chuốt hơn.
Cô ta lập tức cảnh giác lên, sau đó hỏi thăm với người khác. Lúc này cô ta chính là nghe được một chút tin tức nên tức giận, thế mới bị Cố Hướng Hỉ vừa lúc thấy được.
*
Tết Trung thu là ngày lễ lớn, đến lúc này là ai cũng phải đi lễ. Nhà có điều kiện thì quà tặng lễ sẽ phong phú hơn chút, còn không có thì chính là cho có ý tứ một phen, một nắm khoai lang khô hay một nắm đậu cũng là ý tứ vậy.
Đến lúc này sẽ còn xuất hiện một loại hiện tượng: Đó chính là có người tặng cho một gói điểm tâm, đóng gói đẹp đẽ cầm đi tặng người, sau đó người kia nhận được rồi cũng không mở ra, lại qua tay tặng người khác, cuối cùng vòng đi vòng lại, có lẽ gói điểm tâm kia sẽ còn trở lại trong tay người chủ đầu tiên. Nếu có người không nỡ ăn, cất rồi cất, cất cho đã vô, chờ đến khi nhân tình lui tới sau lại đi tặng, có người nhận được, vừa mở ra thì ôi quà đã mọc lông xanh.
Diệp Hồng Tú đã từng nhận được điểm tâm như thế đấy.
Huyện thành có bán bánh trung thu, nhưng mà Giang Cảnh Du ăn rồi, cảm thấy dở ẹc hà, nên lúc này mới tính tự mình làm.
Ở trong nhà bọn họ có một cái lò nướng Cố Hướng Hằng tự xây, cơ hội để xài tới cái lò nướng này không phải rất nhiều, hiện tại đã tới lúc dùng đây, rất là thuận tiện.
Từ đây đến Trung thu còn có một đoạn thời gian, nên giờ Giang Cảnh Du liền chuẩn bị làm trước một chút.
Bởi vì đám bánh này nếu muốn gửi ra ngoài thì phải làm trước, chứ không thì phải tới sau tết Trung thu đối phương mới nhận được.
Giang Cảnh Du muốn tặng cho vài người, cô muốn gửi cho biên tập Dương ở tỉnh thành này, còn có nhà dì họ và con dâu dì nữa, rồi thêm đám đồng nghiệp nữa nè.
Cố Hướng Hằng thì phải tặng nhiều à nha:
Anh muốn tặng cho cấp trên cũ của mình, thư ký Lương Bảo; còn có chiến hữu của anh, còn có một ít nhân mạch mở rộng. Anh thật sự quen biết không ít người ở huyện thành, mới đầu có một bộ phận là thư ký hỗ trợ giật dây, sau đó nữa chính là tự anh đi lại.
Ví dụ như là xưởng thực phẩm, chủ nhiệm phòng mua sắm của tiệm cơm quốc doanh vân vân. Giao hảo với những người như thế có chỗ lợi cho thôn của bọn họ.
Giang Cảnh Du tính toán muốn làm mấy loại, xa xỉ chút thì làm nhân hạt sen trứng muối, bánh trung thu ngũ nhân, còn tiết kiệm chút thì làm nhân đậu đỏ và nhân đậu xanh.
Cái câu ‘vỏ mỏng nhân nhiều’ này vào thời điểm này đây cũng không phải câu gì hay, bởi vì phần vỏ làm từ lương thực tinh, còn nhân là làm từ đậu.
Bánh trung thu muốn gửi ra ngoài vì sẽ còn tốn thời gian vận chuyển nên Giang Cảnh Du cố ý làm cho khá là cứng, nó càng như là bánh quy, có thể để lâu.
Nhà mình ăn, vậy thì ăn cái tươi. Bánh trung thu làm từ khuôn đúc loại nhỏ thoạt nhìn rất tinh xảo, trong chiếc bánh lớn bằng nắm tay trẻ con có nhét một cái lòng đỏ trứng là trên cơ bản đã đầy rồi.
Bánh mới vừa nướng thơm mềm lại có chút giòn ngoài rìa, lúc Giang Nguyên Đồng nhận được, một hơi bụp hết 2 cái: “Tay nghề này của con làm đi bán cũng được luôn đó.”
Giang Cảnh Du cười tủm tỉm: “Ông nội, con cũng cảm thấy vậy đó.”
Giang Nguyên Đồng bật cười: “Con đó, không biết cái gì gọi là khiêm tốn hết.”
Kích cỡ nhỏ nhìn tinh xảo đáng yêu, nhưng mà những người khác lại nhìn trúng cỡ trung. Ở cái niên đại này, càng coi trọng phân lượng hơn.
Giang Cảnh Du: “Mọi người nhìn cái gì nữa? Muốn ăn thì ăn đi. Cái hoa nghênh xuân này chính là nhân lòng đỏ trứng, cái này thì là nhân đậu đỏ, cái này là nhân ngũ nhân.”
Diệp Hồng Tú: “Đừng có mỗi người một cái, vậy thì sẽ ăn hết nhanh lắm. Nào, cái bự này chúng ta chia nhau ăn, 4 người ăn 1 cái bự, ngày mai chúng ta lại ăn một cái chứ một hơi ăn hết là khỏi ăn nữa.”
Giang Cảnh Du: “Mẹ, yên tâm đi, con đây là làm thử, xem thử xem khẩu vị có được hay không, nếu được thì lần tới con sẽ dựa theo như vầy mà làm, mọi người ai cũng được ăn.”
“Cái này vẫn chỉ là sản phẩm chị làm thử thôi à!” Giang Cảnh Đằng dựng ngón cái lên, sau đó bay nhanh cầm lấy một cái bánh trung thu lên cắn một nhát. Cái bánh anh chàng lấy chính là nhân lòng đỏ trứng, cắn xuống một miếng là cắn được nửa cái lòng đỏ trứng, lòng đỏ rất thơm ngon, có hơi cát cát, phối chung với vỏ bánh được nướng xốp giòn, tổ hợp thành hưởng thụ. Anh chàng thả chậm tốc độ nuốt, nheo mắt lại, vẻ mặt thỏa mãn: “Chị ơi, chị làm cái này ngon hơn mua về nhiều.”
Trương Lưu Vân cũng gật đầu liên tục: “Mua về là loại để được một đoạn thời gian rồi, còn cái này là mới vừa ra lò.”
Giang Cảnh Đằng ăn ngũ nhân, nhìn chằm chằm bánh lòng đỏ trứng: “Chị ơi, em còn muốn nửa cái lòng đỏ trứng, còn muốn đậu đỏ.”
Diệp Hồng Tú trừng mắt liếc xéo anh chàng một cái: “Sao con lại tham lam vậy chứ? Chính mình bụp một cái rồi còn muốn ăn nhiều đến vậy. Không được.” Bà cầm dao đi tới, cắt đám bánh trung thu này ra: “Như vậy thì mọi người muốn ăn khẩu vị gì cũng có thể nếm thử.”
Không phải là không biết còn có cách đó, mà chỉ là muốn ăn nhiều một chút nên vờ như không thể nghĩ ra được thôi.
Đầu bên kia, Cố Hướng Hằng lấy được bánh trung thu liền thừa lúc nóng hổi đến huyện thành một chuyến, trước hết tặng cho nhà em trai một phần.
Tề Phán Đệ: “Bác cả tụi nhỏ, con làm như này là sao hả?”
Bà chống đẩy: “Quá nhiều, đưa một chút cho mấy đứa nhỏ nếm thử là đủ rồi.”
Nhìn kiểu này dùng không ít nguyên liệu.
Cố Hướng Hằng: “Mọi người đều nếm thử, là bác gái của mấy đứa nhỏ làm.”
“Chà, tay nghề cũng tốt thật. Nè, đây là bưởi người ta tặng, con lấy một trái về cho nhà nếm thử.”
Rời khỏi nhà em trai rồi, Cố Hướng Hằng đến chỗ thượng cấp cũ, quen cửa quen nẻo mà tới cửa.
Nhìn thấy anh, Lương Bảo vỗ vỗ vai anh, hỏi thu nhập của trong thôn, nghe thấy đáp án vừa lòng thì cười gật gật đầu: “Cậu muốn mua máy kéo, để đó tôi xin trước giùm cho.”
Chỗ bọn họ không có nơi sản xuất máy kéo, nếu muốn mua sắm thì phải xin phép được điều đến từ địa phương khác sang bên này.
Cố Hướng Hằng: “Vậy làm phiền rồi ạ.”
Lương Bảo: “Cậu đừng khách khí với tôi, cậu cứ phát triển thôn Thượng Trang cho tốt vào, để tôi xem xem cậu có thể làm được đến bước nào.”
Sau đó ông ấy chợt chuyển giọng, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc: “Cậu tới đúng lúc lắm, tôi có chuyện muốn nói cho cậu.”
“Chuyện gì?” Cố Hướng Hằng cũng nghiêm túc lên theo.
Giọng Lương Bảo có chút bi thống: “Triệu lão bát đã hy sinh.”
Tay Cố Hướng Hằng lập tức siết chặt, cổ họng như là bị thứ gì chặn lại cho nghẹn ứ ấy. Anh ngơ ngẩn nhìn Lương Bảo: “…… Thật sao?”
Triệu lão bát là một vị chiến hữu của anh, lớn hơn anh vài tuổi. Nhớ cái hồi nguyên chủ mới vừa được điều đến chỗ đóng quân kia, anh ấy từng hảo tâm đề điểm nguyên chủ, giao tình giữa hai người không tệ.
Lương Bảo đương nhiên sẽ không lấy chuyện này đi nói giỡn.
Giọng Cố Hướng Hằng trở nên khàn khàn: “Chuyện khi nào vậy ạ?”
Lương Bảo thở dài: “Hậu sự đã xong xuôi, tới lúc bên tôi biết thì đã muộn.”
Ông nhìn Cố Hướng Hằng: “Quê cậu ấy ở Du Thành, cậu có thuận tiện đi thăm hai đứa nhỏ của cậu ấy không?”
Vợ của Triệu lão bát 2 năm trước đã mất rồi, cậu ta có hai đứa con nhỏ, một trai một gái. Cậu ta còn có ba mẹ ở quê trông con giùm, nhưng mà ba của cậu ta thì đúng là ba ruột, cái bà mẹ kia lại là mẹ kế. Lương Bảo nhớ trước đó nhà cậu ta có cả đống chuyện thối nát rồi, hiện tại cậu ta đã mất, Lương Bảo thiệt sự không biết cái người gọi là ông nội kia sẽ đối xử với hai đứa bé kia thế nào.
Cố Hướng Hằng: “Cậu ấy được táng ở quê sao?”
Lương Bảo: “Mộ chôn di vật ở nguyên quán.”
Cố Hướng Hằng: “Vậy để con sắp xếp chuyện trong thôn hết rồi sẽ qua thăm cậu ấy.”
Lương Bảo lấy ra 50 tệ, còn có một ít phiếu: “Nếu ông nội tụi nhỏ mà đối xử với mấy đứa nó còn tạm được, cậu chia một nửa số tiền này cho ổng, một nửa còn lại thì đưa cho hai đứa nhỏ. Nếu ông ta mà không đối xử tốt với hai đứa nhỏ, vậy xem có thể tìm một hộ thân thích nào đó đáng tin cậy mà dàn xếp chút xíu.”
Cố Hướng Hằng trầm giọng: “Con biết nên làm thế nào.”
Từ bên bọn họ qua Du Thành khá là gần, ngồi xe lửa qua đó, nếu chuyện có thể xử lý nhanh chóng, chỉ 1 ngày là có thể vừa đi vừa về.
Cố Hướng Hằng về thôn một chuyến trước, an bài mọi chuyện thỏa đáng rồi lại mang theo một ít đồ ăn và đồ dùng qua.
Trước lúc xuất phát, Giang Cảnh Du bảo anh cứ yên tâm mà qua bên kia an bài mọi chuyện thỏa đáng: “Trong nhà bên này có em rồi, anh yên tâm.”
Sắc mặt Cố Hướng Hằng không quá đẹp: “Trước đó anh có nghe anh ấy nói qua rồi, người cha kia của anh ấy là đồ nhẫn tâm.” Cho nên anh rất lo lắng cho hai đứa nhỏ kia. Trước đó anh đã nghe Triệu lão bát nói rồi, ba anh ấy là nhìn vào số tiền anh ấy gửi về mỗi tháng mới trông con cho.
Tâm tình Giang Cảnh Du cũng rất khó chịu: “Nếu thật không được, anh cứ mang đứa nhỏ về đây, cũng được 7-8 tuổi rồi đúng không? Chúng ta nuôi mấy năm là lớn rồi.”
Cố Hướng Hằng nhìn cô thật lâu: “Anh nhớ kỹ.”
Nuôi một đứa bé không phải đơn giản như nói ngoài miệng vậy, nhưng cô lại đồng ý không chút do dự.
Cố Hướng Hằng thấy lòng nặng trĩu, lại cảm thấy nóng hổi, dùng sức ôm lấy cô: “Anh xuất phát đây.”