Chương : 5
Dãy nhà liên kế nhỏ hẹp trên đường Hope khi trước là chỗ ở dành cho dân lao động. Trong phòng tắm căn nhà số 10, Gavin Hughed đang chậm rãi cạo râu một cách cẩn thận quá mức. Râu gã rất nhạt lại thưa, thực ra một tuần chỉ cần cạo hai lần là đủ; nhưng căn buồng tắm lạnh lẽo, hơi nhếch nhác này là nơi trú ẩn duy nhất của gã. Nếu kề cà trong này được tới tận tám giờ thì mới có cớ hợp lý để nói mình phải rời nhà đi làm ngay lập tức. Gã vốn sợ phải nói chuyện với Kay.
Tối hôm trước, gã phải khởi động màn làm tình dài nhất và sáng tạo nhất từ khi hai người bắt đầu qua lại tới nay mới thoát được cuộc nói chuyện. Kay đáp ứng ngay lập tức và cuồng nhiệt đến phát sợ: cô tự vỗ nhè nhẹ khắp người; chìa cặp giò khỏe khoắn còn mang vớ lên cho gã; vặn vẹo như cô diễn viên nhào lộn người Slavơ, mà quả là cô ta cũng có làn da màu ôliu và mái tóc sẫm cực ngắn như cô. Quá trễ rồi. Gã nhận ra cô đang coi hành động đòi hỏi đơn thuần này là ngầm thừa nhận những điều gã nhất quyết tránh đề cập đến. Cô hôn gã nồng nhiệt. Những nụ hôn dấn sâu ướt át của cô thuở mới quen sao mà gợi tình, giờ chỉ nghe cờn cợn. Gã loay hoay một lúc lâu mới bùng nổ, nỗi sợ hãi điều mình đã bắt đầu cứ nhăm nhe đè dúi cơn lên đỉnh. Mà cả cái chuyện khốn khổ này cũng hại gã, vì cô nàng cứ tưởng do đối tác lão luyện lắm mới giữ được lâu thế.
Xong cuộc, cô cuộn mình nép vào người gã trong bóng tối, tay xốc xáo tóc người tình một lúc. Gã ngán ngẩm mở mắt nằm đó, kế hoạch mở dây hóa ra lại thành thắt dây chặt thêm. Cuối cùng cô nàng cũng thiếp đi, còn gã vẫn nằm thượt, một tay kẹt dưới người cô nàng, tấm khăn trải giường trên tấm nệm lò xo cũ lồi lõm cứ nhơm nhớp quấn vào đùi, và chỉ ước sao mình đủ khốn nạn để cứ thế chuồn thẳng rồi lặn mất tăm.
Phòng tắm nhà Kay có mùi bọt biển ẩm ướt mốc meo. Hàng nạm tóc còn kẹt bên thành bồn tắm nhỏ. Sơn tường đang lở dần.
- Đến lúc phải sửa sang lại rồi - Kay từng bảo thế.
Gavin cố tránh không buột miệng mà dính vào vụ này. “Không cam kết” là lá bùa và là tấm chắn tự vệ của gã trước cô; lúc nào gã cũng ghi nhớ và nhẩm đi nhẩm lại như lần tràng hạt. Gã không bao giờ nói “yêu”. Không bao giờ nói tới chuyện cưới xin. Không bao giờ đề nghị cô chuyển về sống ở Pagford. Ấy thế mà cuối cùng cô nàng vẫn ở đây và làm sao đó khiến gã lại thấy phải có trách nhiệm.
Gương mặt trong tấm gương mờ xỉn nhìn lại gã. Mắt quầng thâm, mái tóc vàng mỏng và khô. Bóng đèn trần trên đầu rọi rõ một bộ mặt yếu đuối, dâm dục và nghiệt ngã.
Ba mươi bốn rồi - Gã nghĩ - Đến bốn mươi hãy ra.
Gã lại cầm dao cạo râu lên tỉ mẩn xén hai cọng râu to tướng mọc hai bên trái cổ.
Có ai nện thùm thụp vào cửa nhà vệ sinh. Gavin giật mình trượt tay, máu từ chiếc cằm gầy gò của gã rơi xuống lốm đốm tấm áo sơ mi sạch trắng tinh.
- Gã bồ của mẹ - Một giọng con gái cáu kỉnh gào lên - cứ ngồi lì trong nhà tắm còn con thì trễ rồi đây này!
- Xong rồi đây! - Gã hét lại.
Vết cắt cũng khá đau nhưng có sao đâu chứ? Đây chính là cái cớ tuyệt vời của gã: Xem con gái em làm gì anh này. Anh phải về nhà thay áo trước khi đi làm. Thế rồi gần như nhẹ nhõm, gã mặc áo khoác, đeo cà vạt treo trên móc sau cửa rồi mở khóa.
Gaia xô gã ra rồi lao vào nhà tắm, sập cửa cài chốt. Chiếu nghỉ tí xíu chỗ đầu cầu thang đặc mùi cao su cháy khét lẹt. Gavin nhớ lại cảnh tối qua, tấm ván đầu giường cứ thúc vào tường, chiếc giường gỗ thông rẻ tiền cót ka cót két, tiếng Kay rên rỉ hổn hển. Có khi rất dễ quên bẵng mất là còn có cô con gái trong nhà.
Gã thong thả bước xuống cầu thang trơ trụi không thảm lót. Kay kinh hãi kêu rú lên khi thấy máu trên áo gã. Cô đang mặc cái áo choàng kiểu kimono màu tím rẻ tiền nom rất hợp, dù gã chẳng thích nó tí nào.
- Gaia nện cửa làm anh giật thót cả mình. Giờ phải về nhà thay áo đây.
- Ôi, nhưng em làm bữa sáng cho anh xong rồi này - cô vội vã nói.
Gã nhận ra cái mùi tưởng là cao su cháy hóa ra là mùi trứng bác. Trông đám trứng có vẻ nhợt nhạt lại quá chín.
- Thôi không kịp đâu Kay, anh phải về thay áo nữa, sáng sớm nay có...
Cô đã kịp múc mớ trứng ra đĩa.
- Năm phút thôi mà, anh ở thêm năm phút nữa hẳn là được...
Điện thoại trong túi áo khoác réo ầm ĩ, gã vừa rút ra vừa tự hỏi mình có đủ trơ tráo mà vờ rằng đó là tin nhắn gọi họp khẩn hay không.
- Lạy Chúa! - Gã kinh hãi thốt lên, lần này là hoàn toàn thành thực.
- Sao thế anh?
- Barry. Là Barry Fairbrother! Ông ấy... chó thật, ông ấy... chết rồi! Miles báo. Trời ơi! Trời mẹ ơi!
Cô đặt cái muỗng gỗ xuống.
- Barry Fairbrother là ai thế?
- Anh chơi bóng quần với ông ta. Ông ta mới có bốn bốn tuổi! Trời ơi!
Gã đọc tin nhắn lần nữa. Kay bối rối nhìn gã. Cô biết Miles là cộng sự của Gavin trong hãng luật, nhưng chưa bao giờ được giới thiệu với anh ta. Thế nên đối với cô Barry Fairbrother chỉ đơn thuần là một cái tên.
Trên cầu thang vang lên tiếng rầm rầm, Gaia vừa chạy vừa dậm thình thịch.
- Lại trứng - cô bé liếc về phía cửa bếp - sáng nào cũng như sáng nấy. Không. Và nhờ ơn chú - Cô ném cái nhìn độc địa vào gáy Gavin - mà có khi tôi trễ cái xe buýt chó chết đó rồi.
- Thôi đi, nếu con không tỉa tót tóc tai lâu thế thì làm gì tới nỗi - Kay quát với theo bóng con gái, cô bé không trả treo nữa mà lao qua hành lang, cặp sách đập bồm bộp vào tường rồi sập cửa ngoài đánh rầm.
- Kay, anh phải đi thôi - Gavin nói.
- Nhưng mà, anh xem này, em nấu xong hết rồi, anh chỉ việc ăn rồi...
- Anh phải thay áo chứ! Với cả, chết tiệt, khi trước anh từng giúp Barry lập di chúc, giờ phải trông coi xem thế nào. Thôi xin lỗi nhé, anh phải kiếu đây. Thật không tin nổi, - gã nói thêm, lại đọc tin nhắn của Miles lần nữa. - Thật không tin nổi. Mới hôm thứ Năm còn chơi bóng quần chung với ông ấy chứ đâu. Thật không... Chúa ơi.
Có một người vừa qua đời, giờ cô mà chèo kéo kiểu nào cũng thành ra không phải lẽ. Gã hôn vội đôi môi cứng đơ của cô rồi bỏ đi, băng qua hành lang hẹp tối om.
- Thế em có gặp anh...?
- Anh gọi em sau. - Gã hét với lại, vờ không nghe.
Gavin vội vã băng qua đường vào xe, hít sâu không khí khô lạnh, giữ chặt cái tin mới nhận như thể nó là lọ chất lỏng dễ bay hơi mà gã không dám lắc mạnh. Khi vặn chìa khởi động xe gã hình dung cảnh hai đứa con gái sinh đôi nhà Barry đang úp mặt xuống giường khóc lóc. Lần cuối cùng khi đến nhà Barry ăn tối, lúc đi ngang phòng ngủ, gã từng thấy hai đứa nằm bò ra như thế mà chơi trò Nintendo DS.
Khi trước vợ chồng nhà Fairbrother là cặp gắn bó nhất trong số những gia đình gã biết. Giờ thì không bao giờ còn cơ hội dùng cơm ở nhà họ nữa. Trước đây gã cũng từng trầm trồ bảo Barry đến là may mắn. Giờ thì hết rồi.
Có ai đang đi bộ dọc vỉa hè về phía gã. Gã hoảng lên, tưởng là Gaia quay lại chửi bới hay đòi đi nhờ bèn vội vàng de gấp và đâm luôn vào chiếc xe đậu sau, đúng ngay chiếc Vauxhall Corsa cũ của Kay. Người khách bộ hành đi ngang qua cửa sổ xe gã hóa ra là một bà cụ tiều tụy tập tễnh, chân đi dép nhung. Toát cả mồ hôi, Gavin đánh tay lái lách khỏi chỗ đỗ xe. Khi tăng tốc, gã liếc nhìn kính chiếu hậu và thấy Gaia đang quay vào nhà.
Khó khăn lắm gã mới thở được. Ngực gã thắt nghẽn. Mãi tới lúc này, gã mới nhận ra Barry Fairbrother là bạn thân nhất của mình.
Tối hôm trước, gã phải khởi động màn làm tình dài nhất và sáng tạo nhất từ khi hai người bắt đầu qua lại tới nay mới thoát được cuộc nói chuyện. Kay đáp ứng ngay lập tức và cuồng nhiệt đến phát sợ: cô tự vỗ nhè nhẹ khắp người; chìa cặp giò khỏe khoắn còn mang vớ lên cho gã; vặn vẹo như cô diễn viên nhào lộn người Slavơ, mà quả là cô ta cũng có làn da màu ôliu và mái tóc sẫm cực ngắn như cô. Quá trễ rồi. Gã nhận ra cô đang coi hành động đòi hỏi đơn thuần này là ngầm thừa nhận những điều gã nhất quyết tránh đề cập đến. Cô hôn gã nồng nhiệt. Những nụ hôn dấn sâu ướt át của cô thuở mới quen sao mà gợi tình, giờ chỉ nghe cờn cợn. Gã loay hoay một lúc lâu mới bùng nổ, nỗi sợ hãi điều mình đã bắt đầu cứ nhăm nhe đè dúi cơn lên đỉnh. Mà cả cái chuyện khốn khổ này cũng hại gã, vì cô nàng cứ tưởng do đối tác lão luyện lắm mới giữ được lâu thế.
Xong cuộc, cô cuộn mình nép vào người gã trong bóng tối, tay xốc xáo tóc người tình một lúc. Gã ngán ngẩm mở mắt nằm đó, kế hoạch mở dây hóa ra lại thành thắt dây chặt thêm. Cuối cùng cô nàng cũng thiếp đi, còn gã vẫn nằm thượt, một tay kẹt dưới người cô nàng, tấm khăn trải giường trên tấm nệm lò xo cũ lồi lõm cứ nhơm nhớp quấn vào đùi, và chỉ ước sao mình đủ khốn nạn để cứ thế chuồn thẳng rồi lặn mất tăm.
Phòng tắm nhà Kay có mùi bọt biển ẩm ướt mốc meo. Hàng nạm tóc còn kẹt bên thành bồn tắm nhỏ. Sơn tường đang lở dần.
- Đến lúc phải sửa sang lại rồi - Kay từng bảo thế.
Gavin cố tránh không buột miệng mà dính vào vụ này. “Không cam kết” là lá bùa và là tấm chắn tự vệ của gã trước cô; lúc nào gã cũng ghi nhớ và nhẩm đi nhẩm lại như lần tràng hạt. Gã không bao giờ nói “yêu”. Không bao giờ nói tới chuyện cưới xin. Không bao giờ đề nghị cô chuyển về sống ở Pagford. Ấy thế mà cuối cùng cô nàng vẫn ở đây và làm sao đó khiến gã lại thấy phải có trách nhiệm.
Gương mặt trong tấm gương mờ xỉn nhìn lại gã. Mắt quầng thâm, mái tóc vàng mỏng và khô. Bóng đèn trần trên đầu rọi rõ một bộ mặt yếu đuối, dâm dục và nghiệt ngã.
Ba mươi bốn rồi - Gã nghĩ - Đến bốn mươi hãy ra.
Gã lại cầm dao cạo râu lên tỉ mẩn xén hai cọng râu to tướng mọc hai bên trái cổ.
Có ai nện thùm thụp vào cửa nhà vệ sinh. Gavin giật mình trượt tay, máu từ chiếc cằm gầy gò của gã rơi xuống lốm đốm tấm áo sơ mi sạch trắng tinh.
- Gã bồ của mẹ - Một giọng con gái cáu kỉnh gào lên - cứ ngồi lì trong nhà tắm còn con thì trễ rồi đây này!
- Xong rồi đây! - Gã hét lại.
Vết cắt cũng khá đau nhưng có sao đâu chứ? Đây chính là cái cớ tuyệt vời của gã: Xem con gái em làm gì anh này. Anh phải về nhà thay áo trước khi đi làm. Thế rồi gần như nhẹ nhõm, gã mặc áo khoác, đeo cà vạt treo trên móc sau cửa rồi mở khóa.
Gaia xô gã ra rồi lao vào nhà tắm, sập cửa cài chốt. Chiếu nghỉ tí xíu chỗ đầu cầu thang đặc mùi cao su cháy khét lẹt. Gavin nhớ lại cảnh tối qua, tấm ván đầu giường cứ thúc vào tường, chiếc giường gỗ thông rẻ tiền cót ka cót két, tiếng Kay rên rỉ hổn hển. Có khi rất dễ quên bẵng mất là còn có cô con gái trong nhà.
Gã thong thả bước xuống cầu thang trơ trụi không thảm lót. Kay kinh hãi kêu rú lên khi thấy máu trên áo gã. Cô đang mặc cái áo choàng kiểu kimono màu tím rẻ tiền nom rất hợp, dù gã chẳng thích nó tí nào.
- Gaia nện cửa làm anh giật thót cả mình. Giờ phải về nhà thay áo đây.
- Ôi, nhưng em làm bữa sáng cho anh xong rồi này - cô vội vã nói.
Gã nhận ra cái mùi tưởng là cao su cháy hóa ra là mùi trứng bác. Trông đám trứng có vẻ nhợt nhạt lại quá chín.
- Thôi không kịp đâu Kay, anh phải về thay áo nữa, sáng sớm nay có...
Cô đã kịp múc mớ trứng ra đĩa.
- Năm phút thôi mà, anh ở thêm năm phút nữa hẳn là được...
Điện thoại trong túi áo khoác réo ầm ĩ, gã vừa rút ra vừa tự hỏi mình có đủ trơ tráo mà vờ rằng đó là tin nhắn gọi họp khẩn hay không.
- Lạy Chúa! - Gã kinh hãi thốt lên, lần này là hoàn toàn thành thực.
- Sao thế anh?
- Barry. Là Barry Fairbrother! Ông ấy... chó thật, ông ấy... chết rồi! Miles báo. Trời ơi! Trời mẹ ơi!
Cô đặt cái muỗng gỗ xuống.
- Barry Fairbrother là ai thế?
- Anh chơi bóng quần với ông ta. Ông ta mới có bốn bốn tuổi! Trời ơi!
Gã đọc tin nhắn lần nữa. Kay bối rối nhìn gã. Cô biết Miles là cộng sự của Gavin trong hãng luật, nhưng chưa bao giờ được giới thiệu với anh ta. Thế nên đối với cô Barry Fairbrother chỉ đơn thuần là một cái tên.
Trên cầu thang vang lên tiếng rầm rầm, Gaia vừa chạy vừa dậm thình thịch.
- Lại trứng - cô bé liếc về phía cửa bếp - sáng nào cũng như sáng nấy. Không. Và nhờ ơn chú - Cô ném cái nhìn độc địa vào gáy Gavin - mà có khi tôi trễ cái xe buýt chó chết đó rồi.
- Thôi đi, nếu con không tỉa tót tóc tai lâu thế thì làm gì tới nỗi - Kay quát với theo bóng con gái, cô bé không trả treo nữa mà lao qua hành lang, cặp sách đập bồm bộp vào tường rồi sập cửa ngoài đánh rầm.
- Kay, anh phải đi thôi - Gavin nói.
- Nhưng mà, anh xem này, em nấu xong hết rồi, anh chỉ việc ăn rồi...
- Anh phải thay áo chứ! Với cả, chết tiệt, khi trước anh từng giúp Barry lập di chúc, giờ phải trông coi xem thế nào. Thôi xin lỗi nhé, anh phải kiếu đây. Thật không tin nổi, - gã nói thêm, lại đọc tin nhắn của Miles lần nữa. - Thật không tin nổi. Mới hôm thứ Năm còn chơi bóng quần chung với ông ấy chứ đâu. Thật không... Chúa ơi.
Có một người vừa qua đời, giờ cô mà chèo kéo kiểu nào cũng thành ra không phải lẽ. Gã hôn vội đôi môi cứng đơ của cô rồi bỏ đi, băng qua hành lang hẹp tối om.
- Thế em có gặp anh...?
- Anh gọi em sau. - Gã hét với lại, vờ không nghe.
Gavin vội vã băng qua đường vào xe, hít sâu không khí khô lạnh, giữ chặt cái tin mới nhận như thể nó là lọ chất lỏng dễ bay hơi mà gã không dám lắc mạnh. Khi vặn chìa khởi động xe gã hình dung cảnh hai đứa con gái sinh đôi nhà Barry đang úp mặt xuống giường khóc lóc. Lần cuối cùng khi đến nhà Barry ăn tối, lúc đi ngang phòng ngủ, gã từng thấy hai đứa nằm bò ra như thế mà chơi trò Nintendo DS.
Khi trước vợ chồng nhà Fairbrother là cặp gắn bó nhất trong số những gia đình gã biết. Giờ thì không bao giờ còn cơ hội dùng cơm ở nhà họ nữa. Trước đây gã cũng từng trầm trồ bảo Barry đến là may mắn. Giờ thì hết rồi.
Có ai đang đi bộ dọc vỉa hè về phía gã. Gã hoảng lên, tưởng là Gaia quay lại chửi bới hay đòi đi nhờ bèn vội vàng de gấp và đâm luôn vào chiếc xe đậu sau, đúng ngay chiếc Vauxhall Corsa cũ của Kay. Người khách bộ hành đi ngang qua cửa sổ xe gã hóa ra là một bà cụ tiều tụy tập tễnh, chân đi dép nhung. Toát cả mồ hôi, Gavin đánh tay lái lách khỏi chỗ đỗ xe. Khi tăng tốc, gã liếc nhìn kính chiếu hậu và thấy Gaia đang quay vào nhà.
Khó khăn lắm gã mới thở được. Ngực gã thắt nghẽn. Mãi tới lúc này, gã mới nhận ra Barry Fairbrother là bạn thân nhất của mình.