Chương : 51
Tối thứ Hai Parminder phải làm muộn còn Vikram thường trực bệnh viện nên ba đứa con tự nấu bữa tối ăn với nhau. Bình thường hay nghe tiếng bọn nhỏ cãi vặt hay cười đùa, nhưng hôm nay đứa nào cũng im lặng mải mê với những suy nghĩ riêng nên việc nấu nướng ăn uống xong xuôi suôn sẻ bất thường.
Sukhvinder không kể với anh chị chuyện hôm nay định cúp học lẫn việc bị Krystal Weedon dọa đánh. Thói quen giữ kín mọi chuyện trong lòng dạo này càng mạnh thêm. Con bé luôn canh cánh nỗi sợ bị lộ bí mật, sợ bị bóc mở thế giới nội tâm dị thường trong mình, cái thế giới mà không hiểu sao Fats Wall thâm nhập dễ dàng đến đáng sợ. Nhưng nó cũng biết chuyện hôm nay không cách gì bưng bít nổi vì cô Tessa đã nói sẽ gọi điện cho mẹ.
- Cô sẽ phải gọi báo cho mẹ em biết, Sukhvinder à, trước nay nhà trường vẫn làm vậy, nhưng cô sẽ giải thích cho mẹ em rõ lý do vì sao em phải làm thế.
Sukhvinder hơi có cảm tình với Tessa dù đó là mẹ của Fats Wall. Dù rất sợ không biết bà mẹ sẽ phản ứng thế nào, cô vẫn le lói hy vọng Tessa chịu nói giúp cho mình. Liệu khi nhận ra con gái mình tuyệt vọng đến nhường nào, bà mẹ có thay đổi chút gì những lời chê bai nghiệt ngã, nỗi thất vọng và những lời chỉ trích lạnh lùng bất tận của mình không?
Rồi cửa trước cũng mở ra, cô nghe tiếng mẹ đang nói chuyện bằng tiếng Punjabi.
- Ôi trời ơi, đừng có là cái nông trại quái quỷ đó chứ - Jaswant rên lên, nó đang áp tai vào cửa.
Nhà Jawanda sở hữu một miếng đất do ông bà để lại tại Punjabi, Parminder là con gái lớn nên được thừa hưởng từ ông bố vì nhà không có con trai. Trong quan niệm dòng họ, nông trại này chiếm một vị trí nhất định. Đôi khi nhắc về nó, Jaswant và Sukhvinder vừa thấy lạ vừa hơi buồn cười, vì có vài vị lớn tuổi trong họ có vẻ vẫn mong một ngày nào đó cả gia tộc chuyển về cùng sống ở đó. Cha của Parminder lúc sinh thời luôn gửi tiền về cho nông trại. Giờ nông trại do mấy chú bác thuê lại canh tác, mấy người này luôn có vẻ cay đắng lầm lì. Đó cũng là nguồn cơn những cuộc cãi vã thường xuyên trong họ hàng nhà mẹ.
- Nani lại khơi mào vụ gì rồi - Jaswant dịch lại mấy lời của Parminder vọng qua cánh cửa.
Parminder dạy cho con gái lớn ít tiếng Punjabi, Jaz tự học thêm kha khá từ các anh chị em họ. Sukhvinder mắc chứng khó đọc nặng không sao học nổi hai ngôn ngữ nên bỏ cuộc.
-... Harpreet vẫn muốn bán phứt miếng đó đi để làm đường...
Sukhvinder nghe tiếng bà mẹ đá tung giày khỏi chân. Nó ước gì tối nay mẹ không phải nói chuyện nông trại, thường hễ cứ nhắc tới nó là bà bực. Parminder đẩy cửa nhà bếp ra, nhìn gương mặt cứng ngắc như mặt nạ của bà, nó mất sạch can đảm.
Parminder hơi vẫy tay chào Jaswant và Rajpal, trỏ tay vào Sukhvinder rồi chỉ vào cái ghế trong bếp, ra ý bảo nó ngồi chờ bà nói chuyện điện thoại cho xong.
Jaswant và Rajpal rút lên lầu. Sukhvinder ngồi đóng đinh trên ghế bởi cái lệnh không lời của bà mẹ, sau lưng là bức tường treo đầy ảnh, phô cái vẻ bất toàn của nó cho cả thế giới. Cú điện thoại cứ kéo dài dài mãi, rồi cuối cùng Parminder cũng tạm biệt và ngắt máy.
Lúc bà quay lại nhìn con gái, Sukhvinder lập tức biết là nó đã hy vọng hão, dù chưa lời nào được thốt ra.
- Thế đấy - Parminder nói - Tessa gọi đến lúc mẹ đang ở chỗ làm. Chắc con biết vì chuyện gì rồi đấy nhỉ.
Sukhvinder gật đầu, miệng như bị nhồi đầy bông.
Cơn giận của bà mẹ đập mạnh vào người nó như đợt thủy triều, cuốn phăng Sukhvinder theo, chới với.
- Tại sao hả? Tại sao? Học theo cái con nhỏ London hả? Muốn gây ấn tượng với nó hả? Anh chị mày có bao giờ làm thế đâu, không khi nào, còn mày sao lại thế hả? Mày bị làm sao thế? Mày thích sống lười nhác bê tha thế hả? Vi phạm kỷ luật trường thì sành điệu, hả? Mày biết mẹ mày nghĩ gì khi cô Tessa gọi tới không? Gọi đến chỗ làm nữa chứ, chưa bao giờ mẹ mày nhục thế. Mày làm tao ngấy tận cổ rồi, có nghe không? Cái nhà này chưa cung phụng mày đầy đủ hả? Chưa giúp mày đủ nhiều hả? Mày bị cái quái gì hả Sukhvinder?
Sukhvinder tuyệt vọng thanh minh giữa tràng mắng mỏ của bà mẹ, nó nhắc tới tên Krystal Weedon...
- Krystal Weedon - Parminder gào lên. - Cái con nhỏ ngu ngốc đó. Mày cứ phải để ý tới chuyện nó nói làm gì? Mày có bảo nó là mẹ mày cố cứu bà cố già cứng đầu của nó hay không? Mày có nói không?
- Con,... không...
- Nếu mày mà quan tâm tới lời nói của mấy đứa như Krystal Weedon thì mày hết thuốc chữa rồi con ạ. Mày muốn chuồn học đi làm phục vụ quán café cho khỏe chứ gì? Mày cùng đội với con nhỏ đó riết rồi muốn thành cái hạng như thế luôn hả?
Sukhvinder nghĩ tới Krystal và băng của nó lúc nhong nhóng chờ xe vãn là lao sang đường. Làm sao nói cho mẹ hiểu được? Một tiếng đồng hồ trước, nó còn thoáng hy vọng rằng cuối cùng nó cũng kể được với mẹ vụ thằng Fats Wall…
- Mày cút cho khuất mắt! Đi ngay! Đợi bố mày về rồi tao sẽ nói. Đi!
Sukhvinder leo lên lầu. Jaswant từ trong phòng hỏi vọng ra - Vụ gì mà ầm ĩ thế?
Sukhvinder không đáp. Cô bé đi thẳng vào phòng riêng, khép cửa rồi ngồi xuống mép giường.
Mày bị làm sao thế, Sukhvinder?
Mày làm tao ngấy tận cổ rồi.
Mày thích sống lười nhác bê tha thê hả?
Nó còn mong gì chứ? Mong mẹ ôm lấy an ủi chắc? Mà mẹ có khi nào từng ôm nó không? Con dao lam giấu trong con thỏ nhồi bông còn an ủi nó được nhiều hơn. Nhưng cảm giác mong được tự cắt rạch cho chảy máu đang dần dần mạnh lên thành sự đòi hỏi đó không thể nào thỏa mãn khi mặt trời chưa tắt, cả nhà còn thức và cha nó đang trên đường về nhà.
Nỗi tuyệt vọng lẫn đau đớn như lòng hồ tối tăm kêu gào dậy sóng đòi bộc phát, nó đã tích tụ quá lâu.
Cứ để bà ấy biết cảm giác đó là thế nào.
Sukhvinder đứng dậy băng ngang phòng, ngồi phịch xuống cái ghế cạnh bàn viết, nện ngón tay trên bàn phím.
Lúc ông thầy tin học lố bịch cố làm cả lớp phải nể mớ kiến thức vi tính của mình, Sukhvinder cũng thấy hứng thú không kém Andrew Price. Nhưng không như Andrew và mấy cậu trong lớp xúm vào hỏi thầy giáo cách hack website, Sukhvinder lặng lẽ về nhà tự tìm thông tin trên mạng. Hầu như website nào bây giờ cũng có có công cụ chặn chèn mã SQL, nhưng Sukhvinder từng nghe mẹ kể website hội đồng bị kẻ vô danh nào đó tấn công, nó chợt nghĩ chắc website cũ kỹ đó chẳng được bảo mật gì ra hồn.
Sukhvinder luôn gõ máy tính dễ dàng hơn viết, mã máy tính cũng dễ nhận dễ hiểu hơn chuỗi từ ngữ dài dằng dặc. Chẳng mấy chốc, nó đã tìm ra một trang chỉ rõ cách đơn giản nhất để chèn mã SQL. Rồi nó mở website của hội đồng khu.
Phải loay hoay đến năm phút Sukhvinder mới hack xong vì đầu nhập sai mã. Nó kinh ngạc nhận thấy người quản trị trang không hề xóa tên người dùng Hồn-ma-của-Barry-Fairbrother khỏi cơ sở dữ liệu mà chỉ xóa mỗi bài viết. Thế thì việc dùng tên này đăng thêm bài nữa chỉ là trò trẻ con.
Sukhvinder mất nhiều thời gian viết bài đăng hơn lúc hack website nhiều. Nhiều tháng nay nó đã giữ trong bụng lời cáo buộc bí mật bà mẹ, kể từ lúc ngạc nhiên nhìn vẻ mặt của bà vào lúc mười hai giờ kém mười đêm giao thừa hôm đó, từ cái góc nó lẩn vào giữa bữa tiệc. Con bé gõ chậm chạp. Tính năng sửa lỗi tự động giúp nó chỉnh lỗi chính tả.
Sukhvinder không sợ mẹ kiểm tra phần history trên máy tính này. Bà mẹ chẳng biết gì về con gái lẫn những gì nó làm trong căn phòng này, cũng sẽ chẳng bao giờ nghi ngờ cô con gái ngu ngốc, lười biếng và bê tha này đâu.
Sukhvinder nhấp chuột như bóp cò súng.
Sukhvinder không kể với anh chị chuyện hôm nay định cúp học lẫn việc bị Krystal Weedon dọa đánh. Thói quen giữ kín mọi chuyện trong lòng dạo này càng mạnh thêm. Con bé luôn canh cánh nỗi sợ bị lộ bí mật, sợ bị bóc mở thế giới nội tâm dị thường trong mình, cái thế giới mà không hiểu sao Fats Wall thâm nhập dễ dàng đến đáng sợ. Nhưng nó cũng biết chuyện hôm nay không cách gì bưng bít nổi vì cô Tessa đã nói sẽ gọi điện cho mẹ.
- Cô sẽ phải gọi báo cho mẹ em biết, Sukhvinder à, trước nay nhà trường vẫn làm vậy, nhưng cô sẽ giải thích cho mẹ em rõ lý do vì sao em phải làm thế.
Sukhvinder hơi có cảm tình với Tessa dù đó là mẹ của Fats Wall. Dù rất sợ không biết bà mẹ sẽ phản ứng thế nào, cô vẫn le lói hy vọng Tessa chịu nói giúp cho mình. Liệu khi nhận ra con gái mình tuyệt vọng đến nhường nào, bà mẹ có thay đổi chút gì những lời chê bai nghiệt ngã, nỗi thất vọng và những lời chỉ trích lạnh lùng bất tận của mình không?
Rồi cửa trước cũng mở ra, cô nghe tiếng mẹ đang nói chuyện bằng tiếng Punjabi.
- Ôi trời ơi, đừng có là cái nông trại quái quỷ đó chứ - Jaswant rên lên, nó đang áp tai vào cửa.
Nhà Jawanda sở hữu một miếng đất do ông bà để lại tại Punjabi, Parminder là con gái lớn nên được thừa hưởng từ ông bố vì nhà không có con trai. Trong quan niệm dòng họ, nông trại này chiếm một vị trí nhất định. Đôi khi nhắc về nó, Jaswant và Sukhvinder vừa thấy lạ vừa hơi buồn cười, vì có vài vị lớn tuổi trong họ có vẻ vẫn mong một ngày nào đó cả gia tộc chuyển về cùng sống ở đó. Cha của Parminder lúc sinh thời luôn gửi tiền về cho nông trại. Giờ nông trại do mấy chú bác thuê lại canh tác, mấy người này luôn có vẻ cay đắng lầm lì. Đó cũng là nguồn cơn những cuộc cãi vã thường xuyên trong họ hàng nhà mẹ.
- Nani lại khơi mào vụ gì rồi - Jaswant dịch lại mấy lời của Parminder vọng qua cánh cửa.
Parminder dạy cho con gái lớn ít tiếng Punjabi, Jaz tự học thêm kha khá từ các anh chị em họ. Sukhvinder mắc chứng khó đọc nặng không sao học nổi hai ngôn ngữ nên bỏ cuộc.
-... Harpreet vẫn muốn bán phứt miếng đó đi để làm đường...
Sukhvinder nghe tiếng bà mẹ đá tung giày khỏi chân. Nó ước gì tối nay mẹ không phải nói chuyện nông trại, thường hễ cứ nhắc tới nó là bà bực. Parminder đẩy cửa nhà bếp ra, nhìn gương mặt cứng ngắc như mặt nạ của bà, nó mất sạch can đảm.
Parminder hơi vẫy tay chào Jaswant và Rajpal, trỏ tay vào Sukhvinder rồi chỉ vào cái ghế trong bếp, ra ý bảo nó ngồi chờ bà nói chuyện điện thoại cho xong.
Jaswant và Rajpal rút lên lầu. Sukhvinder ngồi đóng đinh trên ghế bởi cái lệnh không lời của bà mẹ, sau lưng là bức tường treo đầy ảnh, phô cái vẻ bất toàn của nó cho cả thế giới. Cú điện thoại cứ kéo dài dài mãi, rồi cuối cùng Parminder cũng tạm biệt và ngắt máy.
Lúc bà quay lại nhìn con gái, Sukhvinder lập tức biết là nó đã hy vọng hão, dù chưa lời nào được thốt ra.
- Thế đấy - Parminder nói - Tessa gọi đến lúc mẹ đang ở chỗ làm. Chắc con biết vì chuyện gì rồi đấy nhỉ.
Sukhvinder gật đầu, miệng như bị nhồi đầy bông.
Cơn giận của bà mẹ đập mạnh vào người nó như đợt thủy triều, cuốn phăng Sukhvinder theo, chới với.
- Tại sao hả? Tại sao? Học theo cái con nhỏ London hả? Muốn gây ấn tượng với nó hả? Anh chị mày có bao giờ làm thế đâu, không khi nào, còn mày sao lại thế hả? Mày bị làm sao thế? Mày thích sống lười nhác bê tha thế hả? Vi phạm kỷ luật trường thì sành điệu, hả? Mày biết mẹ mày nghĩ gì khi cô Tessa gọi tới không? Gọi đến chỗ làm nữa chứ, chưa bao giờ mẹ mày nhục thế. Mày làm tao ngấy tận cổ rồi, có nghe không? Cái nhà này chưa cung phụng mày đầy đủ hả? Chưa giúp mày đủ nhiều hả? Mày bị cái quái gì hả Sukhvinder?
Sukhvinder tuyệt vọng thanh minh giữa tràng mắng mỏ của bà mẹ, nó nhắc tới tên Krystal Weedon...
- Krystal Weedon - Parminder gào lên. - Cái con nhỏ ngu ngốc đó. Mày cứ phải để ý tới chuyện nó nói làm gì? Mày có bảo nó là mẹ mày cố cứu bà cố già cứng đầu của nó hay không? Mày có nói không?
- Con,... không...
- Nếu mày mà quan tâm tới lời nói của mấy đứa như Krystal Weedon thì mày hết thuốc chữa rồi con ạ. Mày muốn chuồn học đi làm phục vụ quán café cho khỏe chứ gì? Mày cùng đội với con nhỏ đó riết rồi muốn thành cái hạng như thế luôn hả?
Sukhvinder nghĩ tới Krystal và băng của nó lúc nhong nhóng chờ xe vãn là lao sang đường. Làm sao nói cho mẹ hiểu được? Một tiếng đồng hồ trước, nó còn thoáng hy vọng rằng cuối cùng nó cũng kể được với mẹ vụ thằng Fats Wall…
- Mày cút cho khuất mắt! Đi ngay! Đợi bố mày về rồi tao sẽ nói. Đi!
Sukhvinder leo lên lầu. Jaswant từ trong phòng hỏi vọng ra - Vụ gì mà ầm ĩ thế?
Sukhvinder không đáp. Cô bé đi thẳng vào phòng riêng, khép cửa rồi ngồi xuống mép giường.
Mày bị làm sao thế, Sukhvinder?
Mày làm tao ngấy tận cổ rồi.
Mày thích sống lười nhác bê tha thê hả?
Nó còn mong gì chứ? Mong mẹ ôm lấy an ủi chắc? Mà mẹ có khi nào từng ôm nó không? Con dao lam giấu trong con thỏ nhồi bông còn an ủi nó được nhiều hơn. Nhưng cảm giác mong được tự cắt rạch cho chảy máu đang dần dần mạnh lên thành sự đòi hỏi đó không thể nào thỏa mãn khi mặt trời chưa tắt, cả nhà còn thức và cha nó đang trên đường về nhà.
Nỗi tuyệt vọng lẫn đau đớn như lòng hồ tối tăm kêu gào dậy sóng đòi bộc phát, nó đã tích tụ quá lâu.
Cứ để bà ấy biết cảm giác đó là thế nào.
Sukhvinder đứng dậy băng ngang phòng, ngồi phịch xuống cái ghế cạnh bàn viết, nện ngón tay trên bàn phím.
Lúc ông thầy tin học lố bịch cố làm cả lớp phải nể mớ kiến thức vi tính của mình, Sukhvinder cũng thấy hứng thú không kém Andrew Price. Nhưng không như Andrew và mấy cậu trong lớp xúm vào hỏi thầy giáo cách hack website, Sukhvinder lặng lẽ về nhà tự tìm thông tin trên mạng. Hầu như website nào bây giờ cũng có có công cụ chặn chèn mã SQL, nhưng Sukhvinder từng nghe mẹ kể website hội đồng bị kẻ vô danh nào đó tấn công, nó chợt nghĩ chắc website cũ kỹ đó chẳng được bảo mật gì ra hồn.
Sukhvinder luôn gõ máy tính dễ dàng hơn viết, mã máy tính cũng dễ nhận dễ hiểu hơn chuỗi từ ngữ dài dằng dặc. Chẳng mấy chốc, nó đã tìm ra một trang chỉ rõ cách đơn giản nhất để chèn mã SQL. Rồi nó mở website của hội đồng khu.
Phải loay hoay đến năm phút Sukhvinder mới hack xong vì đầu nhập sai mã. Nó kinh ngạc nhận thấy người quản trị trang không hề xóa tên người dùng Hồn-ma-của-Barry-Fairbrother khỏi cơ sở dữ liệu mà chỉ xóa mỗi bài viết. Thế thì việc dùng tên này đăng thêm bài nữa chỉ là trò trẻ con.
Sukhvinder mất nhiều thời gian viết bài đăng hơn lúc hack website nhiều. Nhiều tháng nay nó đã giữ trong bụng lời cáo buộc bí mật bà mẹ, kể từ lúc ngạc nhiên nhìn vẻ mặt của bà vào lúc mười hai giờ kém mười đêm giao thừa hôm đó, từ cái góc nó lẩn vào giữa bữa tiệc. Con bé gõ chậm chạp. Tính năng sửa lỗi tự động giúp nó chỉnh lỗi chính tả.
Sukhvinder không sợ mẹ kiểm tra phần history trên máy tính này. Bà mẹ chẳng biết gì về con gái lẫn những gì nó làm trong căn phòng này, cũng sẽ chẳng bao giờ nghi ngờ cô con gái ngu ngốc, lười biếng và bê tha này đâu.
Sukhvinder nhấp chuột như bóp cò súng.