Chương : 135
Khi về đến nhà, Vân Tả Ý ôm Vân Tụ đi ra phi thuyền.
Tốt lắm, xem ra bọn họ đều chưa trở về, hôm nay nếu không phải bọn họ không ai ở nhà, sao có thể dung túng hắn thảnh thơi mang Vân Tụ đi dạo chơi.
Ôm Vân Tụ về phòng, cuối cùng dưới ánh mắt đáng thương hề hề của Vân Tụ , hắn bất đắc dĩ lại đi phi hành khí đem tất cả đồ chơi vào phòng bé. Buông đồ chơi xuống, hắn tự tay phủi phủi quần áo, dù quần áo không dính một hạt bụi. Vân Tả Ý nhìn thấy Vân Tụ nhanh chóng chạy đến bên đồ chơi, nói:” Ta đi tắm rửa một chút, ngươi ngoan ngoãn đứng ở nơi này, không được chạy loạn.”
” Hi…… Y…… Nha……” Vân Tụ ngẩng đầu còn thật sự đáp lại bằng ngôn ngữ trẻ con, bộ dáng phi thường đáng yêu.
Càng kì quái chính là Vân Tả Ý cư nhiên nghe hiểu, hắn nhướng nhướng mày,” Hy vọng ngươi có thể làm được.”
……
Vân Tụ vừa thấy ba ba yêu quý biến mất sau cánh cửa, lập tức ôm lấy một món đồ chơi . Oa, ba ba đi rồi, có thể chơi rồi……
……
” Cốc cốc cốc……” Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên.
Hử ? Đang ôm thuyền du hành vũ trụ đồ chơi đùa bất diệc nhạc hồ, Vân Tụ nghe tiếng gõ lập tức ngẩng đầu lên, nghi hoặc nhìn về cánh cửa, sau đó lại quay đầu nhìn về phòng tắm im lìm, tái cúi đầu nhìn xem đồ chơi ôm trong lòng mình. Bé làm như thế tới lui vài lần, rốt cục quyết định vứt bỏ đồ chơi yêu quý, tay chân cùng sử dụng hướng phía cửa đi đi……
Ba ba nói bé phải ngoan từ lúc còn nhỏ, Vân Tụ hiểu sự lắm, cho nên phải giúp ba ba mở cửa…… Nho nhỏ thân thể gian nan đi trên tấm thảm dày mà dị thường mềm mại. Hắc hưu…… Hắc hưu……
Nhưng, mệt mỏi quá, còn rất xa a. Chính là ba ba nói làm việc không thể bỏ dở nửa đường. Rồi, nhất định phải giúp ba ba mở cửa, lần trước ma ma nói Vân Tụ luôn làm phiền ba ba. Mới không phải đâu, Vân Tụ cũng rất hữu dụng mà……
……
Lúc này, Vân Tả Ý mơ hồ nghe được bên ngoài động tĩnh, bởi vì cửa phòng hiệu quả cách âm rất tốt, cho nên nghe không rõ ràng. Dường như là tiếng gõ cửa, bất quá bọn họ không phải chưa trở về sao, chắc nghe lầm đi. Có lẽ là Vân Tụ làm ra tiếng động. Nghĩ đến Vân Tụ, Vân Tả Ý lại động tác nhanh hơn. Vân Tụ một người ở bên ngoài chắc sẽ không sao đâu…….
……
Ya, tới rồi, nhưng cao quá, làm sao mở cửa đây. Đúng rồi, nơi đó có nút màu đỏ, lần trước ba ba ở trên mặt nó xoa bóp một chút, cánh cửa liền mở ra…… Kha Kha….Vân Tụ thật thông minh a…… Quả nhiên ba ba nói mới là đúng…… Vân Tụ mới không phải ngốc ngốc như mẹ nói đâu……
Vân Tụ thân mình nho nhỏ vừa chuyển, lập tức thay đổi phương hướng. Đi đi…… Tới rồi. Màu đỏ. A, đụng đến! Khuôn mặt tròn trịa đáng yêu cười thành một đóa hoa. Sau đó, Vân Tụ dùng hết sức như lúc bú sữa, đè xuống……
“Răng rắc” Một tiếng vang nhỏ, cửa tự động mở ra. Vân Tụ giơ lên khuôn mặt tươi cười, mở to cặp mắt sáng ngời, chờ mong người lớn sắp xuất hiện ở ngoài cửa.
Nhìn đến người xuất hiện ngoài cửa, Vân Tụ trừng to mắt, sau đó dùng thanh âm nộn nộn giòn giòn nhu thuận hô:” Gia…… Gia……”
Vân Hàm Phong sững sờ. Hắn không nghĩ đến sẽ nghe âm thanh này, bởi vì mỗi lần tìm Ý nhi, cơ hồ đều có thể gặp tiểu tử kia nhưng xưng hô này mặc dù nghe suốt một năm, hắn vẫn rất không quen. Rất nhanh điều chỉnh tốt tâm tình, Vân Hàm Phong đi vào trong phòng. Ánh mắt nhìn quét một vòng trong phòng, sau đó cúi đầu hỏi tiểu tử đang lò dò đi lại kia:” Ý nhi đâu?”
Vân Tụ vô tội nháy nháy mắt, nâng lên tay trước, ngón tay nộn nộn trắng nỏn hướng phòng tắm chỉ :”…… Ba…… Ba……”
Vân Hàm Phong theo Vân Tụ chỉ hướng nhìn lại, mơ hồ nghe truyền đến tiếng nước, lập tức liền hiểu được Vân Tụ ý tứ, trong nháy mắt không tự nhiên.
Mặt nhăn mày nhíu, Vân Hàm Phong do dự một hồi, xoay người hướng ngoài cửa đi, lại ngay lúc vừa ra khỏi cửa thì đột nhiên quay trở về, khom người ôm lấy bé đang ngồi trên thảm mê hoặc nhìn hắn. Vân Hàm Phong biểu tình nghiêm túc dặn dò:” Không cần nói cho Ý…… ba ba ngươi…… ta, gia gia đã tới, biết không?”
Vân Hàm Phong nghiêm túc hẳn lên, đương nhiên không phải nhóc Vân Tụ có thể đối phó. Vân Tụ bị khí thế kia dọa gật đầu như máy, cơ hồ đều nhanh khóc ra. Nước mắt ở hốc mắt lăn một vòng, lăn một vòng, nhưng bởi vì sợ hãi Vân Hàm Phong , cho nên tự cường nhẫn nhịn. Bé cũng tiếp thu rồi Vân Tả Ý cố ý dạy mới có được thành quả này, bình thường tiểu hài tử sao có thể nhẫn trụ chứ, đã sớm không biết khóc thành dạng gì.
Vân Hàm Phong gặp Vân Tụ bộ dáng mau khóc, lo lắng tiếng khóc của bé sẽ dẫn Vân Tả Ý ra. Vì thế lập tức thu liễm khí thế, đồng thời thấp giọng uy hiếp nói:” Không cho phép khóc.”
Khi Vân Hàm Phong nói, rất ít người không dám nghe theo. Mặc dù Vân Tụ còn bé, cái gì cũng đều không hiểu, nhưng hắn dường như cũng biết không nghe theo lời Vân Hàm Phong sẽ có hậu quả đáng sợ, lập tức càng thêm cố gắng nhịn khóc.
Thấy Vân Tụ biểu hiện tốt, Vân Hàm Phong nhướng nhướng mày, vỗ vỗ bả vai Vân Tụ, hiếm thấy khen ngợi :” Không tồi.” Sau đó đặt Vân Tụ xuống, mở cửa, rất nhanh rời đi.
……
Trẻ con nước mắt tới nhanh, đi cũng rất nhanh. Vân Tụ ở sau khi Vân Hàm Phong đi hai phút, vốn không có cảm giác muốn khóc, nhìn xem một lần nửa cửa phòng đóng lại, bĩu môi, vất vả hướng đồ chơi của mình đi đi.
……
” Cốc cốc……”
Sao? Lại có người, ông nội đã trở lại sao ? Nghĩ đến ông nội vừa rồi đáng sợ, Vân Tụ rụt bả vai, nhưng bé càng thêm không dám không ra mở cửa, vội vàng dùng tốc độ so với lần đầu tiên còn nhanh hơn, đi hướng về nút đỏ, ấn xuống.
Hô, hoàn hảo hoàn hảo, không phải ông nội.
A, Vân Tụ cứng ngắc, bé thật muốn khóc a. Lần này tới tuy rằng không phải ông nội, nhưng cũng là một người so với ông nội còn muốn đáng sợ hơn. Vân Tụ do dự mãi, rốt cục lại mở miệng:”…… Thúc…… Thúc……”
Quả nhiên, Vân Vũ Chí nghe tiếng gọi sau, vốn đang tươi cười nháy mắt liền lạnh băng, ánh mắt không mang theo cảm tình nhìn kỹ Vân Tụ một lúc lâu, đồng dạng không mang theo cảm tình lên tiếng :” Đại ca đâu?”
Vân Tụ bị âm thanh này đông lạnh, hận không thể lập tức chạy vào lòng Vân Tả Ý, bởi vì bé biết chỉ có ở bên ba ba, thúc thúc đáng sợ này mới sẽ không đáng sợ như vậy.
Nghe hỏi, Vân Tụ đồng dạng thật cẩn thận vươn ngón tay trắng noản chỉ hướng phòng tắm. Sau đó bé chỉ thấy khối băng thúc thúc dường như có vỡ tan một chút. Đột nhiên khối băng đi đến trước mặt, từ trên cao nhìn xuống nói với bé :” Chuyện ta tới không cho phép nói cho đại ca.”
Thật cao a. Vân Tụ cố hết sức ngước nhìn từ hai chân dài cao lớn hướng lên mặt, nhưng mặc cho đầu của bé ngước mỏi thế nào cũng không thể nhìn đến mặt Vân Vũ Chí. Bất quá theo giọng nói lạnh băng kia nghe tới, Vũ Chí hiện tại cũng nhất định không phải hoà nhã gì.
Tò mò quái a, vì sao ông nội cùng thúc thúc không cho mình nói ba ba hay bọn họ đến đây chứ ? Vì sao…… Rốt cuộc vì sao a?…… Vân Tụ buồn rầu xoa đầu……
……
” Vân Tụ, ngươi sao ngồi ở chỗ kia? ” Vân Tả Ý vừa ra phòng tắm liền thấy Vân Tụ một người ngồi xa đống đồ chơi, không khỏi kỳ quái hỏi.
” A……” Ba ba đi ra, thúc thúc. Quay đầu nhìn lại, trong phòng làm sao còn có bóng dáng khối băng thúc thúc. Cửa phòng cũng đóng thật tốt, hoàn toàn nhìn không ra từng có người tới.
“Làm sao vậy? Ta dường như nghe có người gõ cửa, là có người đến đây sao?”
“…… Hi hi…… Ba…… Ba……” Đối mặt Vân Tả Ý nghi vấn, bé đành sử dụng pháp bảo của mình — ngây ngô cười cộng thêm làm nũng.
Quả nhiên, Vân Tả Ý lập tức sẽ không hỏi, khom người ôm lấy bé đi tới chỗ đồ chơi mới buông.
Ô ô…… Quả nhiên ba ba tốt nhất…… Vân Tụ ôm đồ chơi của mình, cảm động trong mắt nổi lên nước mắt……
……