Chương : 10
Trần Úc và Diệp Ân giống nhau, đều là con gái nuôi. Khác nhau ở chỗ Trần Úc là đứa trẻ được ba mẹ Mạch Nha đón về từ miền núi, có lẽ xuất thân không được tốt, nhưng cô ấy luôn cho mọi người cảm giác hiền lành và giản dị, khi cười rất hay xấu hổ. Hồi bé cô ấy giống như vịt con xấu xí, bây giờ lại như thiên nga trắng rực rỡ mà thanh nhã.
Cô ấy và Diệc Nam sóng vai ngồi trên cỏ, khẽ mím môi lộ ra một nụ cười kín đáo xinh đẹp, mà cánh tay Diệc Nam nhẹ nhàng khoác lên vai cô, mới nhìn hình ảnh đặc biệt hài hòa.
Diệp Ân nhìn chằm chằm tấm hình kia thật lâu, ngón tay run rẩy muốn rời khỏi trang blog cá nhân, nhưng phải thử nhiều lần mới thành công.
Diệc Nam quen biết Trần Úc, điều này khiến Diệp Ân thật sự bất ngờ, nghĩ đi nghĩ lại,hiện tại Trần Úc đang phụ giúp việc công ty của ba Mạch Nha, Thiệu khâm, nói chung cũng có trao đổi công việc với Diệc Nam, tính cách hai người đều điềm đạm, cùng một chỗ cũng không kỳ quái.
Diệp Ân kìm lòng không được nhớ lại tình cảnh lần đầu gặp Trần Úc. Khi đó cô ấy rụt rè đứng phía sau Mạch Nha, một đôi mắt to tràn đầy hiểu biết cẩn thận từng li từng tí che giấu nội tâm đang khẩn trương và sợ hãi… Dường như lần đầu nhìn thấy, Diệp Ân liền thích cô gái này, nội tâm các cô rất giống nhau, mẫn cảm yếu đuối nhưng lại ra vẻ kiên cường.
Chỉ là trên người Trần Úc vẫn còn sự đơn thuần và giản đơn còn cô đã sớm lạc lối mà đơn độc, mà cô, với gia cảnh như vậy không thể không bôi vẽ lên một tầng màu sắc tự vệ, điểm này cô rất hâm mộ Trần Úc, cảnh ngộ tương đồng, vận mệnh không phải đều coi trọng mỗi người.
Có lẽ Diệc Nam thích cô gái như thế? Trần Úc vẫn còn giữ lại đầy đủ những phẩm chất quý giá mà cô đã mất đi, nếu đổi lại cô là một cậu con trai, cũng sẽ thích Trần Úc như vậy, cô gái cá tính, ai cũng yêu quý.
Diệp Ân cố gắng cười cười, từ đáy lòng bắt đầu trào lên chua xót, khuôn mặt hai người tươi cười trong hình khắc sâu trong đầu cô muốn quên đi mà không được.
Thời gian sau, cô thường thấy trên blog cá nhân hai người hỗ trợ nhau, trong trí nhớ Trần Úc rõ ràng là rất kiệm lời, nhưng giữa những hàng chữ, lời nói của hai người đều lộ ra cảm giác vô cùng thân thiết và dí dỏm.
Diệc Nam là thật sự yêu thương, Mỗi khi Diệp Ân nghĩ như vậy lại nói với chính mình nên vì anh mà vui vẻ, thế nhưng lòng cô lại thấy trống không, như bị lấy đi người đáng tin cậy nhát mà cô luôn dựa vào, hóa ra trong lòng cô, Diệc Nam đã quan trọng như vậy.
Diệp Ân không biết chuyện yêu đương của Diệc Nam lại có ảnh hưởng lớn tới cuộc sống của cô như vậy, “Bạc Diệc Nam”, ba chữ này đã sớm thâm nhập vào cuộc sống của cô, bất kể làm cái gì, mỗi sự kiện trong nháy mắt cô đều không tự chủ nhớ tới anh.
Lúc uống nước, tự nhiên nhớ tới lời nhắc nhở của anh: Không nên vì bớt một việc mà uống lạnh, đun nóng một bình nước chỉ mất mấy phút mà thôi, con gái phải biết yêu thương bản thân.
Lúc ăn cơm, anh giống như đang đứng bên cạnh cau mày: Cứ ăn mỳ ăn liền, không sợ da càng ngày càng xấu ah?
Ngay cả buổi tối thức đêm, đầu óc cũng không khống chế được nghĩ đến anh: Thức đêm làm già đi, sau này người khác sẽ cảm thấy em là chị gái của anh.
Diệp Ân cảm giác mình sắp điên rồi, cô vẫn quen độc lập, chuyện gì cũng không nghĩ đến việc dựa dẫm người khác, thế nhưng trong lòng cô đã vô tri vô giác thay đổi, Bạc Diệc Nam lại có thể chiếm giữ một khoảng lớn trong cuộc sống của cô.
Người con trai này im hơi lặng tiếng mà khuấy đảo lòng cô thất linh bát lạc ——
Diệp Ân trở nên không giống chính mình, cuộc sống ban đầu trở nên lộn xộn, ngay cả việc học cô coi trọng nhất cũng bị ảnh hưởng, mấy kì thi quan trọng kết quả đều không tốt, đối với cô mà nói điều này không còn là lần đầu tiên, giáo sư tìm cô nói chuyện riêng, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Không phải cô không biết vấn đề ở đâu, cô cố gắng kiềm chế không dám nghĩ tới Bạc Diệc Nam, nhưng càng khống chế kết quả lại hoàn toàn ngược lại, người ấy giống như dây leo phát triển trong lòng cô, vững vàng quấn chặt lấy lòng cô.
Khắp căn phòng chỗ nào cũng tràn ngập bóng dáng điềm đạm của anh, Diệp Ân sinh hoạt ở đây có cảm giác đau xót đến sắp thở không nổi.
Thời gian trôi qua từng ngày, đã lâu Diệc Nam không đến công tác, phòng của anh vẫn như cũ, nhưng một bước Diệp Ân cũng không dám bước vào.
Sợ nhìn thấy cái gì đó thay đổi, cũng sợ nhìn thấy tất cả mọi thứ vẫn nguyên dạng, chỉ mình cô cô đơn thiếu người kia.
***
Diệp Ân cho rằng Diệc Nam không bao giờ xuất hiện nữa, cho nên lúc về nhà nhìn thấy người con trai phong trần mệt mỏi đứng trước cửa nhà trọ, dường như cô tưởng bản thân sinh ra ảo giác, kinh ngạc đến mức không có phản ứng, mãi cho đến khi Diệc Nam nhẹ giọng nhắc nhở cô: “Không chào đón anh?”
Anh vẫn giống như trước đây, đứng ở cửa tỏa sáng nhìn cô mỉm cười, xung quanh đều tản ra một tầng kim hoàng sắc chói mắt. (kim hoàng sắc: màu vàng kim)
Viền mắt của Diệp Ân hơi căng ra rất khó chịu, cô cố gắng trợn to mắt không cho cảm xúc mềm yếu trào ra, lúc cầm chia khóa mở cửa tay cô không ngừng run rẩy.
Cơ thể Diệc Nam dán lên, cầm đốt ngón tay lạnh toát của cô thoáng dùng sức liền mở ra đóng cửa.
Anh vẫn giống như ngày thường nói với cô mấy lời vô thưởng vô phạt, một bên trả lại quà tặng cho cô, Diệp Ân buông mắt yên lặng lắng nghe, nhiều lần muốn mở miệng hỏi chuyện giữa anh và Trần Úc, cuối cùng vẫn đều nuốt tất cả trở vào.
Nửa đường di động của Diệc Nam vang lên, anh cúi đầu nhìn lên, bên môi hiện ra ý cười mà dịu dàng , giống như mỗi người trong tình yêu cuồng nhiệt, ngọt ngào mà thỏa mãn.
Lúc này Diệp Ân mới dám không kiêng nể gì quan sát anh, mới hơn hai tháng không gặp, lại giống như trải qua một quãng thời gian dài dằng dặc, mỗi phút mỗi giây đều nhớ tới người con trai đang ngồi bên cạnh, cô cũng không dám thản nhiên liếc nhìn anh quá nhiều. So với trước đây, hiện tại cô thật khác, đây còn là lần đầu tiên cô cẩn thận từng li từng tí nhìn lén một người như vậy, không thể không thừa nhận Bạc Diệc Nam đã hoàn toàn biến cô thành một người khác.
Cô bắt đầu có cảm thấy nỗi lo sợ bất an của một cô gái nhỏ đang thầm yêu, cũng bắt đầu lần nữa cảm nhận được sự yêu thương và thích thú, những cảm xúc này dường như khiến cô trở về tuổi mười sáu trước đây, trở lại một cô gái bình thường có đau khổ và niềm vui.
Đáng tiếc tất cả… dường như đã quá muộn.
Ngón tay thon dài của Diệc Nam nhẹ nhàng chuyển động, vẻ mặt chuyên chú, Diệp Ân nhìn anh như vậy, trong lòng sinh ra vài phần ngẩn ngơ. Quãng thời gian bọn họ ở bên nhau đó Diệc Nam hình như rất ít cười, phần lớn thời gian anh đều là một mực nõ lực, hình như chưa bao giờ nhận được cái gì từ cô.
Diệp Ân nghĩ như vậy trong lòng càng khó chịu, đối mặt Diệc Nam liền sinh ra một cảm giác áy náy khó có thể gọi tên, cô thật sự không xứng với chức bạn gái.
Không muốn nhìn nữa, Diệc Nam tươi cười giống như cây anh túc chết người, khiến cho cô nhịn không được mà đắm chìm, trái tim lại có một chút thắt chặt hơn, cô đứng lên, không lưu loát sắp xếp một câu, nói: “Ngày mai còn phải dậy sớm, em đi ngủ trước.”
Diệc Nam có chút ngoài ý muốn ngẩng đầu, hình như muốn nói cái gì, cuối cùng con ngươi chuyển sang màu u ám: “Được.”
Diệp Ân như được đại xá, vội vàng đi tới phòng ngủ, mới vừa đi chưa được mấy bước chợt nghe người con trai phía sau lại nói: “Em không có chuyện nói với anh?”
Diệp Ân tim đập dồn dập đột nhiên bị kiềm hãm, nhưng trước sau vẫn không có dũng khí quay đầu lại liếc anh một cái, chỉ trầm mặc vài giây thấp giọng đáp: “Phòng của anh đã lâu rồi không quét dọn, ở tạm một đêm.”
“…”
***
Lần này thời gian Diệc Nam ở lại rất dài, bình thường chỉ ở hai đến ba ngày đã rời đi, lần này qua một tuần anh cũng không có ý định rời đi. Diệp Ân nhịn không được thăm dò mấy lần, đối phương đều dễ dàng ném vấn đề trở lại cô: “Anh ở đây, em thấy bất tiện?”
Diệp Ân không nỡ thừa nhận, chê cười lắc đầu: “Không đâu, anh muốn ở bao lâu đều có thể.”
Ngoài miệng nói như vậy, trong lòng lại chịu đựng giày vò, trước đây khi Diệc Nam không ở bên, cô liền không dễ chịu, mỗi lần nghĩ đến anh đều đau lòng muốn chết, nói gì đến bây giờ mỗi ngày còn phải đối phó với anh, chẳng lẽ đây là báo ứng trong truyền thuyết?
Lúc hai người cùng một chỗ Diệp Ân thường hoảng hồn, ngay cả xem tài liệu cũng không có cách nào tập trung tinh thần.
“Nghĩ gì thế?” Lời nói của Diệc Nam trầm thấp cắt ngang suy nghĩ của cô, Diệp Ân lấy lại tinh thần, bỗng chốc nhìn vào con ngươi sâu thẳm trong suốt của anh.
Khóe môi Diệc Nam hơi nhếch lên, dường như rất thích nhìn bộ dạng bất ngờ không kịp ứng phó của cô, vươn tay chỉ vào sách vở đang mở ra trước mặt cô : “Nửa tiếng đồng hồ, một tờ em cũng không lật.”
Diệp Ân quẫn bách cúi đầu, hoảng loạn cầm bút máy vẽ lung tung: “À, tối hôm qua ngủ không ngon, nên hơi buồn ngủ.”
Diệc Nam như có điều suy nghĩ nhìn chằm chằm cô, đúng là Diệp Ân có rất nhiều bệnh nhỏ, mỗi lần nói dối đều không dám nhìn thẳng đối phương, tay còn không tự chủ vẽ vời, những biểu hiện mờ ám chính cô cũng không phát hiện ra. Phản ứng của cô mấy ngày nay tất cả anh đều nhìn ở trong mắt, chẳng qua là muốn cô nói một câu đáp án, thế nhưng cô gái này thế nào cứ như vậy ngang bướng, hiếu thắng như thế?
Diệp Ân thấy anh không nói lời nào, sợ hãi bị nhìn ra cái gì, chủ động gập sách giáo khoa lại: “Hôm nay chúng ta ăn bữa ngon, em xuống bếp.”
Diệc Nam nhíu mày nhìn cô, đáy mắt bao hàm chút ý cười: “Em?”
Diệp Ân híp mắt với anh khoa tay múa chân chứng minh sự nhanh nhẹn của mình, đắc ý nâng cằm: “Nhất định không được nghi ngờ, đợi đấy em sẽ khiến anh phải nhìn với cặp mắt khác xưa.”
Đối với người trước mắt, Diệc Nam thật sự có một chút nhìn với cặp mắt khác xưa, trước đây cô chưa từng xuống bếp, phần lớn thời gian cô đều dành cho bài vở, cho nên anh cho rằng căn bản là cô sẽ không làm. Thế nhưng trước mắt cô gái này đang dễ dàng xử lí tốt tất cả số nguyên liệu nấu ăn, thậm chí không cần anh giúp, liên tiếp đẩy anh ra ngoài: “Trước đây chỉ do em không có thời gian, không có nghĩa em thực sự không biết làm, anh đợi ở bên ngoài là được rồi.”
Diệc Nam đứng ở cửa phòng bếp nhìn cô một cái, nhíu mày: “Vậy tại sao bây giờ có thời gian?”
Diệp Ân quay đầu lại nhìn anh nói, con ngươi khẽ đảo rồi mới nói: “Gần đây bài vở không cần vội.”
Cô thế nào cũng không nói cho Diệc Nam, hiện tại cô muốn bù đắp, trước đây Diệc Nam thực sự đã làm rất nhiều việc vì cô, bây giờ chỉ có thể cố hết sức đối xử với anh thật tốt. Những lời này nói ra chỉ làm Diệc Nam thêm gánh nặng, anh đáng giá có được cô gái tốt, tuyệt đối không phải như cô chỉ biết tiếp nhận mà không hiểu báo đáp.
Diệp Ân cảm giác mình là tự làm tự chịu, người phải bị mất đi mới hiểu được hối hận, cô cũng không cách nào ngoại lệ.
***
Đây là lần đầu tiên Diệc Nam ăn cơm Diệp Ân nấu, thức ăn khéo léo được bày lên bàn. Diệp Ân có chút khẩn trương, ngồi đối diện anh giống như phỏng vấn tốt nghiệp.
Diệc Nam chậm rãi nhấm nuốt xong mới gật gật đầu: “Có tiềm chất của mẹ hiền vợ giỏi*.” (* gốc là: hiền thê lương mẫu)
Diệp Ân mím môi cười, lại gắp rất nhiều rau vào bát anh, lúc này không khỏi nghĩ đến, trước đây khi cùng một chỗ vì sao không thể đối tốt với anh hơn một chút, ít nhất hiện tại cũng sẽ không tiếc nuối.
Sau khi ăn xong Diệc Nam giúp rửa bát, hai người yên tĩnh đợi trong phòng bếp, chỉ có tiếng dòng nước chảy ào ào, không ai gợi chuyện trước.
Diệc Nam lau khô chén đĩa đặt lên giá, lúc này mới chậm rãi xoay người nhìn cô gái vẫn đang trầm mặc, trầm ngâm vài giây, vẫn là chủ động hỏi ra lời: “Mấy ngày nay tư tưởng không tập trung, làm sao vậy?”
Diệp Ân cử động một chút, trái tim bắt đầu nhanh chóng đập lên thình thịch, ngoài miệng lại còn gắng gượng chống đỡ: “Anh nhìn lầm rồi.”
Diệc Nam xoay người cô chống lại tầm mắt của mình, con ngươi sắc hơi trầm xuống: “Diệp Ân, đối với em nói thật khó như vậy sao?”
Hai tay Diệp Ân dính đầy bọt biển cứng ở giữa không trung, cô nhìn đôi mắt đen bóng của người con trai gần trong gang tấc, bên trong giống như tran đầy cổ vũ và chờ mong, nhưng cô có chút khó hiểu.
“Biết vì sao em lại sống mệt mỏi như vậy không? Bởi vì cho tới bây giờ chính em cũng không biết mình muốn cái gì, lại càng không hiểu chính mình thực sự quan tâm tới cái gì. Ở đây, rốt cuộc muốn cái gì?”
Lòng bàn tay Diệc Nam nhẹ nhàng che trước ngực cô, ánh mắt chuyên chú mà thâm trầm nhìn cô: “Anh một mực chờ em mở miệng, chuyện ở đỉnh núi lần trước không thèm hỏi, bây giờ thì sao? Vẫn là một chút cũng không quan tâm?”
Diệp Ân ngồi trước bàn ăn vắng vẻ, ánh nắng sáng sớm lặng lẽ theo bệ cửa sổ chiếu xuống tràn khắp gian nhà trọ, trong không gian rộng lớn như thế lại chỉ còn một mình cô.
Diệc Nam đi rồi, đêm qua sau khi nói những lời đó, vẻ mặt đông lại nói với cô một câu: “Cho tới bây giờ, trái tim anh chưa từng thay đổi, anh đang đợi em chủ động, nhưng đợi lâu như vậy, một lần lại một lần, chờ tới chỉ là thất vọng mà thôi.”
Lúc anh nói lời này nét mặt đau thương, nói chung là thực sự thất vọng về cô.
Lúc này Diệp Ân mới dần dần tỉnh ngộ, tất cả mọi việc Diệc Nam làm, có lẽ chỉ vì muốn cô chủ động một lần, anh chủ động lâu như vậy, cũng có lúc mệt mỏi.
Diệp Ân nói chuyện vụng về, đứng ở đó không biết nên biểu đạt tấm lòng của mình thế nào, dưới tình thế cấp bách chỉ liên tiếp lắc đầu.
Diệc Nam nhẹ nhàng nâng tay, ý bảo cô đừng mở miệng: “Đừng vội trả lời anh, anh không có nhiều thời gian cùng em lăn qua lăn lại, đáp án này, nói ra khỏi miệng chính là suốt đời.”
Diệp Ân có thể hiểu được ý của Diệc Nam, là anh muốn mang cơ hội cuối cùng bày ra trước mặt cô, anh và Mạch Nha không giống nhau, so với Mạch Nha bản lĩnh của anh trực tiếp quả quyết hơn nhiều.
Diệp Ân cẩn thận nghĩ tới vấn đề Diệc Nam hỏi mình tối hôm qua, rốt cuộc cô muốn cái gì? Đáp án này, mấy năm nay cũng không dao động, điều cô muốn chính là một phần tôn trọng, một phần tình cảm đơn thuần, bất kể là tình yêu hay là tình thân.
Thế nhưng lúc này, cô hình như bắt đầu dao động, theo đuổi nhiều năm như vậy, bỏ lỡ bao nhiêu phong cảnh, thậm chí vì thế trả giá rất nhiều, bỏ lỡ Mạch Nha, cũng bỏ lỡ quãng thời gian nên có hỉ nộ ái ố.
Cuộc đời cô cực kì nhạt nhẽo, sau tuổi mười sáu cô quá ngu ngốc, sống không ý nghĩa, cho dù tương lai đạt được kết quả mong muốn, sẽ thực sự vui vẻ sao? Khoảng thời gian này, cô cho rằng mình lại lần nữa mất đi Diệc Nam, mới phát hiện đối với mình mà nói anh có bao nhiêu quan trọng, lại một phần trách nhiệm tình cảm bày ra trước mặt, nếu như lỡ mất dịp tốt, sau này có thể có được phần hạnh phúc này không?
Diệp Ân suy nghĩ thật lâu, trong lòng mơ hồ có đáp án, lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho mẹ, rất lâu sau bên kia mới cầm máy, truyền đến giọng nói trầm thấp ấm áp của mẹ Kiều Chi: “Ân Ân, gọi điện có việc gì thế con?”
Diệp Ân nghe giọng nói của mẹ, tâm trạng bắt đầu trấn tĩnh, dùng sức nắm di động khiến đốt ngón tay trở nên trắng bệch, trong lòng bàn tay cũng dần dần toát ra một tầng mồ hôi mỏng: “Mẹ, con có việc muốn nói với mẹ. Con, con thích một người, con muốn được bên cạnh anh ấy.”
Trước đây cô chưa bao giờ dám kể chuyện tình yêu cho mẹ, trong tiềm thức cô luôn cho rằng họ nhất định sẽ phản đối.
Quả nhiên Kiều Chỉ nghe xong, bên kia cực kỳ yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng vang rất nhỏ của dòng điện giữa hai người, nhẹ nhàng chậm chạp lưu động.
Sự yên lặng trong nhất thời khiến Diệp Ân càng thêm căng thẳng, như là phóng qua đường hầm thời gian dài, hồi hộp đến mức cổ họng như bị kéo căng: “Con biết có chút đột nhiên, nhưng con không muốn lại để lỡ mất anh ấy, mẹ, con đồng ý với mẹ, cho dù như vậy cũng sẽ không ảnh hưởng —— “
Mẹ Kiều Chỉ lại không nói chuyện, mà trầm thấp cười ra tiếng: “Nha đầu ngốc, mẹ chờ đợi ngày này không biết bao lâu rồi. Mẹ đang suy nghĩ, không biết lúc nào có thể nhìn thấy bạn trai Ân Ân, không biết khi nào có thể nhìn thấy Ân Ân lập gia đình. So với những thứ khác, hạnh phúc của con càng làm cho mẹ yên tâm.”
Đây là lần đầu tiên Diệp Ân nghe Kiều Chỉ nói lời này, mười sáu tuổi năm ấy, nghe được đối thoại của ba Diệp Lâm Tây và mẹ Kiều Chỉ , cô cho rằng trong nhà này cô chỉ là cái thứ lệ thuộc mà thôi.
Kiều Chỉ nghe thấy điện thoại truyền đến tiếng khóc nức nở tinh tế, không khỏi thở dài: “Mẹ biết con rất vất vả, Ân Ân con rất cố chấp, nếu như không phải Diệc Nam, có lẽ con còn muốn cố chấp thêm nữa, mẹ chưa bao giờ biết chúng ta cho con ít cảm giác an toàn đến vậy, hiện tại con đã rõ ràng điều mình mong muốn, mẹ sao có thể ngăn cản?”
Diệp Ân có chút bất ngờ mẹ Kiều Chỉ biết tên Diệc Nam, Kiều Chỉ cười giải thích: “Lúc con không ở đây, cậu nhóc này đã tới tìm mẹ, còn nói chuyện cùng ba con, thì ra trước đây nó có đến cô nhi viện, Ân Ân, con còn nhớ nó không?”
Diệp Ân hoảng sợ không phát ra được lời nào, thực ra đối với cô mà nói chút kí ức đó quá mơ hồ, chỉ là cô không nghĩ đến cô và Diệc Nam còn có đoạn kí ức này, mà anh lại có thể không nói cái gì..
Những lời tiếp theo Kiều Chỉ nói ra càng làm cho Diệp Ân nghẹn họng nhìn trân trối, không biết nên trả lời thế nào cho tốt.
“Thời gian trước Diệp Lẫm đã xảy ra chuyện, hiện tại bác cả của con thực sự là sứt đầu mẻ trán, nghe nói là Diệc Nam ở phía sau giở trò quỷ, đứa bé này cũng quá bao che khuyết điểm. Con nói với nó, đừng làm khó dễ Diệp Lẫm, dù sao vẫn là người thân, hơn nữa sự việc cũng đã qua nhiều năm như vậy —— “
Trong điện thoại Kiều Chỉ nói rất nhiều những việc Diệp Ân không biết, ví dụ như cái gọi là đi công tác của Diệc Nam, chẳng qua là mượn cớ. Mỗi lần anh tới chỉ vì muốn gặp cô, thảo nào có lúc chỉ đợi một đêm, hôm sau đã vội vã rời đi.
“Nó thật đúng là hiểu biết con, nói con chỉ kiên cường bề ngoài, chứ thực ra lá gan rất nhỏ.” khi Kiều Chỉ nói đến đây trong giọng nói rõ ràng đang nghẹn cười, nhưng Diệp Ân thế nào cũng cười không nổi.
Nhớ tới mỗi lần anh đến đều phải thay cô kiểm tra an toàn nhà trọ, hiểm họa ngầm và đường ống điện nước, có mấy lần nửa đêm cô rời giường uống nước, còn có thể nhìn thấy hình bóng anh trong phòng bếp thay bóng đèn.
Ngược lại, trái tim Diệp Ân hết lần này đến lần khác phải chịu giày vò giữa lạnh buốt và nóng bừng, cuối cùng Kiều Chỉ nhắc nhở cô nói: “Đã xác định tấm lòng của mình, thì dũng cảm lên một chút. Mẹ vẫn thích một Diệp Ân sẽ khóc sẽ náo như hồi bé.”
Diệp Ân cúp điện thoại, trong lòng lại sông cuộn biển gầm khó có thể bình tĩnh trở lại, rốt cuộc người đàn ông này đã làm bao nhiêu việc mà cô không biết, tại sao anh lại ‘xấu xa’ như vậy, muốn cô áy náy đến chết sao?
***
Diệp Ân thu dọn hành lí lập tức về nước, một khắc cũng không dừng, trực tiếp đi tới dưới lầu nhà trọ của Diệc Nam. Ánh hoàng hôn dần dần buông xuống, thời tiết đầu thu khiến cho không khí xung quanh đều trở nên lạnh lẽo, Diệp Ân xoa có chút mỏi nhừ hai chân, một bên bất an nhìn xung quanh cửa tiểu khu, tại sao Diệc Nam còn chưa trở về?
Chưa bao giờ cô nóng lòng muốn gặp một người như thế này, thậm chí ngay cả một giây cũng không muốn chờ lâu.
Cho đến kia một bóng dáng cao ngất thon dài xuất hiện trong tầm mắt, lòng cô mới chậm rãi hạ xuống, anh vì cô làm nhiều việc như vậy, làm sao có thể cam lòng bắt anh chờ lâu, lần này, trái lại cô sẽ không dễ dàng buông tay anh.
Bóng dáng anh từ trong sương mù đầu thu chậm rãi đi đến, ngũ quan tuấn tú khắc sâu, trong mắt ánh lên những tia sáng, như là chân trời chói mắt nhất một khắc kia bắc cực tinh, chỉ dẫn cho cô từ trong bóng tối từng bước tới gần với ánh sáng…
Diệc Nam đi tới trước người cô, nhìn cô gái nghiêng đầu mỉm cười với mình, khóe môi cũng hơi nhếch lên, nhưng không mở miệng nói chuyện, chỉ kiên nhẫn nhìn cô.
Không ngờ cô gái này cái gì cũng không nói, chỉ thò tay vào túi áo lấy ra một đồ vật, thần bí nắm trong tay, còn khẽ nâng hàm dưới nhìn anh: “Có một việc, nói chung là em muốn trước anh một bước.”
Diệc Nam hơi nhíu mày, sau đó ngón tay trắng nõn của cô gái hơi mở ra, hai chiếc nhẫn kim cương kiểu dáng đặc biệt, yên tĩnh nằm trong lòng bàn tay cô.
“Em yêu anh, anh bằng lòng lấy em không —— “
~ Hết ~
Cô ấy và Diệc Nam sóng vai ngồi trên cỏ, khẽ mím môi lộ ra một nụ cười kín đáo xinh đẹp, mà cánh tay Diệc Nam nhẹ nhàng khoác lên vai cô, mới nhìn hình ảnh đặc biệt hài hòa.
Diệp Ân nhìn chằm chằm tấm hình kia thật lâu, ngón tay run rẩy muốn rời khỏi trang blog cá nhân, nhưng phải thử nhiều lần mới thành công.
Diệc Nam quen biết Trần Úc, điều này khiến Diệp Ân thật sự bất ngờ, nghĩ đi nghĩ lại,hiện tại Trần Úc đang phụ giúp việc công ty của ba Mạch Nha, Thiệu khâm, nói chung cũng có trao đổi công việc với Diệc Nam, tính cách hai người đều điềm đạm, cùng một chỗ cũng không kỳ quái.
Diệp Ân kìm lòng không được nhớ lại tình cảnh lần đầu gặp Trần Úc. Khi đó cô ấy rụt rè đứng phía sau Mạch Nha, một đôi mắt to tràn đầy hiểu biết cẩn thận từng li từng tí che giấu nội tâm đang khẩn trương và sợ hãi… Dường như lần đầu nhìn thấy, Diệp Ân liền thích cô gái này, nội tâm các cô rất giống nhau, mẫn cảm yếu đuối nhưng lại ra vẻ kiên cường.
Chỉ là trên người Trần Úc vẫn còn sự đơn thuần và giản đơn còn cô đã sớm lạc lối mà đơn độc, mà cô, với gia cảnh như vậy không thể không bôi vẽ lên một tầng màu sắc tự vệ, điểm này cô rất hâm mộ Trần Úc, cảnh ngộ tương đồng, vận mệnh không phải đều coi trọng mỗi người.
Có lẽ Diệc Nam thích cô gái như thế? Trần Úc vẫn còn giữ lại đầy đủ những phẩm chất quý giá mà cô đã mất đi, nếu đổi lại cô là một cậu con trai, cũng sẽ thích Trần Úc như vậy, cô gái cá tính, ai cũng yêu quý.
Diệp Ân cố gắng cười cười, từ đáy lòng bắt đầu trào lên chua xót, khuôn mặt hai người tươi cười trong hình khắc sâu trong đầu cô muốn quên đi mà không được.
Thời gian sau, cô thường thấy trên blog cá nhân hai người hỗ trợ nhau, trong trí nhớ Trần Úc rõ ràng là rất kiệm lời, nhưng giữa những hàng chữ, lời nói của hai người đều lộ ra cảm giác vô cùng thân thiết và dí dỏm.
Diệc Nam là thật sự yêu thương, Mỗi khi Diệp Ân nghĩ như vậy lại nói với chính mình nên vì anh mà vui vẻ, thế nhưng lòng cô lại thấy trống không, như bị lấy đi người đáng tin cậy nhát mà cô luôn dựa vào, hóa ra trong lòng cô, Diệc Nam đã quan trọng như vậy.
Diệp Ân không biết chuyện yêu đương của Diệc Nam lại có ảnh hưởng lớn tới cuộc sống của cô như vậy, “Bạc Diệc Nam”, ba chữ này đã sớm thâm nhập vào cuộc sống của cô, bất kể làm cái gì, mỗi sự kiện trong nháy mắt cô đều không tự chủ nhớ tới anh.
Lúc uống nước, tự nhiên nhớ tới lời nhắc nhở của anh: Không nên vì bớt một việc mà uống lạnh, đun nóng một bình nước chỉ mất mấy phút mà thôi, con gái phải biết yêu thương bản thân.
Lúc ăn cơm, anh giống như đang đứng bên cạnh cau mày: Cứ ăn mỳ ăn liền, không sợ da càng ngày càng xấu ah?
Ngay cả buổi tối thức đêm, đầu óc cũng không khống chế được nghĩ đến anh: Thức đêm làm già đi, sau này người khác sẽ cảm thấy em là chị gái của anh.
Diệp Ân cảm giác mình sắp điên rồi, cô vẫn quen độc lập, chuyện gì cũng không nghĩ đến việc dựa dẫm người khác, thế nhưng trong lòng cô đã vô tri vô giác thay đổi, Bạc Diệc Nam lại có thể chiếm giữ một khoảng lớn trong cuộc sống của cô.
Người con trai này im hơi lặng tiếng mà khuấy đảo lòng cô thất linh bát lạc ——
Diệp Ân trở nên không giống chính mình, cuộc sống ban đầu trở nên lộn xộn, ngay cả việc học cô coi trọng nhất cũng bị ảnh hưởng, mấy kì thi quan trọng kết quả đều không tốt, đối với cô mà nói điều này không còn là lần đầu tiên, giáo sư tìm cô nói chuyện riêng, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Không phải cô không biết vấn đề ở đâu, cô cố gắng kiềm chế không dám nghĩ tới Bạc Diệc Nam, nhưng càng khống chế kết quả lại hoàn toàn ngược lại, người ấy giống như dây leo phát triển trong lòng cô, vững vàng quấn chặt lấy lòng cô.
Khắp căn phòng chỗ nào cũng tràn ngập bóng dáng điềm đạm của anh, Diệp Ân sinh hoạt ở đây có cảm giác đau xót đến sắp thở không nổi.
Thời gian trôi qua từng ngày, đã lâu Diệc Nam không đến công tác, phòng của anh vẫn như cũ, nhưng một bước Diệp Ân cũng không dám bước vào.
Sợ nhìn thấy cái gì đó thay đổi, cũng sợ nhìn thấy tất cả mọi thứ vẫn nguyên dạng, chỉ mình cô cô đơn thiếu người kia.
***
Diệp Ân cho rằng Diệc Nam không bao giờ xuất hiện nữa, cho nên lúc về nhà nhìn thấy người con trai phong trần mệt mỏi đứng trước cửa nhà trọ, dường như cô tưởng bản thân sinh ra ảo giác, kinh ngạc đến mức không có phản ứng, mãi cho đến khi Diệc Nam nhẹ giọng nhắc nhở cô: “Không chào đón anh?”
Anh vẫn giống như trước đây, đứng ở cửa tỏa sáng nhìn cô mỉm cười, xung quanh đều tản ra một tầng kim hoàng sắc chói mắt. (kim hoàng sắc: màu vàng kim)
Viền mắt của Diệp Ân hơi căng ra rất khó chịu, cô cố gắng trợn to mắt không cho cảm xúc mềm yếu trào ra, lúc cầm chia khóa mở cửa tay cô không ngừng run rẩy.
Cơ thể Diệc Nam dán lên, cầm đốt ngón tay lạnh toát của cô thoáng dùng sức liền mở ra đóng cửa.
Anh vẫn giống như ngày thường nói với cô mấy lời vô thưởng vô phạt, một bên trả lại quà tặng cho cô, Diệp Ân buông mắt yên lặng lắng nghe, nhiều lần muốn mở miệng hỏi chuyện giữa anh và Trần Úc, cuối cùng vẫn đều nuốt tất cả trở vào.
Nửa đường di động của Diệc Nam vang lên, anh cúi đầu nhìn lên, bên môi hiện ra ý cười mà dịu dàng , giống như mỗi người trong tình yêu cuồng nhiệt, ngọt ngào mà thỏa mãn.
Lúc này Diệp Ân mới dám không kiêng nể gì quan sát anh, mới hơn hai tháng không gặp, lại giống như trải qua một quãng thời gian dài dằng dặc, mỗi phút mỗi giây đều nhớ tới người con trai đang ngồi bên cạnh, cô cũng không dám thản nhiên liếc nhìn anh quá nhiều. So với trước đây, hiện tại cô thật khác, đây còn là lần đầu tiên cô cẩn thận từng li từng tí nhìn lén một người như vậy, không thể không thừa nhận Bạc Diệc Nam đã hoàn toàn biến cô thành một người khác.
Cô bắt đầu có cảm thấy nỗi lo sợ bất an của một cô gái nhỏ đang thầm yêu, cũng bắt đầu lần nữa cảm nhận được sự yêu thương và thích thú, những cảm xúc này dường như khiến cô trở về tuổi mười sáu trước đây, trở lại một cô gái bình thường có đau khổ và niềm vui.
Đáng tiếc tất cả… dường như đã quá muộn.
Ngón tay thon dài của Diệc Nam nhẹ nhàng chuyển động, vẻ mặt chuyên chú, Diệp Ân nhìn anh như vậy, trong lòng sinh ra vài phần ngẩn ngơ. Quãng thời gian bọn họ ở bên nhau đó Diệc Nam hình như rất ít cười, phần lớn thời gian anh đều là một mực nõ lực, hình như chưa bao giờ nhận được cái gì từ cô.
Diệp Ân nghĩ như vậy trong lòng càng khó chịu, đối mặt Diệc Nam liền sinh ra một cảm giác áy náy khó có thể gọi tên, cô thật sự không xứng với chức bạn gái.
Không muốn nhìn nữa, Diệc Nam tươi cười giống như cây anh túc chết người, khiến cho cô nhịn không được mà đắm chìm, trái tim lại có một chút thắt chặt hơn, cô đứng lên, không lưu loát sắp xếp một câu, nói: “Ngày mai còn phải dậy sớm, em đi ngủ trước.”
Diệc Nam có chút ngoài ý muốn ngẩng đầu, hình như muốn nói cái gì, cuối cùng con ngươi chuyển sang màu u ám: “Được.”
Diệp Ân như được đại xá, vội vàng đi tới phòng ngủ, mới vừa đi chưa được mấy bước chợt nghe người con trai phía sau lại nói: “Em không có chuyện nói với anh?”
Diệp Ân tim đập dồn dập đột nhiên bị kiềm hãm, nhưng trước sau vẫn không có dũng khí quay đầu lại liếc anh một cái, chỉ trầm mặc vài giây thấp giọng đáp: “Phòng của anh đã lâu rồi không quét dọn, ở tạm một đêm.”
“…”
***
Lần này thời gian Diệc Nam ở lại rất dài, bình thường chỉ ở hai đến ba ngày đã rời đi, lần này qua một tuần anh cũng không có ý định rời đi. Diệp Ân nhịn không được thăm dò mấy lần, đối phương đều dễ dàng ném vấn đề trở lại cô: “Anh ở đây, em thấy bất tiện?”
Diệp Ân không nỡ thừa nhận, chê cười lắc đầu: “Không đâu, anh muốn ở bao lâu đều có thể.”
Ngoài miệng nói như vậy, trong lòng lại chịu đựng giày vò, trước đây khi Diệc Nam không ở bên, cô liền không dễ chịu, mỗi lần nghĩ đến anh đều đau lòng muốn chết, nói gì đến bây giờ mỗi ngày còn phải đối phó với anh, chẳng lẽ đây là báo ứng trong truyền thuyết?
Lúc hai người cùng một chỗ Diệp Ân thường hoảng hồn, ngay cả xem tài liệu cũng không có cách nào tập trung tinh thần.
“Nghĩ gì thế?” Lời nói của Diệc Nam trầm thấp cắt ngang suy nghĩ của cô, Diệp Ân lấy lại tinh thần, bỗng chốc nhìn vào con ngươi sâu thẳm trong suốt của anh.
Khóe môi Diệc Nam hơi nhếch lên, dường như rất thích nhìn bộ dạng bất ngờ không kịp ứng phó của cô, vươn tay chỉ vào sách vở đang mở ra trước mặt cô : “Nửa tiếng đồng hồ, một tờ em cũng không lật.”
Diệp Ân quẫn bách cúi đầu, hoảng loạn cầm bút máy vẽ lung tung: “À, tối hôm qua ngủ không ngon, nên hơi buồn ngủ.”
Diệc Nam như có điều suy nghĩ nhìn chằm chằm cô, đúng là Diệp Ân có rất nhiều bệnh nhỏ, mỗi lần nói dối đều không dám nhìn thẳng đối phương, tay còn không tự chủ vẽ vời, những biểu hiện mờ ám chính cô cũng không phát hiện ra. Phản ứng của cô mấy ngày nay tất cả anh đều nhìn ở trong mắt, chẳng qua là muốn cô nói một câu đáp án, thế nhưng cô gái này thế nào cứ như vậy ngang bướng, hiếu thắng như thế?
Diệp Ân thấy anh không nói lời nào, sợ hãi bị nhìn ra cái gì, chủ động gập sách giáo khoa lại: “Hôm nay chúng ta ăn bữa ngon, em xuống bếp.”
Diệc Nam nhíu mày nhìn cô, đáy mắt bao hàm chút ý cười: “Em?”
Diệp Ân híp mắt với anh khoa tay múa chân chứng minh sự nhanh nhẹn của mình, đắc ý nâng cằm: “Nhất định không được nghi ngờ, đợi đấy em sẽ khiến anh phải nhìn với cặp mắt khác xưa.”
Đối với người trước mắt, Diệc Nam thật sự có một chút nhìn với cặp mắt khác xưa, trước đây cô chưa từng xuống bếp, phần lớn thời gian cô đều dành cho bài vở, cho nên anh cho rằng căn bản là cô sẽ không làm. Thế nhưng trước mắt cô gái này đang dễ dàng xử lí tốt tất cả số nguyên liệu nấu ăn, thậm chí không cần anh giúp, liên tiếp đẩy anh ra ngoài: “Trước đây chỉ do em không có thời gian, không có nghĩa em thực sự không biết làm, anh đợi ở bên ngoài là được rồi.”
Diệc Nam đứng ở cửa phòng bếp nhìn cô một cái, nhíu mày: “Vậy tại sao bây giờ có thời gian?”
Diệp Ân quay đầu lại nhìn anh nói, con ngươi khẽ đảo rồi mới nói: “Gần đây bài vở không cần vội.”
Cô thế nào cũng không nói cho Diệc Nam, hiện tại cô muốn bù đắp, trước đây Diệc Nam thực sự đã làm rất nhiều việc vì cô, bây giờ chỉ có thể cố hết sức đối xử với anh thật tốt. Những lời này nói ra chỉ làm Diệc Nam thêm gánh nặng, anh đáng giá có được cô gái tốt, tuyệt đối không phải như cô chỉ biết tiếp nhận mà không hiểu báo đáp.
Diệp Ân cảm giác mình là tự làm tự chịu, người phải bị mất đi mới hiểu được hối hận, cô cũng không cách nào ngoại lệ.
***
Đây là lần đầu tiên Diệc Nam ăn cơm Diệp Ân nấu, thức ăn khéo léo được bày lên bàn. Diệp Ân có chút khẩn trương, ngồi đối diện anh giống như phỏng vấn tốt nghiệp.
Diệc Nam chậm rãi nhấm nuốt xong mới gật gật đầu: “Có tiềm chất của mẹ hiền vợ giỏi*.” (* gốc là: hiền thê lương mẫu)
Diệp Ân mím môi cười, lại gắp rất nhiều rau vào bát anh, lúc này không khỏi nghĩ đến, trước đây khi cùng một chỗ vì sao không thể đối tốt với anh hơn một chút, ít nhất hiện tại cũng sẽ không tiếc nuối.
Sau khi ăn xong Diệc Nam giúp rửa bát, hai người yên tĩnh đợi trong phòng bếp, chỉ có tiếng dòng nước chảy ào ào, không ai gợi chuyện trước.
Diệc Nam lau khô chén đĩa đặt lên giá, lúc này mới chậm rãi xoay người nhìn cô gái vẫn đang trầm mặc, trầm ngâm vài giây, vẫn là chủ động hỏi ra lời: “Mấy ngày nay tư tưởng không tập trung, làm sao vậy?”
Diệp Ân cử động một chút, trái tim bắt đầu nhanh chóng đập lên thình thịch, ngoài miệng lại còn gắng gượng chống đỡ: “Anh nhìn lầm rồi.”
Diệc Nam xoay người cô chống lại tầm mắt của mình, con ngươi sắc hơi trầm xuống: “Diệp Ân, đối với em nói thật khó như vậy sao?”
Hai tay Diệp Ân dính đầy bọt biển cứng ở giữa không trung, cô nhìn đôi mắt đen bóng của người con trai gần trong gang tấc, bên trong giống như tran đầy cổ vũ và chờ mong, nhưng cô có chút khó hiểu.
“Biết vì sao em lại sống mệt mỏi như vậy không? Bởi vì cho tới bây giờ chính em cũng không biết mình muốn cái gì, lại càng không hiểu chính mình thực sự quan tâm tới cái gì. Ở đây, rốt cuộc muốn cái gì?”
Lòng bàn tay Diệc Nam nhẹ nhàng che trước ngực cô, ánh mắt chuyên chú mà thâm trầm nhìn cô: “Anh một mực chờ em mở miệng, chuyện ở đỉnh núi lần trước không thèm hỏi, bây giờ thì sao? Vẫn là một chút cũng không quan tâm?”
Diệp Ân ngồi trước bàn ăn vắng vẻ, ánh nắng sáng sớm lặng lẽ theo bệ cửa sổ chiếu xuống tràn khắp gian nhà trọ, trong không gian rộng lớn như thế lại chỉ còn một mình cô.
Diệc Nam đi rồi, đêm qua sau khi nói những lời đó, vẻ mặt đông lại nói với cô một câu: “Cho tới bây giờ, trái tim anh chưa từng thay đổi, anh đang đợi em chủ động, nhưng đợi lâu như vậy, một lần lại một lần, chờ tới chỉ là thất vọng mà thôi.”
Lúc anh nói lời này nét mặt đau thương, nói chung là thực sự thất vọng về cô.
Lúc này Diệp Ân mới dần dần tỉnh ngộ, tất cả mọi việc Diệc Nam làm, có lẽ chỉ vì muốn cô chủ động một lần, anh chủ động lâu như vậy, cũng có lúc mệt mỏi.
Diệp Ân nói chuyện vụng về, đứng ở đó không biết nên biểu đạt tấm lòng của mình thế nào, dưới tình thế cấp bách chỉ liên tiếp lắc đầu.
Diệc Nam nhẹ nhàng nâng tay, ý bảo cô đừng mở miệng: “Đừng vội trả lời anh, anh không có nhiều thời gian cùng em lăn qua lăn lại, đáp án này, nói ra khỏi miệng chính là suốt đời.”
Diệp Ân có thể hiểu được ý của Diệc Nam, là anh muốn mang cơ hội cuối cùng bày ra trước mặt cô, anh và Mạch Nha không giống nhau, so với Mạch Nha bản lĩnh của anh trực tiếp quả quyết hơn nhiều.
Diệp Ân cẩn thận nghĩ tới vấn đề Diệc Nam hỏi mình tối hôm qua, rốt cuộc cô muốn cái gì? Đáp án này, mấy năm nay cũng không dao động, điều cô muốn chính là một phần tôn trọng, một phần tình cảm đơn thuần, bất kể là tình yêu hay là tình thân.
Thế nhưng lúc này, cô hình như bắt đầu dao động, theo đuổi nhiều năm như vậy, bỏ lỡ bao nhiêu phong cảnh, thậm chí vì thế trả giá rất nhiều, bỏ lỡ Mạch Nha, cũng bỏ lỡ quãng thời gian nên có hỉ nộ ái ố.
Cuộc đời cô cực kì nhạt nhẽo, sau tuổi mười sáu cô quá ngu ngốc, sống không ý nghĩa, cho dù tương lai đạt được kết quả mong muốn, sẽ thực sự vui vẻ sao? Khoảng thời gian này, cô cho rằng mình lại lần nữa mất đi Diệc Nam, mới phát hiện đối với mình mà nói anh có bao nhiêu quan trọng, lại một phần trách nhiệm tình cảm bày ra trước mặt, nếu như lỡ mất dịp tốt, sau này có thể có được phần hạnh phúc này không?
Diệp Ân suy nghĩ thật lâu, trong lòng mơ hồ có đáp án, lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho mẹ, rất lâu sau bên kia mới cầm máy, truyền đến giọng nói trầm thấp ấm áp của mẹ Kiều Chi: “Ân Ân, gọi điện có việc gì thế con?”
Diệp Ân nghe giọng nói của mẹ, tâm trạng bắt đầu trấn tĩnh, dùng sức nắm di động khiến đốt ngón tay trở nên trắng bệch, trong lòng bàn tay cũng dần dần toát ra một tầng mồ hôi mỏng: “Mẹ, con có việc muốn nói với mẹ. Con, con thích một người, con muốn được bên cạnh anh ấy.”
Trước đây cô chưa bao giờ dám kể chuyện tình yêu cho mẹ, trong tiềm thức cô luôn cho rằng họ nhất định sẽ phản đối.
Quả nhiên Kiều Chỉ nghe xong, bên kia cực kỳ yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng vang rất nhỏ của dòng điện giữa hai người, nhẹ nhàng chậm chạp lưu động.
Sự yên lặng trong nhất thời khiến Diệp Ân càng thêm căng thẳng, như là phóng qua đường hầm thời gian dài, hồi hộp đến mức cổ họng như bị kéo căng: “Con biết có chút đột nhiên, nhưng con không muốn lại để lỡ mất anh ấy, mẹ, con đồng ý với mẹ, cho dù như vậy cũng sẽ không ảnh hưởng —— “
Mẹ Kiều Chỉ lại không nói chuyện, mà trầm thấp cười ra tiếng: “Nha đầu ngốc, mẹ chờ đợi ngày này không biết bao lâu rồi. Mẹ đang suy nghĩ, không biết lúc nào có thể nhìn thấy bạn trai Ân Ân, không biết khi nào có thể nhìn thấy Ân Ân lập gia đình. So với những thứ khác, hạnh phúc của con càng làm cho mẹ yên tâm.”
Đây là lần đầu tiên Diệp Ân nghe Kiều Chỉ nói lời này, mười sáu tuổi năm ấy, nghe được đối thoại của ba Diệp Lâm Tây và mẹ Kiều Chỉ , cô cho rằng trong nhà này cô chỉ là cái thứ lệ thuộc mà thôi.
Kiều Chỉ nghe thấy điện thoại truyền đến tiếng khóc nức nở tinh tế, không khỏi thở dài: “Mẹ biết con rất vất vả, Ân Ân con rất cố chấp, nếu như không phải Diệc Nam, có lẽ con còn muốn cố chấp thêm nữa, mẹ chưa bao giờ biết chúng ta cho con ít cảm giác an toàn đến vậy, hiện tại con đã rõ ràng điều mình mong muốn, mẹ sao có thể ngăn cản?”
Diệp Ân có chút bất ngờ mẹ Kiều Chỉ biết tên Diệc Nam, Kiều Chỉ cười giải thích: “Lúc con không ở đây, cậu nhóc này đã tới tìm mẹ, còn nói chuyện cùng ba con, thì ra trước đây nó có đến cô nhi viện, Ân Ân, con còn nhớ nó không?”
Diệp Ân hoảng sợ không phát ra được lời nào, thực ra đối với cô mà nói chút kí ức đó quá mơ hồ, chỉ là cô không nghĩ đến cô và Diệc Nam còn có đoạn kí ức này, mà anh lại có thể không nói cái gì..
Những lời tiếp theo Kiều Chỉ nói ra càng làm cho Diệp Ân nghẹn họng nhìn trân trối, không biết nên trả lời thế nào cho tốt.
“Thời gian trước Diệp Lẫm đã xảy ra chuyện, hiện tại bác cả của con thực sự là sứt đầu mẻ trán, nghe nói là Diệc Nam ở phía sau giở trò quỷ, đứa bé này cũng quá bao che khuyết điểm. Con nói với nó, đừng làm khó dễ Diệp Lẫm, dù sao vẫn là người thân, hơn nữa sự việc cũng đã qua nhiều năm như vậy —— “
Trong điện thoại Kiều Chỉ nói rất nhiều những việc Diệp Ân không biết, ví dụ như cái gọi là đi công tác của Diệc Nam, chẳng qua là mượn cớ. Mỗi lần anh tới chỉ vì muốn gặp cô, thảo nào có lúc chỉ đợi một đêm, hôm sau đã vội vã rời đi.
“Nó thật đúng là hiểu biết con, nói con chỉ kiên cường bề ngoài, chứ thực ra lá gan rất nhỏ.” khi Kiều Chỉ nói đến đây trong giọng nói rõ ràng đang nghẹn cười, nhưng Diệp Ân thế nào cũng cười không nổi.
Nhớ tới mỗi lần anh đến đều phải thay cô kiểm tra an toàn nhà trọ, hiểm họa ngầm và đường ống điện nước, có mấy lần nửa đêm cô rời giường uống nước, còn có thể nhìn thấy hình bóng anh trong phòng bếp thay bóng đèn.
Ngược lại, trái tim Diệp Ân hết lần này đến lần khác phải chịu giày vò giữa lạnh buốt và nóng bừng, cuối cùng Kiều Chỉ nhắc nhở cô nói: “Đã xác định tấm lòng của mình, thì dũng cảm lên một chút. Mẹ vẫn thích một Diệp Ân sẽ khóc sẽ náo như hồi bé.”
Diệp Ân cúp điện thoại, trong lòng lại sông cuộn biển gầm khó có thể bình tĩnh trở lại, rốt cuộc người đàn ông này đã làm bao nhiêu việc mà cô không biết, tại sao anh lại ‘xấu xa’ như vậy, muốn cô áy náy đến chết sao?
***
Diệp Ân thu dọn hành lí lập tức về nước, một khắc cũng không dừng, trực tiếp đi tới dưới lầu nhà trọ của Diệc Nam. Ánh hoàng hôn dần dần buông xuống, thời tiết đầu thu khiến cho không khí xung quanh đều trở nên lạnh lẽo, Diệp Ân xoa có chút mỏi nhừ hai chân, một bên bất an nhìn xung quanh cửa tiểu khu, tại sao Diệc Nam còn chưa trở về?
Chưa bao giờ cô nóng lòng muốn gặp một người như thế này, thậm chí ngay cả một giây cũng không muốn chờ lâu.
Cho đến kia một bóng dáng cao ngất thon dài xuất hiện trong tầm mắt, lòng cô mới chậm rãi hạ xuống, anh vì cô làm nhiều việc như vậy, làm sao có thể cam lòng bắt anh chờ lâu, lần này, trái lại cô sẽ không dễ dàng buông tay anh.
Bóng dáng anh từ trong sương mù đầu thu chậm rãi đi đến, ngũ quan tuấn tú khắc sâu, trong mắt ánh lên những tia sáng, như là chân trời chói mắt nhất một khắc kia bắc cực tinh, chỉ dẫn cho cô từ trong bóng tối từng bước tới gần với ánh sáng…
Diệc Nam đi tới trước người cô, nhìn cô gái nghiêng đầu mỉm cười với mình, khóe môi cũng hơi nhếch lên, nhưng không mở miệng nói chuyện, chỉ kiên nhẫn nhìn cô.
Không ngờ cô gái này cái gì cũng không nói, chỉ thò tay vào túi áo lấy ra một đồ vật, thần bí nắm trong tay, còn khẽ nâng hàm dưới nhìn anh: “Có một việc, nói chung là em muốn trước anh một bước.”
Diệc Nam hơi nhíu mày, sau đó ngón tay trắng nõn của cô gái hơi mở ra, hai chiếc nhẫn kim cương kiểu dáng đặc biệt, yên tĩnh nằm trong lòng bàn tay cô.
“Em yêu anh, anh bằng lòng lấy em không —— “
~ Hết ~