Chương 5: Duyên
Hôm nay lại là giữa tháng, Vũ Ngọc Đan và Mặc Ngôn phải lên Kinh Thành giao vải cho phường thêu, nhưng chẳng may tiểu gia hoả Cao Dĩ Bình lại phát sốt, Mặc Ngôn ở nhà chăm sóc hắn, vì thế Ngọc Đan phải một mình đem vải lên Kinh Thành.Từ thành An Nam đến Kinh Thành phải xuyên qua một đoạn rừng nhỏ, mỗi lần đi ngang đây Ngọc Đan sợ hãi không thôi, thứ cô sợ chẳng có gì khác ngoài rắn cả. Cô thề với trời rằng từ sau khi gặp rắn rồi té hồ xuyên không lần đó, Ngọc Đan thực sự ám ảnh với chúng, mỗi lần gặp rắn cô chỉ muốn quỳ rạp xuống đất van xin chúng nó tránh xa cô ra, và hôm nay cũng là lúc cô thực hiện điều đó"Rắn!" Ngọc Đan hét lên hoảng sợ lui về sau hơn chục bước nhưng con rắn vẫn chậm rãi bò về phía cô. Ngọc Đan càng ngày lùi càng gấp khiến cô không cẩn thận trượt chân, bước chân cô loạng choạng, cô vội dựa vào tảng đá bên sườn núi để giữ thăng bằng, nhưng đáng tiếc tảng đá to dưới lực đẩy của Ngọc Đan như được thế mà lăn thẳng xuống sườn núi. Ngọc Đan nhanh tay bắt lấy gốc cây bên cạnh để mình không lăn xuống theo nó. Xin chúc mừng Ngọc Đan đã thành công giữ mạng, nhưng xin được phép chia buồn cùng một người nào đó"A!" Tiếng thét khinh hãi dưới sườn núi vang lên. Cả người Ngọc Đan cứng đờ ra, đầu óc trống rỗng. Làm sao bây giờ, chỉ dựa vào đá thôi mà cũng giết người sao! Không nói hai lời cô vội chạy xuống xem tình hình bên dướiThấy Vũ Ngọc Đan từ sườn núi đi xuống, lão tiên sinh chậm rãi đưa mắt nhìn theo, ông nhất thời bị khuôn mặt của Ngọc Đan làm cho kinh diễm, thực sự có nam tử sắc sảo hơn cả nữ tử như vậy sao. Để che giấu sự mất tự nhiên của mình ông ho khan một tiếng rồi nói: "Tảng đá là ngươi đẩy?"Mặc dù trong lòng Ngọc Đan đang kêu cha gọi mẹ không thôi, nhưng dù sao cô cũng là người hiện đại, thứ cô học được chính là chịu trách nhiệm cho hành vi của mình, cô lúng túng đáp: "Ân, ngài...ngài không sao chứ?"Lão tiên sinh mỉm cười: "Ta không sao, lúc nãy trên đường không may gặp đạo tặc, cũng may gặp ngươi ở đây nếu không hôm nay đã là ngày cuối của ta" nói xong ông chuyển tầm mắt sang tên đạo tặc đang bị đè dưới tảng đá. Truyện HotVũ Ngọc Đan thầm thở phào nhẹ nhõm, rồi cũng nhìn theo ánh mắt của ông, phát hiện cảnh tượng tảng đá đè lên tên kia cô nhất thời run ngườiThấy Ngọc Đan không đáp lời Lão tiên sinh lại hỏi: "Ta họ Lý, ngươi là ai, năm nay bao nhiêu tuổi, nhà ở đâu?"Nghe được một loạt câu hỏi như vậy Ngọc Đan cảm giác như mình đang được hỏi cưới vậy, nhưng khi nhìn thấy sự uy nghiêm từ trên người Lý lão gia này phát ra khiến cô thấy mình như đang trả bài cùng giáo viên chủ nhiệm, lưng Ngọc Đan thẳng tấp nghiêm túc nói: " Tiểu bối là Vũ Ngọc Đan, vừa tròn mười chín, hiện nay đang ở thành An Nam"Lý lão gia gật gật đầu thì thầm trong miệng: "Mười chín à" sau đó lại dùng ánh mắt đánh giá Ngọc ĐanBỗng có một lão trung niên cùng một đám người đánh ngựa về phía Lý lão gia cắt đứt cuộc trò chuyện cứng nhắc của hai người, giọng nói không âm không dương gấp rút hỏi: "Hoàng...khụt lão gia không sao chứ, là thuộc hạ thất trách"Lý lão gia nhẹ lắc đầu: "Không sao, mau chóng vào thành thôi" rồi lại quay đầu nói với Ngọc Đan: "Ngươi chắc cũng đang vào Kinh Thành, không bằng đi chung cùng ta một đoạn" sau đó quay người đi thẳng vào kiệuNgọc Đan phản ứng không kịp: "Ân?" rồi cũng không dám từ chối mà chậm rãi theo chân Lý lão gia vào kiệuBầu không khí trong kiệu thập phần cổ quái, Vũ Ngọc Đan cảm nhận được một điều là Lý lão gia này thân phận không hề đơn giản, không giận mà uy, nói một là một nói hai là hai, khiến người khác không dám cãi lại. Bỗng Lý lão gia lên tiếng cắt đứt vòng suy nghĩ của Ngọc Đan: "Ngươi đã có hôn ước?"Vũ Ngọc Đan giật mình khi nghe ông hỏi như vậy, rồi lại thành thành thật thật nói: " Tiểu bối vẫn chưa" cuộc đối thoại cứ thế kết thúc, suốt quãng đường đi cũng không ai hỏi ai câu nào.Kiệu dừng ở phường thêu, thuộc hạ của Lý lão gia vén màn mời Ngọc Đan xuống kiệu. Chờ Ngọc Đan bước xuống xong, ông vén màn lên nói cùng Ngọc Đan: "Có duyên gặp lại"Nghe ông nói thế Ngọc Đan cũng nhẹ mĩm cười: "Có duyên gặp lại tiền bối"