Chương 18
Dật nhìn cô, thân hình to cao bao trùm lên cơ thể nhỏ bé.
Đỗ Trình Tranh không sợ hãi nhìn lại hắn, hai đôi mắt lạnh lẽo nhìn nhau một lúc, cô hỏi. " Chẳng phải anh là trợ thủ của Phong Hạo sao? "
Dật không trả lời ngay lập tức, hắn khụy gối xuống ngang tầm mắt với cô, gương mặt vô cảm trả lời " Lúc đầu đúng là vậy " hắn nói rất mơ hồ. Đỗ Trình Tranh nheo mắt nhìn biểu cảm sâu bên trong hắn. Cô khẽ bật cười ngay khoé môi " Vậy anh cũng chính là người sát hại cô gái kia. Cái hình xăm sau lưng anh chính là tiếng Do Thái giống với dòng chữ được để lại trong nhà nạn nhân. Thực chất từ đầu cô ấy vì ngộ độc chất Riciin sau đó anh đã làm chứng cứ giả bằng cách dùng con dao tạo vài vết thương. Tấm ảnh của Phong Hạo mà cảnh sát tìm thấy có lẽ cũng do anh làm, tất cả để bày mưu cho rằng mọi chuyện đều do anh ấy. Tôi không biết động cơ thật sự là gì và tại sao lại là cô gái đó nhưng quả thật anh đã bày mưu rất kĩ lưỡng ".
Dật vòng tay ra sau gỡ dây trói tay cho cô, hai cánh tay cô bất ngờ được thả tự do. Hắn đặt một túi nilong trước mặt, bên trong là đồ ăn và chai nước suối.
" Cô là một người phụ nữ thông minh, nhưng sự thông minh sẽ hủy hoại cô nếu không biết áp dụng đúng lúc. Tôi vẫn luôn giành sự tôn trọng với lão tam, nhờ ngài ấy cưu mang mới có Dật của ngày hôm nay "
" Vậy tại sao anh lại muốn hãm hại anh ấy? " cô nhìn ra được vẻ thật lòng của hắn nhưng không thể hiểu lí do hắn về phe của gã đàn ông kia.
Dật ngồi xuống đất, mặt đối mặt với cô, hắn không vội trả lời.
" Hình xăm sau sau lưng tôi, cô hiểu là gì chứ? "
Giọng của hắn rất trầm.
Đỗ Trình Tranh lắc đầu. Dòng chữ ấy chạy vội qua kí ức của cô nhưng cô hoàn toàn không hiểu ý nghĩa của nó.
" Lucifer " hắn nói rất nhỏ.
" Lucifer? Chính là một trong 7 hoàng tử địa ngục? " cô ngạc nhiên bật thốt lên.
Dật gật đầu. " Quả nhiên cô hiểu vấn đề rất tốt "
Lucifer - Thiên thần sa ngã, tội đồ của sự kiêu ngạo. Trong Kinh Thánh, Lucifer lúc đầu chính là một thiên thần đẹp nhất luôn tin tưởng Thiên Chúa nhưng hắn rất ghét con người, bản chất kiêu ngạo của hắn trỗi dậy không chịu cúi đầu phục vụ loài người mà chống đối lại Đức Chúa Trời. Chính vì thế hắn đã bị đày xuống địa ngục và mất đi sự ân sủng của Chúa. Truyền thuyết này được người Do Thái khái niệm lại.
" Từ lúc nhỏ tôi chưa bao giờ được đối xử như một con người, có một người cha bạo hành và một người mẹ bị tâm thần. Ông ta luôn ngứa mắt mẹ con tôi, nhưng không lâu sau ông ta đã chết. Cô biết lí do không? "
Đỗ Trình Tranh nhíu mày im lặng như thể một lời đáp án. Cô không biết hắn sẽ nói gì tiếp theo. Dật cười khẽ, tiếng cười không có cảm xúc.
" Chính tôi đã giết ông ta. Khi ấy bản thân mới 6 tuổi. "
Đỗ Trình Tranh trợn tròn mắt nhìn hắn, như nghe phải một việc rất sốc, khi đó hắn ta chỉ là một cậu nhóc rất nhỏ bé nhưng đã biết sát hại mạng người.
" Những ngày tháng sau đó tôi là một đứa trẻ vô gia cư, ban ngày kiếm đồ ăn trong thùng rác, bị đánh đuổi không thương tiếc, ban đêm ngủ tạm một xó mục nát thối rữa chuột gián xung quanh. Thời điểm ấy Do Thái đang bị nạn đói càng xảy ra xung đột, đánh đập nhau tranh miếng ăn, thậm chí lúc đó ăn được sâu bọ nào cũng đều cảm thấy ngon. "
Càng nghe cảm xúc cô càng không thể kiềm chế nổi, ớn lạnh tận xương tủy. Cuộc sống kinh khủng như vậy càng đào tạo bản chất tham lam, giết chóc.
" Lúc đó tôi đã nghĩ mọi thứ xung quanh thật kinh tởm, tôi căm ghét mọi thứ, có suy nghĩ tiêu diệt mọi người chỉ để bản thân tôi không bị chà đạp, không bị mất miếng ăn. "
Đỗ Trình Tranh rùng mình, môi khẽ run lên " Anh đừng... "
Dạt cười trừ " Thật tình cờ tôi đã gặp được ngài ấy, lão tam đã cứu mạng tôi khỏi thế giới kinh khủng đó. "
" Có lúc tôi nghĩ Thiên Chúa đã tạo ra loài người, tạo ra mọi vạn vật trong cuộc sống nhưng tại sao không dạy con người cách để sống một cuộc đời hạnh phúc không tội lỗi, đấu đá nhau. Nhưng rồi tôi đã hiểu tội lỗi vốn là bản chất con người, tự mình sa ngã khiến con người mất đi hạnh phúc "
" Lý do thật sự anh nói những điều này là gì? "
Cô không thể tin hắn chỉ đơn giản là đang nói chuyện phiếm với mình.
Dật lắc đầu thở dài " Chính là bản chất của tôi là một Lucifer đầy kiêu ngạo và đã bị sa ngã. Bản năng của tôi chính là sát hại người khác "
" Dật, anh đang che giấu chuyện gì, đúng chứ? "
Hắn cũng không nói thêm câu nào, đứng dậy, cô ngước nhìn theo động tác của hắn.
" Nếu tôi nghĩ cô gái kia cũng có liên quan đến chuyện này thì sao? " theo cô nghĩ không thể hắn tìm đại một người mà sát hại được.
Đôi mắt hắn thâm trầm. " Cô đừng nên biết quá nhiều "
Không nói thêm điều gì, bóng lưng hắn dần đi xa, cô mím môi nhìn hắn một lúc rồi thả lỏng cơ thể, mặc dù không codn bị trói nữa nhưng xung quanh 4 bức tuong chỉ duy nhất một cánh cửa duy nhất đang bị canh giữ. Đỗ Trình Tranh nhớ lại cuộc đối thoại của gã kia và Phong Hạo, chắc chắn anh sẽ đến, gã ta sẽ nói được làm được.
Bằng mọi cách cô phải thoát khỏi đây.
***
Phong Hạo phóng xe nhanh đến Trang Lâm Viên theo lời Maximus nói. Bàn tay đặt trên vô lăng của anh căng chặt, nét mặt nghiêm nghị. Tiếng chuông điện thoại lần nữa vang lên nhưng là Hoắc Đông Thần gọi.
[ Đã sắp xếp ổn thỏa rồi ]
" Được, cảm ơn nhiều. "
[ Đừng làm chuyện gì mạo hiểm ] Hoắc Đông Thần nói câu cuối rồi cả hai tắt máy.
Với tốc độ chạy nhanh này, Phong Hạo đã đến điểm hẹn ngay sau đó. Anh bước xuống xe, chào đón anh là một đám người đều cao to, trên tay gã nào đều có vũ khí.
" Hắn ta đâu? " Phong Hạo nhìn qua vài người lạnh lùng nói.
Maximus xuất hiện trong đám đông, giọng hắn vừa có ý cười vừa nguy hiểm. " Cuối cùng mày cũng tới rồi, nhanh hơn tao tưởng "
Phong Hạo nhíu mày, ánh mắt sắc lạnh " Cô ấy đang ở đâu? "
Maximus tặc lưỡi, lắc đầu nói " Đừng vội, giao cổ bản cho tao trước "
Anh nhếch môi khẽ giương mắt nhìn hắn " Nếu tao muốn mày thả cô ấy trước thì sao? "
" Đừng thách thức sự kiên nhẫn của tao " hắn có chút không vui.
" Vậy thật đáng tiếc, tao không thể giao cổ bản cho mày " anh nhún vai nói.
Hắn không vội, cười nói " Vậy để tụi này đón tiếp mày. "
" Tụi mày ra chào đón lão tam của bang Noir đi. Thật là nồng nhiệt "
Đỗ Trình Tranh không sợ hãi nhìn lại hắn, hai đôi mắt lạnh lẽo nhìn nhau một lúc, cô hỏi. " Chẳng phải anh là trợ thủ của Phong Hạo sao? "
Dật không trả lời ngay lập tức, hắn khụy gối xuống ngang tầm mắt với cô, gương mặt vô cảm trả lời " Lúc đầu đúng là vậy " hắn nói rất mơ hồ. Đỗ Trình Tranh nheo mắt nhìn biểu cảm sâu bên trong hắn. Cô khẽ bật cười ngay khoé môi " Vậy anh cũng chính là người sát hại cô gái kia. Cái hình xăm sau lưng anh chính là tiếng Do Thái giống với dòng chữ được để lại trong nhà nạn nhân. Thực chất từ đầu cô ấy vì ngộ độc chất Riciin sau đó anh đã làm chứng cứ giả bằng cách dùng con dao tạo vài vết thương. Tấm ảnh của Phong Hạo mà cảnh sát tìm thấy có lẽ cũng do anh làm, tất cả để bày mưu cho rằng mọi chuyện đều do anh ấy. Tôi không biết động cơ thật sự là gì và tại sao lại là cô gái đó nhưng quả thật anh đã bày mưu rất kĩ lưỡng ".
Dật vòng tay ra sau gỡ dây trói tay cho cô, hai cánh tay cô bất ngờ được thả tự do. Hắn đặt một túi nilong trước mặt, bên trong là đồ ăn và chai nước suối.
" Cô là một người phụ nữ thông minh, nhưng sự thông minh sẽ hủy hoại cô nếu không biết áp dụng đúng lúc. Tôi vẫn luôn giành sự tôn trọng với lão tam, nhờ ngài ấy cưu mang mới có Dật của ngày hôm nay "
" Vậy tại sao anh lại muốn hãm hại anh ấy? " cô nhìn ra được vẻ thật lòng của hắn nhưng không thể hiểu lí do hắn về phe của gã đàn ông kia.
Dật ngồi xuống đất, mặt đối mặt với cô, hắn không vội trả lời.
" Hình xăm sau sau lưng tôi, cô hiểu là gì chứ? "
Giọng của hắn rất trầm.
Đỗ Trình Tranh lắc đầu. Dòng chữ ấy chạy vội qua kí ức của cô nhưng cô hoàn toàn không hiểu ý nghĩa của nó.
" Lucifer " hắn nói rất nhỏ.
" Lucifer? Chính là một trong 7 hoàng tử địa ngục? " cô ngạc nhiên bật thốt lên.
Dật gật đầu. " Quả nhiên cô hiểu vấn đề rất tốt "
Lucifer - Thiên thần sa ngã, tội đồ của sự kiêu ngạo. Trong Kinh Thánh, Lucifer lúc đầu chính là một thiên thần đẹp nhất luôn tin tưởng Thiên Chúa nhưng hắn rất ghét con người, bản chất kiêu ngạo của hắn trỗi dậy không chịu cúi đầu phục vụ loài người mà chống đối lại Đức Chúa Trời. Chính vì thế hắn đã bị đày xuống địa ngục và mất đi sự ân sủng của Chúa. Truyền thuyết này được người Do Thái khái niệm lại.
" Từ lúc nhỏ tôi chưa bao giờ được đối xử như một con người, có một người cha bạo hành và một người mẹ bị tâm thần. Ông ta luôn ngứa mắt mẹ con tôi, nhưng không lâu sau ông ta đã chết. Cô biết lí do không? "
Đỗ Trình Tranh nhíu mày im lặng như thể một lời đáp án. Cô không biết hắn sẽ nói gì tiếp theo. Dật cười khẽ, tiếng cười không có cảm xúc.
" Chính tôi đã giết ông ta. Khi ấy bản thân mới 6 tuổi. "
Đỗ Trình Tranh trợn tròn mắt nhìn hắn, như nghe phải một việc rất sốc, khi đó hắn ta chỉ là một cậu nhóc rất nhỏ bé nhưng đã biết sát hại mạng người.
" Những ngày tháng sau đó tôi là một đứa trẻ vô gia cư, ban ngày kiếm đồ ăn trong thùng rác, bị đánh đuổi không thương tiếc, ban đêm ngủ tạm một xó mục nát thối rữa chuột gián xung quanh. Thời điểm ấy Do Thái đang bị nạn đói càng xảy ra xung đột, đánh đập nhau tranh miếng ăn, thậm chí lúc đó ăn được sâu bọ nào cũng đều cảm thấy ngon. "
Càng nghe cảm xúc cô càng không thể kiềm chế nổi, ớn lạnh tận xương tủy. Cuộc sống kinh khủng như vậy càng đào tạo bản chất tham lam, giết chóc.
" Lúc đó tôi đã nghĩ mọi thứ xung quanh thật kinh tởm, tôi căm ghét mọi thứ, có suy nghĩ tiêu diệt mọi người chỉ để bản thân tôi không bị chà đạp, không bị mất miếng ăn. "
Đỗ Trình Tranh rùng mình, môi khẽ run lên " Anh đừng... "
Dạt cười trừ " Thật tình cờ tôi đã gặp được ngài ấy, lão tam đã cứu mạng tôi khỏi thế giới kinh khủng đó. "
" Có lúc tôi nghĩ Thiên Chúa đã tạo ra loài người, tạo ra mọi vạn vật trong cuộc sống nhưng tại sao không dạy con người cách để sống một cuộc đời hạnh phúc không tội lỗi, đấu đá nhau. Nhưng rồi tôi đã hiểu tội lỗi vốn là bản chất con người, tự mình sa ngã khiến con người mất đi hạnh phúc "
" Lý do thật sự anh nói những điều này là gì? "
Cô không thể tin hắn chỉ đơn giản là đang nói chuyện phiếm với mình.
Dật lắc đầu thở dài " Chính là bản chất của tôi là một Lucifer đầy kiêu ngạo và đã bị sa ngã. Bản năng của tôi chính là sát hại người khác "
" Dật, anh đang che giấu chuyện gì, đúng chứ? "
Hắn cũng không nói thêm câu nào, đứng dậy, cô ngước nhìn theo động tác của hắn.
" Nếu tôi nghĩ cô gái kia cũng có liên quan đến chuyện này thì sao? " theo cô nghĩ không thể hắn tìm đại một người mà sát hại được.
Đôi mắt hắn thâm trầm. " Cô đừng nên biết quá nhiều "
Không nói thêm điều gì, bóng lưng hắn dần đi xa, cô mím môi nhìn hắn một lúc rồi thả lỏng cơ thể, mặc dù không codn bị trói nữa nhưng xung quanh 4 bức tuong chỉ duy nhất một cánh cửa duy nhất đang bị canh giữ. Đỗ Trình Tranh nhớ lại cuộc đối thoại của gã kia và Phong Hạo, chắc chắn anh sẽ đến, gã ta sẽ nói được làm được.
Bằng mọi cách cô phải thoát khỏi đây.
***
Phong Hạo phóng xe nhanh đến Trang Lâm Viên theo lời Maximus nói. Bàn tay đặt trên vô lăng của anh căng chặt, nét mặt nghiêm nghị. Tiếng chuông điện thoại lần nữa vang lên nhưng là Hoắc Đông Thần gọi.
[ Đã sắp xếp ổn thỏa rồi ]
" Được, cảm ơn nhiều. "
[ Đừng làm chuyện gì mạo hiểm ] Hoắc Đông Thần nói câu cuối rồi cả hai tắt máy.
Với tốc độ chạy nhanh này, Phong Hạo đã đến điểm hẹn ngay sau đó. Anh bước xuống xe, chào đón anh là một đám người đều cao to, trên tay gã nào đều có vũ khí.
" Hắn ta đâu? " Phong Hạo nhìn qua vài người lạnh lùng nói.
Maximus xuất hiện trong đám đông, giọng hắn vừa có ý cười vừa nguy hiểm. " Cuối cùng mày cũng tới rồi, nhanh hơn tao tưởng "
Phong Hạo nhíu mày, ánh mắt sắc lạnh " Cô ấy đang ở đâu? "
Maximus tặc lưỡi, lắc đầu nói " Đừng vội, giao cổ bản cho tao trước "
Anh nhếch môi khẽ giương mắt nhìn hắn " Nếu tao muốn mày thả cô ấy trước thì sao? "
" Đừng thách thức sự kiên nhẫn của tao " hắn có chút không vui.
" Vậy thật đáng tiếc, tao không thể giao cổ bản cho mày " anh nhún vai nói.
Hắn không vội, cười nói " Vậy để tụi này đón tiếp mày. "
" Tụi mày ra chào đón lão tam của bang Noir đi. Thật là nồng nhiệt "