Chương : 15
Hôm nay như thường lệ, Lam Tịch tới hậu viện quan sát Liễu Minh Yên. Cô chưa bước vào đã nghe tiếng nói trầm ổn của Cố Thừa Diễn, khẽ khựng lại, lắng tai nghe.
- Lam Lam, nàng thật xinh đẹp, nàng có thể hay không làm nương tử của ta?
- Ta, ngươi thực thích ta sao?
- Thích!
Không có tiếng Liễu Minh Yên đáp lại.
Mặt Lam Tịch xám xịt như tro, gì vậy gì vậy? Thả đồ đệ hai ngày đã bị chó công mất rồi sao?
- 2305, độ hảo cảm của nam chính dành cho nữ chính là bao nhiêu?
- [ 15 nha Tiểu Tịch Tịch]
… Còn kém hơn lúc đầu nữa, mà sao nam chính có thể nói ra lời nói chân thành vậy chứ? Cố Thừa Diễn đâu phải tên rảnh hơi như vậy?
Lam Tịch suy nghĩ một lát rồi mỉm cười, sau đó phất tà áo đỏ bỏ đi.
Cố Thừa Diễn đứng trong sân hậu viện, nhìn thấy thân ảnh của sư phụ bỏ đi xa khẽ nhếch môi, hắn thành công rồi đúng không? Thành công làm nàng ấy ghen rồi phải không?
Mấy năm nay hắn yêu nàng ấy bao nhiêu, nàng ấy luôn chỉ coi hắn là một tiểu tử đồ đệ mà dạy dỗ, hoàn toàn không xem hắn là đàn ông!
( Lam Tịch: oan quá, ta chỉ đang chờ ngươi lớn hơn chút nữa thôi mà).
Hắn không thể để mãi vậy được, hắn phải bức nàng ấy, khiến nàng ấy nhận ra tình cảm của mình, quỳ gối dưới chân hắn yêu thương hắn!
Hắn nhìn Liễu Minh Yên trước mặt, không khỏi cười khẩy, thứ lỗi cho ta, cô chỉ là một quân cờ!
Cùng lúc này ở tiểu viện Linh Lung, Lam Tịch đứng cạnh cửa sổ, bày ra bộ dạng suy tư đầy tâm tình.
Haha, còn bên trong thì đang nhảy nhót, thẩm nghĩ:
Cố Thừa Diễn, muốn kích bản sư phụ sao? Ta cho ngươi toại nguyện.
[ Tiểu Tịch Tịch, cô đang kích thích cái gì vậy?]
Haha, không có gì, chuỗi ngày tháng nhàn nhã hết rồi, giờ đến lúc để nam chính tự vả thôi.
Những ngày sau đó Lam Tịch cũng không rời tiểu viện, cô diễn rất đạt vai tâm tư bối rối, không hiểu vì sao lòng đau như cắt khi thấy đồ đệ bên cạnh người con gái khác.
Cố Thừa Diễn cũng không vội tìm cô, có lẽ muốn để cho cô thời gian thấu tình đạt lý.
Lúc này Lam Tịch đang nghiên cứu kịch bản, ở phần cuối truyện, Thánh nữ môn trợ giúp nam chính trong công cuộc lật đổ Linh Lung các và ma đạo cung. Như vậy, Thánh nữ môn tồn tại một thứ bí kỹ có khả năng là nhược điểm của ma đạo, cũng có thể đó là bàn tay vàng của nữ chính.
Xem ra.. cần phải lợi dụng điểm này.
Sau hơn bảy ngày du dú trong tiểu viện, Lam Tịch cho gọi Cố Thừa Diễn tới gặp.
Cố Thừa Diễn bước vào tiểu viện, nhận thấy sắc mặt hơi tái của Lam Tịch thì vừa xót thương vừa vui vẻ.
Lam Tịch không ngồi trên nhuyễn tháp nữa.
Cô đứng bên cửa sổ, huyết y luôn rực rỡ chói lóa hôm nay cũng ảm đạm vạn phần. Hắn bước vào một lát cô mới quay người lại, mỉm cười dịu dàng.
Hắn ngẩn người, nàng… chưa bao giờ cười như thế!
- Ngươi biết Chu Thiên đại pháp không?- Nàng khẽ khỏi.
- Đồ nhi biết, đó là một bí kĩ cao cấp, chỉ có cao thủ Đại Thừa kì mới thi triển được, ở tu chân giới đã mấy trăm năm không xuất hiện.- Cố Thừa Diễn trả lời, không hiểu vì sao nàng lại hỏi vậy.
Lam Tịch lại cười, trong nụ cười chứa đầy cay đắng:
- Phải, đó là trận pháp sử dụng linh lực khiến bầu trời hóa đỏ trong một thời gian, không có công dụng chiến đấu, có lẽ sinh ra để làm vui lòng mĩ nhân. Thực ra 10 năm trước nó đã được thi triển với diện nhỏ bởi cựu Ma tôn, chủ nhân cũ của Ma đạo cung. Chàng muốn làm vui lòng Thánh nữ, người trong lòng của mình.
Cố Thừa Diễn vẫn chưa biết thân phận của mình, vẻ mặt hơi thiếu kiên nhẫn.
- Ngươi nghĩ xem nếu trong ngày đại hôn của mình, có người vì ngươi mà thi triển Chu Thiên đại pháp, sẽ có cảm xúc như thế nào?
Nàng là đang muốn thành thân với hắn sao? Nàng muốn hắn vì nàng thi triển Chu Thiên đại pháp sao? Được thôi, vì nàng, hắn sẽ làm tất cả.
- Sẽ rất hạnh phúc- Hắn đáp.
Lam Tịch cười rộ, đây có lẽ là nụ cười thành tâm nhất của cô từ lúc hắn đến.
- Được thôi, ngươi đi đi.
Cố Thừa Diễn muốn nói lại thôi, bước khỏi tiểu viện trong tâm trạng ngập tràn yêu thương, mà không biết, đó là lần cuối hắn trông thấy người hắn yêu.
Ngày hôm sau, hắn được A Tứ thông báo rằng Lam Tịch đã vào Bất Nhập động bế quan tu luyện, khi nào đột phá Đại Thừa kì mới ra.
Hắn nghe tin ấy tưởng chừng như trời đất xụp đổ.
Bất Nhập động là gì chứ? Đó là một nơi mà chỉ cần chủ nhân bước vào thì trận pháp thủ vệ sẽ lập tức mở, một cơn bão tà linh khí nổi lên bao trùm động, người có tu vi cao thâm đến đâu đến gần Bất Nhập động cũng sẽ ngay lập tức bị oán khí bao trùm rồi tử vong.
Nàng muốn đột phá Đại Thừa kì ư? Nàng điên rồi, nàng đã tu luyện cả mấy trăm năm rồi gặp bình cảnh, không thể tiến thêm được, lẽ nào nàng muốn cả đời không gặp hắn?
Nàng… Nàng không phải muốn thành thân với hắn sao?
Thấy Cố Thừa Diễn gần như chết lặng, A Tứ nói tiếp:
- Các chủ truyền lời với ngươi: Phải đợi nàng đột phá rồi mới được thành thân với Lâm Lam cô nương, nàng muốn thi triển Chu Thiên đại pháp trong ngày thành hôn của ngươi. Nhất định phải đợi nàng.
Thành … thành thân? Nàng là muốn hắn lấy Lâm Lam? Nàng hiểu lầm hắn rôi!!
Bây giờ hắn phải làm sao đây? Một tên oắt Kim đan kì như hắn thậm chí còn chẳng thể lại gần Bất Nhập động.
- Có một cách để phá hủy trận pháp của Bất Nhập đấy.
Từ phía sau, A Nhị A Tam xuất hiện, mỉm cười nhìn Cố Thừa Diễn. Cố Thừa Diễn như người lữ hành giữa sa mạc được tiếp trợ một giọt nước, hai mắt sáng bừng đợi chờ A Nhị A Tam nói tiếp.
- Ngươi có biết pháp khí cấp Thiên “ Hỗn Độn Chung” của Thương Khung Sơn phái không? Chỉ cần có nó thì bất cứ cái gì cũng phá được.
- Ta phải đi lấy nó.- Cố Thừa Diễn quyết tâm.
Đúng lúc này, Liễu Minh Yên từ tiền môn chạy vào, mặt thất kinh:
- Ngươi điên rồi, Thừa Diễn! Ngươi không thể!
- Tại sao không thể?
- Thương Khung Sơn phái là đệ nhất môn phái chính đạo, có một cao thủ Hóa Thần sơ kì, ngươi muốn liều mạng sao?
Cố Thừa DIễn chua chát:
- Thì sao nào? Để gặp nàng, cho dù chết ta cũng cam tâm.
Liễu Minh Yên như không tin vào tai mình, lắp bắp:
- Vậy… vậy ta thì.. thì sao? Ngươi nói ngươi thích ta, muốn ta g ả cho ngươi cơ mà!
- Người mà Cố Thừa Diễn ta yêu từ trước đến nay chỉ có một, đó là Lam Tịch.
Liễu Minh Yên ngã khuỵn xuống đất. Nàng điên rồi, điên thật rồi! Nàng mang theo bí kĩ của Thánh nữ môn đến đây chỉ để thừa cơ ám sát Lam Tịch, báo thù cho sư phụ. Nhưng rồi lại nảy sinh tình cảm với thiếu niên này, nàng say mê hắn, say mê đôi mắt hắn, say mê nụ cười hắn, để rồi quên mất nhiệm vụ, nàng thậm chí còn nghĩ dù sao Lam Tịch cũng là sư phụ của hắn, thôi thì không giết nàng ta nữa. Nhưng... giờ thì sao? Người hắn yêu là Lam Tịch... Lam... Tịch...
Lại là ả ta, ả ta hết lần này tới lần khác hại đời hai người, là một nữ ma đầu tay vấy đầy máu. Phải giết ả ta!
Đôi mắt Liễu Minh Yên đục ngầu, mãi tóc vì bị ngã mà trở nên rối ren, không còn khí chất tiên nữ lúc nào nữa. Nàng đứng dậy, từ từ rời đi.
Cố Thừa Diễn nghĩ là nàng quá đau lòng mà lựa chọn rời đi nên không cản, hắn cũng quay đi hướng khác. Lần này hắn sẽ tới thiên giới, sẽ đoạt Hỗn Độn Chung!!
Một màn này được Lam Tịch ngồi ngáp ngắn ngáp dài trong Bất Nhập động dùng thần thức quan sát, không khỏi khoái trí cười lăn lộn.
- [ Cô cười gì chứ, nữ chính đang xách váy đi giết cô kìa! ] – 2305 không chịu được điệu cười của Lam Tịch bất lực lên tiếng.
- Giết thì để nàng ta giết, ta tình nguyện dâng mạng nhỏ này cho nàng ta, haha.
- Lam Lam, nàng thật xinh đẹp, nàng có thể hay không làm nương tử của ta?
- Ta, ngươi thực thích ta sao?
- Thích!
Không có tiếng Liễu Minh Yên đáp lại.
Mặt Lam Tịch xám xịt như tro, gì vậy gì vậy? Thả đồ đệ hai ngày đã bị chó công mất rồi sao?
- 2305, độ hảo cảm của nam chính dành cho nữ chính là bao nhiêu?
- [ 15 nha Tiểu Tịch Tịch]
… Còn kém hơn lúc đầu nữa, mà sao nam chính có thể nói ra lời nói chân thành vậy chứ? Cố Thừa Diễn đâu phải tên rảnh hơi như vậy?
Lam Tịch suy nghĩ một lát rồi mỉm cười, sau đó phất tà áo đỏ bỏ đi.
Cố Thừa Diễn đứng trong sân hậu viện, nhìn thấy thân ảnh của sư phụ bỏ đi xa khẽ nhếch môi, hắn thành công rồi đúng không? Thành công làm nàng ấy ghen rồi phải không?
Mấy năm nay hắn yêu nàng ấy bao nhiêu, nàng ấy luôn chỉ coi hắn là một tiểu tử đồ đệ mà dạy dỗ, hoàn toàn không xem hắn là đàn ông!
( Lam Tịch: oan quá, ta chỉ đang chờ ngươi lớn hơn chút nữa thôi mà).
Hắn không thể để mãi vậy được, hắn phải bức nàng ấy, khiến nàng ấy nhận ra tình cảm của mình, quỳ gối dưới chân hắn yêu thương hắn!
Hắn nhìn Liễu Minh Yên trước mặt, không khỏi cười khẩy, thứ lỗi cho ta, cô chỉ là một quân cờ!
Cùng lúc này ở tiểu viện Linh Lung, Lam Tịch đứng cạnh cửa sổ, bày ra bộ dạng suy tư đầy tâm tình.
Haha, còn bên trong thì đang nhảy nhót, thẩm nghĩ:
Cố Thừa Diễn, muốn kích bản sư phụ sao? Ta cho ngươi toại nguyện.
[ Tiểu Tịch Tịch, cô đang kích thích cái gì vậy?]
Haha, không có gì, chuỗi ngày tháng nhàn nhã hết rồi, giờ đến lúc để nam chính tự vả thôi.
Những ngày sau đó Lam Tịch cũng không rời tiểu viện, cô diễn rất đạt vai tâm tư bối rối, không hiểu vì sao lòng đau như cắt khi thấy đồ đệ bên cạnh người con gái khác.
Cố Thừa Diễn cũng không vội tìm cô, có lẽ muốn để cho cô thời gian thấu tình đạt lý.
Lúc này Lam Tịch đang nghiên cứu kịch bản, ở phần cuối truyện, Thánh nữ môn trợ giúp nam chính trong công cuộc lật đổ Linh Lung các và ma đạo cung. Như vậy, Thánh nữ môn tồn tại một thứ bí kỹ có khả năng là nhược điểm của ma đạo, cũng có thể đó là bàn tay vàng của nữ chính.
Xem ra.. cần phải lợi dụng điểm này.
Sau hơn bảy ngày du dú trong tiểu viện, Lam Tịch cho gọi Cố Thừa Diễn tới gặp.
Cố Thừa Diễn bước vào tiểu viện, nhận thấy sắc mặt hơi tái của Lam Tịch thì vừa xót thương vừa vui vẻ.
Lam Tịch không ngồi trên nhuyễn tháp nữa.
Cô đứng bên cửa sổ, huyết y luôn rực rỡ chói lóa hôm nay cũng ảm đạm vạn phần. Hắn bước vào một lát cô mới quay người lại, mỉm cười dịu dàng.
Hắn ngẩn người, nàng… chưa bao giờ cười như thế!
- Ngươi biết Chu Thiên đại pháp không?- Nàng khẽ khỏi.
- Đồ nhi biết, đó là một bí kĩ cao cấp, chỉ có cao thủ Đại Thừa kì mới thi triển được, ở tu chân giới đã mấy trăm năm không xuất hiện.- Cố Thừa Diễn trả lời, không hiểu vì sao nàng lại hỏi vậy.
Lam Tịch lại cười, trong nụ cười chứa đầy cay đắng:
- Phải, đó là trận pháp sử dụng linh lực khiến bầu trời hóa đỏ trong một thời gian, không có công dụng chiến đấu, có lẽ sinh ra để làm vui lòng mĩ nhân. Thực ra 10 năm trước nó đã được thi triển với diện nhỏ bởi cựu Ma tôn, chủ nhân cũ của Ma đạo cung. Chàng muốn làm vui lòng Thánh nữ, người trong lòng của mình.
Cố Thừa Diễn vẫn chưa biết thân phận của mình, vẻ mặt hơi thiếu kiên nhẫn.
- Ngươi nghĩ xem nếu trong ngày đại hôn của mình, có người vì ngươi mà thi triển Chu Thiên đại pháp, sẽ có cảm xúc như thế nào?
Nàng là đang muốn thành thân với hắn sao? Nàng muốn hắn vì nàng thi triển Chu Thiên đại pháp sao? Được thôi, vì nàng, hắn sẽ làm tất cả.
- Sẽ rất hạnh phúc- Hắn đáp.
Lam Tịch cười rộ, đây có lẽ là nụ cười thành tâm nhất của cô từ lúc hắn đến.
- Được thôi, ngươi đi đi.
Cố Thừa Diễn muốn nói lại thôi, bước khỏi tiểu viện trong tâm trạng ngập tràn yêu thương, mà không biết, đó là lần cuối hắn trông thấy người hắn yêu.
Ngày hôm sau, hắn được A Tứ thông báo rằng Lam Tịch đã vào Bất Nhập động bế quan tu luyện, khi nào đột phá Đại Thừa kì mới ra.
Hắn nghe tin ấy tưởng chừng như trời đất xụp đổ.
Bất Nhập động là gì chứ? Đó là một nơi mà chỉ cần chủ nhân bước vào thì trận pháp thủ vệ sẽ lập tức mở, một cơn bão tà linh khí nổi lên bao trùm động, người có tu vi cao thâm đến đâu đến gần Bất Nhập động cũng sẽ ngay lập tức bị oán khí bao trùm rồi tử vong.
Nàng muốn đột phá Đại Thừa kì ư? Nàng điên rồi, nàng đã tu luyện cả mấy trăm năm rồi gặp bình cảnh, không thể tiến thêm được, lẽ nào nàng muốn cả đời không gặp hắn?
Nàng… Nàng không phải muốn thành thân với hắn sao?
Thấy Cố Thừa Diễn gần như chết lặng, A Tứ nói tiếp:
- Các chủ truyền lời với ngươi: Phải đợi nàng đột phá rồi mới được thành thân với Lâm Lam cô nương, nàng muốn thi triển Chu Thiên đại pháp trong ngày thành hôn của ngươi. Nhất định phải đợi nàng.
Thành … thành thân? Nàng là muốn hắn lấy Lâm Lam? Nàng hiểu lầm hắn rôi!!
Bây giờ hắn phải làm sao đây? Một tên oắt Kim đan kì như hắn thậm chí còn chẳng thể lại gần Bất Nhập động.
- Có một cách để phá hủy trận pháp của Bất Nhập đấy.
Từ phía sau, A Nhị A Tam xuất hiện, mỉm cười nhìn Cố Thừa Diễn. Cố Thừa Diễn như người lữ hành giữa sa mạc được tiếp trợ một giọt nước, hai mắt sáng bừng đợi chờ A Nhị A Tam nói tiếp.
- Ngươi có biết pháp khí cấp Thiên “ Hỗn Độn Chung” của Thương Khung Sơn phái không? Chỉ cần có nó thì bất cứ cái gì cũng phá được.
- Ta phải đi lấy nó.- Cố Thừa Diễn quyết tâm.
Đúng lúc này, Liễu Minh Yên từ tiền môn chạy vào, mặt thất kinh:
- Ngươi điên rồi, Thừa Diễn! Ngươi không thể!
- Tại sao không thể?
- Thương Khung Sơn phái là đệ nhất môn phái chính đạo, có một cao thủ Hóa Thần sơ kì, ngươi muốn liều mạng sao?
Cố Thừa DIễn chua chát:
- Thì sao nào? Để gặp nàng, cho dù chết ta cũng cam tâm.
Liễu Minh Yên như không tin vào tai mình, lắp bắp:
- Vậy… vậy ta thì.. thì sao? Ngươi nói ngươi thích ta, muốn ta g ả cho ngươi cơ mà!
- Người mà Cố Thừa Diễn ta yêu từ trước đến nay chỉ có một, đó là Lam Tịch.
Liễu Minh Yên ngã khuỵn xuống đất. Nàng điên rồi, điên thật rồi! Nàng mang theo bí kĩ của Thánh nữ môn đến đây chỉ để thừa cơ ám sát Lam Tịch, báo thù cho sư phụ. Nhưng rồi lại nảy sinh tình cảm với thiếu niên này, nàng say mê hắn, say mê đôi mắt hắn, say mê nụ cười hắn, để rồi quên mất nhiệm vụ, nàng thậm chí còn nghĩ dù sao Lam Tịch cũng là sư phụ của hắn, thôi thì không giết nàng ta nữa. Nhưng... giờ thì sao? Người hắn yêu là Lam Tịch... Lam... Tịch...
Lại là ả ta, ả ta hết lần này tới lần khác hại đời hai người, là một nữ ma đầu tay vấy đầy máu. Phải giết ả ta!
Đôi mắt Liễu Minh Yên đục ngầu, mãi tóc vì bị ngã mà trở nên rối ren, không còn khí chất tiên nữ lúc nào nữa. Nàng đứng dậy, từ từ rời đi.
Cố Thừa Diễn nghĩ là nàng quá đau lòng mà lựa chọn rời đi nên không cản, hắn cũng quay đi hướng khác. Lần này hắn sẽ tới thiên giới, sẽ đoạt Hỗn Độn Chung!!
Một màn này được Lam Tịch ngồi ngáp ngắn ngáp dài trong Bất Nhập động dùng thần thức quan sát, không khỏi khoái trí cười lăn lộn.
- [ Cô cười gì chứ, nữ chính đang xách váy đi giết cô kìa! ] – 2305 không chịu được điệu cười của Lam Tịch bất lực lên tiếng.
- Giết thì để nàng ta giết, ta tình nguyện dâng mạng nhỏ này cho nàng ta, haha.