Chương : 17
Vân Tả Ý vừa chậm rãi hướng về phía phòng ngủ nam sinh, vừa thưởng thức cảnh sắc làm mê lòng người của học viện Ai Lý, về phần thỉnh thoảng xuất hiện từng người lại từng người “mắt gấu mèo”, hắn chẳng bận tâm. Đột nhiên có tiếng gọi “Vân thiếu gia.”
Vân Tả Ý ngừng bước, quay người lại. Hóa ra là Âu Lý, một trong những người theo hộ vệ hắn, đi cùng còn có mấy thành viên của Liệt hỏa dong binh. Vân Tả Ý vốn không bao giờ để ý tới những người xung quanh, sở dĩ hắn nhớ được Âu Lý như vậy là vì lần đó ở nhà ăn, Âu Lý đã nhìn hắn bằng ánh mắt hắn cảm thấy rất quen thuộc. Dường như đã gặp qua ở đâu, hơn nữa, còn rất quan trọng với hắn, nhưng lại không thể nhớ ra đã gặp ở đâu, suy nghĩ mãi không được bèn bỏ qua. Hắn đã nhớ rõ Âu Lý, xem như cũng có quen biết vì thế mà Vân Tả Ý dừng bước, chờ bọn hắn lại gần mình. Mấy người Liệt hỏa dong binh thực không ngờ được Vân Tả Ý dừng lại chờ, có chút ngạc nhiên, không khỏi đi nhanh hơn tới chỗ Vân Tả Ý.
“Chào ngài, Vân thiếu gia, ngài còn nhớ chúng ta không?” Âu Lý vội hỏi.
Âu Lý nhìn Vân Tả Ý gật đầu, cảm thấy tràn đầy hạnh phúc. Trong đầu chỉ có ý nghĩ “hắn còn nhớ ta, hắn còn nhớ ta”…cao hứng quá nói gì cũng không nổi, chỉ ngây người ra cười cười, một chút cũng không giống tay lính đánh thuê lão luyện.
“Chào Vân thiếu gia, người cũng học ở Ai Lý sao?” Mĩ Lệ liền đẩy cái thằng ngốc kia cho người yêu, để hắn nói chuyện thật làm mất mặt Liệt hỏa dong binh . Nhưng mà…chính là…Vân thiếu gia này thực đẹp quá, đẹp vô cùng a, nhìn gần thế này, cô nàng tuy có người yêu rồi cũng không khỏi đỏ mặt, tim đập nhanh.
“Không phải” Vân Tả Ý nói hai chữ này thì dừng một chút rồi tiếp, “là sư phụ .”
Nghe được câu nói “không phải”, Âu Lý thất vọng tràn trề, chẳng lẽ không phải đến đây học sao? Là hắn đoán sai ? Nhưng lời nói tiếp theo của Vân Tả Ý làm cho cả Liệt hỏa dong binh đoàn chú ý. Cái gì…sư phụ ? Bọn họ không nghe nhầm đấy chứ.
“Sao vậy?” Vân Tả Ý nhướng mày hỏi: “coi ta không giống sao?”
“Không…không có…” nghe Vân Tả Ý hỏi, Liệt hỏa dong binh đoàn đều lắc đầu. Tuy Vân Tả Ý bề ngoài không biểu lộ gì, nhưng trực giác của lính đánh thuê của họ cho biết có điều nguy hiểm.
“À, vậy là tốt rồi, nếu không có chuyện gì thì ta đi trước.” Vân Tả Ý nhìn đồng hồ, thấy thời gian đi kiểm tra phòng ngủ không còn nhiều nữa, hắn chính là người luôn đúng giờ.
“Không có, không có việc gì..” cả Liệt hỏa dong binh đoàn lại lắc đầu.
———————–
Vân Tả Ý vào khu phòng ngủ nam sinh, hướng đến phòng bọn Thang Mộc. Dọc theo đường đi thật sự là một mảnh “máu chảy thành sông”, nguyên nhân vì sao? Cứ nhìn qua đám nam sinh băng bó mũi sẽ rõ. Vân Tả Ý coi như chẳng quan tâm tới mấy chuyện này, đương nhiên là đã quá quen rồi.
Dừng lại trước cửa phòng Thang Mộc, khủng hoảng nhìn nhìn. Cánh cửa này dù tối qua đã lau qua lau lại, nhưng vẫn không sạch sẽ lắm, Vân Tả Ý lấy ra một cái khăn lụa trắng, phủ lên tay nắm rồi đẩy cửa vào. Vừa mở cửa đã thấy bốn người bọn Thang Mộc đều đứng ở bên giường, xếp thành một hàng hành lễ với hắn, hô vang “Chào hội trưởng” rồi lại đứng thẳng người. Thực giống như kiểm duyệt tân binh, làm Vân Tả Ý cảm thấy có điểm buồn cười, nhưng không hề biểu lộ ra mặt, vẫn giữ vẻ lạnh lùng thản nhiên nhìn vẻ mặt kinh hãi của bọn họ.
Vân Tả Ý không thay đổi sắc mặt, mở tấm khăn lụa trắng bao ở nắm cửa ra, chỉ thấy trên mặt khăn xuất hiện một vệt đen đen. Đám Thang Mộc đột nhiên cảm thấy nặng nề. Nhiệt độ trong phòng cũng thấp đi, không khỏi rụt đầu lại, ngay cả nói cũng không dám.
Vân Tả Ý cầm cái khăn lụa trắng có vết bẩn lạnh lùng nhìn bọn họ thật lâu, rồi đi vòng quanh phòng ngủ, thỉnh thoảng chà khăn lên trên bàn, trên khung giường, tủ quần áo, cửa sổ… Mỗi chỗ lau một chút, chỉ thấy cả cái khăn đều biến thành màu đen. Vân Tả Ý nhìn cái khăn lụa bị bẩn, cau mày, lại rút trong người ra một cái khăn nữa, rồi lại lau. Tới trước tủ quần áo, Vân Tả Ý dừng lại. Đằng sau, bọn Thang Mộc đang nhìn hắn chăm chú, mặt vốn đã tái nhợt, giờ cắt không ra giọt máu, trong lòng thầm mong Vân Tả Ý không phát hiện ra. Vân Tả Ý lại lấy ra thêm một cái khăn lụa trắng, phủ lên trên nắm cửa tủ. Đám người đằng sau nhìn hắn đầy tuyệt vọng. Đột nhiên Vân Tả Ý ngừng lại, bọn họ còn chưa kịp mừng thì đã bị câu nói của hắn vứt thẳng xuống địa ngục. Vân Tả Ý lui về sau mấy bước, nhìn tủ quần áo, dường như thấy còn chưa đủ, lại lui thêm mấy bước tới tận cửa, sau đó lạnh lùng nói:
“Thang Mộc, ngươi mở cửa tủ quần áo ra.”