Chương 21
Phong Hạo vừa tỉnh lại, anh phát hiện bản thân đang ở trong bệnh viện, cả cơ thể đều đau nhức đến nhăn mày. Anh đoán Hoắc Đông Thần đã đến kịp, rồi sau đó mang anh đến đây, không biết bản thân đã nằm ở đây bao lâu rồi. Phòng bệnh này chắc hẳn là phòng VIP, mọi thứ đều tiện ích rộng rãi. Phong Hạo cố gắng ngồi dậy nhưng đầu đau như có ai bổ đầu anh, cánh tay rát khiến anh khẽ hừ một cái.
Lúc này cánh cửa mở ra, Đỗ Trình Tranh khoác lên mình áo blouse trắng, khi nhìn thấy anh gương mặt cô rạng rỡ lên.
" Phong Hạo anh tỉnh lại rồi?"
Anh thấy vậy có hơi ngượng ngùng, khẽ ho nhẹ " Tôi đã bất tỉnh bao lâu rồi? "
Đỗ Trình Tranh đi gần đến, khẽ cười " Không lâu lắm, do tác dụng của thuốc mê nên anh đã ngủ 2 ngày rồi "
Phong Hạo hơi né tầm mắt của cô, nhỏ giọng " Ừm " một tiếng.
Cô không để ý nét mặt đang ngại kia, giọng nói ôn hòa " Để em kiểm tra lại vết thương của anh ".
Nói rồi cô không ngần ngại cởi phần tay áo anh ra để xem vết bỏng, nó đã sưng lên thành mủ rồi. Anh có hơi bất ngờ mà nhìn cô nhưng thấy nét mặt nghiền ngẫm kia nên cũng không phản ứng lớn, yên tĩnh để cô kiểm tra.
" Cần phải bôi thuốc thường xuyên hơn, tránh để lại sẹo. Bây giờ anh cởi áo ra đi. "
Như có sét đánh ngang tai, Phong Hạo ngơ ngẩn vài giây, còn cô vẫn rất nghiêm túc nhìn anh, giọng anh có chút run run " Cởi áo? Để làm gì? "
" Sau lưng anh còn nhiều vết thương do đạn đấy, để em xem một chút " cô rất kiên nhẫn trả lời anh.
Phong Hạo gượng cười, nói " À vậy sao "
Động tác tay của anh vừa chậm vừa gượng gạo, lần đầu tiên cởi áo trước mặt phụ nữ đặc biệt là Đỗ Trình Tranh, có chút không quen.
Đỗ Trình Tranh thong thả nhìn động tác chậm đến không thể chậm hơn của anh, phụt cười " Phong Hạo, em là bác sĩ đấy, đây là việc rất là bình thường, anh không cần ngại đâu "
Anh bị nói trúng tim đen, nhỏ giọng phản biện " Anh không có "
Cô là bác sĩ, việc nhìn thấy một cơ thể trần trụi là việc bình thường, nhưng nghĩ đến việc cô đã từng thấy của người đàn ông khác anh lại buồn bực trong lòng.
Phong Hạo đã hoàn toàn cởi áo bệnh nhân ra, cơ thể anh vô cùng đẹp, từ xương quai xanh cho đến đường nhân ngư quyến rũ, cơ bụng rõ ràng săn chắc, màu da đồng càng làm nổi bật nét nam tính của cơ thể hoàn mỹ này. Anh nhẹ nhàng quay người lại để tấm lưng bại lộ trước mặt cô. Đỗ Trình Tranh quan sát kĩ từng vết thương một, rất may đều chỉ là ngoài da, thân thủ của anh quả thật rất nhanh nhẹn.
Sau khi kiểm tra xong, Đỗ Trình Tranh mang một bình giữ nhiệt đặt lên bàn. " Anh đã không ăn gì 2 ngày rồi, lót dạ một chút nhé "
Phong Hạo vừa cài cúc áo vừa gật đầu, anh đúng thật là có hơi đói.
Cô mở bình giữ nhiệt ra, mùi thơm tỏa ra kích thích vị giác, anh đoán là món cháo dăm bông.
Cô kê một cái bàn ăn lên giường, anh cầm lấy muỗng vừa định múc một miếng lên thì cơn rát ở cánh tay lại xuất hiện, anh nhăn mặt chịu đau. Cô vừa rót ly nước mang qua thấy thế liền giành lấy muỗng " Không được cử động nhiều, để em đút ".
Anh nhìn cô rồi ngoan ngoãn gật đầu để cô đút ăn. Hai người mặc dù không nói lời nào nhưng bầu không khí lại ấm ấp ngọt ngào đến kì lạ chỉ riêng mình hai người.
Lục Thiên Đình, Hoắc Đông Thần và Ellis Tống Khải cứ đứng bên ngòai cửa phòng nhìn cảnh tượng bên trong phòng bệnh mà không dám đi vào, chắc họ thấy ảo giác hay sao mà bỗng thấy hoa nở trên đầu Phong Hạo? Sung sướng thỏa mãn đến vậy?
Ellis Tống Khải ôm bụng cười ngặt nghẽo " Đúng là không có tiền đồ "
Hoắc Đông Thần cười trừ " Dù sao hai người họ cũng vừa thoát khỏi ải tử thần, nên vui lúc nào thì cứ hưởng thụ ".
Lục Đông Thần để tay trong túi quần, gương mặt không có ý cười. " Hắn ta có lẽ là đi quá xa rồi ".
Hoắc Đông Thần nhìn sự nghiêm túc của anh, khẽ nhíu mày " Lão đại, cậu muốn tự ra tay sao? ".
Ellis Tống Khải nói " Cậu còn có mẹ con Tô Mạn Hân đấy, đừng có làm liều. Hắn rất quỷ quyệt ".
" Một đội quân sư tử được một con nai dẫn dắt sẽ không bao giờ là đội quân sư tử. " Lục Thiên Đình khẽ nhếc môi cười.
" Sao cơ? " Hoắc Đông Thần và Ellis Tống Khải khó hiểu, nhìn anh.
" Là câu nói của Napoleon. Bản tính của con nai chính là nhút nhát, đôi khi ngờ nghệch. Là một kẻ cầm quyền mà như một con nai thì cũng không thể mạnh được."
***
" Hắn ta chính là tên phản bội mà " Maximus tức giận đến cực điểm, trong tay hắn cầm súng nhắm bắn một phát vào hồng tâm.
Anh ta đã nghi ngay từ lúc hắn giết con ả kia nhưng thời điểm đó tên Dật đó chính là con cờ tốt nên anh ta không suy nghĩ nhiều, lần này lại bị hắn lật thuyền lại.
" Lão đại, chúng tôi vẫn chưa thể tìm thấy Dật đâu ".
Maximus chuyển hướng nhắm đến thuộc hạ, một tiếng súng sượt qua người họ " Tìm cho bằng được " một phát súng cảnh cáo. Hắn thong thả đặt súng lại trên giá treo, gương mặt hắn thể hiện sự tà khí nham hiểm.
Bọn họ run sợ nhận lệnh. " Tuân lệnh lão đại ".
Phong Hạo, mạng mày cũng thật lớn, để xem ván cờ này rốt cuộc ai là vua.
Kẻ mạnh nhất chính là người chiến thắng.
***
Thể chất của Phong Hạo rất tốt nên ít lâu sau đã được xuất viện, việc đầu tiên anh muốn làm chính là đến một nơi.
" Anh muốn đi gặp Dật phải không? " anh không biết cô lấy thông tin từ đâu mà có thể biết ngay anh muốn đi gặp hắn, có lẽ là từ Hoắc Đông Thần hoặc Ellis Tống Khải.
Anh gật đầu " Ừm ".
Đỗ Trình Tranh mím môi. " Em có thể đi cùng không? Em có chuyện muốn nói với hắn ".
Anh nhìn cô vài giây, không biết cảm xúc chính xác trong ánh mắt anh có ý gì. Đỗ Trình Tranh cứ ngỡ anh sẽ từ chối nhưng sau đó anh thoải mái đồng ý " Được ".
Lúc này cánh cửa mở ra, Đỗ Trình Tranh khoác lên mình áo blouse trắng, khi nhìn thấy anh gương mặt cô rạng rỡ lên.
" Phong Hạo anh tỉnh lại rồi?"
Anh thấy vậy có hơi ngượng ngùng, khẽ ho nhẹ " Tôi đã bất tỉnh bao lâu rồi? "
Đỗ Trình Tranh đi gần đến, khẽ cười " Không lâu lắm, do tác dụng của thuốc mê nên anh đã ngủ 2 ngày rồi "
Phong Hạo hơi né tầm mắt của cô, nhỏ giọng " Ừm " một tiếng.
Cô không để ý nét mặt đang ngại kia, giọng nói ôn hòa " Để em kiểm tra lại vết thương của anh ".
Nói rồi cô không ngần ngại cởi phần tay áo anh ra để xem vết bỏng, nó đã sưng lên thành mủ rồi. Anh có hơi bất ngờ mà nhìn cô nhưng thấy nét mặt nghiền ngẫm kia nên cũng không phản ứng lớn, yên tĩnh để cô kiểm tra.
" Cần phải bôi thuốc thường xuyên hơn, tránh để lại sẹo. Bây giờ anh cởi áo ra đi. "
Như có sét đánh ngang tai, Phong Hạo ngơ ngẩn vài giây, còn cô vẫn rất nghiêm túc nhìn anh, giọng anh có chút run run " Cởi áo? Để làm gì? "
" Sau lưng anh còn nhiều vết thương do đạn đấy, để em xem một chút " cô rất kiên nhẫn trả lời anh.
Phong Hạo gượng cười, nói " À vậy sao "
Động tác tay của anh vừa chậm vừa gượng gạo, lần đầu tiên cởi áo trước mặt phụ nữ đặc biệt là Đỗ Trình Tranh, có chút không quen.
Đỗ Trình Tranh thong thả nhìn động tác chậm đến không thể chậm hơn của anh, phụt cười " Phong Hạo, em là bác sĩ đấy, đây là việc rất là bình thường, anh không cần ngại đâu "
Anh bị nói trúng tim đen, nhỏ giọng phản biện " Anh không có "
Cô là bác sĩ, việc nhìn thấy một cơ thể trần trụi là việc bình thường, nhưng nghĩ đến việc cô đã từng thấy của người đàn ông khác anh lại buồn bực trong lòng.
Phong Hạo đã hoàn toàn cởi áo bệnh nhân ra, cơ thể anh vô cùng đẹp, từ xương quai xanh cho đến đường nhân ngư quyến rũ, cơ bụng rõ ràng săn chắc, màu da đồng càng làm nổi bật nét nam tính của cơ thể hoàn mỹ này. Anh nhẹ nhàng quay người lại để tấm lưng bại lộ trước mặt cô. Đỗ Trình Tranh quan sát kĩ từng vết thương một, rất may đều chỉ là ngoài da, thân thủ của anh quả thật rất nhanh nhẹn.
Sau khi kiểm tra xong, Đỗ Trình Tranh mang một bình giữ nhiệt đặt lên bàn. " Anh đã không ăn gì 2 ngày rồi, lót dạ một chút nhé "
Phong Hạo vừa cài cúc áo vừa gật đầu, anh đúng thật là có hơi đói.
Cô mở bình giữ nhiệt ra, mùi thơm tỏa ra kích thích vị giác, anh đoán là món cháo dăm bông.
Cô kê một cái bàn ăn lên giường, anh cầm lấy muỗng vừa định múc một miếng lên thì cơn rát ở cánh tay lại xuất hiện, anh nhăn mặt chịu đau. Cô vừa rót ly nước mang qua thấy thế liền giành lấy muỗng " Không được cử động nhiều, để em đút ".
Anh nhìn cô rồi ngoan ngoãn gật đầu để cô đút ăn. Hai người mặc dù không nói lời nào nhưng bầu không khí lại ấm ấp ngọt ngào đến kì lạ chỉ riêng mình hai người.
Lục Thiên Đình, Hoắc Đông Thần và Ellis Tống Khải cứ đứng bên ngòai cửa phòng nhìn cảnh tượng bên trong phòng bệnh mà không dám đi vào, chắc họ thấy ảo giác hay sao mà bỗng thấy hoa nở trên đầu Phong Hạo? Sung sướng thỏa mãn đến vậy?
Ellis Tống Khải ôm bụng cười ngặt nghẽo " Đúng là không có tiền đồ "
Hoắc Đông Thần cười trừ " Dù sao hai người họ cũng vừa thoát khỏi ải tử thần, nên vui lúc nào thì cứ hưởng thụ ".
Lục Đông Thần để tay trong túi quần, gương mặt không có ý cười. " Hắn ta có lẽ là đi quá xa rồi ".
Hoắc Đông Thần nhìn sự nghiêm túc của anh, khẽ nhíu mày " Lão đại, cậu muốn tự ra tay sao? ".
Ellis Tống Khải nói " Cậu còn có mẹ con Tô Mạn Hân đấy, đừng có làm liều. Hắn rất quỷ quyệt ".
" Một đội quân sư tử được một con nai dẫn dắt sẽ không bao giờ là đội quân sư tử. " Lục Thiên Đình khẽ nhếc môi cười.
" Sao cơ? " Hoắc Đông Thần và Ellis Tống Khải khó hiểu, nhìn anh.
" Là câu nói của Napoleon. Bản tính của con nai chính là nhút nhát, đôi khi ngờ nghệch. Là một kẻ cầm quyền mà như một con nai thì cũng không thể mạnh được."
***
" Hắn ta chính là tên phản bội mà " Maximus tức giận đến cực điểm, trong tay hắn cầm súng nhắm bắn một phát vào hồng tâm.
Anh ta đã nghi ngay từ lúc hắn giết con ả kia nhưng thời điểm đó tên Dật đó chính là con cờ tốt nên anh ta không suy nghĩ nhiều, lần này lại bị hắn lật thuyền lại.
" Lão đại, chúng tôi vẫn chưa thể tìm thấy Dật đâu ".
Maximus chuyển hướng nhắm đến thuộc hạ, một tiếng súng sượt qua người họ " Tìm cho bằng được " một phát súng cảnh cáo. Hắn thong thả đặt súng lại trên giá treo, gương mặt hắn thể hiện sự tà khí nham hiểm.
Bọn họ run sợ nhận lệnh. " Tuân lệnh lão đại ".
Phong Hạo, mạng mày cũng thật lớn, để xem ván cờ này rốt cuộc ai là vua.
Kẻ mạnh nhất chính là người chiến thắng.
***
Thể chất của Phong Hạo rất tốt nên ít lâu sau đã được xuất viện, việc đầu tiên anh muốn làm chính là đến một nơi.
" Anh muốn đi gặp Dật phải không? " anh không biết cô lấy thông tin từ đâu mà có thể biết ngay anh muốn đi gặp hắn, có lẽ là từ Hoắc Đông Thần hoặc Ellis Tống Khải.
Anh gật đầu " Ừm ".
Đỗ Trình Tranh mím môi. " Em có thể đi cùng không? Em có chuyện muốn nói với hắn ".
Anh nhìn cô vài giây, không biết cảm xúc chính xác trong ánh mắt anh có ý gì. Đỗ Trình Tranh cứ ngỡ anh sẽ từ chối nhưng sau đó anh thoải mái đồng ý " Được ".