Chương 5: Hãm hại
Nhật Huy nhìn gương mặt ngại ngùng của cô cũng chỉ xoa đầu cô rồi nói:" Được thôi!"
Sau khi nhận được sự chỉ dẫn tận tình của Nhật Huy thì Phương Ly đã ném trúng được hai quả. Nhưng đến quả thứ ba Phương Ly vì bất cẩn mà ném trượt. Thế là cô liền bị thầy thể dục phạt ở lại cất bóng rồi chạy quanh sân 10 vòng.
"Thầy ơi! Thầy cho bạn ấy một cơ hội nữa được không ạ?Chỉ một lần thôi mà." Nhật Linh khẩn thiết cầu xin giúp Phương Ly.
"Không được. Tôi đã nói ngay từ đầu là không làm được thì sẽ phải chịu phạt rồi."
Thầy thể dục ngưng một lát rồi lại quay sang nói với Tuyết Mai:"lớp trưởng giám sát giúp tôi."
Tuyết Mai cười thầm,đáp lại " vâng"
Nhật Linh vẫn còn muốn xin xỏ nhưng bị Phương Ly ngăn lại nói:" không sao đâu. Chỉ là 10 vòng thôi. Mình không yếu đuối vậy đâu."
"Mình đợi cậu" Nhật Huy nhìn cô nói.
"Không cần đâu,lát các cậu đều có tiết học thêm tiếng Anh mà. Lát rồi mình về sau."
Nhật Linh nghe cô nói mới sực nhớ ra:"Được rồi,vậy tụi mình về trước."
Nam Khánh đến giờ mới lên tiếng nói:"tôi ở lại với cậu."
Phương Ly đỡ đầu thở dài nói:"cậu cứ về trước đi. Chúng ta có cùng đường đâu"
"............"
Sau khi mọi người rời đi. Phương Ly cũng bắt đầu chạy. Chạy được 10 vòng,cô mệt nhọc thở hồng hộc, đứng mấy phút rồi cô ngồi xuống ghế đá nghỉ ngơi. Ngồi một lúc thấy cũng đã muộn,cô liền đi đến lấy bóng cất vào kho.
6h tối trường cũng chẳng còn ai,đi ngang lối hành lang dài vắng tanh mà Phương Ly cứ cảm thấy lành lạnh sống lưng.
Cô vội vã đi thật nhanh. Đến nhà kho, cô còn chưa tìm được công tắc đèn thì đã có một bàn tay đẩy cô về phía trước. Một tiếng lạch cạch vang lên cửa bị khoá chặt.
Cô hơi hoảng vội la lên:"Ai vậy? Mau mở cửa ra."
Nhưng bên kia không có hồi âm mà chỉ có tiếng bước chân đi xa.
Ở trong góc tường
" Cứ để con nhỏ đó bị nhốt một đêm cho biết mặt."
"Ừm,mau đi thôi"
Tuyết Mai đang đứng nép vào một góc nhìn thấy hết một màn này mà trong lòng cười lạnh,rồi hả hê xoay người bỏ đi.
_____________________
Sau khi Nhật Huy và Nhật Linh đi học về đến nhà thì cũng đã hơn 7h. Nhật Huy đi vào phòng lấy quyển vở rồi mở cửa ra ngoài.
Nhật Linh thấy vậy thì hỏi:" muộn rồi em còn đi đâu vậy?"
"Em đưa vở cho Phương Ly. Em lấy nhầm quyển bài tập của cậu ấy."
"À,vậy đi nhanh rồi về ăn "
Nhật Huy khẽ gật đầu rồi đi lên trên nhà Phương Ly. Anh nhấn chuông cửa,thấy mẹ Phương Ly ra ngoài anh liền nói:" chào bác ạ,cháu đến đưa cho Phương Ly quyển vở. Cậu ấy đâu rồi ạ?"
"Nó đã về đâu. Không biết nó lại la cà ở đâu rồi. Đúng là chẳng ra sao."
Nhật Huy ngạc nhiên,có một dự cảm không hay,thế là anh chào một tiếng rồi quay người rời đi. Anh lo lắng chạy đến trường tìm Phương Ly. Vì anh biết Phương Ly sẽ không đi đâu một mình đến muộn mà vẫn chưa về. Cổng trường đã bị khóa, Nhật Huy cũng chẳng kịp nghĩ nhiều liền nhanh chóng trèo tường vào.
Anh đi đến lớp học nhìn ngó một hồi,rồi cất giọng gọi:'Phương Ly! Cậu có đó không? "
Không có ai hồi đáp. Anh đi đến hộc bàn thấy ba lô vẫn còn nguyên. Nhưng dường như anh sực tỉnh, nhận ra có điều gì đó. Anh mau chóng cầm ba lô rồi chạy đến nhà kho của trường.
Nghe thấy có tiếng bước chân Phương Ly mới hô lên:"Cứu tôi với!"
Nghe giọng nói quen thuộc Nhật Huy cũng nhận ra là Phương Ly. Anh đi đến thì thấy có chìa khoá được vứt ở ngoài cửa. Anh nhặt lên rồi mở cửa.
Vừa bật điện lên thì nhìn thấy Phương Ly đang ngồi co ro một góc anh mới đi đến ôm cô vào lòng. " Đừng sợ, là mình đây."
Đèn vừa bật mắt Phương Ly hơi nheo lại. Còn chưa kịp định thần thì Nhật Huy đã ôm vào lòng. Cô hơi hoảng loạn nhưng rồi khi nghe được giọng nói ấm áp quen thuộc,cô rất xúc động,hốc mắt đỏ ửng,sống mũi cay cay. Cô cố kìm chế để cho nước mắt không trào ra.
Nhật Huy ôm cô một hồi thấy cô không có phản ứng gì,anh lo lắng đẩy nhẹ cô ra. Thấy cô có vẻ cố gắng nhịn khóc anh mới ôm cô lại vào lòng rồi vỗ nhẹ lưng cô nói:" Cứ khóc đi,mình không cười cậu đâu."
Bởi vì Phương Ly luôn muốn bản thân mình phải mạnh mẽ,dù có chuyện gì cũng không được khóc lóc trước mặt người khác. Nhưng khi vừa nghe thấy Nhật Huy nói vậy không nén được, nước mắt cứ thế trào ra.
"Hu hu,mình....mình thật sự...rất sợ,thật may....vì cậu đã đến"
"Ừm,mình sẽ luôn bên cạnh cậu."
"............."
Khóc một lúc Phương Ly mới thôi không khóc nữa. Cô tủi thân nhìn Nhật Huy:" Mình bị trật chân rồi."
Nghe vậy Nhật Huy mới chú ý đến chân Phương Ly,anh không nhiều lời mà chỉ trực tiếp chỉnh lại khớp cho Phương Ly.
"Á aaaaaa,đau quá!"
"Được rồi, mình cõng cậu."
Nói rồi Nhật Huy xoay lưng,cúi thấp người xuống rồi cõng Phương Ly. Dựa vào bờ vai vững chắc của Nhật Huy, Phương Ly mới cảm thấy an tâm. Cô mệt mỏi tựa đầu vào vai Nhật Huy ngủ thiếp đi.
Hơi thở đều đều của người con gái phả vào da thịt khiến cho Nhật Huy có chút ngại ngùng. Anh quay đầu nhìn gương mặt Phương Ly gần trong gang tấc mà trái tim không tự chủ mà đập mạnh.
Sau khi nhận được sự chỉ dẫn tận tình của Nhật Huy thì Phương Ly đã ném trúng được hai quả. Nhưng đến quả thứ ba Phương Ly vì bất cẩn mà ném trượt. Thế là cô liền bị thầy thể dục phạt ở lại cất bóng rồi chạy quanh sân 10 vòng.
"Thầy ơi! Thầy cho bạn ấy một cơ hội nữa được không ạ?Chỉ một lần thôi mà." Nhật Linh khẩn thiết cầu xin giúp Phương Ly.
"Không được. Tôi đã nói ngay từ đầu là không làm được thì sẽ phải chịu phạt rồi."
Thầy thể dục ngưng một lát rồi lại quay sang nói với Tuyết Mai:"lớp trưởng giám sát giúp tôi."
Tuyết Mai cười thầm,đáp lại " vâng"
Nhật Linh vẫn còn muốn xin xỏ nhưng bị Phương Ly ngăn lại nói:" không sao đâu. Chỉ là 10 vòng thôi. Mình không yếu đuối vậy đâu."
"Mình đợi cậu" Nhật Huy nhìn cô nói.
"Không cần đâu,lát các cậu đều có tiết học thêm tiếng Anh mà. Lát rồi mình về sau."
Nhật Linh nghe cô nói mới sực nhớ ra:"Được rồi,vậy tụi mình về trước."
Nam Khánh đến giờ mới lên tiếng nói:"tôi ở lại với cậu."
Phương Ly đỡ đầu thở dài nói:"cậu cứ về trước đi. Chúng ta có cùng đường đâu"
"............"
Sau khi mọi người rời đi. Phương Ly cũng bắt đầu chạy. Chạy được 10 vòng,cô mệt nhọc thở hồng hộc, đứng mấy phút rồi cô ngồi xuống ghế đá nghỉ ngơi. Ngồi một lúc thấy cũng đã muộn,cô liền đi đến lấy bóng cất vào kho.
6h tối trường cũng chẳng còn ai,đi ngang lối hành lang dài vắng tanh mà Phương Ly cứ cảm thấy lành lạnh sống lưng.
Cô vội vã đi thật nhanh. Đến nhà kho, cô còn chưa tìm được công tắc đèn thì đã có một bàn tay đẩy cô về phía trước. Một tiếng lạch cạch vang lên cửa bị khoá chặt.
Cô hơi hoảng vội la lên:"Ai vậy? Mau mở cửa ra."
Nhưng bên kia không có hồi âm mà chỉ có tiếng bước chân đi xa.
Ở trong góc tường
" Cứ để con nhỏ đó bị nhốt một đêm cho biết mặt."
"Ừm,mau đi thôi"
Tuyết Mai đang đứng nép vào một góc nhìn thấy hết một màn này mà trong lòng cười lạnh,rồi hả hê xoay người bỏ đi.
_____________________
Sau khi Nhật Huy và Nhật Linh đi học về đến nhà thì cũng đã hơn 7h. Nhật Huy đi vào phòng lấy quyển vở rồi mở cửa ra ngoài.
Nhật Linh thấy vậy thì hỏi:" muộn rồi em còn đi đâu vậy?"
"Em đưa vở cho Phương Ly. Em lấy nhầm quyển bài tập của cậu ấy."
"À,vậy đi nhanh rồi về ăn "
Nhật Huy khẽ gật đầu rồi đi lên trên nhà Phương Ly. Anh nhấn chuông cửa,thấy mẹ Phương Ly ra ngoài anh liền nói:" chào bác ạ,cháu đến đưa cho Phương Ly quyển vở. Cậu ấy đâu rồi ạ?"
"Nó đã về đâu. Không biết nó lại la cà ở đâu rồi. Đúng là chẳng ra sao."
Nhật Huy ngạc nhiên,có một dự cảm không hay,thế là anh chào một tiếng rồi quay người rời đi. Anh lo lắng chạy đến trường tìm Phương Ly. Vì anh biết Phương Ly sẽ không đi đâu một mình đến muộn mà vẫn chưa về. Cổng trường đã bị khóa, Nhật Huy cũng chẳng kịp nghĩ nhiều liền nhanh chóng trèo tường vào.
Anh đi đến lớp học nhìn ngó một hồi,rồi cất giọng gọi:'Phương Ly! Cậu có đó không? "
Không có ai hồi đáp. Anh đi đến hộc bàn thấy ba lô vẫn còn nguyên. Nhưng dường như anh sực tỉnh, nhận ra có điều gì đó. Anh mau chóng cầm ba lô rồi chạy đến nhà kho của trường.
Nghe thấy có tiếng bước chân Phương Ly mới hô lên:"Cứu tôi với!"
Nghe giọng nói quen thuộc Nhật Huy cũng nhận ra là Phương Ly. Anh đi đến thì thấy có chìa khoá được vứt ở ngoài cửa. Anh nhặt lên rồi mở cửa.
Vừa bật điện lên thì nhìn thấy Phương Ly đang ngồi co ro một góc anh mới đi đến ôm cô vào lòng. " Đừng sợ, là mình đây."
Đèn vừa bật mắt Phương Ly hơi nheo lại. Còn chưa kịp định thần thì Nhật Huy đã ôm vào lòng. Cô hơi hoảng loạn nhưng rồi khi nghe được giọng nói ấm áp quen thuộc,cô rất xúc động,hốc mắt đỏ ửng,sống mũi cay cay. Cô cố kìm chế để cho nước mắt không trào ra.
Nhật Huy ôm cô một hồi thấy cô không có phản ứng gì,anh lo lắng đẩy nhẹ cô ra. Thấy cô có vẻ cố gắng nhịn khóc anh mới ôm cô lại vào lòng rồi vỗ nhẹ lưng cô nói:" Cứ khóc đi,mình không cười cậu đâu."
Bởi vì Phương Ly luôn muốn bản thân mình phải mạnh mẽ,dù có chuyện gì cũng không được khóc lóc trước mặt người khác. Nhưng khi vừa nghe thấy Nhật Huy nói vậy không nén được, nước mắt cứ thế trào ra.
"Hu hu,mình....mình thật sự...rất sợ,thật may....vì cậu đã đến"
"Ừm,mình sẽ luôn bên cạnh cậu."
"............."
Khóc một lúc Phương Ly mới thôi không khóc nữa. Cô tủi thân nhìn Nhật Huy:" Mình bị trật chân rồi."
Nghe vậy Nhật Huy mới chú ý đến chân Phương Ly,anh không nhiều lời mà chỉ trực tiếp chỉnh lại khớp cho Phương Ly.
"Á aaaaaa,đau quá!"
"Được rồi, mình cõng cậu."
Nói rồi Nhật Huy xoay lưng,cúi thấp người xuống rồi cõng Phương Ly. Dựa vào bờ vai vững chắc của Nhật Huy, Phương Ly mới cảm thấy an tâm. Cô mệt mỏi tựa đầu vào vai Nhật Huy ngủ thiếp đi.
Hơi thở đều đều của người con gái phả vào da thịt khiến cho Nhật Huy có chút ngại ngùng. Anh quay đầu nhìn gương mặt Phương Ly gần trong gang tấc mà trái tim không tự chủ mà đập mạnh.