Chương 1
Đầu tháng 9.
Ánh hoàng hôn nhuộm đỏ nửa bầu trời. Ban ngày không khí vẫn còn oi bức, thỉnh thoảng gió thổi tới mang theo chút mát mẻ.
Con đường cạnh Nhị Trung(*) Lạc Thành.
(*)Là THPT số 2.
Cây cối hai bên trải qua một ngày nóng nực, đến cả cây sen đá cũng không còn sức sống héo rũ rượi.
Thẩm Thư Điềm ngồi xổm ở mép cỏ, chật vật tìm kiếm chìa khóa.
Khi từ sân thể dục trở về, Trần Ngữ Trúc vô ý nghịch chiếc chìa khóa mà cô để trên mặt bàn. Sau đó vì cãi nhau với bạn cùng lớp mà cô ấy bị đánh vào tay, chiếc chìa khóa trực tiếp bay ra ngoài cửa sổ.
Trần Ngữ Trúc rất áy náy, vốn dĩ định cùng Thẩm Thư Điềm xuống dưới cùng nhau tìm, chỉ là vừa rồi chủ nhiệm lớp kêu cô đi có việc.
Thẩm Thư Điềm chỉ có thể một mình xuống dưới. Cô mò mẫm ở bãi cỏ cũng khá lâu nhưng vẫn không tìm thấy chiếc chìa khóa.
Nó có thể rơi ở đâu?
Thẩm Thư Điềm mím môi, rũ mắt tuyệt vọng, không biết có phải mình tìm sai chỗ không.
Cô ngẩng đầu, nhìn lên cửa sổ.
Cô chớp chớp đôi mắt, khuôn mặt trắng nõn hơi nhăn lại, chắc là rớt xuống vị trí này...... phải không?
Bên tai truyền đến tiếng động nhỏ.
Thẩm Thư Điềm hơi quay đầu lại, thò đầu ra khỏi cây liễu, phát hiện trên ghế đá gần cô có hai người.
Thiếu niên lười biếng tựa lưng vào ghế ngồi, nữ sinh váy hồng một chân quỳ lên ghế, một tay kia chống lên lưng ghế, tư thế có hơi mờ ám, nhưng khoảng cách hai người lại hơi xa.
Góc nghiêng của thiếu niên trắng nõn tuấn tú, đầu hơi ngửa, cổ tạo ra một độ cong tuyệt đẹp.
Ánh hoàng hôn chiều tà nhẹ nhàng chiếu trên người anh, tạo nên một tầng ấm áp mơ hồ.
Hình như Tả Tư Nam nhận ra điều gì đó, hơi nghiêng đầu, đôi mắt đen nhìn thẳng qua, chạm vào ánh mắt của Thẩm Thư Điềm.
Ánh mắt hờ hững, lạnh như băng, có thể làm cho người nhìn vào nó chìm trong sự lạnh lẽo, giống như lột bỏ từng chút một màu sắc ấm áp trên người hắn.
Nhưng hắn thật sự rất đẹp. Tóc đen, da trắng, đôi mắt đào hoa dài và hẹp, sống mũi cao thẳng, đôi môi xinh đẹp.
Quả thật hắn có vẻ ngoài rất đẹp trai.
Thoáng nhìn lướt qua, Thẩm Thư Điềm vẫn chưa kịp phản ứng thì hắn đã thu lại ánh mắt như không có gì, căn bản không thèm để ý đến Thẩm Thư Điềm - người đã làm cho hắn mất hứng.
Thẩm Thư Điềm không kịp phản ứng, giống như một cô nhóc nhỏ bị đứng hình tại chỗ, ngây ngốc không biết nên tiếp tục núp đi hay là thành thật đi ra ngoài.
Nữ sinh kia hơi cúi xuống.
"Tư Nam."
Giọng nói dịu dàng mang theo ý khẩn cầu, cô ta nghiêng người, tựa hồ như sắp hôn.
Gặp được đôi tình nhân thân mật, khuôn mặt trắng nõn của Thẩm Thư Điềm lộ ra chút tia ngượng ngùng, con ngươi xinh đẹp hoảng loạn trốn tránh.
Cô rụt đầu lại, giọng nói lạnh lùng của nam sinh không chút dao động truyền đến bên tai, cực kỳ nổi loạn.
"Đừng làm chuyện ngu xuẩn, Bối Hà."
Giọng nói lười biếng lạnh lẽo, lại có chút nguy hiểm, khinh miệt, với ý vị sâu xa, không có một chút ý đùa cợt gì, giống như hắn sẽ làm gì ngay sau đó.
Thẩm Thư Điềm theo phản xạ có điều kiện mà nhìn lại. Thân thể nữ sinh kia thoáng chốc cứng đờ, theo bản năng giữ khoảng cách với nam sinh.
Thẩm Thư Điềm trong lòng nhất thời rối loạn, không rõ cảm giác của mình hiện tại. Di động đột nhiên thông báo, tiếng nhạc chuông vang lên ở nơi khá vắng vẻ này.
Thẩm Thư Điềm lúc này mới nhớ mình chưa tắt đồng hồ báo thức, cô vội vàng tắt đi, ngẩng đầu lập tức chạm phải ánh mắt tò mò của nữ sinh mặc váy hồng kia.
Bầu không khí khó xử bị phá vỡ, nữ sinh kia đứng lên.
Da đầu Thẩm Thư Điềm tê dại, chậm rãi đứng dậy, ánh mắt né tránh nhìn vào chiếc ghế đá, phát hiện chiếc chìa khóa tìm bấy lâu rơi trên ghế bên cạnh thiếu niên tóc đen.
Màu trắng giống cái ghế, vừa rồi cô cứ ngây ngốc đứng đó nên không chú ý tới.
"Cái đó... Xin lỗi, tôi chỉ là đi ngang qua."
Thẩm Thư Điềm khẽ liếm môi dưới, ngón tay cẩn thận chỉ vào chiếc chìa khóa, ánh mắt dịu dàng chăm chú nhìn hắn, thì thầm nói: "Tôi lấy chìa khóa được không?"
Bối Hà nhìn cô, hơi cau mày, khi thấy rõ khuôn mặt của Thẩm Thư Điềm, sắc mặt ngày càng đen lại: "Cô là....."
Tả Tư Nam lười biếng rũ mắt, liếc một cái, ngón trỏ thon dài thản nhiên cầm chìa khóa lên, nhẹ nhàng ném về phía cô.
Thẩm Thư Điềm bắt lấy chìa khóa vào trong lòng bàn tay.
Có vẻ nam sinh này dễ nói chuyện.
Chỉ là...
Tình huống này thật sự rất kinh khủng, đầu Thẩm Thư Điềm vang lên hồi chuông cảnh báo.
"Cảm ơn. Tôi đi trước."
Thẩm Thư Điềm lo lắng nuốt nước bọt, lùi một bước, xoay người chạy đi.
Trần Ngữ Trúc đột nhiên bước tới từ hướng khác.
Cô ấy đã nhanh chóng nhìn thấy cô, cũng không chú ý tới cảnh tượng phía sau: "Tớ về rồi đây. Cậu tìm được chìa khóa rồi sao?"
Lòng bàn tay trắng nõn của Thẩm Thư Điềm mở ra, chiếc chìa khóa nhỏ nằm trên đó, đôi mắt màu hổ phách của cô cong thành hình trăng khuyết nhỏ.
Cô đã quên mất những gì vừa xảy ra, nhẹ nhàng sung sướng nói: "Tìm được rồi."
Tầng ba khu dạy học.
Thi Lâm một tay cầm bóng rổ, một tay móc lấy cổ Vệ Tiêu Kiệt, quay đầu thì thấy Bối Hà đang chạy tới.
Cậu không cẩn thận mà hỏi: "Bối Hà, có thấy Tả ca không?"
Bối Hà trừng mắt nhìn cậu.
Vì không tìm được chỗ nào trút lửa giận trong lòng nên nhấc chân đá cậu một cái, nhưng Thi Lâm vẫn tránh được.
Nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi, cơn tức lại nổi lên, tức giận đến cào tim xé phổi.
Cô ta tự thấy mình trông cũng không tệ, nhưng không ngờ Tả Tư Nam sẽ từ chối phũ phàng đến vậy, không cho cô ta chút thể diện nào.
Càng tức giận hơn là cảnh tượng xấu hổ đó lại bị người khác nhìn thấy.
Đúng là quá mất mặt.
Chỉ là, khi nhớ tới khuôn mặt của nữ sinh kia, cô ta lập tức cắn chặt môi dưới.
Thiếu nữ ngũ quan tinh xảo, mũi cao thanh tú, đôi môi đỏ mọng, mái tóc đen như làn lụa xanh mềm mại, uốn lượn trong gió.
Cô đứng ở nơi đó, chính là mỹ nhân.
Đặc biệt là cặp mắt màu hổ phách kia, ánh mắt sinh động, tràn đầy rạng rỡ, sáng ngời.
Cho dù không muốn, cô ta cũng phải thừa nhận, so với mình, cô gái đó xinh đẹp hơn nhiều.
Cô ta không biết cảm giác của Tả Tư Nam lúc đó, cũng không nhớ rõ ở trường có người nào như vậy hay không. Với dáng vẻ ấy mà cô ta không có chút ký ức nào thì đúng là không có đạo lý.
Đáng hận nhất chính lúc cô gái đó rời đi, Tả Tư Nam còn nghiêng đầu liếc nhìn.
Càng nghĩ càng tức nghẹn, Bối Hà trực tiếp đứng trước mắt Thi Lâm, giọng điệu gay gắt: "Làm sao tôi biết được?"
Thi Lâm thiếu chút nữa bị đá vào chân, trong lòng rất không thoải mái, chỉ là lười so đo cùng con gái.
Cậu thấp giọng mắng: "Mẹ nó, đúng là có bệnh."
Vệ Tiêu Kiệt nghe thấy tiếng cửa phòng học đóng sầm lại, nhún nhún vai nói: "Lòng dạ phụ nữ đúng là mò kim đáy biển. Thật cáu kỉnh."
Vừa rồi còn vui vui vẻ vẻ đi ra ngoài, chỉ trong chốc lát mây đen đã che phủ, lại còn trút giận lên người khác.
Thi Lâm cất bước về phía trước: "Gọi điện thoại cho Tả ca, nếu không cậu ấy lại quên bữa tiệc nữa đấy."
Vệ Tiêu Kiệt sờ sờ trán, đuổi theo thương lượng nói: "Cậu gọi đi, cậu cũng biết tớ bây giờ đang chột dạ mà."
Thi Lâm quay đầu lại, khinh thường liếc bạn mình một cái: "Đúng là không có tiền đồ!"
Sắc trời đã tối, đèn neon sáng chiếu trên đường phố làm bớt đi vẻ buồn tẻ. Mọi thứ bắt đầu rộn ràng, náo nhiệt hơn hẳn.
Trần Ngữ Trúc không khỏi áy náy, cô cũng biết Thẩm Thư Điềm vừa tới Lạc Thành, vì thế quyết định dẫn cô ấy đi làm quen một chút.
Dù sao cũng là bạn cùng bàn mới, thuận tiện làm tăng thêm chút hảo cảm với cô ấy luôn.
Cùng Thẩm Thư Điềm đi dạo một vòng, Trần Ngữ Trúc phát hiện tính tình Thẩm Thư Điềm thật sự ôn hòa mềm mại. Gương mặt xinh đẹp khi mỉm cười có thể nhìn thấy má lúm đồng tiền đáng yêu.
Nhìn rất hòa hợp, dễ thương.
Sau khi đi dạo một vòng, Trần Ngữ Trúc dẫn Thẩm Thư Điềm đi tới một tiệm bánh ngọt.
Thẩm Thư Điềm gọi một phần pudding xoài, cắn một miếng, hương vị ngọt ngào tràn ngập trong khoang miệng.
Cô híp mắt, lộ ra vẻ hài lòng, vui sướng cùng thỏa mãn, giống như một con mèo lười biếng và xinh đẹp.
Trần Ngữ Trúc nhìn về phía cô gái đang cúi đầu nghiêm túc ăn đồ ngọt, lại lần nữa cảm thán, cô nàng này thật là xinh đẹp. Khuôn mặt mỹ lệ, không tìm ra chút khuyết điểm nào.
Nếu không phải vì cô bạn học mới này thì làm sao đám con trai kéo đến làm ầm ĩ, lại còn có ý đồ khác, làm cô không cẩn thận quăng chìa khoá ra ngoài.
Hơn nữa còn là cảnh đẹp ý vui mà cô rất thích.
Thẩm Thư Điềm nhướng mắt, bối rối nhìn ánh mắt lấp lánh đầy khả nghi của Trần Ngữ Trúc, đôi môi đỏ mọng mê người nói: "Cậu bị làm sao vậy?"
Giọng nói nhẹ nhàng mềm mại, mười phần êm tai.
Trần Ngữ Trúc lắc đầu: "Hôm nay cậu vẫn chưa thích ứng với mọi thứ sao?"
Thẩm Thư Điềm cắn chiếc thìa nhỏ màu trắng, nhẹ nhàng nghiêng nghiêng đầu, thành thật trả lời: "Mọi thứ đều rất tốt."
Quả thật, Thẩm Thư Điềm sáng nay mới vừa chuyển tới Nhị Trung, các bạn học đều rất nhiệt tình, lúc tan học còn có không ít người tự động đến chào hỏi cô.
Thẩm Thư Điềm nhìn xuống tầng, vài nam sinh đang đi dạo với nhau dưới ngọn đèn đường.
Chàng trai phía trước mặc chiếc sơ mi trắng đơn giản, quần dài tối màu, bờ vai rộng, đôi chân dài, dáng người đĩnh đạc, cúi đầu xem điện thoại, không chút để ý, quay đầu lại nói chuyện với nam sinh đằng sau rồi sải bước đi vào trung tâm thương mại.
Thẩm Thư Điềm khó hiểu liếc mắt một cái, liền nhận ra đó là nam sinh cô thấy ở trường, quả thật hình ảnh vừa rồi quá lớn.
Trông lịch sự nhưng lại bất thường, những mâu thuẫn kì lạ trộn lẫn vào nhau, nhưng lại không đột ngột chút nào.
Trần Ngữ Trúc chú ý tới tầm mắt của Thẩm Thư Điềm, lúc nhìn qua đám người Tả Tư Nam đã biến mất.
Cô không để ý, thuận miệng nói: "Giáo viên của chúng ta cũng rất tốt."
Điện thoại Trần Ngữ Trúc vang lên.
"Mẹ, hiện tại con đang ở cùng bạn học."
"Con quên nói, mẹ và ba ăn trước đi."
"Con biết rồi, tạm biệt mẹ."
Vừa rồi cô và Thư Điềm đi mua sắm một vòng, bụng đã sớm no rồi.
Cô nàng bĩu bĩu môi, oán trách nói: "Ba mẹ luôn quản tớ, luôn nói là đồ ăn ngoài không sạch sẽ. Quản tới quản lui, thật là phiền mà."
Thẩm Thư Điềm cầm thìa trắng một lúc, rũ hàng lông mi dài, nhanh chóng chớp hai cái rồi ngước mắt lên: "Mẹ cậu rất quan tâm cậu."
Không giống cô.
Buổi tối 9 giờ, Thẩm Thư Điềm về tới Tả gia.
Dì Phương ra mở cửa, Thẩm Thư Điềm thẹn thùng chào hỏi, khóe miệng tươi cười, làm người khác vừa thấy liền yêu thích.
Tả Kỳ đang ở trong phòng khách gọi điện thoại, ngẩng đầu mỉm cười với Thẩm Thư Điềm.
Vừa đứng dậy, ông ta hét vào điện thoại: "Đêm nay mày về nhà ngay, ông nội mày có việc cần nói."
"Bình thường tao không quan tâm, bây giờ mày về nhà ngay lập tức."
"Trừ khi ông nội gọi mày mới tin đúng không?"
Đây không phải bộ dáng Thẩm Thư Điềm thấy lúc sáng, dáng vẻ tức muốn hộc máu này không đúng mực chút nào cả.
Thẩm Thư Điềm cảm thấy bất lực khi đối mặt với trường hợp lạ lẫm này, cô cũng không hỏi thêm gì, một mình đi lên lầu, về phòng của mình.
Căn phòng rất lớn, lấy màu hồng làm chủ đạo. Giường được thiết kế theo kiểu công chúa. Bàn trang điểm, tủ quần áo đều được bài trí rất đẹp mắt.
Lúc 10 giờ, Thẩm Thư Điềm đang làm bài tập, dì Phương đẩy cửa bước vào: "Tiểu Điềm, thiếu gia trở về rồi."
Dù sao cũng là thiếu gia trong nhà, nên vẫn cần chào hỏi cậu ấy.
"Vâng." Thẩm Thư Điềm ngoan ngoãn đặt bút xuống, đi theo sau dì Phương xuống lầu.
Dì Phương thấy cô lo lắng liền an ủi nói: "Thiếu gia là người tốt, cháu đừng căng thẳng quá."
Thẩm Thư Điềm gật đầu: "Vâng. Cảm ơn dì Phương."
Từ trên lầu hai nhìn xuống, ở bàn trà dài trong phòng khách có hai người ngồi cách xa nhau, nhưng không khí vô cùng căng thẳng.
Bên phải là một thiếu niên rất trông rất thong thả, lười biếng nằm trên sô pha, hai chân bắt chéo, nghiêng đầu chống tay, chẳng thèm quan tâm đến ai, chỉ chăm chú bấm điện thoại.
Dáng vẻ an tĩnh nhưng sự tồn tại lại vô cùng mãnh liệt.
Nghe thấy tiếng bước chân, thiếu niên tóc đen ngẩng đầu lên nhìn cô.
Ánh mắt hai người chạm nhau, cảm giác quen thuộc bỗng ập đến.
Bước chân Thẩm Thư Điềm dừng lại, chậm rãi chớp hàng lông mi dài, đột nhiên nghĩ đến cái tên mà nữ sinh kia gọi, trách không được lúc ấy cảm thấy có chút quen thuộc.
Hiện tại cô mới phản ứng lại được.
Da mặt cô mỏng nên bây giờ nhìn thấy hắn lại có cảm giác ngượng ngùng khó nói. Thế nhưng trông hắn lại không có chút ảnh hưởng gì cả.
Tả Kỳ bảo Thẩm Thư Điềm ngồi xuống.
Bước chân Thẩm Thư Điềm dừng lại một chút, đôi mắt lơ đãng quét một vòng rồi lặng lẽ ngồi xuống giữa ghế sô pha.
Cô nhẹ nhàng chào hỏi: "Bác Tả."
Trên khuôn mặt ông ta nở ra nụ cười tươi như hoa: "Thư Điềm, đây là con trai của bác, Tư Nam."
Ông ta quay đầu nhìn về phía Tả Tư Nam, cảnh cáo nói: "Ba cũng đã nói với con về chị Thẩm rồi. Năm nay lên lớp 12, ba muốn con bé ở lại đây. Nhưng con bé là con gái, lại không quen thuộc nơi này, cho nên con hãy chăm sóc chị Thẩm nhiều hơn nhé."
Đây là đứa nhỏ mà ông nội Tả đặc biệt dặn dò chăm sóc. Tả Kỳ cũng nghe nói nhà họ Thẩm là ân nhân cứu mạng của ông lão nên bọn họ nhất định phải chăm sóc thật tốt.
Tả Kỳ đối với ông nội Tả vừa kính trọng vừa sợ hãi, đi theo ông mấy chục năm. Ông ta chỉ có đầu óc bình thường, nên ông nội Tả đối với ông ta chỉ hận rèn sắt không thành thép, đánh từ nhỏ tới lớn, gần đây càng thêm thất vọng về ông.
Mấy ngày trước ông ta vừa mới để mất một hạng mục lớn. Tả Cảnh Long(*) không thể không tự mình đi giúp ông ta thu thập cục diện rối rắm này. Nếu không thì hiện tại, người tiếp đãi Thẩm Thư Điềm là Tả Cảnh Long chứ không phải ông ta.
(*)Trong bản cv, ban đầu tên ông nội Tả ghi là Tả Ngạo nhưng về sau ghi lại thành Tả Cảnh Long nên mình sẽ lấy tên sau luôn nhé tại thấy xuất hiện nhiều hơn.
Tả Kỳ đối đứa con trai này không có chút cảm tình, nhưng lại sợ mình làm không tốt. Đến lúc Tả Cảnh Long trở về nhất định sẽ tìm ông ta tính sổ, cho nên ông ta nhất định phải xử lý việc của Thẩm Thư Điềm một cách ổn thoả.
Ông ta trừng mắt nhìn Tả Tư Nam, tăng thêm ngữ khí nói: "Thẩm gia đối với nhà của chúng ta có ơn, con hãy coi con bé như chị gái. Lời ba nói con có nghe hay không?"
Thẩm Thư Điềm bị cách nói này làm cho ngây người. Cô hiểu rõ ân oán của hai nhà, đồng thời cũng hiểu rõ sự chăm sóc của ông nội Tả đối với cô.
Cô khẽ nhếch môi.
Vốn dĩ chỉ là ở nhờ, nhận ân huệ, sao có thể đổi thành như thế này?
Cô liên tục xua tay, khuôn mặt nhỏ đỏ lên, hổ thẹn nói: "Không phải làm vậy đâu, bác Tả. Cháu làm phiền mọi người rồi. Tư Nam nhỏ hơn cháu, cháu nên giúp đỡ cậu ấy mới đúng."
Lại trải qua thời gian tan học đầy khốn đốn kia, theo bản năng, Thẩm Thư Điềm cảm thấy hắn không dễ chọc vào.
Nghe Tả Kỳ nói xong, khuôn mặt tuấn tú của Tả Tư Nam không hề dao động.
Hắn lười biếng dựng thẳng lưng, tầm mắt quét qua cô gái đang bối rối, mắt hoa đào dài và hẹp nhướng lên, nhìn chăm chú.
Tư thế của cô càng trở nên gò bó, quần áo màu trơn, lộ ra vòng eo thon thả của cô, ngón tay ngoan ngoãn đặt ở trên đùi, rồi lại căng thẳng nắm chặt góc áo.
Mái tóc đen mềm, có chút rối loạn, che đi gò má trắng nõn. Ngũ quan càng thêm nhỏ nhắn, đồng tử màu hổ phách ở dưới ánh đèn trắng càng thêm xinh đẹp, ướt át ngượng ngùng nhưng thanh cao.
Vẻ ngoài xinh đẹp tuyệt trần.
Không biết vì cái gì, rõ ràng Tả Tư Nam ít tuổi hơn cô, nhưng cô lại có cảm giác áp bức không thể giải thích được.
Nghĩ đến những gì Tả Kỳ vừa nói, cô hạ quyết tâm, quay đầu lại nhìn ông ta nở một nụ cười như trăm hoa đua nở.
Thiếu niên sửng sốt, đầu hơi nghiêng, tóc đen mềm mại rủ xuống, trong mắt hiện lên một tia hứng thú.
Qua một lúc, khi nụ cười trên mặt Thẩm Thư Điềm sắp không duy trì được nữa.
Hắn cười, những lời sắp phun ra dường như lăn trên đầu lưỡi, nhưng lại ngoan ngoãn dị thường.
"Xin được chỉ giáo."
"Chị gái."
Ánh hoàng hôn nhuộm đỏ nửa bầu trời. Ban ngày không khí vẫn còn oi bức, thỉnh thoảng gió thổi tới mang theo chút mát mẻ.
Con đường cạnh Nhị Trung(*) Lạc Thành.
(*)Là THPT số 2.
Cây cối hai bên trải qua một ngày nóng nực, đến cả cây sen đá cũng không còn sức sống héo rũ rượi.
Thẩm Thư Điềm ngồi xổm ở mép cỏ, chật vật tìm kiếm chìa khóa.
Khi từ sân thể dục trở về, Trần Ngữ Trúc vô ý nghịch chiếc chìa khóa mà cô để trên mặt bàn. Sau đó vì cãi nhau với bạn cùng lớp mà cô ấy bị đánh vào tay, chiếc chìa khóa trực tiếp bay ra ngoài cửa sổ.
Trần Ngữ Trúc rất áy náy, vốn dĩ định cùng Thẩm Thư Điềm xuống dưới cùng nhau tìm, chỉ là vừa rồi chủ nhiệm lớp kêu cô đi có việc.
Thẩm Thư Điềm chỉ có thể một mình xuống dưới. Cô mò mẫm ở bãi cỏ cũng khá lâu nhưng vẫn không tìm thấy chiếc chìa khóa.
Nó có thể rơi ở đâu?
Thẩm Thư Điềm mím môi, rũ mắt tuyệt vọng, không biết có phải mình tìm sai chỗ không.
Cô ngẩng đầu, nhìn lên cửa sổ.
Cô chớp chớp đôi mắt, khuôn mặt trắng nõn hơi nhăn lại, chắc là rớt xuống vị trí này...... phải không?
Bên tai truyền đến tiếng động nhỏ.
Thẩm Thư Điềm hơi quay đầu lại, thò đầu ra khỏi cây liễu, phát hiện trên ghế đá gần cô có hai người.
Thiếu niên lười biếng tựa lưng vào ghế ngồi, nữ sinh váy hồng một chân quỳ lên ghế, một tay kia chống lên lưng ghế, tư thế có hơi mờ ám, nhưng khoảng cách hai người lại hơi xa.
Góc nghiêng của thiếu niên trắng nõn tuấn tú, đầu hơi ngửa, cổ tạo ra một độ cong tuyệt đẹp.
Ánh hoàng hôn chiều tà nhẹ nhàng chiếu trên người anh, tạo nên một tầng ấm áp mơ hồ.
Hình như Tả Tư Nam nhận ra điều gì đó, hơi nghiêng đầu, đôi mắt đen nhìn thẳng qua, chạm vào ánh mắt của Thẩm Thư Điềm.
Ánh mắt hờ hững, lạnh như băng, có thể làm cho người nhìn vào nó chìm trong sự lạnh lẽo, giống như lột bỏ từng chút một màu sắc ấm áp trên người hắn.
Nhưng hắn thật sự rất đẹp. Tóc đen, da trắng, đôi mắt đào hoa dài và hẹp, sống mũi cao thẳng, đôi môi xinh đẹp.
Quả thật hắn có vẻ ngoài rất đẹp trai.
Thoáng nhìn lướt qua, Thẩm Thư Điềm vẫn chưa kịp phản ứng thì hắn đã thu lại ánh mắt như không có gì, căn bản không thèm để ý đến Thẩm Thư Điềm - người đã làm cho hắn mất hứng.
Thẩm Thư Điềm không kịp phản ứng, giống như một cô nhóc nhỏ bị đứng hình tại chỗ, ngây ngốc không biết nên tiếp tục núp đi hay là thành thật đi ra ngoài.
Nữ sinh kia hơi cúi xuống.
"Tư Nam."
Giọng nói dịu dàng mang theo ý khẩn cầu, cô ta nghiêng người, tựa hồ như sắp hôn.
Gặp được đôi tình nhân thân mật, khuôn mặt trắng nõn của Thẩm Thư Điềm lộ ra chút tia ngượng ngùng, con ngươi xinh đẹp hoảng loạn trốn tránh.
Cô rụt đầu lại, giọng nói lạnh lùng của nam sinh không chút dao động truyền đến bên tai, cực kỳ nổi loạn.
"Đừng làm chuyện ngu xuẩn, Bối Hà."
Giọng nói lười biếng lạnh lẽo, lại có chút nguy hiểm, khinh miệt, với ý vị sâu xa, không có một chút ý đùa cợt gì, giống như hắn sẽ làm gì ngay sau đó.
Thẩm Thư Điềm theo phản xạ có điều kiện mà nhìn lại. Thân thể nữ sinh kia thoáng chốc cứng đờ, theo bản năng giữ khoảng cách với nam sinh.
Thẩm Thư Điềm trong lòng nhất thời rối loạn, không rõ cảm giác của mình hiện tại. Di động đột nhiên thông báo, tiếng nhạc chuông vang lên ở nơi khá vắng vẻ này.
Thẩm Thư Điềm lúc này mới nhớ mình chưa tắt đồng hồ báo thức, cô vội vàng tắt đi, ngẩng đầu lập tức chạm phải ánh mắt tò mò của nữ sinh mặc váy hồng kia.
Bầu không khí khó xử bị phá vỡ, nữ sinh kia đứng lên.
Da đầu Thẩm Thư Điềm tê dại, chậm rãi đứng dậy, ánh mắt né tránh nhìn vào chiếc ghế đá, phát hiện chiếc chìa khóa tìm bấy lâu rơi trên ghế bên cạnh thiếu niên tóc đen.
Màu trắng giống cái ghế, vừa rồi cô cứ ngây ngốc đứng đó nên không chú ý tới.
"Cái đó... Xin lỗi, tôi chỉ là đi ngang qua."
Thẩm Thư Điềm khẽ liếm môi dưới, ngón tay cẩn thận chỉ vào chiếc chìa khóa, ánh mắt dịu dàng chăm chú nhìn hắn, thì thầm nói: "Tôi lấy chìa khóa được không?"
Bối Hà nhìn cô, hơi cau mày, khi thấy rõ khuôn mặt của Thẩm Thư Điềm, sắc mặt ngày càng đen lại: "Cô là....."
Tả Tư Nam lười biếng rũ mắt, liếc một cái, ngón trỏ thon dài thản nhiên cầm chìa khóa lên, nhẹ nhàng ném về phía cô.
Thẩm Thư Điềm bắt lấy chìa khóa vào trong lòng bàn tay.
Có vẻ nam sinh này dễ nói chuyện.
Chỉ là...
Tình huống này thật sự rất kinh khủng, đầu Thẩm Thư Điềm vang lên hồi chuông cảnh báo.
"Cảm ơn. Tôi đi trước."
Thẩm Thư Điềm lo lắng nuốt nước bọt, lùi một bước, xoay người chạy đi.
Trần Ngữ Trúc đột nhiên bước tới từ hướng khác.
Cô ấy đã nhanh chóng nhìn thấy cô, cũng không chú ý tới cảnh tượng phía sau: "Tớ về rồi đây. Cậu tìm được chìa khóa rồi sao?"
Lòng bàn tay trắng nõn của Thẩm Thư Điềm mở ra, chiếc chìa khóa nhỏ nằm trên đó, đôi mắt màu hổ phách của cô cong thành hình trăng khuyết nhỏ.
Cô đã quên mất những gì vừa xảy ra, nhẹ nhàng sung sướng nói: "Tìm được rồi."
Tầng ba khu dạy học.
Thi Lâm một tay cầm bóng rổ, một tay móc lấy cổ Vệ Tiêu Kiệt, quay đầu thì thấy Bối Hà đang chạy tới.
Cậu không cẩn thận mà hỏi: "Bối Hà, có thấy Tả ca không?"
Bối Hà trừng mắt nhìn cậu.
Vì không tìm được chỗ nào trút lửa giận trong lòng nên nhấc chân đá cậu một cái, nhưng Thi Lâm vẫn tránh được.
Nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi, cơn tức lại nổi lên, tức giận đến cào tim xé phổi.
Cô ta tự thấy mình trông cũng không tệ, nhưng không ngờ Tả Tư Nam sẽ từ chối phũ phàng đến vậy, không cho cô ta chút thể diện nào.
Càng tức giận hơn là cảnh tượng xấu hổ đó lại bị người khác nhìn thấy.
Đúng là quá mất mặt.
Chỉ là, khi nhớ tới khuôn mặt của nữ sinh kia, cô ta lập tức cắn chặt môi dưới.
Thiếu nữ ngũ quan tinh xảo, mũi cao thanh tú, đôi môi đỏ mọng, mái tóc đen như làn lụa xanh mềm mại, uốn lượn trong gió.
Cô đứng ở nơi đó, chính là mỹ nhân.
Đặc biệt là cặp mắt màu hổ phách kia, ánh mắt sinh động, tràn đầy rạng rỡ, sáng ngời.
Cho dù không muốn, cô ta cũng phải thừa nhận, so với mình, cô gái đó xinh đẹp hơn nhiều.
Cô ta không biết cảm giác của Tả Tư Nam lúc đó, cũng không nhớ rõ ở trường có người nào như vậy hay không. Với dáng vẻ ấy mà cô ta không có chút ký ức nào thì đúng là không có đạo lý.
Đáng hận nhất chính lúc cô gái đó rời đi, Tả Tư Nam còn nghiêng đầu liếc nhìn.
Càng nghĩ càng tức nghẹn, Bối Hà trực tiếp đứng trước mắt Thi Lâm, giọng điệu gay gắt: "Làm sao tôi biết được?"
Thi Lâm thiếu chút nữa bị đá vào chân, trong lòng rất không thoải mái, chỉ là lười so đo cùng con gái.
Cậu thấp giọng mắng: "Mẹ nó, đúng là có bệnh."
Vệ Tiêu Kiệt nghe thấy tiếng cửa phòng học đóng sầm lại, nhún nhún vai nói: "Lòng dạ phụ nữ đúng là mò kim đáy biển. Thật cáu kỉnh."
Vừa rồi còn vui vui vẻ vẻ đi ra ngoài, chỉ trong chốc lát mây đen đã che phủ, lại còn trút giận lên người khác.
Thi Lâm cất bước về phía trước: "Gọi điện thoại cho Tả ca, nếu không cậu ấy lại quên bữa tiệc nữa đấy."
Vệ Tiêu Kiệt sờ sờ trán, đuổi theo thương lượng nói: "Cậu gọi đi, cậu cũng biết tớ bây giờ đang chột dạ mà."
Thi Lâm quay đầu lại, khinh thường liếc bạn mình một cái: "Đúng là không có tiền đồ!"
Sắc trời đã tối, đèn neon sáng chiếu trên đường phố làm bớt đi vẻ buồn tẻ. Mọi thứ bắt đầu rộn ràng, náo nhiệt hơn hẳn.
Trần Ngữ Trúc không khỏi áy náy, cô cũng biết Thẩm Thư Điềm vừa tới Lạc Thành, vì thế quyết định dẫn cô ấy đi làm quen một chút.
Dù sao cũng là bạn cùng bàn mới, thuận tiện làm tăng thêm chút hảo cảm với cô ấy luôn.
Cùng Thẩm Thư Điềm đi dạo một vòng, Trần Ngữ Trúc phát hiện tính tình Thẩm Thư Điềm thật sự ôn hòa mềm mại. Gương mặt xinh đẹp khi mỉm cười có thể nhìn thấy má lúm đồng tiền đáng yêu.
Nhìn rất hòa hợp, dễ thương.
Sau khi đi dạo một vòng, Trần Ngữ Trúc dẫn Thẩm Thư Điềm đi tới một tiệm bánh ngọt.
Thẩm Thư Điềm gọi một phần pudding xoài, cắn một miếng, hương vị ngọt ngào tràn ngập trong khoang miệng.
Cô híp mắt, lộ ra vẻ hài lòng, vui sướng cùng thỏa mãn, giống như một con mèo lười biếng và xinh đẹp.
Trần Ngữ Trúc nhìn về phía cô gái đang cúi đầu nghiêm túc ăn đồ ngọt, lại lần nữa cảm thán, cô nàng này thật là xinh đẹp. Khuôn mặt mỹ lệ, không tìm ra chút khuyết điểm nào.
Nếu không phải vì cô bạn học mới này thì làm sao đám con trai kéo đến làm ầm ĩ, lại còn có ý đồ khác, làm cô không cẩn thận quăng chìa khoá ra ngoài.
Hơn nữa còn là cảnh đẹp ý vui mà cô rất thích.
Thẩm Thư Điềm nhướng mắt, bối rối nhìn ánh mắt lấp lánh đầy khả nghi của Trần Ngữ Trúc, đôi môi đỏ mọng mê người nói: "Cậu bị làm sao vậy?"
Giọng nói nhẹ nhàng mềm mại, mười phần êm tai.
Trần Ngữ Trúc lắc đầu: "Hôm nay cậu vẫn chưa thích ứng với mọi thứ sao?"
Thẩm Thư Điềm cắn chiếc thìa nhỏ màu trắng, nhẹ nhàng nghiêng nghiêng đầu, thành thật trả lời: "Mọi thứ đều rất tốt."
Quả thật, Thẩm Thư Điềm sáng nay mới vừa chuyển tới Nhị Trung, các bạn học đều rất nhiệt tình, lúc tan học còn có không ít người tự động đến chào hỏi cô.
Thẩm Thư Điềm nhìn xuống tầng, vài nam sinh đang đi dạo với nhau dưới ngọn đèn đường.
Chàng trai phía trước mặc chiếc sơ mi trắng đơn giản, quần dài tối màu, bờ vai rộng, đôi chân dài, dáng người đĩnh đạc, cúi đầu xem điện thoại, không chút để ý, quay đầu lại nói chuyện với nam sinh đằng sau rồi sải bước đi vào trung tâm thương mại.
Thẩm Thư Điềm khó hiểu liếc mắt một cái, liền nhận ra đó là nam sinh cô thấy ở trường, quả thật hình ảnh vừa rồi quá lớn.
Trông lịch sự nhưng lại bất thường, những mâu thuẫn kì lạ trộn lẫn vào nhau, nhưng lại không đột ngột chút nào.
Trần Ngữ Trúc chú ý tới tầm mắt của Thẩm Thư Điềm, lúc nhìn qua đám người Tả Tư Nam đã biến mất.
Cô không để ý, thuận miệng nói: "Giáo viên của chúng ta cũng rất tốt."
Điện thoại Trần Ngữ Trúc vang lên.
"Mẹ, hiện tại con đang ở cùng bạn học."
"Con quên nói, mẹ và ba ăn trước đi."
"Con biết rồi, tạm biệt mẹ."
Vừa rồi cô và Thư Điềm đi mua sắm một vòng, bụng đã sớm no rồi.
Cô nàng bĩu bĩu môi, oán trách nói: "Ba mẹ luôn quản tớ, luôn nói là đồ ăn ngoài không sạch sẽ. Quản tới quản lui, thật là phiền mà."
Thẩm Thư Điềm cầm thìa trắng một lúc, rũ hàng lông mi dài, nhanh chóng chớp hai cái rồi ngước mắt lên: "Mẹ cậu rất quan tâm cậu."
Không giống cô.
Buổi tối 9 giờ, Thẩm Thư Điềm về tới Tả gia.
Dì Phương ra mở cửa, Thẩm Thư Điềm thẹn thùng chào hỏi, khóe miệng tươi cười, làm người khác vừa thấy liền yêu thích.
Tả Kỳ đang ở trong phòng khách gọi điện thoại, ngẩng đầu mỉm cười với Thẩm Thư Điềm.
Vừa đứng dậy, ông ta hét vào điện thoại: "Đêm nay mày về nhà ngay, ông nội mày có việc cần nói."
"Bình thường tao không quan tâm, bây giờ mày về nhà ngay lập tức."
"Trừ khi ông nội gọi mày mới tin đúng không?"
Đây không phải bộ dáng Thẩm Thư Điềm thấy lúc sáng, dáng vẻ tức muốn hộc máu này không đúng mực chút nào cả.
Thẩm Thư Điềm cảm thấy bất lực khi đối mặt với trường hợp lạ lẫm này, cô cũng không hỏi thêm gì, một mình đi lên lầu, về phòng của mình.
Căn phòng rất lớn, lấy màu hồng làm chủ đạo. Giường được thiết kế theo kiểu công chúa. Bàn trang điểm, tủ quần áo đều được bài trí rất đẹp mắt.
Lúc 10 giờ, Thẩm Thư Điềm đang làm bài tập, dì Phương đẩy cửa bước vào: "Tiểu Điềm, thiếu gia trở về rồi."
Dù sao cũng là thiếu gia trong nhà, nên vẫn cần chào hỏi cậu ấy.
"Vâng." Thẩm Thư Điềm ngoan ngoãn đặt bút xuống, đi theo sau dì Phương xuống lầu.
Dì Phương thấy cô lo lắng liền an ủi nói: "Thiếu gia là người tốt, cháu đừng căng thẳng quá."
Thẩm Thư Điềm gật đầu: "Vâng. Cảm ơn dì Phương."
Từ trên lầu hai nhìn xuống, ở bàn trà dài trong phòng khách có hai người ngồi cách xa nhau, nhưng không khí vô cùng căng thẳng.
Bên phải là một thiếu niên rất trông rất thong thả, lười biếng nằm trên sô pha, hai chân bắt chéo, nghiêng đầu chống tay, chẳng thèm quan tâm đến ai, chỉ chăm chú bấm điện thoại.
Dáng vẻ an tĩnh nhưng sự tồn tại lại vô cùng mãnh liệt.
Nghe thấy tiếng bước chân, thiếu niên tóc đen ngẩng đầu lên nhìn cô.
Ánh mắt hai người chạm nhau, cảm giác quen thuộc bỗng ập đến.
Bước chân Thẩm Thư Điềm dừng lại, chậm rãi chớp hàng lông mi dài, đột nhiên nghĩ đến cái tên mà nữ sinh kia gọi, trách không được lúc ấy cảm thấy có chút quen thuộc.
Hiện tại cô mới phản ứng lại được.
Da mặt cô mỏng nên bây giờ nhìn thấy hắn lại có cảm giác ngượng ngùng khó nói. Thế nhưng trông hắn lại không có chút ảnh hưởng gì cả.
Tả Kỳ bảo Thẩm Thư Điềm ngồi xuống.
Bước chân Thẩm Thư Điềm dừng lại một chút, đôi mắt lơ đãng quét một vòng rồi lặng lẽ ngồi xuống giữa ghế sô pha.
Cô nhẹ nhàng chào hỏi: "Bác Tả."
Trên khuôn mặt ông ta nở ra nụ cười tươi như hoa: "Thư Điềm, đây là con trai của bác, Tư Nam."
Ông ta quay đầu nhìn về phía Tả Tư Nam, cảnh cáo nói: "Ba cũng đã nói với con về chị Thẩm rồi. Năm nay lên lớp 12, ba muốn con bé ở lại đây. Nhưng con bé là con gái, lại không quen thuộc nơi này, cho nên con hãy chăm sóc chị Thẩm nhiều hơn nhé."
Đây là đứa nhỏ mà ông nội Tả đặc biệt dặn dò chăm sóc. Tả Kỳ cũng nghe nói nhà họ Thẩm là ân nhân cứu mạng của ông lão nên bọn họ nhất định phải chăm sóc thật tốt.
Tả Kỳ đối với ông nội Tả vừa kính trọng vừa sợ hãi, đi theo ông mấy chục năm. Ông ta chỉ có đầu óc bình thường, nên ông nội Tả đối với ông ta chỉ hận rèn sắt không thành thép, đánh từ nhỏ tới lớn, gần đây càng thêm thất vọng về ông.
Mấy ngày trước ông ta vừa mới để mất một hạng mục lớn. Tả Cảnh Long(*) không thể không tự mình đi giúp ông ta thu thập cục diện rối rắm này. Nếu không thì hiện tại, người tiếp đãi Thẩm Thư Điềm là Tả Cảnh Long chứ không phải ông ta.
(*)Trong bản cv, ban đầu tên ông nội Tả ghi là Tả Ngạo nhưng về sau ghi lại thành Tả Cảnh Long nên mình sẽ lấy tên sau luôn nhé tại thấy xuất hiện nhiều hơn.
Tả Kỳ đối đứa con trai này không có chút cảm tình, nhưng lại sợ mình làm không tốt. Đến lúc Tả Cảnh Long trở về nhất định sẽ tìm ông ta tính sổ, cho nên ông ta nhất định phải xử lý việc của Thẩm Thư Điềm một cách ổn thoả.
Ông ta trừng mắt nhìn Tả Tư Nam, tăng thêm ngữ khí nói: "Thẩm gia đối với nhà của chúng ta có ơn, con hãy coi con bé như chị gái. Lời ba nói con có nghe hay không?"
Thẩm Thư Điềm bị cách nói này làm cho ngây người. Cô hiểu rõ ân oán của hai nhà, đồng thời cũng hiểu rõ sự chăm sóc của ông nội Tả đối với cô.
Cô khẽ nhếch môi.
Vốn dĩ chỉ là ở nhờ, nhận ân huệ, sao có thể đổi thành như thế này?
Cô liên tục xua tay, khuôn mặt nhỏ đỏ lên, hổ thẹn nói: "Không phải làm vậy đâu, bác Tả. Cháu làm phiền mọi người rồi. Tư Nam nhỏ hơn cháu, cháu nên giúp đỡ cậu ấy mới đúng."
Lại trải qua thời gian tan học đầy khốn đốn kia, theo bản năng, Thẩm Thư Điềm cảm thấy hắn không dễ chọc vào.
Nghe Tả Kỳ nói xong, khuôn mặt tuấn tú của Tả Tư Nam không hề dao động.
Hắn lười biếng dựng thẳng lưng, tầm mắt quét qua cô gái đang bối rối, mắt hoa đào dài và hẹp nhướng lên, nhìn chăm chú.
Tư thế của cô càng trở nên gò bó, quần áo màu trơn, lộ ra vòng eo thon thả của cô, ngón tay ngoan ngoãn đặt ở trên đùi, rồi lại căng thẳng nắm chặt góc áo.
Mái tóc đen mềm, có chút rối loạn, che đi gò má trắng nõn. Ngũ quan càng thêm nhỏ nhắn, đồng tử màu hổ phách ở dưới ánh đèn trắng càng thêm xinh đẹp, ướt át ngượng ngùng nhưng thanh cao.
Vẻ ngoài xinh đẹp tuyệt trần.
Không biết vì cái gì, rõ ràng Tả Tư Nam ít tuổi hơn cô, nhưng cô lại có cảm giác áp bức không thể giải thích được.
Nghĩ đến những gì Tả Kỳ vừa nói, cô hạ quyết tâm, quay đầu lại nhìn ông ta nở một nụ cười như trăm hoa đua nở.
Thiếu niên sửng sốt, đầu hơi nghiêng, tóc đen mềm mại rủ xuống, trong mắt hiện lên một tia hứng thú.
Qua một lúc, khi nụ cười trên mặt Thẩm Thư Điềm sắp không duy trì được nữa.
Hắn cười, những lời sắp phun ra dường như lăn trên đầu lưỡi, nhưng lại ngoan ngoãn dị thường.
"Xin được chỉ giáo."
"Chị gái."