Chương : 2
Lăng Thiên trở lại lớp, nhìn thấy Lam Tịch đứng gần cửa sổ cười đùa với người bạn thân – Lỗ Vỹ Dạ mà mang theo tâm tình phức tạp.
Mới cách đây vài phút thôi cô ấy vừa điên cuồng vừa thê lương, rồi nén nước mắt bỏ đi. Giờ lại trở về dáng vẻ đại tiểu thư cao quý phách lối.
Phải chăng trước đây tất cả chỉ là một lớp mặt nạ?
Cô ấy cô đơn từ bé như thế dĩ nhiên phải tạo cho mình một lớp vỏ ngụy trang tốt rồi.
Vậy mà mình, thân là vị hôn phu của cô ấy, chẳng những không ở bên cô ấy, mà còn năm lần bảy lượt chê trách, đứng về phía người ngoài ( Đỗ Thất VẬn). Càng nghĩ, hắn càng nghĩ càng đau xót không thôi.
[ Độ hảo cảm nam chính dành cho Tiểu Tịch Tịch là 68, trước đó 15]
Lam Tịch tựa như đang lắng nghe Lỗ Vỹ Dạ nói gì đó, nhưng trong lòng không ngừng chế nhạo nam chính cực cưng.
Haha, nam chính cao lãnh lạnh lùng gì chứ? Chỉ vậy mà đổ mình rồi, còn tán dễ hơn cả nhiệm vụ trước.
Nghĩ vậy cô liền đưa mắt nhìn Lăng Thiên khiến hắn giật mình.
Cô ấy vừa nhìn mình, một ánh mắt đầy bi thương và không nỡ.
Nghĩ lại những lời cay nghiệt từng nói với cô ấy trước đây mà lòng Lăng Thiên không ngừng sỉ vả mình vạn lần.
- Lăng ca ca!
Lúc định thần lại thì thiếu nữ xinh đẹp có đôi mắt phượng xinh đẹp đã xuất hiện trước mắt, cô điệu bộ vừa dè dặt vừa hối lỗi.
- Lăng ca ca, anh vẫn còn giận em sao, em không biết làm mình đã sai ở đâu, rõ ràng Đỗ Thất Vận làm vỡ chiếc cốc kỉ vật của mẹ, tại sao em không thể giáo huấn cô ta chứ? – Lam Tịch nói bằng giọng khịt mũi đầy ấm ức, nuốt luôn hai chứ "vô ý" làm vỡ cốc để đổ vấy hết tội cho Đỗ Thất Vận.
Trước đây có thể hắn sẽ không nghe, nhưng giờ thì …
Lòng Lăng Thiên lại se vào. Phải, rõ ràng lần đó là Đỗ Thất Vận làm vỡ kỉ vật của Cố phu nhân, thử hỏi sao Lam Tịch không tức giận. Vậy mà hắn lại nói cô gây rối vô cớ.
Hắn đưa tay xoa nhè nhẹ mái tóc đen mượt của Lam Tịch, nói bằng giọng ôn nhu nhất:
- Anh không giận em, Tiểu Tịch của anh rất tốt, sao có thể giận được.
Lam Tịch trong lòng thì không ngừng sỉ vả Lăng Thiên cả ngàn lần nhưng khuôn mặt lại thể hiện sự hoảng sợ xen lẫn vui mừng.
Xem ra trước đây hắn chưa từng đối tốt với người vợ sắp cưới này, vậy thì từ giờ hắn sẽ đối tốt với cô hết mức có thể.
[ Độ hạo cảm nam chính dành cho Tiểu Tịch Tịch là 80, cố lên, hắn sắp yêu say đắm cô rồi, cô sắp phá vở kỉ lục công lược nam chủ nhanh nhất rồi đấy, cuối năm lại sẽ có thưởng ]
Thoáng Lăng Thiên không phát hiện trong mắt Lam Tịch hiện lên hào quang “ Thèm tiền” (=$.$=).
- --***---
Hôm sau, Lam Tịch thong dong đến trường, tối qua cô vừa làm một trận nháo trong phòng bếp Lam gia, hôm nay thật quá thoải mái.
Buổi trưa, trên sân thường quý cô họ Lam thưởng thức bữa ăn thượng hạng do đầu bếp 5 sao làm trong một tâm trạng vui vẻ nhất.
[ Tiểu Tịch Tịch, không phải hôm qua cô tự tay làm bữa trưa tình yêu cho Lăng Thiên sao? Sao giờ lại ngồi đây ăn đồ thượng hạng? Tình tiết hôm nay là Đỗ Thất Vận làm đồ ăn cho Lăng Thiên sẽ phát hiện tay nghề của cô ta không kém siêu đầu bếp là bao nhiêu rồi tăng độ hảo cảm đó!!!]
- 2305-kun à, hoàng thượng chưa lo thái giám đã lo là không được đâu.
[ … Tôi là hệ thống mẫu mực, không phải thái giám ]
Lam Tịch càng cười lớn, rồi cô đứng dậy, tay cầm hộp bento đơn giản bên cạnh đi tới nơi hành lang vắng mà Lăng Thiên hay ở để nghỉ trưa.
Quả như dự đoán, nữ chính đại nhân đang ở đây.
- Lăng ca, em có làm cơm trưa cho anh, cảm ơn lần trước đã dẫn em đi nhà sách.
Đỗ Thất Vận ngọt ngào nói, đôi tay không tự chủ vân vê tà áo tỏ vẻ ngại ngùng, nếu làn người bình thường có lẽ đã không tự chủ lao đến ôm chầm tiểu khả ái này rồi.
Nhưng dù sao Lăng Thiên cũng là nam chính, khả năng kháng thính lv 999, đồng dạng sự việc hôm qua khiến hắn không biết đối mặt với Đỗ Thất Vận ra sao.
Trước đây hắn thấy cô đáng thương nên luôn săn sóc bảo vệ cô trước Lam Tịch, nhưng giờ hắn nhận ra hắn chỉ coi cô là em gái.
- A, được,cảm ơn em Tiểu Vận.
Đỗ Thất Vận vui sướng ôm chầm lấy Lăng Thiên khiến hắn chưa kịp phản ứng đã nghe tiếng rới của đồ vật.
Ngoái đầu lại nhìn thấy Lam Tịch sắc mặt trắng bệch.
- Tiểu Tịch!
- Lam Tịch!
Nam nữ chính đồng thời thốt lên thì thấy Lam Tịch gần như muốn hét lên:
- Đỗ Thất Vận! Mày cướp mẹ tao, cướp cha tao, còn muốn cướp cả vị hôn phu cảu tao sao?
Phẫn uất là thế, những cô lại không nói gì nữa mà xoay người bỏ chạy.
Lăng Thiên vội giằng người Đỗ Thất Vận nhưng bị cô sống chết ôm chặt.
- Lăng ca, em thích anh, anh có thể đừng để ý đến Lam Tịch được không? Anh cũng thấy đó, cô ta chưa bao giờ xem em như em gái, luôn hiểu lầm em, lại dùng những lời lẽ cay nghiệt cho em, anh không nên kết hôn với cô ta!!!
Ở một nơi nào đó, Lam Tịch chống tay lên gốc cây vừa thở dốc vừa dùng thần thức của 2305 theo dõi nam nữ chính rồi không khỏi bật cười. Nữ chính à… cô mà nói vậy là chết chắc rồi đó.
Quả nhiên, thông báo hệ thống.
[ Độ hảo cảm của nam chính dành cho nữ chính là -10, trước đó là 45]
Lăng Thiên nổi giận xô ngã Đỗ Thật Vận, nén giận tột cùng nói:
- Đỗ Thất Vận! Đó là chị gái cô, còn tôi là vị hôn phu của cô ấy, lẽ nào cô cũng giống mẹ cô muốn câu dẫn người đàn ông của chị em mình sao?
Sắc mặt Đỗ Thất Vận tái nhợt, nhưng Lăng Thiên không quan tâm đến cô ta nữa, vội vã chạy về hướng Lam Tịch đi.
Trong hành lang vắng vẻ, một giọng nói gần như gầm lên.
- Lam Tịch! Luôn là mày! Luôn tại vì mày!
Mới cách đây vài phút thôi cô ấy vừa điên cuồng vừa thê lương, rồi nén nước mắt bỏ đi. Giờ lại trở về dáng vẻ đại tiểu thư cao quý phách lối.
Phải chăng trước đây tất cả chỉ là một lớp mặt nạ?
Cô ấy cô đơn từ bé như thế dĩ nhiên phải tạo cho mình một lớp vỏ ngụy trang tốt rồi.
Vậy mà mình, thân là vị hôn phu của cô ấy, chẳng những không ở bên cô ấy, mà còn năm lần bảy lượt chê trách, đứng về phía người ngoài ( Đỗ Thất VẬn). Càng nghĩ, hắn càng nghĩ càng đau xót không thôi.
[ Độ hảo cảm nam chính dành cho Tiểu Tịch Tịch là 68, trước đó 15]
Lam Tịch tựa như đang lắng nghe Lỗ Vỹ Dạ nói gì đó, nhưng trong lòng không ngừng chế nhạo nam chính cực cưng.
Haha, nam chính cao lãnh lạnh lùng gì chứ? Chỉ vậy mà đổ mình rồi, còn tán dễ hơn cả nhiệm vụ trước.
Nghĩ vậy cô liền đưa mắt nhìn Lăng Thiên khiến hắn giật mình.
Cô ấy vừa nhìn mình, một ánh mắt đầy bi thương và không nỡ.
Nghĩ lại những lời cay nghiệt từng nói với cô ấy trước đây mà lòng Lăng Thiên không ngừng sỉ vả mình vạn lần.
- Lăng ca ca!
Lúc định thần lại thì thiếu nữ xinh đẹp có đôi mắt phượng xinh đẹp đã xuất hiện trước mắt, cô điệu bộ vừa dè dặt vừa hối lỗi.
- Lăng ca ca, anh vẫn còn giận em sao, em không biết làm mình đã sai ở đâu, rõ ràng Đỗ Thất Vận làm vỡ chiếc cốc kỉ vật của mẹ, tại sao em không thể giáo huấn cô ta chứ? – Lam Tịch nói bằng giọng khịt mũi đầy ấm ức, nuốt luôn hai chứ "vô ý" làm vỡ cốc để đổ vấy hết tội cho Đỗ Thất Vận.
Trước đây có thể hắn sẽ không nghe, nhưng giờ thì …
Lòng Lăng Thiên lại se vào. Phải, rõ ràng lần đó là Đỗ Thất Vận làm vỡ kỉ vật của Cố phu nhân, thử hỏi sao Lam Tịch không tức giận. Vậy mà hắn lại nói cô gây rối vô cớ.
Hắn đưa tay xoa nhè nhẹ mái tóc đen mượt của Lam Tịch, nói bằng giọng ôn nhu nhất:
- Anh không giận em, Tiểu Tịch của anh rất tốt, sao có thể giận được.
Lam Tịch trong lòng thì không ngừng sỉ vả Lăng Thiên cả ngàn lần nhưng khuôn mặt lại thể hiện sự hoảng sợ xen lẫn vui mừng.
Xem ra trước đây hắn chưa từng đối tốt với người vợ sắp cưới này, vậy thì từ giờ hắn sẽ đối tốt với cô hết mức có thể.
[ Độ hạo cảm nam chính dành cho Tiểu Tịch Tịch là 80, cố lên, hắn sắp yêu say đắm cô rồi, cô sắp phá vở kỉ lục công lược nam chủ nhanh nhất rồi đấy, cuối năm lại sẽ có thưởng ]
Thoáng Lăng Thiên không phát hiện trong mắt Lam Tịch hiện lên hào quang “ Thèm tiền” (=$.$=).
- --***---
Hôm sau, Lam Tịch thong dong đến trường, tối qua cô vừa làm một trận nháo trong phòng bếp Lam gia, hôm nay thật quá thoải mái.
Buổi trưa, trên sân thường quý cô họ Lam thưởng thức bữa ăn thượng hạng do đầu bếp 5 sao làm trong một tâm trạng vui vẻ nhất.
[ Tiểu Tịch Tịch, không phải hôm qua cô tự tay làm bữa trưa tình yêu cho Lăng Thiên sao? Sao giờ lại ngồi đây ăn đồ thượng hạng? Tình tiết hôm nay là Đỗ Thất Vận làm đồ ăn cho Lăng Thiên sẽ phát hiện tay nghề của cô ta không kém siêu đầu bếp là bao nhiêu rồi tăng độ hảo cảm đó!!!]
- 2305-kun à, hoàng thượng chưa lo thái giám đã lo là không được đâu.
[ … Tôi là hệ thống mẫu mực, không phải thái giám ]
Lam Tịch càng cười lớn, rồi cô đứng dậy, tay cầm hộp bento đơn giản bên cạnh đi tới nơi hành lang vắng mà Lăng Thiên hay ở để nghỉ trưa.
Quả như dự đoán, nữ chính đại nhân đang ở đây.
- Lăng ca, em có làm cơm trưa cho anh, cảm ơn lần trước đã dẫn em đi nhà sách.
Đỗ Thất Vận ngọt ngào nói, đôi tay không tự chủ vân vê tà áo tỏ vẻ ngại ngùng, nếu làn người bình thường có lẽ đã không tự chủ lao đến ôm chầm tiểu khả ái này rồi.
Nhưng dù sao Lăng Thiên cũng là nam chính, khả năng kháng thính lv 999, đồng dạng sự việc hôm qua khiến hắn không biết đối mặt với Đỗ Thất Vận ra sao.
Trước đây hắn thấy cô đáng thương nên luôn săn sóc bảo vệ cô trước Lam Tịch, nhưng giờ hắn nhận ra hắn chỉ coi cô là em gái.
- A, được,cảm ơn em Tiểu Vận.
Đỗ Thất Vận vui sướng ôm chầm lấy Lăng Thiên khiến hắn chưa kịp phản ứng đã nghe tiếng rới của đồ vật.
Ngoái đầu lại nhìn thấy Lam Tịch sắc mặt trắng bệch.
- Tiểu Tịch!
- Lam Tịch!
Nam nữ chính đồng thời thốt lên thì thấy Lam Tịch gần như muốn hét lên:
- Đỗ Thất Vận! Mày cướp mẹ tao, cướp cha tao, còn muốn cướp cả vị hôn phu cảu tao sao?
Phẫn uất là thế, những cô lại không nói gì nữa mà xoay người bỏ chạy.
Lăng Thiên vội giằng người Đỗ Thất Vận nhưng bị cô sống chết ôm chặt.
- Lăng ca, em thích anh, anh có thể đừng để ý đến Lam Tịch được không? Anh cũng thấy đó, cô ta chưa bao giờ xem em như em gái, luôn hiểu lầm em, lại dùng những lời lẽ cay nghiệt cho em, anh không nên kết hôn với cô ta!!!
Ở một nơi nào đó, Lam Tịch chống tay lên gốc cây vừa thở dốc vừa dùng thần thức của 2305 theo dõi nam nữ chính rồi không khỏi bật cười. Nữ chính à… cô mà nói vậy là chết chắc rồi đó.
Quả nhiên, thông báo hệ thống.
[ Độ hảo cảm của nam chính dành cho nữ chính là -10, trước đó là 45]
Lăng Thiên nổi giận xô ngã Đỗ Thật Vận, nén giận tột cùng nói:
- Đỗ Thất Vận! Đó là chị gái cô, còn tôi là vị hôn phu của cô ấy, lẽ nào cô cũng giống mẹ cô muốn câu dẫn người đàn ông của chị em mình sao?
Sắc mặt Đỗ Thất Vận tái nhợt, nhưng Lăng Thiên không quan tâm đến cô ta nữa, vội vã chạy về hướng Lam Tịch đi.
Trong hành lang vắng vẻ, một giọng nói gần như gầm lên.
- Lam Tịch! Luôn là mày! Luôn tại vì mày!