Chương 13
Sau vụ việc đó, nhóm người đi cùng với ả tự giác viết bản kiểm điểm, cùng hứa sẽ không vi phạm nữa.
Lam Nguyệt ở trong phòng chán, liền đi ra ngoài ngắm cảnh. Cô đi ra phía rừng trúc, ngồi xuống ôm một chú thỏ lên suy nghĩ: "lông của chúng thật mềm".
Vô Khuê nói:
- Cậu làm gì ngoài này vậy? Tớ nghe nói ả ta xin thôi học rồi.
Lam Nguyệt thả chú thỏ xuống, rồi nói với Vô Khuê:
- A Khuê, tớ ra ngoài hít thở một chút, trong phòng có hơi chán.
- Sắp sinh nhật tớ rồi đó, cậu nhớ không?.
Lam Nguyệt nói:
- Có. Tất nhiên, là cô nhớ sinh nhật của người thương rồi.
A Khuê, muốn về nhà tớ chơi không?. Dù sao tới đây, lớp chúng ta không có tiết, tiện thể đi chơi luôn.
Vô Khuê nói:
- Vậy cũng được sao?.
Lam Nguyệt nói:
- Ừm. Để tớ viết thư cho ông của tớ. Lam Nguyệt viết truyền tin rồi gửi đi.
Lát sau cô liền nhận được từ ông nội: "Con cứ đi đi. Chú ý an toàn". Cô liền trả lời lại: "Vâng".
Lam Nguyệt nói:
- Chúng ta về phòng sắp xếp đồ, rồi về nhà nha. Tớ không biết đường ở đây, phiền A Khuê dẫn đường.
Vô Khuê nói:
- Được.
Cả hai nhanh chóng về phòng, mang theo một ít đồ dùng cá nhân, rồi nhanh chóng xuống núi. Vô Khuê lo cô mệt, nên chút chút lại quan sát nói:
- Cậu có mệt không. Hay dừng chân nghỉ một chút?.
Lam Nguyệt nói:
- Tớ không mệt đâu. Chúng ta đi tiếp đi.
Cả hai đi được một lúc, thì đến nhà Vô Khuê.
Vô Khuê nói:
- Chắc bố tớ lại đi săn rồi. Vô Khuê nhìn căn nhà được khoá cẩn thận.
Bố của Vô Khuê nói:
- Là con sao A Khuê?. Chất giọng ấm áp vang lên từ phía sau.
Vô Khuê nói:
- A, bố. Vô Khuê chạy lại chỗ bố cô, vui vẻ xách đồ hộ.
Lam Nguyệt từ tốn đi đến:
- Con chào chú.
Bố của Vô Khuê nói:
- Đây là bạn của con sao A Khuê?.
Vô Khuê nói:
- Vâng. Vô Khuê kéo Lam Nguyệt lại, tự nhiên khoác tay:
- Con thích cậu ấy. Bố có thể cho phép chúng con quen nhau không?. Con đang định xin phép bố, đến nhà cậu ấy chơi.
Lam Nguyệt nói:
- A Khuê..
Bố của Vô Khuê ngỡ ngàng, thôi thì vì hạnh phúc của con gái đành gật đầu nói:
- Tình yêu mà,đâu thể ép buộc các con thích ai được, miễn là con hạnh phúc. Mà chú chưa biết tên con.
Lam Nguyệt lễ phép nói:
- Con họ Lam tự Quỳnh Anh.
- Họ Lam sao?. Bố của Vô Khuê suy nghĩ một lúc rồi nhớ ra gì đó. Có phải dòng họ nhà con chuyên trừ tà ma đúng không?.
Lam Nguyệt nói:
- Vâng.
Bố của Vô Khuê nói:
- Vậy thì thật tốt. Chú đang định đi gặp họ có chút việc.
Vô Khuê nói:
- Vậy bố cũng đi cùng chúng con sao ạ?.
Bố của Vô Khuê nói:
- Ừ. Đợi bố một chút. Bố của Vô Khuê quay vào trong nhà sửa soạn đồ, một lát rồi đi ra.
Chúng ta xuất phát thôi, tiện thể kể chuyện của hai con. Từ đây ra đường lớn còn rất xa, nên chúng ta chỉ có thể ngự kiếm. Hai con ngự kiếm được chứ?.
Vô Khuê nói:
- Dạ nhưng mà, cậu ấy bị thương. Vô Khuê lo lắng nhìn sang Lam Nguyệt.
Lam Nguyệt nói:
- Tớ vẫn ổn. Cũng may cô bị thương bên vai trái, vẫn có thể rút kiếm được.
Bố của Vô Khuê nói:
- Con mau ăn viên thuốc này. Nhà chú chuyên về thuốc và trị thương. Bố của Vô Khuê đưa cho cô viên thuốc bổ.
Lam Nguyệt nói:
- Con cảm ơn chú. Cô lễ phép nhận lấy, rồi ăn viên thuốc.
Cô lấy linh kiếm trong túi trữ vật ra, rút kiếm nhìn sang Vô Khuê nói:
- Chúng ta mau đi thôi.
Vô Khuê đành gật đầu, rút kiếm ra.
Ba người ngự kiếm rất lâu, cuối cùng cũng đến được bến xe.
Bố của Vô Khuê, tìm được xe đến Châu Phong liền gọi:
- Hai con mau lên xe thôi.
Vô Khuê và Lam Nguyệt nói:
- Vâng.
Lam Nguyệt từ lúc lên xe đã dựa vào ghế ngủ say, Vô Khuê ngồi bên cạnh trông chừng, thỉnh thoảng còn sờ trán cô bạn, xem có bị sốt không.
Bố của Vô Khuê nhìn hai đứa nhỏ, âm thầm chúc phúc.
Lúc sau Vô Khuê cũng dựa vào vai Lam Nguyệt mà ngủ.
Tầm hơn một tiếng sau, bác tài thông báo đã đến nơi vì đường núi khó đi nên chỉ có thể dừng xe ở chân núi. Lam Nguyệt đã tỉnh dậy, nhưng Vô Khuê thì trong trạng thái mơ màng chưa tỉnh ngủ.
Lam Nguyệt nói:
- A Khuê dậy thôi, đến Châu Phong rồi. Lam Nguyệt lay nhẹ Vô Khuê.
Vô Khuê nói:
- Ừ.Vô Khuê vươn vai. Nhanh chóng đứng dậy, cùng Lam Nguyệt xuống xe.
Sao mặt cậu tái vậy?. Vết thương lại đau sao?. Vô Khuê lo lắng.
Lam Nguyệt nói:
- Ừm. Đường đi nhiều chỗ xóc quá.
Vô Khuê nói:
- Vậy đường lên nhà cậu còn xa không?.
Lam Nguyệt nói:
- Cũng không xa lắm, còn 1 km là tới. Cô viết truyền tin, gửi cho ông nội thông báo: "Con đã về đến nhà", xong lại viết thêm tin nữa thông báo cho bố của cô.
Vô Khuê ở một bên, thấy sắc mặt tái nhợt của Lam Nguyệt càng thêm lo lắng nói:
- Lam Nguyệt nghỉ chút rồi ăn gì đó đi.
Lam Nguyệt nói:
- Ừm. Cô cảm thấy hoa mắt, do cơ thể còn chưa hồi phục hẳn, lại còn phải di chuyển nhiều.
Vô Khuê lấy trong túi trữ đồ vài chiếc bánh, rồi đưa cho Lam Nguyệt nói:
- Cậu mau ăn đi. Hay để tớ đút cho?.
Lam Nguyệt nói:
- ..A Khuê, không cần đâu tớ tự ăn được. Lam Nguyệt nhận lấy rồi ngồi ăn.
Ba mươi phút sau, quản gia của nhà Lam Nguyệt đến nói:
- Chào mừng tiểu thư về nhà.
- Bác cứ gọi A Nguyệt là được ạ. Gọi tiểu thư con không có quen.
Quản gia nói:
- Vậy sao được. Sắc mặt của tiểu thư không được tốt. Tiểu thư bị thương sao?.
Lam Nguyệt nói:
- Vâng.
Quản gia nói:
- Còn hai vị đây là?. Quản gia ngạc nhiên hỏi cô.
Lam Nguyệt nói:
- Đây là bạn của con và bố của bạn ấy.
Lam Nguyệt vừa nói xong thì lảo đảo ôm vai, Vô Khuê thấy vậy liền đỡ cô.
- Tiểu thư... Quản gia gọi thêm người đưa tiểu thư, cùng hai vị khách về nhà.
Tới nhà bố mẹ cùng em gái của cô, đã đợi sẵn ở cổng.
Bố của Lam Nguyệt nói:
- A Nguyệt vai con bị thương, mau lên phòng nghỉ để bố mẹ tiếp khách. A Tuyết con đi theo giúp chị xử lý vết thương. Lam Tuấn thấy sắc mặt con gái nhợt nhạt, trong lòng cũng xót xa bèn để A Tuyết đi theo.
Lam Nguyệt nói:
- Nhưng...
Bố của Lam Nguyệt nói:
- Nào con mau nghe lời.
Lam Nguyệt nói:
- Vâng. Lam Nguyệt đành đi lên phòng. Vào trong phòng, cô lập tức nằm lên giường nhắm mắt lại.
Lam Tuyết:
- Chị ơi. Chị dậy đi, để em xử lý vết thương cho.
Lam Nguyệt mở mắt, nhìn em gái khá giống cô, chỉ là đôi mắt nhạt màu hơn nói:
- A Tuyết, có bài tập thì cứ làm đi. Chị muốn ngủ chút.
Lam Tuyết nói:
- Vâng. Vậy em ra ngoài đây. Có gì chị cứ bảo em.
Lam Nguyệt nói:
- Ừm. Cô nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.
Vô Khuê nói:
- Bố ơi, con đi theo Lam Nguyệt được không?.
Bố của Vô Khuê nói:
- Con nên hỏi cô chú đây mới phải. Bố không quyết được.
Vô Khuê nói:
- Dạ.
Cô chú cho con lên phòng Lam.. Nguyệt được không ạ?.
Mẹ của Lam Nguyệt nói;
- Hai đứa phải thân nhau lắm, mới gọi tên ở nhà của nhau ra. Đúng không con?.
Vô Khuê nói:
- Dạ.. Vô Khuê ngại tới mức mặt ửng đỏ.
Mẹ của Lam Nguyệt nói:
- Phòng A Nguyệt ngay sát cầu thang. Cô cho phép.
Lam Nguyệt ở trong phòng chán, liền đi ra ngoài ngắm cảnh. Cô đi ra phía rừng trúc, ngồi xuống ôm một chú thỏ lên suy nghĩ: "lông của chúng thật mềm".
Vô Khuê nói:
- Cậu làm gì ngoài này vậy? Tớ nghe nói ả ta xin thôi học rồi.
Lam Nguyệt thả chú thỏ xuống, rồi nói với Vô Khuê:
- A Khuê, tớ ra ngoài hít thở một chút, trong phòng có hơi chán.
- Sắp sinh nhật tớ rồi đó, cậu nhớ không?.
Lam Nguyệt nói:
- Có. Tất nhiên, là cô nhớ sinh nhật của người thương rồi.
A Khuê, muốn về nhà tớ chơi không?. Dù sao tới đây, lớp chúng ta không có tiết, tiện thể đi chơi luôn.
Vô Khuê nói:
- Vậy cũng được sao?.
Lam Nguyệt nói:
- Ừm. Để tớ viết thư cho ông của tớ. Lam Nguyệt viết truyền tin rồi gửi đi.
Lát sau cô liền nhận được từ ông nội: "Con cứ đi đi. Chú ý an toàn". Cô liền trả lời lại: "Vâng".
Lam Nguyệt nói:
- Chúng ta về phòng sắp xếp đồ, rồi về nhà nha. Tớ không biết đường ở đây, phiền A Khuê dẫn đường.
Vô Khuê nói:
- Được.
Cả hai nhanh chóng về phòng, mang theo một ít đồ dùng cá nhân, rồi nhanh chóng xuống núi. Vô Khuê lo cô mệt, nên chút chút lại quan sát nói:
- Cậu có mệt không. Hay dừng chân nghỉ một chút?.
Lam Nguyệt nói:
- Tớ không mệt đâu. Chúng ta đi tiếp đi.
Cả hai đi được một lúc, thì đến nhà Vô Khuê.
Vô Khuê nói:
- Chắc bố tớ lại đi săn rồi. Vô Khuê nhìn căn nhà được khoá cẩn thận.
Bố của Vô Khuê nói:
- Là con sao A Khuê?. Chất giọng ấm áp vang lên từ phía sau.
Vô Khuê nói:
- A, bố. Vô Khuê chạy lại chỗ bố cô, vui vẻ xách đồ hộ.
Lam Nguyệt từ tốn đi đến:
- Con chào chú.
Bố của Vô Khuê nói:
- Đây là bạn của con sao A Khuê?.
Vô Khuê nói:
- Vâng. Vô Khuê kéo Lam Nguyệt lại, tự nhiên khoác tay:
- Con thích cậu ấy. Bố có thể cho phép chúng con quen nhau không?. Con đang định xin phép bố, đến nhà cậu ấy chơi.
Lam Nguyệt nói:
- A Khuê..
Bố của Vô Khuê ngỡ ngàng, thôi thì vì hạnh phúc của con gái đành gật đầu nói:
- Tình yêu mà,đâu thể ép buộc các con thích ai được, miễn là con hạnh phúc. Mà chú chưa biết tên con.
Lam Nguyệt lễ phép nói:
- Con họ Lam tự Quỳnh Anh.
- Họ Lam sao?. Bố của Vô Khuê suy nghĩ một lúc rồi nhớ ra gì đó. Có phải dòng họ nhà con chuyên trừ tà ma đúng không?.
Lam Nguyệt nói:
- Vâng.
Bố của Vô Khuê nói:
- Vậy thì thật tốt. Chú đang định đi gặp họ có chút việc.
Vô Khuê nói:
- Vậy bố cũng đi cùng chúng con sao ạ?.
Bố của Vô Khuê nói:
- Ừ. Đợi bố một chút. Bố của Vô Khuê quay vào trong nhà sửa soạn đồ, một lát rồi đi ra.
Chúng ta xuất phát thôi, tiện thể kể chuyện của hai con. Từ đây ra đường lớn còn rất xa, nên chúng ta chỉ có thể ngự kiếm. Hai con ngự kiếm được chứ?.
Vô Khuê nói:
- Dạ nhưng mà, cậu ấy bị thương. Vô Khuê lo lắng nhìn sang Lam Nguyệt.
Lam Nguyệt nói:
- Tớ vẫn ổn. Cũng may cô bị thương bên vai trái, vẫn có thể rút kiếm được.
Bố của Vô Khuê nói:
- Con mau ăn viên thuốc này. Nhà chú chuyên về thuốc và trị thương. Bố của Vô Khuê đưa cho cô viên thuốc bổ.
Lam Nguyệt nói:
- Con cảm ơn chú. Cô lễ phép nhận lấy, rồi ăn viên thuốc.
Cô lấy linh kiếm trong túi trữ vật ra, rút kiếm nhìn sang Vô Khuê nói:
- Chúng ta mau đi thôi.
Vô Khuê đành gật đầu, rút kiếm ra.
Ba người ngự kiếm rất lâu, cuối cùng cũng đến được bến xe.
Bố của Vô Khuê, tìm được xe đến Châu Phong liền gọi:
- Hai con mau lên xe thôi.
Vô Khuê và Lam Nguyệt nói:
- Vâng.
Lam Nguyệt từ lúc lên xe đã dựa vào ghế ngủ say, Vô Khuê ngồi bên cạnh trông chừng, thỉnh thoảng còn sờ trán cô bạn, xem có bị sốt không.
Bố của Vô Khuê nhìn hai đứa nhỏ, âm thầm chúc phúc.
Lúc sau Vô Khuê cũng dựa vào vai Lam Nguyệt mà ngủ.
Tầm hơn một tiếng sau, bác tài thông báo đã đến nơi vì đường núi khó đi nên chỉ có thể dừng xe ở chân núi. Lam Nguyệt đã tỉnh dậy, nhưng Vô Khuê thì trong trạng thái mơ màng chưa tỉnh ngủ.
Lam Nguyệt nói:
- A Khuê dậy thôi, đến Châu Phong rồi. Lam Nguyệt lay nhẹ Vô Khuê.
Vô Khuê nói:
- Ừ.Vô Khuê vươn vai. Nhanh chóng đứng dậy, cùng Lam Nguyệt xuống xe.
Sao mặt cậu tái vậy?. Vết thương lại đau sao?. Vô Khuê lo lắng.
Lam Nguyệt nói:
- Ừm. Đường đi nhiều chỗ xóc quá.
Vô Khuê nói:
- Vậy đường lên nhà cậu còn xa không?.
Lam Nguyệt nói:
- Cũng không xa lắm, còn 1 km là tới. Cô viết truyền tin, gửi cho ông nội thông báo: "Con đã về đến nhà", xong lại viết thêm tin nữa thông báo cho bố của cô.
Vô Khuê ở một bên, thấy sắc mặt tái nhợt của Lam Nguyệt càng thêm lo lắng nói:
- Lam Nguyệt nghỉ chút rồi ăn gì đó đi.
Lam Nguyệt nói:
- Ừm. Cô cảm thấy hoa mắt, do cơ thể còn chưa hồi phục hẳn, lại còn phải di chuyển nhiều.
Vô Khuê lấy trong túi trữ đồ vài chiếc bánh, rồi đưa cho Lam Nguyệt nói:
- Cậu mau ăn đi. Hay để tớ đút cho?.
Lam Nguyệt nói:
- ..A Khuê, không cần đâu tớ tự ăn được. Lam Nguyệt nhận lấy rồi ngồi ăn.
Ba mươi phút sau, quản gia của nhà Lam Nguyệt đến nói:
- Chào mừng tiểu thư về nhà.
- Bác cứ gọi A Nguyệt là được ạ. Gọi tiểu thư con không có quen.
Quản gia nói:
- Vậy sao được. Sắc mặt của tiểu thư không được tốt. Tiểu thư bị thương sao?.
Lam Nguyệt nói:
- Vâng.
Quản gia nói:
- Còn hai vị đây là?. Quản gia ngạc nhiên hỏi cô.
Lam Nguyệt nói:
- Đây là bạn của con và bố của bạn ấy.
Lam Nguyệt vừa nói xong thì lảo đảo ôm vai, Vô Khuê thấy vậy liền đỡ cô.
- Tiểu thư... Quản gia gọi thêm người đưa tiểu thư, cùng hai vị khách về nhà.
Tới nhà bố mẹ cùng em gái của cô, đã đợi sẵn ở cổng.
Bố của Lam Nguyệt nói:
- A Nguyệt vai con bị thương, mau lên phòng nghỉ để bố mẹ tiếp khách. A Tuyết con đi theo giúp chị xử lý vết thương. Lam Tuấn thấy sắc mặt con gái nhợt nhạt, trong lòng cũng xót xa bèn để A Tuyết đi theo.
Lam Nguyệt nói:
- Nhưng...
Bố của Lam Nguyệt nói:
- Nào con mau nghe lời.
Lam Nguyệt nói:
- Vâng. Lam Nguyệt đành đi lên phòng. Vào trong phòng, cô lập tức nằm lên giường nhắm mắt lại.
Lam Tuyết:
- Chị ơi. Chị dậy đi, để em xử lý vết thương cho.
Lam Nguyệt mở mắt, nhìn em gái khá giống cô, chỉ là đôi mắt nhạt màu hơn nói:
- A Tuyết, có bài tập thì cứ làm đi. Chị muốn ngủ chút.
Lam Tuyết nói:
- Vâng. Vậy em ra ngoài đây. Có gì chị cứ bảo em.
Lam Nguyệt nói:
- Ừm. Cô nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.
Vô Khuê nói:
- Bố ơi, con đi theo Lam Nguyệt được không?.
Bố của Vô Khuê nói:
- Con nên hỏi cô chú đây mới phải. Bố không quyết được.
Vô Khuê nói:
- Dạ.
Cô chú cho con lên phòng Lam.. Nguyệt được không ạ?.
Mẹ của Lam Nguyệt nói;
- Hai đứa phải thân nhau lắm, mới gọi tên ở nhà của nhau ra. Đúng không con?.
Vô Khuê nói:
- Dạ.. Vô Khuê ngại tới mức mặt ửng đỏ.
Mẹ của Lam Nguyệt nói:
- Phòng A Nguyệt ngay sát cầu thang. Cô cho phép.