Chương 64: Chị nhường anh ấy đi
Hạ Linh bất ngờ xuất hiện trước cửa phòng, gương mặt con bé lạnh băng khoanh tay trước ngực nhìn cô và không ngừng tra hỏi về mối quan hệ giữa cô và Dạ Tư Thành.
“Tôi thích anh ấy.”
Lời nói đột ngột từ miệng Hạ Linh khiến cô sững người trước những lời nói đó. Đây không phải là lời nói đầy ẩn ý về việc cảnh cáo cô đừng nên động vào người mà Hạ Linh thích hay sao? Nhưng cô không hề bị những lời nói đó làm dao động, biểu cảm điềm tĩnh của cô ngược lại càng làm Hạ Linh thêm bất an.
“Thì sao?”
Cô hờ hững đáp lại.
“Thì sao? Không lẽ chị không hiểu những gì tôi đang nói hay sao?”
“Chị không hiểu…việc em thích ai thì có liên quan gì đến chị à?”
“Chị còn vờ ngây thơ, chẳng phải những bạn trai trước của tôi đều bị chị dụ dỗ hay sao?”
Hạ Linh tức giận lớn giọng.
“Hạ Linh, những tên tồi đó mà em còn nuối tiếc làm gì. Chẳng phải em cũng hiểu rõ…mục đích mà bọn họ tiếp cận em sao?”
“Chị…trơ trẽn thật đó!”
Hạ Linh nắm chặt tay vô cùng tức giận, cả biểu cảm cũng dần mất kiểm soát. Có một điều mà hồi đó Hạ Linh không biết về những người bạn trai cũ của con bé rằng: Bọn họ chỉ là những tên tồi tệ khốn nạn.
Ân cần, thân thiện, lịch sự và tử tế chỉ là vẻ bề ngoài. Nhưng bên trong những người bạn trai ấy thật sự không hề tốt như những gì mà Hạ Linh nghĩ. Bọn họ hết người này quen biết vì chỉ để lợi dụng Hạ Linh thì cũng sẽ có người khác tồi tệ hơn là chỉ quen con bé vì để tiếp cận cô. Còn tệ hơn là dụ dỗ Hạ Linh vào những việc thối tha. Tuy rằng cô không hề thích việc trong nhà có sự xuất hiện của người phụ nữ ấy thì Hạ Linh dù sao cũng không hề có tội. Cô vẫn luôn quan tâm và lo lắng cho em, vì là một người chị nên cô đương nhiên sẽ không để việc Hạ Linh bị lợi dụng như vậy.
Cô không nói cho Hạ Linh biết về những điều tồi tệ mà những tên đó đã làm chỉ vì cô sợ Hạ Linh sẽ buồn. Nhưng có vẻ sự lo lắng ấy lại làm cho con bé nghĩ rằng chính cô mới là nguyên nhân khiến những người bạn trai trước đó chia tay con bé. Là vì cô đã dụ dỗ bọn họ. Lo lắng cho Hạ Linh là vậy nhưng càng lớn tính cách Hạ Linh càng thay đổi. Từ một cô bé hiền thục, ngoan ngoãn và luôn vâng lời với cô nhưng càng trưởng thành con bé lại càng trở nên trái ngược hoàn toàn so với hồi nhỏ. Khi cô nhận ra cũng là lần tình cờ nghe được cuộc nói chuyện giữa Hạ Linh và bạn bè con bé. Và chủ đề nói chuyện chỉ quay quanh mỗi cô.
“Có nói em cũng sẽ không hiểu, nhưng có hiểu em cũng không vừa lòng. Đừng cản đường nữa, em mau tránh ra đi.”
Cô không muốn tranh cãi với Hạ Linh chỉ vì chuyện nhỏ nhặt như thế này. Vốn dĩ nay lại là ngày vui của con bé thì không nên giữ tân trạng bực bội như vậy.
“Chị…nhường anh ấy cho tôi đi?”
“Hả?”
Cô ngây người mở to mắt nhìn Hạ Linh, rốt cuộc là Hạ Linh đang nói cái quái gì vậy?
“Em…em nói gì vậy?”
Cô hỏi lại để khẳng định những lời mà Hạ Linh vừa mới nói.
“Tôi nói là chị nhường anh Tư Thành cho tôi đi, tôi không biết hai người có mối quan hệ gì nhưng chị đừng có dụ dỗ ảnh nữa.”
“Dương Hạ Linh, em điên rồi sao? Có biết mình đang nói gì không vậy?”
“Tôi đang rất tỉnh táo.”
Hạ Linh vênh mặt nhìn cô, điên thật rồi. Con bé nói vậy là ý gì vậy chứ? Hết người này đến người khác, lần này cô điên thật rồi.
“Lí do gì mà chị phải nhường anh ấy cho em?”
“Vì chị là chị, từ nhỏ chị luôn nhường tất cả mọi thứ cho tôi mà. Nên lần này chị cũng nhường đi.”
Thật vô lí, định nghĩ ấy ở đâu ra vậy? Cô cứ tưởng rằng Hạ Linh đã được chăm sóc và giáo dục rất tốt của ba và mẹ. Nhưng có vẻ không ai dạy cho con bé biết rằng: Những thứ không thuộc về mình dù có tranh giành cũng không thuộc về mình.
Vì là một người chị tốt cho nên từ nhỏ cô vẫn luôn nhường nhịn Hạ Linh phần hơn, nhưng hết lần này đến lần khác thì thật sự là không thể chịu được nữa rồi.
“Hạ Linh ơi là Hạ Linh, thứ không thuộc về em thì chị có nhường thì mãi cũng không trở thành của em được đâu.”
Cô khoanh tay điềm tĩnh nói với Hạ Linh.
“Chị chắc gì sẽ không thuộc về tôi? những thứ mà Hạ Linh này muốn thì chắc chắn bằng mọi cách sẽ có được.”
“Vậy thì chúc em thành công giữ được anh ấy nhé!”
Cô tiến lại gần Hạ Linh mỉm cười với con bé, trước khi đi cô ghét sát tai Hạ Linh thì thầm.
“Cái gì cũng được chị sẽ nhường cho em, nhưng người của chị tuyệt đối…em không có cơ hội chạm vào đâu.”
“Cố lên nhé!”
Cô vỗ vai động viên Hạ Linh rồi nhanh chóng rời đi. Để lại Hạ Linh đứng ngây ra giữa căn phòng.
“Chị ta…chết tiệt…”
“Aaaaa…”
Hạ Linh tức tối la hét ầm ĩ, con bé không ngờ cô lại dám nói như vậy trước với mặt mình. Hạ Linh quay trở lại phòng, đóng cửa một cái thật mạnh rồi phụng phịu nằm trên giường, tay chân không ngừng giãy mạnh trên giường.
“Dương Giai Nghiên, tôi ghét chị, tôi ghét chị.”
Trong lúc đang tức giận ánh mắt của Hạ Limh tình cờ dừng lại và nhìn chằm chằm vào quả cầu thuỷ tinh trước mặt. Ngay lặp tức Hạ Linh liền đứng dậy và đi lại chỗ đang đặt quả cầu.
“Hừ…”
Không do dự, con bé liền cầm quả cầu trong tay rồi đập mạnh nó xuống nền nhà.
‘Choang’
Tiếng vỡ nứt chói tai của quả cầu thủy tinh xé tan bầu không khí yên tĩnh trong phòng. Những mảnh thủy tinh nhỏ vươn vãi khắp nơi, khung cảnh thật lộn xộn. Ánh mắt của Hạ Linh liền dừng lại tại cô công chúa đang nằm lăn lóc trên sàn. Hạ Linh cúi xuống nhặt nó lên.
“Dương Giai Nghiên, nếu chị đã không biết điều thì đừng trách tôi.”
Nói xong Hạ Linh dừng lực bẻ đôi hình nộm công chúa đang cầm trên tay. Giương mặt con bé bây giờ thật sự vô cùng đang sợ, nét mặt thoã mãn khi bẻ đôi cô công chúa như thể chính tay con bé sẽ bẻ đôi chủ nhân trước kia của nó vậy. Thật sự Hạ Linh tuy rằng nhìn rất hiền lành nhưng con bé thực chất lại không phải như vậy.
“Tôi thích anh ấy.”
Lời nói đột ngột từ miệng Hạ Linh khiến cô sững người trước những lời nói đó. Đây không phải là lời nói đầy ẩn ý về việc cảnh cáo cô đừng nên động vào người mà Hạ Linh thích hay sao? Nhưng cô không hề bị những lời nói đó làm dao động, biểu cảm điềm tĩnh của cô ngược lại càng làm Hạ Linh thêm bất an.
“Thì sao?”
Cô hờ hững đáp lại.
“Thì sao? Không lẽ chị không hiểu những gì tôi đang nói hay sao?”
“Chị không hiểu…việc em thích ai thì có liên quan gì đến chị à?”
“Chị còn vờ ngây thơ, chẳng phải những bạn trai trước của tôi đều bị chị dụ dỗ hay sao?”
Hạ Linh tức giận lớn giọng.
“Hạ Linh, những tên tồi đó mà em còn nuối tiếc làm gì. Chẳng phải em cũng hiểu rõ…mục đích mà bọn họ tiếp cận em sao?”
“Chị…trơ trẽn thật đó!”
Hạ Linh nắm chặt tay vô cùng tức giận, cả biểu cảm cũng dần mất kiểm soát. Có một điều mà hồi đó Hạ Linh không biết về những người bạn trai cũ của con bé rằng: Bọn họ chỉ là những tên tồi tệ khốn nạn.
Ân cần, thân thiện, lịch sự và tử tế chỉ là vẻ bề ngoài. Nhưng bên trong những người bạn trai ấy thật sự không hề tốt như những gì mà Hạ Linh nghĩ. Bọn họ hết người này quen biết vì chỉ để lợi dụng Hạ Linh thì cũng sẽ có người khác tồi tệ hơn là chỉ quen con bé vì để tiếp cận cô. Còn tệ hơn là dụ dỗ Hạ Linh vào những việc thối tha. Tuy rằng cô không hề thích việc trong nhà có sự xuất hiện của người phụ nữ ấy thì Hạ Linh dù sao cũng không hề có tội. Cô vẫn luôn quan tâm và lo lắng cho em, vì là một người chị nên cô đương nhiên sẽ không để việc Hạ Linh bị lợi dụng như vậy.
Cô không nói cho Hạ Linh biết về những điều tồi tệ mà những tên đó đã làm chỉ vì cô sợ Hạ Linh sẽ buồn. Nhưng có vẻ sự lo lắng ấy lại làm cho con bé nghĩ rằng chính cô mới là nguyên nhân khiến những người bạn trai trước đó chia tay con bé. Là vì cô đã dụ dỗ bọn họ. Lo lắng cho Hạ Linh là vậy nhưng càng lớn tính cách Hạ Linh càng thay đổi. Từ một cô bé hiền thục, ngoan ngoãn và luôn vâng lời với cô nhưng càng trưởng thành con bé lại càng trở nên trái ngược hoàn toàn so với hồi nhỏ. Khi cô nhận ra cũng là lần tình cờ nghe được cuộc nói chuyện giữa Hạ Linh và bạn bè con bé. Và chủ đề nói chuyện chỉ quay quanh mỗi cô.
“Có nói em cũng sẽ không hiểu, nhưng có hiểu em cũng không vừa lòng. Đừng cản đường nữa, em mau tránh ra đi.”
Cô không muốn tranh cãi với Hạ Linh chỉ vì chuyện nhỏ nhặt như thế này. Vốn dĩ nay lại là ngày vui của con bé thì không nên giữ tân trạng bực bội như vậy.
“Chị…nhường anh ấy cho tôi đi?”
“Hả?”
Cô ngây người mở to mắt nhìn Hạ Linh, rốt cuộc là Hạ Linh đang nói cái quái gì vậy?
“Em…em nói gì vậy?”
Cô hỏi lại để khẳng định những lời mà Hạ Linh vừa mới nói.
“Tôi nói là chị nhường anh Tư Thành cho tôi đi, tôi không biết hai người có mối quan hệ gì nhưng chị đừng có dụ dỗ ảnh nữa.”
“Dương Hạ Linh, em điên rồi sao? Có biết mình đang nói gì không vậy?”
“Tôi đang rất tỉnh táo.”
Hạ Linh vênh mặt nhìn cô, điên thật rồi. Con bé nói vậy là ý gì vậy chứ? Hết người này đến người khác, lần này cô điên thật rồi.
“Lí do gì mà chị phải nhường anh ấy cho em?”
“Vì chị là chị, từ nhỏ chị luôn nhường tất cả mọi thứ cho tôi mà. Nên lần này chị cũng nhường đi.”
Thật vô lí, định nghĩ ấy ở đâu ra vậy? Cô cứ tưởng rằng Hạ Linh đã được chăm sóc và giáo dục rất tốt của ba và mẹ. Nhưng có vẻ không ai dạy cho con bé biết rằng: Những thứ không thuộc về mình dù có tranh giành cũng không thuộc về mình.
Vì là một người chị tốt cho nên từ nhỏ cô vẫn luôn nhường nhịn Hạ Linh phần hơn, nhưng hết lần này đến lần khác thì thật sự là không thể chịu được nữa rồi.
“Hạ Linh ơi là Hạ Linh, thứ không thuộc về em thì chị có nhường thì mãi cũng không trở thành của em được đâu.”
Cô khoanh tay điềm tĩnh nói với Hạ Linh.
“Chị chắc gì sẽ không thuộc về tôi? những thứ mà Hạ Linh này muốn thì chắc chắn bằng mọi cách sẽ có được.”
“Vậy thì chúc em thành công giữ được anh ấy nhé!”
Cô tiến lại gần Hạ Linh mỉm cười với con bé, trước khi đi cô ghét sát tai Hạ Linh thì thầm.
“Cái gì cũng được chị sẽ nhường cho em, nhưng người của chị tuyệt đối…em không có cơ hội chạm vào đâu.”
“Cố lên nhé!”
Cô vỗ vai động viên Hạ Linh rồi nhanh chóng rời đi. Để lại Hạ Linh đứng ngây ra giữa căn phòng.
“Chị ta…chết tiệt…”
“Aaaaa…”
Hạ Linh tức tối la hét ầm ĩ, con bé không ngờ cô lại dám nói như vậy trước với mặt mình. Hạ Linh quay trở lại phòng, đóng cửa một cái thật mạnh rồi phụng phịu nằm trên giường, tay chân không ngừng giãy mạnh trên giường.
“Dương Giai Nghiên, tôi ghét chị, tôi ghét chị.”
Trong lúc đang tức giận ánh mắt của Hạ Limh tình cờ dừng lại và nhìn chằm chằm vào quả cầu thuỷ tinh trước mặt. Ngay lặp tức Hạ Linh liền đứng dậy và đi lại chỗ đang đặt quả cầu.
“Hừ…”
Không do dự, con bé liền cầm quả cầu trong tay rồi đập mạnh nó xuống nền nhà.
‘Choang’
Tiếng vỡ nứt chói tai của quả cầu thủy tinh xé tan bầu không khí yên tĩnh trong phòng. Những mảnh thủy tinh nhỏ vươn vãi khắp nơi, khung cảnh thật lộn xộn. Ánh mắt của Hạ Linh liền dừng lại tại cô công chúa đang nằm lăn lóc trên sàn. Hạ Linh cúi xuống nhặt nó lên.
“Dương Giai Nghiên, nếu chị đã không biết điều thì đừng trách tôi.”
Nói xong Hạ Linh dừng lực bẻ đôi hình nộm công chúa đang cầm trên tay. Giương mặt con bé bây giờ thật sự vô cùng đang sợ, nét mặt thoã mãn khi bẻ đôi cô công chúa như thể chính tay con bé sẽ bẻ đôi chủ nhân trước kia của nó vậy. Thật sự Hạ Linh tuy rằng nhìn rất hiền lành nhưng con bé thực chất lại không phải như vậy.