Chương : 8
Nhà Giáo Sĩ Cũ là dinh thự to nhất đứng cuối dãy nhà xây theo phong cách Victoria trên phố Church Row. Nó đứng chót hàng, đối diện nhà thờ Thánh Michael và Các Thánh, với khu vườn rộng rãi ngay góc đường.
Bà Parminder đi vội, thậm chí chạy gằn khi tới gần nhà, lập cập mở ổ khóa cứng ngắc bước vào. Bà phải tìm ai đó để hỏi lại cho chắc hòng tin nổi chuyện vừa nghe, bất kỳ ai cũng được, nhưng chưa kịp làm gì thì điện thoại trong bếp đã réo lên như điềm gở.
- Vâng tôi nghe?
- Anh Vikram đây.
Chồng bà Parminder là bác sĩ phẫu thuật tim. Ông làm việc tại bệnh viện Trung tâm Tây Nam đặt ở Yarvil, thường chẳng mấy khi ông gọi điện từ chỗ làm về nhà. Parminder nắm chặt cái ống nghe đến nỗi tay phát đau.
- Anh mới nghe kể về vụ đột quỵ. Nghe triệu chứng thì có vẻ do phình mạch. Anh nhờ Huw Jeffries ưu tiên đẩy ca này lên mổ khám nghiệm trước rồi. Phải cho chị Mary biết rốt cục nguyên nhân là gì. Chắc giờ đang mổ cho ông ta rồi đấy.
- Vâng - bà Parminder khẽ đáp.
- Tessa Wall đang bên đó. Em gọi cô ấy đi.
- Vâng - Parminder đáp - Được rồi.
Nhưng khi gác máy xong, bà chỉ còn đủ sức ngồi sụp xuống chiếc ghế trong bếp, nhìn trừng trừng vô định vào cánh cửa sổ mở ra vườn sau, áp tay lên miệng.
Thế giới đã tan vỡ. Dù bức tường, những chiếc ghế, tranh bọn trẻ vẽ treo trên tường trông vẫn như thế. Vô nghĩa. Từng phần tử nhỏ bé của thế giới đã nổ tung rồi lập tức tái hợp lại, cái vẻ vững chắc trường cửu bề ngoài kia thật nực cười; mọi thứ đột nhiên trở nên mong manh khôn tả, chỉ cần một cú chạm, nó sẽ vỡ vụn.
Bà không kiểm soát nổi ý nghĩ của mình nữa. Có vẻ như chúng cũng đã bể nát, những mẩu ký ức đây đó lướt qua rồi mất hút: Lần khiêu vũ cùng Barry tại tiệc mừng năm mới tại nhà Wall, những câu chuyện không đầu không đuôi họ chia sẻ khi đi bộ về sau cuộc họp gần đây nhất của hội đồng địa phương.
- Nhà anh trông như mặt con bò ấy - Bà từng nói với ông ấy như thế.
- Mặt bò ấy à? Thế nghĩa là sao?
- Thì phần trước nhà hẹp hơn phần hậu. Như thế là tốt. Nhưng anh không để ý cái góc chữ T à, thế không may đâu.
- Thế thì hên xui vừa khéo bù trừ. - Barry đáp.
Có khi ngay lúc đó đó, động mạch trong đầu ông ấy đã phình ra một cách đáng báo động rồi, thế mà hai người họ không ai biết gì cả.
Parminder đờ đẫn dời bước từ bếp sang phòng khách tối âm âm dù trời nắng hay mưa, vì bị rợp bóng cây thông giống Scotland ở vườn trước. Bà ghét cái cây đó nhưng đành cứ để thế, vì hai vợ chồng đều biết hàng xóm sẽ làm ầm lên nếu hạ nó.
Không bình tĩnh nổi, bà lại đi dọc hành lang xuống bếp, nhấc máy gọi cho Tessa Wall nhưng cô không nghe máy. Chắc đang bận. Bà lại run rẩy buông mình xuống ghế.
Nỗi đau buồn quá lớn như con quái thú điên cuồng xông ra từ lòng đất ập vào bà. Barry bé nhỏ, Barry râu rậm, người bạn của bà, chiến hữu của bà.
Cha bà cũng ra đi đúng như thế. Năm đó bà mười lăm tuổi, khi đi phố về, bà thấy ông nằm úp mặt trên bãi cỏ, máy cắt cỏ còn bên cạnh, ánh mặt trời chói chang rọi vào gáy. Parminder ghét cái chết bất ngờ. Ai khác sợ viễn cảnh chết dần chết mòn, thì bà lại thích chuyện đó; dù gì cũng còn có thời gian để mà sắp xếp mọi việc, nói lời vĩnh biệt...
Đôi tay bà vẫn đang áp chặt lấy miệng. Bà nhìn gương mặt trơ trơ dịu dàng của Guru Nannak trong tranh.
(Vikram không thích bức tranh này.
- Em treo cái đó làm gì?
- Em thích thế - bà ngang ngạnh đáp.)
Barry, đã mất rồi.
Bà nuốt xuống cơn nghẹn ngào mãnh liệt với sự sắt đá lúc nào cũng làm mẹ bà buồn lòng, nhất là khi cha bà vừa qua đời, khi các cô con gái khác, cả các cô và cháu trai cháu gái đều khóc lóc đấm ngực. “Khi xưa bố cưng con biết bao nhiêu mà!”. Nhưng Parminder vẫn khóa chặt những giọt lệ ấy trong tim, ở đó dường như chúng được chuyển hóa sao đó, và phát lộ ra ngoài theo từng cơn thịnh nộ mà bà trút lên lũ trẻ và mấy nhân viên tiếp tân trong phòng khám.
Vẫn hiển hiện trước mắt bà hình ảnh Howard và Maureen phía sau quầy hàng, một gầy một béo, đầy vẻ hạ cố khi báo tin bạn bà đã chết. Bà căm hờn nghĩ, Bọn chúng đang vui mừng. Bọn chúng nghĩ giờ thì thắng chắc.
Bà đứng thẳng dậy, bước vào phòng khách, rút từ kệ cao nhất tập một cuốn Sainchis mới nguyên. Bà mở hú họa một trang và đọc mà không hề ngạc nhiên, chỉ thấy như đang nhìn vào chính khuôn mặt méo mó của mình trong gương. “Ngay lúc này, thế giới là cái hố đen sâu thăm thẳm. Từ khắp mọi phía, cái Chết giăng sẵn lưới vây. “
Bà Parminder đi vội, thậm chí chạy gằn khi tới gần nhà, lập cập mở ổ khóa cứng ngắc bước vào. Bà phải tìm ai đó để hỏi lại cho chắc hòng tin nổi chuyện vừa nghe, bất kỳ ai cũng được, nhưng chưa kịp làm gì thì điện thoại trong bếp đã réo lên như điềm gở.
- Vâng tôi nghe?
- Anh Vikram đây.
Chồng bà Parminder là bác sĩ phẫu thuật tim. Ông làm việc tại bệnh viện Trung tâm Tây Nam đặt ở Yarvil, thường chẳng mấy khi ông gọi điện từ chỗ làm về nhà. Parminder nắm chặt cái ống nghe đến nỗi tay phát đau.
- Anh mới nghe kể về vụ đột quỵ. Nghe triệu chứng thì có vẻ do phình mạch. Anh nhờ Huw Jeffries ưu tiên đẩy ca này lên mổ khám nghiệm trước rồi. Phải cho chị Mary biết rốt cục nguyên nhân là gì. Chắc giờ đang mổ cho ông ta rồi đấy.
- Vâng - bà Parminder khẽ đáp.
- Tessa Wall đang bên đó. Em gọi cô ấy đi.
- Vâng - Parminder đáp - Được rồi.
Nhưng khi gác máy xong, bà chỉ còn đủ sức ngồi sụp xuống chiếc ghế trong bếp, nhìn trừng trừng vô định vào cánh cửa sổ mở ra vườn sau, áp tay lên miệng.
Thế giới đã tan vỡ. Dù bức tường, những chiếc ghế, tranh bọn trẻ vẽ treo trên tường trông vẫn như thế. Vô nghĩa. Từng phần tử nhỏ bé của thế giới đã nổ tung rồi lập tức tái hợp lại, cái vẻ vững chắc trường cửu bề ngoài kia thật nực cười; mọi thứ đột nhiên trở nên mong manh khôn tả, chỉ cần một cú chạm, nó sẽ vỡ vụn.
Bà không kiểm soát nổi ý nghĩ của mình nữa. Có vẻ như chúng cũng đã bể nát, những mẩu ký ức đây đó lướt qua rồi mất hút: Lần khiêu vũ cùng Barry tại tiệc mừng năm mới tại nhà Wall, những câu chuyện không đầu không đuôi họ chia sẻ khi đi bộ về sau cuộc họp gần đây nhất của hội đồng địa phương.
- Nhà anh trông như mặt con bò ấy - Bà từng nói với ông ấy như thế.
- Mặt bò ấy à? Thế nghĩa là sao?
- Thì phần trước nhà hẹp hơn phần hậu. Như thế là tốt. Nhưng anh không để ý cái góc chữ T à, thế không may đâu.
- Thế thì hên xui vừa khéo bù trừ. - Barry đáp.
Có khi ngay lúc đó đó, động mạch trong đầu ông ấy đã phình ra một cách đáng báo động rồi, thế mà hai người họ không ai biết gì cả.
Parminder đờ đẫn dời bước từ bếp sang phòng khách tối âm âm dù trời nắng hay mưa, vì bị rợp bóng cây thông giống Scotland ở vườn trước. Bà ghét cái cây đó nhưng đành cứ để thế, vì hai vợ chồng đều biết hàng xóm sẽ làm ầm lên nếu hạ nó.
Không bình tĩnh nổi, bà lại đi dọc hành lang xuống bếp, nhấc máy gọi cho Tessa Wall nhưng cô không nghe máy. Chắc đang bận. Bà lại run rẩy buông mình xuống ghế.
Nỗi đau buồn quá lớn như con quái thú điên cuồng xông ra từ lòng đất ập vào bà. Barry bé nhỏ, Barry râu rậm, người bạn của bà, chiến hữu của bà.
Cha bà cũng ra đi đúng như thế. Năm đó bà mười lăm tuổi, khi đi phố về, bà thấy ông nằm úp mặt trên bãi cỏ, máy cắt cỏ còn bên cạnh, ánh mặt trời chói chang rọi vào gáy. Parminder ghét cái chết bất ngờ. Ai khác sợ viễn cảnh chết dần chết mòn, thì bà lại thích chuyện đó; dù gì cũng còn có thời gian để mà sắp xếp mọi việc, nói lời vĩnh biệt...
Đôi tay bà vẫn đang áp chặt lấy miệng. Bà nhìn gương mặt trơ trơ dịu dàng của Guru Nannak trong tranh.
(Vikram không thích bức tranh này.
- Em treo cái đó làm gì?
- Em thích thế - bà ngang ngạnh đáp.)
Barry, đã mất rồi.
Bà nuốt xuống cơn nghẹn ngào mãnh liệt với sự sắt đá lúc nào cũng làm mẹ bà buồn lòng, nhất là khi cha bà vừa qua đời, khi các cô con gái khác, cả các cô và cháu trai cháu gái đều khóc lóc đấm ngực. “Khi xưa bố cưng con biết bao nhiêu mà!”. Nhưng Parminder vẫn khóa chặt những giọt lệ ấy trong tim, ở đó dường như chúng được chuyển hóa sao đó, và phát lộ ra ngoài theo từng cơn thịnh nộ mà bà trút lên lũ trẻ và mấy nhân viên tiếp tân trong phòng khám.
Vẫn hiển hiện trước mắt bà hình ảnh Howard và Maureen phía sau quầy hàng, một gầy một béo, đầy vẻ hạ cố khi báo tin bạn bà đã chết. Bà căm hờn nghĩ, Bọn chúng đang vui mừng. Bọn chúng nghĩ giờ thì thắng chắc.
Bà đứng thẳng dậy, bước vào phòng khách, rút từ kệ cao nhất tập một cuốn Sainchis mới nguyên. Bà mở hú họa một trang và đọc mà không hề ngạc nhiên, chỉ thấy như đang nhìn vào chính khuôn mặt méo mó của mình trong gương. “Ngay lúc này, thế giới là cái hố đen sâu thăm thẳm. Từ khắp mọi phía, cái Chết giăng sẵn lưới vây. “