Chương 2
Theo giờ hẹn là buổi chiều đi xem mắt nên Đỗ Trình Tranh đã xin ca làm buổi sáng. Hôm nay không có ca phẫu thuật quan trọng nào nên khá nhàn rỗi, cả buổi sáng chỉ ngồi trong phòng xem giấy tờ tra cứu bệnh án đến hết giờ làm.
[ Nhất định phải đến điểm hẹn cho mẹ ]
Người phụ nữ trung niên gọi điện đến nhắc nhở cô, bà không nghĩ con gái mình sẽ ngoan ngoãn đến đúng giờ, có khi cho người ta leo cây.
" Con biết rồi mà. Con đang lựa đồ để đi đây "
Đỗ Trình Tranh mở hai cái tủ quần áo để chọn đồ mặc cho buổi xem mắt. Nói thật là cô không hứng thú gì đến mấy cái buổi gặp mặt vô nghĩa này nhưng dù sao vẫn phải cho đối phương ấn tượng tốt về mình, chỉn chu nhã nhặn một chút cũng tốt.
[ Vậy thì tốt, vậy thì tốt. Cứ đi xem thế nào. Con trai của bạn mẹ còn nhiều người lắm ]
Đầu dây bên kia không khỏi vui mừng, hào hứng nói.
" Mẹ à, con nghĩ mẹ sắp đem con đi bán rồi đó. Có câu " Giá xuân khứ đích nữ nhi, bát xuân khứ đích thủy (*) đó."" Cô lấy tay đỡ chán, than thở một câu.
(*) Gả con gái đi lấy chồng như bát nước hắt đi. Lúc bé thì ở với cha mẹ, chết thì làm ma nhà chồng.
[ Nói vớ vẩn gì đấy. Này là mẹ muốn tốt cho con. Đừng có mà không biết điều. ]
" Rồi rồi, cha mẹ ở đó giữ gìn sức khỏe. Con còn phải sửa soạn nữa "
" Được, được. Mẹ chờ tin tốt của con "
Nói xong hai bên tắt máy. Đỗ Trình Tranh ném điện thoại lên nệm, cô lấy một chiếc váy suông màu xanh da trời, soi gương ướm thử lên.
Trông không tệ.
Đỗ Trình Tranh đi vào nhà vệ sinh.
***
" Phong tổng " thư ký thấy Phong Hạo hơi mất tập trung, khẽ gọi.
Phong Hạo nhìn cậu thư ký, ánh mắt lạnh lẽo khiến đối phương rùng mình.
" Có chuyện gì? "
" À thì, những văn kiện này cần chữ ký xác nhận của sếp nhưng nó đã được đặt lên bàn 2 tiếng rồi "
Ý của cậu chính là Phong tổng đã thất thần 2 tiếng rồi đó. Không động tay để ý đến văn kiện trên bàn.
" Tôi cần xem kĩ. Không được sao? " Phong Hạo hờ hững nói.
Thư ký lắc đầu nguây nguậy. Cậu sao dám phản bác lại chứ?
Phong Hạo thu ánh mắt lạnh lùng đó, nhìn mấy tờ giấy trắng mực đen trên bàn, tay nhanh nhẹn ký loẹt xoẹt ở góc giấy xác nhận.
" Mấy giờ rồi? "
" Dạ, 4 giờ chiều ".
" Nhanh vậy sao? " Phong Hạo lẩm bẩm trong miệng nhưng thư ký vẫn nghe thấy, quan tâm hỏi.
" Phong tổng bận chuyện riêng sao? "
" Thư ký Cao, cậu là chê lương thấp sao? " anh nhàn nhạt trả lời.
Thư ký Cao rụt cổ, lắc đầu tiếp, chảy mồ hôi tay. Anh là đang cảnh cáo cậu " chớ quản nhiều " đây mà.
Phong Hạo nhìn điện thoại một lúc, mở giao diện Wechat lên, nhìn một lượt nhấn đoạn tin nhắn với Đỗ Trình Tranh. Anh miết điện thoại lúc lâu, nhấn nhập tin nhắn rồi lại xoá liên tục 3 lần. Anh không biết bản thân đang suy nghĩ cái gì? Là đang lo lắng, bồn chồn trong lòng, cảm giác rất kì lạ. Muốn hỏi cô xem mắt chưa, muốn hỏi kẻ may mắn đó là người như thế nào, muốn hỏi có thuận lợi không. Nhưng rồi lại sợ cô nhắn ca ngợi kẻ đó, sợ cô nhắn hai người họ rất hoà hợp.
Phong Hạo hít một hơi thật sâu, gửi một icon " ? " xong tắt máy ném sang một bên, rồi lại thở dài. Không thể quá tam ba bận được. Anh là đang sợ đối mặt chuyện gì chứ? Thư ký Cao đứng một bên nhìn sắc mặt càng lúc càng ảm đạm của anh mà khẽ cảm thán trong lòng.
***
Điểm hẹn là một quán cà phê nằm gần trung tâm. Không gian bài trí thơ mộng, thư giãn, thoải mái rất phù hợp cho hoàn cảnh gặp mặt nhau trò chuyện. Đỗ Trình Tranh đi vào quán, nhìn một lượt thì thấy một người đàn ông ngồi phía xa kia vẫy gọi, cô liền hiểu đó là đối tượng của cô ngày hôm nay. Cô sải bước đi đến chỗ người đó, dáng đi thướt tha uyển chuyển càng có nét hiền dịu thục nữ, tà váy dài ngang qua đầu gối bay phất phới nhẹ nhàng, cảnh đẹp ngay trước mắt khiến nhiều người phải quay đầu nhìn. Nhiều người thầm than " Đào hồng liễu lục "(*)
(*) Cảnh sắc mùa xuân rất đẹp.
Đỗ Trình Tranh mỉm cười lịch sự chào hỏi.
" Chào anh. Lần đầu gặp mặt "
Người này mặc một bộ vest chỉn chu lịch sự. Trông có vẻ là người làm việc văn phòng.
" Chào cô. Lần đầu gặp mặt. Cô muốn uống gì? " người đàn ông cười, đưa bảng menu cho cô.
" Tôi một ly latte. Cảm ơn " Cô nhìn qua menu, nhanh gọn trả lời.
Người đàn ông gật đầu, gọi người phục vụ thêm đồ uống xong tiếp tục giao lưu.
" Tôi tên là Nha Bân "
" Tôi là Đỗ Trình Tranh "
" Cái tên rất đẹp nha "
" Cảm ơn anh "
Nói chuyện được hơn 1 tiếng, đổi lại đối với cô thì thà ngồi một mình trong phòng khám còn ý nghĩa hơn, quá vô vị. Người tên Nha Bân đó chủ yếu giới thiệu bản thân rất nhiều, hắn cứ thao thao bất tuyệt về việc này việc nọ mà cô nghe lọt tai này qua tai kia. Hắn càng nói cô càng biết được con người này, chính là quá yêu bản thân, tính gia trưởng cao, suy nghĩ khá thiển cận.
Đỗ Trình Tranh muốn tặng cho hắn một câu " Hư tâm trúc hữu đê đầu diệp " (*)
(*) Trúc rỗng ruột có lá rủ đầu. Làm người nên khiêm nhường
Điều cô càng bất ngờ hơn về hắn là.
" Của cô hết 31 tệ. Tôi nghĩ chúng ta mới gặp lần đầu chưa quen biết gì nên mạnh ai nấy trả " Nha Bân nhìn tờ hoá đơn, mỉm cười nói cô.
Đỗ Trình Tranh:… chà, tên này ế là nhờ thực lực chăng.
Cô rất cởi mở cười đáp lễ, từ trong túi lấy ra 70 tệ đặt lên bàn, nhàn nhã nói.
" Tôi trả cho anh luôn coi như phí chia tay tạm biệt, không ngày gặp lại. Thế nhá. " Cô thong thả xoay người rời đi không quên vẫy tay chào chấm dứt buổi xem mắt nhàm chán này. Hớ phải một tên không ra thể thống gì thật rồi.
Đỗ Trình Tranh bắt chiếc taxi về nhà, ngồi trong xe yên tĩnh thở phào coi như xong, mở điện thoại ra xem thì có tin nhắn hiện ra, là của Phong Hạo.
[ ? ] anh chỉ gửi một icon duy nhất này rồi không nhắn gì nữa
Cô nhíu mày suy tư một lúc, không hiểu ý tứ của anh.
[? ] cô gửi một dấu hỏi to đùng.
Chưa đầy nửa phút sau đã có phản hồi.
[ Gửi nhầm ]
Thì ra là gửi nhầm. Nhưng cũng gửi nhầm đúng vào cô quá đó. Thế là cô mặc kệ tắt điện thoại đi, tựa lưng vào ghế nghỉ ngơi.
[ Mà đi xem mắt được không? ]
Không ngờ đối phương vẫn nhắn. Đỗ Trình Tranh không ngần ngại trả lời.
[ Không hề được. Gặp một kẻ ất ơ rồi, còn tồi hơn cả anh ]
[ Nè, tôi tồi đến thế à ]
Đỗ Trình Tranh gửi sticker con mèo gật đầu.
[ Tôi không thèm so đo. Vậy là xem ra tên đó không tốt đẹp hả? ]
[ Quá kinh khủng ]
Cô không biết sao anh cứ xoáy sâu vào chuyện xem mắt này nhưng vẫn kiên nhẫn hồi âm. Đợi lúc lâu không thấy anh trả lời thì buông xuôi tay.
Cô biết chắc rằng sẽ còn vài buổi xem mắt nữa. Ngày tháng sau này còn dài.
***
" Nè, tên thần kinh này " Hoắc Đông Thần ngồi đối diện Phong Hạo, nhìn anh đang nhìn điện thoại cười khúc khích không ngừng. Hoắc Đông Thần xem như là đang thấy một tên điên đang làm trò.
" Hừ, mày thì hiểu cái gì? " Phong Hạo tắt điện thoại, uống một ngụm rượu.
" Liên quan đến bác sĩ Đỗ sao? "
Phong Hạo giật bắn mình, lườm anh ta. Hoắc Đông Thần đón nhận ánh nhìn đó, cười khổ.
" Đoán mò thôi mà. Là có chuyện gì vui thật hả? "
" Tất nhiên, lão tử là đang vui chết đi được " anh hất mũi tự cao.
" Ồ, cũng không được lâu đâu " Hoắc Đông Thần gật nhẹ đầu.
Phong Hạo nhíu mày nhìn anh ta, hừ lạnh.
" Mày cứ dậm chân tại chỗ thế kia, kiểu gì cũng sẽ có lúc bị người khác lấy đi mất "
" Tao dậm chân cái gì? Ý mày là tao cần theo đuổi Đỗ Trình Tranh? "
" Sự tại nhân vi (*) " Hoắc Đông Thần uống một ngụm rượu, nhàn nhạt nói.
(*) Muôn sự tại người.
Phong Hạo trầm mặc, uống một hớp hết ly rượu, anh còn đang không biết tâm tư bản thân như thế nào sao có thể theo đuổi người ta. Đôi khi việc lặng lẽ đi sau một người dõi theo từng bước chân của người ấy bằng cả trái tim đã có thể gọi là yêu?
[ Nhất định phải đến điểm hẹn cho mẹ ]
Người phụ nữ trung niên gọi điện đến nhắc nhở cô, bà không nghĩ con gái mình sẽ ngoan ngoãn đến đúng giờ, có khi cho người ta leo cây.
" Con biết rồi mà. Con đang lựa đồ để đi đây "
Đỗ Trình Tranh mở hai cái tủ quần áo để chọn đồ mặc cho buổi xem mắt. Nói thật là cô không hứng thú gì đến mấy cái buổi gặp mặt vô nghĩa này nhưng dù sao vẫn phải cho đối phương ấn tượng tốt về mình, chỉn chu nhã nhặn một chút cũng tốt.
[ Vậy thì tốt, vậy thì tốt. Cứ đi xem thế nào. Con trai của bạn mẹ còn nhiều người lắm ]
Đầu dây bên kia không khỏi vui mừng, hào hứng nói.
" Mẹ à, con nghĩ mẹ sắp đem con đi bán rồi đó. Có câu " Giá xuân khứ đích nữ nhi, bát xuân khứ đích thủy (*) đó."" Cô lấy tay đỡ chán, than thở một câu.
(*) Gả con gái đi lấy chồng như bát nước hắt đi. Lúc bé thì ở với cha mẹ, chết thì làm ma nhà chồng.
[ Nói vớ vẩn gì đấy. Này là mẹ muốn tốt cho con. Đừng có mà không biết điều. ]
" Rồi rồi, cha mẹ ở đó giữ gìn sức khỏe. Con còn phải sửa soạn nữa "
" Được, được. Mẹ chờ tin tốt của con "
Nói xong hai bên tắt máy. Đỗ Trình Tranh ném điện thoại lên nệm, cô lấy một chiếc váy suông màu xanh da trời, soi gương ướm thử lên.
Trông không tệ.
Đỗ Trình Tranh đi vào nhà vệ sinh.
***
" Phong tổng " thư ký thấy Phong Hạo hơi mất tập trung, khẽ gọi.
Phong Hạo nhìn cậu thư ký, ánh mắt lạnh lẽo khiến đối phương rùng mình.
" Có chuyện gì? "
" À thì, những văn kiện này cần chữ ký xác nhận của sếp nhưng nó đã được đặt lên bàn 2 tiếng rồi "
Ý của cậu chính là Phong tổng đã thất thần 2 tiếng rồi đó. Không động tay để ý đến văn kiện trên bàn.
" Tôi cần xem kĩ. Không được sao? " Phong Hạo hờ hững nói.
Thư ký lắc đầu nguây nguậy. Cậu sao dám phản bác lại chứ?
Phong Hạo thu ánh mắt lạnh lùng đó, nhìn mấy tờ giấy trắng mực đen trên bàn, tay nhanh nhẹn ký loẹt xoẹt ở góc giấy xác nhận.
" Mấy giờ rồi? "
" Dạ, 4 giờ chiều ".
" Nhanh vậy sao? " Phong Hạo lẩm bẩm trong miệng nhưng thư ký vẫn nghe thấy, quan tâm hỏi.
" Phong tổng bận chuyện riêng sao? "
" Thư ký Cao, cậu là chê lương thấp sao? " anh nhàn nhạt trả lời.
Thư ký Cao rụt cổ, lắc đầu tiếp, chảy mồ hôi tay. Anh là đang cảnh cáo cậu " chớ quản nhiều " đây mà.
Phong Hạo nhìn điện thoại một lúc, mở giao diện Wechat lên, nhìn một lượt nhấn đoạn tin nhắn với Đỗ Trình Tranh. Anh miết điện thoại lúc lâu, nhấn nhập tin nhắn rồi lại xoá liên tục 3 lần. Anh không biết bản thân đang suy nghĩ cái gì? Là đang lo lắng, bồn chồn trong lòng, cảm giác rất kì lạ. Muốn hỏi cô xem mắt chưa, muốn hỏi kẻ may mắn đó là người như thế nào, muốn hỏi có thuận lợi không. Nhưng rồi lại sợ cô nhắn ca ngợi kẻ đó, sợ cô nhắn hai người họ rất hoà hợp.
Phong Hạo hít một hơi thật sâu, gửi một icon " ? " xong tắt máy ném sang một bên, rồi lại thở dài. Không thể quá tam ba bận được. Anh là đang sợ đối mặt chuyện gì chứ? Thư ký Cao đứng một bên nhìn sắc mặt càng lúc càng ảm đạm của anh mà khẽ cảm thán trong lòng.
***
Điểm hẹn là một quán cà phê nằm gần trung tâm. Không gian bài trí thơ mộng, thư giãn, thoải mái rất phù hợp cho hoàn cảnh gặp mặt nhau trò chuyện. Đỗ Trình Tranh đi vào quán, nhìn một lượt thì thấy một người đàn ông ngồi phía xa kia vẫy gọi, cô liền hiểu đó là đối tượng của cô ngày hôm nay. Cô sải bước đi đến chỗ người đó, dáng đi thướt tha uyển chuyển càng có nét hiền dịu thục nữ, tà váy dài ngang qua đầu gối bay phất phới nhẹ nhàng, cảnh đẹp ngay trước mắt khiến nhiều người phải quay đầu nhìn. Nhiều người thầm than " Đào hồng liễu lục "(*)
(*) Cảnh sắc mùa xuân rất đẹp.
Đỗ Trình Tranh mỉm cười lịch sự chào hỏi.
" Chào anh. Lần đầu gặp mặt "
Người này mặc một bộ vest chỉn chu lịch sự. Trông có vẻ là người làm việc văn phòng.
" Chào cô. Lần đầu gặp mặt. Cô muốn uống gì? " người đàn ông cười, đưa bảng menu cho cô.
" Tôi một ly latte. Cảm ơn " Cô nhìn qua menu, nhanh gọn trả lời.
Người đàn ông gật đầu, gọi người phục vụ thêm đồ uống xong tiếp tục giao lưu.
" Tôi tên là Nha Bân "
" Tôi là Đỗ Trình Tranh "
" Cái tên rất đẹp nha "
" Cảm ơn anh "
Nói chuyện được hơn 1 tiếng, đổi lại đối với cô thì thà ngồi một mình trong phòng khám còn ý nghĩa hơn, quá vô vị. Người tên Nha Bân đó chủ yếu giới thiệu bản thân rất nhiều, hắn cứ thao thao bất tuyệt về việc này việc nọ mà cô nghe lọt tai này qua tai kia. Hắn càng nói cô càng biết được con người này, chính là quá yêu bản thân, tính gia trưởng cao, suy nghĩ khá thiển cận.
Đỗ Trình Tranh muốn tặng cho hắn một câu " Hư tâm trúc hữu đê đầu diệp " (*)
(*) Trúc rỗng ruột có lá rủ đầu. Làm người nên khiêm nhường
Điều cô càng bất ngờ hơn về hắn là.
" Của cô hết 31 tệ. Tôi nghĩ chúng ta mới gặp lần đầu chưa quen biết gì nên mạnh ai nấy trả " Nha Bân nhìn tờ hoá đơn, mỉm cười nói cô.
Đỗ Trình Tranh:… chà, tên này ế là nhờ thực lực chăng.
Cô rất cởi mở cười đáp lễ, từ trong túi lấy ra 70 tệ đặt lên bàn, nhàn nhã nói.
" Tôi trả cho anh luôn coi như phí chia tay tạm biệt, không ngày gặp lại. Thế nhá. " Cô thong thả xoay người rời đi không quên vẫy tay chào chấm dứt buổi xem mắt nhàm chán này. Hớ phải một tên không ra thể thống gì thật rồi.
Đỗ Trình Tranh bắt chiếc taxi về nhà, ngồi trong xe yên tĩnh thở phào coi như xong, mở điện thoại ra xem thì có tin nhắn hiện ra, là của Phong Hạo.
[ ? ] anh chỉ gửi một icon duy nhất này rồi không nhắn gì nữa
Cô nhíu mày suy tư một lúc, không hiểu ý tứ của anh.
[? ] cô gửi một dấu hỏi to đùng.
Chưa đầy nửa phút sau đã có phản hồi.
[ Gửi nhầm ]
Thì ra là gửi nhầm. Nhưng cũng gửi nhầm đúng vào cô quá đó. Thế là cô mặc kệ tắt điện thoại đi, tựa lưng vào ghế nghỉ ngơi.
[ Mà đi xem mắt được không? ]
Không ngờ đối phương vẫn nhắn. Đỗ Trình Tranh không ngần ngại trả lời.
[ Không hề được. Gặp một kẻ ất ơ rồi, còn tồi hơn cả anh ]
[ Nè, tôi tồi đến thế à ]
Đỗ Trình Tranh gửi sticker con mèo gật đầu.
[ Tôi không thèm so đo. Vậy là xem ra tên đó không tốt đẹp hả? ]
[ Quá kinh khủng ]
Cô không biết sao anh cứ xoáy sâu vào chuyện xem mắt này nhưng vẫn kiên nhẫn hồi âm. Đợi lúc lâu không thấy anh trả lời thì buông xuôi tay.
Cô biết chắc rằng sẽ còn vài buổi xem mắt nữa. Ngày tháng sau này còn dài.
***
" Nè, tên thần kinh này " Hoắc Đông Thần ngồi đối diện Phong Hạo, nhìn anh đang nhìn điện thoại cười khúc khích không ngừng. Hoắc Đông Thần xem như là đang thấy một tên điên đang làm trò.
" Hừ, mày thì hiểu cái gì? " Phong Hạo tắt điện thoại, uống một ngụm rượu.
" Liên quan đến bác sĩ Đỗ sao? "
Phong Hạo giật bắn mình, lườm anh ta. Hoắc Đông Thần đón nhận ánh nhìn đó, cười khổ.
" Đoán mò thôi mà. Là có chuyện gì vui thật hả? "
" Tất nhiên, lão tử là đang vui chết đi được " anh hất mũi tự cao.
" Ồ, cũng không được lâu đâu " Hoắc Đông Thần gật nhẹ đầu.
Phong Hạo nhíu mày nhìn anh ta, hừ lạnh.
" Mày cứ dậm chân tại chỗ thế kia, kiểu gì cũng sẽ có lúc bị người khác lấy đi mất "
" Tao dậm chân cái gì? Ý mày là tao cần theo đuổi Đỗ Trình Tranh? "
" Sự tại nhân vi (*) " Hoắc Đông Thần uống một ngụm rượu, nhàn nhạt nói.
(*) Muôn sự tại người.
Phong Hạo trầm mặc, uống một hớp hết ly rượu, anh còn đang không biết tâm tư bản thân như thế nào sao có thể theo đuổi người ta. Đôi khi việc lặng lẽ đi sau một người dõi theo từng bước chân của người ấy bằng cả trái tim đã có thể gọi là yêu?