Chương 18
Hắn sau khi vết thương lành, liền phái rất nhiều yêu thú, ma quỷ và hàng loạt con rối tàn sát người dân vô tội.
Tin tức mau chóng lan đến nơi ở của Lam Nguyệt, và các nhà còn lại.
Lam Tuấn nhanh chóng sắp xếp đồ đạc nói:
- Em và con cứ ở trong nhà, chúng không dám vào nhà chúng ta đâu. Anh đã thêm trận pháp ngăn nó ở ngoài. Anh đi giúp bố vài hôm rồi sẽ về. Dứt câu liền đi ra cổng rồi biến mất.
Mẹ của cô nói:
- Anh đi cẩn thận.
Ông của Lam Nguyệt, sau vài ngày tìm kiếm thông tin đã tìm ra chỗ hắn trú ngụ. Liền gửi truyền tin cho các nhà còn lại, thông báo họp khẩn cấp.
Lam Nguyệt ngày ngày tu luyện, luyện kiếm cùng Vô Khuê chỉ mong có thể giúp một phần cho ông nội cùng người dân ở nơi đây. Không phụ sự chăm chỉ của cô, giờ đây Lam Nguyệt đã tu luyện đến tầng hai của kết đan, Vô Khuê ở bên cạnh cũng như vậy.
Bọn yêu thú dần dần kéo đến chân núi Lâm Gia, dân ở đó đã biết trước vì được ông nội của Lam Nguyệt thông báo. Nhà nhà cài then ở trong nhà hết, riêng bố của Vô Khuê đã đi đến chỗ họp bí mật của các gia chủ.
Một gia chủ nói:
- Hắn thật không coi chúng ta ra gì?. Tưởng chúng ta chết hết rồi sao?.
Ông của Phan Linh nói:
- Ông bạn bình tĩnh, theo tôi đám yêu thú, ma quỷ, tẩu thi cứ để các tiểu bối xử lý. Còn chúng ta đến tận nơi ở của hắn, diệt trừ tận gốc.
Một gia chủ khác nói:
- Được tôi đồng tình, đây cũng là dịp để các tiểu bối luyện tập.Vậy theo ý ông thì sao, Lam gia chủ?.
Ông của Lam Nguyệt nói:
- Được quyết định vậy đi, lớp tiểu bối lớn rồi chúng ta nên lui về sau nghỉ ngơi.
Đám yêu thú dưới chân núi, nhanh chóng bị diệt bởi nhóm của Lam Nguyệt cùng Vô Khuê.
Lam Nguyệt bay lên, cổ cầm được xuất ra cô khẽ gảy dây đàn ngay lập tức một luồng sáng màu xanh lá nhạt,tấn công vào yêu thú gần đó. Con yêu thú lập tức ngã xuống đất, đã bị lưỡi kiếm của Vô Khuê chém thẳng vào điểm yếu, lát sau liền tan biến. Cả hai tiếp tục diệt được khá nhiều yêu thú, nhanh chóng tụ họp với Song Tư và Nhan Tư.
Lam Nguyệt nói:
- Hai cậu vẫn ổn chứ?.
Song Tư và Nhan Tư nói:
- Ừm. Bọn tớ ổn.
Vô Khuê nói:
- Ba cậu nhìn kìa, đó là tẩu thi. Vô Khuê nhìn rồi kéo kéo tay áo của Lam Nguyệt.
Lam Nguyệt nói:
- Ừm. Lam Nguyệt suy nghĩ một chút rồi nói:
- Chúng ta nên tấn công vào đầu của tẩu thi. Nói rồi nhanh chóng bay tới cầm linh kiếm đâm thẳng vào đầu của tẩu thi, nó liền biến mất.
Vô Khuê nhanh chóng làm theo cách của Lam Nguyệt.
Vô Khuê nói:
- Chúng đông quá.
Cô chủ nhiệm từ trong cổng trường đi xuống nói:
- Các em vào trong kia đi, còn ở đây để cô.
Vô Khuê và Lam Nguyệt nói:
- Vâng.
Lam Nguyệt tấn công những tẩu thi xung quanh cô. Linh quang xanh lá nhạt cùng gió biến thành dao găm sắc nhọn,đâm xuyên qua yêu thú cùng tẩu thi. Con nào lại gần Vô Khuê, liền bị diệt tận gốc.
Bộ đồ trắng tinh của Lam Nguyệt, nay toàn là máu của tẩu thi cùng yêu thú.
Vô Khuê nói:
- Chúng ta phải đánh đến bao giờ thế?. Vô Khuê dựa vào lưng Lam Nguyệt thở dốc.
Lam Nguyệt nói:
- Tớ cũng không biết, chúng đến là đánh thôi..
Vô Khuê nói:
- Nhưng cứ thế này thì vai của cậu sẽ.. Vô Khuê lo lắng nói.
Lam Nguyệt nói:
- Không sao đã liền từ lâu rồi, Vô Khuê yên tâm.
Mắt thấy tẩu thi lại gần Vô Khuê, Lam Nguyệt lấy chân đạp nó rồi nhanh chóng chém đầu.
Vô Khuê nói:
- Lam Nguyệt, cậu bị thương rồi...
Vô Khuê nhìn đằng sau vai phải của Lam Nguyệt, một vết rách từ đó máu thấm ra ngoài, nhanh chóng điểm huyệt cầm máu cho cô.
Lam Nguyệt nói:
- Không sao là vết thương nhỏ thôi. A Khuê đừng lo.
Cô nhanh chóng cùng A Khuê lui về phía sau giữ sức để trụ tới sáng.
Tin tức mau chóng lan đến nơi ở của Lam Nguyệt, và các nhà còn lại.
Lam Tuấn nhanh chóng sắp xếp đồ đạc nói:
- Em và con cứ ở trong nhà, chúng không dám vào nhà chúng ta đâu. Anh đã thêm trận pháp ngăn nó ở ngoài. Anh đi giúp bố vài hôm rồi sẽ về. Dứt câu liền đi ra cổng rồi biến mất.
Mẹ của cô nói:
- Anh đi cẩn thận.
Ông của Lam Nguyệt, sau vài ngày tìm kiếm thông tin đã tìm ra chỗ hắn trú ngụ. Liền gửi truyền tin cho các nhà còn lại, thông báo họp khẩn cấp.
Lam Nguyệt ngày ngày tu luyện, luyện kiếm cùng Vô Khuê chỉ mong có thể giúp một phần cho ông nội cùng người dân ở nơi đây. Không phụ sự chăm chỉ của cô, giờ đây Lam Nguyệt đã tu luyện đến tầng hai của kết đan, Vô Khuê ở bên cạnh cũng như vậy.
Bọn yêu thú dần dần kéo đến chân núi Lâm Gia, dân ở đó đã biết trước vì được ông nội của Lam Nguyệt thông báo. Nhà nhà cài then ở trong nhà hết, riêng bố của Vô Khuê đã đi đến chỗ họp bí mật của các gia chủ.
Một gia chủ nói:
- Hắn thật không coi chúng ta ra gì?. Tưởng chúng ta chết hết rồi sao?.
Ông của Phan Linh nói:
- Ông bạn bình tĩnh, theo tôi đám yêu thú, ma quỷ, tẩu thi cứ để các tiểu bối xử lý. Còn chúng ta đến tận nơi ở của hắn, diệt trừ tận gốc.
Một gia chủ khác nói:
- Được tôi đồng tình, đây cũng là dịp để các tiểu bối luyện tập.Vậy theo ý ông thì sao, Lam gia chủ?.
Ông của Lam Nguyệt nói:
- Được quyết định vậy đi, lớp tiểu bối lớn rồi chúng ta nên lui về sau nghỉ ngơi.
Đám yêu thú dưới chân núi, nhanh chóng bị diệt bởi nhóm của Lam Nguyệt cùng Vô Khuê.
Lam Nguyệt bay lên, cổ cầm được xuất ra cô khẽ gảy dây đàn ngay lập tức một luồng sáng màu xanh lá nhạt,tấn công vào yêu thú gần đó. Con yêu thú lập tức ngã xuống đất, đã bị lưỡi kiếm của Vô Khuê chém thẳng vào điểm yếu, lát sau liền tan biến. Cả hai tiếp tục diệt được khá nhiều yêu thú, nhanh chóng tụ họp với Song Tư và Nhan Tư.
Lam Nguyệt nói:
- Hai cậu vẫn ổn chứ?.
Song Tư và Nhan Tư nói:
- Ừm. Bọn tớ ổn.
Vô Khuê nói:
- Ba cậu nhìn kìa, đó là tẩu thi. Vô Khuê nhìn rồi kéo kéo tay áo của Lam Nguyệt.
Lam Nguyệt nói:
- Ừm. Lam Nguyệt suy nghĩ một chút rồi nói:
- Chúng ta nên tấn công vào đầu của tẩu thi. Nói rồi nhanh chóng bay tới cầm linh kiếm đâm thẳng vào đầu của tẩu thi, nó liền biến mất.
Vô Khuê nhanh chóng làm theo cách của Lam Nguyệt.
Vô Khuê nói:
- Chúng đông quá.
Cô chủ nhiệm từ trong cổng trường đi xuống nói:
- Các em vào trong kia đi, còn ở đây để cô.
Vô Khuê và Lam Nguyệt nói:
- Vâng.
Lam Nguyệt tấn công những tẩu thi xung quanh cô. Linh quang xanh lá nhạt cùng gió biến thành dao găm sắc nhọn,đâm xuyên qua yêu thú cùng tẩu thi. Con nào lại gần Vô Khuê, liền bị diệt tận gốc.
Bộ đồ trắng tinh của Lam Nguyệt, nay toàn là máu của tẩu thi cùng yêu thú.
Vô Khuê nói:
- Chúng ta phải đánh đến bao giờ thế?. Vô Khuê dựa vào lưng Lam Nguyệt thở dốc.
Lam Nguyệt nói:
- Tớ cũng không biết, chúng đến là đánh thôi..
Vô Khuê nói:
- Nhưng cứ thế này thì vai của cậu sẽ.. Vô Khuê lo lắng nói.
Lam Nguyệt nói:
- Không sao đã liền từ lâu rồi, Vô Khuê yên tâm.
Mắt thấy tẩu thi lại gần Vô Khuê, Lam Nguyệt lấy chân đạp nó rồi nhanh chóng chém đầu.
Vô Khuê nói:
- Lam Nguyệt, cậu bị thương rồi...
Vô Khuê nhìn đằng sau vai phải của Lam Nguyệt, một vết rách từ đó máu thấm ra ngoài, nhanh chóng điểm huyệt cầm máu cho cô.
Lam Nguyệt nói:
- Không sao là vết thương nhỏ thôi. A Khuê đừng lo.
Cô nhanh chóng cùng A Khuê lui về phía sau giữ sức để trụ tới sáng.