Chương 21: Đùa Với Lửa
Khi Trì Dư tỉnh lại, một bức tường bằng thịt chắn trước mắt cô, một cánh tay ôm chặt eo cô, Trình Ngôn và cô đang ngủ quay mặt vào nhau, hơi thở của anh hướng về cô mà thở ra, Trì Dư chịu không được nhẹ nhàng hôn lên khóe miệng của anh. Bên dưới cơ thể cô dinh dính, một lớp nhầy nhụa, vật khiến cô ngủ say hiện đang bình yên nằm giữa khe hở của hai chân cô, rõ ràng sau khi bắn ra, Trình Ngôn đã không rút nó ra, mà vẫn để trong cơ thể cô, chỉ sau khi xẹp xuống nó mới tuột ra. Trì Dư khó khăn trở mình nhìn ra phía bên ngoài cửa sổ ở sau lưng, bầu trời tối đen, cô nghĩ mình ngủ chưa lâu, khi lấy điện thoại để xem giờ, kết quả là đã ngủ nguyên cả một ngày rồi! Cô nằm quay trở lại, nhìn Trình Ngôn, anh vẫn còn say ngủ. Nhưng nếu theo như kịch bản ngôn tình mà nói, thì ngày thứ hai sau một đêm lăn lộn nồng nhiệt như vậy, tổng tài bá đạo nhất định sẽ tỉnh dậy trước, rồi âu yếm nhìn người con gái trong lòng mình đang ngủ say bên cạnh. Đợi sau khi nữ chính tỉnh dậy, phát hiện tổng tài dùng ngón tay nghịch tóc của cô, nữ chính kéo chăn lên, tổng tài sẽ buông lời không đứng đắn trêu: “Cô gái, tôi chưa thấy chỗ nào của em cả.” Sau đó lại thêm một lần mây mưa nữa. Nhưng… Trì Dư nhìn chằm chằm vào Trình Ngôn đang say ngủ, trầm ngâm suy nghĩ: ‘Sao lại hoán đổi vai trò như thế này?’ Đợi anh ngủ dậy, có cần nói với anh: “Này chàng trai, nơi nào của anh, em còn chưa thấy hết, để em kiểm tra xem.”, sau đó lại đè anh ra. “Hihi.” Trì Dư thích thú với những suy nghĩ của chính bản thân mình rồi lại hôn lên môi Trình Ngôn một lần nữa. Trườn cơ thể lên phía trên, lại lay động đến cánh tay đang ôm ở eo, Trì Dư quay tới quay lui, cuối cùng cũng thành công khiến cho Trình Ngôn tỉnh giấc. Anh mắt nhắm mắt mở nhìn nụ cười của Trì Dư, tâm trạng cũng theo đó mà trở nên phấn chấn lại, khép mắt lại rồi kéo Trì Dư ôm chặt vào trong lòng, mỉm cười, giọng khàn khàn ngái ngủ: “Nằm với anh thêm một lát nữa.” Nhìn thấy Trình Ngôn mệt mỏi như thế, đôi mắt còn có quầng thâm, Trì Dư lo lắng vội hỏi: “Có phải anh… không được?” Đôi mắt vốn dĩ quá mệt để có thẻ mở ra, lập tức trừng to lên, có thể tận mắt thấy được tròng mắt bên trong đỏ ngầu. Ánh mắt là tia giận sau khi tôn nghiêm của một người đàn ông bị làm nhục. Trì Dư chợt nhận ra mình lỡ lời, vội cứu vãn nói: “Không, không sao đâu, em vẫn yêu anh.” Trình Ngôn không vui thở dài, tối hôm qua anh đã khiến cô cảm thấy anh làm không tốt, xem ra sau này phải cố gắng thỏa mãn cô mới được. Trình Ngôn lại nhắm mắt, hôn lên mắt Trì Dư, đành nói: “Mấy ngày sau khi em đi, căn bản là anh không có ngủ.” Trì Dư ngơ người ra, nhớ lại sự xuất hiện đột ngột của anh trong phòng mình, toàn thân nồng nặc mùi rượu và thuốc. Sau khi cô đi, anh vậy mà lại không tự yêu lấy bản thân mình như vậy… “Ngủ với anh thêm một lúc nữa nhé?” Cánh tay siết chặt eo cô thêm một chút nữa. Trì Dư gật đầu, ngoan ngoãn nép vào trước ngực anh, lặng yên nghe tiếng anh thở. Nói là “Ngủ một lúc”, thực tế đợi đến khi Trình Ngôn ngủ đủ giấc tỉnh lại thì đã hơn mười một giờ rưỡi đêm rồi, đúng là ngủ không biết trời đất là gì. Việc đầu tiên khi anh tỉnh dậy là tìm Trì Dư, kết quả thấy cô nằm chán nản nghịch móng tay, anh đưa tay ra kéo tay Trì Dư đưa lên miệng hôn. “Anh tỉnh rồi, vậy em phải đi nhà vệ sinh đây.” Cô thu tay lại, vén chăn bước xuống giường, vì sợ ảnh hưởng đến giấc ngủ của anh, cô đã nhịn rất lâu. Trì Dư bước xuống giường, lấy hai tay che trước ngực, nhặt váy ngủ dưới đất lên, vội vàng mặc vào người. Trình Ngôn một tay chống đầu mình lên, cười thành tiếng, nói ra một lời thoại kinh điển: “Em vội vàng thế mà làm gì, chỗ nào của em mà anh chưa thấy qua.” Trì Dư mặc xong váy ngủ, tay ngừng lại, xoay người qua nâng cằm Trình Ngôn lên: “Chàng ngốc, anh như thế này là đang đùa với lửa đấy.” Không quan tâm đến ánh mắt sửng sốt của Trình Ngôn, sau khi trêu anh xong, cô lập tức tập tễnh đi vào nhà vệ sinh. Tiếng nước vừa được ấn xuống xong, cửa nhà vệ sinh bị đẩy ra, Trình Ngôn trần truồng xuất hiện trước mặt Trì Dư. Trì Dư ngạc nhiên, không biết có chuyện gì mà thân dưới của anh lại dựng đứng lên trước mặt cô. “Anh…” “Đi tắm.” “Ah, anh trước, anh trước.” Trì Dư chuẩn bị đi ngang qua một bên Trình Ngôn để bước vào. Trình Ngôn giữ lấy Trì Dư: “Lẽ nào em không tắm à… không thấy khó chịu sao?” Chỉ một ngón tay đưa vào giữa hai chân cô, anh bóp mạnh hai bên vành của âm hộ, giở trò ấn vào âm vật, hai chân cô lập tức mềm rủn. Ngón tay của Trình Ngôn nhẹ nhàng khuấy đảo ở bên trong, đưa ngón tay dính đầy chất lỏng sền sệt màu trắng sữa lên trước mặt Trì Dư. “Em nói đi, cái này là của em hay của anh?” “Lưu manh!” Trì Dư vừa xấu hổ vừa tức giận. Trình Ngôn cười tươi, bế xốc Trì Dư lên đi đến đứng dưới vòi sen, vặn nước, nước nóng dội thấm ướt cả hai người. “Không phải đùa với lửa sao?” Trình Ngôn ôm Trì Dư lại, vật ở thân dưới chống lên ở kẽ hở của nơi ấy, chầm chậm cọ sát. “Không đùa, không đùa.” “Nhưng em nói anh không được.” “Anh được, anh được, anh rất được.” Trình Ngôn nhếch mép cười, cúi xuống hôn Trì Dư, nước nóng hòa vào nước bọt của hai người trộn lẫn với nhau. Váy ngủ của Trì Dư lại bị Trình Ngôn lột ra ném lên trên sàn. Có sẵn chất dịch trơn trượt trước đó, Trình Ngôn thuận lợi đưa vào, Trì Dư cũng không đau như lần đầu, lúc bắt đầu còn cảm thấy vô cùng đau rát, nhưng dần dần có thể lĩnh hội được khoái cảm này. Tiếng đập của xác thịt hòa vào trong tiếng chảy của nước, cực kỳ nhịp nhàng. Một lúc lâu sau, Trì Dư nằm co quắp trên ngực của Trình Ngôn. “Anh lại bắn vào trong rồi..” tiếng nói nho nhỏ, mềm nhũn sau cuộc ân ái, Trình Ngôn nghiêng đầu hôn lên khuôn mặt đẫm nước của Trì Dư mà không nói gì. Anh hình như đột nhiên quên đi sự thật rằng, họ không ở cùng chung thời gian và không gian. Lúc trước, Trình Ngôn chưa bao giờ cảm thấy đối với anh con cái có ý nghĩa gì đặc biệt, anh luôn cho rằng, chẳng qua sinh con chỉ là một phần để hoàn thành bản lý lịch của đời người, có gì mà quá quan trọng. Không hoàn thành một phần nhiệm vụ của đời người, cũng không phải là vấn đề to tác. Nhưng bây giờ, cứ nghĩ đến việc có một đứa con với Trì Dư, tim anh như được rót đầy nước ấm, tràn đầy sự ấm áp. Đứa trẻ đó là kết tinh từ tình yêu của họ, là kết hợp giữa yêu thương mật thiết của anh và Trì Dư, chứa đựng giọt máu của hai người. Thế nhưng, anh đã quên, quên là biết đâu anh cũng sẽ rời khỏi nơi đây, giống như Trì Dư bị buộc phải rời khỏi thế giới của anh. Suýt chút nữa chẳng còn cách nào gặp lại được nhau. Nếu thật sự bị chia cách bởi hai thế giới, vì suy nghĩ ích kỷ của anh mà Trì Dư mang thai, còn anh thì chẳng có cách nào để ở cùng cô, vậy làm sao lại có thể nhẫn tâm được. dương v*t đã mềm xuống, trượt ra khỏi cơ thể Trì Dư, Trình Ngôn cầm vòi sen ngồi xổm xuống bên dưới người của Trì Dư, đưa tay vào bên trong rửa sạch tinh dịch. “Sàn nhà trơn lắm, giữ lấy vai anh.” Trì Dư đứng dạng hai chân ra, nhìn xuống bên dưới có người đàn ông đang nghiêm túc giúp mình tắm rửa, trong tim cô thật sự bùng nổ sự xấu hổ. Cô chụp lấy bàn tay đang chà rửa đó: “Được rồi, sạch rồi đó.” “Còn một chút nữa.” Trình Ngôn giật tay ra khỏi cô rồi tiếp tục gột rửa. Trì Dư mím môi, tâm trạng có chút không vui. Cho đến khi bên trong không còn chất dịch màu trắng sữa chảy ra nữa, Trình Ngôn tắt vòi sen, đứng dậy cầm lấy khăn tắm choàng lên người Trì Dư, rồi lau khô thân thể và đầu tóc cho cô. Nhìn thấy dáng vẻ buồn bã của Trì Dư, Trinh Ngôn hôn cô. “Anh không phải là không muốn chịu trách nhiệm với em, cũng không phải là không muốn có con… anh chỉ đột nhiên quên rằng, chúng ta không thuộc cùng một thế giới” Trì Dư nhìn Trình Ngôn, trong đôi mắt ầng ậc nước. Trình Ngôn lấy khăn phủ lên đầu Trì Dư, lau khô đầu tóc ướt “Anh sợ chẳng có cách nào để ở lại bên cạnh em, không muốn em vì một đứa trẻ mà bị ràng buộc cả một đời.”