Chương : 47
Những điều bị phủ nhận, bị bưng bít, bị che đậy và giấu kín.
Dòng sông Orr ngầu bùn cuốn đi những mảnh vụn chiếc máy tính ăn cắp bị ném xuống từ cây cầu đá cũ lúc nửa đêm. Simon đi tập tễnh với ngón chân đau, bảo với mọi người là gã bị trượt chân ở lối đi trong vườn nhà. Ruth chườm đá mấy vết thâm tím và vụng về che đậy bằng tuýp kem nền cũ; môi Andrew sưng vều ra như thằng Dane Tully độ trước, Paul lúc trên xe buýt lại bị chảy máu cam, xe vừa tới trường là nó phải đi thẳng vào phòng y tế.
Shirley Mollison lên Yarvil mua sắm nên dù Ruth liên tục gọi điện, mãi đến cuối giờ chiều nhà Mollison mới có người nhấc máy, lúc đó hai cậu con trai của cô đã đi học về. Andrew đứng trên cầu thang ngoài phòng khách nghe cuộc nói chuyện một chiều vẳng ra. Nó biết mẹ cố dàn xếp cho xong vụ việc trước khi Simon về nhà, vì chắc hẳn gã sẽ giật lấy ống nghe từ tay cô gào thét chửi rủa bà bạn cô bên kia.
-… chỉ là mấy lời dối trá ngu ngốc đó thôi - cô nói giọng tươi tỉnh - nhưng nếu chị gỡ nó xuống được thì nhà chúng tôi rất cảm ơn, chị Shirley ạ.
Andrew cau mặt, vết rách trên môi suýt toác ra. Nó ghét nghe bà mẹ quỵ lụy năn nỉ bà kia. Trong một thoáng nó bực bội vì cái tin kia vẫn chưa được gỡ xuống. Rồi Andrew nhớ ra chính nó đã viết, chính nó đã gây ra mọi sự: bộ mặt bầm tím của mẹ, cái môi rách của chính mình, và không khí khiếp sợ bao trùm căn nhà khi nghĩ đến lúc Simon trở về.
- Tôi biết chị bận rất nhiều việc... - Ruth năn nỉ - nhưng chị cũng biết Simon sẽ suy sụp cỡ nào nếu người ta tin rằng...
Đúng cái giọng này, Andrew nghĩ, đúng cái giọng mẹ nó vẫn dùng để nói chuyện với Simon khi buộc phải đề nghị điều gì không thuận ý gã: quỵ lụy, ngập ngừng, như có lỗi. Sao mẹ nó không yêu cầu bà kia tháo ngay cái tin đó xuống đi? Sao mẹ cứ phải luồn cúi như có tội thế kia? Và sao mẹ không ly dị đi?
Từ trước đến nay Andrew luôn coi mẹ là người tốt, trong sạch, không cùng một giuộc với ông bố. Hồi còn nhỏ, nó thấy bố mẹ mình là hai nửa đối lập đen-trắng rõ ràng, một người xấu xa đáng sợ, một người tử tế đáng yêu. Nhưng khi lớn hơn, nó dần ghét mẹ vì bà đã cố tình bưng tai bịt mắt, lúc nào cũng biện hộ cho ông chồng và mù quáng trung thành với thần tượng sai lạc của bà.
Andrew nghe tiếng mẹ cúp điện thoại, nó tiếp tục nặng chân bước xuống cầu thang và gặp Ruth vừa ló khỏi phòng khách.
- Mẹ gọi cho bà quản lý website hả?
- Ừ - Ruth mệt mỏi đáp - Bà ấy sẽ gỡ mấy thông tin về bố con xuống khỏi website, mong là thế, vậy là xong chuyện.
Andrew biết trong nhà này mẹ nó khôn ngoan tháo vát hơn nhiều so với ông bố vụng về. Mẹ hoàn toàn tự kiếm sống được.
- Thế sao bà ta không gỡ xuống ngay đi, mẹ với bà ta là bạn bè mà? - Andrew hỏi, theo mẹ vào bếp. Lần đầu tiên lòng thương xót mẹ của nó bị át bởi cảm giác bực bội đang phình lên thành cơn giận thực sự.
- Bà ấy bận lắm - Ruth cấm cảu.
Một bên mắt cô đỏ ngầu vì cú đấm của Simon.
- Mẹ có bảo với bà ấy là bà ấy sẽ gặp rắc rối vì để người ta đăng lời phỉ báng lên website không? Bà ta là quản trị trang mà. Ta làm chuyện đó trên máy vi...
- Mẹ đã nói là bà ấy sẽ gỡ xuống mà, Andrew - Ruth phát cáu.
Cô không ngại nổi cáu với hai đứa con. Có phải vì hai đứa không đánh cô, hay vì lý do nào khác? Andrew biết mặt mẹ mình cũng đang đau như mặt mình bây giờ.
- Thế mẹ nghĩ ai viết cái đó về bố? - Andrew liều lĩnh hỏi.
Cô quay bộ mặt tức giận về phía thằng con.
- Mẹ không biết - cô nói - nhưng dù là ai đi nữa thì đó cũng là chuyện ti tiện trơ tráo. Ai mà không có chuyện muốn giấu. Nếu đổi lại bố con đăng chuyện ông ấy biết về mấy người khác lên internet thì sao? Bố con có làm thế đâu.
- Chuyện đó trái với tiêu chuẩn đạo đức của ổng hả?
- Con chẳng biết gì về bố con đâu mà nói! - Ruth gào lên, mắt ngập nước - Ra ngoài, đi làm bài tập đi, gì cũng được, mẹ không quan tâm, ra ngoài ngay!
Andrew ôm bụng đói về phòng, nó vốn định xuống bếp tìm chút gì ăn. Andrew nằm dài trên giường ngẫm nghĩ không biết mẩu tin đó có phải là một sai lầm khủng khiếp không, và ông bố sẽ còn làm mọi người trong nhà tổn thương tới mức nào nữa trước khi mẹ nó nhận ra chồng mình chẳng có cái gì gọi là tiêu chuẩn đạo đức hết.
Trong khi đó, tại phòng làm việc trong nhà cách Nhà Trên Đồi độ một dặm, Shirley Mollison đang cố nhớ cách xóa tin bài đăng trên bản tin. Thường thì bài đăng rất ít ỏi nên bà để mặc đó cả ba năm nay rồi. Cuối cùng, bà rút trong cái tủ hồ sơ kê trong góc ra bản hướng dẫn quản lý website bà tự ghi khi mới bắt đầu học. Sau nhiều lần dò dẫm, bà cũng xóa được thông tin buộc tội Simon. Bà làm thế đơn giản vì Ruth nhờ, mà bà lại thích cô, chứ không hề thấy có trách nhiệm cá nhân gì trong vụ này.
Nhưng hành động đó không xóa được mẩu tin trong đầu những người đang cực kỳ quan tâm tới cuộc chiến giành chiếc ghế của Barry sắp tới. Parminder Jawanda chép đoạn tin ấy về máy tính, thường xuyên mở ra chăm chú soi từng câu một như bên pháp y soi xét từng sợi vải bám trên xác chết, hòng tìm ra dấu vết của Howard Mollison trong cách hành văn. Hẳn ông ta đã làm mọi cách để che giấu cách viết đặc trưng, nhưng bà chắc chắn nhận ra cái vẻ khoa trương của lão trong câu “Ông Price hẳn đã quen với việc giảm thiểu chi phí” và “làm lợi cho hội đồng thông qua nhiều mối quan hệ riêng hữu ích”.
- Minda, chị không biết Simon Price đâu - Tessa Wall lên tiếng. Cô và Colin đang dùng bữa tối tại nhà Jawanda tại căn bếp Nhà Giáo Sĩ Cũ, Parminder khơi chuyện về bản tin gần như ngay lúc họ bước chân qua ngưỡng cửa - Anh ta là kẻ cực kỳ khó chịu, chắc cũng làm mếch lòng nhiều người rồi. Thật sự em không nghĩ là Howard Mollison làm đâu. Em nghĩ ông ấy không làm gì lộ liễu đến vậy.
- Đừng có tự phỉnh mình thế chứ Tessa - Parminder nói - Howard sẽ làm mọi thứ để đảm bảo Miles được bầu. Cô cứ đợi mà xem. Tiếp theo lão ta sẽ nhắm tới Colin đấy.
Tessa thấy bàn tay cầm nĩa của Colin trắng bệch ra, cô ước gì Parminder chịu nghĩ trước khi nói. Chị ta là người biết rõ hơn ai hết Colin là người thế nào, chính chị ta kê thuốc trị trầm cảm cho Colin.
Ở cuối bàn, Vikram im lặng ăn. Gương mặt đẹp trai của ông hơi uốn lên thành nụ cười mỉa mai. Tessa luôn thấy hơi khớp trước mặt vị bác sĩ phẫu thuật này, cô vẫn thế khi gặp ai đó có vẻ ngoài long lanh đẹp đẽ. Dù Parminder là một trong số bạn thân nhất của Tessa, cô vẫn không biết gì mấy về Vikram, công việc ông này thường đòi hỏi đi sớm về trễ mà ông lại ít can dự vào chuyện tại Pagford hơn nhiều so với bà vợ.
- Tôi kể chuyện chương trình họp rồi phải không? - Parminder vẫn thao thao - cho cuộc họp sắp tới này? Ông ta đề ra bản kiến nghị về khu Fields để bên ta gửi cho hội đồng tại Yarvil đề nghị xem xét lại địa giới, lại thêm một nghị quyết về việc buộc trung tâm cai nghiện phải dời khỏi tòa nhà hiện tại. Ông ta đang cố tranh thủ lúc ghế của Barry còn trống để làm cho xong mấy vụ đó đây mà.
Bà liên tục đứng dậy đi đi lại lại để mang thêm đồ ra bàn, đãng trí mở cửa tủ chạn liên tục nhiều hơn mức cần thiết. Hai lần bà đứng dậy rồi lại quên mất mình định làm gì, lại tay không quay về chỗ ngồi. Vikram dõi theo vợ khắp mọi chỗ dưới hàng mi dày.
- Tối qua tôi gọi cho Howard - bà tiếp - bảo là ta phải đợi đến khi có đủ số ủy viên hội đồng rồi mới tiến hành bỏ phiếu cho các vấn đề quan trọng. Rồi lão ta phá ra cười bảo không thể chờ được. Rằng Yarvil muốn nghe ý kiến của bên ta, rằng sắp tới lúc phải xét lại địa giới rồi. Thật ra lão đang sợ Colin thắng cử, vì khi đó không dễ qua mặt bọn ta mà đưa mấy thứ đó vào. Tôi đã gửi email cho tất cả những ai tôi nghĩ sẽ bỏ phiếu cho bên ta, để xem có ngăn được lão tiến hành bỏ phiếu không, ít ra là trong một cuộc họp...
- Hồn ma của Barry Fairbrother - Parminder hổn hển tức giận. - Lão khốn kiếp. Lão sẽ không thể dùng cái chết của Barry để đánh bại ông ấy đâu. Tôi không để chuyện đó xảy ra đâu.
Tessa ngỡ vừa thoáng trông thấy môi Vikram giần giật. Dân cố cựu tại Pagford mà đứng đầu là Howard Mollison, rộng lượng bỏ qua cho Vikram những điểm họ xét nét nơi bà vợ: Da màu, thông minh và giàu có (tất cả những thứ đó đều bốc mùi tự mãn, dưới “cái mũi” của Shirley Mollison). Rõ là bất công, Tessa nghĩ: Parminder tích cực tham gia vào mọi mặt trong đời sống tại Pagford này: Tham gia những ngày hội trong trường học, đóng góp bánh ngọt, là bác sĩ tại phòng khám địa phương, ủy viên hội đồng khu, đổi lại dân Pagford cố cựu chẳng ưa gì bà. Trong khi đóVikram hiếm khi tham gia vào bất kỳ hoạt động gì lại được đám người đó ưa thích và khen ngợi.
- Howard mắc chứng hoang tưởng tự đại - Parminder nói, căng thẳng dồn thức ăn quanh đĩa - Một kẻ hay lấn áp người khác, tự cao tự đại.
Vikram bỏ dao nĩa xuống, ngồi ngả ra ghế.
- Thế thì tại sao - ông hỏi - ông ta chịu bằng lòng với cái chức chủ tịch hội đồng khu? Sao không cố lên vào hội đồng quận?
- Vì lão ta nghĩ Pagford là trung tâm quả đất mà - Parminder bật lại - Anh không hiểu được đâu, lão ta còn không đổi cái ghế chủ tịch hội đồng khu Pagford lấy chức thủ tướng nữa kia. Dù sao thì lão ta cũng đâu có cần có chân trong hội đồng tại Yarvil, đã có Aubrey Fawley ở đó lo rồi mà. Đó hay đây thì đều xoay quanh vụ xét lại địa giới. Bọn họ bắt tay với nhau.
Parminder cảm thấy sự thiếu vắng Barry ám ảnh bàn ăn. Ông ta mà có ở đây sẽ giải thích cho Vikram rõ và làm anh ấy cười giữa câu chuyện; Barry cực giỏi bắt chước Howard trong giọng điệu phát biểu, dáng đi bì bạch như lăn và những lúc tắc lời giữa chừng vì ợ nữa, đường ruột lão vốn có vấn đề.
- Tôi luôn nói với bà ấy là đã tự chuốc lấy sự căng thẳng quá mức rồi - Vikram bảo Tessa, cô này thoáng đỏ mặt khi cặp mắt đen của ông chiếu vào mình - Cô có nghe về vụ kiện cáo vớ vẩn đó chứ? Về bà cụ bị khí thũng đó?
- Có, Tessa biết. Ai cũng biết. Có phải nói tới chuyện đó trong bữa cơm không thế? - Parminder cáu kỉnh, đứng bật dậy dọn đĩa.
Tessa đứng dậy giúp một tay nhưng Parminder đã gắt giọng bảo cô cứ ngồi nguyên đấy. Vikram mỉm cười nhìn cô thông cảm làm dạ dày cô cuộn lên một cái. Trong lúc Parminder loảng xoảng thu dọn bên bàn, cô không thể không nghĩ tới chuyện cuộc hôn nhân giữa Parminder và Vikram là do sắp đặt.
(- Chỉ là giới thiệu thông qua gia đình thôi mà - Parminder từng bảo, hồi hai bên mới bắt đầu qua lại. Chị ta bực mình và tỏ ra thủ thế trước vẻ mặt Tessa lúc đó - không ai bắt mình phải cưới đâu, hiểu không.
Nhưng lúc khác Parminder lại kể rằng mẹ chị ta gây áp lực khủng khiếp buộc lấy chồng.
- Các bậc cha mẹ người Sikh đều muốn con cái họ phải kết hôn. Ám ảnh thường trực đấy - Parminder cay đắng nói.)
Colin nhìn cái đĩa của mình bị dọn đi mà không hề tiếc nuối chút nào. Cơn buồn nôn quặn dạ dày càng mạnh thêm so với lúc ông và Tessa vừa tới. Ông như đang trong cái bong bóng thủy tinh dày, cách ba người cùng bàn một khoảng xa tít tắp. Cảm giác đó với ông quá quen thuộc: bước vào quả cầu căng đầy lo lắng, để nó bao bọc, nhìn nỗi khiếp sợ của chính mình trôi qua làm nhòa nhạt cả thế giới bên ngoài.
Tessa chẳng giúp được gì, cô vẫn cố ý thờ ơ với chiến dịch chạy đua của chồng vào chiếc ghế khuyết vốn của Barry. Bữa ăn này vốn là để Colin hỏi ý kiến Parminder về tờ rơi tự giới thiệu ông đã làm xong cho dịp này. Tessa từ chối tham gia, cắt ngang mọi cuộc trò chuyện về nỗi sợ đang từ từ nuốt chửng lấy ông. Cô không mở cho ông một lối thoát nào.
Ông cũng cố đua vẻ lạnh lùng với vợ, vờ rằng mình không hề bị đè bẹp dưới cái áp lực chính mình tạo nên và cũng không kể với cô về cuộc gọi từ tờ Yarvil và District Gazette tới trường cho ông vào hôm đó. Phóng viên muốn trao đổi với ông về Krystal Weedon.
Ông có chạm vào con bé không?
Colin trả lời nữ phóng viên rằng nhà trường không được bình luận về học sinh, và muốn hỏi về Krystal thì xin mời thông qua phụ huynh.
- Tôi đã nói chuyện với Krystal rồi - Đầu dây kia nói - Tôi chỉ muốn biết ông có...
Nhưng ông đã gác máy, nỗi khiếp hãi cuốn sạch mọi thứ.
Sao họ lại muốn nói về Krystal? Sao lại gọi cho ông? Ông đã làm gì sao? Hay là đã chạm vào con bé? Con bé kiện ông sao?
Bác sĩ tâm lý từng dạy ông đừng cố gắng xác nhận hoặc bác bỏ những suy nghĩ kiểu đó. Ông phải thừa nhận rằng sự tồn tại của chúng, rồi tiếp tục sống như bình thường, nhưng như thế chẳng khác nào cố không gãi vết ngứa khủng khiếp nhất trên đời. Chuyện bí mật bẩn thỉu của Simon Price bị lộ ra trên website hội đồng làm ông chết khiếp: Nỗi sợ bị vạch trần, vốn đeo đẳng suốt cuộc đời Colin, nay đã có hình dạng cụ thể: một ông thần già nua với bộ óc siêu khủng sôi sục dưới cái mũ hai vành đặt trên mớ tóc xám xoăn tít, đằng sau đôi mắt sùm sụp tọc mạch, ông vẫn còn nhớ những giai thoại Barry kể về đầu óc ghê gớm của ông chủ hiệu thực phẩm và mạng lưới đồng minh nhằng nhịt ràng buộc cả mười sáu người trong hội đồng khu Pagford.
Colin thường tưởng tượng khi đã vào cuộc chơi thì sẽ thế nào: Một bài viết đầy ý tứ trên báo, những gương mặt quay đi chỗ khác khi ông vào hiệu Mollison và Lowe, cô hiệu trưởng gọi ông vào văn phòng nói chuyện riêng, ông hình dung ra cảnh hạ đài của mình cả nghìn lần; nỗi xấu hổ lộ ra, cuốn quanh cổ ông như cái chuông buộc cổ người hủi [2] không thể che giấu gì nữa, không bao giờ nữa. Ông sẽ bị sa thải. Cuối cùng bị tống vào tù.
[2] Ngày trước làm như thế để người khác biết mà tránh – chú thích của dịch giả.
- Colin - Tessa nhẹ nhàng nhắc - anh Vikram đang mời rượu ông.
Cô rất biết điều gì đang diễn ra dưới cái trán gồ đó, không biết cụ thể, nhưng hiểu nỗi căng thẳng thường trực nhiều năm nay. Cô biết Colin không ngừng được, cái kiểu của ông ấy là thế. Nhiều năm trước, cô từng đọc được những lời của thơ của W.B Yeats và phải thừa nhận là đúng: “Lòng trắc ẩn vượt ngoài tất cả ẩn giữa trái tim yêu.” Cô mỉm cười khi đọc bài thơ và đánh dấu trang đó, vì cô biết mình yêu Colin, và lòng thương chiếm phần lớn trong tình yêu đó.
Nhưng đôi lúc, lòng kiên nhẫn nơi cô cũng vơi mòn. Đôi lúc chính cô cũng muốn được chút quan tâm che chở. Colin nhảy dựng lên hốt hoảng, đúng như dự đoán, khi cô bảo chồng mình bị chẩn đoán mắc tiểu đường tuýp 2, nhưng khi cô trấn an rằng mình chưa phải sắp chết ngay, thì ngay lập tức cô lại bị đẩy xuống thành mối quan tâm phụ, vì ông chồng không hỏi gì thêm nữa và lại đắm mình hoàn toàn vào kế hoạch bầu cử.
(Sáng hôm đó, lúc ăn sáng, lần đầu tiên cô thử lượng đường trong máu, lấy ra ống tiêm bơm thuốc sẵn chích vào bụng mình. Đau hơn lúc bàn tay khéo léo của Parminder làm nhiều.
Fats bưng tô ngũ cốc, quay phắt ghế tránh xa bà mẹ làm sữa văng khắp bàn, bắn cả lên ống tay áo đồng phục của nó và nền sàn bếp. Colin quát ầm lên bực bội khi Fats ọe mớ thức ăn trong miệng vào tô và vặn bà mẹ: - Có nhất thiết phải làm chuyện quái quỉ đó ngay tại cái bàn này không?
- Đừng có vô lễ và tởm lợm thế - Colin quát - Ngồi xuống đàng hoàng xem nào. Chùi sạch cái đống đó đi. Sao dám ăn nói với mẹ thế hả? Xin lỗi ngay.
Tessa rút kim ra quá vội làm máu rỉ ra theo.
- Xin lỗi vì có người tự choác ngay trong bữa sáng làm tui phát mửa, Tess - Fats nói vọng lên từ gầm bàn, nó đang lấy miếng giấy lau sàn.
- Mẹ mày không có “tự choác” mà là đang phải tiêm thuốc - Colin lại quát - với lại bỏ cái thói ăn nói cộc lốc với mẹ thế đi!
- Mẹ biết con không thích kim tiêm, Stu - Tessa nói vẻ dàn hòa nhưng mắt cô nóng bừng, cô vừa đau vừa sốc và giận cả hai cha con, cảm giác đó vẫn dai dẳng bám lấy cô tận chiều hôm nay.)
Tessa không hiểu sao Parminder không thích được Vikram quan tâm. Colin chưa bao giờ để ý biết khi nào thì cô bị stress. Có lẽ - Tessa tức giận nghĩ - hôn nhân xếp đặt cũng có cái lợi... dù sao mẹ mình chắc chắn sẽ không chọn Colin cho mình...
Parminder gạt mấy tô đựng trái cây cắt sẵn sang một bên để lấy chỗ đặt bánh ngọt. Tessa thoáng khó chịu nghĩ tới các món phải dọn để chiêu đãi những vị khách không mắc bệnh tiểu đường trong khi bản thân mình phải kiêng cử, rồi tự an ủi rằng trong nhà hãy còn thanh sôcôla trong tủ lạnh.
Parminder suốt bữa ăn đã nói gấp năm lần người khác, giờ lại bắt đầu lên án cô con gái Sukhvinder. Bà đã kể với Tessa sự “phản bội” của cô con qua điện thoại, giờ tiếp tục nhắc lại vụ đó.
- Làm hầu bàn cho Howard Mollison. Tôi không, tôi thật sự không hiểu nó nghĩ cái gì. Nhưng Vikram...
- Chúng đâu có nghĩ gì đâu Minda - Colin nãy giờ im lặng bỗng bật nói - Bọn thiếu niên ấy. Chúng không quan tâm. Chúng đều như nhau cả.
- Colin, vớ vẩn quá - Tessa chặn lời. Chúng đâu có phải đều như nhau. Nếu thằng Stu mà tự kiếm lấy một việc làm vào thứ bảy thì chúng tôi hẳn là vui lắm, nhưng đời nào lại có chuyện đó.
-... nhưng Vikram chẳng buồn bận tâm - Parminder nhấn mạnh, lờ đi đoạn bị chen ngang - Anh ấy chẳng hề thấy có gì không phải trong chuyện này, phải thế không?
Vikram xuề xòa đáp - Ừ thì kinh nghiệm làm việc mà. Có khi con bé không vào nổi đại học, thế cũng chẳng có gì đáng xấu hổ. Đại học đâu có phải dành cho tất cả mọi người. Có thể Jolly sẽ kết hôn sớm, cũng hạnh phúc vậy.
- Phục vụ bàn...
- Thì họ đâu thể đều học hành giỏi giang, phải không?
- Tất nhiên, con bé mà học hành giỏi giang gì - Parminder phát run lên vì tức giận và căng thẳng - Điểm số của nó tệ hết chỗ nói - không mục tiêu, không nguyện vọng gì - phục vụ bàn cơ đấy, rồi lại còn “phải chấp nhận thôi, con sẽ không phải đại học”. Không, tất nhiên là nó không vào được rồi, với cái thái độ đó. Làm việc cho Howard Mollison cơ đấy... À mà chắc lão khoái vụ này lắm đấy, con gái tôi khúm núm đến xin việc mà. Nó nghĩ cái gì chứ? Nó nghĩ cái gì trong đầu chứ?
- Thằng Stu mà làm việc cho người như Mollison chắc em cũng không thích gì đâu - Colin bảo Tessa.
- Em không quan tâm - Tessa đáp - Con nó mà có chút lòng ham lao động nào là em đã mừng lắm rồi. Theo chỗ em biết thì giờ nó chỉ chúi mũi vào trò choi điện tử và…
Nhưng Colin không biết Stuart hút thuốc lá. Cô bỏ lửng câu nói, Colin phản bác - Phải là thằng Stuart nhà tôi thì đây đúng là chuyện nó thích làm đấy. Lúc nào bọn trẻ cũng cố tình dính vào mấy kẻ ta không thích, để trêu gan bố mẹ nó mà. Nó thích thế đấy.
- Trời đất oi Colin, Sukhvinder đâu có định trêu gan Minda -Tessa kêu lên.
- Thế cô nghĩ là tôi vô lý phải không? - Parminder chĩa mũi dùi sang Tessa.
- Không không - Tessa vội đáp, phát hoảng vì lún quá nhanh vào cuộc cãi vã trong gia đình. - Em chỉ định nói là, đâu có nhiều chỗ cho bọn trẻ đến kiếm việc tại Pagford, đúng không?
- Thế nhưng sao nó lại cứ phải đi làm làm gì? - Parminder phác một cử chỉ tức bực - Chẳng lẽ nhà cấp cho nó không đủ tiền tiêu sao?
- Tiền tự kiếm lúc nào cũng có ý nghĩa khác, chị biết mà - Tessa nhẹ nhàng.
Chỗ ngồi của Tessa hướng vào bức tường treo đầy hình mấy đứa con nhà Jawanda. Cô thường ngồi chỗ này nên kịp đếm mỗi đứa xuất hiện bao nhiêu lần trong hình: Jaswant: mười tám; Rajpal: mười chín, và Sukhvinder: chín. Chỉ có duy nhất một tấm hình trên tường lưu dấu thành công của riêng Sukhvinder: tấm ảnh đội đua thuyền của trường Winterdown hôm thắng trường Thánh Anne. Barry gửi cho mỗi gia đình một tấm ảnh phóng lớn làm kỷ niệm, trong ảnh Sukhvinder và Krystal Weedon đứng giữa nhóm tám cô bé, tay quàng vai nhau, cùng cười hết cỡ và nhảy nhót nhiều đến mức hình đứa nào trông cũng hơi nhòe.
Barry, cô nghĩ, đúng ra có thể giúp Parminder nhìn nhận đúng vấn đề. Khi trước ông từng là cầu nối giữa hai mẹ con, cả hai đều rất mến ông.
Không phải lần đầu Tessa tự hỏi con nuôi với con ruột khác nhau đến thế nào. Liệu cô có thấy dễ chấp nhận cậu con trai như một cá nhân độc lập hơn, nếu nó là máu thịt của cô? Mang dòng máu đầy glucose ô uế của cô...
Fats gần đây đã không còn gọi cô là “mẹ” nữa. Cô vờ như không bận tâm vì chuyện đó làm Colin cáu điên, nhưng mỗi lần nghe nó xưng hô cộc lốc, cô nghe tim mình nhói như kim châm. Bốn người ăn nốt phần trái cây ướp lạnh trong im lặng.
Dòng sông Orr ngầu bùn cuốn đi những mảnh vụn chiếc máy tính ăn cắp bị ném xuống từ cây cầu đá cũ lúc nửa đêm. Simon đi tập tễnh với ngón chân đau, bảo với mọi người là gã bị trượt chân ở lối đi trong vườn nhà. Ruth chườm đá mấy vết thâm tím và vụng về che đậy bằng tuýp kem nền cũ; môi Andrew sưng vều ra như thằng Dane Tully độ trước, Paul lúc trên xe buýt lại bị chảy máu cam, xe vừa tới trường là nó phải đi thẳng vào phòng y tế.
Shirley Mollison lên Yarvil mua sắm nên dù Ruth liên tục gọi điện, mãi đến cuối giờ chiều nhà Mollison mới có người nhấc máy, lúc đó hai cậu con trai của cô đã đi học về. Andrew đứng trên cầu thang ngoài phòng khách nghe cuộc nói chuyện một chiều vẳng ra. Nó biết mẹ cố dàn xếp cho xong vụ việc trước khi Simon về nhà, vì chắc hẳn gã sẽ giật lấy ống nghe từ tay cô gào thét chửi rủa bà bạn cô bên kia.
-… chỉ là mấy lời dối trá ngu ngốc đó thôi - cô nói giọng tươi tỉnh - nhưng nếu chị gỡ nó xuống được thì nhà chúng tôi rất cảm ơn, chị Shirley ạ.
Andrew cau mặt, vết rách trên môi suýt toác ra. Nó ghét nghe bà mẹ quỵ lụy năn nỉ bà kia. Trong một thoáng nó bực bội vì cái tin kia vẫn chưa được gỡ xuống. Rồi Andrew nhớ ra chính nó đã viết, chính nó đã gây ra mọi sự: bộ mặt bầm tím của mẹ, cái môi rách của chính mình, và không khí khiếp sợ bao trùm căn nhà khi nghĩ đến lúc Simon trở về.
- Tôi biết chị bận rất nhiều việc... - Ruth năn nỉ - nhưng chị cũng biết Simon sẽ suy sụp cỡ nào nếu người ta tin rằng...
Đúng cái giọng này, Andrew nghĩ, đúng cái giọng mẹ nó vẫn dùng để nói chuyện với Simon khi buộc phải đề nghị điều gì không thuận ý gã: quỵ lụy, ngập ngừng, như có lỗi. Sao mẹ nó không yêu cầu bà kia tháo ngay cái tin đó xuống đi? Sao mẹ cứ phải luồn cúi như có tội thế kia? Và sao mẹ không ly dị đi?
Từ trước đến nay Andrew luôn coi mẹ là người tốt, trong sạch, không cùng một giuộc với ông bố. Hồi còn nhỏ, nó thấy bố mẹ mình là hai nửa đối lập đen-trắng rõ ràng, một người xấu xa đáng sợ, một người tử tế đáng yêu. Nhưng khi lớn hơn, nó dần ghét mẹ vì bà đã cố tình bưng tai bịt mắt, lúc nào cũng biện hộ cho ông chồng và mù quáng trung thành với thần tượng sai lạc của bà.
Andrew nghe tiếng mẹ cúp điện thoại, nó tiếp tục nặng chân bước xuống cầu thang và gặp Ruth vừa ló khỏi phòng khách.
- Mẹ gọi cho bà quản lý website hả?
- Ừ - Ruth mệt mỏi đáp - Bà ấy sẽ gỡ mấy thông tin về bố con xuống khỏi website, mong là thế, vậy là xong chuyện.
Andrew biết trong nhà này mẹ nó khôn ngoan tháo vát hơn nhiều so với ông bố vụng về. Mẹ hoàn toàn tự kiếm sống được.
- Thế sao bà ta không gỡ xuống ngay đi, mẹ với bà ta là bạn bè mà? - Andrew hỏi, theo mẹ vào bếp. Lần đầu tiên lòng thương xót mẹ của nó bị át bởi cảm giác bực bội đang phình lên thành cơn giận thực sự.
- Bà ấy bận lắm - Ruth cấm cảu.
Một bên mắt cô đỏ ngầu vì cú đấm của Simon.
- Mẹ có bảo với bà ấy là bà ấy sẽ gặp rắc rối vì để người ta đăng lời phỉ báng lên website không? Bà ta là quản trị trang mà. Ta làm chuyện đó trên máy vi...
- Mẹ đã nói là bà ấy sẽ gỡ xuống mà, Andrew - Ruth phát cáu.
Cô không ngại nổi cáu với hai đứa con. Có phải vì hai đứa không đánh cô, hay vì lý do nào khác? Andrew biết mặt mẹ mình cũng đang đau như mặt mình bây giờ.
- Thế mẹ nghĩ ai viết cái đó về bố? - Andrew liều lĩnh hỏi.
Cô quay bộ mặt tức giận về phía thằng con.
- Mẹ không biết - cô nói - nhưng dù là ai đi nữa thì đó cũng là chuyện ti tiện trơ tráo. Ai mà không có chuyện muốn giấu. Nếu đổi lại bố con đăng chuyện ông ấy biết về mấy người khác lên internet thì sao? Bố con có làm thế đâu.
- Chuyện đó trái với tiêu chuẩn đạo đức của ổng hả?
- Con chẳng biết gì về bố con đâu mà nói! - Ruth gào lên, mắt ngập nước - Ra ngoài, đi làm bài tập đi, gì cũng được, mẹ không quan tâm, ra ngoài ngay!
Andrew ôm bụng đói về phòng, nó vốn định xuống bếp tìm chút gì ăn. Andrew nằm dài trên giường ngẫm nghĩ không biết mẩu tin đó có phải là một sai lầm khủng khiếp không, và ông bố sẽ còn làm mọi người trong nhà tổn thương tới mức nào nữa trước khi mẹ nó nhận ra chồng mình chẳng có cái gì gọi là tiêu chuẩn đạo đức hết.
Trong khi đó, tại phòng làm việc trong nhà cách Nhà Trên Đồi độ một dặm, Shirley Mollison đang cố nhớ cách xóa tin bài đăng trên bản tin. Thường thì bài đăng rất ít ỏi nên bà để mặc đó cả ba năm nay rồi. Cuối cùng, bà rút trong cái tủ hồ sơ kê trong góc ra bản hướng dẫn quản lý website bà tự ghi khi mới bắt đầu học. Sau nhiều lần dò dẫm, bà cũng xóa được thông tin buộc tội Simon. Bà làm thế đơn giản vì Ruth nhờ, mà bà lại thích cô, chứ không hề thấy có trách nhiệm cá nhân gì trong vụ này.
Nhưng hành động đó không xóa được mẩu tin trong đầu những người đang cực kỳ quan tâm tới cuộc chiến giành chiếc ghế của Barry sắp tới. Parminder Jawanda chép đoạn tin ấy về máy tính, thường xuyên mở ra chăm chú soi từng câu một như bên pháp y soi xét từng sợi vải bám trên xác chết, hòng tìm ra dấu vết của Howard Mollison trong cách hành văn. Hẳn ông ta đã làm mọi cách để che giấu cách viết đặc trưng, nhưng bà chắc chắn nhận ra cái vẻ khoa trương của lão trong câu “Ông Price hẳn đã quen với việc giảm thiểu chi phí” và “làm lợi cho hội đồng thông qua nhiều mối quan hệ riêng hữu ích”.
- Minda, chị không biết Simon Price đâu - Tessa Wall lên tiếng. Cô và Colin đang dùng bữa tối tại nhà Jawanda tại căn bếp Nhà Giáo Sĩ Cũ, Parminder khơi chuyện về bản tin gần như ngay lúc họ bước chân qua ngưỡng cửa - Anh ta là kẻ cực kỳ khó chịu, chắc cũng làm mếch lòng nhiều người rồi. Thật sự em không nghĩ là Howard Mollison làm đâu. Em nghĩ ông ấy không làm gì lộ liễu đến vậy.
- Đừng có tự phỉnh mình thế chứ Tessa - Parminder nói - Howard sẽ làm mọi thứ để đảm bảo Miles được bầu. Cô cứ đợi mà xem. Tiếp theo lão ta sẽ nhắm tới Colin đấy.
Tessa thấy bàn tay cầm nĩa của Colin trắng bệch ra, cô ước gì Parminder chịu nghĩ trước khi nói. Chị ta là người biết rõ hơn ai hết Colin là người thế nào, chính chị ta kê thuốc trị trầm cảm cho Colin.
Ở cuối bàn, Vikram im lặng ăn. Gương mặt đẹp trai của ông hơi uốn lên thành nụ cười mỉa mai. Tessa luôn thấy hơi khớp trước mặt vị bác sĩ phẫu thuật này, cô vẫn thế khi gặp ai đó có vẻ ngoài long lanh đẹp đẽ. Dù Parminder là một trong số bạn thân nhất của Tessa, cô vẫn không biết gì mấy về Vikram, công việc ông này thường đòi hỏi đi sớm về trễ mà ông lại ít can dự vào chuyện tại Pagford hơn nhiều so với bà vợ.
- Tôi kể chuyện chương trình họp rồi phải không? - Parminder vẫn thao thao - cho cuộc họp sắp tới này? Ông ta đề ra bản kiến nghị về khu Fields để bên ta gửi cho hội đồng tại Yarvil đề nghị xem xét lại địa giới, lại thêm một nghị quyết về việc buộc trung tâm cai nghiện phải dời khỏi tòa nhà hiện tại. Ông ta đang cố tranh thủ lúc ghế của Barry còn trống để làm cho xong mấy vụ đó đây mà.
Bà liên tục đứng dậy đi đi lại lại để mang thêm đồ ra bàn, đãng trí mở cửa tủ chạn liên tục nhiều hơn mức cần thiết. Hai lần bà đứng dậy rồi lại quên mất mình định làm gì, lại tay không quay về chỗ ngồi. Vikram dõi theo vợ khắp mọi chỗ dưới hàng mi dày.
- Tối qua tôi gọi cho Howard - bà tiếp - bảo là ta phải đợi đến khi có đủ số ủy viên hội đồng rồi mới tiến hành bỏ phiếu cho các vấn đề quan trọng. Rồi lão ta phá ra cười bảo không thể chờ được. Rằng Yarvil muốn nghe ý kiến của bên ta, rằng sắp tới lúc phải xét lại địa giới rồi. Thật ra lão đang sợ Colin thắng cử, vì khi đó không dễ qua mặt bọn ta mà đưa mấy thứ đó vào. Tôi đã gửi email cho tất cả những ai tôi nghĩ sẽ bỏ phiếu cho bên ta, để xem có ngăn được lão tiến hành bỏ phiếu không, ít ra là trong một cuộc họp...
- Hồn ma của Barry Fairbrother - Parminder hổn hển tức giận. - Lão khốn kiếp. Lão sẽ không thể dùng cái chết của Barry để đánh bại ông ấy đâu. Tôi không để chuyện đó xảy ra đâu.
Tessa ngỡ vừa thoáng trông thấy môi Vikram giần giật. Dân cố cựu tại Pagford mà đứng đầu là Howard Mollison, rộng lượng bỏ qua cho Vikram những điểm họ xét nét nơi bà vợ: Da màu, thông minh và giàu có (tất cả những thứ đó đều bốc mùi tự mãn, dưới “cái mũi” của Shirley Mollison). Rõ là bất công, Tessa nghĩ: Parminder tích cực tham gia vào mọi mặt trong đời sống tại Pagford này: Tham gia những ngày hội trong trường học, đóng góp bánh ngọt, là bác sĩ tại phòng khám địa phương, ủy viên hội đồng khu, đổi lại dân Pagford cố cựu chẳng ưa gì bà. Trong khi đóVikram hiếm khi tham gia vào bất kỳ hoạt động gì lại được đám người đó ưa thích và khen ngợi.
- Howard mắc chứng hoang tưởng tự đại - Parminder nói, căng thẳng dồn thức ăn quanh đĩa - Một kẻ hay lấn áp người khác, tự cao tự đại.
Vikram bỏ dao nĩa xuống, ngồi ngả ra ghế.
- Thế thì tại sao - ông hỏi - ông ta chịu bằng lòng với cái chức chủ tịch hội đồng khu? Sao không cố lên vào hội đồng quận?
- Vì lão ta nghĩ Pagford là trung tâm quả đất mà - Parminder bật lại - Anh không hiểu được đâu, lão ta còn không đổi cái ghế chủ tịch hội đồng khu Pagford lấy chức thủ tướng nữa kia. Dù sao thì lão ta cũng đâu có cần có chân trong hội đồng tại Yarvil, đã có Aubrey Fawley ở đó lo rồi mà. Đó hay đây thì đều xoay quanh vụ xét lại địa giới. Bọn họ bắt tay với nhau.
Parminder cảm thấy sự thiếu vắng Barry ám ảnh bàn ăn. Ông ta mà có ở đây sẽ giải thích cho Vikram rõ và làm anh ấy cười giữa câu chuyện; Barry cực giỏi bắt chước Howard trong giọng điệu phát biểu, dáng đi bì bạch như lăn và những lúc tắc lời giữa chừng vì ợ nữa, đường ruột lão vốn có vấn đề.
- Tôi luôn nói với bà ấy là đã tự chuốc lấy sự căng thẳng quá mức rồi - Vikram bảo Tessa, cô này thoáng đỏ mặt khi cặp mắt đen của ông chiếu vào mình - Cô có nghe về vụ kiện cáo vớ vẩn đó chứ? Về bà cụ bị khí thũng đó?
- Có, Tessa biết. Ai cũng biết. Có phải nói tới chuyện đó trong bữa cơm không thế? - Parminder cáu kỉnh, đứng bật dậy dọn đĩa.
Tessa đứng dậy giúp một tay nhưng Parminder đã gắt giọng bảo cô cứ ngồi nguyên đấy. Vikram mỉm cười nhìn cô thông cảm làm dạ dày cô cuộn lên một cái. Trong lúc Parminder loảng xoảng thu dọn bên bàn, cô không thể không nghĩ tới chuyện cuộc hôn nhân giữa Parminder và Vikram là do sắp đặt.
(- Chỉ là giới thiệu thông qua gia đình thôi mà - Parminder từng bảo, hồi hai bên mới bắt đầu qua lại. Chị ta bực mình và tỏ ra thủ thế trước vẻ mặt Tessa lúc đó - không ai bắt mình phải cưới đâu, hiểu không.
Nhưng lúc khác Parminder lại kể rằng mẹ chị ta gây áp lực khủng khiếp buộc lấy chồng.
- Các bậc cha mẹ người Sikh đều muốn con cái họ phải kết hôn. Ám ảnh thường trực đấy - Parminder cay đắng nói.)
Colin nhìn cái đĩa của mình bị dọn đi mà không hề tiếc nuối chút nào. Cơn buồn nôn quặn dạ dày càng mạnh thêm so với lúc ông và Tessa vừa tới. Ông như đang trong cái bong bóng thủy tinh dày, cách ba người cùng bàn một khoảng xa tít tắp. Cảm giác đó với ông quá quen thuộc: bước vào quả cầu căng đầy lo lắng, để nó bao bọc, nhìn nỗi khiếp sợ của chính mình trôi qua làm nhòa nhạt cả thế giới bên ngoài.
Tessa chẳng giúp được gì, cô vẫn cố ý thờ ơ với chiến dịch chạy đua của chồng vào chiếc ghế khuyết vốn của Barry. Bữa ăn này vốn là để Colin hỏi ý kiến Parminder về tờ rơi tự giới thiệu ông đã làm xong cho dịp này. Tessa từ chối tham gia, cắt ngang mọi cuộc trò chuyện về nỗi sợ đang từ từ nuốt chửng lấy ông. Cô không mở cho ông một lối thoát nào.
Ông cũng cố đua vẻ lạnh lùng với vợ, vờ rằng mình không hề bị đè bẹp dưới cái áp lực chính mình tạo nên và cũng không kể với cô về cuộc gọi từ tờ Yarvil và District Gazette tới trường cho ông vào hôm đó. Phóng viên muốn trao đổi với ông về Krystal Weedon.
Ông có chạm vào con bé không?
Colin trả lời nữ phóng viên rằng nhà trường không được bình luận về học sinh, và muốn hỏi về Krystal thì xin mời thông qua phụ huynh.
- Tôi đã nói chuyện với Krystal rồi - Đầu dây kia nói - Tôi chỉ muốn biết ông có...
Nhưng ông đã gác máy, nỗi khiếp hãi cuốn sạch mọi thứ.
Sao họ lại muốn nói về Krystal? Sao lại gọi cho ông? Ông đã làm gì sao? Hay là đã chạm vào con bé? Con bé kiện ông sao?
Bác sĩ tâm lý từng dạy ông đừng cố gắng xác nhận hoặc bác bỏ những suy nghĩ kiểu đó. Ông phải thừa nhận rằng sự tồn tại của chúng, rồi tiếp tục sống như bình thường, nhưng như thế chẳng khác nào cố không gãi vết ngứa khủng khiếp nhất trên đời. Chuyện bí mật bẩn thỉu của Simon Price bị lộ ra trên website hội đồng làm ông chết khiếp: Nỗi sợ bị vạch trần, vốn đeo đẳng suốt cuộc đời Colin, nay đã có hình dạng cụ thể: một ông thần già nua với bộ óc siêu khủng sôi sục dưới cái mũ hai vành đặt trên mớ tóc xám xoăn tít, đằng sau đôi mắt sùm sụp tọc mạch, ông vẫn còn nhớ những giai thoại Barry kể về đầu óc ghê gớm của ông chủ hiệu thực phẩm và mạng lưới đồng minh nhằng nhịt ràng buộc cả mười sáu người trong hội đồng khu Pagford.
Colin thường tưởng tượng khi đã vào cuộc chơi thì sẽ thế nào: Một bài viết đầy ý tứ trên báo, những gương mặt quay đi chỗ khác khi ông vào hiệu Mollison và Lowe, cô hiệu trưởng gọi ông vào văn phòng nói chuyện riêng, ông hình dung ra cảnh hạ đài của mình cả nghìn lần; nỗi xấu hổ lộ ra, cuốn quanh cổ ông như cái chuông buộc cổ người hủi [2] không thể che giấu gì nữa, không bao giờ nữa. Ông sẽ bị sa thải. Cuối cùng bị tống vào tù.
[2] Ngày trước làm như thế để người khác biết mà tránh – chú thích của dịch giả.
- Colin - Tessa nhẹ nhàng nhắc - anh Vikram đang mời rượu ông.
Cô rất biết điều gì đang diễn ra dưới cái trán gồ đó, không biết cụ thể, nhưng hiểu nỗi căng thẳng thường trực nhiều năm nay. Cô biết Colin không ngừng được, cái kiểu của ông ấy là thế. Nhiều năm trước, cô từng đọc được những lời của thơ của W.B Yeats và phải thừa nhận là đúng: “Lòng trắc ẩn vượt ngoài tất cả ẩn giữa trái tim yêu.” Cô mỉm cười khi đọc bài thơ và đánh dấu trang đó, vì cô biết mình yêu Colin, và lòng thương chiếm phần lớn trong tình yêu đó.
Nhưng đôi lúc, lòng kiên nhẫn nơi cô cũng vơi mòn. Đôi lúc chính cô cũng muốn được chút quan tâm che chở. Colin nhảy dựng lên hốt hoảng, đúng như dự đoán, khi cô bảo chồng mình bị chẩn đoán mắc tiểu đường tuýp 2, nhưng khi cô trấn an rằng mình chưa phải sắp chết ngay, thì ngay lập tức cô lại bị đẩy xuống thành mối quan tâm phụ, vì ông chồng không hỏi gì thêm nữa và lại đắm mình hoàn toàn vào kế hoạch bầu cử.
(Sáng hôm đó, lúc ăn sáng, lần đầu tiên cô thử lượng đường trong máu, lấy ra ống tiêm bơm thuốc sẵn chích vào bụng mình. Đau hơn lúc bàn tay khéo léo của Parminder làm nhiều.
Fats bưng tô ngũ cốc, quay phắt ghế tránh xa bà mẹ làm sữa văng khắp bàn, bắn cả lên ống tay áo đồng phục của nó và nền sàn bếp. Colin quát ầm lên bực bội khi Fats ọe mớ thức ăn trong miệng vào tô và vặn bà mẹ: - Có nhất thiết phải làm chuyện quái quỉ đó ngay tại cái bàn này không?
- Đừng có vô lễ và tởm lợm thế - Colin quát - Ngồi xuống đàng hoàng xem nào. Chùi sạch cái đống đó đi. Sao dám ăn nói với mẹ thế hả? Xin lỗi ngay.
Tessa rút kim ra quá vội làm máu rỉ ra theo.
- Xin lỗi vì có người tự choác ngay trong bữa sáng làm tui phát mửa, Tess - Fats nói vọng lên từ gầm bàn, nó đang lấy miếng giấy lau sàn.
- Mẹ mày không có “tự choác” mà là đang phải tiêm thuốc - Colin lại quát - với lại bỏ cái thói ăn nói cộc lốc với mẹ thế đi!
- Mẹ biết con không thích kim tiêm, Stu - Tessa nói vẻ dàn hòa nhưng mắt cô nóng bừng, cô vừa đau vừa sốc và giận cả hai cha con, cảm giác đó vẫn dai dẳng bám lấy cô tận chiều hôm nay.)
Tessa không hiểu sao Parminder không thích được Vikram quan tâm. Colin chưa bao giờ để ý biết khi nào thì cô bị stress. Có lẽ - Tessa tức giận nghĩ - hôn nhân xếp đặt cũng có cái lợi... dù sao mẹ mình chắc chắn sẽ không chọn Colin cho mình...
Parminder gạt mấy tô đựng trái cây cắt sẵn sang một bên để lấy chỗ đặt bánh ngọt. Tessa thoáng khó chịu nghĩ tới các món phải dọn để chiêu đãi những vị khách không mắc bệnh tiểu đường trong khi bản thân mình phải kiêng cử, rồi tự an ủi rằng trong nhà hãy còn thanh sôcôla trong tủ lạnh.
Parminder suốt bữa ăn đã nói gấp năm lần người khác, giờ lại bắt đầu lên án cô con gái Sukhvinder. Bà đã kể với Tessa sự “phản bội” của cô con qua điện thoại, giờ tiếp tục nhắc lại vụ đó.
- Làm hầu bàn cho Howard Mollison. Tôi không, tôi thật sự không hiểu nó nghĩ cái gì. Nhưng Vikram...
- Chúng đâu có nghĩ gì đâu Minda - Colin nãy giờ im lặng bỗng bật nói - Bọn thiếu niên ấy. Chúng không quan tâm. Chúng đều như nhau cả.
- Colin, vớ vẩn quá - Tessa chặn lời. Chúng đâu có phải đều như nhau. Nếu thằng Stu mà tự kiếm lấy một việc làm vào thứ bảy thì chúng tôi hẳn là vui lắm, nhưng đời nào lại có chuyện đó.
-... nhưng Vikram chẳng buồn bận tâm - Parminder nhấn mạnh, lờ đi đoạn bị chen ngang - Anh ấy chẳng hề thấy có gì không phải trong chuyện này, phải thế không?
Vikram xuề xòa đáp - Ừ thì kinh nghiệm làm việc mà. Có khi con bé không vào nổi đại học, thế cũng chẳng có gì đáng xấu hổ. Đại học đâu có phải dành cho tất cả mọi người. Có thể Jolly sẽ kết hôn sớm, cũng hạnh phúc vậy.
- Phục vụ bàn...
- Thì họ đâu thể đều học hành giỏi giang, phải không?
- Tất nhiên, con bé mà học hành giỏi giang gì - Parminder phát run lên vì tức giận và căng thẳng - Điểm số của nó tệ hết chỗ nói - không mục tiêu, không nguyện vọng gì - phục vụ bàn cơ đấy, rồi lại còn “phải chấp nhận thôi, con sẽ không phải đại học”. Không, tất nhiên là nó không vào được rồi, với cái thái độ đó. Làm việc cho Howard Mollison cơ đấy... À mà chắc lão khoái vụ này lắm đấy, con gái tôi khúm núm đến xin việc mà. Nó nghĩ cái gì chứ? Nó nghĩ cái gì trong đầu chứ?
- Thằng Stu mà làm việc cho người như Mollison chắc em cũng không thích gì đâu - Colin bảo Tessa.
- Em không quan tâm - Tessa đáp - Con nó mà có chút lòng ham lao động nào là em đã mừng lắm rồi. Theo chỗ em biết thì giờ nó chỉ chúi mũi vào trò choi điện tử và…
Nhưng Colin không biết Stuart hút thuốc lá. Cô bỏ lửng câu nói, Colin phản bác - Phải là thằng Stuart nhà tôi thì đây đúng là chuyện nó thích làm đấy. Lúc nào bọn trẻ cũng cố tình dính vào mấy kẻ ta không thích, để trêu gan bố mẹ nó mà. Nó thích thế đấy.
- Trời đất oi Colin, Sukhvinder đâu có định trêu gan Minda -Tessa kêu lên.
- Thế cô nghĩ là tôi vô lý phải không? - Parminder chĩa mũi dùi sang Tessa.
- Không không - Tessa vội đáp, phát hoảng vì lún quá nhanh vào cuộc cãi vã trong gia đình. - Em chỉ định nói là, đâu có nhiều chỗ cho bọn trẻ đến kiếm việc tại Pagford, đúng không?
- Thế nhưng sao nó lại cứ phải đi làm làm gì? - Parminder phác một cử chỉ tức bực - Chẳng lẽ nhà cấp cho nó không đủ tiền tiêu sao?
- Tiền tự kiếm lúc nào cũng có ý nghĩa khác, chị biết mà - Tessa nhẹ nhàng.
Chỗ ngồi của Tessa hướng vào bức tường treo đầy hình mấy đứa con nhà Jawanda. Cô thường ngồi chỗ này nên kịp đếm mỗi đứa xuất hiện bao nhiêu lần trong hình: Jaswant: mười tám; Rajpal: mười chín, và Sukhvinder: chín. Chỉ có duy nhất một tấm hình trên tường lưu dấu thành công của riêng Sukhvinder: tấm ảnh đội đua thuyền của trường Winterdown hôm thắng trường Thánh Anne. Barry gửi cho mỗi gia đình một tấm ảnh phóng lớn làm kỷ niệm, trong ảnh Sukhvinder và Krystal Weedon đứng giữa nhóm tám cô bé, tay quàng vai nhau, cùng cười hết cỡ và nhảy nhót nhiều đến mức hình đứa nào trông cũng hơi nhòe.
Barry, cô nghĩ, đúng ra có thể giúp Parminder nhìn nhận đúng vấn đề. Khi trước ông từng là cầu nối giữa hai mẹ con, cả hai đều rất mến ông.
Không phải lần đầu Tessa tự hỏi con nuôi với con ruột khác nhau đến thế nào. Liệu cô có thấy dễ chấp nhận cậu con trai như một cá nhân độc lập hơn, nếu nó là máu thịt của cô? Mang dòng máu đầy glucose ô uế của cô...
Fats gần đây đã không còn gọi cô là “mẹ” nữa. Cô vờ như không bận tâm vì chuyện đó làm Colin cáu điên, nhưng mỗi lần nghe nó xưng hô cộc lốc, cô nghe tim mình nhói như kim châm. Bốn người ăn nốt phần trái cây ướp lạnh trong im lặng.