Chương : 58
Từ ngày Hiên Viên Hàn chia tay là cậu tự động quay trở lại hàng ngũ của nhóm ba kẻ tấu hài. Vào buổi trưa mỗi ngày đều chạy đến cũng đồng bọn ăn cơm.
Thế nhưng dần dần Hiên Viên Hàn phát hiện ra một chuyện vô cùng đau lòng, trong đám bạn thân hình như chỉ có một mình cậu còn FA thôi.
Điều này dẫn đến tình cảnh vào lúc ăn cơm trưa, Mặc Kỳ Lân và Sở Ca đều cầm điện thoại nhắn tin và cười hí hửng, còn Hiên Viên Hàn thì một mình yên lặng cúi đầu ăn.
Cứ giằng co như vậy vài ngày, cuối cùng Hiên Viên Hàn cũng bùng nổ trong lặng im.
Bối cảnh vẫn là một góc phòng gần cửa sổ trong canteen đại học, nhân vật vẫn là nhóm ba kẻ tấu hài, hành động vẫn là hai người cầm điện thoại cười khúc khích, một người cúi đầu ăn.
Hiên Viên Hàn tức giận bỏ bữa ăn đã được dùng sạch sẽ, nhìn hai người đang ngồi đối diện mình và nói: “Các cậu không thể cố kỵ đến trái tim thất tình của người đàn ông độc thân này một chút hả!”
Sở Ca gửi tin nhắn trả lời cho Hiên Viên Ngạo Thiên xong mới đặt điện thoại xuống và thu hồi vẻ mặt cười ngây ngô của mình rồi nghiêm túc nói với Hiên Viên Hàn: “Cậu có thể phát triển mùa xuân thứ hai mà, cậu phải biết rằng dù cậu có tìm nam hay nữ thì anh em cũng sẽ không kỳ thị cậu.”
Mặc Kỳ Lân ngồi bên cạnh cũng gật đầu hùa theo: “Như lần trước ấy, cái người mà hồi chúng ta đi chơi công viên rồi cậu nôn hết lên toàn thân người ta ấy, tôi xem cũng không tệ đâu.”
Sở Ca lập tức gật đầu đồng ý: “Tôi thấy cũng rất tốt mà.”
Hiên Viên Hàn đầu đầy gân xanh, cầu giải đáp đám bạn thân đã nghĩa vô phản cố (làm việc nghĩa không được chùn bước) hướng về đỉnh núi không đáng tin cậy rồi thì nên phá như thế nào?
Cậu bình phục lại tâm tình muốn mắng chửi người rồi hỏi: “Các cậu còn nhớ rõ dáng dấp người nọ ra sao không?”
Sở Ca và Mặc Kỳ Lân sửng sốt một chút, tự hỏi hồi lâu rồi cùng lắc đầu. Loại người qua đường mới gặp một lần duy nhất thì ai mà nhớ được hình dáng thế nào chứ.
Hiên Viên Hàn nói: “Ở điểm này thì tôi không thể không công nhận chúng ta quả nhiên là bạn bè, vì tôi cũng chẳng nhớ ra được bộ dạng người nọ vuông tròn méo lệch thế nào nữa.”
Tuy nói lúc đó nôn lên toàn thân người ta thì cũng có lỗi thật, thế nhưng khi đó vốn quá mất mặt nên cũng không nhìn kỹ tướng mạo người kia, giờ mọi chuyện đã qua lâu như vậy rồi, có thể nhớ được thì cậu biến thành thần mất.
Sở Ca làm vẻ cúi đầu trầm tư, đột nhiên cậu ngẩng đầu lộ ra biểu cảm vô cùng hoảng sợ nói: “Các cậu biết không, theo truyền thuyết thuật lại thì khi thần tiên đến nhân gian, tất cả mọi người nhìn thấy tướng mạo ngài đều sẽ thoáng cái là quên.”
Hiên Viên Hàn, Mặc Kỳ Lân: “…”
Mặc Kỳ Lân giơ tay day day thái dương đang nhảy lên và nói: “Hiên Viên Ngạo Thiên rốt cuộc đang làm gì vậy hả, sao tôi có cảm giác anh ta càng nuôi cậu càng ngu xuẩn thế?”
Hiên Viên Hàn gật đầu tán thành quan điểm của Mặc Kỳ Lân, cậu bảo: “Trước đây tôi còn nghĩ chỉ số IQ của chúng ta khá gần nhau, giờ mới có một hè không gặp mà cậu đã dại dột đến mức tôi theo không kịp rồi.”
Sở Ca: “…” Cậu chỉ đơn thuần muốn làm bầu không khí sôi nổi một chút thôi mà.
Mặc Kỳ Lân gãi cằm, quay sang nói với Hiên Viên Hàn: “Cậu xem, Sở Ca ngu xuẩn đến vậy mà cũng có thể vớ được anh cậu, còn cậu IQ cao hơn mà vẫn độc thân, cậu không vội cởi sạch cho người ta chọn à?”
Hiên Viên Hàn nhìn thoáng qua Sở Ca đang cúi đầu chăm chú ăn cơm không để ý đến hai người họ, suy nghĩ một chút rồi nói: “Không chừng hiện giờ đang mốt ngu xuẩn là đáng yêu. Dù sao tôi quá thông minh, không tìm được bạn gái cũng là bình thường.”
Sở Ca ngẩng đầu nhìn cậu, “Ha ha.”
Nhị thiếu, cậu khiêm tốn quá, hai ta chỉ số IQ rõ ràng sàn sàn như nhau, cậu cũng rất ngốc nghếch đáng yêu.
Không, là tên ngu không đáng yêu.
Sở Ca cảm giác mình siêu nhanh trí, trong nháy mắt đã tìm thấy nguyên nhân thật sự của việc Hiên Viên Hàn độc thân rồi.
Mặc Kỳ Lân vẫy tay trước mặt Sở Ca nửa ngày trời mới kéo được Sở Ca đang tự like cho mình hoàn hồn lại để nhìn cậu.
Hiên Viên Hàn lắc đầu thở dài: “Sở Ca, cậu xem cậu theo anh trai tôi thành cái dạng gì rồi, vốn đã thích thất thần, hiện giờ lại luyện được kỹ năng ảo tưởng chuyên nghiệp nữa. Nhân loại đã không còn cách để ngăn cản đôi cẩu nam nam hai người đột phá được chân trời não động xa xăm kia rồi.”
Sở Ca nói: “Cậu rõ là đang đố kị tôi với anh cậu vợ chồng đồng lòng tát biển Đông cũng cạn.”
Hiên Viên Hàn gật đầu: “Tôi đang ghen tỵ thật đấy, nói nghe có phải lúc cậu với anh tôi ở chung ai cũng không nói lời nào, chỉ cần ảo tưởng rồi nhìn nhau cười là xong đúng không?”
Sở Ca: “…”
Cái đó của cậu là thuật đọc tâm chứ không phải là ảo tưởng, hơn nữa nhóc à cậu thật sự quá ngây thơ rồi, tôi với Hiên Viên Ngạo Thiên có não động thì cũng không trùng hợp nổi mấy lần hiểu không!
Sở Ca vuốt mặt để biểu cảm đang cứng ngắc của mình dịu đi một chút rồi nói: “Kỳ thực nếu cậu quá đố kỵ thì nhanh đi tìm một cô em hoặc một chàng gay nào đấy, dẫn đến đây rồi diễn ân diễn ái cho mù mắt chó của chúng tôi đi.”
Mặc Kỳ Lân nói: “Ý hay đó, A Hàn, có cần tôi giới thiệu cho cậu không?”
Hiên Viên Hàn mặt không cảm xúc nói: “Giới thiệu một con quỷ keo kiệt à?”
Mặc Kỳ Lân lập tức nổi giận, chỉ vào sợi dây chuyền trên cổ mình và nói: “Vương Dục Vương không hề keo kiệt nhé! Cậu hiểu cái lông!”
Sở Ca lập tức vươn tay tóm lấy sợi dây chuyền trong áo Mặc Kỳ Lân, nhìn thấy chiếc nhẫn đeo trên dây liền chế nhạo: “Anh em hành động nhanh đấy, đã tặng nhẫn rồi.”
Mặc Kỳ Lân một chút xấu hổ cũng không có, mặt mày hớn hở nói đầy đắc ý: “Đương nhiên, tôi đã sớm bảo tôi với vợ mới đúng là tình yêu đích thực.”
Hiên Viên Hàn gật đầu: “Vợ cậu lại là người tặng nhẫn, cậu đúng là mỹ nhân sắc đẹp tuyệt trần.”
Mặc Kỳ Lân: “…”
Trải qua một kỳ nghỉ, Tam thiếu vẫn tin tưởng vững chắc mình là công đột nhiên có chút mê mang, vì sao cậu luôn cảm thấy khí tràng của Vương Dục Vương so với mình hình như càng giống công hơn?
Nhất định là ảo giác, ừ, nhất định là vậy!
Ba người nói chuyện hồi lâu, cơm cũng ăn xong rồi, còn về phương án giải quyết việc bán thân của Hiên Viên Hàn lại không đề xuất được.
Hiên Viên Hàn quả thực quá mệt mỏi với năng lực xoay vần trọng tâm câu chuyện của hai cậu bạn thân.
Ba người buổi chiều đều có lớp, nhưng hiện giờ vẫn chưa đến giờ học. Để tiếp tục giúp Hiên Viên Hàn suy xét đến những phương án bán thân, mấy người họ cuối cùng quyết định đi đến bên hồ nhân tạo để nói chuyện.
Sân trường ở đại học thành phố D rất lớn, phong cảnh cũng rất đẹp, đặc biệt nổi tiếng là hồ nhân tạo đằng sau tòa nhà dạy học.
Hồ không rộng lắm, xung quanh trồng một hàng liễu rủ. Đến khoảng tháng 4 tháng 5, bông liễu bay đầy trời, phong cảnh khi đó cực kỳ lãng mạn. Một nam một nữ đi dạo ven hồ trên cơ bản đều có thể xác định là quan hệ tình lữ.
Sở Ca nghĩ tổ hợp hiện giờ của bọn họ thấy thế nào cũng rất quỷ dị.
Do thời đại bây giờ đã tiến bộ, một cặp gay có cùng nhau tản bộ ven hồ thì cũng sẽ không có người tiến lên nói mấy lời như phải thiêu chết đám đồng tính luyến ái.
Nhưng bọn họ là ba người, lại là ba người đàn ông.
Câu chuyện này đạt đến cấp độ nặng quá, không đành lòng ảo tưởng nữa.
Mấy người đi được một lúc thì thấy ở phía trước có một cô gái tóc dài mặc quần màu lam nhạt đứng ven hồ một mình.
Người nọ cách họ cũng có chút xa, lại đứng nghiêng người về phía bên hồ nên cũng không nhìn rõ được tướng mạo, nhưng từ dáng người để xem thì cũng là một tiểu mỹ nhân.
Mặc Kỳ Lân chỉ chỉ thiếu nữ kia và nói với Hiên Viên Hàn: “Anh em mau nhìn xem, đoạn kịch kinh điển trong trường học xuất hiện rồi. Hiện giờ chỉ xem xem cậu có biết nắm chắc cơ hội hay không thôi.”
Hiên Viên Hàn giật giật khóe miệng nói: “Các cậu không cảm thấy chỉ nhìn bóng lưng như vậy mà xông lên thì quá hãm hại nhau mà? Vạn nhất lúc xoay người lại hù chết chúng ta thì phải làm sao đây?”
Sở Ca nói: “Vậy cậu cứ nói là cậu nhận nhầm người thôi.”
Hiên Viên Hàn: “…” Cậu luôn cảm thấy chuyện tình yêu mà cứ tùy tiện như vậy thì không bằng FA cho xong.
Bất quá không chờ cậu nghĩ nhiều thêm thì nữ sinh kia đã xoay người lại.
Mày liễu mắt hạnh mặt trái xoan, là một tiểu mỹ nhân.
Người nọ nghiêng đầu quan sát bọn họ một lúc, bất ngờ cười nói với Sở Ca: “Anh là Sở Ca?”
Sở Ca gật đầu, lục lại trong óc một lúc mới xác nhận trong ký ức của cậu hình như mình không quen một cô gái nào như này.
Người nọ đi đến trước mặt cậu, vươn bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn ra và cười nói: “Chào anh, em là Lý Hân Nhã. Không ngờ rằng có thể gặp anh ở chỗ này.”
Sở Ca nhíu mày, cậu luôn cảm thấy nụ cười của cô gái này có chút giả tạo. Giống như đang đeo một chiếc mặt nạ trên mặt vậy. Hơn nữa trong nụ cười đó lộ ra một vẻ kỳ quái không lấn át được.
Như thể nếu cho cô gái này một con dao, cô ta sẽ đâm chết mình ngay tức khắc.
Sở Ca chớp mắt nhìn lần nữa, lại phát hiện ra nụ cười của cô gái kia đã trở nên bình thường.
Cậu cho cảm giác vừa rồi chỉ là do gần đây mình bị Hiên Viên Ngạo Thiên chơi đùa quá mức nên sinh ra ảo giác. Đè sự nghi hoặc xuống đáy lòng, cầm bàn tay của thiếu nữ trước mặt và lắc lắc vài cái tượng trưng.
Sở Ca thu tay lại hỏi: “Cô biết tôi?”
Lý Hân Nhã vẫn cười ngọt ngào nói: “Em và anh cũng học chung môn cơ bản mấy lần, cũng gặp qua anh vài dịp.”
Người nọ nói, mặt cũng hơi ửng đỏ. Giống như một nữ sinh ngượng ngùng khi nhìn thấy đối tượng thầm mến.
Không chút sơ hở.
Sở Ca càng cho rằng loại cảm giác vừa rồi của mình là ảo giác.
Còn có khả năng yêu anh yêu đến mức muốn giết chết anh?
Ha ha, đừng có tán hươu tán vượn.
Loại ý tưởng không đáng tin cậy này đã bị Sở Ca loại bỏ khỏi óc trong nháy mắt.
Lý Hân Nhã lại cười hỏi Sở Ca: “Có thể cho em số điện thoại của anh không?”
Sở Ca nhíu mày, cuối cùng vẫn lắc đầu nói: “Thật xin lỗi, tôi có người yêu rồi.”
Lý Hân Nhã như là đã sớm biết điều này, vẫn duy trì nụ cười không chút thay đổi, nói: “Anh thật keo kiệt, ngay cả một cơ hội làm bạn bè cũng không cho em.”
Sở Ca chỉ cười cười xin lỗi với Lý Hân Nhã chứ không nói gì.
Lúc này có mấy nữ sinh đi đến và đứng nói chuyện cười đùa với Lý Hân Nhã, mấy cô gái này thấy Sở Ca thì nụ cười càng mừng rỡ hơn, ríu rít nói liên tục.
Sở Ca nhíu mày, không biết họ đang nói gì nhưng nhìn vậy cũng rõ là đang trêu đùa cậu với cô gái kia.
Khiến cho cậu thấy như cậu đang ngoại tình sau lưng Hiên Viên Ngạo Thiên vậy.
Cậu gật đầu với Lý Hân Nhã, sau đó liền cùng hai tên bạn tấu hài xoay người rời đi. Lý Hân Nhã nhìn bóng lưng Sở Ca, ánh mắt cô đơn, rõ ràng như một thiếu nữ bị người mình thích từ chối.
Ba người sau khi đi xa, có một nữ sinh hỏi Lý Hân Nhã: “Người nọ chính là Sở Ca cậu nhắc đến à?”
Lý Hân Nhã gật đầu.
“Bộ dáng thật đáng yêu.”
“Không ngờ là cậu lại thích loại hình này.”
Lý Hân Nhã tươi cười nói với họ: “Các cậu đừng nói lung tung, anh ấy có người yêu rồi.”
“Thế thì sao chứ, kết hôn rồi cũng có thể ly hôn mà.”
“Đúng rồi, chỉ vậy mà buông tay thì không phải là tác phong của cậu.”
Lý Hân Nhã cũng không đáp lời bạn bè, chỉ nhìn hướng Sở Ca rời đi, khóe miệng hơi cong.
Sở Ca, nếu như ông trời cũng khiến chúng ta phải gặp nhau, mày nhất định phải chết. Tao nhất định sẽ hoàn trả đủ nợ nần thằng đàn ông của mày đã làm với cô ấy.
Thế nhưng dần dần Hiên Viên Hàn phát hiện ra một chuyện vô cùng đau lòng, trong đám bạn thân hình như chỉ có một mình cậu còn FA thôi.
Điều này dẫn đến tình cảnh vào lúc ăn cơm trưa, Mặc Kỳ Lân và Sở Ca đều cầm điện thoại nhắn tin và cười hí hửng, còn Hiên Viên Hàn thì một mình yên lặng cúi đầu ăn.
Cứ giằng co như vậy vài ngày, cuối cùng Hiên Viên Hàn cũng bùng nổ trong lặng im.
Bối cảnh vẫn là một góc phòng gần cửa sổ trong canteen đại học, nhân vật vẫn là nhóm ba kẻ tấu hài, hành động vẫn là hai người cầm điện thoại cười khúc khích, một người cúi đầu ăn.
Hiên Viên Hàn tức giận bỏ bữa ăn đã được dùng sạch sẽ, nhìn hai người đang ngồi đối diện mình và nói: “Các cậu không thể cố kỵ đến trái tim thất tình của người đàn ông độc thân này một chút hả!”
Sở Ca gửi tin nhắn trả lời cho Hiên Viên Ngạo Thiên xong mới đặt điện thoại xuống và thu hồi vẻ mặt cười ngây ngô của mình rồi nghiêm túc nói với Hiên Viên Hàn: “Cậu có thể phát triển mùa xuân thứ hai mà, cậu phải biết rằng dù cậu có tìm nam hay nữ thì anh em cũng sẽ không kỳ thị cậu.”
Mặc Kỳ Lân ngồi bên cạnh cũng gật đầu hùa theo: “Như lần trước ấy, cái người mà hồi chúng ta đi chơi công viên rồi cậu nôn hết lên toàn thân người ta ấy, tôi xem cũng không tệ đâu.”
Sở Ca lập tức gật đầu đồng ý: “Tôi thấy cũng rất tốt mà.”
Hiên Viên Hàn đầu đầy gân xanh, cầu giải đáp đám bạn thân đã nghĩa vô phản cố (làm việc nghĩa không được chùn bước) hướng về đỉnh núi không đáng tin cậy rồi thì nên phá như thế nào?
Cậu bình phục lại tâm tình muốn mắng chửi người rồi hỏi: “Các cậu còn nhớ rõ dáng dấp người nọ ra sao không?”
Sở Ca và Mặc Kỳ Lân sửng sốt một chút, tự hỏi hồi lâu rồi cùng lắc đầu. Loại người qua đường mới gặp một lần duy nhất thì ai mà nhớ được hình dáng thế nào chứ.
Hiên Viên Hàn nói: “Ở điểm này thì tôi không thể không công nhận chúng ta quả nhiên là bạn bè, vì tôi cũng chẳng nhớ ra được bộ dạng người nọ vuông tròn méo lệch thế nào nữa.”
Tuy nói lúc đó nôn lên toàn thân người ta thì cũng có lỗi thật, thế nhưng khi đó vốn quá mất mặt nên cũng không nhìn kỹ tướng mạo người kia, giờ mọi chuyện đã qua lâu như vậy rồi, có thể nhớ được thì cậu biến thành thần mất.
Sở Ca làm vẻ cúi đầu trầm tư, đột nhiên cậu ngẩng đầu lộ ra biểu cảm vô cùng hoảng sợ nói: “Các cậu biết không, theo truyền thuyết thuật lại thì khi thần tiên đến nhân gian, tất cả mọi người nhìn thấy tướng mạo ngài đều sẽ thoáng cái là quên.”
Hiên Viên Hàn, Mặc Kỳ Lân: “…”
Mặc Kỳ Lân giơ tay day day thái dương đang nhảy lên và nói: “Hiên Viên Ngạo Thiên rốt cuộc đang làm gì vậy hả, sao tôi có cảm giác anh ta càng nuôi cậu càng ngu xuẩn thế?”
Hiên Viên Hàn gật đầu tán thành quan điểm của Mặc Kỳ Lân, cậu bảo: “Trước đây tôi còn nghĩ chỉ số IQ của chúng ta khá gần nhau, giờ mới có một hè không gặp mà cậu đã dại dột đến mức tôi theo không kịp rồi.”
Sở Ca: “…” Cậu chỉ đơn thuần muốn làm bầu không khí sôi nổi một chút thôi mà.
Mặc Kỳ Lân gãi cằm, quay sang nói với Hiên Viên Hàn: “Cậu xem, Sở Ca ngu xuẩn đến vậy mà cũng có thể vớ được anh cậu, còn cậu IQ cao hơn mà vẫn độc thân, cậu không vội cởi sạch cho người ta chọn à?”
Hiên Viên Hàn nhìn thoáng qua Sở Ca đang cúi đầu chăm chú ăn cơm không để ý đến hai người họ, suy nghĩ một chút rồi nói: “Không chừng hiện giờ đang mốt ngu xuẩn là đáng yêu. Dù sao tôi quá thông minh, không tìm được bạn gái cũng là bình thường.”
Sở Ca ngẩng đầu nhìn cậu, “Ha ha.”
Nhị thiếu, cậu khiêm tốn quá, hai ta chỉ số IQ rõ ràng sàn sàn như nhau, cậu cũng rất ngốc nghếch đáng yêu.
Không, là tên ngu không đáng yêu.
Sở Ca cảm giác mình siêu nhanh trí, trong nháy mắt đã tìm thấy nguyên nhân thật sự của việc Hiên Viên Hàn độc thân rồi.
Mặc Kỳ Lân vẫy tay trước mặt Sở Ca nửa ngày trời mới kéo được Sở Ca đang tự like cho mình hoàn hồn lại để nhìn cậu.
Hiên Viên Hàn lắc đầu thở dài: “Sở Ca, cậu xem cậu theo anh trai tôi thành cái dạng gì rồi, vốn đã thích thất thần, hiện giờ lại luyện được kỹ năng ảo tưởng chuyên nghiệp nữa. Nhân loại đã không còn cách để ngăn cản đôi cẩu nam nam hai người đột phá được chân trời não động xa xăm kia rồi.”
Sở Ca nói: “Cậu rõ là đang đố kị tôi với anh cậu vợ chồng đồng lòng tát biển Đông cũng cạn.”
Hiên Viên Hàn gật đầu: “Tôi đang ghen tỵ thật đấy, nói nghe có phải lúc cậu với anh tôi ở chung ai cũng không nói lời nào, chỉ cần ảo tưởng rồi nhìn nhau cười là xong đúng không?”
Sở Ca: “…”
Cái đó của cậu là thuật đọc tâm chứ không phải là ảo tưởng, hơn nữa nhóc à cậu thật sự quá ngây thơ rồi, tôi với Hiên Viên Ngạo Thiên có não động thì cũng không trùng hợp nổi mấy lần hiểu không!
Sở Ca vuốt mặt để biểu cảm đang cứng ngắc của mình dịu đi một chút rồi nói: “Kỳ thực nếu cậu quá đố kỵ thì nhanh đi tìm một cô em hoặc một chàng gay nào đấy, dẫn đến đây rồi diễn ân diễn ái cho mù mắt chó của chúng tôi đi.”
Mặc Kỳ Lân nói: “Ý hay đó, A Hàn, có cần tôi giới thiệu cho cậu không?”
Hiên Viên Hàn mặt không cảm xúc nói: “Giới thiệu một con quỷ keo kiệt à?”
Mặc Kỳ Lân lập tức nổi giận, chỉ vào sợi dây chuyền trên cổ mình và nói: “Vương Dục Vương không hề keo kiệt nhé! Cậu hiểu cái lông!”
Sở Ca lập tức vươn tay tóm lấy sợi dây chuyền trong áo Mặc Kỳ Lân, nhìn thấy chiếc nhẫn đeo trên dây liền chế nhạo: “Anh em hành động nhanh đấy, đã tặng nhẫn rồi.”
Mặc Kỳ Lân một chút xấu hổ cũng không có, mặt mày hớn hở nói đầy đắc ý: “Đương nhiên, tôi đã sớm bảo tôi với vợ mới đúng là tình yêu đích thực.”
Hiên Viên Hàn gật đầu: “Vợ cậu lại là người tặng nhẫn, cậu đúng là mỹ nhân sắc đẹp tuyệt trần.”
Mặc Kỳ Lân: “…”
Trải qua một kỳ nghỉ, Tam thiếu vẫn tin tưởng vững chắc mình là công đột nhiên có chút mê mang, vì sao cậu luôn cảm thấy khí tràng của Vương Dục Vương so với mình hình như càng giống công hơn?
Nhất định là ảo giác, ừ, nhất định là vậy!
Ba người nói chuyện hồi lâu, cơm cũng ăn xong rồi, còn về phương án giải quyết việc bán thân của Hiên Viên Hàn lại không đề xuất được.
Hiên Viên Hàn quả thực quá mệt mỏi với năng lực xoay vần trọng tâm câu chuyện của hai cậu bạn thân.
Ba người buổi chiều đều có lớp, nhưng hiện giờ vẫn chưa đến giờ học. Để tiếp tục giúp Hiên Viên Hàn suy xét đến những phương án bán thân, mấy người họ cuối cùng quyết định đi đến bên hồ nhân tạo để nói chuyện.
Sân trường ở đại học thành phố D rất lớn, phong cảnh cũng rất đẹp, đặc biệt nổi tiếng là hồ nhân tạo đằng sau tòa nhà dạy học.
Hồ không rộng lắm, xung quanh trồng một hàng liễu rủ. Đến khoảng tháng 4 tháng 5, bông liễu bay đầy trời, phong cảnh khi đó cực kỳ lãng mạn. Một nam một nữ đi dạo ven hồ trên cơ bản đều có thể xác định là quan hệ tình lữ.
Sở Ca nghĩ tổ hợp hiện giờ của bọn họ thấy thế nào cũng rất quỷ dị.
Do thời đại bây giờ đã tiến bộ, một cặp gay có cùng nhau tản bộ ven hồ thì cũng sẽ không có người tiến lên nói mấy lời như phải thiêu chết đám đồng tính luyến ái.
Nhưng bọn họ là ba người, lại là ba người đàn ông.
Câu chuyện này đạt đến cấp độ nặng quá, không đành lòng ảo tưởng nữa.
Mấy người đi được một lúc thì thấy ở phía trước có một cô gái tóc dài mặc quần màu lam nhạt đứng ven hồ một mình.
Người nọ cách họ cũng có chút xa, lại đứng nghiêng người về phía bên hồ nên cũng không nhìn rõ được tướng mạo, nhưng từ dáng người để xem thì cũng là một tiểu mỹ nhân.
Mặc Kỳ Lân chỉ chỉ thiếu nữ kia và nói với Hiên Viên Hàn: “Anh em mau nhìn xem, đoạn kịch kinh điển trong trường học xuất hiện rồi. Hiện giờ chỉ xem xem cậu có biết nắm chắc cơ hội hay không thôi.”
Hiên Viên Hàn giật giật khóe miệng nói: “Các cậu không cảm thấy chỉ nhìn bóng lưng như vậy mà xông lên thì quá hãm hại nhau mà? Vạn nhất lúc xoay người lại hù chết chúng ta thì phải làm sao đây?”
Sở Ca nói: “Vậy cậu cứ nói là cậu nhận nhầm người thôi.”
Hiên Viên Hàn: “…” Cậu luôn cảm thấy chuyện tình yêu mà cứ tùy tiện như vậy thì không bằng FA cho xong.
Bất quá không chờ cậu nghĩ nhiều thêm thì nữ sinh kia đã xoay người lại.
Mày liễu mắt hạnh mặt trái xoan, là một tiểu mỹ nhân.
Người nọ nghiêng đầu quan sát bọn họ một lúc, bất ngờ cười nói với Sở Ca: “Anh là Sở Ca?”
Sở Ca gật đầu, lục lại trong óc một lúc mới xác nhận trong ký ức của cậu hình như mình không quen một cô gái nào như này.
Người nọ đi đến trước mặt cậu, vươn bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn ra và cười nói: “Chào anh, em là Lý Hân Nhã. Không ngờ rằng có thể gặp anh ở chỗ này.”
Sở Ca nhíu mày, cậu luôn cảm thấy nụ cười của cô gái này có chút giả tạo. Giống như đang đeo một chiếc mặt nạ trên mặt vậy. Hơn nữa trong nụ cười đó lộ ra một vẻ kỳ quái không lấn át được.
Như thể nếu cho cô gái này một con dao, cô ta sẽ đâm chết mình ngay tức khắc.
Sở Ca chớp mắt nhìn lần nữa, lại phát hiện ra nụ cười của cô gái kia đã trở nên bình thường.
Cậu cho cảm giác vừa rồi chỉ là do gần đây mình bị Hiên Viên Ngạo Thiên chơi đùa quá mức nên sinh ra ảo giác. Đè sự nghi hoặc xuống đáy lòng, cầm bàn tay của thiếu nữ trước mặt và lắc lắc vài cái tượng trưng.
Sở Ca thu tay lại hỏi: “Cô biết tôi?”
Lý Hân Nhã vẫn cười ngọt ngào nói: “Em và anh cũng học chung môn cơ bản mấy lần, cũng gặp qua anh vài dịp.”
Người nọ nói, mặt cũng hơi ửng đỏ. Giống như một nữ sinh ngượng ngùng khi nhìn thấy đối tượng thầm mến.
Không chút sơ hở.
Sở Ca càng cho rằng loại cảm giác vừa rồi của mình là ảo giác.
Còn có khả năng yêu anh yêu đến mức muốn giết chết anh?
Ha ha, đừng có tán hươu tán vượn.
Loại ý tưởng không đáng tin cậy này đã bị Sở Ca loại bỏ khỏi óc trong nháy mắt.
Lý Hân Nhã lại cười hỏi Sở Ca: “Có thể cho em số điện thoại của anh không?”
Sở Ca nhíu mày, cuối cùng vẫn lắc đầu nói: “Thật xin lỗi, tôi có người yêu rồi.”
Lý Hân Nhã như là đã sớm biết điều này, vẫn duy trì nụ cười không chút thay đổi, nói: “Anh thật keo kiệt, ngay cả một cơ hội làm bạn bè cũng không cho em.”
Sở Ca chỉ cười cười xin lỗi với Lý Hân Nhã chứ không nói gì.
Lúc này có mấy nữ sinh đi đến và đứng nói chuyện cười đùa với Lý Hân Nhã, mấy cô gái này thấy Sở Ca thì nụ cười càng mừng rỡ hơn, ríu rít nói liên tục.
Sở Ca nhíu mày, không biết họ đang nói gì nhưng nhìn vậy cũng rõ là đang trêu đùa cậu với cô gái kia.
Khiến cho cậu thấy như cậu đang ngoại tình sau lưng Hiên Viên Ngạo Thiên vậy.
Cậu gật đầu với Lý Hân Nhã, sau đó liền cùng hai tên bạn tấu hài xoay người rời đi. Lý Hân Nhã nhìn bóng lưng Sở Ca, ánh mắt cô đơn, rõ ràng như một thiếu nữ bị người mình thích từ chối.
Ba người sau khi đi xa, có một nữ sinh hỏi Lý Hân Nhã: “Người nọ chính là Sở Ca cậu nhắc đến à?”
Lý Hân Nhã gật đầu.
“Bộ dáng thật đáng yêu.”
“Không ngờ là cậu lại thích loại hình này.”
Lý Hân Nhã tươi cười nói với họ: “Các cậu đừng nói lung tung, anh ấy có người yêu rồi.”
“Thế thì sao chứ, kết hôn rồi cũng có thể ly hôn mà.”
“Đúng rồi, chỉ vậy mà buông tay thì không phải là tác phong của cậu.”
Lý Hân Nhã cũng không đáp lời bạn bè, chỉ nhìn hướng Sở Ca rời đi, khóe miệng hơi cong.
Sở Ca, nếu như ông trời cũng khiến chúng ta phải gặp nhau, mày nhất định phải chết. Tao nhất định sẽ hoàn trả đủ nợ nần thằng đàn ông của mày đã làm với cô ấy.