Chương 13: Ngăn cách
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lâm Cẩm Vân dẫn theo Lâm Vĩ Khang một mạch về trấn Cao Hồ.
Lâm Vĩ Khang bị thương khiến Lâm Cẩm Vân tự trách suốt quãng đường, vừa xin lỗi vừa dỗ dành nhưng Lâm Vĩ Khang vẫn nhíu chặt mày tỏ vẻ không vui.
Chờ xe tới cửa trấn rồi, Lâm Vĩ Khang rốt cuộc mới chịu phản ứng lại cô, mở miệng nói câu đầu tiên cư nhiên là: "Khát nước, muốn ăn kem."
Thấy Lâm Vĩ Khang chịu để ý mình, trong lòng Lâm Cẩm Vân đã sớm cao hứng chết đi được, không cần suy nghĩ liền đi cửa hàng tạp hóa gần đó mua một cây kem uyên ương cho hắn, lại mượn một túi đá mà người ta dùng ướp nước cam lon chườm lên vết thương trên đầu Lâm Vĩ Khang.
Lâm Vĩ Khang nhận lấy kem từ tay Lâm Cẩm Vân lập tức bẻ ra làm đôi, đưa một nửa cho Lâm Cẩm Vân nói: "Mỗi người một nửa."
Lâm Cẩm Vân ấm áp trong lòng, cười hỏi hắn: "Anh không giận nữa à?"
Lâm Vĩ Khang suy nghĩ trong chốc lát, trừng mắt nhìn cô, dùng giọng mũi đáp một tiếng: "Hứ!"
"Còn giận sao lại chia kem cho em?"
"Mẹ dặn là mỗi người một nửa."
Lâm Cẩm Vân lại không cầm lấy, mà hỏi hắn: "Một nửa của em cũng cho anh luôn, anh đừng giận em nữa được không?"
Lâm Vĩ Khang nhìn chằm chằm kem trong tay, trằn trọc hồi lâu, rốt cuộc vẫn gật gật đầu.
"Đầu còn đau không?"
"Đau."
"Xin lỗi mà, anh tha lỗi cho em một lần được không? Em mua đồ ăn ngon cho anh nha, anh muốn ăn gì nữa nè?"
Lâm Vĩ Khang ngậm cây kem cẩn thận ngẫm nghĩ, mở miệng nói: "Kiện Lực Bảo."
Lâm Cẩm Vân cười, biết là anh trai đã chịu giảng hòa, vì thế lại đi cửa hàng tạp hóa mua một lon Kiện Lực Bảo cho Lâm Vĩ Khang.
"Anh đã ăn kem rồi, cái này phải đợi tới tối mới được uống, biết chưa?"
"Ừa ừa, biết."
"Anh à, lát nữa về nhà, đừng mách mẹ chuyện hôm nay được không?"
"Không mách á?"
"Mẹ mà biết sẽ giận cho coi, anh có muốn mẹ nổi giận không?"
"Không muốn."
"Thế nếu mẹ có hỏi, chỉ cần nói là chúng ta đi nhà Tưởng Lan chơi một lát là về. Được không?"
"Ừa, không nói."
"Ngoéo tay nha?"
Lâm Vĩ Khang gật gật đầu, nuốt xuống ngụm kem, cùng Lâm Cẩm Vân ngoéo tay hứa hẹn.
Hắn vừa buông tay lại nói thầm với Lâm Cẩm Vân: "Tưởng Lan xấu."
"Chị ấy xấu chỗ nào?"
"Cô ta ở nhà, toàn dính lấy em."
"Đó là bọn em cùng nhau làm việc nhà, bằng không quần áo của anh sẽ không ai giặt sạch, cá kho anh thích ăn cũng không ai làm."
"Sao cô ta không đi luôn đi?"
"Anh không thích chị ấy sao?"
"Cô ta ở trong phòng, em sẽ không tới. Em không cần anh nữa, không thèm chơi với anh."
"......"
"Em thích cô ta."
Lâm Cẩm Vân vừa nghe lời này, trong lòng không hiểu vì sao nổi lên chút hoảng hốt, vội ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Vĩ Khang.
Nhưng chỉ đối diện với một đôi mắt trong veo đơn thuần, chủ nhân của đôi mắt ấy vẫn đang liếm kem đến vui sướng.
Lâm Cẩm Vân âm thầm thở dài, bỏ qua hoảng loạn vừa rồi, cười nói: "Thích chị ấy hồi nào?"
"Em toàn nhìn cô ta."
"......"
"Em còn gắp thịt kho cho cô ta nữa."
Lâm Cẩm Vân có chút cạn lời, lại không thể không giải thích cho hắn: "Là do chị ấy đẹp cho nên em mới ngắm nhìn. Anh cũng đẹp đi rồi ngày nào em cũng ngắm anh. Đúng chưa? Với cả chị ấy nấu cơm vất vả, em mới gắp thịt kho tàu thưởng cho chị ấy, tựa như bình thường anh vẽ tranh đẹp, mẹ sẽ thưởng cho anh kẹo Đại Bạch Thỏ vậy đó."
Lâm Vĩ Khang nghe xong đoạn giải thích này, trong đầu suy nghĩ nửa ngày cũng không thể nghĩ ra lời phản bác, đành từ bỏ, khó hiểu nói ra một câu: "Cô ta cùng em trai cô ta rất xấu."
"Chị ấy không phải người xấu, em trai chị ấy cũng không phải, anh đã tha lỗi cho em thì cũng tha lỗi cho bọn họ một lần được không?"
Lâm Vĩ Khang lại không trả lời, Lâm Cẩm Vân cũng không ép buộc, kéo tay hắn chậm rãi đi về nhà.
......
Tưởng Lan đuổi kịp chuyến xe cuối ngày trở về thị trấn.
Lúc nàng về đến Lâm gia, người một nhà đã ăn xong cơm chiều, ai về phòng nấy.
Tưởng Lan sau khi về nhà đã quen nhìn vào phòng Lâm Vĩ Khang, trông thấy hai mẹ con họ Lâm đang ngồi xem TV vui vẻ, nàng nghĩ ngợi, cuối cùng vẫn lựa chọn nhẹ bước lên lầu hai.
Phòng ngủ lầu hai, Lâm Cẩm Vân ngồi dựa vào đầu giường đọc tiểu thuyết, có lẽ là đọc quá chú tâm nên cũng không phát hiện Tưởng Lan đã đứng ở cửa quan sát hồi lâu.
Trong phòng tuy rằng có đèn lớn nhưng Lâm Cẩm Vân thường ngại không đủ sáng, mỗi khi đọc sách đã quen mở đèn bàn ở đầu giường.
Ánh sáng đèn bàn hắt lên sườn mặt cô, như phủ lên một tầng sắc hoàng kim nhu sa, khiến cả khuôn mặt cô thoạt nhìn bình tĩnh an bình.
Tưởng Lan ngày thường cũng từng quan sát Lâm Cẩm Vân, nếu muốn bình luận dung mạo, Lâm Cẩm Vân nhiều nhất đạt tới trình độ thanh tú. Nhưng hiện tại khuôn mặt thanh tú này còn toát ra vẻ phong độ trí thức, khiến dung nhan cô thoạt nhìn còn có thần thái cùng khí chất khác, một "vẻ đẹp ngầm" nhưng lại khiến Tưởng Lan nhìn đến không thể dời mắt.
Lâm Cẩm Vân lật qua một trang sách, ngẫu nhiên ngẩng đầu định xem đồng hồ trên tường, lại trông thấy Tưởng Lan đang đứng tựa vào cửa. Cô ngạc nhiên hỏi:
"Chị về khi nào vậy?"
"Vừa mới thôi. Vĩ Khang sao rồi?"
"Không sao."
"Hôm nay Tưởng Uy làm vậy là không đúng, tôi thay nó xin lỗi cô."
"Không sao đâu, cũng không phải nó cố ý."
"Cảm ơn."
Lâm Cẩm Vân không đáp lời, Tưởng Lan càng cảm thấy vô cùng xấu hổ.
"Vậy tôi xuống dưới nhé?"
"Tưởng Lan."
"Sao?"
"Tôi nghĩ là... Hôm nay anh Hai cũng có chút kích động, tôi biết đều là hiểu lầm, nhưng anh ấy không hiểu rõ lý lẽ như chúng ta, chi bằng chị cho anh ấy thêm chút thời gian, được chứ?"
Tưởng Lan nghe hiểu ý tứ trong lời Lâm Cẩm Vân, khóe miệng nổi lên một tia chua xót: "Được, thế tôi không xuống nữa, nếu mẹ có hỏi..."
"Nếu mẹ hỏi, tôi sẽ nói hôm nay chị mệt mỏi nên đã nghỉ ngơi trước rồi."
"Ừ. Thế tôi đi rửa mặt đây."
"Vâng."
Lâm Cẩm Vân nói xong liền cúi đầu tiếp tục đọc sách trên tay, không nhìn đến Tưởng Lan.
Tưởng Lan đứng ở cửa nhìn Lâm Cẩm Vân liếc mắt một cái, trong lòng hiểu rõ, tự nhận thấy thái độ Lâm Cẩm Vân đối với mình rõ ràng đã khách sáo hơn trước rất nhiều.
Tưởng Lan âm thầm thất vọng, nhưng cũng đành bất lực.
Nàng là người sống nội tâm hay kìm nén, luôn nghĩ nói nhiều sẽ nói sai, từ lúc tới Lâm gia lại càng thêm cẩn thận, nhìn mặt đoán ý mà hành sự. Cho nên từ giờ phút này biết rằng quan hệ giữa hai người đã xuất hiện hiềm khích, điều cuối cùng nàng có thể làm chỉ là mang một nỗi muộn phiền chua xót yên lặng xoay người tránh ra.
Tưởng Lan vừa đi, Lâm Cẩm Vân đã hoàn toàn mất hứng đọc sách, bực bội mà ném sách sang một bên, nằm yên muốn ngủ. Nhưng đầu mới vừa dính vào gối cô liền hồi tưởng đủ chuyện phát sinh hôm nay, từng cảnh tượng hiện lên trong đầu như phim điện ảnh.
Cô nghĩ đến Lâm Vĩ Khang, nghĩ đến Tưởng Lan, nghĩ đến Tưởng Uy, cuối cùng thậm chí nghĩ đến cái gã Đinh Tiếp kia.
Lúc này mới hậu tri hậu giác nhận ra bản thân bốc đồng cùng vô lễ: Đầu tiên là không báo trước đã dẫn anh Hai đi Tưởng gia, sau lại thẳng thừng truy vấn chuyện riêng của Tưởng Lan, cuối cùng còn làm cho Lâm Vĩ Khang vô tội bị thương, vô cớ chán ghét chị em Tưởng Lan.
Sau khi ngẫm nghĩ, trong lòng Lâm Cẩm Vân trào ra hối hận cùng khó xử. Vô luận là đối với anh Hai của mình hay là đối với Tưởng Lan, cô đều sinh ra một nỗi hổ thẹn.
Tưởng Lan trở về phòng thấy Lâm Cẩm Vân không đọc sách nữa mà nằm trên giường ngẩn người, nên cũng không tính quấy rầy cô, chỉ nhẹ nhàng đến mép giường, duỗi tay thả màn xuống.
Tưởng Lan thay ra váy ngủ màu trắng, bóng người mảnh khảnh lờ mờ đong đưa ngoài màn. Lâm Cẩm Vân nhìn qua lớp màn lụa mỏng, ánh đèn trong phòng không quá loá mắt, chỉ nhẹ nhàng dát lên người Tưởng Lan một tầng ánh sáng nhu hòa khiến cho toàn thân nàng toát lên cảm giác mông lung tựa như trong ảo mộng.
Trong không khí tản ra nhàn nhạt hương xà phòng hòa lẫn cùng kem đánh răng, đây là mùi hương mà Tưởng Lan mang đến, Lâm Cẩm Vân không khỏi hít sâu một hơi, vừa thơm lại thư thái, tựa như làn gió mát giữa đêm mùa hạ.
Tấm màn khẽ động, mặt giường hơi trũng xuống, khuôn mặt Tưởng Lan liền không hề báo trước mà đập vào mắt Lâm Cẩm Vân. Lâm Cẩm Vân nhanh đảo mắt, lại cảm thấy gương mặt bắt đầu nóng dần lên. Bỗng dưng cảm thấy chột dạ, cô duỗi tay ấn công tắc trên tường, quyết đoán giấu đi mặt đỏ tim đập trong bóng tối.
Đèn trên đầu đột nhiên tắt ngóm, tay Tưởng Lan đang kéo chăn dừng lại trong bóng tối, trong lòng đầu tiên là hoảng sợ, lúc sau liền tràn đầy chua xót.
Rốt cuộc cũng bị cô Út chán ghét rồi.
Tưởng tượng đến cảnh bị Lâm Cẩm Vân chán ghét, ủ rũ cùng thất bại nháy mắt như thủy triều gợn sóng, làm xao động nội tâm vốn đã nhạy cảm của Tưởng Lan.
Nàng mang theo quẫn cảnh cùng hèn mọn bước vào Lâm gia, ngày ngày như đi trên băng mỏng, phải sống cẩn thận từng li từng tí. Nhưng Lâm Cẩm Vân lại như tia nắng ấm áp đột nhiên xuất hiện chiếu soi thế giới tiêu điều lạnh lẽo của nàng, xua tan coi khinh cùng địch ý, chiếu xuống sưởi ấm cõi lòng nàng.
Nàng cảm thấy được quan tâm được chăm sóc, hóa ra ở cái nhà này còn có một người nhìn vào sự tồn tại của nàng, không xem nàng là món hàng hay công cụ, nguyện ý cho nàng bình đẳng cùng tôn trọng.
Hiện tại, quang nhiệt kia ngày một mờ dần, ngày một lạnh đi.
Tưởng Lan lẳng lặng ngồi trong bóng tối, rõ ràng là đêm hè nóng bức lại cảm giác quanh thân lạnh lẽo.
Lâm Cẩm Vân nằm xuống hồi lâu, lại chậm chạp không thấy Tưởng Lan có động tĩnh, cô khẽ ngẩng đầu nhìn lên, liền nhìn thấy một bóng người đang ngồi trên giường.
"Tưởng Lan, làm sao vậy?"
"Không sao."
Lâm Cẩm Vân có hơi lo lắng, không nghĩ nhiều liền duỗi tay tìm hướng ven tường, ấn sáng đèn đầu giường, tiếp theo ngồi dậy xem Tưởng Lan.
Nhưng Lâm Cẩm Vân vừa mới ngồi dậy Tưởng Lan lại đưa lưng về phía nàng nằm xuống, cô chỉ kịp nhìn thấy khóe mắt Tưởng Lan hiện lên chút ướt át.
"Chị làm sao vậy?"
"Không có việc gì, ngủ đi."
Tưởng Lan không chịu nói, Lâm Cẩm Vân đành phải xoay người ấn tắt đèn, cũng nằm xuống theo.
Tưởng Lan vẫn nằm đưa lưng về phía Lâm Cẩm Vân, nhắm mắt lại suy nghĩ miên man.
Đột nhiên, trong bóng đêm, có một bàn tay ấm áp từ sau lưng chậm rãi tới gần, chậm rãi dán lên đôi mắt đang nhắm chặt của nàng, tiếp theo nhẹ nhàng xoa xoa vành mắt, lau đi ẩm ướt vừa tràn ra khóe mắt.
Tưởng Lan kinh ngạc mở mắt ra, còn không kịp phản ứng, liền nghe thấy phía sau có thanh âm nhẹ nhàng truyền đến.
"Chị có chuyện gì ấm ức thì cứ nói với em này, đừng nghẹn một mình nữa."
"Tôi không biết nên nói thế nào."
"Cứ từ từ mà nói, muốn nói cái gì thì nói cái đó, coi như là nói cho chính mình nghe cũng được."
Lâm Cẩm Vân hỏi han mang đến cho Tưởng Lan rất nhiều sự khích lệ, giống như trước kia.
Sau một phen đấu tranh tư tưởng, rốt cuộc Tưởng Lan quyết định mở miệng nói:
"Cẩm Vân, hôm nay Đinh Tiếp cư xử với em như vậy, tôi thật sự xin lỗi em."
Lâm Cẩm Vân cảm thấy tim mình như ngừng một nhịp, u sầu lập tức hiện lên khiến chân mày nhíu lại thành nếp nhăn nơi ấn đường.
"Đinh Tiếp và chị... Hai người là người yêu sao?"
"Không phải, bọn tôi chỉ là bạn học cấp hai thôi, chẳng qua tôi học đến lớp 8 thì không học nữa, trong nhà không đủ điều kiện. Bình thường cậu ấy sẽ không như vậy, xin lỗi."
"Anh ta rất lo lắng cho chị."
"Cậu ấy là người rất cố chấp, chuyện vốn chẳng liên quan đến cậu ấy."
"Tưởng Lan... Chị có thích anh ta không?"
"Tôi chỉ xem cậu ấy là bạn học."
Phiền muộn trong lòng Lâm Cẩm Vân nháy mắt tan đi hơn phân nửa.
Cô thầm thở phào nhẹ nhõm, lại nghĩ đến lời Tưởng Lan vừa nói, vội giải thích: "Chị đừng hiểu lầm, em không phải muốn thẩm vấn chị, em chỉ thuận miệng hỏi chút thôi."
"Vâng, tôi biết mà. Tôi cũng có nghĩa vụ giải thích với em rằng Đinh Tiếp chỉ là một bạn học cũ. Tôi hiểu rõ bổn phận của mình, tôi là con dâu thứ Hai của nhà họ Lâm."
Lâm Cẩm Vân nghe lời này mà thoáng chạnh lòng.
Cô mím chặt môi, ánh mắt nhìn chằm chằm bóng lưng Tưởng Lan, ở trong lòng soạn lời sắp nói, lại âm thầm tự kiểm lại vài lần mới từ từ mở miệng nói ra:
"Hẳn là em có thể hiểu được hành vi bạn học của chị. Nhất định là anh ta rất thích chị nên mới bất bình thay cho chị, cho nên lúc nhìn thấy anh Hai em xong liền trở nên phẫn nộ khác thường đến vậy. Chung quy vẫn do chị tốt như vậy, nhưng anh Hai không thể bảo vệ hay làm chỗ dựa vững chắc cho chị. Thậm chí quãng đời sau này còn phải liên lụy chị."
Đây là?
Tưởng Lan cảm thấy lời này nghe có chút kỳ lạ, nhưng suy nghĩ kỹ càng lại có chút lập lờ khó phân biệt đúng sai.
Nàng cũng không muốn hỏi rõ, chỉ mở miệng nói tiếp: "Đó chỉ là ý nghĩ của cậu ta, chị không cảm thấy bất bình, càng không cảm thấy phẫn nộ. Ngược lại chị còn rất cảm kích cả nhà em. Thật sự, đặc biệt là em, Cẩm Vân. Cảm ơn em vẫn luôn chiếu cố chị, chị thật sự rất cảm kích em."
"Thế vừa rồi sao chị lại khóc?"
"Chị cho rằng em sẽ chán ghét chị chuyện hôm nay."
"Chị xoay qua đây đi, nào có ai cảm tạ lại đưa lưng về phía người ta bao giờ."
Tưởng Lan sau khi nghe xong chậm rãi xoay người, hướng mặt về phía Lâm Cẩm Vân.
Lâm Cẩm Vân xê dịch tới trước chỉ cách Tưởng Lan vỏn vẹn một gang tay, hơi thở của hai người phả vào nhau.
Cô vươn tay muốn đặt lên vai Tưởng Lan, nhưng vẫn gắng nhịn xuống, chỉ lấy tay nhẹ nhàng vỗ vỗ Tưởng Lan: "Em chưa từng chán ghét chị, sau này cũng sẽ không. Em thích... cùng chị làm việc, nói chuyện phiếm, học nấu ăn."
"Cảm ơn em."
"Tưởng Lan, nếu bỏ qua một bên quan hệ chị dâu em chồng, chị có muốn làm bạn với em không?"
"Đương nhiên nguyện ý."
Lâm Cẩm Vân bởi vì những lời này mà vui vẻ buột miệng thốt ra: "Chị thích con trai như thế nào?"
"Sao đột nhiên lại hỏi chuyện này?"
"Tò mò, thuận miệng hỏi chút thôi."
Tưởng Lan cảm thấy lòng hiếu kỳ của Lâm Cẩm Vân còn rất nhiều, trêu ghẹo nói: "Hỏi chị dâu mình thích con trai thế nào, câu này thích hợp sao?"
"Em xem chị là bạn nên mới hỏi." Lâm Cẩm Vân lại nhấn mạnh thêm một câu: "Em không xem chị là chị dâu."
Tưởng Lan xem lời này như là thân mật cùng tín nhiệm, không hiểu sao lại cảm thấy vừa thư thái vừa ấm áp, ở trong bóng tối cong lên khóe môi: "Thật không biết lớn nhỏ gì cả."
"Chị còn chưa trả lời vấn đề của em."
"Chị cũng không biết nói thế nào. Trước kia cũng chưa từng đặc biệt thích một ai."
"Vậy chắc là phải có tiêu chuẩn nào đó. Với lại, trước kia chưa gặp được người mình thích, không có nghĩa là sau này sẽ không gặp được."
"Chị đã là chị dâu của em thì còn sau này gì nữa."
Lâm Cẩm Vân ở trong bóng tối thở dài một hơi, trầm mặc một lát mới mở miệng nói: "Tưởng Lan, chị thật sự chấp nhận hình thức hôn nhân thế này sao? Theo như em thấy, chị là một người rất tự lập tự chủ."
Tưởng Lan lại không đáp.
"Chị không nên vì anh em mà thiệt thòi chính mình như vậy."
"Cẩm Vân, thôi ngủ đi, chị mệt rồi."
Tưởng Lan xoay lưng qua, cố đè nén loạn nghĩ trong lòng, điều hòa lại hô hấp sau đó mới chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Mà Lâm Cẩm Vân lại nhìn chằm chằm bóng lưng nàng, rơi vào một nỗi phiền muộn cùng mất mát không tên.
Một đêm này, cô mất ngủ thật lâu.
====
Thả nhẹ một bài hát không thể hợp hơn cho chương này ?
Lan: Người chiếu sáng em bằng tia nắng, Xóa tan bao ngày tăm tối.
Vân: Chị có mắt môi đẹp thơ, Ngỡ như thiên thần trong giấc mơ.
Lâm Cẩm Vân dẫn theo Lâm Vĩ Khang một mạch về trấn Cao Hồ.
Lâm Vĩ Khang bị thương khiến Lâm Cẩm Vân tự trách suốt quãng đường, vừa xin lỗi vừa dỗ dành nhưng Lâm Vĩ Khang vẫn nhíu chặt mày tỏ vẻ không vui.
Chờ xe tới cửa trấn rồi, Lâm Vĩ Khang rốt cuộc mới chịu phản ứng lại cô, mở miệng nói câu đầu tiên cư nhiên là: "Khát nước, muốn ăn kem."
Thấy Lâm Vĩ Khang chịu để ý mình, trong lòng Lâm Cẩm Vân đã sớm cao hứng chết đi được, không cần suy nghĩ liền đi cửa hàng tạp hóa gần đó mua một cây kem uyên ương cho hắn, lại mượn một túi đá mà người ta dùng ướp nước cam lon chườm lên vết thương trên đầu Lâm Vĩ Khang.
Lâm Vĩ Khang nhận lấy kem từ tay Lâm Cẩm Vân lập tức bẻ ra làm đôi, đưa một nửa cho Lâm Cẩm Vân nói: "Mỗi người một nửa."
Lâm Cẩm Vân ấm áp trong lòng, cười hỏi hắn: "Anh không giận nữa à?"
Lâm Vĩ Khang suy nghĩ trong chốc lát, trừng mắt nhìn cô, dùng giọng mũi đáp một tiếng: "Hứ!"
"Còn giận sao lại chia kem cho em?"
"Mẹ dặn là mỗi người một nửa."
Lâm Cẩm Vân lại không cầm lấy, mà hỏi hắn: "Một nửa của em cũng cho anh luôn, anh đừng giận em nữa được không?"
Lâm Vĩ Khang nhìn chằm chằm kem trong tay, trằn trọc hồi lâu, rốt cuộc vẫn gật gật đầu.
"Đầu còn đau không?"
"Đau."
"Xin lỗi mà, anh tha lỗi cho em một lần được không? Em mua đồ ăn ngon cho anh nha, anh muốn ăn gì nữa nè?"
Lâm Vĩ Khang ngậm cây kem cẩn thận ngẫm nghĩ, mở miệng nói: "Kiện Lực Bảo."
Lâm Cẩm Vân cười, biết là anh trai đã chịu giảng hòa, vì thế lại đi cửa hàng tạp hóa mua một lon Kiện Lực Bảo cho Lâm Vĩ Khang.
"Anh đã ăn kem rồi, cái này phải đợi tới tối mới được uống, biết chưa?"
"Ừa ừa, biết."
"Anh à, lát nữa về nhà, đừng mách mẹ chuyện hôm nay được không?"
"Không mách á?"
"Mẹ mà biết sẽ giận cho coi, anh có muốn mẹ nổi giận không?"
"Không muốn."
"Thế nếu mẹ có hỏi, chỉ cần nói là chúng ta đi nhà Tưởng Lan chơi một lát là về. Được không?"
"Ừa, không nói."
"Ngoéo tay nha?"
Lâm Vĩ Khang gật gật đầu, nuốt xuống ngụm kem, cùng Lâm Cẩm Vân ngoéo tay hứa hẹn.
Hắn vừa buông tay lại nói thầm với Lâm Cẩm Vân: "Tưởng Lan xấu."
"Chị ấy xấu chỗ nào?"
"Cô ta ở nhà, toàn dính lấy em."
"Đó là bọn em cùng nhau làm việc nhà, bằng không quần áo của anh sẽ không ai giặt sạch, cá kho anh thích ăn cũng không ai làm."
"Sao cô ta không đi luôn đi?"
"Anh không thích chị ấy sao?"
"Cô ta ở trong phòng, em sẽ không tới. Em không cần anh nữa, không thèm chơi với anh."
"......"
"Em thích cô ta."
Lâm Cẩm Vân vừa nghe lời này, trong lòng không hiểu vì sao nổi lên chút hoảng hốt, vội ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Vĩ Khang.
Nhưng chỉ đối diện với một đôi mắt trong veo đơn thuần, chủ nhân của đôi mắt ấy vẫn đang liếm kem đến vui sướng.
Lâm Cẩm Vân âm thầm thở dài, bỏ qua hoảng loạn vừa rồi, cười nói: "Thích chị ấy hồi nào?"
"Em toàn nhìn cô ta."
"......"
"Em còn gắp thịt kho cho cô ta nữa."
Lâm Cẩm Vân có chút cạn lời, lại không thể không giải thích cho hắn: "Là do chị ấy đẹp cho nên em mới ngắm nhìn. Anh cũng đẹp đi rồi ngày nào em cũng ngắm anh. Đúng chưa? Với cả chị ấy nấu cơm vất vả, em mới gắp thịt kho tàu thưởng cho chị ấy, tựa như bình thường anh vẽ tranh đẹp, mẹ sẽ thưởng cho anh kẹo Đại Bạch Thỏ vậy đó."
Lâm Vĩ Khang nghe xong đoạn giải thích này, trong đầu suy nghĩ nửa ngày cũng không thể nghĩ ra lời phản bác, đành từ bỏ, khó hiểu nói ra một câu: "Cô ta cùng em trai cô ta rất xấu."
"Chị ấy không phải người xấu, em trai chị ấy cũng không phải, anh đã tha lỗi cho em thì cũng tha lỗi cho bọn họ một lần được không?"
Lâm Vĩ Khang lại không trả lời, Lâm Cẩm Vân cũng không ép buộc, kéo tay hắn chậm rãi đi về nhà.
......
Tưởng Lan đuổi kịp chuyến xe cuối ngày trở về thị trấn.
Lúc nàng về đến Lâm gia, người một nhà đã ăn xong cơm chiều, ai về phòng nấy.
Tưởng Lan sau khi về nhà đã quen nhìn vào phòng Lâm Vĩ Khang, trông thấy hai mẹ con họ Lâm đang ngồi xem TV vui vẻ, nàng nghĩ ngợi, cuối cùng vẫn lựa chọn nhẹ bước lên lầu hai.
Phòng ngủ lầu hai, Lâm Cẩm Vân ngồi dựa vào đầu giường đọc tiểu thuyết, có lẽ là đọc quá chú tâm nên cũng không phát hiện Tưởng Lan đã đứng ở cửa quan sát hồi lâu.
Trong phòng tuy rằng có đèn lớn nhưng Lâm Cẩm Vân thường ngại không đủ sáng, mỗi khi đọc sách đã quen mở đèn bàn ở đầu giường.
Ánh sáng đèn bàn hắt lên sườn mặt cô, như phủ lên một tầng sắc hoàng kim nhu sa, khiến cả khuôn mặt cô thoạt nhìn bình tĩnh an bình.
Tưởng Lan ngày thường cũng từng quan sát Lâm Cẩm Vân, nếu muốn bình luận dung mạo, Lâm Cẩm Vân nhiều nhất đạt tới trình độ thanh tú. Nhưng hiện tại khuôn mặt thanh tú này còn toát ra vẻ phong độ trí thức, khiến dung nhan cô thoạt nhìn còn có thần thái cùng khí chất khác, một "vẻ đẹp ngầm" nhưng lại khiến Tưởng Lan nhìn đến không thể dời mắt.
Lâm Cẩm Vân lật qua một trang sách, ngẫu nhiên ngẩng đầu định xem đồng hồ trên tường, lại trông thấy Tưởng Lan đang đứng tựa vào cửa. Cô ngạc nhiên hỏi:
"Chị về khi nào vậy?"
"Vừa mới thôi. Vĩ Khang sao rồi?"
"Không sao."
"Hôm nay Tưởng Uy làm vậy là không đúng, tôi thay nó xin lỗi cô."
"Không sao đâu, cũng không phải nó cố ý."
"Cảm ơn."
Lâm Cẩm Vân không đáp lời, Tưởng Lan càng cảm thấy vô cùng xấu hổ.
"Vậy tôi xuống dưới nhé?"
"Tưởng Lan."
"Sao?"
"Tôi nghĩ là... Hôm nay anh Hai cũng có chút kích động, tôi biết đều là hiểu lầm, nhưng anh ấy không hiểu rõ lý lẽ như chúng ta, chi bằng chị cho anh ấy thêm chút thời gian, được chứ?"
Tưởng Lan nghe hiểu ý tứ trong lời Lâm Cẩm Vân, khóe miệng nổi lên một tia chua xót: "Được, thế tôi không xuống nữa, nếu mẹ có hỏi..."
"Nếu mẹ hỏi, tôi sẽ nói hôm nay chị mệt mỏi nên đã nghỉ ngơi trước rồi."
"Ừ. Thế tôi đi rửa mặt đây."
"Vâng."
Lâm Cẩm Vân nói xong liền cúi đầu tiếp tục đọc sách trên tay, không nhìn đến Tưởng Lan.
Tưởng Lan đứng ở cửa nhìn Lâm Cẩm Vân liếc mắt một cái, trong lòng hiểu rõ, tự nhận thấy thái độ Lâm Cẩm Vân đối với mình rõ ràng đã khách sáo hơn trước rất nhiều.
Tưởng Lan âm thầm thất vọng, nhưng cũng đành bất lực.
Nàng là người sống nội tâm hay kìm nén, luôn nghĩ nói nhiều sẽ nói sai, từ lúc tới Lâm gia lại càng thêm cẩn thận, nhìn mặt đoán ý mà hành sự. Cho nên từ giờ phút này biết rằng quan hệ giữa hai người đã xuất hiện hiềm khích, điều cuối cùng nàng có thể làm chỉ là mang một nỗi muộn phiền chua xót yên lặng xoay người tránh ra.
Tưởng Lan vừa đi, Lâm Cẩm Vân đã hoàn toàn mất hứng đọc sách, bực bội mà ném sách sang một bên, nằm yên muốn ngủ. Nhưng đầu mới vừa dính vào gối cô liền hồi tưởng đủ chuyện phát sinh hôm nay, từng cảnh tượng hiện lên trong đầu như phim điện ảnh.
Cô nghĩ đến Lâm Vĩ Khang, nghĩ đến Tưởng Lan, nghĩ đến Tưởng Uy, cuối cùng thậm chí nghĩ đến cái gã Đinh Tiếp kia.
Lúc này mới hậu tri hậu giác nhận ra bản thân bốc đồng cùng vô lễ: Đầu tiên là không báo trước đã dẫn anh Hai đi Tưởng gia, sau lại thẳng thừng truy vấn chuyện riêng của Tưởng Lan, cuối cùng còn làm cho Lâm Vĩ Khang vô tội bị thương, vô cớ chán ghét chị em Tưởng Lan.
Sau khi ngẫm nghĩ, trong lòng Lâm Cẩm Vân trào ra hối hận cùng khó xử. Vô luận là đối với anh Hai của mình hay là đối với Tưởng Lan, cô đều sinh ra một nỗi hổ thẹn.
Tưởng Lan trở về phòng thấy Lâm Cẩm Vân không đọc sách nữa mà nằm trên giường ngẩn người, nên cũng không tính quấy rầy cô, chỉ nhẹ nhàng đến mép giường, duỗi tay thả màn xuống.
Tưởng Lan thay ra váy ngủ màu trắng, bóng người mảnh khảnh lờ mờ đong đưa ngoài màn. Lâm Cẩm Vân nhìn qua lớp màn lụa mỏng, ánh đèn trong phòng không quá loá mắt, chỉ nhẹ nhàng dát lên người Tưởng Lan một tầng ánh sáng nhu hòa khiến cho toàn thân nàng toát lên cảm giác mông lung tựa như trong ảo mộng.
Trong không khí tản ra nhàn nhạt hương xà phòng hòa lẫn cùng kem đánh răng, đây là mùi hương mà Tưởng Lan mang đến, Lâm Cẩm Vân không khỏi hít sâu một hơi, vừa thơm lại thư thái, tựa như làn gió mát giữa đêm mùa hạ.
Tấm màn khẽ động, mặt giường hơi trũng xuống, khuôn mặt Tưởng Lan liền không hề báo trước mà đập vào mắt Lâm Cẩm Vân. Lâm Cẩm Vân nhanh đảo mắt, lại cảm thấy gương mặt bắt đầu nóng dần lên. Bỗng dưng cảm thấy chột dạ, cô duỗi tay ấn công tắc trên tường, quyết đoán giấu đi mặt đỏ tim đập trong bóng tối.
Đèn trên đầu đột nhiên tắt ngóm, tay Tưởng Lan đang kéo chăn dừng lại trong bóng tối, trong lòng đầu tiên là hoảng sợ, lúc sau liền tràn đầy chua xót.
Rốt cuộc cũng bị cô Út chán ghét rồi.
Tưởng tượng đến cảnh bị Lâm Cẩm Vân chán ghét, ủ rũ cùng thất bại nháy mắt như thủy triều gợn sóng, làm xao động nội tâm vốn đã nhạy cảm của Tưởng Lan.
Nàng mang theo quẫn cảnh cùng hèn mọn bước vào Lâm gia, ngày ngày như đi trên băng mỏng, phải sống cẩn thận từng li từng tí. Nhưng Lâm Cẩm Vân lại như tia nắng ấm áp đột nhiên xuất hiện chiếu soi thế giới tiêu điều lạnh lẽo của nàng, xua tan coi khinh cùng địch ý, chiếu xuống sưởi ấm cõi lòng nàng.
Nàng cảm thấy được quan tâm được chăm sóc, hóa ra ở cái nhà này còn có một người nhìn vào sự tồn tại của nàng, không xem nàng là món hàng hay công cụ, nguyện ý cho nàng bình đẳng cùng tôn trọng.
Hiện tại, quang nhiệt kia ngày một mờ dần, ngày một lạnh đi.
Tưởng Lan lẳng lặng ngồi trong bóng tối, rõ ràng là đêm hè nóng bức lại cảm giác quanh thân lạnh lẽo.
Lâm Cẩm Vân nằm xuống hồi lâu, lại chậm chạp không thấy Tưởng Lan có động tĩnh, cô khẽ ngẩng đầu nhìn lên, liền nhìn thấy một bóng người đang ngồi trên giường.
"Tưởng Lan, làm sao vậy?"
"Không sao."
Lâm Cẩm Vân có hơi lo lắng, không nghĩ nhiều liền duỗi tay tìm hướng ven tường, ấn sáng đèn đầu giường, tiếp theo ngồi dậy xem Tưởng Lan.
Nhưng Lâm Cẩm Vân vừa mới ngồi dậy Tưởng Lan lại đưa lưng về phía nàng nằm xuống, cô chỉ kịp nhìn thấy khóe mắt Tưởng Lan hiện lên chút ướt át.
"Chị làm sao vậy?"
"Không có việc gì, ngủ đi."
Tưởng Lan không chịu nói, Lâm Cẩm Vân đành phải xoay người ấn tắt đèn, cũng nằm xuống theo.
Tưởng Lan vẫn nằm đưa lưng về phía Lâm Cẩm Vân, nhắm mắt lại suy nghĩ miên man.
Đột nhiên, trong bóng đêm, có một bàn tay ấm áp từ sau lưng chậm rãi tới gần, chậm rãi dán lên đôi mắt đang nhắm chặt của nàng, tiếp theo nhẹ nhàng xoa xoa vành mắt, lau đi ẩm ướt vừa tràn ra khóe mắt.
Tưởng Lan kinh ngạc mở mắt ra, còn không kịp phản ứng, liền nghe thấy phía sau có thanh âm nhẹ nhàng truyền đến.
"Chị có chuyện gì ấm ức thì cứ nói với em này, đừng nghẹn một mình nữa."
"Tôi không biết nên nói thế nào."
"Cứ từ từ mà nói, muốn nói cái gì thì nói cái đó, coi như là nói cho chính mình nghe cũng được."
Lâm Cẩm Vân hỏi han mang đến cho Tưởng Lan rất nhiều sự khích lệ, giống như trước kia.
Sau một phen đấu tranh tư tưởng, rốt cuộc Tưởng Lan quyết định mở miệng nói:
"Cẩm Vân, hôm nay Đinh Tiếp cư xử với em như vậy, tôi thật sự xin lỗi em."
Lâm Cẩm Vân cảm thấy tim mình như ngừng một nhịp, u sầu lập tức hiện lên khiến chân mày nhíu lại thành nếp nhăn nơi ấn đường.
"Đinh Tiếp và chị... Hai người là người yêu sao?"
"Không phải, bọn tôi chỉ là bạn học cấp hai thôi, chẳng qua tôi học đến lớp 8 thì không học nữa, trong nhà không đủ điều kiện. Bình thường cậu ấy sẽ không như vậy, xin lỗi."
"Anh ta rất lo lắng cho chị."
"Cậu ấy là người rất cố chấp, chuyện vốn chẳng liên quan đến cậu ấy."
"Tưởng Lan... Chị có thích anh ta không?"
"Tôi chỉ xem cậu ấy là bạn học."
Phiền muộn trong lòng Lâm Cẩm Vân nháy mắt tan đi hơn phân nửa.
Cô thầm thở phào nhẹ nhõm, lại nghĩ đến lời Tưởng Lan vừa nói, vội giải thích: "Chị đừng hiểu lầm, em không phải muốn thẩm vấn chị, em chỉ thuận miệng hỏi chút thôi."
"Vâng, tôi biết mà. Tôi cũng có nghĩa vụ giải thích với em rằng Đinh Tiếp chỉ là một bạn học cũ. Tôi hiểu rõ bổn phận của mình, tôi là con dâu thứ Hai của nhà họ Lâm."
Lâm Cẩm Vân nghe lời này mà thoáng chạnh lòng.
Cô mím chặt môi, ánh mắt nhìn chằm chằm bóng lưng Tưởng Lan, ở trong lòng soạn lời sắp nói, lại âm thầm tự kiểm lại vài lần mới từ từ mở miệng nói ra:
"Hẳn là em có thể hiểu được hành vi bạn học của chị. Nhất định là anh ta rất thích chị nên mới bất bình thay cho chị, cho nên lúc nhìn thấy anh Hai em xong liền trở nên phẫn nộ khác thường đến vậy. Chung quy vẫn do chị tốt như vậy, nhưng anh Hai không thể bảo vệ hay làm chỗ dựa vững chắc cho chị. Thậm chí quãng đời sau này còn phải liên lụy chị."
Đây là?
Tưởng Lan cảm thấy lời này nghe có chút kỳ lạ, nhưng suy nghĩ kỹ càng lại có chút lập lờ khó phân biệt đúng sai.
Nàng cũng không muốn hỏi rõ, chỉ mở miệng nói tiếp: "Đó chỉ là ý nghĩ của cậu ta, chị không cảm thấy bất bình, càng không cảm thấy phẫn nộ. Ngược lại chị còn rất cảm kích cả nhà em. Thật sự, đặc biệt là em, Cẩm Vân. Cảm ơn em vẫn luôn chiếu cố chị, chị thật sự rất cảm kích em."
"Thế vừa rồi sao chị lại khóc?"
"Chị cho rằng em sẽ chán ghét chị chuyện hôm nay."
"Chị xoay qua đây đi, nào có ai cảm tạ lại đưa lưng về phía người ta bao giờ."
Tưởng Lan sau khi nghe xong chậm rãi xoay người, hướng mặt về phía Lâm Cẩm Vân.
Lâm Cẩm Vân xê dịch tới trước chỉ cách Tưởng Lan vỏn vẹn một gang tay, hơi thở của hai người phả vào nhau.
Cô vươn tay muốn đặt lên vai Tưởng Lan, nhưng vẫn gắng nhịn xuống, chỉ lấy tay nhẹ nhàng vỗ vỗ Tưởng Lan: "Em chưa từng chán ghét chị, sau này cũng sẽ không. Em thích... cùng chị làm việc, nói chuyện phiếm, học nấu ăn."
"Cảm ơn em."
"Tưởng Lan, nếu bỏ qua một bên quan hệ chị dâu em chồng, chị có muốn làm bạn với em không?"
"Đương nhiên nguyện ý."
Lâm Cẩm Vân bởi vì những lời này mà vui vẻ buột miệng thốt ra: "Chị thích con trai như thế nào?"
"Sao đột nhiên lại hỏi chuyện này?"
"Tò mò, thuận miệng hỏi chút thôi."
Tưởng Lan cảm thấy lòng hiếu kỳ của Lâm Cẩm Vân còn rất nhiều, trêu ghẹo nói: "Hỏi chị dâu mình thích con trai thế nào, câu này thích hợp sao?"
"Em xem chị là bạn nên mới hỏi." Lâm Cẩm Vân lại nhấn mạnh thêm một câu: "Em không xem chị là chị dâu."
Tưởng Lan xem lời này như là thân mật cùng tín nhiệm, không hiểu sao lại cảm thấy vừa thư thái vừa ấm áp, ở trong bóng tối cong lên khóe môi: "Thật không biết lớn nhỏ gì cả."
"Chị còn chưa trả lời vấn đề của em."
"Chị cũng không biết nói thế nào. Trước kia cũng chưa từng đặc biệt thích một ai."
"Vậy chắc là phải có tiêu chuẩn nào đó. Với lại, trước kia chưa gặp được người mình thích, không có nghĩa là sau này sẽ không gặp được."
"Chị đã là chị dâu của em thì còn sau này gì nữa."
Lâm Cẩm Vân ở trong bóng tối thở dài một hơi, trầm mặc một lát mới mở miệng nói: "Tưởng Lan, chị thật sự chấp nhận hình thức hôn nhân thế này sao? Theo như em thấy, chị là một người rất tự lập tự chủ."
Tưởng Lan lại không đáp.
"Chị không nên vì anh em mà thiệt thòi chính mình như vậy."
"Cẩm Vân, thôi ngủ đi, chị mệt rồi."
Tưởng Lan xoay lưng qua, cố đè nén loạn nghĩ trong lòng, điều hòa lại hô hấp sau đó mới chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Mà Lâm Cẩm Vân lại nhìn chằm chằm bóng lưng nàng, rơi vào một nỗi phiền muộn cùng mất mát không tên.
Một đêm này, cô mất ngủ thật lâu.
====
Thả nhẹ một bài hát không thể hợp hơn cho chương này ?
Lan: Người chiếu sáng em bằng tia nắng, Xóa tan bao ngày tăm tối.
Vân: Chị có mắt môi đẹp thơ, Ngỡ như thiên thần trong giấc mơ.