Chương : 35
Hà Lâm thấy có người ngăn mình lại, trong lòng cũng thở phào một hơi.
Hành động vừa rồi không qua suy nghĩ mà tát thật, như vậy nếu trở mặt ầm ĩ với Vương thị thì trong nhà sẽ rất tức giận.
Cô thu tay về, cao ngạo nhìn về phía Vương Dục Vương và nói: “Vương Dục Vương, từ giờ chúng ta chia tay, tạm biệt.”
Cô ta nói xong liền cầm túi trên bàn và quay đầu đi thẳng.
Vương Dục Vương đứng tại chỗ, một chút ý định ngăn cản cũng không có.
Chờ người đi rồi, Vương Dục Vương mới nhìn sang người đứng trước mặt mình, mỉm cười với nam sinh thấp hơi mình một chút và nói: “Tam thiếu chê cười rồi.”
Mặc Kỳ Lân xoay người, nhìn thấy vẫn là nụ cười không có vấn đề gì của Vương Dục Vương như trước, nhíu mày nói: “Vương tổng nếu không muốn cười thì cũng không cần phải cười đâu.” Vợ nhà mình không thể bị mặt liệt giống như tên biến thái Hiên Viên Ngạo Thiên kia được, hơn nữa loại mặt liệt tươi cười thế kia còn đáng sợ hơn bị mặt liệt thông thường.
Vẻ mặt của Vương Dục Vương không có chút biến hóa nào. Đây là lần đầu tiên có người bình luận về nét mặt của anh, hóa ra dù có mỉm cười thì vẫn có kẻ không thích. Anh nói: “Vừa rồi thật cảm ơn Tam thiếu, nhưng mà Tam thiếu có phải quản hơi nhiều không?”
Mặc Kỳ Lân nghẹn lời không biết nên nói gì nữa. Câu nói vừa rồi là do đời trước đã quen đứng trước người này nói gì cũng được, chờ bị chẹn họng rồi cậu mới nhớ ra, độ hảo cảm của đời này hình như vẫn chưa đạt chuẩn…
Vương Dục Vương rõ ràng muốn làm cho Mặc Kỳ Lân lúng túng, cũng không tiếp tục nói nữa. Anh đánh giá nam sinh trước mặt, làn da tái nhợt có chút yếu ớt, đôi kính giọng đen che đi cặp mắt đào hoa đang bối rối. Tam thiếu gia trong lời đồn của nhà Mặc Kỳ.
Từ khi người này về nước bọn họ cũng đã gặp nhau vài lần, hơn nữa Vương Dục Vương sớm đã phát hiện mỗi khi bọn họ đồng thời xuất hiện ở trường hợp nào, thời gian nào thì Tam thiếu gia này luôn thích len lén nhìn anh. Vừa rồi cùng Hà Lâm ăn cơm anh cũng đã phát hiện Mặc Kỳ Lân ngồi ở xa xa, không nghĩ rằng lần này Tam thiếu đã không còn là rình coi nữa mà lại dám chạy tới trước mặt anh.
Gay.
Vương Dục Vương không phải người ngu, cũng không có EQ thấp như Hiên Viên Ngạo Thiên. Mặc Kỳ Lân rốt cuộc mang tâm tư gì anh đã sớm nhìn ra. Chỉ là ác độc không nói cho Mặc Kỳ Lân biết anh đối với cậu ta thực ra không có xíu xiu cảm giác gì cả. Dù sao Tam thiếu cũng không nói thẳng, anh giả vờ không biết thì cũng không thể trách anh được.
Bộ dạng Mặc Kỳ Lân thực ra cũng rất tốt, thế nhưng anh không phải là gay, hơn nữa kiểu chủ động tiếp cận chung quy vẫn giảm giá trị đi rất nhiều. Vương Dục Vương trong nháy mắt cảm thấy mình không còn hứng thú nói chuyện tiếp với cậu ta nữa.
Anh nói: “Tam thiếu tiếp tục vui chơi đi, tôi có việc bận nên đi trước.”
Anh nói xong, thậm chí không chờ Mặc Kỳ Lân đáp lại đã quay người bước đi.
Mặc Kỳ Lân nhìn chằm chằm vào bóng lưng của anh, cho đến khi người đã ra khỏi nhà hàng rồi còn Hiên Viên Hàn đứng ở xa thực sự không thể nhìn được nữa liền đi tới bên cạnh thì mắt cậu cũng không muốn rời đi.
Hiên Viên Hàn hung hăng vỗ mạnh lên vai Mặc Kỳ Lân, bưng lên nụ cười không tim không phổi quen thuộc của mình và nói: “Người ta đi rồi, Kỳ Lân cậu còn định nhìn đến bao giờ?”
Mặc Kỳ Lân lắc đầu.
Hiên Viên Hàn tiếp tục luyên thuyên: “Người thần bí cậu thích chính là Vương tổng đúng không? Thế có cần tôi trợ công không?”
Mặc Kỳ Lân nói: “Cậu đừng có làm ầm ĩ, anh ấy ghét tôi.”
“Cái gì?”
Mặc Kỳ Lân không nói.
Vừa rồi ánh mắt Vương Dục Vương nhìn cậu đối với cậu mà nói thật sự quá quen thuộc rồi. Giống như ở đời trước Sở Giao với Hiên Viên Ngạo Thiên ở bên nhau rồi thì ánh mắt nhìn cậu cũng như vậy, như đang nhìn một thằng hề đi lòe thiên hạ.
Không phải thế này, rốt cuộc là không đúng chỗ nào?
Vì sao đời này đã quyết định muốn ở bên nhau, kết quả lần gặp mặt chính thức đầu tiên lại thành như vậy?
Mặc Kỳ Lân đột nhiên cảm thấy mục tiêu mình kiên trì mười mấy năm đã thành một chuyện hài, đến ngày hôm nay cuối cùng đã bị người ta vạch trần.
Đáng cười nhưng cũng đáng buồn lắm.
Mặc Kỳ Lân hoàn toàn quên, con người chính là loài sinh vật như vậy đấy. Khi có được thì sẽ thấy không có gì quan trọng, chỉ khi không chiếm được mới muốn nâng niu trong lòng bàn tay để gìn giữ. Giống như đời trước cậu đối với Sở Giao, Vương Dục Vương đối với cậu.
Hiên Viên Hàn thấy bạn thân nhà mình lại lâm vào trạng thái vô cùng đau khổ, không khỏi cảm thán đây là trường hợp rách nát gì nữa. Đã hẹn cùng nhau đi rình xem ông anh trai với Sở Xuẩn yêu đương thế nào, kết quả rình coi không thành mà bản thân còn bị hành hạ. Hiên Viên Hàn đốt ngay một đống nến cho cậu bạn đáng thương của mình.
Cậu vươn tay lắc lắc trước mặt Mặc Kỳ Lân, nói: “ Kỳ Lân hoàn hồn đi, không phải là đàn ông hả. Anh ta ghét cậu mà cậu bỏ qua, thế cậu kiên trì lâu như vậy là vì gì chứ?”
Mặc Kỳ Lân quay sang nhìn cậu, có chút đờ đẫn nói: “Tôi không có ý định buông tha. Chính là vừa mở màn thì độ hảo cảm đã hạ xuống âm nên hơi khó chịu thôi.”
Hiên Viên Hàn rất hài lòng với thái độ này của Mặc Kỳ Lân, cậu nói tiếp: “Hơn nữa nếu như cậu nghĩ anh ta thực sự rất bã thì đổi người khác để theo đuổi là được rồi, chân trời nơi nào mà không có gay chứ.”
Mặc Kỳ Lân lườm cậu ta một cái: “Vậy tôi theo đuổi cậu?”
“Haha tôi đùa thôi, tôi còn muốn nối tiếp hương khói cho nhà Hiên Viên đấy. Tôi nghĩ cậu vẫn hợp với Vương tổng hơn. Cậu xem trong tiểu thuyết với phim ảnh đều là vậy. Trước ghét sau đó thích mới đúng là tình yêu đích thực.” Hiên Viên Hàn cười gượng.
Mặc Kỳ Lân nhìn cậu, đột nhiên nắm lấy hai tay Hiên Viên Hàn, vô cùng nghiêm túc nói: “Người anh em, những thứ khác đều không nói đến, chỉ xin cậu một chuyện thôi.”
Hiên Viên Hàn thấy cậu ta trịnh trọng như vậy, cũng cố hết sức gật đầu bày tỏ dù cho là chuyện gì thì mình cũng sẽ cố gắng giúp một tay.
Mặc Kỳ Lân thấy Hiên Viên Hàn gật đầu, thì chậm rãi nói rõ từng chữ: “Tôi theo đuổi người ta, cậu đừng làm bất cứ hành động gì là sự trợ giúp lớn nhất với tôi rồi.”
Hiên Viên Hàn: “…” Má nó, còn có thể chơi được với nhau nữa không vậy.
Hiên Viên Hàn thấy đau lòng quá, có cảm giác bị bạn bè ruồng bỏ rồi.
Không nói đến nhóm hai kẻ ngu xuẩn gây hài này nữa.
Sau khi Sở Ca và Hiên Viên Ngạo Thiên trở về phòng, do không có việc gì để làm lại tạm thời không muốn nói chuyện phiếm với Hiên Viên Ngạo Thiên, Sở Ca lấy danh mệt nhọc nên đi ngủ luôn.
Không biết ngủ được bao lâu, Sở Ca trong lúc mơ mơ màng màng cảm thấy có người đang vỗ vỗ mình.
Cậu mở mắt ra, rõ ràng còn trong trạng thái mê man, nhìn mặt Hiên Viên Ngạo Thiên vẫn chưa phản ứng kịp rốt cuộc người này ai liền xua xua tay và nói: “Đừng ầm ĩ.”
Hiên Viên Ngạo Thiên nhìn vẻ mặt ngây ngô ngốc nghếch của Sở Ca, hai mắt híp tịt, miệng khẽ nhếch, không phải đẹp mặt còn lộ ra vẻ ngu đần, nhưng lại làm anh bị kích thích muốn hôn thử xem cảm giác thế nào.
Giống như bị ma chướng vậy, nhưng Hiên Viên Ngạo Thiên rất thích trạng thái ma chướng này của mình.
Bây giờ còn không thể hôn được, bằng không dọa bé ốc sên vừa lộ râu ra khỏi vỏ sợ hãi lại rụt về thì sẽ không tốt.
Thế nhưng người ta lại bày vẻ mặt ngốc nghếch này ra cho mình nhìn, nếu mình không ăn chút đậu hũ thì thật có lỗi với bản thân quá.
Vì thế Hiên Viên Ngạo Thiên vươn tay ra, nhẹ nhàng véo hai bên gò má bầu bĩnh của Sở Ca. Xúc cảm quả nhiên thoải mái như trong tưởng tượng.
Sở Ca cuối cùng cũng tỉnh, cậu vung tay gạt móng vuốt của Hiên Viên Ngạo Thiên ra, xoa mặt mình và lẩm bẩm: “Quả nhiên là hai anh em, thói quen phá mặt người khác đều giống nhau như đúc.”
Hiên Viên Ngạo Thiên vì ăn được một ít đậu hũ nho nhỏ nên tâm tình cũng không tệ lắm, nghe thấy câu này thì lập tức đen mặt. Em trai môi cá nhám quả nhiên càng ngày càng không đáng yêu, ngay cả mặt chị dâu cũng dám tùy tiện sờ.
Bất quá bây giờ em trai ngu xuẩn không ở trước mặt, vợ cũng chưa thông đồng đến tay, Hiên Viên Ngạo Thiên khắc chế tâm tình đố kị em trai với vợ mỗi ngày đều ở cạnh nhau của mình, anh nói với Sở Ca: “Rời giường thôi, bên ngoài tạnh mưa rồi, chúng ta đi ăn cơm trước sau đó anh dẫn em đi xem mặt trời lặn.”
Sở Ca: “…” Đến biển không phải đều đi xem mặt trời mọc mới đúng sao.
Cảm giác câu hỏi này của mình thực sự quá cấp thấp, Sở Ca cũng không có ý hỏi ra thành lời.
Hai người ăn cơm ở nhà hàng xong, Hiên Viên Ngạo Thiên liền dẫn Sở Ca đi dạo khắp nơi.
Dân số thành phố D vốn đông đúc, hơn nữa lúc này đúng dịp tốt nghiệp xong của học sinh cấp ba nên người đi du lịch biển lại càng nhiều.
Lúc này trời đã tạnh mưa, người ra bãi cát tắm biển cũng dần đông lên.
Hiên Viên Ngạo Thiên và Sở Ca đi dọc theo con đường ven biển. Tìm đến một chỗ ít người, hai người họ cùng đứng cạnh nhau nhìn xa xa về phía ngoài khơi.
Có thể do cơn mưa vừa rồi nên bầu trời trong sáng hơn rất nhiều. Lúc này là chạng vạng, quả cầu rực lửalộ nửa đường tròn trên mặt biển, phủ một lớp màu vàng ánh đỏ lên mặt nước xanh thẫm. Những tầng mây xung quanh cũng bị ráng chiều nhuộm hoặc vàng hoặc hồng rạng rỡ.
Sở Ca đột nhiên nhớ đến khoảng thời gian mình vừa đến thế giới này, vẫn trong thời kỳ e ngại thất thải tường vân của Hiên Viên Ngạo Thiên, không nhịn được liền bật cười khúc khích.
Hiên Viên Ngạo Thiên quay sang nhìn cậu, vẻ mặt cũng tươi cười hỏi: “Em đang cười gì thế?”
Sở Ca lắc đầu, nói: “Em nghĩ đến một chuyện.”
“Nói ra xem?” Hiên Viên Ngạo Thiên cố gắng khơi gợi để Sở Ca nói qua câu chuyện một chút.
Sở Ca suy nghĩ một chút rồi nói: “Thuở xưa, có một chàng trai rất thích một cô gái, đến một ngày cô gái bị kẻ xấu bắt cóc. Chàng trai đạp thất thải tường vân đi đánh bại kẻ xấu cứu cô gái về.”
Hiên Viên Ngạo Thiên không biết câu chuyện này có ý nghĩa gì, chỉ phụ họa “Ừ” một tiếng.
Sở Ca hỏi anh: “Anh biết chàng trai kia tên là gì không?”
Hiên Viên Ngạo Thiên không nói, chờ cậu công bố đáp án.
“Chàng trai kia tên là Hiên Viên Ngạo Thiên, kẻ xấu tên là Sở Ca.” Sở Ca cũng không biết vì sao mình lại nói những lời này, thế nhưng lời đến bên mép rồi, lúc nào cũng muốn nói ra.
Hiên Viên Ngạo Thiên chỉ coi như Sở Ca lại ảo tưởng ra một câu chuyện nên nói: “Nếu như anh là chàng trai kia, em là kẻ xấu vậy kết cục chuyện kia nên thay đổi một chút.”
“Đổi thành gì?”
“Hiên Viên Ngạo Thiên đạp thất thải tường vân xuất hiện, mang kẻ xấu Sở Ca đi, từ nay về sau họ sống hạnh phúc bên nhau suốt đời.”
Giọng nói của Hiên Viên Ngạo Thiên rất trầm ấm, Sở Ca nghĩ thanh âm này như chứa đựng ma thuật vậy, làm cậu không có cách nói ra lời phủ định.
Thích Hiên Viên Ngạo Thiên.
Trong tim Sở Ca có một giọng nói đã nói với cậu như thế. Bộ dạng Hiên Viên Ngạo Thiên không tồi, có tiền, lại đối tốt với cậu, lại vẫn là xử nam. Nếu như làm người yêu, ngoại trừ giới tính ra thì không còn khuyết điểm nào cả. Mà cậu lại không thèm để tâm đến vấn đề giới tính.
Nếu vậy… vì sao không nhận lời bày tỏ của anh ấy?
Sở Ca trầm mặc một lúc, đột nhiên cười khẽ. Cậu nói: “Hiên Viên Ngạo Thiên, kỹ xảo theo đuổi người khác của anh quả thực be bét quá.”
Hiên Viên Ngạo Thiên sửng sốt một lúc. Lúc suy nghĩ về những lời này của Sở Ca, anh thử đưa tay cầm lấy bàn tay của Sở Ca ở bên cạnh, phát hiện Sở Ca cũng không có ý tránh đi, liền nhỏ giọng ghé vào tai cậu thì thầm: “Vậy em nói cho anh biết, làm thế nào để theo đuổi được em?”
Sở Ca bị hơi ấm truyền đến tai làm cậu khẽ rùng mình, cậu bảo: “Em cũng chưa từng yêu ai, anh là người đầu tiên theo đuổi em. Đã là mối tình đầu thì có thể thử xem, cũng chỉ là yêu đương thôi mà. Nếu như ngày nào đó chúng ta có một bên chán ghét bên kia, thì thẳng thắn nói chia tay được không?”
Hiên Viên Ngạo Thiên có chút bất mãn với cách nói này, muốn nói điều gì nhưng lại bị Sở Ca cắt ngang.
“Đừng nói lời hứa hẹn gì cả, em không phải là đàn bà con gái nên không cần thề non hẹn biển gì hết. Anh cũng bảo thích chính là ở bên nhau cảm thấy rất thoải mái, vậy nếu không thoải mái thì sẽ ở không bên nhau nữa. Như vậy ai cũng sẽ không có gánh nặng.”
Hiên Viên Ngạo Thiên nắm thật chặt bàn tay của Sở Ca, anh nói: “Nếu như anh muốn cùng em đối mặt với các loại gánh nặng thì sao?”
Sở Ca nói: “Vậy chờ đến lúc nào thực sự có gánh nặng, anh vẫn không thấy ở bên em rất phiền phức thì hãy nói.”
Cả đời lâu lắm, ai cũng không thể nói chính xác được mọi chuyện sẽ như thế nào. So với việc lo lắng đến tương lai mà buông tha những gì trước mắt, còn không bằng hiện tại giữ lấy người ở trước mặt và thử yêu một lần. Cho dù đến cuối cùng vẫn mỗi người một nẻo, chí ít cũng có ký ức về một lần yêu cuồng nhiệt.
Hành động vừa rồi không qua suy nghĩ mà tát thật, như vậy nếu trở mặt ầm ĩ với Vương thị thì trong nhà sẽ rất tức giận.
Cô thu tay về, cao ngạo nhìn về phía Vương Dục Vương và nói: “Vương Dục Vương, từ giờ chúng ta chia tay, tạm biệt.”
Cô ta nói xong liền cầm túi trên bàn và quay đầu đi thẳng.
Vương Dục Vương đứng tại chỗ, một chút ý định ngăn cản cũng không có.
Chờ người đi rồi, Vương Dục Vương mới nhìn sang người đứng trước mặt mình, mỉm cười với nam sinh thấp hơi mình một chút và nói: “Tam thiếu chê cười rồi.”
Mặc Kỳ Lân xoay người, nhìn thấy vẫn là nụ cười không có vấn đề gì của Vương Dục Vương như trước, nhíu mày nói: “Vương tổng nếu không muốn cười thì cũng không cần phải cười đâu.” Vợ nhà mình không thể bị mặt liệt giống như tên biến thái Hiên Viên Ngạo Thiên kia được, hơn nữa loại mặt liệt tươi cười thế kia còn đáng sợ hơn bị mặt liệt thông thường.
Vẻ mặt của Vương Dục Vương không có chút biến hóa nào. Đây là lần đầu tiên có người bình luận về nét mặt của anh, hóa ra dù có mỉm cười thì vẫn có kẻ không thích. Anh nói: “Vừa rồi thật cảm ơn Tam thiếu, nhưng mà Tam thiếu có phải quản hơi nhiều không?”
Mặc Kỳ Lân nghẹn lời không biết nên nói gì nữa. Câu nói vừa rồi là do đời trước đã quen đứng trước người này nói gì cũng được, chờ bị chẹn họng rồi cậu mới nhớ ra, độ hảo cảm của đời này hình như vẫn chưa đạt chuẩn…
Vương Dục Vương rõ ràng muốn làm cho Mặc Kỳ Lân lúng túng, cũng không tiếp tục nói nữa. Anh đánh giá nam sinh trước mặt, làn da tái nhợt có chút yếu ớt, đôi kính giọng đen che đi cặp mắt đào hoa đang bối rối. Tam thiếu gia trong lời đồn của nhà Mặc Kỳ.
Từ khi người này về nước bọn họ cũng đã gặp nhau vài lần, hơn nữa Vương Dục Vương sớm đã phát hiện mỗi khi bọn họ đồng thời xuất hiện ở trường hợp nào, thời gian nào thì Tam thiếu gia này luôn thích len lén nhìn anh. Vừa rồi cùng Hà Lâm ăn cơm anh cũng đã phát hiện Mặc Kỳ Lân ngồi ở xa xa, không nghĩ rằng lần này Tam thiếu đã không còn là rình coi nữa mà lại dám chạy tới trước mặt anh.
Gay.
Vương Dục Vương không phải người ngu, cũng không có EQ thấp như Hiên Viên Ngạo Thiên. Mặc Kỳ Lân rốt cuộc mang tâm tư gì anh đã sớm nhìn ra. Chỉ là ác độc không nói cho Mặc Kỳ Lân biết anh đối với cậu ta thực ra không có xíu xiu cảm giác gì cả. Dù sao Tam thiếu cũng không nói thẳng, anh giả vờ không biết thì cũng không thể trách anh được.
Bộ dạng Mặc Kỳ Lân thực ra cũng rất tốt, thế nhưng anh không phải là gay, hơn nữa kiểu chủ động tiếp cận chung quy vẫn giảm giá trị đi rất nhiều. Vương Dục Vương trong nháy mắt cảm thấy mình không còn hứng thú nói chuyện tiếp với cậu ta nữa.
Anh nói: “Tam thiếu tiếp tục vui chơi đi, tôi có việc bận nên đi trước.”
Anh nói xong, thậm chí không chờ Mặc Kỳ Lân đáp lại đã quay người bước đi.
Mặc Kỳ Lân nhìn chằm chằm vào bóng lưng của anh, cho đến khi người đã ra khỏi nhà hàng rồi còn Hiên Viên Hàn đứng ở xa thực sự không thể nhìn được nữa liền đi tới bên cạnh thì mắt cậu cũng không muốn rời đi.
Hiên Viên Hàn hung hăng vỗ mạnh lên vai Mặc Kỳ Lân, bưng lên nụ cười không tim không phổi quen thuộc của mình và nói: “Người ta đi rồi, Kỳ Lân cậu còn định nhìn đến bao giờ?”
Mặc Kỳ Lân lắc đầu.
Hiên Viên Hàn tiếp tục luyên thuyên: “Người thần bí cậu thích chính là Vương tổng đúng không? Thế có cần tôi trợ công không?”
Mặc Kỳ Lân nói: “Cậu đừng có làm ầm ĩ, anh ấy ghét tôi.”
“Cái gì?”
Mặc Kỳ Lân không nói.
Vừa rồi ánh mắt Vương Dục Vương nhìn cậu đối với cậu mà nói thật sự quá quen thuộc rồi. Giống như ở đời trước Sở Giao với Hiên Viên Ngạo Thiên ở bên nhau rồi thì ánh mắt nhìn cậu cũng như vậy, như đang nhìn một thằng hề đi lòe thiên hạ.
Không phải thế này, rốt cuộc là không đúng chỗ nào?
Vì sao đời này đã quyết định muốn ở bên nhau, kết quả lần gặp mặt chính thức đầu tiên lại thành như vậy?
Mặc Kỳ Lân đột nhiên cảm thấy mục tiêu mình kiên trì mười mấy năm đã thành một chuyện hài, đến ngày hôm nay cuối cùng đã bị người ta vạch trần.
Đáng cười nhưng cũng đáng buồn lắm.
Mặc Kỳ Lân hoàn toàn quên, con người chính là loài sinh vật như vậy đấy. Khi có được thì sẽ thấy không có gì quan trọng, chỉ khi không chiếm được mới muốn nâng niu trong lòng bàn tay để gìn giữ. Giống như đời trước cậu đối với Sở Giao, Vương Dục Vương đối với cậu.
Hiên Viên Hàn thấy bạn thân nhà mình lại lâm vào trạng thái vô cùng đau khổ, không khỏi cảm thán đây là trường hợp rách nát gì nữa. Đã hẹn cùng nhau đi rình xem ông anh trai với Sở Xuẩn yêu đương thế nào, kết quả rình coi không thành mà bản thân còn bị hành hạ. Hiên Viên Hàn đốt ngay một đống nến cho cậu bạn đáng thương của mình.
Cậu vươn tay lắc lắc trước mặt Mặc Kỳ Lân, nói: “ Kỳ Lân hoàn hồn đi, không phải là đàn ông hả. Anh ta ghét cậu mà cậu bỏ qua, thế cậu kiên trì lâu như vậy là vì gì chứ?”
Mặc Kỳ Lân quay sang nhìn cậu, có chút đờ đẫn nói: “Tôi không có ý định buông tha. Chính là vừa mở màn thì độ hảo cảm đã hạ xuống âm nên hơi khó chịu thôi.”
Hiên Viên Hàn rất hài lòng với thái độ này của Mặc Kỳ Lân, cậu nói tiếp: “Hơn nữa nếu như cậu nghĩ anh ta thực sự rất bã thì đổi người khác để theo đuổi là được rồi, chân trời nơi nào mà không có gay chứ.”
Mặc Kỳ Lân lườm cậu ta một cái: “Vậy tôi theo đuổi cậu?”
“Haha tôi đùa thôi, tôi còn muốn nối tiếp hương khói cho nhà Hiên Viên đấy. Tôi nghĩ cậu vẫn hợp với Vương tổng hơn. Cậu xem trong tiểu thuyết với phim ảnh đều là vậy. Trước ghét sau đó thích mới đúng là tình yêu đích thực.” Hiên Viên Hàn cười gượng.
Mặc Kỳ Lân nhìn cậu, đột nhiên nắm lấy hai tay Hiên Viên Hàn, vô cùng nghiêm túc nói: “Người anh em, những thứ khác đều không nói đến, chỉ xin cậu một chuyện thôi.”
Hiên Viên Hàn thấy cậu ta trịnh trọng như vậy, cũng cố hết sức gật đầu bày tỏ dù cho là chuyện gì thì mình cũng sẽ cố gắng giúp một tay.
Mặc Kỳ Lân thấy Hiên Viên Hàn gật đầu, thì chậm rãi nói rõ từng chữ: “Tôi theo đuổi người ta, cậu đừng làm bất cứ hành động gì là sự trợ giúp lớn nhất với tôi rồi.”
Hiên Viên Hàn: “…” Má nó, còn có thể chơi được với nhau nữa không vậy.
Hiên Viên Hàn thấy đau lòng quá, có cảm giác bị bạn bè ruồng bỏ rồi.
Không nói đến nhóm hai kẻ ngu xuẩn gây hài này nữa.
Sau khi Sở Ca và Hiên Viên Ngạo Thiên trở về phòng, do không có việc gì để làm lại tạm thời không muốn nói chuyện phiếm với Hiên Viên Ngạo Thiên, Sở Ca lấy danh mệt nhọc nên đi ngủ luôn.
Không biết ngủ được bao lâu, Sở Ca trong lúc mơ mơ màng màng cảm thấy có người đang vỗ vỗ mình.
Cậu mở mắt ra, rõ ràng còn trong trạng thái mê man, nhìn mặt Hiên Viên Ngạo Thiên vẫn chưa phản ứng kịp rốt cuộc người này ai liền xua xua tay và nói: “Đừng ầm ĩ.”
Hiên Viên Ngạo Thiên nhìn vẻ mặt ngây ngô ngốc nghếch của Sở Ca, hai mắt híp tịt, miệng khẽ nhếch, không phải đẹp mặt còn lộ ra vẻ ngu đần, nhưng lại làm anh bị kích thích muốn hôn thử xem cảm giác thế nào.
Giống như bị ma chướng vậy, nhưng Hiên Viên Ngạo Thiên rất thích trạng thái ma chướng này của mình.
Bây giờ còn không thể hôn được, bằng không dọa bé ốc sên vừa lộ râu ra khỏi vỏ sợ hãi lại rụt về thì sẽ không tốt.
Thế nhưng người ta lại bày vẻ mặt ngốc nghếch này ra cho mình nhìn, nếu mình không ăn chút đậu hũ thì thật có lỗi với bản thân quá.
Vì thế Hiên Viên Ngạo Thiên vươn tay ra, nhẹ nhàng véo hai bên gò má bầu bĩnh của Sở Ca. Xúc cảm quả nhiên thoải mái như trong tưởng tượng.
Sở Ca cuối cùng cũng tỉnh, cậu vung tay gạt móng vuốt của Hiên Viên Ngạo Thiên ra, xoa mặt mình và lẩm bẩm: “Quả nhiên là hai anh em, thói quen phá mặt người khác đều giống nhau như đúc.”
Hiên Viên Ngạo Thiên vì ăn được một ít đậu hũ nho nhỏ nên tâm tình cũng không tệ lắm, nghe thấy câu này thì lập tức đen mặt. Em trai môi cá nhám quả nhiên càng ngày càng không đáng yêu, ngay cả mặt chị dâu cũng dám tùy tiện sờ.
Bất quá bây giờ em trai ngu xuẩn không ở trước mặt, vợ cũng chưa thông đồng đến tay, Hiên Viên Ngạo Thiên khắc chế tâm tình đố kị em trai với vợ mỗi ngày đều ở cạnh nhau của mình, anh nói với Sở Ca: “Rời giường thôi, bên ngoài tạnh mưa rồi, chúng ta đi ăn cơm trước sau đó anh dẫn em đi xem mặt trời lặn.”
Sở Ca: “…” Đến biển không phải đều đi xem mặt trời mọc mới đúng sao.
Cảm giác câu hỏi này của mình thực sự quá cấp thấp, Sở Ca cũng không có ý hỏi ra thành lời.
Hai người ăn cơm ở nhà hàng xong, Hiên Viên Ngạo Thiên liền dẫn Sở Ca đi dạo khắp nơi.
Dân số thành phố D vốn đông đúc, hơn nữa lúc này đúng dịp tốt nghiệp xong của học sinh cấp ba nên người đi du lịch biển lại càng nhiều.
Lúc này trời đã tạnh mưa, người ra bãi cát tắm biển cũng dần đông lên.
Hiên Viên Ngạo Thiên và Sở Ca đi dọc theo con đường ven biển. Tìm đến một chỗ ít người, hai người họ cùng đứng cạnh nhau nhìn xa xa về phía ngoài khơi.
Có thể do cơn mưa vừa rồi nên bầu trời trong sáng hơn rất nhiều. Lúc này là chạng vạng, quả cầu rực lửalộ nửa đường tròn trên mặt biển, phủ một lớp màu vàng ánh đỏ lên mặt nước xanh thẫm. Những tầng mây xung quanh cũng bị ráng chiều nhuộm hoặc vàng hoặc hồng rạng rỡ.
Sở Ca đột nhiên nhớ đến khoảng thời gian mình vừa đến thế giới này, vẫn trong thời kỳ e ngại thất thải tường vân của Hiên Viên Ngạo Thiên, không nhịn được liền bật cười khúc khích.
Hiên Viên Ngạo Thiên quay sang nhìn cậu, vẻ mặt cũng tươi cười hỏi: “Em đang cười gì thế?”
Sở Ca lắc đầu, nói: “Em nghĩ đến một chuyện.”
“Nói ra xem?” Hiên Viên Ngạo Thiên cố gắng khơi gợi để Sở Ca nói qua câu chuyện một chút.
Sở Ca suy nghĩ một chút rồi nói: “Thuở xưa, có một chàng trai rất thích một cô gái, đến một ngày cô gái bị kẻ xấu bắt cóc. Chàng trai đạp thất thải tường vân đi đánh bại kẻ xấu cứu cô gái về.”
Hiên Viên Ngạo Thiên không biết câu chuyện này có ý nghĩa gì, chỉ phụ họa “Ừ” một tiếng.
Sở Ca hỏi anh: “Anh biết chàng trai kia tên là gì không?”
Hiên Viên Ngạo Thiên không nói, chờ cậu công bố đáp án.
“Chàng trai kia tên là Hiên Viên Ngạo Thiên, kẻ xấu tên là Sở Ca.” Sở Ca cũng không biết vì sao mình lại nói những lời này, thế nhưng lời đến bên mép rồi, lúc nào cũng muốn nói ra.
Hiên Viên Ngạo Thiên chỉ coi như Sở Ca lại ảo tưởng ra một câu chuyện nên nói: “Nếu như anh là chàng trai kia, em là kẻ xấu vậy kết cục chuyện kia nên thay đổi một chút.”
“Đổi thành gì?”
“Hiên Viên Ngạo Thiên đạp thất thải tường vân xuất hiện, mang kẻ xấu Sở Ca đi, từ nay về sau họ sống hạnh phúc bên nhau suốt đời.”
Giọng nói của Hiên Viên Ngạo Thiên rất trầm ấm, Sở Ca nghĩ thanh âm này như chứa đựng ma thuật vậy, làm cậu không có cách nói ra lời phủ định.
Thích Hiên Viên Ngạo Thiên.
Trong tim Sở Ca có một giọng nói đã nói với cậu như thế. Bộ dạng Hiên Viên Ngạo Thiên không tồi, có tiền, lại đối tốt với cậu, lại vẫn là xử nam. Nếu như làm người yêu, ngoại trừ giới tính ra thì không còn khuyết điểm nào cả. Mà cậu lại không thèm để tâm đến vấn đề giới tính.
Nếu vậy… vì sao không nhận lời bày tỏ của anh ấy?
Sở Ca trầm mặc một lúc, đột nhiên cười khẽ. Cậu nói: “Hiên Viên Ngạo Thiên, kỹ xảo theo đuổi người khác của anh quả thực be bét quá.”
Hiên Viên Ngạo Thiên sửng sốt một lúc. Lúc suy nghĩ về những lời này của Sở Ca, anh thử đưa tay cầm lấy bàn tay của Sở Ca ở bên cạnh, phát hiện Sở Ca cũng không có ý tránh đi, liền nhỏ giọng ghé vào tai cậu thì thầm: “Vậy em nói cho anh biết, làm thế nào để theo đuổi được em?”
Sở Ca bị hơi ấm truyền đến tai làm cậu khẽ rùng mình, cậu bảo: “Em cũng chưa từng yêu ai, anh là người đầu tiên theo đuổi em. Đã là mối tình đầu thì có thể thử xem, cũng chỉ là yêu đương thôi mà. Nếu như ngày nào đó chúng ta có một bên chán ghét bên kia, thì thẳng thắn nói chia tay được không?”
Hiên Viên Ngạo Thiên có chút bất mãn với cách nói này, muốn nói điều gì nhưng lại bị Sở Ca cắt ngang.
“Đừng nói lời hứa hẹn gì cả, em không phải là đàn bà con gái nên không cần thề non hẹn biển gì hết. Anh cũng bảo thích chính là ở bên nhau cảm thấy rất thoải mái, vậy nếu không thoải mái thì sẽ ở không bên nhau nữa. Như vậy ai cũng sẽ không có gánh nặng.”
Hiên Viên Ngạo Thiên nắm thật chặt bàn tay của Sở Ca, anh nói: “Nếu như anh muốn cùng em đối mặt với các loại gánh nặng thì sao?”
Sở Ca nói: “Vậy chờ đến lúc nào thực sự có gánh nặng, anh vẫn không thấy ở bên em rất phiền phức thì hãy nói.”
Cả đời lâu lắm, ai cũng không thể nói chính xác được mọi chuyện sẽ như thế nào. So với việc lo lắng đến tương lai mà buông tha những gì trước mắt, còn không bằng hiện tại giữ lấy người ở trước mặt và thử yêu một lần. Cho dù đến cuối cùng vẫn mỗi người một nẻo, chí ít cũng có ký ức về một lần yêu cuồng nhiệt.