Chương 7: Duyên Phận Bắt Đầu Từ Lần Đi Bắt Tội Phạm
Hai tuần sau, vùng ngoại thành, đấu trường thú Hồ Quang. Đa số nhà thám hiểm đều đi nhận nhiệm vụ hết rồi nên lượng khách đấu trường thú giảm xuống, hôm nay là ngày nghỉ của bọn họ. Nhà lao dưới tầng ngầm nhốt mấy thiếu niên. Bọn họ đều được sinh ra ở ngoại thành, bị bán đến đây. Từ nhỏ đã phải đeo vòng cổ áp chế dị năng, nếu tháo xuống sẽ nổ tung, chỉ vì khách đến đấu trường không thích xem dị năng. Những nhà thám hiểm thích dao dính máu, thích đánh đấu tay không. Thi thoảng các thiếu niên sẽ trò chuyện hòa nhã với nhau, hoặc là tuyệt vọng, oán hận, hay đồng thời im lặng khi góc tối âm u kia truyền đến tiếng động. Bọn họ chưa bao giờ dám nói chuyện với người ngồi trong góc, cũng không dám quấy rầy cậu ta. Chỉ biết đối phương tên Trạm Mặc, 15 tuổi, kẻ tàn nhẫn nhất. Chỗ sâu nhất nhà giam, một bóng hình gầy gò khẽ dựa vào bức tường lạnh băng. Y nhấc tay, từng ngón thon dài loang lổ là máu vuốt nhẹ vòng cổ. Đôi mắt y nheo lại, cố nhìn thật ra tia sáng le lói mờ nhạt chiếu lên tường. Nhắm thật chặt đến đau đớn, những ký ức trong bóng tối dần hiện lên. Không có tuổi thơ, không biết ba mẹ mình là ai. Ký ức đầu tiên là những trận đòn roi vô tận. Cái vòng cổ này áp chế dị năng, không có chuyện sẽ lành sau mười ngày nửa tháng. Y đã tận mắt chứng kiến một người bạn không nghe lời mà tháo vòng cổ, đầu bị nổ tung. Y từng thử bỏ trốn nhưng rồi thất bại. Không biết có phải nhờ cái mặt trời ban này không, y được kha khá khán giả biết tên nên ông chủ không giết y. Ông ta uy hiếp nếu y còn dám bỏ trốn thì sẽ đưa y đến hẻm Nam. Giống như hẻm Pháo Hoa, hẻm Nam ở đây cũng là khu đèn đỏ nổi tiếng. Nhưng hẻm này dành cho đàn ông, mua bán đàn ông hoặc trẻ con. Nơi này không có chỗ cho sự mềm yếu, đồng cảm. Trạm Mặc nhờ chém giết thú biến dị mà đúc kết được nhiều kỹ năng. Cơ thể y tuy tong teo nhưng lại là quán quân cố định ở đấu trường thú Hồ Quang. Thời điểm chiến tyg, khi mà khán giả đang reo hò, y đưa tay lên chợt cảm nhận được dòng chảy dị năng đang rục rịch trong cơ thể vị vòng cổ áp chế. Sắp bộc phát rồi. Cái vòng cổ nho nhỏ này sẽ chẳng thể kìm hãm y được nữa. Đến ngày đó, trước khi chết, y nhất định sẽ kéo tất cả xuống địa ngục. Trạm Mặc mở mắt, một mảnh đen tuyền quen thuộc bao trùm. Lại nói tiếp, y từ nhỏ đã sống ở đây, huấn luyện, "biểu diễn", chưa bao giờ thấy cảnh vật bên ngoài ra sao, cũng chưa bao giờ gặp bạn bè cùng lứa bình thường. Thật muốn thấy ánh mặt trời một lần. Ông chủ đấu trường bật đèn sảnh, ngồi đếm tiền lời. Gã hớn hở cười toác mồm đếm đi đếm lại, sau đó nhét vào túi trong áo, thế mới cảm nhận được tiền đang ở bên mình. Gã đứng dậy chuẩn bị đi dạy lại mấy thằng nhóc không chịu nghe lời. Nếu tụi nó được như Trạm Mặc thì thu nhập của gã có tăng thêm mấy phần không nhỉ? Gã không thể không tự khen lấy ánh mắt của mình, may mà trước kia không bán thằng nhóc đấy cho bọn làm đĩ. Nhưng lúc bước ra lại cảm thất không đúng. Rầm!! Như một quả pháo dội vào cổng lớn đấu trường, chấn động mạnh đến nỗi làm gã ngã nhào xuống đất. Gì vậy? Ông chủ tức điên nghĩ bụng, gã là con thứ nhà họ Lưu, trên dưới trong ngoài không ai không biết. Anh cả gã là nhà thám hiểm mạnh nhất mảnh đất này, dị năng giả hệ chiến đấu cấp A, vậy mà vẫn có kẻ dám đả động đến gã? "Ai?!" Gã nổi cả gân cổ rống to: "Đứa nào không có mắt ra đây cho tao!" Không thể ngờ, câu trả lời dành cho gã là tiếng của người ở chủ thành —— "Cảnh sát đặc nhiệm Bàn Ninh Thành đây! Lũ lừa đảo buôn người đâu! Nằm sấp xuống!" Ông chủ:??? Cửa vào sảnh bị bụi mù che phủ làm gã không tài nào nhìn rõ được. "Không phải —— đợi đã...... Đệt mẹ tụi mày dám giả vờ làm cảnh sát chủ thành!" Gã không chịu phục, đứng thẳng người dậy, thậm chỉ còn thò đầu ra. "Nói tụi mày biết, làm thế thì có mà ăn cứt chứ của ngon vật lạ chẳng có cửa......" Lời còn chưa dứt, một cơn cuồng phòng thổi đến, bụi mù tan đi. Rốt cuộc ông chủ cũng thấy được dàn cảnh sát quần áo chỉnh tề đứng trước cửa, dị năng đợi phát động, họng súng chĩa thẳng vào gã, tất cả đều được nạp sẵn đạn dị năng. Tất cả ăn mặc thống nhất, vũ khí trên tay có con dấu của cảnh sát đặc nhiệm chủ thành. "Tôi lặp lại, tình nghi buôn người trái phép nằm sấp xuống hoặc chúng tôi sẽ nổ súng!" Cảnh sát dẫn đầu nói lớn. Gã chủ đấu trường nhìn quanh, thấy lũ canh gác giờ mới mò tới, vẻ mặt ai nấy cũng hoang mang, có vẻ như chẳng cậy được rồi. Bây giờ gã mới hoàn toàn ý thức được tình huống hiện tại của mình, bèn vận động dị năng co giò chạy. Nhưng chưa được hai bước đã bị một sức mạnh vô hình lôi về. Gã hoảng sợ ngẩng đầu, thấy một thanh niên mang áo trắng quần tây đang mỉm cười. "Định chạy hả bưởi?" Chu Nam Trạch nói: "Ông đã nghĩ tới cảm giác của người bị hại chưa?" "Tao không phạm pháp!" Gã bị dốc ngược trên không bay đến, không ngừng kêu rên: "Anh! Tao kêu mày bằng anh được chưa! Xưa nay tao chưa bao giờ làm gì phạm pháp ở thành phố nào cả! Tao là người ngoại thành!" "Ô kệ ông, tôi khác. Ở ngoại thành thì phạm pháp cũng được à?" Chu Nam Trạch đột nhiên hỏi: "Ông đã hoàn thành giáo dục bắt buộc chưa?" "Không...... Không...... Tao không phải người thành phố!!" "Tốt quá, vậy tôi phải tiến hành giáo dục với ông rồi." "A a a!" Trong nháy mắt, các cảnh sát đặc nhiệm đã bắt giữ toàn bộ lũ canh gác, cả đám ngồi xổm ôm đầu quay mặt vào tường, bị đeo còng tay kìm dị năng, còn ngoan hơn cả rùa đen. Chu Nam Trạch bấy giờ mới thả ông chủ ra giao cho cảnh sát. Chợt cậu thấy bảng thông báo hiện lên mũi tên màu xanh chỉ vì hướng dưới lòng đất, bên cạnh còn có cả ảnh chân dung của Trạm Mặc. Chu Nam Trạch không khỏi bật cười, cốt truyện ẩn có tâm thật. Đội trưởng đội cảnh sát đặc nhiệm nghiêm túc phê bình cậu thiếu niên này. Làm người báo án dẫn đường, còn lao ra giữa quá trình làm việc đã quá phận lắm rồi. Bây giờ còn chạy đi chơi đâu đâu nữa. Chu Nam Trạch nhân lúc mấy anh cảnh sát đang bận rộn, nhanh chóng chạy tới chỗ cậu thang xuống nhà giam. Cảnh tượng âm u ẩm ướt làm cậu không khỏi nhíu mày, đi thẳng đến góc sâu nhất trong nhà giam. Cậu cầm điện thoại bật flash để rọi đường, thấy một cậu thiếu niên đang ngồi dựa vào tường. Khuôn mặt cậu ta giống hình đến tám phần, làn da tái nhợt, mặt không biểu cảm. Y đưa bàn tay che khuất nửa đôi mắt, áo rách dọc theo đó thõng xuống, còn dính mấy vệt máu khô. 【 Tuyến Trạm Mặc ( đã mở khóa) - cốt truyện 1: Ánh sáng nơi vực sâu 】 Người chơi đã chọn: Chiến lược tiếp cận 【 nhiệm vụ 3: Đến đấu trường thú Hồ Quang, nghĩ cách cứu Trạm Mặc 】 đã hoàn thành! Độ hảo cảm của Trạm Mặc: 180! Quan hệ hiện tại: Thân thiết ( 80/100) Mở khóa cốt truyện tiếp theo! Mời người chơi lựa chọn phương pháp công lược: Người thân / Anh em bạn bè? Chu Nam Trạch kiềm chế nỗi kích động của một gamer lão làng. Ra là nhân vật đặc biệt! Dù có phải nguyên bản trong trò chơi không hay xuyên qua mới xuất hiện, nhưng mở ra được cốt truyện mới luôn là niềm vui của những người chơi. Anh em hay là người thân. Trong mắt Chu Nam Trạch thì tương đương với tuyến gia đình hoặc bạn bè. Trạm Mặc, trùm 3S mà không hốt về nhà thì không được đâu nhỉ? Quyết đoán chọn tuyến gia đình đê! Trạm Mặc không biết đang có tâm trạng gì theo Chu Nam Trạch rời đi. Y chỉ biết, thời điểm chùm tia sáng kia xé mở bóng tối thật sự lóa mắt. Đến nỗi y phải che mắt lại, nhưng rồi lại bỏ tay ra vì muốn nhìn người kia một lần. Y thấy một cậu bé sạch sẽ tuấn tú vươn tay với mình, mỉm cười nói: "Muốn về nhà với tớ không?" Trong giây phút đó, ánh sáng từ điện thoại chẳng còn sáng nữa, bị nụ cười của cậu thiếu niên kia lấn áp mất rồi. —— Cậu mới chính là tia sáng chói rọi nhất. Con trai nhà mình ra ngoài nghiên cứu cho luận văn xã hội, thế mà nó chạy tới khu đèn đỏ, còn đưa cả cảnh sát đặc nhiệm của Bàn Ninh Thành đi bắt tội phạn, được bầu làm công dân ưu tú xuất hiện trên báo hẳn hoi, cuối cùng là đưa một đứa trẻ xinh đẹp về nhà. Ba mẹ Chu tuy đã quen với thói sinh hoạt bất chợt của Tiểu Xúc nhưng vẫn phải kinh ngạc một phen. Bọn họ yêu cầu một lời giải thích. Chu Bắc Phong và Giang Thi Vân xung phong nhận việc mặt tiền. Nhờ sự phối hợp của hai người mà ba mẹ Chu không ngồi uống trà giảng đạo với đứa con trai út. Chu Bắc Phong chủ động nhận tội giúp em trai, tuy cô cảm thấy hành vi của Chu Nam Trạch vô cùng kỳ lạ. Chẳng biết nó lấy đâu ra thông tin, vì sao lại cứu Trạm Mặc, nhưng cô không ép hỏi cậu. Cô tự có suy đoán trong lòng, đặc biệt là sau khi Chu Nam Trạch nói cho cô biết Trạm Mặc có dị năng cấp 3S. Hồi trước trêu cho vui thôi, làm gì có chuyện người trong tranh là người thương của Chu Nam Trạch? Rõ ràng là nó thèm dị năng của Trạm Mặc! Vấn đề đó là thứ nhất, nhưng từ đâu mà Tiểu Xúc với bạn nó lại biết được ngàn dặm ngoài kia có một thiếu niên cấp 3S bị lạm dụng? Đối với chuyện này, cô có một ý nghĩ táo bạo: Thằng em thiên tài của cô không những chỉ có dị năng từ trường 3S mà còn có dị năng siêu hiếm trong truyền thuyết —— đôi mắt nhà tiên tri! Có cái này thì mọi thứ đều coi như hợp lý. Vì sao em cô trưởng thành sớm, đầu óc có vấn đề, luôn đưa ra những lựa chọn không tưởng. Chu Bắc Phong: w('Д')w!!! Thằng em tôi khủng bố quá! Chu Bắc Phong nghĩ vẩn vơ bay đến chín tầng mây, bên này Giang Thi Vân đã từ bỏ. Cô cảm thấy sau này mình vẫn cứ đu theo Chu Nam Trạch thì chỉ sợ sẽ lại xuất hiện nhiều bài báo thiếu niên mạo hiểm phát hiện các hành vi phạm pháp. Lần nào cũng phải đoán xem Chu Nam Trạch đang nghĩ gì thì mệt lắm. Sau khi trở lại Bắc An, cô nhịn không được mà hỏi Chu Nam Trạch một câu: "Đại Xúc, tớ không hỏi vì sao cậu biết mặt Trạm Mặc hay vì sao cậu muốn tìm cậu ấy. Nhưng cớ gì lại kéo tớ theo? Nếu tớ kể cho người khác thì cậu sẽ gặp rắc rối đấy." 【 Giang Thi Vân nghi ngờ 】 W) lảng tránh A ) sự thật S ) thẳng ty Không, độ hảo cảm của cậu đã đến mức nhiệt tình ( 90/100) rồi, đời nào cậu gây chuyện cho tớ chứ. Chu Nam Trạch nghĩ bụng, nhanh chóng chọn S) thẳng ty. Cậu cười nói: "Vì tớ tin cậu vô điều kiện." Độ hảo cảm của Giang Thi Vân: +20! Độ hảo cảm của Giang Thi Vân đối với bạn đã tăng mạnh! Công lược thành công! Tuy rằng cốt truyện tuyến Giang Thi Vân đi chệch đường ray, thiết lập nhân vật của cô cũng ngày một lạ. Nhưng chung quy vẫn công lược thành công. Dự đoán của Chu Nam Trạch đã đến, nhưng khi độ thiện cảm của Giang Thi Vân vượt mức tối đa thì lại cảm thấy lo lắng và bối rối. Đây thật sự là một trò chơi sao? Cậu có thích Giang Thi Vân không? Không phải kiểu tình cảm đó...... Nhưng Giang Thi Vân yêu cậu rồi thì sao? Nhưng rất nhanh cậu sẽ không cần phải rối rắm nữa, vì bảng thông báo lại xuất hiện. Chu Nam Trạch: Chốt tồ mát tề, hai con mắt này có vấn đề hay do hai chữ này không giống hai chữ【 người yêu 】? Cậu tập trung nhìn thật kĩ, sau đó buột miệng chửi bậy. Độ hảo cảm đã chạm mức cao nhất, chúc mừng bạn đạt được danh hiệu quan hệ: 【 bạn thân 】. Quan hệ cố định vĩnh viễn, nếu không có các hành vi cực đoan sẽ không thể thay đổi!