Chương : 137
” Uy, biết nhà ở đâu không?”
” Y…… Y……”
” Biết cha mẹ ngươi bộ dáng thế nào không ?”
“…… Kha kha……”
” Ngươi có biết. Ai~, quên đi, hỏi ngươi cũng như không.” Nhìn tiểu tử mặt ngốc vù vù, nam nhân cũng chịu thua, đau đầu vỗ trán, vẫn là trước đem tiểu tử này đưa đến phòng tìm người lạc của cao ốc đi. Cha mẹ bé không chừng đang gấp thành dạng gì rồi .
“…… Kha kha……” Vân Tụ hoàn toàn không biết hắn gây nhiều họa, còn đang cầm lấy một nhúm tóc của nam nhân tóc đùa giỡn.
…………….
” Còn không tìm thấy , bất quá một ít khách hàng tầng 12 bảo bọn họ có gặp qua một bé nam không có người lớn trông chừng. Theo hình dung vô cùng có khả năng là Vân Tụ thiếu gia.”
” Nói tiếp.”
” Căn cứ một nữ nhân viên cung cấp manh mối, tiểu nam hài kia bị một nam nhân mang đi.”
” Bọn họ bây giờ còn trong cao ốc không?”
” Căn cứ thời gian phán đoán hẳn là chưa rời đi.”
” Lập tức toàn lực tìm kiếm, ta hy vọng hiệu suất làm việc của các ngươi sẽ không làm cho ta thất vọng.”
“Vâng, Vân tổng .” Người tới rất nhanh rời đi.
“Rất lo lắng sao? không phải mới vừa nghe được sao, Vân Tụ còn trong tòa nhà này, hẳn là rất nhanh sẽ tìm được.” Vân Hàm Phong an ủi nói.
“Hy vọng thế ” Vân Tả Ý gật đầu, tuy rằng thần sắc vẫn thực ngưng trọng, nhưng so với vừa rồi đã tốt hơn nhiều.
” Nếu không như vậy đi, chúng ta cũng đi tầng 12 nhìn xem.” Vân Hàm Phong gặp Vân Tả Ý không tinh thần, đành phải đề nghị nói.
” Vâng, đi thôi .” Vân Tả Ý lập tức cùng Vân Hàm Phong chạy tới tầng 12. Tuy rằng trên mặt thoạt nhìn cùng bình thường không khác biệt nhưng bước chân so với hằng ngày nhanh rất nhiều.
Tới rồi tầng 12, tuy rằng biết rõ Vân Tụ lúc này đã không ở đây, ánh mắt Vân Tả Ý vẫn không tự chủ tìm tòi xung quanh, kết quả đương nhiên có thể biết trước……
Vân Hàm Phong thấy Vân Tả Ý không thu hoạch được gì mà bộ dáng mất mác, không đành lòng nhẹ ôm bả vai hắn, nói:” Đừng có gấp, rất nhanh sẽ có tin……”
” Khách hàng thân mến, xin quấy rầy một chút, thỉnh xin chú ý xem con trai mình có ở bên người hay không. Vừa mới có một vị tiên sinh đưa tới một bé trai bị lạc, tóc màu lam, mắt màu la, mặc đồ màu đen…… Ai là cha mẹ bé trai xin tới tầng hai mươi nhận con….. Khách hàng thân mến, xin quấy rầy một chút, thỉnh xin chú ý xem con trai của mình có ở bên người hay không. Vừa mới có một vị tiên sinh đưa tới một bé trai bị lạc, tóc màu lam, mắt màu la, mặc đồ màu đen…… Ai là cha mẹ bé trai xin tới tầng hai mươi nhận con……”
” Vân Tụ.” Hàm Phong cùng Vân Tả Ý không hẹn mà dừng lại.
…………………..
“ Cha mẹ nhà ngươi như thế nào còn chưa tới chứ? Nếu không phải hôm nay ta vừa vặn nghỉ, cũng sẽ không nhàn rỗi cùng ngươi chờ cha mẹ tới đón như thế này đâu……” Nam nhân tư thái nhàn nhã bán tựa vào ghế dài trong phòng nghỉ. Hai chân thon dài tùy ý bắt chéo. Bên miệng thanh thản tươi cười đùa với tiểu tử ngồi trên người hắn. Tư thái tùy ý của hắn lại làm cho các nữ nhân viên trẻ tuổi gần đó nhịn không được đỏ mặt.
Cùng lúc này, “Rầm” một tiếng, cánh cửa bị mở ra mạnh bạo……
” Vân Tụ.” ” Thượng tổng.” Hai thanh âm đồng thời vang lên.
” Vân tổng ?” Thượng Quang bị đột nhiên xuất hiện hai người làm hoảng sợ. Vân Hàm Phong vì sao xuất hiện trong này, chẳng lẽ… tầm mắt nhịn không được liếc về phía tiểu tử kia.
Đầu sỏ gây nên thấy người tới cười phá lệ sáng lạn, âm thanh mềm nộn nộn phi thường vui vẻ kêu:” Y…… nha nha nha…… Ba…… Ba…… Ba… Ba……”
Vân Tả Ý nhìn đến Vân Tụ không có việc gì, thần kinh căng thẳng rốt cục tùng xuống, nhưng lập tức thần sắc lại nghiêm khắc lên:” Vân Tụ.”
Ba ba tức giận. Tinh tường nhận thức điều này, Vân Tụ bị hoảng sợ, gắt gao lui vào lòng thúc thúc mới quen kia. Ba ba tức giận, hơi sợ……
Thượng Quang nhận thấy được thân mình tiểu tử kia rơi run run, không khỏi ngẩng đầu nhìn về Vân thị Thiếu chủ đã từng gặp một lần. Ân, vài năm không thấy, vẫn khiến cho người ta mê muội, bất quá tựa hồ không có gì đáng sợ a…… Theo tự nãy giờ suy ra tiểu tử trong tay là đứa nhỏ của thiếu niên trước mặt càng làm cho hắn kinh ngạc. Hắn đều còn chưa có đứa nhỏ mà thiếu niên so với hắn nhỏ tuổi hơn rất nhiều cư nhiên đã kết hôn sinh con……
Vân Tả Ý nhìn nam nhân đang ôm Vân Tụ, cảm thấy nhìn quen mắt. Không bao lâu, một màn từng chật vật chợt lóe trước mắt, Vân Tả Ý đã nhớ ra người này là ai. Vẫn thích chõ mõm vào việc người khác như vậy a. Có điều lần này thật đúng là phải cám ơn hắn. Vân Tả Ý bất động thanh sắc nói lời cảm tạ:” Đa tạ Thượng tổng ra tay tương trợ.”
” Ha ha, đừng nói lời cảm tạ, chẳng qua trùng hợp gặp gỡ thôi, lệnh lang thực đáng yêu.”
” A, phải không?” Vân Tả Ý cười, ánh mắt hơi âm trầm gắt gao nhìn thân hình nho nhỏ đang đưa lưng về phía hắn.
Ô,thật lạnh quá. Vân Tụ mẫn cảm nhận thấy bốn phía không khí hết sức quỷ dị, không khỏi lui càng nhanh.
” Lệnh lang lạc đường lâu như vậy, Vân thiếu gia nhất định sốt ruột lắm.” Thượng Quan lên tiếng, tay chuẩn bị đem bé vẫn gắt gao nằm ôm lấy hắn giao cho Vân Tả Ý.
” Đúng vậy, ta phi thường sốt ruột đấy.” Âm phong thổi qua……
Lúc này ngay cả Thượng Quang đều nhận thấy trong không khí có vẻ không tầm thường, bất quá này cùng hắn có quan hệ gì chứ. Thượng Quang không chút nào đồng tình, vẫn duy trì phong độ thân sĩ, nho nhã lễ độ lại không cho phép cự tuyệt, đem tiểu tử kia đang rõ ràng có chút kháng cự giao cho Vân Tả Ý.
Ô ô, không cần…… Vân Tụ sợ……
Vân Tả Ý tiếp nhận bé. Trái tim vẫn kịch liệt nhảy lên rốt cục đập ổn lại. Hừ, hiện tại nơi này không có phương tiện, tạm thời buông tha ngươi. Lỗi hôm nay, chúng ta trở về chậm rãi tính.
“Như vậy Thượng tổng, chuyện hôm nay, ngày khác sẽ tạ ơn, ta liền cùng gia phụ cáo từ trước.” Vân Tả Ý nóng lòng trở về tìm chỗ giáo huấn Vân Tụ.
” Tạm biệt.” Một bên vẫn im lặng, Vân Hàm Phong gật đầu chào. Hiện tại hắn cũng ước gì nhanh lên trở về. Nguyên nhân tại sao? Tự nhiên là vì có thể sớm một chút nhìn đến cảnh tượng Ý nhi giáo huấn Vân Tụ. Ý nhi một năm này thật sự rất sủng bé, Hàm Phong đã sớm nghẹn một bụng phát hỏa……
“Vân tổng , Vân thiếu gia, hai vị đi hảo.” Thượng Quang mỉm cười đứng dậy đưa tiễn……
Nhìn hai người dần dần đi xa, Thượng Quang nghi hoặc lắc đầu:” Cái kia Vân thị Thiếu chủ, vì sao tổng cảm thấy nhìn quen mắt chứ. Hắn dường như chưa từng nhận thức ai xinh đẹp như hắn a……”
……