Chương : 153
” Mẫu thân, ngài tới đây có việc sao?” Vân Tả Ý vội vàng chặn lời Cao Mai. Hắn sợ nếu không xen ngang, Cao Mai sẽ nói ra lời làm hắn càng không tự tại.
” Ngươi đứa nhỏ này.” Cao Mai giận liếc Vân Tả Ý một cái, đi tới tao nhã ngồi xuống ghế mới nói:” Kỳ thật cũng không có chuyện gì, quá một đoạn thời gian chính là sinh nhật cha ngươi, ta muốn ngươi cùng Phương Tuyết theo giúp ta đi chọn lựa lễ vật. Hai ngươi cũng chọn một phần luôn đi.”
Quá một đoạn thời gian chính là sinh nhật phụ thân sao, hắn thiếu chút nữa đã quên, nếu không phải mẫu thân hôm nay nhắc nhở…… Vân Tả Ý có chút áy náy. Hàng năm Vân Hàm Phong luôn tối quan tâm sinh nhật của hắn, phụ thân luôn tìm cho hắn thứ hắn yêu thích để hắn thật vui ngày đó, vậy mà chính hắn lại quên…… Vân Tả Ý vẫy vẫy đầu xóa tạp niệm, nhìn thẳng Cao Mai nói:” Vâng, ta sẽ đi.” Tuy rằng hiện tại hắn cùng phụ thân quan hệ hơi cương, hơn nữa rất kỳ quái, nhưng tổng không nháo đến mức ngay cả sinh nhật đều nhạ hắn không vui .
” Ngươi đáp ứng rồi!” Cao Mai âm điệu khá kinh ngạc. Đứa con đáp ứng. Ở trong dự kiến của nàng tuyệt đối không ngờ đứa con sẽ đáp ứng sảng khoái như vậy, nàng nghĩ đến hoặc nhiều hoặc ít sẽ phí chút lời lẽ thuyết phục. Nhưng cũng đúng, ai làm cho phụ tử bọn họ quan hệ tốt như vậy chứ. “Ngày mai ngươi nhất định phải dành ra thời gian nhé.” Cao Mai cười nói.
” Ngày mai?” Vân Tả Ý kinh ngạc ngẩng đầu.
” Đúng vậy, chính là ngày mai, ta cùng Phương Tuyết đều hủy các cuộc hẹn ngày mai, sẽ chờ ngươi, không được nuốt lời a.” Cao Mai thấy muốn nói đều đã nói xong, hiện tại quả thật đã khuya, liền đứng dậy:” Trời không còn sớm, ngươi cũng nhanh lên đi ngủ đi. Ngày mai sẽ mệt ngươi a.”
” Ách……Vâng.” Vân Tả Ý vốn muốn nói thêm nhưng cuối cùng đành im lặng. Ngày mai phải đi sao ? Hắn còn tưởng rằng phải qua vài ngày nữa chứ, nhưng mẫu thân và Phương Tuyết đều hủy hẹn vì hắn. Cũng may ngày mai không có hội nghị trọng yếu, hắn vắng một ngày hẳn là không có vấn đề. Không biết tân trợ lý tự làm được không ? Nhưng ý niệm này chỉ dừng trong đầu thời gian rất ngắn rồi mất . Tiễn Cao Mai ra về xong, Vân Tả Ý rất nhanh liền bắt tay vào an bài ngày mai, tận lực giảm thiểu phiền phức đến mức nhỏ nhất. Vì thế, tối hôm nay, Vân Tả Ý lại vội đến đêm khuya mới ngủ.
Ngày hôm sau, dùng bữa sáng xong Vân Tả Ý chủ động báo cho Vân Hàm Phong:” Phụ thân, hôm nay ta không đi công ty.”
Vân Hàm Phong ngẩn người, việc Ý nhi hôm nay sẽ không đi công ty hắn đương nhiên biết, chẳng qua hắn không nghĩ tới Ý nhi lại chủ động nói với mình. Bữa sáng bởi vì cả ngày hôm nay sẽ không thể nhìn thấy Vân Tả Ý mà tâm tình buồn bực hiện tại đã tốt lên. Vân Hàm Phong trong mắt mang tia cười ấm áp:” Chơi vui vẻ nhé. Đừng để mệt.” câu cuối cùng tuy nói với Vân Tả Ý nhưng đồng thời cũng nhắc nhở Cao Mai và Phương Tuyết chuyện thân thể Vân Tả Ý không tốt.
Cao Mai nghe xong vội vàng cam đoan: “Yên tâm đi. Ta sẽ chiếu cố tốt Tả Ý , nói sau còn có Phương Tuyết giúp nữa.” Cao Mai nói xong trêu ghẹo cháu gái mình.
Phương Tuyết nghe xong hai má đỏ hồng, ánh mắt ôn nhu tràn ngập tình yêu liếc nhìn Vân Tả Ý một cái sau thẹn thùng gật đầu. Bất giác trong nháy mắt, mắt Vân Hàm Phong ám trầm.
” Ha ha ha……” Cao Mai nhìn Phương Tuyết phản ứng cười thật sảng khoái. Nhìn xem thời gian không sai biệt lắm, Cao Mai chào Vân Hàm Phong : “Hàm Phong, nếu không có việc gì chúng ta đây đi trước, giữa trưa không trở về. Buổi tối chúng ta sẽ về sớm. Nhớ ăn cơm đúng bữa nhé, không cần vì công tác mà quên. Ai, phụ tử các ngươi đều một tính tình a.” Cao Mai nhớ tới trượng phu cùng đứa con cuồng việc của mình liền đau đầu. Hai người kia mặc dù ở sự nghiệp cực kỳ xuất chúng, nhưng trong cuộc sống đều cần người khác chiếu cố.
” Đúng vậy, Hàm Phong, phải nhớ nghỉ ngơi nhiều, không cần chỉ lo công tác.” Âm thanh thiên kiều bá mị này đến từ nhị phu nhân của Vân Hàm Phong, mẫu thân Vân Vũ Chí. Nàng thấy Cao Mai và Vân Hàm Phong bộ dáng vợ chồng hòa thuận tương kính như tân, không muốn mình bị bài trừ bên ngoài nên cường nói xen vào.
Cao Mai châm chọc nhìn Uyển Văn. Nàng không phải loại người đem toàn bộ tinh lực trên trượng phu mà lục đục với nữ nhân khác . Tương phản, nàng có sự nghiệp của mình. Ở liên minh trong giới quý tộc, nàng rất có uy vọng. Muốn đạt được này đó, không đủ tâm kế là không được. Bởi vậy nàng thực hiểu được Uyển Văn căn bản đấu không lại mình, cho nên chưa từng xem Uyển Văn như đối thủ vì đó là vũ nhục lớn nhất với nàng. Nhưng đồng dạng, nàng cũng vô pháp đuổi đi Uyển Văn , bởi vì Uyển Văn sinh một đức con. Nhưng không ai quy định nàng không thể chán ghét nữ nhân kia. Không có người phụ nữ nào có thể hảo cảm với người giật chồng mình. Bởi vậy Cao Mai mặc dù ở đa số thời điểm hành xử như chủ mẫu gia đình, vì Vân thị mặt mũi mà không tính toán chi li Uyển Văn, nhưng khi cảm thấy Uyển Văn phi thường chướng mắt cũng không để ý cấp nàng một ít nan kham, giống như hiện tại.
Đối phó Uyển Văn loại này tự ti, từ đáy lòng ghen ghét Cao Mai, biện pháp tốt nhất chính là làm cho nàng rõ ràng cảm giác được chênh lệch giữa hai người. Bởi vậy Uyển Văn sẽ tuyệt đối không thể chấp nhận ánh mắt châm chọc kia của Cao Mai.
Uyển Văn nhìn đến ánh mắt Cao Mai, tức khắc mặt liền tái rồi, bất quá nàng biết, nàng không thể phát tác, bởi vì nàng không có hậu trường, nơi này cũng không có chỗ dựa cho nàng. Nàng nếu phát tác chỉ tăng cười cho người khác. Nhiều năm trải qua như vậy làm cho nàng rất rõ ràng nhận biết điểm này. Uyển Văn cắn chặt răng, cuối cùng vẫn là nhịn xuống, tay trái nắm chặt tay phải bên người. Đây là nàng ở thời điểm cảm xúc dao động thật lớn mới có động tác.
Vân Hàm Phong như trước lựa chọn bỏ qua tranh đấu giữa hai phụ nữ , bởi vì hắn biết Cao Mai sẽ xử lý tốt hết thảy, căn bản không cần hắn lo lắng. Trong lòng hắn chân chính để ý vẫn là câu kia của Cao Mai ‘Phương Tuyết sẽ chiếu cố tốt Ý nhi’. Cái gì Cao Phương Tuyết sẽ chiếu cố tốt Ý nhi chứ, hắn căn bản không muốn nữ nhân này chiếu cố Ý nhi , Ý nhi chỉ cần một mình hắn chiếu cố là tốt rồi……
Sau khi đắc ý thỏa thuê, Cao Mai nói với Vân Hàm Phong:” Hàm Phong, chúng ta đi nhé, ngươi……”
” Oa oa oa…… Oa oa oa…… Ô…… Oa oa oa……” Không đợi Cao Mai nói hết lời, một tiếng khóc đê-xi-ben cao vang lên, rõ ràng chặn ngang Cao Mai. Nghĩ cũng biết đây là tiếng khóc vị tiểu thiếu gia nào.
Cao Mai rất yêu thích tiểu bảo bảo, tự nhiên sẽ không trách tội bé, ngược lại thấy đau lòng khi bé khóc thảm như thế, vội vàng ôm đứa nhỏ trong tay nữ hầu nhẹ giọng hống. Nhưng hống nửa ngày cũng không thấy thành quả, không khỏi mặt trầm xuống, lạnh lùng nói với nữ hầu chăm sóc Vân Tụ :” Sao lại thế này? Vân Tụ vì sao khóc không ngừng?”
Nữ hầu bị dọa sợ cúi đầu, thưa dạ đáp:” Ta, ta không biết…… Ta thật sự không biết…… Tiểu thiếu gia vốn rất tốt…… Đột nhiên liền khóc lên…… Thật sự không phải ta làm……”
” Oa oa…… Oa oa oa oa……”
Mặc kệ Cao Mai như thế nào hống, Vân Tụ vẫn khóc lớn hơn. Cao Mai vội vàng xúc động đứng lên:” Ngươi không biết, kia Vân Tụ như thế nào khóc nhiều như vậy?”
” Cho ta đi.” Một giọng trong trẻo xen vào. Cao Mai thấy là Vân Tả Ý , thực sảng khoái đem bảo bối đưa cho hắn, đồng thời lo lắng nói:” Vân Tụ cũng không biết làm sao vậy, vẫn khóc không ngừng. Tả Ý , nếu không chúng ta trước kêu bác sĩ đến xem……”
Nói cũng kỳ quái, khi Vân Tụ nằm trong lòng Vân Tả Ý liền lập tức ngừng khóc, dùng hai mắt to vẫn còn đẫm nước mắt to đáng thương nhìn Vân Tả Ý , miệng bì bõm bì bõm nói xong chút không hiểu gì đó.
” Tả Ý, Vân Tụ là bị sao?” Cao Mai thực buồn bực, khó hiểu bảo bối. Nói không khóc đã không khóc, nói khóc là khóc, vừa rồi là làm sao vậy, sẽ không bị tật xấu gì chứ.
” Chỉ sợ nó bị ở trong nhà lâu lắm, hôm nay thấy các ngươi đi ra ngoài cũng muốn đi theo thôi.” Ra tiếng chính là người làm cho tất cả mọi người không nghĩ tới: Vân Hàm Phong .
Vân Tả Ý ngẩng đầu kinh dị nhìn Vân Hàm Phong, giống như đang hỏi hắn làm sao biết được.
Vân Hàm Phong mỉm cười :” Ý nhi , nếu nó muốn ra ngoài như thế, ngươi liền dẫn đi theo đi, chỉ cần cẩn thận sẽ không có việc gì.” Từ lần xảy ra chuyện đi lạc, Ý nhi cơ hồ không cho mang Vân Tụ ra ngoài, tuy rằng biết Ý nhi là lo lắng, bất quá lo lắng này hơi quá, làm hắn rất ghen.
Vân Tả Ý cúi đầu lo lắng một hồi, khi nhìn hai mắt ngập nước của Vân Tụ, tâm mềm nhũn, đồng ý mang Vân Tụ xuất môn. Vì thế, hôm nay vốn ba người đi bị sửa thành bốn người đi.
……