Chương 13
Ngày hôm sau Đỗ Trình Tranh nhận được điện thoại của Thừa Lâm " Có thể gặp cô chứ? Như đã hứa tôi đã tìm ra một ít manh mối "
" Được tôi sẽ đến ngay " Đỗ Trình Tranh hoàn thành xong ca phẫu thuật nên thời gian còn lại khá dư giả, cô không chần chừ đáp ứng ngay.
***
Nơi hẹn là văn phòng của Thừa Lâm, sau khi mở cửa phòng ra Thừa Lâm mỉm cười chào đón " Đỗ tiểu thư ngồi đi ".
Đỗ Trình Tranh gật đầu ngồi xuống ghế, liếm môi nhàn nhạt nói " Anh đã tìm được manh mối gì? "
Thừa Lâm đặt cốc nước xuống bàn, dáng vẻ thư sinh lịch sự cùng chiếc kính càng tăng thêm nét thư sinh có học thức cao " Cô xem đi " anh ta đưa cho cô một mảnh giấy, trên đó có ghi một dòng chữ nhưng cô không hiểu ý nghĩa của nó.
Đỗ Trình Tranh giơ miếng giấy lên, nhíu mày thắc mắc " Ý của nó là gì? "
Thừa Lâm lắc đầu " Đó là tiếng Do Thái " một thứ ngôn ngữ rất khó học. Anh ta quả thật không biết nhưng có thể chắc chắn không phải nét chữ của Phong Hạo.
Đỗ Trình Tranh chăm chăm nhìn dòng chữ đầy khó hiểu này, là tiếng Do Thái. Cô biết đây không thể là chữ của anh, nét chữ này có chút hối hả hấp tấp có vẻ nặng nề. Cũng không thể là của nạn nhân, không hề giống nét chữ của phụ nữ, chỉ có thể là của hung thủ. Nhưng có ý nghĩa gì chứ?
אתה לא יכול לעצור אות'
" Anh nghi ngờ là của hung thủ? " Đỗ Trình Tranh hỏi.
Thừa Lâm không vội trả lời cô, nhàn nhạt nhìn biểu cảm của Đỗ Trình Tranh. " Tôi còn được biết, hung khí là con dao được tìm thấy ở sau vườn nhà nạn nhân không hề trùng khớp với vết rạch dao trên đùi của nạn nhân "
" Tức là hung khí là một con dao khác? " Đỗ Trình Tranh bật thốt lên.
Thừa Lâm gật đầu " Có thể hung thủ đã cố ý đổ tội lên Phong tổng "
Đỗ Trình Tranh bàn tay run run. Hung khí không phải là con dao ở hiện trường mà là một con dao khác, điều đó một phần nào khiến cô an tâm rằng anh gần như sắp được giải oan " Nhưng chỉ như vậy không thể thuyết phục cảnh sát thả Phong Hạo đúng chứ? "
" Phải, ngài ấy là tình nghi số một nên cần bằng chứng thuyết phục hơn nữa "
" Cô an tâm, tôi sẽ cố hết sức vì Phong tổng "
***
" Tinh Tinh, cậu biết tiếng Do Thái không? "
Sau khi về nhà Đỗ Trình Tranh liền gọi điện cho Mộc Diễm Tinh.
Mộc Diễm Tinh nhíu mày, cô ấy đang soạn giấy tờ cho hậu tòa [ Tiếng Do Thái? Tớ biết thế nào được cái thứ tiếng khó nhằn đó ]
Cô ấy là sinh viên tiêu biểu của đại học Nhân dân Trung Quốc chuyên ngành văn học, tuy thông thạo được 5 thứ tiếng nhưng nếu là tiếng Do Thái, xin lỗi cô chịu. Mộc Diễm Tinh không lạ khi Đỗ Trình Tranh hỏi cô bởi trong mắt Đỗ Trình Tranh thì Mộc Diễm Tinh là từ điển ngoại ngữ.
" Cậu không biết thật sao? " Đỗ Trình Tranh hơi thất vọng trong lòng, ỉu xìu nói.
[ Thật, nhưng có chuyện gì thế? ]
Hai cô tán gẫu tất cả mọi chuyện đã xảy ra, Mộc Diễm Tinh đã ngờ ngợ ra vài thứ.
[ Vậy tức là có người cố ý đổ tội cho Phong tổng nhà cậu? ]
Này này, cái gì mà của nhà tớ.
Đỗ Trình Tranh chửi thầm trong lòng.
" Chắc là như vậy " cô nhàn nhạt nói.
[ Ha ha " Chỉ hữu hiên nhật tố tặc, một hữu thiên nhật phòng tặc " (*) ]
(*) Chỉ có ngày ngày làm giặc,khó bề ngàn ngày phòng giặc. Khó đề phòng chu đáo đối với những kẻ xấu.
Đỗ Trình Tranh "…" hãy nói tiếng người đi.
***
Cùng lúc đó ở một nơi xa xôi khác.
Las Vegas, Hoa Kỳ.
Một thành phố nổi tiếng với chốn ăn chơi cờ bạc xa xỉ đầy sa đọa lớn nhất thế giới.
Trong một căn phòng của khách sạn 5 sao rộng lớn hào nhoáng, hai thân ảnh không chút mảnh vải đang quấn nhau trên chiếc giường kingsize.
Người đàn ông bên trên mang nét đẹp Tây hoàn mĩ, anh tuấn tiêu sái, bên sườn mặt góc cạnh có chút mồ hôi đổ ra, đôi mắt xanh câu hồn mờ đục nhìn người phụ nữ dưới thân. Một người phụ nữ Tây dáng vẻ rất đầy đặn, đôi môi đỏ hé mở kêu lên những tiếng khiến người nghe đỏ mặt.
" Max, nhẹ một chút " người phụ nữ ấy không chịu được sự xâm lược đầy ngông cuồng của người đàn ông này.
" Câm miệng " người đàn ông này là Maximus. Hắn nghiến răng đè ép người dưới thân, càng thêm mạnh mẽ, tiếng kêu càng thêm to hơn.
Trận chiến kịch liệt qua đi, Maximus tắm rửa thân thể xong nhìn lên giường thấy người phụ nữ Tây kia vẫn còn nằm đó, không khỏi khó chịu mà cáu lên một tiếng " Cút ra ngoài ".
" Max em … " người phụ nữ muốn nói thêm điều gì đó nhưng đã bị hắn cắt lời.
" Chi phiếu trên bàn, tự lấy rồi cút đi."
Maximus đứng trước gương lau khô mái tóc vàng óng, nét mặt rất lạnh nhạt nhắm thẳng vào người phụ nữ ấy.
Cô ta rùng mình, mặc kệ cơ thể còn chưa mảnh vải nào cầm lấy chi phiếu rồi đi khỏi phòng ngay. Maximus nhìn dáng vẻ cầm tiền chạy trối chết của cô ta không khỏi cười khinh thường. Đúng là đàn bà, chỉ cần vì tiền mà sẵn sàng giơ hai chân rộng ra.
" Lão đại " bên ngoài có tiếng gọi.
Maximus khẽ nhắm mắt, hời hợt đáp " Ừm ".
Người bên ngoài rất biết điều mà không dám vào, chỉ đứng bên ngoài báo cáo " Đúng như ngài đã nói, tên đó đã bị cảnh sát bắt tạm giam ".
Hắn cười khẩy, đôi mắt sắc bén nhìn bản thân trong gương. " Được rồi, đi đi. "
" Vâng, lão đại ".
Arnold, chúc mừng mày đã lọt tầm ngắm của tao. Cổ bản Leicester, tao nhất định phải có được nó.
***
Tác giả muốn nói: Các bạn nghĩ sao nếu tạo cp Maximus và Mộc Diễm Tinh? Hãy cho tôi ý kiến nhé!
" Được tôi sẽ đến ngay " Đỗ Trình Tranh hoàn thành xong ca phẫu thuật nên thời gian còn lại khá dư giả, cô không chần chừ đáp ứng ngay.
***
Nơi hẹn là văn phòng của Thừa Lâm, sau khi mở cửa phòng ra Thừa Lâm mỉm cười chào đón " Đỗ tiểu thư ngồi đi ".
Đỗ Trình Tranh gật đầu ngồi xuống ghế, liếm môi nhàn nhạt nói " Anh đã tìm được manh mối gì? "
Thừa Lâm đặt cốc nước xuống bàn, dáng vẻ thư sinh lịch sự cùng chiếc kính càng tăng thêm nét thư sinh có học thức cao " Cô xem đi " anh ta đưa cho cô một mảnh giấy, trên đó có ghi một dòng chữ nhưng cô không hiểu ý nghĩa của nó.
Đỗ Trình Tranh giơ miếng giấy lên, nhíu mày thắc mắc " Ý của nó là gì? "
Thừa Lâm lắc đầu " Đó là tiếng Do Thái " một thứ ngôn ngữ rất khó học. Anh ta quả thật không biết nhưng có thể chắc chắn không phải nét chữ của Phong Hạo.
Đỗ Trình Tranh chăm chăm nhìn dòng chữ đầy khó hiểu này, là tiếng Do Thái. Cô biết đây không thể là chữ của anh, nét chữ này có chút hối hả hấp tấp có vẻ nặng nề. Cũng không thể là của nạn nhân, không hề giống nét chữ của phụ nữ, chỉ có thể là của hung thủ. Nhưng có ý nghĩa gì chứ?
אתה לא יכול לעצור אות'
" Anh nghi ngờ là của hung thủ? " Đỗ Trình Tranh hỏi.
Thừa Lâm không vội trả lời cô, nhàn nhạt nhìn biểu cảm của Đỗ Trình Tranh. " Tôi còn được biết, hung khí là con dao được tìm thấy ở sau vườn nhà nạn nhân không hề trùng khớp với vết rạch dao trên đùi của nạn nhân "
" Tức là hung khí là một con dao khác? " Đỗ Trình Tranh bật thốt lên.
Thừa Lâm gật đầu " Có thể hung thủ đã cố ý đổ tội lên Phong tổng "
Đỗ Trình Tranh bàn tay run run. Hung khí không phải là con dao ở hiện trường mà là một con dao khác, điều đó một phần nào khiến cô an tâm rằng anh gần như sắp được giải oan " Nhưng chỉ như vậy không thể thuyết phục cảnh sát thả Phong Hạo đúng chứ? "
" Phải, ngài ấy là tình nghi số một nên cần bằng chứng thuyết phục hơn nữa "
" Cô an tâm, tôi sẽ cố hết sức vì Phong tổng "
***
" Tinh Tinh, cậu biết tiếng Do Thái không? "
Sau khi về nhà Đỗ Trình Tranh liền gọi điện cho Mộc Diễm Tinh.
Mộc Diễm Tinh nhíu mày, cô ấy đang soạn giấy tờ cho hậu tòa [ Tiếng Do Thái? Tớ biết thế nào được cái thứ tiếng khó nhằn đó ]
Cô ấy là sinh viên tiêu biểu của đại học Nhân dân Trung Quốc chuyên ngành văn học, tuy thông thạo được 5 thứ tiếng nhưng nếu là tiếng Do Thái, xin lỗi cô chịu. Mộc Diễm Tinh không lạ khi Đỗ Trình Tranh hỏi cô bởi trong mắt Đỗ Trình Tranh thì Mộc Diễm Tinh là từ điển ngoại ngữ.
" Cậu không biết thật sao? " Đỗ Trình Tranh hơi thất vọng trong lòng, ỉu xìu nói.
[ Thật, nhưng có chuyện gì thế? ]
Hai cô tán gẫu tất cả mọi chuyện đã xảy ra, Mộc Diễm Tinh đã ngờ ngợ ra vài thứ.
[ Vậy tức là có người cố ý đổ tội cho Phong tổng nhà cậu? ]
Này này, cái gì mà của nhà tớ.
Đỗ Trình Tranh chửi thầm trong lòng.
" Chắc là như vậy " cô nhàn nhạt nói.
[ Ha ha " Chỉ hữu hiên nhật tố tặc, một hữu thiên nhật phòng tặc " (*) ]
(*) Chỉ có ngày ngày làm giặc,khó bề ngàn ngày phòng giặc. Khó đề phòng chu đáo đối với những kẻ xấu.
Đỗ Trình Tranh "…" hãy nói tiếng người đi.
***
Cùng lúc đó ở một nơi xa xôi khác.
Las Vegas, Hoa Kỳ.
Một thành phố nổi tiếng với chốn ăn chơi cờ bạc xa xỉ đầy sa đọa lớn nhất thế giới.
Trong một căn phòng của khách sạn 5 sao rộng lớn hào nhoáng, hai thân ảnh không chút mảnh vải đang quấn nhau trên chiếc giường kingsize.
Người đàn ông bên trên mang nét đẹp Tây hoàn mĩ, anh tuấn tiêu sái, bên sườn mặt góc cạnh có chút mồ hôi đổ ra, đôi mắt xanh câu hồn mờ đục nhìn người phụ nữ dưới thân. Một người phụ nữ Tây dáng vẻ rất đầy đặn, đôi môi đỏ hé mở kêu lên những tiếng khiến người nghe đỏ mặt.
" Max, nhẹ một chút " người phụ nữ ấy không chịu được sự xâm lược đầy ngông cuồng của người đàn ông này.
" Câm miệng " người đàn ông này là Maximus. Hắn nghiến răng đè ép người dưới thân, càng thêm mạnh mẽ, tiếng kêu càng thêm to hơn.
Trận chiến kịch liệt qua đi, Maximus tắm rửa thân thể xong nhìn lên giường thấy người phụ nữ Tây kia vẫn còn nằm đó, không khỏi khó chịu mà cáu lên một tiếng " Cút ra ngoài ".
" Max em … " người phụ nữ muốn nói thêm điều gì đó nhưng đã bị hắn cắt lời.
" Chi phiếu trên bàn, tự lấy rồi cút đi."
Maximus đứng trước gương lau khô mái tóc vàng óng, nét mặt rất lạnh nhạt nhắm thẳng vào người phụ nữ ấy.
Cô ta rùng mình, mặc kệ cơ thể còn chưa mảnh vải nào cầm lấy chi phiếu rồi đi khỏi phòng ngay. Maximus nhìn dáng vẻ cầm tiền chạy trối chết của cô ta không khỏi cười khinh thường. Đúng là đàn bà, chỉ cần vì tiền mà sẵn sàng giơ hai chân rộng ra.
" Lão đại " bên ngoài có tiếng gọi.
Maximus khẽ nhắm mắt, hời hợt đáp " Ừm ".
Người bên ngoài rất biết điều mà không dám vào, chỉ đứng bên ngoài báo cáo " Đúng như ngài đã nói, tên đó đã bị cảnh sát bắt tạm giam ".
Hắn cười khẩy, đôi mắt sắc bén nhìn bản thân trong gương. " Được rồi, đi đi. "
" Vâng, lão đại ".
Arnold, chúc mừng mày đã lọt tầm ngắm của tao. Cổ bản Leicester, tao nhất định phải có được nó.
***
Tác giả muốn nói: Các bạn nghĩ sao nếu tạo cp Maximus và Mộc Diễm Tinh? Hãy cho tôi ý kiến nhé!