Chương : 34
Lam Tịch mang theo A Tình đang bất tỉnh ra khỏi cửa hiệu thời trang, tuy đã thay cho A Tình mộ bộ quần áo thuận tiện hơn nhưng đã có mười mấy con xác sống bao lấy, có lẽ mùi máu tươi vẫn tản mát trên cơ thể thiếu nữ.
Lam Tịch cắn răng, chẳng lẽ cô lại quăng con bé này sang một bên mà chém xác sống, đang chật vật muốn chết thì một chiếc xe quân sự phóng vụt tới đâm trúng mấy con xác sống, người lái xe là một chàng trai mặc quân phục xanh thẫm, hét lên:
- Mau lên xe!
Cánh cửa bị mở toang ra, Lam Tịch thoắt một đã ôm A Tình nhảy tọt vào trong.
Chiếc xe quân sự cứ vậy phóng đi khiến lũ xác sống chậm chạp chỉ biết đướng gừ gừ la ó.
An toàn trước mắt, Lam Tịch khẽ thở hắt ra.
Chàng quân nhân thấy vậy cười thành tiếng:
- Ha ha, quả là thừa chết thiếu sống nhỉ?
- Anh là ai?
Chàng quân nhân không để ý tới thái độ lạnh lùng của Lam Tịch, thật thà trả lời:
- Thiếu tá Ngô Vương!
Cũng không ngạc nhiên lắm nhưng Lam Tịch vẫn hỏi thêm:
- Anh là người của chính phủ sao? Không phải họ đã rời đi từ mấy ngày trước rồi sao?- Tất nhiên là ngoại trừ đoàn người của Lăng Tiêu quay trở lại để cứu Lăng Tình.
- À, tôi không phải thuộc đội cứu dân tị nạn, tôi tại trung đoàn của trung tướng Lạc, tới thành phố B để thành lập căn cứ mới, căn cứ ZDF.
Lam Tịch gật gật đầu, trong đầu lặp đi lặp lại cái tên căn cứ ZDF.
Căn cứ ZDF ẩn mình dưới danh căn cứ của chính phủ C quốc, được chỉ huy bởi trung tướng Lạc Kiến Vũ hay theo như cốt truyện giải bày đó là phản diện lớn nhất.
Hắn từ đầu tới cuối đều không có mong muốn xóa xổ xác sống khỏi địa cầu mà lại đi theo con đường quái gở với mục tiêu thao túng xác sống, biến chúng thành nô lệ của loài người.
Và dĩ nhiên mấy tên có cái suy nghĩ ất ơ như vậy, cho dù có phải là anh boss lớn thì cuối cùng cũng bị nam nữ chính xử đẹp.
Lam Tịch than vãn trong lòng: Lên có cái xe thôi mà lại dây vào trùm cuối, phải cách xa ra mới được.
Ngô Vương qua kính chiếu hậu nhìn thấy A Tình đang gục trong lòng Lam Tịch, thuận miệng hỏi:
- Cô bé bị làm sao vậy?
Lam Tịch đưa tay vuốt thẳng lại tóc A Tình, ngắn gọn đáp:
- Không biết.
Ngô Vương:...
Lam Tịch đang nghĩ xem tới đâu thì cách li khỏi cái vị " đàn em" của boss cuối này thì xe bỗng thắng gấp, cả người cô ngã về phía trước.
- Lái xe cái kiểu gì vậy?!
Ngô Vương giọng run run đáp:
- Tình.. hình không được tốt lắm.
Lúc này Lam Tịch mới ngẩng đầu nhìn phía trước, trước xe gần 100 mét có một đàn xác sống đông đảo vô cùng, có lẽ là nhân viên của một xưởng xí nghiệp.
Lũ xác sống đang chậm rì rì tiến tới.
Ngô Vương căng thẳng nói:
- Đằng sau cũng có, là mấy con ban nãy hợp đàn chạy tới rồi. Chúng ta đang bị bao vây!!!
- Này cô gái, cô biết lái xe chứ?
- Làm gì?
Ngô Vương lấy từ ghế phụ một hộp dài màu đen, mở ra là một khẩu súng trường.
- Lái xe đi, tôi sẽ dọn đường cho cô.
Lam Tịch cười nhẹ, đỡ A Tình dậy thắt dây an toàn cẩn thẩn rồi lộn từ cửa sổ xe lên mái.
- Oái! Cô làm cái gì vậy?- Ngô Vương kinh hoảng nói vọng lên.
Lam Tịch đạp đạp chân xuống ra hiệu, nói:
- Anh lái xe! Tôi dọn đường!
Chưa kịp để Ngô Vương phản ứng, Lam Tịch nhảy phốc xuống mặt đường, dùng tốc độ nhanh nhất lao tới đàn xác sống.
Ngô Vương biểu cảm không muốn nhìn nữa thì liền trợn mắt há hốc.
Lam Tịch trên tay cầm Huyết Sương chém chém chém, cô lướt đi đến đâu thây xác ngã đến đó.
Từng xác sống ngã xuống mở quang một lối. Lam Tịch tức giận:
- Có đi đi không?!
Ngô Vương hoàn hồn nhấn ga phóng thẳng vế trước, Lam Tịch đạp lên Huyết Sương nhảy lên mái xe.
Xác sống vẫn lũ lượt bám vào thần xe, miệng chảy dãi từng hàng làm Lam Tịch ghê tởm không thôi.
Ngọc Tình trên tay phất mạnh, mã lực còn hơn cả Ba Tiêu.
Trúc diệp bay vun vút.
Máu chảy ròng ròng nhuộm chiếc xe quân sự sang màu đỏ thẫm tanh tưởi.
Duy chỉ có nữ nhân trên mái xe vẫn sạch sẽ trong bộ đồ đen.
Lam Tịch nhảy vào xe, kiểm tra kĩ với mấy cú lạng lách vừa rồi A Tình có bị sao không.
Ngô Vương ực một tiếng, hâm mộ nói:
- Cô gái, cô thức tỉnh dị năng rồi sao? Thanh kiếm vừa rồi là gì vậy, trông vừa sắc vừa uy vũ.
Lam Tịch đắc ý: Tất nhiên, thần khí cấp thiên của lão nương đấy.
Bỗng Lam Tịch nhớ ra điều gì đó.
- 2305, Huyết Sương và Ngọc Tình có giá bao nhiêu?
- [ Huyết Sương 12 triệu tệ, Ngọc Tình 5 triệu tệ. Tài khoảng ngân hàng của cô là 26 triệu tệ ]
- !!!!- 17 triệu tệ? Đùa cô à,số tiền mà phải thực hiện cả trăm nhiệm vụ cũng không đủ. số tiền mà cô đã dành nhiều năm miệt mài làm việc mới có được. Số tiền đủ để mua hàng tá bộ quần áo và túi sách hàng hiệu!!!
Đệt!!! Từ giờ đừng hòng bản cô nương đụng vào hệ thống thương thành!!!
Ngô Vương thấy vẻ mặt của cô gái lạ hết đắc ý lại chuyển sang nghi hoặc, sau đó là tức giận rồi tới hối hận, không nhịn được bật cười.
- Cười cái gì? – Lam Tịch cay cú nói.
- Cô gái lạ, cô tên gì? Cô muốn gia nhập ZDF không?
Lam Tịch trợn trắng mắt, anh bạn à, anh không phải rủ rể tôi lao đầu vào hố lửa.
- Miễn đi.
- Sao lại không? Ở ZDF em gái cô sẽ được an toàn.
- Đây không phải em gái tôi.
Ngô Vương: …
Lam Tịch: Đưa tôi tới phía trước rồi thả xuống.
Ngô Vương: …
Lam Tịch cắn răng, chẳng lẽ cô lại quăng con bé này sang một bên mà chém xác sống, đang chật vật muốn chết thì một chiếc xe quân sự phóng vụt tới đâm trúng mấy con xác sống, người lái xe là một chàng trai mặc quân phục xanh thẫm, hét lên:
- Mau lên xe!
Cánh cửa bị mở toang ra, Lam Tịch thoắt một đã ôm A Tình nhảy tọt vào trong.
Chiếc xe quân sự cứ vậy phóng đi khiến lũ xác sống chậm chạp chỉ biết đướng gừ gừ la ó.
An toàn trước mắt, Lam Tịch khẽ thở hắt ra.
Chàng quân nhân thấy vậy cười thành tiếng:
- Ha ha, quả là thừa chết thiếu sống nhỉ?
- Anh là ai?
Chàng quân nhân không để ý tới thái độ lạnh lùng của Lam Tịch, thật thà trả lời:
- Thiếu tá Ngô Vương!
Cũng không ngạc nhiên lắm nhưng Lam Tịch vẫn hỏi thêm:
- Anh là người của chính phủ sao? Không phải họ đã rời đi từ mấy ngày trước rồi sao?- Tất nhiên là ngoại trừ đoàn người của Lăng Tiêu quay trở lại để cứu Lăng Tình.
- À, tôi không phải thuộc đội cứu dân tị nạn, tôi tại trung đoàn của trung tướng Lạc, tới thành phố B để thành lập căn cứ mới, căn cứ ZDF.
Lam Tịch gật gật đầu, trong đầu lặp đi lặp lại cái tên căn cứ ZDF.
Căn cứ ZDF ẩn mình dưới danh căn cứ của chính phủ C quốc, được chỉ huy bởi trung tướng Lạc Kiến Vũ hay theo như cốt truyện giải bày đó là phản diện lớn nhất.
Hắn từ đầu tới cuối đều không có mong muốn xóa xổ xác sống khỏi địa cầu mà lại đi theo con đường quái gở với mục tiêu thao túng xác sống, biến chúng thành nô lệ của loài người.
Và dĩ nhiên mấy tên có cái suy nghĩ ất ơ như vậy, cho dù có phải là anh boss lớn thì cuối cùng cũng bị nam nữ chính xử đẹp.
Lam Tịch than vãn trong lòng: Lên có cái xe thôi mà lại dây vào trùm cuối, phải cách xa ra mới được.
Ngô Vương qua kính chiếu hậu nhìn thấy A Tình đang gục trong lòng Lam Tịch, thuận miệng hỏi:
- Cô bé bị làm sao vậy?
Lam Tịch đưa tay vuốt thẳng lại tóc A Tình, ngắn gọn đáp:
- Không biết.
Ngô Vương:...
Lam Tịch đang nghĩ xem tới đâu thì cách li khỏi cái vị " đàn em" của boss cuối này thì xe bỗng thắng gấp, cả người cô ngã về phía trước.
- Lái xe cái kiểu gì vậy?!
Ngô Vương giọng run run đáp:
- Tình.. hình không được tốt lắm.
Lúc này Lam Tịch mới ngẩng đầu nhìn phía trước, trước xe gần 100 mét có một đàn xác sống đông đảo vô cùng, có lẽ là nhân viên của một xưởng xí nghiệp.
Lũ xác sống đang chậm rì rì tiến tới.
Ngô Vương căng thẳng nói:
- Đằng sau cũng có, là mấy con ban nãy hợp đàn chạy tới rồi. Chúng ta đang bị bao vây!!!
- Này cô gái, cô biết lái xe chứ?
- Làm gì?
Ngô Vương lấy từ ghế phụ một hộp dài màu đen, mở ra là một khẩu súng trường.
- Lái xe đi, tôi sẽ dọn đường cho cô.
Lam Tịch cười nhẹ, đỡ A Tình dậy thắt dây an toàn cẩn thẩn rồi lộn từ cửa sổ xe lên mái.
- Oái! Cô làm cái gì vậy?- Ngô Vương kinh hoảng nói vọng lên.
Lam Tịch đạp đạp chân xuống ra hiệu, nói:
- Anh lái xe! Tôi dọn đường!
Chưa kịp để Ngô Vương phản ứng, Lam Tịch nhảy phốc xuống mặt đường, dùng tốc độ nhanh nhất lao tới đàn xác sống.
Ngô Vương biểu cảm không muốn nhìn nữa thì liền trợn mắt há hốc.
Lam Tịch trên tay cầm Huyết Sương chém chém chém, cô lướt đi đến đâu thây xác ngã đến đó.
Từng xác sống ngã xuống mở quang một lối. Lam Tịch tức giận:
- Có đi đi không?!
Ngô Vương hoàn hồn nhấn ga phóng thẳng vế trước, Lam Tịch đạp lên Huyết Sương nhảy lên mái xe.
Xác sống vẫn lũ lượt bám vào thần xe, miệng chảy dãi từng hàng làm Lam Tịch ghê tởm không thôi.
Ngọc Tình trên tay phất mạnh, mã lực còn hơn cả Ba Tiêu.
Trúc diệp bay vun vút.
Máu chảy ròng ròng nhuộm chiếc xe quân sự sang màu đỏ thẫm tanh tưởi.
Duy chỉ có nữ nhân trên mái xe vẫn sạch sẽ trong bộ đồ đen.
Lam Tịch nhảy vào xe, kiểm tra kĩ với mấy cú lạng lách vừa rồi A Tình có bị sao không.
Ngô Vương ực một tiếng, hâm mộ nói:
- Cô gái, cô thức tỉnh dị năng rồi sao? Thanh kiếm vừa rồi là gì vậy, trông vừa sắc vừa uy vũ.
Lam Tịch đắc ý: Tất nhiên, thần khí cấp thiên của lão nương đấy.
Bỗng Lam Tịch nhớ ra điều gì đó.
- 2305, Huyết Sương và Ngọc Tình có giá bao nhiêu?
- [ Huyết Sương 12 triệu tệ, Ngọc Tình 5 triệu tệ. Tài khoảng ngân hàng của cô là 26 triệu tệ ]
- !!!!- 17 triệu tệ? Đùa cô à,số tiền mà phải thực hiện cả trăm nhiệm vụ cũng không đủ. số tiền mà cô đã dành nhiều năm miệt mài làm việc mới có được. Số tiền đủ để mua hàng tá bộ quần áo và túi sách hàng hiệu!!!
Đệt!!! Từ giờ đừng hòng bản cô nương đụng vào hệ thống thương thành!!!
Ngô Vương thấy vẻ mặt của cô gái lạ hết đắc ý lại chuyển sang nghi hoặc, sau đó là tức giận rồi tới hối hận, không nhịn được bật cười.
- Cười cái gì? – Lam Tịch cay cú nói.
- Cô gái lạ, cô tên gì? Cô muốn gia nhập ZDF không?
Lam Tịch trợn trắng mắt, anh bạn à, anh không phải rủ rể tôi lao đầu vào hố lửa.
- Miễn đi.
- Sao lại không? Ở ZDF em gái cô sẽ được an toàn.
- Đây không phải em gái tôi.
Ngô Vương: …
Lam Tịch: Đưa tôi tới phía trước rồi thả xuống.
Ngô Vương: …