Chương : 24
Những ngày đầu ở hoàng cung của Lam Tịch tương đối chán chường.
Buổi sáng thức dậy ở Phủ quốc sư Lam Tịch phải đi làm quen với các đạo viên tại đấy.
Ai ai khi biết Lam Tịch là nữ nhi của Hoa Diệc Khê cũng vô cùng háo hức ngưỡng mộ, thế mới nói thân thế của nữ phụ này mới trâu bò như thế nào, nhưng vì quá trâu bò, nên mới trở thành lót nền cho địa vị của Ninh Phi Phi.
Phủ quốc sư liên tục nhận được quà cáp từ hết thảy quan tước trong triều đình cùng với lụa là gấm vóc từ hậu cung của các quý phi.
Đối với mọi người, ái nhân được sủng ái nhất hoàng cung này không phải thái tử điện hạ, không phải hoàng hậu hay quý phi, mà là vị tiểu cung chủ Phủ Quốc sư Lam Tịch kia.
Cuối cùng cũng đã quen với cuộc sống cung đình, Lam Tịch lại ngày ngày phải tới Tàng thư các nghiên cứu các lĩnh vực mà một vị quốc sư phải biết.
Dù sao cũng đã có hệ thống ở đây, cô vào Tàng thư các cũng chỉ để ngủ.
Mãi hôm nay mới có cơ hội lén lẻn ra ngoài tìm đối tượng công lược yêu dấu kia
Buổi sáng này là thời điểm các hoàng tử nhỏ đến Diêu Hòa cung học bài với thái phó.
Tuy nhiên Bạch Tử Ngạn đã 20 tuổi nên cũng không cần đi nữa.
Lam Tịch lon ton tới hậu hoa viên, trèo lên cây quan sát xung quanh.
Từ xa xa, một nam tử mặc thanh y đi tới.
Dáng người y cao thon, khuôn mặt trắng trẻo trông chỉ như mới 16,17 tuổi.
Tuy vậy từ y tỏa ra một hàn khí u uất hèn mọn, so với nam chính đúng là một trời một vực.
Thế nhưng Lam Tịch đã biết đó chỉ vẻ bảo bọc bên ngoài của y, nên cũng rất thưởng thức thiếu niên mặt không biểu tình rảo bước trên hậu hoa viên.
- A~ Nhị ca, ngươi là đang đi đâu vậy?- Một giọng nói đầy trêu ngươi vang lên.
Thân ảnh mập mạp của thái tử xuất hiện, sau lừng là một dàn cung nữ thái giám theo hầu.
Bạch Tử Ngạn vội cùi đầu hành lễ, giọng nói khàn khàn chào:
- Hoàng đệ, ta chỉ đang đi dạo cho khuây khỏa thôi.
Bạch Cẩn Du cười lạnh:
- Cung nô của huynh đâu hết rồi, sao lại để huynh lẻ loi đơn bóng như vậy. Hay là ta cho vài người tới Khánh Hòa cung của huynh nhé.
Bạch Tử Ngạn càng cúi đầu hơn, uyển chuyển từ chối:
- Thật ngại quá hoàng đệ, Khánh Hòa cung không thiếu cung nô, nhưng họ đều bận bịu cả. Ta cũng rất hiểu cho họ. Vả lại, ta cũng quen ở một mình rồi.
Bạch Cẩn Du cười một cách khinh bỉ, phất tay áo đem đoàn người hoa lệ bỏ đi.
Bạch Tử Ngạn bấy giờ mới ngẩng đầu lên cười nhạt một cái rồi thong dong đi tiếp.
Lúc đi qua gốc phượng thì nghe một tiếng nói trong trẻo:
- A! Ngươi mau tránh ra!
Bạch Tử Ngạn ngẩng đầu liền nhìn thấy một nữ hài nhi xinh xắn khả ái từ cành cây nhảy xuống, y bất giác dang tay đỡ.
Nữ hài nhi nhẹ nhàng rơi vào vòng tay của Bạch Tử Ngạn.
Chưa đầy vài giây Bạch Tử Ngạn rụt tay lại đem nữ hài nhi rơi xuống đất cái phịch.
Lam Tịch:...
- Ngươi làm gì vậy hả? Sao lại ném ta xuống!
Bạch Tử Ngạn điềm tĩnh trả lời:
- Nam nữ thụ thụ bất thân.
- Nhưng ta... nhưng ta - Lam Tịch tức muốn thổ huyết, nếu cô nói cô chỉ là một hài tử, thế chẳng khác gì khiến Bạch Tử Ngạn coi cô là trẻ con, có khác gì hố mình đâu.
Suy nghĩ một hồi Lam Tịch mới ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn Bạch Tử Ngạn:
- Ngươi là ai? Vì sao ta chưa từng thấy ngươi?
- Ta mới là người nên nói câu đó đấy.
Lam Tịch đắc ý giới thiệu:
- Ta là Lam Tịch, cung chủ phủ Quốc sư.
Con ngươi Bạch Tử Ngạn khẽ đảo một vòng, nho nhã nói:
- Thì ra là Lam cung chủ, ta mạo phạm rồi.
Lam Tích thấy thái độ nhún nhường của Bạch Từ Ngạn liền thoải mái, cười rộ gió xuân.
- Vậy ngươi là ai? Nói cho ta biết đi!
Bạch Tử Ngạn lần nữa cúi người hành lễ:
- Ta là Bạch Tử Ngạn, nhị hoàng tử.
Lam Tịch thật khó chịu vì cái điệu bộ hiểu lễ phép của Bạch Tử Ngạn, rõ ràng y cùng cô là nhị phẩm cấp, cần gì phải giữ lễ tiết với cô.
Lam Tịch cau có trong lòng bên ngoài hớn hở:
- Thì ra nhị hoàng tử là ngươi, ta ngày đó hoàng đế giới thiệu cũng không có nhắc qua nhị hoàng tử, giờ cũng gặp được ngươi rồi!!
Bạch Tử Ngạn trầm ngâm nhìn nữ hài nhi trước mặt, lát liền cúi đầu:
- Lam cung chủ tiếp tục vui chơi, ta cáo từ.
Lam Tịch nghệt mặt nhìn Bạch Tử Ngạn quay lưng bỏ đi, nội tâm phun tào ngàn lần.
Không nhịn được đuổi theo:
- Nhị hoàng tử này! Ngươi chờ ta chút đi!
- Cung chủ là muốn gì ở hoàng tử ta?
- Haha, ta chán quá, muốn tới cung của ngươi chơi được không?
Bạch Tử Ngạn cau mày đôi chút, lắc lắc đầu:
- Cung Khánh Hòa không có gì vui, vắng vẻ cô quạnh không hợp với cung chủ.
Mắt Lam Tịch liền sáng rực như sao trời:
- Hay quá! Ta đang trốn khỏi buổi học ở Tàng thư các, liền có một cung Khánh Hòa ít người ghé lại!
- …
Không tìm được lí do để từ chối một hài tử vô sỉ, Bạch Tử Ngạn đành dẫn Lam Tịch về cung Khánh Hòa.
Vừa tới cung Khánh Hòa, Lam Tịch không khỏi xót xa trong lòng. Nơi đây so với phủ Quốc sư của cô chẳng khác gì nhà cấp bốn và biệt thự cao cấp.
Tòa điện vừa nhỏ vừa hiu quạnh, toàn những vật dụng hạ phẩm, nếu nó không gọi là cung Khánh Hòa thì có lẽ sẽ có người gọi nó là nơi ở của tổng quản thái giám mất!!
Mặc dù trong lòng nghĩ vậy nhưng Lam Tịch vẫn tỏ ra vài tia hứng thú, cô chạy một vòng quanh chính phòng, cười cười:
- Hồi ta ở Lam phủ cũng ở một gian phòng như vậy đấy!!!
Bạch Tử Ngạn ngạc nhiên:
- Ta cứ nghĩ Lam cung chủ phải được sủng ái lắm, cớ sao lại ở một nơi điêu tàn giống như điện của ta?
- Mẫu thân ta nói muốn cho ta hiểu một cuộc sống thanh đạm là như thế nào. – Lam Tịch vừa nhắc đến hai tiếng “ mẫu thân” ánh mắt liền toát ra một tầng bi thương.
Bạch Tử Ngạn biết đã gợi ra chuyện thương tâm của Lam Tịch cũng không nói gì nữa, y đi tới ngồi bên cửa sổ, lấy một quyển sách trên kệ xuống trầm tĩnh đọc.
Lam Tịch vui vẻ đi tới ngồi cạnh y, im lặng cùng y đọc sách.
Nhiều ngày sau đó, sáng nào Lam Tịch cũng lẻn tới cung Khánh Hòa chơi. Lúc đầu Bạch Tử Ngạn còn có vẻ không đồng ý nhưng Lam Tịch luôn rất an tĩnh không bao giờ quấy rầy y. Dần dần Bạch Tử Ngạn cũng ngầm quen, thỉnh thoảng còn chờ Lam Tịch tới mới đọc sách.
Nhờ sự kiên trì của mình, độ hảo cảm như rùa bò cuối cùng cũng nhích lên tới 10.
Thật thảm, nhưng không sao, sau khi biết cô là người duy nhất ở hoàng cung này nâng được hảo cảm với Bạch Tử Ngạn lên 10, Lam Tịch cuối cùng cũng lấy lại tôn nghiêm của mình.
Dù sao thân thể nguyên chủ cũng mới 10 tuổi, cô không thể bắt một chàng trai 20 tuổi yêu say đắm một đứa trẻ được, thế kỉ 23 người ta gọi là ấu dâm đó a ~
Bạch Tử Ngạn nghĩ rằng dù sao nàng cũng chỉ là một hài tử, vài ba hôm hứng thú liền cả thèm chóng chán thôi.
Nhưng một tháng trôi qua mỗi ngày cung Khánh Hòa dần đã quen với việc có một nữ hài tử thường xuyên ghé thăm.
Bạch Tử Ngạn ngẩn ngơ ngồi bên cửa sổ, không hiểu vì sao mình có thể để một lạ nhân như vậy bước vào cung Khánh Hòa, đang nghĩ suy thì giọng nói trong trẻo quen thuộc của Lam Tịch vang lên:
- Nhị ca ca, ta mang tặng ngươi cái vật này nè!
Bóng dáng nhỏ nhắn của Lam Tịch từ xa xa đã dần hiện rõ.
Một chiếc khăn tay thuê lên hình hồ điệp một cách vụng về, những đường chỉ khi gần khi xa hết sức khó coi.
- Đây là khăn tay ta tự mình thêu đấy, tặng cho nhị ca ca!
Bạch Tử Ngạn nhìn nhìn khắn tay xấu xí giây lát rồi đưa tay nhận, miệng răn dạy:
- Cung chủ là một nữ nhi, tại sao có thể vụng về chuyện thêu thùa đến vậy?
Lam Tịch:... - Không phải bình thường sẽ cố tình khen ta vụng về đáng yêu sao?
Một bụng tức trong lòng, Lam Tịch dẩu môi nói:
- Cả ngày ta đều phải học xem sao tính toán, rồi đọc kinh phật, rồi phải luyện cả kiếm nữa. Thời gian đâu mà tập thêu chứ?
Bạch Tử Ngạn à một tiếng như hiểu ra rồi không nói gì nữa.
Lam Tịch:... Sượng mặt tập 2.
- Nhị ca ca, ngươi biết thêu không? Dạy ta đi!
- Ta là nam tử, sao có thể biết thêu vá được chứ, đó là việc của nữ tử.
Lam Tịch lại ngây thơ hỏi:
- Sao ta không phải làm những việc đó, ta không phải nữ tử sao?
Bạch Tử Ngạn bật cười, đưa tay xoa xoa đầu của Lam Tịch:
- Ngươi có trọng trách lớn hơn, ngươi là một quốc sư, là người có thể đối đầu với thiên!
- Nhị ca ca...
- Sao?
- Đây là lần đầu tiên ngươi cười với ta, ta rất vui!!!
Bạch Tử Ngạn ngẩn người nhìn khuôn mặt thanh tú trước mắt, ánh mắt tràn đầy ý vị sâu sa mà ngay cả Lam Tịch cũng không nhìn ra.
- [ Độ hảo cảm của đối tượng công lược tăng 5, trước mắt là 15]
Nghe thông báo của hệ thống, Lam Tịch chớp chớp mắt, ý cười nơi con ngươi càng nhiều hơn.
Bạch Tử Ngạn trở về thực tại, vội vã lảng sang vấn đề khác:
- Ta có thể dạy ngươi chơi cửu liên hoàn, ngươi biết trò chơi đó không?
Lam Tịch lắc lắc rồi lại gật gật đầu.
- Ta từng thấy, nhưng không biết chơi.
Bạch Tử Ngạn hơi nhoẻn môi, vội quay người vào tư phòng lấy cửu liên hoàn.
=
Cửu liên hoàn: một trò chơi. Cách chơi Cửu liên hoàn như sau: có 9 vòng tròn, trên mỗi một vòng đều nối một cái thẳng, mỗi một cái que đều xuyên qua vòng tròn sau, rồi lại xuyên qua 9 cái lỗ của một miếng gỗ. Do đoạn cuối của mỗi chiếc que đều được thắt nút cho nên chiếc que chỉ có thể di động lên trên xuống dưới trong cái lỗ nhỏ, mà không thể thò ra khỏi miếng gỗ. Ngoài ra còn có đính một chiếc thoa sợi đôi. Mục đích của trò chơi này là phải lần lượt đính được từng cái vòng một trong số 9 cái vòng này móc lên chiếc thoa hoặc gỡ được 9 chiếc vòng này từ trên chiếc thoa xuống.)
( Đây là trò chơi chỉ dành cho mấy người có IQ cỡ Khổng Tử:)))
Vừa trông thấy đồ vật trên tay Bạch Tử Ngạn, Lam Tịch háo hức:
- Nhị ca ca, ngươi đưa ta thử! Cho ta thử nào!
Bạch Tử Ngạn nghĩ dù sao cũng là là nhóc con, chưa biết độ khó của trò chơi, chơi một lát rồi sẽ cầu cứu thôi. Y liền đưa cửu liên hoàn vào tay Lam Tịch rồi tiếp tục cúi đầu chăm chú đọc sách.
Nửa canh giờ trôi qua, như dự đoán Bạch Tử Ngạn nghe được giọng nói chán nản của Lam Tịch.
- Nhị ca ca ~~
Đắc ý trong lòng y liền ngẩng đầu.
- Trò này ra chơi chán rồi, còn thứ gì khó hơn không?
Bạch Tử Ngạn:...
Bạch Tử Ngạn hết nhìn hài tử trước mặt lại nhìn cửu liên hoàn đã được tháo rời trên tay cô.
Lam Tịch dẩu môi:
- Ta còn tưởng trò chơi này thú vị lắm chứ.
- ...
Thấy Bạch Tử Ngạn không nói gì, Lam Tịch chạy lại ngồi sáp lại gần y.
- Ngươi đang đọc sách sao nhị ca ca, ta cũng rất thích đọc sách, nhưng sách tại Tàng thư các ta đọc hết rồi, thật chán. Ta cùng đọc với ngươi nhé!
Bạch Tử Ngạn trong mê man gật gật đầu, nếu y nhớ không nhầm sách ở Tàng thư các lên đến mấy ngàn quyển, đây có phải là con nít không vậy?
- ----
[ Kí chủ, cô không sợ bị đối tượng công lược nghi ngờ tuổi thật của mình sao?]
Lam Tịch thâm sâu khó lường đáp:
- Người kém cỏi sẽ thu hút những người kém cỏi khác, còn người tài năng cũng sẽ thu hút những người tài năng khác.
Buổi sáng thức dậy ở Phủ quốc sư Lam Tịch phải đi làm quen với các đạo viên tại đấy.
Ai ai khi biết Lam Tịch là nữ nhi của Hoa Diệc Khê cũng vô cùng háo hức ngưỡng mộ, thế mới nói thân thế của nữ phụ này mới trâu bò như thế nào, nhưng vì quá trâu bò, nên mới trở thành lót nền cho địa vị của Ninh Phi Phi.
Phủ quốc sư liên tục nhận được quà cáp từ hết thảy quan tước trong triều đình cùng với lụa là gấm vóc từ hậu cung của các quý phi.
Đối với mọi người, ái nhân được sủng ái nhất hoàng cung này không phải thái tử điện hạ, không phải hoàng hậu hay quý phi, mà là vị tiểu cung chủ Phủ Quốc sư Lam Tịch kia.
Cuối cùng cũng đã quen với cuộc sống cung đình, Lam Tịch lại ngày ngày phải tới Tàng thư các nghiên cứu các lĩnh vực mà một vị quốc sư phải biết.
Dù sao cũng đã có hệ thống ở đây, cô vào Tàng thư các cũng chỉ để ngủ.
Mãi hôm nay mới có cơ hội lén lẻn ra ngoài tìm đối tượng công lược yêu dấu kia
Buổi sáng này là thời điểm các hoàng tử nhỏ đến Diêu Hòa cung học bài với thái phó.
Tuy nhiên Bạch Tử Ngạn đã 20 tuổi nên cũng không cần đi nữa.
Lam Tịch lon ton tới hậu hoa viên, trèo lên cây quan sát xung quanh.
Từ xa xa, một nam tử mặc thanh y đi tới.
Dáng người y cao thon, khuôn mặt trắng trẻo trông chỉ như mới 16,17 tuổi.
Tuy vậy từ y tỏa ra một hàn khí u uất hèn mọn, so với nam chính đúng là một trời một vực.
Thế nhưng Lam Tịch đã biết đó chỉ vẻ bảo bọc bên ngoài của y, nên cũng rất thưởng thức thiếu niên mặt không biểu tình rảo bước trên hậu hoa viên.
- A~ Nhị ca, ngươi là đang đi đâu vậy?- Một giọng nói đầy trêu ngươi vang lên.
Thân ảnh mập mạp của thái tử xuất hiện, sau lừng là một dàn cung nữ thái giám theo hầu.
Bạch Tử Ngạn vội cùi đầu hành lễ, giọng nói khàn khàn chào:
- Hoàng đệ, ta chỉ đang đi dạo cho khuây khỏa thôi.
Bạch Cẩn Du cười lạnh:
- Cung nô của huynh đâu hết rồi, sao lại để huynh lẻ loi đơn bóng như vậy. Hay là ta cho vài người tới Khánh Hòa cung của huynh nhé.
Bạch Tử Ngạn càng cúi đầu hơn, uyển chuyển từ chối:
- Thật ngại quá hoàng đệ, Khánh Hòa cung không thiếu cung nô, nhưng họ đều bận bịu cả. Ta cũng rất hiểu cho họ. Vả lại, ta cũng quen ở một mình rồi.
Bạch Cẩn Du cười một cách khinh bỉ, phất tay áo đem đoàn người hoa lệ bỏ đi.
Bạch Tử Ngạn bấy giờ mới ngẩng đầu lên cười nhạt một cái rồi thong dong đi tiếp.
Lúc đi qua gốc phượng thì nghe một tiếng nói trong trẻo:
- A! Ngươi mau tránh ra!
Bạch Tử Ngạn ngẩng đầu liền nhìn thấy một nữ hài nhi xinh xắn khả ái từ cành cây nhảy xuống, y bất giác dang tay đỡ.
Nữ hài nhi nhẹ nhàng rơi vào vòng tay của Bạch Tử Ngạn.
Chưa đầy vài giây Bạch Tử Ngạn rụt tay lại đem nữ hài nhi rơi xuống đất cái phịch.
Lam Tịch:...
- Ngươi làm gì vậy hả? Sao lại ném ta xuống!
Bạch Tử Ngạn điềm tĩnh trả lời:
- Nam nữ thụ thụ bất thân.
- Nhưng ta... nhưng ta - Lam Tịch tức muốn thổ huyết, nếu cô nói cô chỉ là một hài tử, thế chẳng khác gì khiến Bạch Tử Ngạn coi cô là trẻ con, có khác gì hố mình đâu.
Suy nghĩ một hồi Lam Tịch mới ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn Bạch Tử Ngạn:
- Ngươi là ai? Vì sao ta chưa từng thấy ngươi?
- Ta mới là người nên nói câu đó đấy.
Lam Tịch đắc ý giới thiệu:
- Ta là Lam Tịch, cung chủ phủ Quốc sư.
Con ngươi Bạch Tử Ngạn khẽ đảo một vòng, nho nhã nói:
- Thì ra là Lam cung chủ, ta mạo phạm rồi.
Lam Tích thấy thái độ nhún nhường của Bạch Từ Ngạn liền thoải mái, cười rộ gió xuân.
- Vậy ngươi là ai? Nói cho ta biết đi!
Bạch Tử Ngạn lần nữa cúi người hành lễ:
- Ta là Bạch Tử Ngạn, nhị hoàng tử.
Lam Tịch thật khó chịu vì cái điệu bộ hiểu lễ phép của Bạch Tử Ngạn, rõ ràng y cùng cô là nhị phẩm cấp, cần gì phải giữ lễ tiết với cô.
Lam Tịch cau có trong lòng bên ngoài hớn hở:
- Thì ra nhị hoàng tử là ngươi, ta ngày đó hoàng đế giới thiệu cũng không có nhắc qua nhị hoàng tử, giờ cũng gặp được ngươi rồi!!
Bạch Tử Ngạn trầm ngâm nhìn nữ hài nhi trước mặt, lát liền cúi đầu:
- Lam cung chủ tiếp tục vui chơi, ta cáo từ.
Lam Tịch nghệt mặt nhìn Bạch Tử Ngạn quay lưng bỏ đi, nội tâm phun tào ngàn lần.
Không nhịn được đuổi theo:
- Nhị hoàng tử này! Ngươi chờ ta chút đi!
- Cung chủ là muốn gì ở hoàng tử ta?
- Haha, ta chán quá, muốn tới cung của ngươi chơi được không?
Bạch Tử Ngạn cau mày đôi chút, lắc lắc đầu:
- Cung Khánh Hòa không có gì vui, vắng vẻ cô quạnh không hợp với cung chủ.
Mắt Lam Tịch liền sáng rực như sao trời:
- Hay quá! Ta đang trốn khỏi buổi học ở Tàng thư các, liền có một cung Khánh Hòa ít người ghé lại!
- …
Không tìm được lí do để từ chối một hài tử vô sỉ, Bạch Tử Ngạn đành dẫn Lam Tịch về cung Khánh Hòa.
Vừa tới cung Khánh Hòa, Lam Tịch không khỏi xót xa trong lòng. Nơi đây so với phủ Quốc sư của cô chẳng khác gì nhà cấp bốn và biệt thự cao cấp.
Tòa điện vừa nhỏ vừa hiu quạnh, toàn những vật dụng hạ phẩm, nếu nó không gọi là cung Khánh Hòa thì có lẽ sẽ có người gọi nó là nơi ở của tổng quản thái giám mất!!
Mặc dù trong lòng nghĩ vậy nhưng Lam Tịch vẫn tỏ ra vài tia hứng thú, cô chạy một vòng quanh chính phòng, cười cười:
- Hồi ta ở Lam phủ cũng ở một gian phòng như vậy đấy!!!
Bạch Tử Ngạn ngạc nhiên:
- Ta cứ nghĩ Lam cung chủ phải được sủng ái lắm, cớ sao lại ở một nơi điêu tàn giống như điện của ta?
- Mẫu thân ta nói muốn cho ta hiểu một cuộc sống thanh đạm là như thế nào. – Lam Tịch vừa nhắc đến hai tiếng “ mẫu thân” ánh mắt liền toát ra một tầng bi thương.
Bạch Tử Ngạn biết đã gợi ra chuyện thương tâm của Lam Tịch cũng không nói gì nữa, y đi tới ngồi bên cửa sổ, lấy một quyển sách trên kệ xuống trầm tĩnh đọc.
Lam Tịch vui vẻ đi tới ngồi cạnh y, im lặng cùng y đọc sách.
Nhiều ngày sau đó, sáng nào Lam Tịch cũng lẻn tới cung Khánh Hòa chơi. Lúc đầu Bạch Tử Ngạn còn có vẻ không đồng ý nhưng Lam Tịch luôn rất an tĩnh không bao giờ quấy rầy y. Dần dần Bạch Tử Ngạn cũng ngầm quen, thỉnh thoảng còn chờ Lam Tịch tới mới đọc sách.
Nhờ sự kiên trì của mình, độ hảo cảm như rùa bò cuối cùng cũng nhích lên tới 10.
Thật thảm, nhưng không sao, sau khi biết cô là người duy nhất ở hoàng cung này nâng được hảo cảm với Bạch Tử Ngạn lên 10, Lam Tịch cuối cùng cũng lấy lại tôn nghiêm của mình.
Dù sao thân thể nguyên chủ cũng mới 10 tuổi, cô không thể bắt một chàng trai 20 tuổi yêu say đắm một đứa trẻ được, thế kỉ 23 người ta gọi là ấu dâm đó a ~
Bạch Tử Ngạn nghĩ rằng dù sao nàng cũng chỉ là một hài tử, vài ba hôm hứng thú liền cả thèm chóng chán thôi.
Nhưng một tháng trôi qua mỗi ngày cung Khánh Hòa dần đã quen với việc có một nữ hài tử thường xuyên ghé thăm.
Bạch Tử Ngạn ngẩn ngơ ngồi bên cửa sổ, không hiểu vì sao mình có thể để một lạ nhân như vậy bước vào cung Khánh Hòa, đang nghĩ suy thì giọng nói trong trẻo quen thuộc của Lam Tịch vang lên:
- Nhị ca ca, ta mang tặng ngươi cái vật này nè!
Bóng dáng nhỏ nhắn của Lam Tịch từ xa xa đã dần hiện rõ.
Một chiếc khăn tay thuê lên hình hồ điệp một cách vụng về, những đường chỉ khi gần khi xa hết sức khó coi.
- Đây là khăn tay ta tự mình thêu đấy, tặng cho nhị ca ca!
Bạch Tử Ngạn nhìn nhìn khắn tay xấu xí giây lát rồi đưa tay nhận, miệng răn dạy:
- Cung chủ là một nữ nhi, tại sao có thể vụng về chuyện thêu thùa đến vậy?
Lam Tịch:... - Không phải bình thường sẽ cố tình khen ta vụng về đáng yêu sao?
Một bụng tức trong lòng, Lam Tịch dẩu môi nói:
- Cả ngày ta đều phải học xem sao tính toán, rồi đọc kinh phật, rồi phải luyện cả kiếm nữa. Thời gian đâu mà tập thêu chứ?
Bạch Tử Ngạn à một tiếng như hiểu ra rồi không nói gì nữa.
Lam Tịch:... Sượng mặt tập 2.
- Nhị ca ca, ngươi biết thêu không? Dạy ta đi!
- Ta là nam tử, sao có thể biết thêu vá được chứ, đó là việc của nữ tử.
Lam Tịch lại ngây thơ hỏi:
- Sao ta không phải làm những việc đó, ta không phải nữ tử sao?
Bạch Tử Ngạn bật cười, đưa tay xoa xoa đầu của Lam Tịch:
- Ngươi có trọng trách lớn hơn, ngươi là một quốc sư, là người có thể đối đầu với thiên!
- Nhị ca ca...
- Sao?
- Đây là lần đầu tiên ngươi cười với ta, ta rất vui!!!
Bạch Tử Ngạn ngẩn người nhìn khuôn mặt thanh tú trước mắt, ánh mắt tràn đầy ý vị sâu sa mà ngay cả Lam Tịch cũng không nhìn ra.
- [ Độ hảo cảm của đối tượng công lược tăng 5, trước mắt là 15]
Nghe thông báo của hệ thống, Lam Tịch chớp chớp mắt, ý cười nơi con ngươi càng nhiều hơn.
Bạch Tử Ngạn trở về thực tại, vội vã lảng sang vấn đề khác:
- Ta có thể dạy ngươi chơi cửu liên hoàn, ngươi biết trò chơi đó không?
Lam Tịch lắc lắc rồi lại gật gật đầu.
- Ta từng thấy, nhưng không biết chơi.
Bạch Tử Ngạn hơi nhoẻn môi, vội quay người vào tư phòng lấy cửu liên hoàn.
=
Cửu liên hoàn: một trò chơi. Cách chơi Cửu liên hoàn như sau: có 9 vòng tròn, trên mỗi một vòng đều nối một cái thẳng, mỗi một cái que đều xuyên qua vòng tròn sau, rồi lại xuyên qua 9 cái lỗ của một miếng gỗ. Do đoạn cuối của mỗi chiếc que đều được thắt nút cho nên chiếc que chỉ có thể di động lên trên xuống dưới trong cái lỗ nhỏ, mà không thể thò ra khỏi miếng gỗ. Ngoài ra còn có đính một chiếc thoa sợi đôi. Mục đích của trò chơi này là phải lần lượt đính được từng cái vòng một trong số 9 cái vòng này móc lên chiếc thoa hoặc gỡ được 9 chiếc vòng này từ trên chiếc thoa xuống.)
( Đây là trò chơi chỉ dành cho mấy người có IQ cỡ Khổng Tử:)))
Vừa trông thấy đồ vật trên tay Bạch Tử Ngạn, Lam Tịch háo hức:
- Nhị ca ca, ngươi đưa ta thử! Cho ta thử nào!
Bạch Tử Ngạn nghĩ dù sao cũng là là nhóc con, chưa biết độ khó của trò chơi, chơi một lát rồi sẽ cầu cứu thôi. Y liền đưa cửu liên hoàn vào tay Lam Tịch rồi tiếp tục cúi đầu chăm chú đọc sách.
Nửa canh giờ trôi qua, như dự đoán Bạch Tử Ngạn nghe được giọng nói chán nản của Lam Tịch.
- Nhị ca ca ~~
Đắc ý trong lòng y liền ngẩng đầu.
- Trò này ra chơi chán rồi, còn thứ gì khó hơn không?
Bạch Tử Ngạn:...
Bạch Tử Ngạn hết nhìn hài tử trước mặt lại nhìn cửu liên hoàn đã được tháo rời trên tay cô.
Lam Tịch dẩu môi:
- Ta còn tưởng trò chơi này thú vị lắm chứ.
- ...
Thấy Bạch Tử Ngạn không nói gì, Lam Tịch chạy lại ngồi sáp lại gần y.
- Ngươi đang đọc sách sao nhị ca ca, ta cũng rất thích đọc sách, nhưng sách tại Tàng thư các ta đọc hết rồi, thật chán. Ta cùng đọc với ngươi nhé!
Bạch Tử Ngạn trong mê man gật gật đầu, nếu y nhớ không nhầm sách ở Tàng thư các lên đến mấy ngàn quyển, đây có phải là con nít không vậy?
- ----
[ Kí chủ, cô không sợ bị đối tượng công lược nghi ngờ tuổi thật của mình sao?]
Lam Tịch thâm sâu khó lường đáp:
- Người kém cỏi sẽ thu hút những người kém cỏi khác, còn người tài năng cũng sẽ thu hút những người tài năng khác.