Chương : 64
Trong căn phòng giản dị có một người đang lẳng lặng trầm tư , nếu không phải hắn thỉnh thoảng lật tới lật lui văn kiện trong tay, chỉ sợ thật sự sẽ bị người hiểu lầm thành pho tượng không có sinh mệnh. Không gian tràn đầy yên tĩnh……
” cốc cốc cốc……”
Tiếng gõ cửa vang lên đột nhiên khiến Vân Tả Ý nhíu mày. Là ai? Hẳn không phải là phụ thân cùng Diệp Đàn, bọn họ đều biết khi hắn làm việc không thích bị người quấy rầy, chẳng lẽ…… Vân Tả Ý không vui buông văn kiện trong tay, đứng dậy mở cửa.
” Tả Ý ca ca~~” thanh âm nhuyễn ngọt e là nam nhân nào nghe xong đều phải ngứa ngáy xương cốt, nhưng Vân Tả Ý không nằm trong nhóm này.
” Chuyện gì?” Vân Tả Ý thản nhiên hỏi, hy vọng nàng có thể cho lý do không tồi.
” Không có chuyện sẽ không thể tìm huynh sao, Tả Ý ca ca~…… Chúng ta đã lâu chưa gặp mặt, huynh một chút cũng không nhớ muội sao ?…… Hiện tại ngay cả cánh cửa cũng không cho người ta tiến vào.” Phương Tuyết không bao giờ chịu quá ủy khuất, từ nhỏ đến lớn đều được người nâng niu cưng phủng trong tay. Đối với thái độ lãnh đạm của Vân Tả Ý, trong lòng nàng nhiều ít có chút bất bình, còn nhớ tới mấy ngày nay mặc kệ dùng mọi cách lấy lòng hắn, Vân Tả Ý đều xa cách. Nhiều ngày ủy khuất lập tức bộc phát ra đây, trong giọng nói đã ẩn ẩn có nghẹn ngào.
Vân Tả Ý nhìn tiểu mỹ nữ sắp chực khóc lã chã, không có gì đau lòng, chỉ cảm thấy không kiên nhẫn. Thật là, chỉ một chút việc nhỏ như vậy có đáng giá khóc hay không. Nếu nữ nhân trước mặt là tân binh kiếp trước của hắn, hắn nhất định sẽ làm cho nàng khóc đủ luôn. Ai, đáng tiếc nàng không phải, còn là vị hôn thê dự định của mình. Vân Tả Ý mím môi, hơi hơi nghiêng người, lộ ra đường vào phòng.
Phương Tuyết thấy động tác của Vân Tả Ý lập tức quệt quệt nước mắt, lộ ra tươi cười sáng lạn. Nàng có thể không cười sao, đây chính là nhiều ngày trôi qua Tả Ý ca ca lần đầu tiên cho nàng tiến vào phòng ngủ của hắn .
Phương Tuyết khoái hoạt đi thăm các nơi, thỉnh thoảng hỏi đông hỏi tây, bất quá Vân Tả Ý rất ít trả lời, nhiều lắm chỉ là gật gật đầu, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Phương Tuyết.
Phương Tuyết rốt cục đi thăm đủ rồi, quay đầu lại nhìn về Vân Tả Ý đang đứng một bên, tuấn mỹ phảng phất như thiên thần. Nàng ngước đầu ngơ ngẩn nhìn khuôn mặt khiến mình mê muội. Thật không dám tin tưởng, Tả Ý ca ca sẽ là vị hôn phu của mình. Tưởng tượng đến lúc nhỏ chỉ biết vụng trộm thích Tả Ý ca ca , bây giờ huynh ấy sắp trở thành duy nhất của mình, Phương Tuyết liền nhịn không được cười trộm.
Vân Tả Ý gặp Phương Tuyết rốt cục dừng lại, âm thầm nhẹ nhàng thở ra. Bất quá nhớ tới cơ hồ tất cả địa phương trong phòng mình đều bị Phương Tuyết chạm qua, không khỏi thực buồn bực. Nhất định phải kêu Diệp Đàn đem tất cả đồ đạc hoàn toàn quét tước lại một lần. Vân Tả Ý nhìn qua căn phòng, trong lòng chắc chắn quyết định.
Đột nhiên chú ý tới vẻ mặt si ngốc của Phương Tuyết đang xem mình, còn lộ ra cười ngây ngô…… Thật sự là…. không biết nói gì nữa….không biết nàng lại muốn đi nơi nào. Vân Tả Ý nhớ tới câu nói rất đúng không biết vĩ nhân nào sáng tác ở kiếp trước : “Lòng của nữ nhân sâu như đáy biển”. Thật sự quá đúng, hắn thông qua hai ngày ở chung phát hiện chính mình vô luận như thế nào đều không theo kịp ý tưởng trong đầu Phương Tuyết. Vẫn là cùng một chỗ với phụ thân tốt hơn, mặc kệ lúc nào đều có thể tìm được tiếng nói chung, cũng vĩnh viễn không sợ chính mình theo không kịp ý tưởng của hắn, cũng sẽ không mệt mỏi giống bây giờ.
” Tả Ý ca ca~~”
Phương Tuyết đánh ngang suy nghĩ của Tả Ý. Ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tinh xảo chói mắt của tiểu cô nương, trên mặt Vân Tả Ý như trước vẫn không có biểu tình, trong lòng âm thầm suy nghĩ có phải hay không nàng lại nảy ra ý tưởng gì.
” Tả Ý ca ca~~ muội cũng chuyển tới Ai Lý học viện học nhé?” mắt Phương Tuyết sáng lấp lánh đầy mong đợi.
” Không được.” Vân Tả Ý không chút nghĩ ngợi cự tuyệt liền, trả lời vô cùng kiên định.
” Vì sao chứ?” nước mắt ủy khuất lại sắp trào ra.
” Ách……” Vốn không nghĩ phải giải thích, Vân Tả Ý nhìn thấy Phương Tuyết sắp phát “lũ lụt”, đành phải liều mạng nghĩ ra lý do có thể thuyết phục nàng :” Này…… Bởi vì chuyển giáo sẽ chậm trễ việc học của ngươi, ở nguyên tinh có điều kiện dạy học tốt nhất, mà Ai Lý học viện căn bản là không có chương trình học tốt loại này…… Hơn nữa chuyển giáo rất phiền toái, nhất là khóa chuyển giáo xuyên hành tinh, nhất định học viện sẽ không thông qua yêu cầu của ngươi. A, đúng rồi!” Vân Tả Ý không ngại cực khổ nói xong, đột nhiên nghĩ tới ‘có thể chuyển giáo’ ! Có thể chuyển giáo a. Hắn như thế nào không nghĩ đến đâu, mình không thể đi qua học viện của đệ đệ Vũ Chí , nhưng hắn có thể chuyển lại đây a. Nhất định có thể. Đức Lợi học viện cùng Ai Lý học viện có chương trình học đều không sai biệt lắm, lại ở cùng tinh cầu, nếu Vũ Chí yêu cầu chuyển lại đây sẽ không khó khăn lắm…… Vân Tả Ý càng nghĩ càng hưng phấn, hắn trước kia đều suy nghĩ như thế nào mới có thể đi gặp đệ đệ, mà chưa từng nghĩ tới làm cho đệ đệ đến chỗ mình. Biện pháp đơn giản như vậy hiện tại mới nghĩ đến, đúng là quá quan tâm sẽ bị loạn mà.
Phương Tuyết vốn đang ủy khuất nghe Vân Tả Ý thoái thác lí do, bị Vân Tả Ý đột nhiên kêu một tiếng‘ đúng rồi’ hoảng sợ, ngẩng đầu chỉ thấy luôn lãnh nhạt – Tả Ý ca ca bỗng nhiên kích động cực kỳ. Thật đúng là chấn kinh lớn. Trong lòng lập tức dâng lên cảm giác không thoải mái, là ai? Là ai khiến cho Tả Ý ca ca để ý như vậy? Khiến cho hắn lộ ra nhiều biểu tình như vậy? Tưởng tượng đến Tả Ý ca ca ở trước mặt mình luôn luôn lạnh như băng, cơ hồ chưa từng có biểu tình gì khác, trong lòng khó chịu càng tăng lên đến nỗi nàng xúc động muốn tự tay hủy diệt người đó. Là ai chứ ? Phương Tuyết suy nghĩ suy nghĩ, nghĩ tất cả người có khả năng…… Phương Tuyết là tài nữ của học viện Hoành Vũ, trí nhớ luôn luôn tốt, thông minh lại không cần nhắc đến. Rất nhanh nàng liền theo trí nhớ khi còn bé, ở chỗ sâu trong đào ra một bóng người mơ mơ hồ hồ — thân mình nho nhỏ, mắt to màu xanh da trời, luôn một bộ dáng thực nhát gan, mỗi lần mình xuất hiện thì đều trốn sau lưng Tả Ý ca ca…… Chẳng lẽ là hắn ? Có thể lắm, dù sao hắn là người Tả Ý ca ca quan tâm nhất. Chỉ cần hắn ở bên cạnh, Tả Ý ca ca liền vĩnh viễn sẽ không nhìn đến mình. Nghĩ thế, trong lòng Phương Tuyết dễ chịu hơn, dù sao tiểu tử kia là đệ đệ của Tả Ý ca ca, không có khả năng có uy hiếp với nàng. Nhưng nếu không phải là hắn thì sao ? Lòng Phương Tuyết lại cuộn lên……
“Phương Tuyết?” khi Vân Tả Ý phục hồi tinh thần lại liền thấy Phương Tuyết đang bình tĩnh suy nghĩ chuyện gì, cho tới bây giờ chưa gặp qua một Phương Tuyết như vậy. Vân Tả Ý có điểm lo lắng.
” A, sao, Tả Ý ca ca, huynh vừa rồi nghĩ tới chuyện gì thế ?” Phương Tuyết khôi phục vẻ khờ dại, cười ngọt ngào.
” Không nghĩ đến chuyện gì.” Vân Tả Ý vội vàng nói, không thể làm cho Phương Tuyết biết mình nghĩ muốn chuyển Vũ Chí tới Ai Lý học viện. Nếu nàng biết, nhất định cũng sẽ quấn quít đòi phải chuyển tới luôn.
” Thật vậy chăng?” tiếp tục cười ngọt ngào.
” Thật sự.”
Tuy rằng Vân Tả Ý cam đoan lần nữa, nhưng trực giác Phương Tuyết tin tưởng Vân Tả Ý không nói thật. Không thể không nói, trực giác nữ nhân thật sự rất chuẩn, nhất là nữ nhân của Cao gia.
” Hihi, kia…… Tả Ý ca ca~~ huynh dẫn muội đi Ai Lý học viện chơi nhé?” trực giác của Phương Tuyết cho rằng người khiến Vân Tả Ý để ý đang ở trong học viện. Dù sao nàng vẫn là đệ tử, cho rằng đối tượng chuyện tình cảm khẳng định đều do nhận thức nhau trong học viện. Hơn nữa hai ngày trước ở Ai Lý học viện nàng thấy được không ít mỹ nữ.
” Ách, tốt, ngày mai đi thế nào?” Vân Tả Ý lại theo không kịp suy nghĩ của nàng. Vừa rồi còn không phải hỏi mình suy nghĩ gì sao, như thế nào hiện tại lại chuyển tới đi học viện chơi? Bất quá việc này không ảnh hưởng gì với mình, hiện tại cần phải làm là mau chóng đem Phương Tuyết đuổi đi.
” Vậy chắc chắn rồi nhé, Tả Ý ca ca cũng không nên thất ước nha.” Phương Tuyết cười sáng lạn, nàng nhất định sẽ tìm ra người kia.
” Ừ.” Vân Tả Ý thản nhiên gật đầu, chuyện hắn đáp ứng như thế nào sẽ thất ước đâu.
“Vậy…… Tả Ý ca ca~~ muội đi đây, huynh nhất định phải nhớ rõ nha.” Phương Tuyết khoái hoạt mở cửa đi ra ngoài, ẩn ẩn còn có thể nghe được tiếng ca thanh thúy nàng vừa đi vừa hát xa xa.
Vân Tả Ý nhìn căn phòng được khôi phục yên tĩnh, lòng nhẹ nhàng thở ra.